Ngút Trời

Q.1 - Chương 170 - là ai điên cuồng hơn(trung)

/171


Nhưng như thế thì làm sao?

Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng bên môi lộ ra ý cười tàn nhẫn lạnh băng, chỉ có mấy tên thủ lĩnh linh thú hình người Huyết Liên đại nhân cũng không đối phó được, vậy bọn họ cần gì phải khuynh tẫn tất cả chi lực Lan Tây Thành đến đây đánh thức Huyết Liên?

“Không, chúng ta tuyệt đối tin tưởng.” Những tên Linh Vương bên cạnh lập tức gật đầu, bọn họ đối với thực lực của Huyết Liên có một sự tin tưởng mù quáng.

Cái loại tin tưởng này ngoại trừ thực lực của Huyết Liên ở ngoài, còn bởi vì những năm tháng kia bọn họ vẫn luôn truyền linh lực của mình cho Huyết Liên.

Bọn họ hao phí tâm huyết nhiều năm như vậy, bất luận như thế nào, đều có một niềm tin tưởng vững chắc với Huyết Liên, Huyết Liên đại nhân của bọn họ tuyệt đối sẽ không thua.

“Hội trưởng đại nhân, lực lượng của Huyết Liên đại nhân giống như không có ở trạng thái cao tuyệt đối đi?”

“Ân, có một người không truyền lực lượng cho Huyết Liên đại nhân, thành chủ vì ích lợi đại gia, đã hy sinh chính mình, mạnh mẽ đánh thức Huyết Liên đại nhân.” Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng tiếc hận than nhẹ một tiếng nói.

Căn bản không hề đề cập đến những việc bọn họ đã làm ở tầng ngầm, giao dịch cùng Học Viện Hoàng Gia như thế nào, lừa gạt Hạ Hinh Viêm ra làm sao, đều không có đề cập đến.

Còn cố tình nói ý niệm muốn đồng quy vu tận của thành chủ giải thích thành, hắn không sợ chết vì ích lợi của tất cả mới bất đắc dĩ hy sinh.

“Thành chủ đại nhân……” Cả một đám Linh Vương ngu si tin lời bi thương hô lên, dùng sức siết chặt nắm tay, “Ta nhất định phải giết những người đó.”

“Không cần lo lắng, Huyết Liên đại nhân nhất định có thể đối phó được bọn họ.”

“Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng khẳng định nói: “Các ngươi nhất định phải chú ý, nếu có người dùng thủ đoạn đê tiện muốn đánh lén Huyết Liên đại nhân, các ngươi cần phải kịp thời ra tay.”

“Ai biết những linh thú hình người đó còn có đồng lõa hay không.”

“Hội trưởng đại nhân nói rất đúng.”

“Chúng ta nhất định sẽ chú ý.” Những Linh Vương khác cũng sôi nổi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng.

Sau đó một đám người tất cả đều đem lực chú ý tập trung ở trêи người mấy người trong trận quyết đấu, tất cả đều không có chú ý tới sự tính toán trong mắt Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng.

“Các ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta.” Huyết Liên cười lên ha ha, dây đằng được hình thành từ tóc của hắn, bất luận là bị thiêu bị chặt đứt hay là bị lôi điện chém thành bột phấn, tất cả đều sẽ ở trong nháy mắt mà khôi phục lại.

Đồng thời bọn người Hà Hy Nguyên còn phát hiện một tình huống vô cùng không ổn, đó chính là cái Huyết Liên này thực lực thế nhưng so với bọn hắn mạnh hơn.

“Tránh ra.” Giọng Minh Hâm lạnh lùng vang lên, đám người Hà Hy Nguyên lập tức hướng bên cạnh tránh qua, đối với sự tín nhiệm của bằng hữu, bọn họ không có dị nghị dù chỉ một người.

Mấy người Hà Hy Nguyên nhanh chóng thối lui, sau đó ngay tức khắc một cái quang cầu màu đen chậm rãi phiêu tới.

Là rất chậm rất chậm bay qua, quang cầu màu đen giống như một cái hắc động đen tối, bay tới.

Rõ ràng tốc độ rất là chậm, lại làm cho người có một loại cảm giác hít thở không thông.

Sự điên cuồng và nụ cười cuồng tiếu của Huyết Liên ngay lúc nhìn thấy quang cầu màu đen điều ngưng ở trêи mặt, ánh mắt rốt cuộc dừng ở trêи người Minh Hâm, tinh tế đánh giá nàng, lúc này mới kinh ngạc phát hiện: “Ngàn năm hình người linh thú?”

Vừa rồi còn không sao cả tươi cười tất cả đều thối lui, trịnh trọng đối mặt quang cầu màu đen đang chậm rãi bay đến trước mặt hắn.

Hắn nghĩ muốn trốn nhưng lại không thể trốn, đối với những thứ mình không biết, là ai cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, chỉ là, trong lòng hắn có một giọng nói nói cho hắn biết, không thể trốn, trốn rồi hậu quả phía sau sẽ càng khủng bố hơn.

Và trực giác của hắn luôn luôn chuẩn xác, cho nên, đem tất cả lực lượng điều động lên tính toán cùng cái quang cầu màu đen này đánh bừa một chút.

Bay múa tóc dài tất cả đều thu trở về, đột nhiên một đám chợt khởi, giống như trường mâu thẳng đứng, hung hăng đánh về hướng quang cầu màu đen.

Huyết Liên tính toán rất đơn giản, đem tóc dài đâm vào, sau đó đem quang cầu màu đen đánh tan, vô luận là lực lượng gì, chỉ cần đánh tan liền không còn nguy hiểm nữa.

Sau đó là phản công hay là tránh né đều tùy ý.

Tóc dài bắn vào quang cầu màu đen, thế nhưng cảm giác giống như giọt nước dung nhập vào biển rộng, lặng yên không một tiếng động liền biến mất.

Hắn một chút cũng không cảm nhận được tóc của hắn, chỉ cần đã đi vào quang cầu màu đen kia tóc của hắn tất cả đều biến mất không thấy.

Không tin sự việc kỳ quái, hắn lần nữa làm tóc dài ra, nhưng vẫn như cũ điều vô dụng.

Trừ bỏ linh lực càng thêm khủng bố tiết ra ngoài, hắn không có một chút quyền khống chế.

Không chỉ có như thế, Huyết Liên hoảng sợ phát hiện, cái quang cầu màu đen kia lực lượng thế nhưng càng thêm khủng bố, làm tâm hắn đong đong nhảy dựng, bất an nói không nên lời.

Tóc dài phía sau lại dài ra, đột nhiên Huyết Liên bắn tất cả về hướng quang cầu màu đen, sau đó lại trơ mắt nhìn tóc của mình bị tan rã khi tiếp xúc với quang cầu màu đen.

Cứ như vậy không lâu sau, quang cầu màu đen lực lượng càng thêm cường thịnh, khinh phiêu phiêu quang cầu bạo nộ liền đánh về hướng Huyết Liên.

Quang cầu màu đen nổ tung lại không có nửa điểm thanh âm phát ra, chỉ có thể nhìn thấy một màu đen của bóng đêm nhiễm đến càng thêm trầm thấp làm cho người khó chịu, ở dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu chiếu rọi, hiện giờ là một mảnh đen tối giống như là hắc động, không có nửa điểm ánh sáng.

Tuy nói không có thanh âm, nhưng lực lượng của quang cầu nổ tung, làm trong lòng đám người Hà Hy Nguyên đều điên cuồng run rẩy, thất kinh không thôi, khi nào thực lực của Minh Hâm lại mạnh đến như vậy?

Ngay cả mấy người Hà Hy Nguyên trong lòng đều bởi vì thực lực của Minh Hâm mà khó chịu, càng đừng nói đứng trong viện mấy tên Linh Vương kia, thực lực yếu thì trực tiếp bị cổ lực lượng kia chấn đến té ngã trêи đất trào máu, Linh Vương thực lực mạnh mẽ cũng là bước chân lảo đảo đầu óc quay cuồng, vận lực mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Minh Hâm phóng thích lực lượng lần này, sắc mặt đã trở nên trắng bệch, nàng thở hổn hển, hiển nhiên vừa rồi một kϊƈɦ kia đã hao hết yêu lực của nàng.

Thân thể hơi hơi lung lay hai cái, quăng đầu óc đang muốn hôn mê qua một bên, nàng không không muốn kéo dài quá nhiều thời giờ, mau chóng giải quyết cái Huyết Liên này mới là chính sự.

Liên Chi thấy Minh Hâm lung lay sắp không đứng vững, nhanh chóng tiến lên, nhẹ nhàng đỡ nàng ôm vào lòng.

Minh Hâm ngước mắt nhìn Liên Chi cười ngây ngô, ở trước mặt thê tử không cần phải để ý cái vấn đề mặt mũi vô vị này.

Liên Chi ngẩng mặt nhìn trời mắng thầm,”Đồ rắn ngốc, đứng không vững còn cười!” Thế nhưng không phát hiện môi nàng cũng nở nụ cười ngốc nghếch.

“Xem hắn thế nào?” Minh Hâm dựa vào người Liên Chi nhắm mắt lại, muốn nương nhờ hương thơm trêи người Liên Chi nhẫn nhịn xuống cảm giác choáng váng trong đầu, một kϊƈɦ như vậy, cho dù không thể giết chết Huyết Liên, nhưng ít nhất cũng có thể làm hắn bị trọng thương.

“Việc phía sau giao cho chúng ta đi, nàng cần nghĩ ngơi một chút.” Liên Chi khẽ cười ôn nhu lên tiếng, sau đó nàng chuyên tâm nhìn chằm chằm quang mang màu đen đang dần dần tan đi.

Nàng có thể cảm giác được, Huyết Liên không có chết.

Minh Hâm khẽ gật đầu, nàng có thể làm đều làm rồi, những việc phía sau liền giao cho đồng bạn đi.

Liên Chi duỗi tay đỡ Minh Hâm ngồi xuống, trong lúc đó còn thừa nước đục mà ăn đậu hủ của người ta, Minh Hâm liền trừng mắt liếc nàng một cái, lúc này Liên Chi mới tâm không cam lòng không nguyện mà đứng lên chuyên tâm đối địch.

Tay phải dùng sức vận lực, một đạo lôi điện thô tráng bị nàng niết ở trong tay, dùng sức quăng lên phía trước, căn bản nàng không muốn đợi quang mang mang màu đen hoàn toàn tan đi.

Liên Chi là thuộc về loại người, ngươi làm người của ta bị thương vậy ngươi chỉ cần mang mạng ngươi ra trả là được.

Phụt một tiếng trầm đục, đồng thời trong không khí mùi máu tươi dày đặc bắt đầu lan tràn, Liên Chi vui vẻ gợi lên khóe môi.

Yêu lực phát ra, một cây lôi điện thô to đột nhiên nổ tung hóa thành vô số lôi điện thật nhỏ, những thứ bị đâm trúng điều sẽ nổ tung, vô luận là vật thể gì cũng sẽ không có kết quả tốt.

Bị nổ mạnh như vậy, cái vật thể kia còn có thể an lành sao?

“Linh thú thật tàn nhẫn!” Theo tiếng quát lớn lạnh lùng của Huyết Liên, Liên Chi đột nhiên cảm giác được lôi điện trong tay đột nhiên trầm xuống, hình như là bị thứ gì đó niêm phong.

Trước mắt một màu đỏ cực lớn, cảm giác dính nhớp lập tức lan lại đây, đồng thời một cổ lực lượng âm lãnh kỳ quái theo lôi điện của nàng lan tràn tới tay nàng.

Cảm giác không thoải mái khiến cho Liên Chi vội vàng vung bỏ lôi điện.

Hà Hy Nguyên phía sau kéo Liên Chi lại, Liên Chi khó hiểu nhìn về phía Hà Hy Nguyên, kéo nàng làm cái gì a?

Hà Hy Nguyên chỉ kịp ngưng trọng nói một câu: “Cúi đầu.”

Liên Chi nghe xong Hà Hy Nguyên nói, liền cúi đầu, lúc này mới kinh ngạc phát hiện trêи mặt đất thế nhưng tất cả đều là máu đặc.

Những vết máu đó thế nhưng giống như có ý thức, tất cả đều hướng chân Liên Chi mà lan đến.

Liên Chi nhăn mày lại, còn không có chờ nàng hành động, một ngọn lửa mãnh liệt đã bay tới, mãnh liệt thiêu đốt, đem máu bốc hơi.

Đồng thời bốc hơi còn có từng đợt tanh tưởi xông ra làm người buồn nôn.

“Các ngươi quá ngây thơ rồi, cho rằng như vậy liền có thể đối phó ta sao?” Màu đen quang mang tan đi, bên trong Huyết Liên đứng thẳng thế nhưng sẽ lông tóc vô thương.

Liên Chi kinh ngạc nhìn chằm chằm Huyết Liên, vừa rồi lôi điện của nàng tuyệt đối là đánh trúng hắn, như thế nào một miệng vết thương đều không có?

Huyết Liên nhìn biểu tình kinh ngạc của Liên Chi, tâm tình rất tốt, cười ha ha: “Chỉ bằng các ngươi muốn giết ta, quả thực là không biết tự lượng sức mình!”

“Ngươi rốt cuộc là thứ gì?” Liên Chi thật sự bị dọa tới rồi, như thế nào còn có gia hỏa như vậy?

“Đến đây đi, bổn tọa không có thời gian cùng các ngươi lãng phí.” Huyết Liên kiêu căng lạnh lùng liếc nhìn mấy người Hà Hy Nguyên, đột nhiên quanh thân lực lượng một phóng, lực lượng cường đại đem đất đá trêи mặt đất, đá xanh trêи sàn nhà bạch bạch vỡ vụn, biến thành bột mịn, phi tán ở trong không trung.

Lực lượng cường đại đem quần áo đám người Hà Hy Nguyên đều áp lên trêи người, tóc dài càng là bị thổi đến bay lung tung.

Nhưng họ cũng không cam lòng yếu thế, mạnh mẽ khởi động yêu lực cùng Huyết Liên đối kháng.

“Không hổ là Huyết Liên đại nhân, rất mạnh!”Tránh ở bên ngoài tường viện, đám Linh Vương tất cả đều sùng bái nhìn chằm chằm Huyết Liên, một đám trong mắt tất cả đều là cuồng nhiệt điên cuồng.

Huyết Liên càng mạnh, đến cuối cùng, bọn họ được đến lực lượng cũng liền càng mạnh, bọn họ thậm chí hy vọng Huyết Liên có thể thiên hạ vô địch, như vậy bọn họ cũng có thể đề cao đến càng nhiều.

Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng càng lộ ra nụ cười mừng như điên, quả nhiên nhiều năm nỗ lực như vậy không có uổng phí.

Cùng bọn họ bất đồng, đám người Hà Hy Nguyên tâm tình phá lệ trầm trọng, này chỉ sợ là từ trước tới nay lần đầu tiên xuất hiện tình huống nghiêm trọng đến như thế.

“Các ngươi điều là phân bón của ta, vẫn là ngoan ngoãn lại đây mới đúng a.” Giọng nói tùy ý lại âm lãnh của Huyết Liên vang lên, từ phía dưới đột nhiên chảy ra từng luồng máu sền sệt, hướng đám người Hà Hy Nguyên lan tràn.

Nơi máu đi qua, tất cả cỏ cây hoa lá đều khô héo ngã xuống rơi vào trong máu đặc.

Đoạn Hằng Nghê trong mắt đột nhiên hiện lên một mạt ngoan tuyệt quang mang, nếu đã đến mức này, vậy chỉ có đua thôi.

Trong cơ thể Đoạn Hằng Nghê đột nhiên bốc lên một cổ nhiệt độ mãnh liệt, trong cơ thể yêu lực nhanh chóng quay cuồng, bên cạnh Hà Hy Nguyên lập tức cảm giác được Đoạn Hằng Nghê không thích hợp, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn chằm chằm ánh mắt quyết tuyệt Đoạn Hằng Nghê, trong lòng vang lên từng hồi chuông cảnh báo.

“Hằng!” Đoạn Hằng Nghê biến thành như thế này làm Hà Hy Nguyên sợ hãi, giống như tình cảnh ngày đó tái hiện.

Liền ở thời điểm Đoạn Hằng Nghê không quan tâm muốn phóng thích yêu lực, đối diện Huyết Liên đột nhiên kêu lên một tiếng, cuồng bạo lực lượng áp bách đột nhiên cứng lại, cả người sắc mặt đại biến.

“Rốt cuộc tìm được rồi!” Hà Hy Nguyên thở phào một hơi, vội vàng gọi Đoạn Hằng Nghê, “Hằng, dừng tay!

Thanh âm không hề chứa một tia yêu lực, nhưng lại nghe ra một tia cầu xin, chấn đến thân thể Đoạn Hằng Nghê run lên, lúc này mới từ ý nghĩ cuồng bạo lực lượng tỉnh táo lại, giương mắt nhìn thoáng qua Huyết Liên sắc mặt đột biến, lúc này mới thu hồi lực lượng cuồng bạo trong cơ thể.

“Ai? Là ai?” Huyết Liên nhìn loạn khắp nơi, điên cuồng hét lên.

“Đương nhiên là ta.”Thanh âm hài hước quen thuộc vang lên, phía dưới mặt đất đột nhiên vỡ ra một cái động, Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm từ dưới đất nhảy ra.

Trong tay còn cầm theo một cái đài sen cực lớn, cười tủm tỉm nhìn Huyết Liên: “Thứ này tàng đến đủ thâm a.”

“Huyết Liên Tử.”Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng trốn bên ngoài tường viện mày nhăn lại dưới đáy lòng hô nhỏ.

Hạ Hinh Viêm làm thế nào tìm được Huyết Liên Tử đâu?

“Ngươi làm thế nào tìm được nó?” Huyết Liên cau mày, gắt gao nhìn chằm chằm đài sen trong tay Hạ Hinh Viêm.

“Chỉ cần ta muốn tìm, liền không có thứ gì là ta tìm không được.” Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, nàng nỗ lực cảm ứng thiên địa dị bảo, quả nhiên ở một phen gian khổ rốt cục nhận thấy được một chút lực lượng mỏng manh.

Nhìn nhìn bọn người Hà Hy Nguyên, Hạ Hinh Viêm có chút áy náy nhìn bọn họ, nếu nàng sớm chút tìm được thứ này, bọn họ cũng sẽ không chật vật như thế.

“Ngươi lưu lại phía dưới chính là vì tìm cái này?” Huyết Liên cũng không phải kể ngu, chỉ một ý nghĩ, lập tức liền minh bạch ý tứ cùng hành động lúc trước của Hạ Hinh Viêm.

Thế nhưng là bởi vì cái này, hắn thế nhưng bị lừa!

Đồ vật của hắn quý giá như vậy, nữ nhân làm thế nào có thể tìm được chứ.

“Giết bọn họ, Huyết Liên Tử chính là của các ngươi.” Huyết Liên thật bị chọc giận, không muốn lại lãng phí thời gian, trực tiếp đối với đông đảo Linh Vương bên ngoài tường viện hạ lệnh.

Những cái Linh Vương đó vừa nghe, lập tức đi ra, một đám trong mắt tất cả đều che kín tơ máu, tham lam nhìn chằm chằm đài sen trong tay Hạ Hinh Viêm.

Ai là hình người linh thú, bọn họ hết thảy đều không nhìn thấy, chỉ muốn nhanh chóng lấy được Huyết Liên Tử, tăng lên thực lực.

Một đám giống như con thiêu thân không muốn sống vọt vào đám lửa, quần công.

Hạ Hinh Viêm nhăn mày lại, những tên Linh Vương của Lan Tây Thành đầu óc giống như không có bình thường, bọn họ chẳng lẽ không sợ chết sao? Vì cái lực lượng này liền mệnh đều từ bỏ sao?

Quỷ dị, thật sự là quá quỷ dị.

“Huyết Liên đại nhân, nhanh lên đem Hạ Hinh Viêm giải quyết, ngài lực lượng hoàn chỉnh liền có thể hoàn toàn thoát khỏi trói buộc.” Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng đột nhiên la lên một tiếng.

Một tiếng này hình như là đã nhắc nhở Huyết Liên cái gì đó, hắn cười dữ tợn giơ đôi tay lên cao, đột nhiên một tiếng thét dài đầy thê lương cắt qua bầu trời đêm.

Phủ thành chủ run rẩy mấy cái, mặt đất giống như quả trứng gà đang nở, bạch bạch da nức nẻ mở ra.

Từng luồng máu sền sệt giống như huyết kiếm bắn ra, rơi xuống trêи mặt đất thế nhưng lập tức đem cục đá trêи mặt đất ăn mòn, mặt đất lưu lại một cái dấu vết ăn mòn.

“Đây là cái quỷ gì?” Liên Chi thấp giọng mắng.

Hà Hy Nguyên động tác cực nhanh, một đạo hơi nước hoá thành cái chắn đem mấy người bọn họ tất cả đều bao lại, sền sệt máu dừng ở chổ hơi nước tức khắc bốc lên dày đặc sương trắng, bên trong hỗn loạn gay mũi mùi máu tươi, cực kỳ ghê tởm.

“Giết bọn họ!” Huyết Liên chỉ huy những tên Linh Vương giống như đã không còn lý trí kia, những người đó giống như không muốn sống dùng linh lực dày đặc công kϊƈɦ tới tấm chắn hơi nước Hà Hy Nguyên tạo ra.

Liền tính thực lực Hà Hy Nguyên mạnh đến đâu cũng không chịu nổi dày đặc công kϊƈɦ của nhiều người như vậy.

Ai cũng đều không có nghĩ đến bọn họ thế nhưng bị lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đi ra ngoài, tất nhiên sẽ bị cái thứ máu sền sệt lại có tính ăn mòn kia tập kϊƈɦ, ai ở thời điểm giao thủ không có điểm sơ sẩy, phàm là có điểm sơ sẩy lây dính máu kia, chỉ sợ cũng không phải vết thương nhẹ.

Nếu không đi ra, ở như thế dưới sự công kϊƈɦ dày đặc như thế này, Hà Hy Nguyên có thể kiên trì bao lâu?

“Giao cho ta.”Đột nhiên tiếng của Đoạn Hồn vang lên ở trong đầu Hạ Hinh Viêm.

“Hinh viêm, ngươi có muốn mạo hiểm một chút không.” Đoạn Hồn dùng ngữ khí thương lượng hỏi Hạ Hinh Viêm, “Chúng ta đi ra ngoài?”

“Hảo.” Hạ Hinh Viêm không có nửa điểm chần chờ đáp lời, dùng sức nắm đoạn hồn đao trong tay, “Chúng ta đi ra ngoài.”

“Có lẽ sẽ bị thương……” Hạ Hinh Viêm nhanh chóng trả lời ngược lại làm Đoạn Hồn có điểm chần chờ, hắn nghĩ trước đem sự việc lợi và hại giải thích cho Hạ Hinh Viêm một chút.

“Không có việc gì, ta tin ngươi.” Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, nắm đoạn hồn đao, không tiếng động truyền lại tín nhiệm của nàng.

Bởi vì đối với Hạ Hinh Viêm hoàn toàn thần phục, cho nên Đoạn Hồn có thể biết Hạ Hinh Viêm trong lòng không có nửa điểm, sợ hãi, dù là có, thế nhưng là hưng phấn.

“A hy, ta đi ra ngoài. ' Hạ Hinh Viêm quay đầu đối với Hà Hy Nguyên nhẹ nhàng cười, trong mắt lại là sự kiên quyết không dao động.

Hà Hy Nguyên nhìn thoáng qua Hạ Hinh Viêm, sau đó ánh mắt dừng ở trong tay nàng đoạn hồn đao, hơi hơi tạm dừng một cái hô hấp lúc sau, gật đầu: “Ngươi đi ra ngoài đi.”

Đem lực lượng của hắn thu một ít, sẽ không ảnh hưởng đến Hạ Hinh Viêm đi ra ngoài hành động.

Hạ Hinh Viêm nắm chặt trường đao, trực tiếp xông ra ngoài, vừa mới đi ra, tay động đoạn hồn đao lập tức quang mang đại phóng, nghiêng nghiêng quét ngang qua, thế nhưng lập tức chém xuống ba cái Linh Vương.

Theo sau đạp lên thi thể Linh Vương một chút đều không có lây dính máu sền sệt trêи mặt đất, lại lần nữa nhảy lên, thật mạnh một phách, hai cái Linh Vương lập tức ngã lăn ở dưới đoạn hồn đao.

Đao chém ra, thế nhưng không có nửa điểm máu dính ở trêи đoạn hồn đao.

Hạ Hinh Viêm giơ tay chém xuống, động tác lưu loát lại ngoan tuyệt, chém giết Linh Vương giống như chém cải trắng, thế nhưng không có một chút cố hết sức.

Linh Sư Hiệp Hội hội trưởng kinh hãi nhìn chằm chằm trước mắt đại phát thần uy Hạ Hinh Viêm, hắn nghĩ như thế nào cũng đều nghĩ không ra Hạ Hinh Viêm như thế nào sẽ đột nhiên lợi hại như thế.

Ngay cả Huyết Liên cũng dừng lại động tác, ngưng trọng nhìn chằm chằm giơ tay chém xuống Hạ Hinh Viêm, thật lâu sau, ánh mắt dừng ở trêи trường đao trong tay Hạ Hinh Viêm, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên thân thể chấn động, không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm chuôi trường đao này, lẩm bẩm nói nhỏ: “Đoạn hồn đao?”

Thế nhưng là biến mất mấy ngàn năm đoạn hồn đao?

/171

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status