Chương 40
Cho dù ánh sáng mờ ảo, bọn họ vẫn nhìn ra bờ môi của hắn có hơi run run.
“Trên mặt đất có rớt rất ít vụn gỗ, là lúc cạy đinh ra để lại. Tuy rằng đinh vẫn ở chỗ cũ, nhưng có thể thấy được dấu vết long ra. Cho nên ta…” Hắn thở sâu, “Ta sợ thi cốt có tổn hại, cũng không nghĩ nhiều, mở ra xem xét. Ai nghĩ được, hài cốt bên trong bừa bộn rải rác, thậm chí có chỗ đã vỡ vụn, giống như… Giống như có người cố ý đánh nát. Ta phẫn hận vô cùng, nhất thời sơ ý, bị một cái mảnh xương đâm vào ngón tay, miệng vết thương tê dại, ta liền biết đã trúng độc.”
“Hạ độc trên xương?” Ninh Vọng Thư lắc đầu thở dài, “Người này quá sáng tạo rồi, không ngại phiền phức.”
Hàn Chương trầm ngâm một lát, nói: “Theo ta thấy, độc này thật ra đã hạ ở nơi nào, vẫn chưa thể kết luận. Vương huynh, có quan sát được gì không?”
“Này…”
“Không phải ta có ý mạo phạm, nhưng cách hạ độc trong chốn giang hồ thì nhiều vô số, muốn tra ra người hạ độc, nhất định phải mở quan tài.”
“Khoan đã…” Ninh Vọng Thư ngăn Vương Nhân Tương, “Trên quan tài có một lớp màu xanh mỏng, nhưng ngoài ra còn có nữa sao?”
“Màu xanh?” Vương Nhân Tương khó hiểu nhìn chăm chú, nghi hoặc hỏi, “Sao lại có? Cô nương nói xem ở chỗ nào vậy?”
“Ông không nhìn ra?” Ninh Vọng Thư ngạc nhiên nói, nàng không nghĩ đến Vương Nhân Tương không quen đêm đi, thị giác ở nơi u ám kém nàng rất nhiều. Huống hồ lớp màu xanh đó ở dưới đèn cũng không hiện ra, chỉ có khi che lại mới mơ hồ thấy.
Hàn Chương đi qua, dùng bao tay kim loại cạo nhẹ, nhìn kỹ dưới đèn, mới nói: “Đúng là có lớp này, hơn nữa mới được đổ lên.”
“Sao biết được?”
“Nếu có sẵn trên quan tài, bao năm trôi qua, lớp này phải sớm thấm vào gỗ, nhẹ nhàng cạo một lớp, cho dù có cạo ra, nhất định còn dính một chút nước sơn, ánh ra ánh sáng nhạt.”
Ninh Vọng Thư nhíu mày nói: “Thứ này là tiêu dao tán?”
“Cái này thì ta không biết, nhưng nếu cố ý đổ lên gần đây, lại bị giấu đi, tám phần không phải là thứ tốt.”
“Hàn nhị ca huynh cào một ít xuống đi, ta mang về nhờ Tiết đại phu nhìn xem.” Nàng lấy hà bao tùy thân ra, lấy mấy thứ đồ lặt vặt ra bỏ vào ngực, nhờ Hàn Chương cạo một ít phấn bỏ vào hà bao, cẩn thận cất kỹ.
Vương Nhân Tương vốn có kiêng kị, xé một góc áo, bọc bàn tay vốn đã băng kỹ, dùng sức đẩy nắp quan tài…
Quả nhiên trong quan tài như lời hắn nói, hài cốt hỗn độn rải rác dưới lớp quần áo trắng, cảnh tượng giống như có người xách hài cốt lên rồi thả xuống nhiều lần. Nhưng xương cốt có màu đen, hiển nhiên chủ nhân hài cốt trúng độc mà chết.
Ninh Vọng Thư nhìn xương cốt vỡ vụn, trong lòng thầm nghĩ: xem ra chuyện xưa không giả, Tức Ninh quả thật đã uống rượu độc mà chết.
“Ông bị xương vụn cắt qua ngón tay, bên trong hẳn là thạch tín mới đúng…” Nàng nhíu mày cân nhắc một lúc lâu, vỗ tay cười nói, “Ta biết rồi, hẳn là thạch tín và độc ngoài quan tài tương sinh tương khắc. Nếu ông chỉ trúng một loại độc, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, may mà tổ tông nhà ông phù hộ, làm mảnh xương cắt qua tay ông, ngược lại làm chậm thời gian phát độc.”
Vương Nhân Tương nghe vậy liền giật mình…
Hàn Chương cười nói: “Nha đầu nói có đạo lý, xem ra đúng là tổ tông nhà ông hiển linh đó.”
“Hàn nhị ca, huynh xem hình dạng hài cốt, có phải có dấu vết ai đó đã lấy cái gì trên hài cốt không?”
“Khiến xương cốt thành cái dạng này, ” Hàn Chương nhìn kỹ, “Khẳng định không phải lấy vật gì đơn giản, từ đầu đến chân bị giũ một lần, có lẽ là cởi quần áo…”
“Dây vàng áo ngọc!” Ninh Vọng Thư và Vương Nhân Tương cùng nghĩ đến.
Dây vàng áo ngọc rất có khả năng được mặc khi hạ táng Tức Ninh, khó trách Vương Nhân Tương nói mình chưa bao giờ thấy vật đó, nếu Tức Ninh mặc trên người, hắn không dám mở quan tài, đương nhiên không thấy được. Nhưng mà… Sao lại bị người khác đánh cắp?
“Còn có những ai biết chỗ này không?” Nàng hỏi, trong mộ không có dấu vết bị phá hủy, cơ quan cũng hoàn hảo, có thể thấy người trộm mộ là ngựa quen đường cũ.
Vương Nhân Tương chần chờ nói: “Thật ra còn có một người, là thúc thúc cùng họ với ta, tên là Vương Thụy. Nhưng nửa tháng trước… Chú bị mấy kẻ chặn đường cướp của giết.”
Vương Thụy: xem lại chương 5 nếu không nhớ.
“Chặn đường cướp của?” Ninh Vọng Thư nheo mắt, “Ngay tại nửa tháng trước! Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?”
Vương Nhân Tương bị nàng nói đến ngẩn ra, khi đó hắn chỉ chú ý đến việc Ninh Vọng Thư để ý lăng mộ, không nghĩ đến cái chết của Vương Thụy có liên quan đến chuyện này.
“Sẽ không, không phải là chú! Di mệnh ở đó, chú tuyệt đối không dám mở quan tài. Tuy hai nhà chúng ta không hay lui tới, nhưng nhà chú tốt hơn nhà ta nhiều lắm, chú không có lý do gì mà phải làm việc bất hiếu như vậy!” Hắn lắc đầu, “Hơn nữa, chú giống ta, đều không biết trong mộ có bảo vật.”
“Không hắn, cho dù ông ta không biết, không chừng có người nói cho ông biết. Trên đời này có ai không muốn có tiền đâu, có người vì tiền mà bỏ mạng, huống chi tổ tông.” Ninh Vọng Thư thấy Vương Nhân Tương về mặt này lại thành thật đến đáng yêu, không khỏi mặt nhăn mày nhíu, chỉ cảm thấy càng ngày càng hỗn loạn.
Cho dù ánh sáng mờ ảo, bọn họ vẫn nhìn ra bờ môi của hắn có hơi run run.
“Trên mặt đất có rớt rất ít vụn gỗ, là lúc cạy đinh ra để lại. Tuy rằng đinh vẫn ở chỗ cũ, nhưng có thể thấy được dấu vết long ra. Cho nên ta…” Hắn thở sâu, “Ta sợ thi cốt có tổn hại, cũng không nghĩ nhiều, mở ra xem xét. Ai nghĩ được, hài cốt bên trong bừa bộn rải rác, thậm chí có chỗ đã vỡ vụn, giống như… Giống như có người cố ý đánh nát. Ta phẫn hận vô cùng, nhất thời sơ ý, bị một cái mảnh xương đâm vào ngón tay, miệng vết thương tê dại, ta liền biết đã trúng độc.”
“Hạ độc trên xương?” Ninh Vọng Thư lắc đầu thở dài, “Người này quá sáng tạo rồi, không ngại phiền phức.”
Hàn Chương trầm ngâm một lát, nói: “Theo ta thấy, độc này thật ra đã hạ ở nơi nào, vẫn chưa thể kết luận. Vương huynh, có quan sát được gì không?”
“Này…”
“Không phải ta có ý mạo phạm, nhưng cách hạ độc trong chốn giang hồ thì nhiều vô số, muốn tra ra người hạ độc, nhất định phải mở quan tài.”
“Khoan đã…” Ninh Vọng Thư ngăn Vương Nhân Tương, “Trên quan tài có một lớp màu xanh mỏng, nhưng ngoài ra còn có nữa sao?”
“Màu xanh?” Vương Nhân Tương khó hiểu nhìn chăm chú, nghi hoặc hỏi, “Sao lại có? Cô nương nói xem ở chỗ nào vậy?”
“Ông không nhìn ra?” Ninh Vọng Thư ngạc nhiên nói, nàng không nghĩ đến Vương Nhân Tương không quen đêm đi, thị giác ở nơi u ám kém nàng rất nhiều. Huống hồ lớp màu xanh đó ở dưới đèn cũng không hiện ra, chỉ có khi che lại mới mơ hồ thấy.
Hàn Chương đi qua, dùng bao tay kim loại cạo nhẹ, nhìn kỹ dưới đèn, mới nói: “Đúng là có lớp này, hơn nữa mới được đổ lên.”
“Sao biết được?”
“Nếu có sẵn trên quan tài, bao năm trôi qua, lớp này phải sớm thấm vào gỗ, nhẹ nhàng cạo một lớp, cho dù có cạo ra, nhất định còn dính một chút nước sơn, ánh ra ánh sáng nhạt.”
Ninh Vọng Thư nhíu mày nói: “Thứ này là tiêu dao tán?”
“Cái này thì ta không biết, nhưng nếu cố ý đổ lên gần đây, lại bị giấu đi, tám phần không phải là thứ tốt.”
“Hàn nhị ca huynh cào một ít xuống đi, ta mang về nhờ Tiết đại phu nhìn xem.” Nàng lấy hà bao tùy thân ra, lấy mấy thứ đồ lặt vặt ra bỏ vào ngực, nhờ Hàn Chương cạo một ít phấn bỏ vào hà bao, cẩn thận cất kỹ.
Vương Nhân Tương vốn có kiêng kị, xé một góc áo, bọc bàn tay vốn đã băng kỹ, dùng sức đẩy nắp quan tài…
Quả nhiên trong quan tài như lời hắn nói, hài cốt hỗn độn rải rác dưới lớp quần áo trắng, cảnh tượng giống như có người xách hài cốt lên rồi thả xuống nhiều lần. Nhưng xương cốt có màu đen, hiển nhiên chủ nhân hài cốt trúng độc mà chết.
Ninh Vọng Thư nhìn xương cốt vỡ vụn, trong lòng thầm nghĩ: xem ra chuyện xưa không giả, Tức Ninh quả thật đã uống rượu độc mà chết.
“Ông bị xương vụn cắt qua ngón tay, bên trong hẳn là thạch tín mới đúng…” Nàng nhíu mày cân nhắc một lúc lâu, vỗ tay cười nói, “Ta biết rồi, hẳn là thạch tín và độc ngoài quan tài tương sinh tương khắc. Nếu ông chỉ trúng một loại độc, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, may mà tổ tông nhà ông phù hộ, làm mảnh xương cắt qua tay ông, ngược lại làm chậm thời gian phát độc.”
Vương Nhân Tương nghe vậy liền giật mình…
Hàn Chương cười nói: “Nha đầu nói có đạo lý, xem ra đúng là tổ tông nhà ông hiển linh đó.”
“Hàn nhị ca, huynh xem hình dạng hài cốt, có phải có dấu vết ai đó đã lấy cái gì trên hài cốt không?”
“Khiến xương cốt thành cái dạng này, ” Hàn Chương nhìn kỹ, “Khẳng định không phải lấy vật gì đơn giản, từ đầu đến chân bị giũ một lần, có lẽ là cởi quần áo…”
“Dây vàng áo ngọc!” Ninh Vọng Thư và Vương Nhân Tương cùng nghĩ đến.
Dây vàng áo ngọc rất có khả năng được mặc khi hạ táng Tức Ninh, khó trách Vương Nhân Tương nói mình chưa bao giờ thấy vật đó, nếu Tức Ninh mặc trên người, hắn không dám mở quan tài, đương nhiên không thấy được. Nhưng mà… Sao lại bị người khác đánh cắp?
“Còn có những ai biết chỗ này không?” Nàng hỏi, trong mộ không có dấu vết bị phá hủy, cơ quan cũng hoàn hảo, có thể thấy người trộm mộ là ngựa quen đường cũ.
Vương Nhân Tương chần chờ nói: “Thật ra còn có một người, là thúc thúc cùng họ với ta, tên là Vương Thụy. Nhưng nửa tháng trước… Chú bị mấy kẻ chặn đường cướp của giết.”
Vương Thụy: xem lại chương 5 nếu không nhớ.
“Chặn đường cướp của?” Ninh Vọng Thư nheo mắt, “Ngay tại nửa tháng trước! Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?”
Vương Nhân Tương bị nàng nói đến ngẩn ra, khi đó hắn chỉ chú ý đến việc Ninh Vọng Thư để ý lăng mộ, không nghĩ đến cái chết của Vương Thụy có liên quan đến chuyện này.
“Sẽ không, không phải là chú! Di mệnh ở đó, chú tuyệt đối không dám mở quan tài. Tuy hai nhà chúng ta không hay lui tới, nhưng nhà chú tốt hơn nhà ta nhiều lắm, chú không có lý do gì mà phải làm việc bất hiếu như vậy!” Hắn lắc đầu, “Hơn nữa, chú giống ta, đều không biết trong mộ có bảo vật.”
“Không hắn, cho dù ông ta không biết, không chừng có người nói cho ông biết. Trên đời này có ai không muốn có tiền đâu, có người vì tiền mà bỏ mạng, huống chi tổ tông.” Ninh Vọng Thư thấy Vương Nhân Tương về mặt này lại thành thật đến đáng yêu, không khỏi mặt nhăn mày nhíu, chỉ cảm thấy càng ngày càng hỗn loạn.
/57
|