Năm thứ năm mươi tám theo lịch vương triều, vào một ngày nào đó, khí trời mát mẻ, trời trong nắng ấm.
Kastle thảnh thơi nhàn nhã đi qua con đường cái ồn ào náo động, chuẩn bị đi ăn cơm trưa.
Vòng qua một con hẻm nhỏ náo nhiệt, Kastle nheo đôi mắt lại, cách đó không xa trên một cái quán ăn vặt, một thiếu niên đang ngồi ở vị trí mà mỗi ngày hắn đều ngồi, vùi đầu ăn cơm. Thiếu niên nho nhỏ gầy teo, mang trên đỉnh đầu cái mũ rất lớn, đem mặt chôn ở trong chén so với đầu hắn còn lớn hơn, ngốn nga ngốn nghiến.
Kastle đi tới trước bàn, gõ lên mặt bàn: “Ê, vị tiểu ca này, có thể nhường một chút hay không?” Thiếu niên ngẩng đầu, nhăn gương mặt tinh sảo xinh đẹp kia lại, ánh mắt màu nâu lấp lánh đang chớp chớp, Kastle đơn giản rõ ràng nói tóm tắt : “Cái bàn này, là mỗi ngày ta đều ngồi, hiện tại đã bị ngươi chiếm chỗ. Cho nên mời nhường một chút, đến bàn khác ăn đi.”
Thiếu niên bĩu môi, đơn giản rõ ràng mà hỏi ngược lại: “Tại sao phải nhường?”
Kastle nghiêng người dựa vào bên cạnh bàn: “Không tại sao phải nhường, cái bàn này vẫn luôn là chỗ ta ngồi, những người nào chiếm chỗ cũng phải tránh ra cho ta, đây chính là quy củ của ta .”
Thiếu niên kia khinh thường cười một tiếng: “Quy củ của ngươi? Ngươi cho ngươi là quốc vương hay là đại giáo chủ a, lời của ngươi chính là luật pháp sao? Cái bàn ngươi ngồi thì người khác không thể ngồi, Hmm, ngươi cho rằng ngươi là cái gì?”
Kastle vỗ vỗ cây kiếm bên hông: “Ở trên mấy con phố gần đây, người dám cùng ta tranh chỗ ngồi thật đúng là không nhiều lắm.” Ông chủ quầy hàng nhìn thấy bọn họ nổi lên tranh chấp, thì vội vàng chạy tới hòa giải, xoa xoa hai tay hướng về phía người thiếu niên kia nói: “Tiểu huynh đệ, nếu không thì xin ngươi nhường một chút? Vị ở trước mắt này, có thể ngươi không nhận ra, nhưng hắn chính là người đứng đầu cuộc so tài kiếm thuật vương đô đoạn thời gian trước đây, tên là Kastle, người ở vùng này không có ai là không biết hắn, vị trí này đúng là mỗi ngày hắn ngồi, ngươi có thể hay không. . . . . .”
Thiếu niên liếc bội kiếm bên hông Kastle một cái, lấy ra một cái khăn tay lau miệng: “A, thì ra là vô địch cuộc so tài kiếm thuật ở vương đô, như vậy hắn chính là thiếu niên được khen ngợi kiếm sĩ đệ nhất của vương triều Kastle Robin ? Vậy thanh kiếm này chính là Phong chi vũ trong truyền thuyết rồi?”
Kastle lộ ra nụ cười sáng lạn: “Quá khen quá khen.”
Thiếu niên trên dưới đánh giá hắn một chút: “Chỉ thường thôi.” Rồi chậm rãi đứng lên, ” Thiếu niên kiếm sĩ đệ nhất thì có thể ỷ thế hiếp người sao? Nếu không như vậy đi, ta và ngươi so kiếm, nếu như ngươi thắng, ta sẽ tránh ra, nếu như ngươi thua, như vậy từ đó về sau, vị trí này chính là của ta .”
Thiếu niên từ sau cái bàn đi ra, Kastle nhìn thấy bên hông của hắn cũng có một thanh trường kiếm, thoạt nhìn, thiếu niên này rất giống cố ý tới đây ngồi ở chỗ này, đặc biệt tìm đến hắn vậy.
Thiếu niên đứng ở một vị trí trống trải, vút một tiếng rút ra trường kiếm chỉ hướng Kastle: “Đến đây đi.”
Bốn phía lập tức đầy người vây quanh, lại có người dám hướng thiếu niên đệ nhất kiếm sĩ Kastle khiêu chiến, người này lại còn là một thiếu niên đơn bạc, trò hay như thế, tất nhiên là không thể bỏ qua.
Kastle vẫn nghiêng người dựa vào trên bàn, lắc đầu.
Thiếu niên nhướng mày: “Làm sao, ngươi không dám?”
Kastle chầm chậm đứng thẳng người, chầm chậm đưa tay hướng chuôi kiếm bên hông : “Như vậy, nhóc hãy cẩn thận một chút.” Vừa dứt lời, một luồng sáng như tuyết lóe lên, trong nháy mắt, kiếm trong tay thiếu niên tựa như bị gió cuốn, loảng xoảng một tiếng, trong nháy mắt, kiếm trong tay thiếu niên đã rơi xuống đất.
Kastle đem kiếm tra vào vỏ kiếm, thiếu niên đó hung hăng nhìn hắn chòng chọc: “Là ta thua, vị trí này ta tặng lại cho ngươi, nhưng mà, ta sẽ không bỏ qua!”
Kastle nhún vai: “Tùy tiện.”
Thiếu niên nói sẽ không bỏ qua, quả nhiên là không bỏ qua.
Kastle cơm nước xong, thanh toán tiền, lau miệng, nhìn một chút cái bóng dáng vẫn không nhúc nhích ngồi ở bàn bên cạnh, thì đứng dậy rời đi.
Đi ra khỏi hẻm nhỏ, xuyên qua đường cái, ở ven đường uống thức uống nóng, xen lẫn trong trong đám người xem xiếc ảo thuật một lát, lại đến quán nhỏ ven đường chọn lấy một cây roi ngựa, hai bộ bao tay, mặt trời dần dần ngã về tây , Kastle rốt cục không nhịn được liền xoay người, hướng tới bóng người từ đầu đến cuối vẫn cùng hắn duy trì năm bước khoảng cách, nói: “Tiểu ca, trừ hôm nay ta đem ngươi từ vị trí kia đuổi ra ngoài, thì chúng ta từng có cừu oán sao?”
Đôi mắt to màu nâu xinh đẹp của thiếu niên chặt chẽ nhìn chằm chằm hắn, ngậm miệng, không nói một lời. Kastle bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, cho dù ngươi thua không phục, ngươi cứ đi theo ta như vậy, ngươi cũng báo không được thù a, chẳng lẽ ngươi tính toán đánh lén? Lấy trình độ kiếm thuật mèo ba chân như ngươi, thì đánh lén ta cũng sẽ không thành công .” Thiếu niên vẫn không nói một lời.
Kastle thở dài lần nữa: “Được rồi, coi như ta sợ ngươi rồi, hôm nay là ta sai lầm rồi, thật xin lỗi. Sau này sẽ nhường cái bàn kia cho ngươi, ngươi muốn ở nơi đâu ăn mì thì ăn ở đó, nghĩ tại nơi nào ăn canh thì cứ ăn canh, có thể không?” Thiếu niên vẫn không nói lời nào. Kastle không thể làm gì khác chỉ lắc đầu, xoay người tiếp tục hướng về trước mà đi, đi được một đoạn đường, vừa quay đầu lại, thiếu niên đó vẫn đi theo phía sau.
Kastle bỗng dưng xoay người: “Nè, ngươi còn đi theo ta như vậy, ta coi như là ngươi yêu ta a. Ta chân thành báo trước, ta thừa nhận là ta anh tuấn tiêu sái người gặp người thích, nhưng ta chỉ thích cô bé thôi, hơn nữa còn là cô bé đầy đặn khả ái, ngươi như vậy , khụ khụ, thật xin lỗi ta không có hứng thú. . . . . .”
Thiểu niên mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói: “Người nào yêu ngươi, tự luyến cuồng! Biến thái! Nè, ngươi là người đứng đầu cuộc so tài kiếm thuật vương đô, vậy là ngươi thắng thủ hạ kiếm sĩ đệ nhất của đại giáo chủ đúng không?” Kastle gật đầu. Thiếu niên đi tới trước mặt hắn, rồi cắn cắn đôi môi, giống như hạ xuống quyết tâm gì đó, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, âm thanh không lớn nhưng kiên định, nói: “Nếu ngươi có thể thắng kiếm sĩ đệ nhất của đại giáo chủ, vậy ngươi đánh thắng bản thân đại giáo chủ hẳn là cũng không có vấn đề. Như vậy, ngươi có thể dạy ta kiếm thuật có thể đánh thắng đại giáo chủ không?”
Kastle cau mày: “Ngươi muốn đánh thắng đại giáo chủ ? Tại sao?”
Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Ta có thù oán với hắn ta, ta muốn giết hắn!”
Kastle sợ hết hồn, vội vàng nhìn chung quanh một lần, một tay kéo thiếu niên đến bên cạnh, thấp giọng nói: “Ngươi điên rồi, ở trên đường cái mà nói lời như thế, nếu bị nghe được thì sẽ bị bắt đi chém đầu .”
Người người cũng biết, đại giáo chủ là hiện tại người nắm quyền thực tế ở vương quốc, chín năm trước quốc vương qua đời, tiểu Nữ Vương lên ngôi, thật không khác gì là con rối, Vương tộc còn lại thì suy bại mà không có thực quyền, quyền to trong triều chánh toàn bộ nắm giữ ở trong tay đại giáo chủ.
Thiếu niên với vẻ mặt không đạt mục đích thề không bỏ qua, Kastle bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, ta có thể chỉ điểm kiếm thuật cho ngươi, nhưng mà, lúc ngươi đi tìm đại giáo chủ báo thù thì ngàn vạn lần đừng nói sư phụ của ngươi là ta a.”
Thiếu niên lộ ra nụ cười vui sướng, nặng nề gật đầu: “Ta thề, ta sẽ không nói.”
Kastle bất đắc dĩ than thở thật lâu một lần nữa: “Ta làm sao mà xui xẻo như vậy.”
Kastle thảnh thơi nhàn nhã đi qua con đường cái ồn ào náo động, chuẩn bị đi ăn cơm trưa.
Vòng qua một con hẻm nhỏ náo nhiệt, Kastle nheo đôi mắt lại, cách đó không xa trên một cái quán ăn vặt, một thiếu niên đang ngồi ở vị trí mà mỗi ngày hắn đều ngồi, vùi đầu ăn cơm. Thiếu niên nho nhỏ gầy teo, mang trên đỉnh đầu cái mũ rất lớn, đem mặt chôn ở trong chén so với đầu hắn còn lớn hơn, ngốn nga ngốn nghiến.
Kastle đi tới trước bàn, gõ lên mặt bàn: “Ê, vị tiểu ca này, có thể nhường một chút hay không?” Thiếu niên ngẩng đầu, nhăn gương mặt tinh sảo xinh đẹp kia lại, ánh mắt màu nâu lấp lánh đang chớp chớp, Kastle đơn giản rõ ràng nói tóm tắt : “Cái bàn này, là mỗi ngày ta đều ngồi, hiện tại đã bị ngươi chiếm chỗ. Cho nên mời nhường một chút, đến bàn khác ăn đi.”
Thiếu niên bĩu môi, đơn giản rõ ràng mà hỏi ngược lại: “Tại sao phải nhường?”
Kastle nghiêng người dựa vào bên cạnh bàn: “Không tại sao phải nhường, cái bàn này vẫn luôn là chỗ ta ngồi, những người nào chiếm chỗ cũng phải tránh ra cho ta, đây chính là quy củ của ta .”
Thiếu niên kia khinh thường cười một tiếng: “Quy củ của ngươi? Ngươi cho ngươi là quốc vương hay là đại giáo chủ a, lời của ngươi chính là luật pháp sao? Cái bàn ngươi ngồi thì người khác không thể ngồi, Hmm, ngươi cho rằng ngươi là cái gì?”
Kastle vỗ vỗ cây kiếm bên hông: “Ở trên mấy con phố gần đây, người dám cùng ta tranh chỗ ngồi thật đúng là không nhiều lắm.” Ông chủ quầy hàng nhìn thấy bọn họ nổi lên tranh chấp, thì vội vàng chạy tới hòa giải, xoa xoa hai tay hướng về phía người thiếu niên kia nói: “Tiểu huynh đệ, nếu không thì xin ngươi nhường một chút? Vị ở trước mắt này, có thể ngươi không nhận ra, nhưng hắn chính là người đứng đầu cuộc so tài kiếm thuật vương đô đoạn thời gian trước đây, tên là Kastle, người ở vùng này không có ai là không biết hắn, vị trí này đúng là mỗi ngày hắn ngồi, ngươi có thể hay không. . . . . .”
Thiếu niên liếc bội kiếm bên hông Kastle một cái, lấy ra một cái khăn tay lau miệng: “A, thì ra là vô địch cuộc so tài kiếm thuật ở vương đô, như vậy hắn chính là thiếu niên được khen ngợi kiếm sĩ đệ nhất của vương triều Kastle Robin ? Vậy thanh kiếm này chính là Phong chi vũ trong truyền thuyết rồi?”
Kastle lộ ra nụ cười sáng lạn: “Quá khen quá khen.”
Thiếu niên trên dưới đánh giá hắn một chút: “Chỉ thường thôi.” Rồi chậm rãi đứng lên, ” Thiếu niên kiếm sĩ đệ nhất thì có thể ỷ thế hiếp người sao? Nếu không như vậy đi, ta và ngươi so kiếm, nếu như ngươi thắng, ta sẽ tránh ra, nếu như ngươi thua, như vậy từ đó về sau, vị trí này chính là của ta .”
Thiếu niên từ sau cái bàn đi ra, Kastle nhìn thấy bên hông của hắn cũng có một thanh trường kiếm, thoạt nhìn, thiếu niên này rất giống cố ý tới đây ngồi ở chỗ này, đặc biệt tìm đến hắn vậy.
Thiếu niên đứng ở một vị trí trống trải, vút một tiếng rút ra trường kiếm chỉ hướng Kastle: “Đến đây đi.”
Bốn phía lập tức đầy người vây quanh, lại có người dám hướng thiếu niên đệ nhất kiếm sĩ Kastle khiêu chiến, người này lại còn là một thiếu niên đơn bạc, trò hay như thế, tất nhiên là không thể bỏ qua.
Kastle vẫn nghiêng người dựa vào trên bàn, lắc đầu.
Thiếu niên nhướng mày: “Làm sao, ngươi không dám?”
Kastle chầm chậm đứng thẳng người, chầm chậm đưa tay hướng chuôi kiếm bên hông : “Như vậy, nhóc hãy cẩn thận một chút.” Vừa dứt lời, một luồng sáng như tuyết lóe lên, trong nháy mắt, kiếm trong tay thiếu niên tựa như bị gió cuốn, loảng xoảng một tiếng, trong nháy mắt, kiếm trong tay thiếu niên đã rơi xuống đất.
Kastle đem kiếm tra vào vỏ kiếm, thiếu niên đó hung hăng nhìn hắn chòng chọc: “Là ta thua, vị trí này ta tặng lại cho ngươi, nhưng mà, ta sẽ không bỏ qua!”
Kastle nhún vai: “Tùy tiện.”
Thiếu niên nói sẽ không bỏ qua, quả nhiên là không bỏ qua.
Kastle cơm nước xong, thanh toán tiền, lau miệng, nhìn một chút cái bóng dáng vẫn không nhúc nhích ngồi ở bàn bên cạnh, thì đứng dậy rời đi.
Đi ra khỏi hẻm nhỏ, xuyên qua đường cái, ở ven đường uống thức uống nóng, xen lẫn trong trong đám người xem xiếc ảo thuật một lát, lại đến quán nhỏ ven đường chọn lấy một cây roi ngựa, hai bộ bao tay, mặt trời dần dần ngã về tây , Kastle rốt cục không nhịn được liền xoay người, hướng tới bóng người từ đầu đến cuối vẫn cùng hắn duy trì năm bước khoảng cách, nói: “Tiểu ca, trừ hôm nay ta đem ngươi từ vị trí kia đuổi ra ngoài, thì chúng ta từng có cừu oán sao?”
Đôi mắt to màu nâu xinh đẹp của thiếu niên chặt chẽ nhìn chằm chằm hắn, ngậm miệng, không nói một lời. Kastle bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, cho dù ngươi thua không phục, ngươi cứ đi theo ta như vậy, ngươi cũng báo không được thù a, chẳng lẽ ngươi tính toán đánh lén? Lấy trình độ kiếm thuật mèo ba chân như ngươi, thì đánh lén ta cũng sẽ không thành công .” Thiếu niên vẫn không nói một lời.
Kastle thở dài lần nữa: “Được rồi, coi như ta sợ ngươi rồi, hôm nay là ta sai lầm rồi, thật xin lỗi. Sau này sẽ nhường cái bàn kia cho ngươi, ngươi muốn ở nơi đâu ăn mì thì ăn ở đó, nghĩ tại nơi nào ăn canh thì cứ ăn canh, có thể không?” Thiếu niên vẫn không nói lời nào. Kastle không thể làm gì khác chỉ lắc đầu, xoay người tiếp tục hướng về trước mà đi, đi được một đoạn đường, vừa quay đầu lại, thiếu niên đó vẫn đi theo phía sau.
Kastle bỗng dưng xoay người: “Nè, ngươi còn đi theo ta như vậy, ta coi như là ngươi yêu ta a. Ta chân thành báo trước, ta thừa nhận là ta anh tuấn tiêu sái người gặp người thích, nhưng ta chỉ thích cô bé thôi, hơn nữa còn là cô bé đầy đặn khả ái, ngươi như vậy , khụ khụ, thật xin lỗi ta không có hứng thú. . . . . .”
Thiểu niên mặt đỏ bừng, lớn tiếng nói: “Người nào yêu ngươi, tự luyến cuồng! Biến thái! Nè, ngươi là người đứng đầu cuộc so tài kiếm thuật vương đô, vậy là ngươi thắng thủ hạ kiếm sĩ đệ nhất của đại giáo chủ đúng không?” Kastle gật đầu. Thiếu niên đi tới trước mặt hắn, rồi cắn cắn đôi môi, giống như hạ xuống quyết tâm gì đó, rồi ngẩng đầu nhìn hắn, âm thanh không lớn nhưng kiên định, nói: “Nếu ngươi có thể thắng kiếm sĩ đệ nhất của đại giáo chủ, vậy ngươi đánh thắng bản thân đại giáo chủ hẳn là cũng không có vấn đề. Như vậy, ngươi có thể dạy ta kiếm thuật có thể đánh thắng đại giáo chủ không?”
Kastle cau mày: “Ngươi muốn đánh thắng đại giáo chủ ? Tại sao?”
Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Ta có thù oán với hắn ta, ta muốn giết hắn!”
Kastle sợ hết hồn, vội vàng nhìn chung quanh một lần, một tay kéo thiếu niên đến bên cạnh, thấp giọng nói: “Ngươi điên rồi, ở trên đường cái mà nói lời như thế, nếu bị nghe được thì sẽ bị bắt đi chém đầu .”
Người người cũng biết, đại giáo chủ là hiện tại người nắm quyền thực tế ở vương quốc, chín năm trước quốc vương qua đời, tiểu Nữ Vương lên ngôi, thật không khác gì là con rối, Vương tộc còn lại thì suy bại mà không có thực quyền, quyền to trong triều chánh toàn bộ nắm giữ ở trong tay đại giáo chủ.
Thiếu niên với vẻ mặt không đạt mục đích thề không bỏ qua, Kastle bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, ta có thể chỉ điểm kiếm thuật cho ngươi, nhưng mà, lúc ngươi đi tìm đại giáo chủ báo thù thì ngàn vạn lần đừng nói sư phụ của ngươi là ta a.”
Thiếu niên lộ ra nụ cười vui sướng, nặng nề gật đầu: “Ta thề, ta sẽ không nói.”
Kastle bất đắc dĩ than thở thật lâu một lần nữa: “Ta làm sao mà xui xẻo như vậy.”
/6
|