Chương 32
Hắn bất đắc dĩ cười cười, một lát sau lại thấy Nam Cung Lễ Bình bước vào.
“Đại ca! Sao Ninh cô nương vội vã đi ra vậy?”
“À, nàng có một người bạn bị bệnh rất nặng, muốn mời Tiết đại phu qua xem.” Nam Cung Nhược Hư ngửi thấy có mùi rượu thoang thoảng trên người hắn, hơi nhăn mi, “Đệ lại uống rượu?”
“Hề hề! Lý gia đón dâu, có uống vài chén.” Nam Cung Lễ Bình cợt nhả nói, “Lúc về đệ đã thay quần áo, còn lấy nước trà súc miệng mấy lần, không ngờ vẫn bị huynh bắt được.”
“Đệ uống nhiều rượu sẽ bị sởi, ngày mai lại la hét ngứa khắp người, chơi vui không?”
“Nhờ Tiết đại phu bốc một thang thuốc uống là được.” Nam Cung Lễ Bình cười nói, “Đúng rồi, là ai bị bệnh vậy? Đệ có biết không?”
“Vương giáo đầu của Nhân Phong võ quán ở ngoài thành.”
“Là hắn sao, hình như đệ từng nghe nói, nhưng không nhớ được. Sao Ninh cô nương lại biết hắn chứ?”
“Gặp qua ở buối đấu trà lần trước.” Nam Cung Nhược Hư khẽ nhấp trà, nhìn về phía đệ đệ, thản nhiên hỏi, “Lễ Bình, đêm qua… Lúc ở trên thuyền, thật ra đệ nhìn thấy nàng đúng không?”
Nam Cung Lễ Bình sửng sốt, lập tức hiểu ra hắn hỏi cái gì.
“Sao đệ không nói với ta nàng vẫn đang ở Cô Tô?” Vẫn là giọng điệu thản nhiên, ánh mắt nhìn đệ đệ cũng không có ý trách cứ, nhưng đáy mắt thoáng hiện nét buồn bã.
“Đại ca… Đệ chỉ là… Đệ lo cô ấy sẽ mang đến tai họa.” Nam Cung Lễ Bình cúi đầu, “Mặc dù cô ấy là người tốt, nhưng làm huynh bị liên lụy, còn phát bệnh nữa, đệ rất…”
“Đệ…” Thấy đệ đệ đổ hết lên đầu Ninh Vọng Thư, hắn không khỏi tức giận: “Bệnh của ta thì liên quan gì đến nàng?”
“Nói chuyện đêm qua đi, cô ta còn tức giận làm huynh suýt phát bệnh đấy.”
“Không thể trách nàng, đó là do ta không phải.”
“Dù sao cũng là huynh thiên vị, đệ nói gì cũng không đúng!” Nam Cung Lễ Bình bất mãn thì thầm, liếc nhìn hắn.
Nam Cung Nhược Hư vừa bực mình vừa buồn cười, nhất thời không biết nên nói gì, im lặng uống trà.
“Thật ra lời của Ninh cô nương đêm qua, đệ nghe cũng thấy mình hơi quá đáng…” Nam Cung Lễ Bình nhìn sắc mặt của đại ca, đắn đo từng chữ, cười nói, “Nếu cô ấy không phải người giang hồ, hoặc là chịu rời khỏi giang hồ, làm chị dâu cũng không phải là không được.”
Nam Cung Nhược Hư nghe vậy thì ngẩn ra: “Bây giờ nàng rất tốt… Tốt lắm.”
Tuy thỉnh thoảng có lo lắng cho nàng, nhưng thấy nàng sống tiêu dao thoải mái như vậy, sao hắn nỡ miễn cưỡng nàng.
“Đại ca, huynh nói gì vậy!” Nam Cung Lễ Bình lắc đầu nói, “Tuy Nam Cung gia chúng ta tuy không thể so với hoàng thân quốc thích, nhưng ở Giang Nam cũng được xưng là thế gia. Lúc trước có bao người tới cửa làm mai, không phải nhà quan gia thì là đại thương gia, ngay cả gặp huynh cũng không gặp, đuổi hết ra ngoài, sao giờ lại quên rồi? Nếu không phải huynh nhìn trúng cô ấy, có bao nhiêu chỗ tốt không chọn, làm sao mà…”
Thấy sắc mặt đại ca nghiêm lại, hắn thật cẩn thận nói: “Đại ca…”
“Sau này đừng nói như thế!”
Nam Cung Nhược Hư lạnh lùng nói, sắc mặt xanh mét, ngực phập phồng lên xuống, tức giận không nhẹ.
Nam Cung Lễ Bình rất ít thấy đại ca như vậy, cuống quít im miệng, không dám nói gì thêm. Nhấc mắt đã thấy Ninh Vọng Thư đứng cạnh cửa, tựa khung cửa, sắc mặt hơi trắng.
Thấy đệ đệ sửng sờ ngồi đó, Nam Cung Nhược Hư quay đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng thấy nàng…
“Chuyện kia… Tiết đại phu đã đồng ý rồi, ta đến báo một tiếng, chúng ta đi…” Nàng miễn cưỡng cười nói, xoay người bước vội.
Tuy thấy nàng cười, nhưng Nam Cung Nhược Hư biết, nàng đã nghe hết.
Hắn muốn giữ nàng lại, hai chữ “Vọng Thư” như nghẹn trong cổ, muốn gọi mà không được, lại phát hiện người đã sớm không thấy bóng dáng.
Thở dài, hạ mi mắt, nỗi buồn trong lòng liền trỗi dậy.
Trong Nhân Phong võ quán, Tiết đại phu đang ngưng thần bắt mạch cho Vương Nhân Tương.
Không thích mùi tanh tưởi khó chịu bên trong, Ninh Vọng Thư chỉ đứng ngoài cửa, ngẩn người.
Lão Hồ khom người chờ bên giường, nhìn Tiết đại phu nhắm mắt bắt mạch, khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu, khi thì trầm ngâm không nói, đã qua hơn một nén hương, nhưng vẫn không biết bệnh tình ra sao, gấp đến độ đầu lão đầy mồ hôi.
Lại qua một lúc lâu, Tiết đại phu thu tay, nhăn mày, mặt đầy nghi ngờ: “Đã lâu chưa đi lại, cách dùng độc trên giang hồ đã tinh tiến đến thế sao?”
“Chẳng lẽ ngay cả ngài cũng không có cách?” Ninh Vọng Thư lấy lại tinh thần, nhíu mày hỏi.
Lão Hồ tha thiết nhìn chằm chằm Tiết đại phu, mặc dù Vương Nhân Tương im lặng không nói, nhưng ánh mắt cũng khó nén mong đợi.
“Đây chỉ là Tiêu dao tán bình thường, người trúng độc ba ngày điên, bảy ngày chết, cũng có cách giải. Nhưng mà… không biết người hạ độc đã thêm cái gì vào, bức hết độc lên da, chỉ có thể chờ da thịt thối rữa hết, độc mới từ từ ngấm vào nội tạng, nội tạng sẽ từ từ thối rữa…” Tiết đại phu chậm rãi nói.
Ninh Vọng Thư run rẩy cả người, đành phải nói: “Vậy có cách trị không?”
“Bây giờ dùng giải dược cũng như không, nhưng biện pháp cũng không phải là không có, chỉ có thể dùng ngoại lực.” Tiết đại phu do dự nói, “Nhưng… Thứ nhất, ta sợ hắn chịu không nổi; thứ hai, còn cần một người dùng nội lực giúp hắn lột da thay máu mới được.”
“Ta là có thể giúp lột da thay máu,” nàng không nghĩ nhiều, “Về phần chịu được không… Cách trị rất phức tạp sao?”
“Cũng không phải là phức tạp, đầu tiên lột bỏ hết da chết, sau đó nấu nước thuốc, sau tầm năm, sáu lần là được. Nhưng trong nước nóng có thêm thuốc, đã nóng còn nóng hơn, cả người hắn là miệng vết thương, ngâm mình trong nước sẽ giống như chịu thiên đao vạn quả, một lần khoảng một canh giờ, chỉ người phi thường mới chịu nổi.” Tiết đại phu nhìn về phía Vương Nhân Tương, “Ngươi chịu được không? Nếu chịu không nổi mà nhảy ra, sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không ai cứu nổi.”
“Thời Xuân Thu có Quan nhị gia cạo xương trị độc, mặc dù tại hạ không dám tự so sánh, nhưng tự nhận có thể chịu được.” Vương Nhân Tương cắn răng nói.
Thời Xuân Thu có Quan nhị gia cạo xương trị độc: Quan nhị gia tức Quan Vũ, chuyện kể Quan Vũ đánh Phàn Thành, bị trúng tên độc của Tào Nhân. Thuốc độc ngấm vào tận xương nguy hiểm tính mạng. Danh y Hoa Đà đến chữa, đề nghị gây mê ông để khỏi nhìn cảnh Hoa Đà khoét thịt cạo độc trong xương. Nhưng Quan Vũ không đồng ý, vẫn thản nhiên ngồi đánh cờ với Mã Lương trong lúc Hoa Đà chữa tay. Chính Hoa Đà phải khâm phục dũng khí của ông. (Nguồn Wikipedia)
“Vậy thì tốt! Ta kê đơn…” Tiết đại phu muốn hạ bút, lại khó xử nói, “Đúng rồi, Ninh cô nương, lúc lột da thay máu, vị Vương giáo đầu này không mặc quần áo, cô…”
Không đợi hắn nói xong, Ninh Vọng Thư liền vội nói: “Vậy ta không được! Phải tìm người khác…. Ngài đưa đơn thuốc cho ta, ta đi bốc thuốc, thuận đường mang người về lột da thay máu cho hắn.”
Không ai hỏi nàng tìm ai, nhưng nàng về rất nhanh, phía sau còn có một người cười hì hì —— Hàn Chương.
Vương Nhân Tương đã gặp Hàn Chương, không nói ấn tượng cá nhân, gần đây Ngũ hiệp của Hãm Không đảo đã vang danh khắp thiên hạ, Hàn Chương sẽ không là người hạ độc; thứ hai, hắn không muốn người quen ở Cô Tô nhìn thấy, ngày sau đồn ra ngoài, không khỏi khó xử.
“Đây là thuốc!”
Ninh Vọng Thư đem năm, sáu bao ném lên bàn, lau mồ hôi, mới nhẹ nhàng thở ra. Bây giờ hiệu thuốc trong thành đã đóng cửa, nàng không thể không gọi mở cửa, nhờ vả một hồi mới bằng lòng lấy thuốc. Nhưng lại thiếu một vị thuốc, đành phải chạy bốn năm nhà, cuối cùng mới đủ.
Hắn bất đắc dĩ cười cười, một lát sau lại thấy Nam Cung Lễ Bình bước vào.
“Đại ca! Sao Ninh cô nương vội vã đi ra vậy?”
“À, nàng có một người bạn bị bệnh rất nặng, muốn mời Tiết đại phu qua xem.” Nam Cung Nhược Hư ngửi thấy có mùi rượu thoang thoảng trên người hắn, hơi nhăn mi, “Đệ lại uống rượu?”
“Hề hề! Lý gia đón dâu, có uống vài chén.” Nam Cung Lễ Bình cợt nhả nói, “Lúc về đệ đã thay quần áo, còn lấy nước trà súc miệng mấy lần, không ngờ vẫn bị huynh bắt được.”
“Đệ uống nhiều rượu sẽ bị sởi, ngày mai lại la hét ngứa khắp người, chơi vui không?”
“Nhờ Tiết đại phu bốc một thang thuốc uống là được.” Nam Cung Lễ Bình cười nói, “Đúng rồi, là ai bị bệnh vậy? Đệ có biết không?”
“Vương giáo đầu của Nhân Phong võ quán ở ngoài thành.”
“Là hắn sao, hình như đệ từng nghe nói, nhưng không nhớ được. Sao Ninh cô nương lại biết hắn chứ?”
“Gặp qua ở buối đấu trà lần trước.” Nam Cung Nhược Hư khẽ nhấp trà, nhìn về phía đệ đệ, thản nhiên hỏi, “Lễ Bình, đêm qua… Lúc ở trên thuyền, thật ra đệ nhìn thấy nàng đúng không?”
Nam Cung Lễ Bình sửng sốt, lập tức hiểu ra hắn hỏi cái gì.
“Sao đệ không nói với ta nàng vẫn đang ở Cô Tô?” Vẫn là giọng điệu thản nhiên, ánh mắt nhìn đệ đệ cũng không có ý trách cứ, nhưng đáy mắt thoáng hiện nét buồn bã.
“Đại ca… Đệ chỉ là… Đệ lo cô ấy sẽ mang đến tai họa.” Nam Cung Lễ Bình cúi đầu, “Mặc dù cô ấy là người tốt, nhưng làm huynh bị liên lụy, còn phát bệnh nữa, đệ rất…”
“Đệ…” Thấy đệ đệ đổ hết lên đầu Ninh Vọng Thư, hắn không khỏi tức giận: “Bệnh của ta thì liên quan gì đến nàng?”
“Nói chuyện đêm qua đi, cô ta còn tức giận làm huynh suýt phát bệnh đấy.”
“Không thể trách nàng, đó là do ta không phải.”
“Dù sao cũng là huynh thiên vị, đệ nói gì cũng không đúng!” Nam Cung Lễ Bình bất mãn thì thầm, liếc nhìn hắn.
Nam Cung Nhược Hư vừa bực mình vừa buồn cười, nhất thời không biết nên nói gì, im lặng uống trà.
“Thật ra lời của Ninh cô nương đêm qua, đệ nghe cũng thấy mình hơi quá đáng…” Nam Cung Lễ Bình nhìn sắc mặt của đại ca, đắn đo từng chữ, cười nói, “Nếu cô ấy không phải người giang hồ, hoặc là chịu rời khỏi giang hồ, làm chị dâu cũng không phải là không được.”
Nam Cung Nhược Hư nghe vậy thì ngẩn ra: “Bây giờ nàng rất tốt… Tốt lắm.”
Tuy thỉnh thoảng có lo lắng cho nàng, nhưng thấy nàng sống tiêu dao thoải mái như vậy, sao hắn nỡ miễn cưỡng nàng.
“Đại ca, huynh nói gì vậy!” Nam Cung Lễ Bình lắc đầu nói, “Tuy Nam Cung gia chúng ta tuy không thể so với hoàng thân quốc thích, nhưng ở Giang Nam cũng được xưng là thế gia. Lúc trước có bao người tới cửa làm mai, không phải nhà quan gia thì là đại thương gia, ngay cả gặp huynh cũng không gặp, đuổi hết ra ngoài, sao giờ lại quên rồi? Nếu không phải huynh nhìn trúng cô ấy, có bao nhiêu chỗ tốt không chọn, làm sao mà…”
Thấy sắc mặt đại ca nghiêm lại, hắn thật cẩn thận nói: “Đại ca…”
“Sau này đừng nói như thế!”
Nam Cung Nhược Hư lạnh lùng nói, sắc mặt xanh mét, ngực phập phồng lên xuống, tức giận không nhẹ.
Nam Cung Lễ Bình rất ít thấy đại ca như vậy, cuống quít im miệng, không dám nói gì thêm. Nhấc mắt đã thấy Ninh Vọng Thư đứng cạnh cửa, tựa khung cửa, sắc mặt hơi trắng.
Thấy đệ đệ sửng sờ ngồi đó, Nam Cung Nhược Hư quay đầu nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng thấy nàng…
“Chuyện kia… Tiết đại phu đã đồng ý rồi, ta đến báo một tiếng, chúng ta đi…” Nàng miễn cưỡng cười nói, xoay người bước vội.
Tuy thấy nàng cười, nhưng Nam Cung Nhược Hư biết, nàng đã nghe hết.
Hắn muốn giữ nàng lại, hai chữ “Vọng Thư” như nghẹn trong cổ, muốn gọi mà không được, lại phát hiện người đã sớm không thấy bóng dáng.
Thở dài, hạ mi mắt, nỗi buồn trong lòng liền trỗi dậy.
Trong Nhân Phong võ quán, Tiết đại phu đang ngưng thần bắt mạch cho Vương Nhân Tương.
Không thích mùi tanh tưởi khó chịu bên trong, Ninh Vọng Thư chỉ đứng ngoài cửa, ngẩn người.
Lão Hồ khom người chờ bên giường, nhìn Tiết đại phu nhắm mắt bắt mạch, khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu, khi thì trầm ngâm không nói, đã qua hơn một nén hương, nhưng vẫn không biết bệnh tình ra sao, gấp đến độ đầu lão đầy mồ hôi.
Lại qua một lúc lâu, Tiết đại phu thu tay, nhăn mày, mặt đầy nghi ngờ: “Đã lâu chưa đi lại, cách dùng độc trên giang hồ đã tinh tiến đến thế sao?”
“Chẳng lẽ ngay cả ngài cũng không có cách?” Ninh Vọng Thư lấy lại tinh thần, nhíu mày hỏi.
Lão Hồ tha thiết nhìn chằm chằm Tiết đại phu, mặc dù Vương Nhân Tương im lặng không nói, nhưng ánh mắt cũng khó nén mong đợi.
“Đây chỉ là Tiêu dao tán bình thường, người trúng độc ba ngày điên, bảy ngày chết, cũng có cách giải. Nhưng mà… không biết người hạ độc đã thêm cái gì vào, bức hết độc lên da, chỉ có thể chờ da thịt thối rữa hết, độc mới từ từ ngấm vào nội tạng, nội tạng sẽ từ từ thối rữa…” Tiết đại phu chậm rãi nói.
Ninh Vọng Thư run rẩy cả người, đành phải nói: “Vậy có cách trị không?”
“Bây giờ dùng giải dược cũng như không, nhưng biện pháp cũng không phải là không có, chỉ có thể dùng ngoại lực.” Tiết đại phu do dự nói, “Nhưng… Thứ nhất, ta sợ hắn chịu không nổi; thứ hai, còn cần một người dùng nội lực giúp hắn lột da thay máu mới được.”
“Ta là có thể giúp lột da thay máu,” nàng không nghĩ nhiều, “Về phần chịu được không… Cách trị rất phức tạp sao?”
“Cũng không phải là phức tạp, đầu tiên lột bỏ hết da chết, sau đó nấu nước thuốc, sau tầm năm, sáu lần là được. Nhưng trong nước nóng có thêm thuốc, đã nóng còn nóng hơn, cả người hắn là miệng vết thương, ngâm mình trong nước sẽ giống như chịu thiên đao vạn quả, một lần khoảng một canh giờ, chỉ người phi thường mới chịu nổi.” Tiết đại phu nhìn về phía Vương Nhân Tương, “Ngươi chịu được không? Nếu chịu không nổi mà nhảy ra, sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không ai cứu nổi.”
“Thời Xuân Thu có Quan nhị gia cạo xương trị độc, mặc dù tại hạ không dám tự so sánh, nhưng tự nhận có thể chịu được.” Vương Nhân Tương cắn răng nói.
Thời Xuân Thu có Quan nhị gia cạo xương trị độc: Quan nhị gia tức Quan Vũ, chuyện kể Quan Vũ đánh Phàn Thành, bị trúng tên độc của Tào Nhân. Thuốc độc ngấm vào tận xương nguy hiểm tính mạng. Danh y Hoa Đà đến chữa, đề nghị gây mê ông để khỏi nhìn cảnh Hoa Đà khoét thịt cạo độc trong xương. Nhưng Quan Vũ không đồng ý, vẫn thản nhiên ngồi đánh cờ với Mã Lương trong lúc Hoa Đà chữa tay. Chính Hoa Đà phải khâm phục dũng khí của ông. (Nguồn Wikipedia)
“Vậy thì tốt! Ta kê đơn…” Tiết đại phu muốn hạ bút, lại khó xử nói, “Đúng rồi, Ninh cô nương, lúc lột da thay máu, vị Vương giáo đầu này không mặc quần áo, cô…”
Không đợi hắn nói xong, Ninh Vọng Thư liền vội nói: “Vậy ta không được! Phải tìm người khác…. Ngài đưa đơn thuốc cho ta, ta đi bốc thuốc, thuận đường mang người về lột da thay máu cho hắn.”
Không ai hỏi nàng tìm ai, nhưng nàng về rất nhanh, phía sau còn có một người cười hì hì —— Hàn Chương.
Vương Nhân Tương đã gặp Hàn Chương, không nói ấn tượng cá nhân, gần đây Ngũ hiệp của Hãm Không đảo đã vang danh khắp thiên hạ, Hàn Chương sẽ không là người hạ độc; thứ hai, hắn không muốn người quen ở Cô Tô nhìn thấy, ngày sau đồn ra ngoài, không khỏi khó xử.
“Đây là thuốc!”
Ninh Vọng Thư đem năm, sáu bao ném lên bàn, lau mồ hôi, mới nhẹ nhàng thở ra. Bây giờ hiệu thuốc trong thành đã đóng cửa, nàng không thể không gọi mở cửa, nhờ vả một hồi mới bằng lòng lấy thuốc. Nhưng lại thiếu một vị thuốc, đành phải chạy bốn năm nhà, cuối cùng mới đủ.
/57
|