Ngày nghỉ không có gì tốt, ở nhà không có việc gì làm, nếu như có thể lựa chọn, Phương Tử Ninh thà rằng đi học.
"Con gái, đánh ván cờ với cha, thế nào?" Ba Phương nhìn con gái đang ngồi ngẩn người kia, Phương Tử Ninh, nói.
"Cha, chớ làm người khác khó chịu có được hay không?" cô không thích cùng cha đánh cờ, điều này làm cô không có tự tin, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô đều không thể thắng nổi một lần.
"Không có lớn nhỏ gì hết" Mẹ Phương đi tới gắt giọng.
"Con gái, con không phải có hẹn sao?" Ba Phương cẩn thận từng li từng tí hỏi. Ông không phải là một người cha nghiêm khắc.
"Cha thiệt là, con còn nhỏ như vậy mà kêu con đi hẹn hò, cha! Cha già mà không đáng kính." Phương Tử Ninh tức giận trợn mắt nhìn ba Phương một cái.
Thật không biết trong lòng cha đang suy nghĩ gì, không phải mọi người đều nói làm cha thường thương con gái hơn sao? Tại sao cha của cô lại hi vọng cô mau mau lập gia đình? Chẳng lẽ ông không phải cha ruột của cô?
"Chỉ là cha suy nghĩ cho con." Làm cha bị con gái nói như vậy, thật không có mặt mũi nào mà.
"Cha, chẳng lẽ con không phải con ruột của cha?" Phương Tử Ninh nghi ngờ hỏi.
Chưa nói hết lời, Phương Tử Ninh liền bị một cái cốc rất mạnh trên đầu.
"Đứa trẻ ngốc nghếch này." Mẹ Phương vừa bực mình vừa buồn cười nói "Trước đây khi cha con theo đuổi mẹ, đã chịu không ít cực khổ vì ông ngoại con, cho nên sau khi sinh con, cha con đã nói nhất định phải đòi con trai từ nhà người khác về, giống như cách của ông ngoại con vậy. Chỉ tiếc. . . . . ."
"Chỉ tiếc cái gì?" Phương Tử Ninh ngây ngốc nói tiếp.
"Chỉ tiếc con gái không có di truyền truyền thống tốt đẹp của chúng ta, chưa từng bị ai trêu hoa ghẹo nguyệt, thật là khiến cha con thất vọng." Mẹ Phương nghiêm trang nói, trong bụng lại đã buồn cười đến mức ruột muốn cuộn lại với nhau.
"Bà xã, bà nói rất đúng a." Ba Phương kẻ xướng người họa phối hợp với Mẹ Phương.
Thật là muốn chịu đựng, nhưng không thể, Phương Tử Ninh cô mặc dù không phải là sắc nước hương trời, nhưng cũng không giống như cha mẹ nói vậy chứ, thật không thể chịu nổi mà? Chí ít cũng có nhiều bé trai nói cô thật đáng yêu.
Nếu như Phương Tử Ninh biết, "Đáng yêu" có thể giải thích là vì đáng thương không có người yêu, hoặc là đáng giận vì không dám nói lời yêu, cô sẽ không khẳng khái hùng hồn mà nói ra như vậy.
"Cũng chỉ có thể trách cha mẹ năng lực chế tạo quá kém" Phương Tử Ninh tức giận cầm hộp điều khiển, mở ti vi.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Ba Phương bắt máy.
"Tử Ninh, điện thoại của con." Ba Phương cầm lấy điện thoại gọi. Là con trai đấy! Xem ra nguyện vọng của hắn sẽ rất nhanh được thực hiện!
Phương Tử Ninh nhận điện thoại. "Alo, tôi là Tử Ninh."
"Tôi là Lâm Hạo Vũ." Bên đầu điện thoại kia truyền đến câu trả lời đơn giản.
"Là anh hả? Tôi nghĩ rằng anh đã quên ý định mượn truyện rồi."
Cô và hắn gặp nhau cách nay đã một tháng, cô nghĩ rằng hắn đã quên, cũng cho rằng hắn chỉ tùy tiện nói vậy thôi, bởi vì chẳng có người đàn ông chín chắn, trưởng thành nào thích xem truyện tranh cả.
"Ra ngoài được không? Tôi chờ cô ở cửa ra vào" Sao thanh âm của cô nghe giống như không quan tâm đến hắn một chút nào?
Vậy trong lòng cô, hắn cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào sao? Ý nghĩ này làm Lâm Hạo Vũ không vui .
Không gặp mặt cô, hắn phát giác mình không có cách nào không nhớ cô được. Gần đây, tâm trí hắn lại học theo người ta biết vấn vương một người? Trời! Hắn thậm chí còn khao khát cuộc sống sau này có thể làm bạn với cô.
"Cái gì? Bây giờ?" Cô kêu lên một tiếng.
Phương Tử Ninh bằng tốc độ nhanh nhất xông về phòng, mang theo 10 cuốn sách "vợ chồng thích khám phá", xem lại quần jean, áo thun trên người, vẫn còn tươm tất, liền trực tiếp đi ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Lâm Hạo Vũ tựa vào cửa xe bên cạnh chờ cô.
"Cái này cho anh." Phương Tử Ninh cầm sách trên tay đưa cho Lâm Hạo Vũ, sau đó tính chuẩn bị trở về tiếp tục xem ti vi.
"Cô có chuyện gì gấp sao?" Lâm Hạo Vũ bắt được tay Phương Tử Ninh, hỏi.
"Tôi muốn vào xem TV." Phương Tử Ninh quay đầu lại nói.
"Xem ti vi?" Cô không thèm đếm xỉa tới hắn, nguyên nhân là vì mỗi ngày đều xem TV?
"Xem ti vi có cái gì không đúng sao?" Phương Tử Ninh không hiểu, tại sao hắn có vẻ rất tức giận.
"Đi ăn bữa tiệc lớn, như thế nào?" Nếu cô không chú ý đến hắn, thì hắn cố ý đưa ra một lý do khiến cô động lòng, như vậy có thể giữ chân cô lại.
"Bữa tiệc lớn?" Đề nghị của hắn làm hai mắt Phương Tử Ninh sáng lên .
"Lên xe thôi." Nhìn cặp mắt tỏa sáng của cô, Lâm Hạo Vũ hết sức nín cười. Cô gái này, thật rất dễ bị người ta lừa gạt.
"Tôi muốn đi vào thay đổi quần áo một chút." Phương Tử Ninh kéo kéo áo thun trên người nói.
"Không cần."
Lúc này Phương Tử Ninh mới phát giác Lâm Hạo Vũ không mặc âu phục, trên người chỉ ăn mặc đơn sơ, nhưng vẫn rất phóng khoáng, trang nhã.
"Thì ra anh cũng ăn mặc đơn sơ như vậy." vừa nói, Phương Tử Ninh vừa chui vào trong xe.
"Xe của anh rất tuyệt." Ngồi ở trong xe, Phương Tử Ninh sờ đông sờ tây.
Hoàn cảnh gia đình cô thuộc loại thường thường bậc trung, trong nhà chỉ có một chiếc xe nhỏ, bình thường đi học cô đều tự mình đón xe buýt, chưa bao giờ ngồi chiếc xe tốt như thế này.
Lâm Hạo Vũ bất đắc dĩ nhìn Phương Tử Ninh. Tâm trí cô không hề có một giây phút nào để ý đến hắn, hắn thật là thua thiệt, một tháng này nhớ cô đến khổ cực như thế.
Nhưng mà, nếu cô không giống như hắn nghĩ, vậy hắn sẽ lợi dụng ưu điểm của bản thân, để đạt tới mục tiêu của hắn, làm cô không còn hồn nhiên mà sẽ yêu hắn say đắm chân thành.
"Có tiến bộ không?" Lâm Hạo Vũ đột nhiên thốt ra câu hỏi làm Phương Tử Ninh không thể hiểu được.
"Cái gì có tiến bộ hay không?" Phương Tử Ninh sững sờ hỏi.
"Ý tôi là kỹ thuật hôn môi của cô." Lâm Hạo Vũ nghiêng mặt sang bên hỏi.
"Việc này hả?" Phương Tử Ninh nhất thời bỗng nhiên nhớ ra.
"Có tiến bộ hay không?" Khóe miệng hắn gợi lên một nụ cười có chút thâm ý sâu xa.
"Anh cũng không để cho tôi có cơ hội luyện tập." Phương Tử Ninh uất ức nói. Tầm mắt dừng lại ở làn môi mỏng khêu gợi của hắn, lúc này mới giật mình, bản thân mình cỡ nào tưởng niệm môi của hắn.
"Hiện tại cho cô cơ hội rồi, cũng đừng không biết quý trọng." Con sói lớn muốn đem cô bé quàng khăn đỏ ăn hết.
"Thật có thể?" vẻ mặt của Phương Tử Ninh giống như nghe sắp có bữa ăn ngon.
Lâm Hạo Vũ gật đầu. Sao hắn cảm thấy mình giống như là một món ăn vậy?
Hai tay Phương Tử Ninh tựa lên ghế, cẩn thận tiến tới, nhẹ nhàng dán lên làn môi ấm áp của Lâm Hạo Vũ.
Thật sự rất tuyệt! So với những thức ăn cô đã từng thưởng thức qua, bất luận là thức ăn gì, cũng rất ngon, hơn nữa hình như ăn cả trăm lần cũng không chán!
Đầu lưỡi Phương Tử Ninh vươn ra, mô tả tỉ mỉ hình dáng môi hắn, sau đó trượt vào trong miệng của hắn.
Hắc hắc, cô hiện tại đang thực hành những thứ này, đều là học được từ Lâm Hạo Vũ!
Lâm Hạo Vũ không nhịn được! Cánh tay dài duỗi ra, đem cô ôm vào trong ngực, một tay nâng gáy cô, mạnh mẽ tấn công cái miệng nhỏ nhắn của cô. Đem sự nhớ nhung một tháng, toàn bộ trút hết vào nụ hôn này.
Nhớ nhung sâu như vậy, làm Lâm Hạo Vũ lại càng hoảng sợ. Mẹ hắn nói không sai, một là cả đời thà không rơi vào tình yêu, nếu không chính là hết lòng với tình yêu, không thể thoát ra được.
"Anh đi Pháp công tác phải không?" Sau khi có được không gian để nói chuyện, Phương Tử Ninh lại phun ra lời nói khiến Lâm Hạo Vũ ngơ ngẩn.
"Tại sao hỏi như vậy?" Lâm Hạo Vũ không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
"Nếu không, tại sao nụ hôn của anh lại nhiệt tình, đam mê giống như nụ hôn kiểu Pháp?" Phương Tử Ninh dựa vào ngực hắn không tự chủ hỏi.
"Cô biết nụ hôn kiểu Pháp sao?" Thì ra cô không phải cái gì cũng không biết.
"Đừng cho là tôi ngu ngốc!" Phương Tử Ninh nắm tay thành nắm đấm để ra oai, nhưng căn bản không đủ tác dụng để đe dọa.
"Tôi không đi Pháp, tôi chỉ đi Nhật" Lâm Hạo Vũ đem nắm đấm của cô mở ra, cùng mười ngón tay của mình quấn quít chung một chỗ.
"Vậy có nhìn thấy Hoa Anh Đào không? Trên sách miêu tả Hoa anh đào thật là đẹp!" Phương Tử Ninh hỏi Lâm Hạo Vũ với vẻ mặt khao khát.
Bởi vì một số nhà văn đem cảnh Hoa anh đào mô tả rất đẹp, nơi nào có hoa anh đào thì nơi đó giống như thiên đường trên trái đất, cộng thêm một số nhiếp ảnh gia nói rằng khi chụp ảnh thiên nhiên mà có hoa anh đào, thì bầu trời mới trở nên xinh đẹp, cho nên khiến cô đối với hoa Anh đào mười phần nghi hoặc.
"Thích Nhật Bản?"
"Tôi thích hoa anh đào." Mặc dù cô ghét Nhật Bản, nhưng cũng không phải toàn bộ, Nhật Bản trước khi có các sản phẩm khoa học kỹ thuật, con trai Nhật Bản đẹp như mỹ nữ, suối nước nóng cùng hoa anh đào Nhật Bản, cô tuyệt đối sẽ không bác bỏ.
"Bây giờ là lúc hoa anh đào nở rực rỡ nhất, có muốn đi xem một chút không?"
"Muốn chứ, nhưng không đi được nha." Phương Tử Ninh chán nản nói.
"Nếu như lần sau tôi đi Nhật Bản công tác, dẫn cô cùng đi theo thì thế nào?" Dù sao sau một tuần nữa hắn lại đi công tác, lần này tốt nhất có thể mang cô cùng đi, tránh cho hắn phải chịu đựng nỗi khổ vì nhớ nhung này.
"Nhưng tôi còn phải đến trường nha, hơn nữa năm nay sẽ phải thi đại học rồi." Phương Tử Ninh lại thêm chán nản hơn.
"Chỉ một tuần thôi, bài tập của cô có thể hỏi tôi."
"Thật?" Đôi mắt cô như có ánh sáng phát ra.
Không khí thật là mát mẻ! Thế giới thật là tươi đẹp! Lâm Hạo Vũ thật sự là đẹp trai! Ôi!
"Thật, nhưng mà, nhất định phải được sự đồng ý của người nhà cô. Không biết người nhà của cô có đồng ý cho cô đi du lịch không? Hơn nữa lại đi với một người đàn ông quen biết chưa lâu?"
"Cái này không thành vấn đề, trước kia tôi thường cuốn lấy cha, muốn ông ấy mang tôi đi Nhật Bản nhìn hoa anh đào, nhưng cha tôi vẫn muốn tôi tiết kiệm đủ tiền rồi tự mình đi, đừng có làm phiền ông ấy. Ông ấy đã từng thề không bước chân vào đất nước của bọn giặc ngoại xâm Nhật Bản dù chỉ một bước."
"Có hộ chiếu không?" Lâm Hạo Vũ cười, chắc cha của cô ấy là một người rất thú vị.
"Không có." Phương Tử Ninh trực tiếp nói cho hắn biết.
" Đưa giấy CMND cho tôi."
Phương Tử Ninh đem giấy CMND giao cho hắn, lúc này mới phát giác tay của mình bị Lâm Hạo Vũ nắm chặt lấy, nhưng cô cũng không giãy ra.
Ha ha, được trai đẹp cầm tay, rất hạnh phúc, đi dâu mà thiệt chứ!
"Cô bé này sao rất dễ dàng tin tưởng người khác?" Lâm Hạo Vũ đắc thắng nhìn giấy CMND của Phương Tử Ninh, không thể tin hỏi.
"Chẳng lẽ anh là người không thể tin được?" Phương Tử Ninh không hiểu hỏi vặn lại.
"Cô cho rằng tôi có thể tin được?" Lâm Hạo Vũ nhướng cao lông mày hỏi.
Bạn bè thì không có hỏi tin được hay không, đã là bạn bè thì nhất định phải tin tưởng đối phương, bằng không, hiểu lầm lẫn nhau thì cũng không cần làm bạn bè nữa.
"Tôi cảm thấy anh giống anh trai của tôi, có thể tin, mặc dù anh ấy có lúc thích khi dễ tôi." Phương Tử Ninh không để tâm nói.
Anh trai? Lâm Hạo Vũ im lặng ngao ngán hỏi ông trời. Hắn cũng không muốn cô coi hắn là anh trai, như vậy thì sao mà có ý đồ gì được.
"Con gái, đánh ván cờ với cha, thế nào?" Ba Phương nhìn con gái đang ngồi ngẩn người kia, Phương Tử Ninh, nói.
"Cha, chớ làm người khác khó chịu có được hay không?" cô không thích cùng cha đánh cờ, điều này làm cô không có tự tin, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cô đều không thể thắng nổi một lần.
"Không có lớn nhỏ gì hết" Mẹ Phương đi tới gắt giọng.
"Con gái, con không phải có hẹn sao?" Ba Phương cẩn thận từng li từng tí hỏi. Ông không phải là một người cha nghiêm khắc.
"Cha thiệt là, con còn nhỏ như vậy mà kêu con đi hẹn hò, cha! Cha già mà không đáng kính." Phương Tử Ninh tức giận trợn mắt nhìn ba Phương một cái.
Thật không biết trong lòng cha đang suy nghĩ gì, không phải mọi người đều nói làm cha thường thương con gái hơn sao? Tại sao cha của cô lại hi vọng cô mau mau lập gia đình? Chẳng lẽ ông không phải cha ruột của cô?
"Chỉ là cha suy nghĩ cho con." Làm cha bị con gái nói như vậy, thật không có mặt mũi nào mà.
"Cha, chẳng lẽ con không phải con ruột của cha?" Phương Tử Ninh nghi ngờ hỏi.
Chưa nói hết lời, Phương Tử Ninh liền bị một cái cốc rất mạnh trên đầu.
"Đứa trẻ ngốc nghếch này." Mẹ Phương vừa bực mình vừa buồn cười nói "Trước đây khi cha con theo đuổi mẹ, đã chịu không ít cực khổ vì ông ngoại con, cho nên sau khi sinh con, cha con đã nói nhất định phải đòi con trai từ nhà người khác về, giống như cách của ông ngoại con vậy. Chỉ tiếc. . . . . ."
"Chỉ tiếc cái gì?" Phương Tử Ninh ngây ngốc nói tiếp.
"Chỉ tiếc con gái không có di truyền truyền thống tốt đẹp của chúng ta, chưa từng bị ai trêu hoa ghẹo nguyệt, thật là khiến cha con thất vọng." Mẹ Phương nghiêm trang nói, trong bụng lại đã buồn cười đến mức ruột muốn cuộn lại với nhau.
"Bà xã, bà nói rất đúng a." Ba Phương kẻ xướng người họa phối hợp với Mẹ Phương.
Thật là muốn chịu đựng, nhưng không thể, Phương Tử Ninh cô mặc dù không phải là sắc nước hương trời, nhưng cũng không giống như cha mẹ nói vậy chứ, thật không thể chịu nổi mà? Chí ít cũng có nhiều bé trai nói cô thật đáng yêu.
Nếu như Phương Tử Ninh biết, "Đáng yêu" có thể giải thích là vì đáng thương không có người yêu, hoặc là đáng giận vì không dám nói lời yêu, cô sẽ không khẳng khái hùng hồn mà nói ra như vậy.
"Cũng chỉ có thể trách cha mẹ năng lực chế tạo quá kém" Phương Tử Ninh tức giận cầm hộp điều khiển, mở ti vi.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, Ba Phương bắt máy.
"Tử Ninh, điện thoại của con." Ba Phương cầm lấy điện thoại gọi. Là con trai đấy! Xem ra nguyện vọng của hắn sẽ rất nhanh được thực hiện!
Phương Tử Ninh nhận điện thoại. "Alo, tôi là Tử Ninh."
"Tôi là Lâm Hạo Vũ." Bên đầu điện thoại kia truyền đến câu trả lời đơn giản.
"Là anh hả? Tôi nghĩ rằng anh đã quên ý định mượn truyện rồi."
Cô và hắn gặp nhau cách nay đã một tháng, cô nghĩ rằng hắn đã quên, cũng cho rằng hắn chỉ tùy tiện nói vậy thôi, bởi vì chẳng có người đàn ông chín chắn, trưởng thành nào thích xem truyện tranh cả.
"Ra ngoài được không? Tôi chờ cô ở cửa ra vào" Sao thanh âm của cô nghe giống như không quan tâm đến hắn một chút nào?
Vậy trong lòng cô, hắn cũng không có bất kỳ ảnh hưởng nào sao? Ý nghĩ này làm Lâm Hạo Vũ không vui .
Không gặp mặt cô, hắn phát giác mình không có cách nào không nhớ cô được. Gần đây, tâm trí hắn lại học theo người ta biết vấn vương một người? Trời! Hắn thậm chí còn khao khát cuộc sống sau này có thể làm bạn với cô.
"Cái gì? Bây giờ?" Cô kêu lên một tiếng.
Phương Tử Ninh bằng tốc độ nhanh nhất xông về phòng, mang theo 10 cuốn sách "vợ chồng thích khám phá", xem lại quần jean, áo thun trên người, vẫn còn tươm tất, liền trực tiếp đi ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Lâm Hạo Vũ tựa vào cửa xe bên cạnh chờ cô.
"Cái này cho anh." Phương Tử Ninh cầm sách trên tay đưa cho Lâm Hạo Vũ, sau đó tính chuẩn bị trở về tiếp tục xem ti vi.
"Cô có chuyện gì gấp sao?" Lâm Hạo Vũ bắt được tay Phương Tử Ninh, hỏi.
"Tôi muốn vào xem TV." Phương Tử Ninh quay đầu lại nói.
"Xem ti vi?" Cô không thèm đếm xỉa tới hắn, nguyên nhân là vì mỗi ngày đều xem TV?
"Xem ti vi có cái gì không đúng sao?" Phương Tử Ninh không hiểu, tại sao hắn có vẻ rất tức giận.
"Đi ăn bữa tiệc lớn, như thế nào?" Nếu cô không chú ý đến hắn, thì hắn cố ý đưa ra một lý do khiến cô động lòng, như vậy có thể giữ chân cô lại.
"Bữa tiệc lớn?" Đề nghị của hắn làm hai mắt Phương Tử Ninh sáng lên .
"Lên xe thôi." Nhìn cặp mắt tỏa sáng của cô, Lâm Hạo Vũ hết sức nín cười. Cô gái này, thật rất dễ bị người ta lừa gạt.
"Tôi muốn đi vào thay đổi quần áo một chút." Phương Tử Ninh kéo kéo áo thun trên người nói.
"Không cần."
Lúc này Phương Tử Ninh mới phát giác Lâm Hạo Vũ không mặc âu phục, trên người chỉ ăn mặc đơn sơ, nhưng vẫn rất phóng khoáng, trang nhã.
"Thì ra anh cũng ăn mặc đơn sơ như vậy." vừa nói, Phương Tử Ninh vừa chui vào trong xe.
"Xe của anh rất tuyệt." Ngồi ở trong xe, Phương Tử Ninh sờ đông sờ tây.
Hoàn cảnh gia đình cô thuộc loại thường thường bậc trung, trong nhà chỉ có một chiếc xe nhỏ, bình thường đi học cô đều tự mình đón xe buýt, chưa bao giờ ngồi chiếc xe tốt như thế này.
Lâm Hạo Vũ bất đắc dĩ nhìn Phương Tử Ninh. Tâm trí cô không hề có một giây phút nào để ý đến hắn, hắn thật là thua thiệt, một tháng này nhớ cô đến khổ cực như thế.
Nhưng mà, nếu cô không giống như hắn nghĩ, vậy hắn sẽ lợi dụng ưu điểm của bản thân, để đạt tới mục tiêu của hắn, làm cô không còn hồn nhiên mà sẽ yêu hắn say đắm chân thành.
"Có tiến bộ không?" Lâm Hạo Vũ đột nhiên thốt ra câu hỏi làm Phương Tử Ninh không thể hiểu được.
"Cái gì có tiến bộ hay không?" Phương Tử Ninh sững sờ hỏi.
"Ý tôi là kỹ thuật hôn môi của cô." Lâm Hạo Vũ nghiêng mặt sang bên hỏi.
"Việc này hả?" Phương Tử Ninh nhất thời bỗng nhiên nhớ ra.
"Có tiến bộ hay không?" Khóe miệng hắn gợi lên một nụ cười có chút thâm ý sâu xa.
"Anh cũng không để cho tôi có cơ hội luyện tập." Phương Tử Ninh uất ức nói. Tầm mắt dừng lại ở làn môi mỏng khêu gợi của hắn, lúc này mới giật mình, bản thân mình cỡ nào tưởng niệm môi của hắn.
"Hiện tại cho cô cơ hội rồi, cũng đừng không biết quý trọng." Con sói lớn muốn đem cô bé quàng khăn đỏ ăn hết.
"Thật có thể?" vẻ mặt của Phương Tử Ninh giống như nghe sắp có bữa ăn ngon.
Lâm Hạo Vũ gật đầu. Sao hắn cảm thấy mình giống như là một món ăn vậy?
Hai tay Phương Tử Ninh tựa lên ghế, cẩn thận tiến tới, nhẹ nhàng dán lên làn môi ấm áp của Lâm Hạo Vũ.
Thật sự rất tuyệt! So với những thức ăn cô đã từng thưởng thức qua, bất luận là thức ăn gì, cũng rất ngon, hơn nữa hình như ăn cả trăm lần cũng không chán!
Đầu lưỡi Phương Tử Ninh vươn ra, mô tả tỉ mỉ hình dáng môi hắn, sau đó trượt vào trong miệng của hắn.
Hắc hắc, cô hiện tại đang thực hành những thứ này, đều là học được từ Lâm Hạo Vũ!
Lâm Hạo Vũ không nhịn được! Cánh tay dài duỗi ra, đem cô ôm vào trong ngực, một tay nâng gáy cô, mạnh mẽ tấn công cái miệng nhỏ nhắn của cô. Đem sự nhớ nhung một tháng, toàn bộ trút hết vào nụ hôn này.
Nhớ nhung sâu như vậy, làm Lâm Hạo Vũ lại càng hoảng sợ. Mẹ hắn nói không sai, một là cả đời thà không rơi vào tình yêu, nếu không chính là hết lòng với tình yêu, không thể thoát ra được.
"Anh đi Pháp công tác phải không?" Sau khi có được không gian để nói chuyện, Phương Tử Ninh lại phun ra lời nói khiến Lâm Hạo Vũ ngơ ngẩn.
"Tại sao hỏi như vậy?" Lâm Hạo Vũ không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
"Nếu không, tại sao nụ hôn của anh lại nhiệt tình, đam mê giống như nụ hôn kiểu Pháp?" Phương Tử Ninh dựa vào ngực hắn không tự chủ hỏi.
"Cô biết nụ hôn kiểu Pháp sao?" Thì ra cô không phải cái gì cũng không biết.
"Đừng cho là tôi ngu ngốc!" Phương Tử Ninh nắm tay thành nắm đấm để ra oai, nhưng căn bản không đủ tác dụng để đe dọa.
"Tôi không đi Pháp, tôi chỉ đi Nhật" Lâm Hạo Vũ đem nắm đấm của cô mở ra, cùng mười ngón tay của mình quấn quít chung một chỗ.
"Vậy có nhìn thấy Hoa Anh Đào không? Trên sách miêu tả Hoa anh đào thật là đẹp!" Phương Tử Ninh hỏi Lâm Hạo Vũ với vẻ mặt khao khát.
Bởi vì một số nhà văn đem cảnh Hoa anh đào mô tả rất đẹp, nơi nào có hoa anh đào thì nơi đó giống như thiên đường trên trái đất, cộng thêm một số nhiếp ảnh gia nói rằng khi chụp ảnh thiên nhiên mà có hoa anh đào, thì bầu trời mới trở nên xinh đẹp, cho nên khiến cô đối với hoa Anh đào mười phần nghi hoặc.
"Thích Nhật Bản?"
"Tôi thích hoa anh đào." Mặc dù cô ghét Nhật Bản, nhưng cũng không phải toàn bộ, Nhật Bản trước khi có các sản phẩm khoa học kỹ thuật, con trai Nhật Bản đẹp như mỹ nữ, suối nước nóng cùng hoa anh đào Nhật Bản, cô tuyệt đối sẽ không bác bỏ.
"Bây giờ là lúc hoa anh đào nở rực rỡ nhất, có muốn đi xem một chút không?"
"Muốn chứ, nhưng không đi được nha." Phương Tử Ninh chán nản nói.
"Nếu như lần sau tôi đi Nhật Bản công tác, dẫn cô cùng đi theo thì thế nào?" Dù sao sau một tuần nữa hắn lại đi công tác, lần này tốt nhất có thể mang cô cùng đi, tránh cho hắn phải chịu đựng nỗi khổ vì nhớ nhung này.
"Nhưng tôi còn phải đến trường nha, hơn nữa năm nay sẽ phải thi đại học rồi." Phương Tử Ninh lại thêm chán nản hơn.
"Chỉ một tuần thôi, bài tập của cô có thể hỏi tôi."
"Thật?" Đôi mắt cô như có ánh sáng phát ra.
Không khí thật là mát mẻ! Thế giới thật là tươi đẹp! Lâm Hạo Vũ thật sự là đẹp trai! Ôi!
"Thật, nhưng mà, nhất định phải được sự đồng ý của người nhà cô. Không biết người nhà của cô có đồng ý cho cô đi du lịch không? Hơn nữa lại đi với một người đàn ông quen biết chưa lâu?"
"Cái này không thành vấn đề, trước kia tôi thường cuốn lấy cha, muốn ông ấy mang tôi đi Nhật Bản nhìn hoa anh đào, nhưng cha tôi vẫn muốn tôi tiết kiệm đủ tiền rồi tự mình đi, đừng có làm phiền ông ấy. Ông ấy đã từng thề không bước chân vào đất nước của bọn giặc ngoại xâm Nhật Bản dù chỉ một bước."
"Có hộ chiếu không?" Lâm Hạo Vũ cười, chắc cha của cô ấy là một người rất thú vị.
"Không có." Phương Tử Ninh trực tiếp nói cho hắn biết.
" Đưa giấy CMND cho tôi."
Phương Tử Ninh đem giấy CMND giao cho hắn, lúc này mới phát giác tay của mình bị Lâm Hạo Vũ nắm chặt lấy, nhưng cô cũng không giãy ra.
Ha ha, được trai đẹp cầm tay, rất hạnh phúc, đi dâu mà thiệt chứ!
"Cô bé này sao rất dễ dàng tin tưởng người khác?" Lâm Hạo Vũ đắc thắng nhìn giấy CMND của Phương Tử Ninh, không thể tin hỏi.
"Chẳng lẽ anh là người không thể tin được?" Phương Tử Ninh không hiểu hỏi vặn lại.
"Cô cho rằng tôi có thể tin được?" Lâm Hạo Vũ nhướng cao lông mày hỏi.
Bạn bè thì không có hỏi tin được hay không, đã là bạn bè thì nhất định phải tin tưởng đối phương, bằng không, hiểu lầm lẫn nhau thì cũng không cần làm bạn bè nữa.
"Tôi cảm thấy anh giống anh trai của tôi, có thể tin, mặc dù anh ấy có lúc thích khi dễ tôi." Phương Tử Ninh không để tâm nói.
Anh trai? Lâm Hạo Vũ im lặng ngao ngán hỏi ông trời. Hắn cũng không muốn cô coi hắn là anh trai, như vậy thì sao mà có ý đồ gì được.
/24
|