Cuối tuần, hôm nay khác xa mấy ngày âm u trước, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tháng tư vẫn đang là mùa xuân nên nắng không gắt như mùa hè, ánh mặt trời tươi đẹp mang theo chút ấm áp, dịu dàng chiếu lên thân người uể oải.
Mễ Giai hẹn La Lệ ở quán cà phê, La Lệ gọi một tách cà phê, còn Mễ Giai gọi một ly sữa nóng.
“Thật ư?”. La Lệ vui sướng reo lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng Mễ Giai.
Mễ Giai gật đầu khẳng định, khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc. Cô nhẹ tay xoa lên bụng mình, dường như có thể cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ bé kia, đó là một loại hạnh phúc thỏa mãn khó diễn tả bằng lời.
“Tớ đã bảo mà, haha”. La Lệ nhìn Mễ Giai vui vẻ, đột nhiên nghĩ đến điều gì, nói, “Hôm qua lúc báo vừa ra, thiếu chút nữa là dọa hết mọi người trong công ty chúng ta, chẳng ai ngờ cậu là vợ của Nghiêm Hạo, còn hỏi lại tớ xem chuyện này có phải là thật hay không”. Nghĩ lại hôm qua La Lệ lại thấy buồn cười, một đám người cầm báo đến hỏi cô người trên ảnh đó có phải Mễ Giai không, quả thật kỹ thuật chụp ảnh của phóng viên rất tốt, chụp Mễ Giai theo kiểu vừa nhìn là có thể nhận ra ngay, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy không thể tin được.
Mễ Giai cười ôn hòa, không có ý kiến gì.
“Đúng rồi, cậu đã hỏi rõ ràng chưa, Nghiêm Hạo và cái cô Mạc Liên Huyên kia không có gì chứ?”. Vốn xứng đáng với hai chữ ‘bạn tốt’, La Lệ một chút cũng không muốn thấy Mễ Giai phải chịu tủi thân, đồng thời cũng hy vọng cô ấy không bỏ lỡ hạnh phúc của mình.
Uống một ngụm sữa, Mễ Giai gật đầu nói với La Lệ, “Tớ chọn tin tưởng anh ấy”.
“Chỉ cần cậu hạnh phúc là tốt rồi”. La Lệ mỉm cười phụ họa.
“Tớ định nghỉ việc”. Mễ Giai nói.
“Hả. . . .”.
“Mẹ chồng tớ không ủng hộ việc tớ đi làm, bà muốn tớ ở nhà an tâm dưỡng thai, hơn nữa vì phản ứng khi mang thai của tớ tương đối nghiêm trọng, Nghiêm Hạo cũng không yên tâm”. Thật ra nếu phản ứng khi mang thai không nghiêm trọng như lời bác sĩ đã nói thì cô nghĩ mình vẫn sẽ tiếp tục đi làm, dù sao cũng đã đi làm được hơn nửa năm, đã sớm thành thói quen.
“Xem ra địa vị của cậu ở Nghiêm gia sau khi mang thai giống như nước lên thì thuyền lên, bây giờ thái độ của mẹ chồng cậu với cậu hẳn là cũng cải thiện không ít”. La Lệ trêu ghẹo.
“Ừ, mẹ chồng tớ rất căng thẳng, coi trọng điều này hơn bất cứ chuyện gì khác, hiện tại tớ chính là gấu trúc của Nghiêm gia — động vật hàng đầu cấp quốc gia cần được bảo vệ”. Mễ Giai khoa tay múa chân nói.
La Lệ buồn cười nhìn cô, “Vậy là tốt rồi”.
Mễ Giai đột nhiên nắm tay La Lệ, nói nghiêm túc, “Lệ Lệ, cảm ơn cậu”. Cô thật sự biết ơn cô ấy, biết ơn cô ấy vì đã làm mọi chuyện vì cô, quan tâm đến cô như thế.
“Đồ ngốc này”. La Lệ có hơi mất tự nhiên, hành động quá thẳng thắn, lời nói cũng quá khách sáo, cô rút tay về, tức giận liếc Mễ Giai, “Về sau tớ chính là người nhà của cậu, sau này nếu Nghiêm Hạo dám bắt nạt cậu, tớ nhất định không tha cho anh ta”. Nói xong xắn tay áo lên như là sẵn sàng bất cứ lúc nào.
“Phụt. . .”. Mễ Giai bị cô ấy chọc cười, hai người nhìn nhau cười lớn.
Sau khi uống trà chiều, hai người cùng nhau đi dạo phố, có lẽ là do mang thai, Mễ Giai luôn đặc biệt chú ý đến những đồ liên quan đến trẻ sơ sinh, quần áo nhỏ, giày nhỏ, mỗi một đồ vật nhìn qua đều thấy rất thú vị, mỗi một đồ vật đều khiến người ta yêu thích. Nhưng bây giờ mua những thứ này vẫn còn quá sớm, vậy nên Mễ Giai chỉ ngắm chứ không mua, cuối cùng cô mua hai cuốn sổ tay chuẩn bị làm mẹ và những điều cần lưu ý khi mang thai ở hiệu sách. La Lệ xem như có nghĩa vụ đi cùng, không mua được gì.
Sắc trời dần tối, hai người quyết định chia tay nhau, tự túc về.
“Thật sự không cần tớ đưa cậu về?”. La Lệ buổi tối còn hẹn bạn trai, nét mặt biểu hiện rõ ràng sự lo lắng khi nhìn Mễ Giai.
“Không cần, tớ không phải chỉ mang thai thôi sao, làm gì mà lo lắng quá vậy”. Xem ra không chỉ có ở nhà cô mới bị mọi người coi như quốc bảo, dường như La Lệ cũng không ngoại lệ. “Được rồi, cậu mau đi đi, đừng để Tiểu Thôi chờ lâu sốt ruột. Người ta là một chàng trai tốt đấy, cậu cần phải giữ chặt, nếu không thì lên thuyền trước mua vé sau, chúng mình đính ước cho bọn trẻ từ bây giờ luôn”. Mễ Giai nhìn La Lệ bằng ánh mắt mờ ám.
La Lệ tuy rằng bình thường hay tùy tiện, nhưng da mặt vẫn tương đối mỏng, mới đùa vài câu mặt đã đỏ bừng, mất tự nhiên nói, “Đi đi đi, nha đầu này không nghiêm chỉnh gì cả, tớ đi rồi, lúc về cậu cũng cẩn thận một chút”. Dứt lời xoay người bước đi như chạy trốn.
Mễ Giai đứng sau nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, tươi cười như mở cờ trong bụng.
Mễ Giai đứng bên lề đường, tùy tay vẫy xe, có lẽ vì đang là giờ cao điểm, taxi qua lại đều đã có người ngồi, không có lấy một chiếc nào dừng lại. Hồi lâu, Mễ Giai cũng chưa bắt được xe.
Không biết qua bao lâu, ngay lúc Mễ Giai bỏ cuộc tính chuyển sang đi xe buýt thì một chiếc xe hơi cao cấp màu đỏ chậm rãi dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Mạc Liên Huyên gọi cô, “Mễ Giai”.
Mễ Giai có hơi bất ngờ, nhìn cô ta không biết có nên cười chào hỏi hay không.
Nhận thấy Mễ Giai đang do dự, Mạc Liên Huyên cười nói, “Lên xe đi, tôi đưa cô về”.
Mễ Giai theo bản năng lắc đầu, từ chối, “Không cần đâu, tôi có thể tự bắt xe”.
“Đi lên đi, tôi có vài chuyện muốn nói với cô”. Mạc Liên Huyên kiên trì.
Không lay chuyển được lòng kiên trì của cô ta, Mễ Giai bèn lên xe. Mạc Liên Huyên chú ý tới mấy thứ đồ cô cầm trên tay, khóe miệng cong cong gợi lên ý cười nói với cô, “Xin chúc mừng”.
“Á. . .”. Mễ Giai có chút kinh ngạc, không hiểu câu chúc mừng này từ đâu đến.
Mạc Liên Huyên cười cười, chỉ vào hai quyển sổ tay, “Cô mang thai mà”.
Mễ Giai bất ngờ vì sự tinh ý của Mạc Liên Huyên, thẹn thùng gật gật đầu.
“Thật ra tôi và Nghiêm Hạo không có gì, những lời lúc trước đều là tôi tự nghĩ ra để gạt cô”. Mạc Liên Huyên mở miệng làm sáng tỏ, đi thẳng vào vấn đề.
Tuy rằng cô đã tin lời Nghiêm Hạo, nhưng bỗng nhiên đối mặt với sự thẳng thắn của Mạc Liên Huyên vẫn cảm thấy có phần kinh ngạc.
Mễ Giai khó hiểu nhìn cô ta, hồi lâu mới hỏi, “Vì. . . Vì sao?”. Từ trước đến giờ cô vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, hiện thời có cơ hội cô thật sự muốn hỏi cho rõ ràng.
Mạc Liên Huyên dừng xe bên vệ đường, nhìn cô, nói nghiêm túc, “Rất xin lỗi”.
“Cô. . . . Tôi. . .”. Mễ Giai có thể nghe ra thành ý trong giọng nói của cô ta, ngoài bất ngờ cũng chỉ có kinh ngạc.
“Tôi không biết cô là vợ của Nghiêm Hạo, tôi nghĩ cô và anh ấy chỉ là quan hệ nam nữ thông thường”.
Mễ Giai nhìn cô ta, không nói gì, chờ cô ta nói tiếp.
“Tôi và Nghiêm Hạo giống như anh ấy nói chỉ là quan hệ công việc, để tránh việc mẹ tôi không ngừng giới thiệu đối tượng cho tôi, tôi đã cố làm cho người ngoài hiểu lầm quan hệ giữa chúng tôi là có gì đó mờ ám, nhưng thật ra giữa chúng tôi không có quan hệ tình cảm”.
“Vậy cô. . . Vì sao lại nói với tôi những lời đó?”. Mễ Giai khó hiểu hỏi.
Nhìn cô, Mạc Liên Huyên đột nhiên mỉm cười, “Cô nhất định không biết là anh trai tôi thích cô, anh trai tôi là người không giỏi biểu đạt tình cảm của bản thân, cho dù thích cũng không nói ra, hơn nữa tính khí lại không mấy dễ chịu, đã có nhiều cô gái bị tính xấu của anh ấy dọa chạy mất”.
Mễ Giai mở to hai mắt, sao có thể chứ, Mạc Chấn Huân thích cô? Điều này quả thật không thể tin được.
“Chắc chắn đấy, ở trong lòng anh ấy cô nhất định là đặc biệt, tôi có thể nhận ra”.
Mễ Giai vẫn có chút bất ngờ, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói, “Cho nên cô mới…”.
“Đúng vậy, tôi rất yêu anh trai tôi, tôi hy vọng anh ấy tìm được hạnh phúc, cho nên tôi mới không tiếc mà làm tổn thương cô, tôi chỉ không ngờ cô lại là vợ của Nghiêm Hạo, chuyện đó, tôi rất xin lỗi”. Mạc Liên Huyên nói thành khẩn.
Mễ Giai có thể nghe ra một chút gì đó trong lời nói của cô ấy, nhưng không quá chắc chắn, bởi vì chuyện này là không thể nào, mới hỏi thử, “Cô đối với Mạc tổng….”.
Mạc Liên Huyên thông minh như thế, đương nhiên biết Mễ Giai muốn hỏi gì, ánh mắt quá mức chua xót.
Trong xe đột nhiên yên tĩnh, Mễ Giai có hơi xấu hổ, “Xin lỗi”. Cô ý thức được bản thân mình vừa hỏi một vấn đề không nên hỏi.
Mạc Liên Huyên quay đầu lại cười với cô, chân thành nói, “Mễ Giai, chúng ta có thể làm bạn không?”.
“Á. . .”. Mễ Giai chưa kịp trả lời, di động đúng lúc này vang lên, là Nghiêm Hạo gọi tới.
Mễ Giai nhìn Liên Huyên cười xin lỗi, nghe máy, “Alo”.
“Em đang ở đâu, vẫn còn đi với bạn à?”. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa dễ nghe của Nghiêm Hạo.
“Vâng, em chuẩn bị về”. Mễ Giai trả lời, không hề phát hiện khóe miệng đang dần mỉm cười.
“Ở đâu, anh đến đón em”.
“Không cần, em có thể tự bắt xe về”. Mễ Giai không muốn phiền toái, hơn nữa anh đi làm cả ngày cũng đã mệt mỏi rồi.
“Nói cho anh địa chỉ, anh đến đón em”. Nghiêm Hạo kiên trì.
Không thể chống lại sự kiên trì của anh, Mễ Giai nhìn ra ngoài xe, nói địa chỉ cho anh.
Mễ Giai buông điện thoại, Mạc Liên Huyên nhìn cô mỉm cười, “Anh ấy thật sự rất yêu cô”.
Mễ Giai hẹn La Lệ ở quán cà phê, La Lệ gọi một tách cà phê, còn Mễ Giai gọi một ly sữa nóng.
“Thật ư?”. La Lệ vui sướng reo lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng Mễ Giai.
Mễ Giai gật đầu khẳng định, khuôn mặt mỉm cười hạnh phúc. Cô nhẹ tay xoa lên bụng mình, dường như có thể cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ bé kia, đó là một loại hạnh phúc thỏa mãn khó diễn tả bằng lời.
“Tớ đã bảo mà, haha”. La Lệ nhìn Mễ Giai vui vẻ, đột nhiên nghĩ đến điều gì, nói, “Hôm qua lúc báo vừa ra, thiếu chút nữa là dọa hết mọi người trong công ty chúng ta, chẳng ai ngờ cậu là vợ của Nghiêm Hạo, còn hỏi lại tớ xem chuyện này có phải là thật hay không”. Nghĩ lại hôm qua La Lệ lại thấy buồn cười, một đám người cầm báo đến hỏi cô người trên ảnh đó có phải Mễ Giai không, quả thật kỹ thuật chụp ảnh của phóng viên rất tốt, chụp Mễ Giai theo kiểu vừa nhìn là có thể nhận ra ngay, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy không thể tin được.
Mễ Giai cười ôn hòa, không có ý kiến gì.
“Đúng rồi, cậu đã hỏi rõ ràng chưa, Nghiêm Hạo và cái cô Mạc Liên Huyên kia không có gì chứ?”. Vốn xứng đáng với hai chữ ‘bạn tốt’, La Lệ một chút cũng không muốn thấy Mễ Giai phải chịu tủi thân, đồng thời cũng hy vọng cô ấy không bỏ lỡ hạnh phúc của mình.
Uống một ngụm sữa, Mễ Giai gật đầu nói với La Lệ, “Tớ chọn tin tưởng anh ấy”.
“Chỉ cần cậu hạnh phúc là tốt rồi”. La Lệ mỉm cười phụ họa.
“Tớ định nghỉ việc”. Mễ Giai nói.
“Hả. . . .”.
“Mẹ chồng tớ không ủng hộ việc tớ đi làm, bà muốn tớ ở nhà an tâm dưỡng thai, hơn nữa vì phản ứng khi mang thai của tớ tương đối nghiêm trọng, Nghiêm Hạo cũng không yên tâm”. Thật ra nếu phản ứng khi mang thai không nghiêm trọng như lời bác sĩ đã nói thì cô nghĩ mình vẫn sẽ tiếp tục đi làm, dù sao cũng đã đi làm được hơn nửa năm, đã sớm thành thói quen.
“Xem ra địa vị của cậu ở Nghiêm gia sau khi mang thai giống như nước lên thì thuyền lên, bây giờ thái độ của mẹ chồng cậu với cậu hẳn là cũng cải thiện không ít”. La Lệ trêu ghẹo.
“Ừ, mẹ chồng tớ rất căng thẳng, coi trọng điều này hơn bất cứ chuyện gì khác, hiện tại tớ chính là gấu trúc của Nghiêm gia — động vật hàng đầu cấp quốc gia cần được bảo vệ”. Mễ Giai khoa tay múa chân nói.
La Lệ buồn cười nhìn cô, “Vậy là tốt rồi”.
Mễ Giai đột nhiên nắm tay La Lệ, nói nghiêm túc, “Lệ Lệ, cảm ơn cậu”. Cô thật sự biết ơn cô ấy, biết ơn cô ấy vì đã làm mọi chuyện vì cô, quan tâm đến cô như thế.
“Đồ ngốc này”. La Lệ có hơi mất tự nhiên, hành động quá thẳng thắn, lời nói cũng quá khách sáo, cô rút tay về, tức giận liếc Mễ Giai, “Về sau tớ chính là người nhà của cậu, sau này nếu Nghiêm Hạo dám bắt nạt cậu, tớ nhất định không tha cho anh ta”. Nói xong xắn tay áo lên như là sẵn sàng bất cứ lúc nào.
“Phụt. . .”. Mễ Giai bị cô ấy chọc cười, hai người nhìn nhau cười lớn.
Sau khi uống trà chiều, hai người cùng nhau đi dạo phố, có lẽ là do mang thai, Mễ Giai luôn đặc biệt chú ý đến những đồ liên quan đến trẻ sơ sinh, quần áo nhỏ, giày nhỏ, mỗi một đồ vật nhìn qua đều thấy rất thú vị, mỗi một đồ vật đều khiến người ta yêu thích. Nhưng bây giờ mua những thứ này vẫn còn quá sớm, vậy nên Mễ Giai chỉ ngắm chứ không mua, cuối cùng cô mua hai cuốn sổ tay chuẩn bị làm mẹ và những điều cần lưu ý khi mang thai ở hiệu sách. La Lệ xem như có nghĩa vụ đi cùng, không mua được gì.
Sắc trời dần tối, hai người quyết định chia tay nhau, tự túc về.
“Thật sự không cần tớ đưa cậu về?”. La Lệ buổi tối còn hẹn bạn trai, nét mặt biểu hiện rõ ràng sự lo lắng khi nhìn Mễ Giai.
“Không cần, tớ không phải chỉ mang thai thôi sao, làm gì mà lo lắng quá vậy”. Xem ra không chỉ có ở nhà cô mới bị mọi người coi như quốc bảo, dường như La Lệ cũng không ngoại lệ. “Được rồi, cậu mau đi đi, đừng để Tiểu Thôi chờ lâu sốt ruột. Người ta là một chàng trai tốt đấy, cậu cần phải giữ chặt, nếu không thì lên thuyền trước mua vé sau, chúng mình đính ước cho bọn trẻ từ bây giờ luôn”. Mễ Giai nhìn La Lệ bằng ánh mắt mờ ám.
La Lệ tuy rằng bình thường hay tùy tiện, nhưng da mặt vẫn tương đối mỏng, mới đùa vài câu mặt đã đỏ bừng, mất tự nhiên nói, “Đi đi đi, nha đầu này không nghiêm chỉnh gì cả, tớ đi rồi, lúc về cậu cũng cẩn thận một chút”. Dứt lời xoay người bước đi như chạy trốn.
Mễ Giai đứng sau nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, tươi cười như mở cờ trong bụng.
Mễ Giai đứng bên lề đường, tùy tay vẫy xe, có lẽ vì đang là giờ cao điểm, taxi qua lại đều đã có người ngồi, không có lấy một chiếc nào dừng lại. Hồi lâu, Mễ Giai cũng chưa bắt được xe.
Không biết qua bao lâu, ngay lúc Mễ Giai bỏ cuộc tính chuyển sang đi xe buýt thì một chiếc xe hơi cao cấp màu đỏ chậm rãi dừng lại trước mặt cô, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Mạc Liên Huyên gọi cô, “Mễ Giai”.
Mễ Giai có hơi bất ngờ, nhìn cô ta không biết có nên cười chào hỏi hay không.
Nhận thấy Mễ Giai đang do dự, Mạc Liên Huyên cười nói, “Lên xe đi, tôi đưa cô về”.
Mễ Giai theo bản năng lắc đầu, từ chối, “Không cần đâu, tôi có thể tự bắt xe”.
“Đi lên đi, tôi có vài chuyện muốn nói với cô”. Mạc Liên Huyên kiên trì.
Không lay chuyển được lòng kiên trì của cô ta, Mễ Giai bèn lên xe. Mạc Liên Huyên chú ý tới mấy thứ đồ cô cầm trên tay, khóe miệng cong cong gợi lên ý cười nói với cô, “Xin chúc mừng”.
“Á. . .”. Mễ Giai có chút kinh ngạc, không hiểu câu chúc mừng này từ đâu đến.
Mạc Liên Huyên cười cười, chỉ vào hai quyển sổ tay, “Cô mang thai mà”.
Mễ Giai bất ngờ vì sự tinh ý của Mạc Liên Huyên, thẹn thùng gật gật đầu.
“Thật ra tôi và Nghiêm Hạo không có gì, những lời lúc trước đều là tôi tự nghĩ ra để gạt cô”. Mạc Liên Huyên mở miệng làm sáng tỏ, đi thẳng vào vấn đề.
Tuy rằng cô đã tin lời Nghiêm Hạo, nhưng bỗng nhiên đối mặt với sự thẳng thắn của Mạc Liên Huyên vẫn cảm thấy có phần kinh ngạc.
Mễ Giai khó hiểu nhìn cô ta, hồi lâu mới hỏi, “Vì. . . Vì sao?”. Từ trước đến giờ cô vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, hiện thời có cơ hội cô thật sự muốn hỏi cho rõ ràng.
Mạc Liên Huyên dừng xe bên vệ đường, nhìn cô, nói nghiêm túc, “Rất xin lỗi”.
“Cô. . . . Tôi. . .”. Mễ Giai có thể nghe ra thành ý trong giọng nói của cô ta, ngoài bất ngờ cũng chỉ có kinh ngạc.
“Tôi không biết cô là vợ của Nghiêm Hạo, tôi nghĩ cô và anh ấy chỉ là quan hệ nam nữ thông thường”.
Mễ Giai nhìn cô ta, không nói gì, chờ cô ta nói tiếp.
“Tôi và Nghiêm Hạo giống như anh ấy nói chỉ là quan hệ công việc, để tránh việc mẹ tôi không ngừng giới thiệu đối tượng cho tôi, tôi đã cố làm cho người ngoài hiểu lầm quan hệ giữa chúng tôi là có gì đó mờ ám, nhưng thật ra giữa chúng tôi không có quan hệ tình cảm”.
“Vậy cô. . . Vì sao lại nói với tôi những lời đó?”. Mễ Giai khó hiểu hỏi.
Nhìn cô, Mạc Liên Huyên đột nhiên mỉm cười, “Cô nhất định không biết là anh trai tôi thích cô, anh trai tôi là người không giỏi biểu đạt tình cảm của bản thân, cho dù thích cũng không nói ra, hơn nữa tính khí lại không mấy dễ chịu, đã có nhiều cô gái bị tính xấu của anh ấy dọa chạy mất”.
Mễ Giai mở to hai mắt, sao có thể chứ, Mạc Chấn Huân thích cô? Điều này quả thật không thể tin được.
“Chắc chắn đấy, ở trong lòng anh ấy cô nhất định là đặc biệt, tôi có thể nhận ra”.
Mễ Giai vẫn có chút bất ngờ, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói, “Cho nên cô mới…”.
“Đúng vậy, tôi rất yêu anh trai tôi, tôi hy vọng anh ấy tìm được hạnh phúc, cho nên tôi mới không tiếc mà làm tổn thương cô, tôi chỉ không ngờ cô lại là vợ của Nghiêm Hạo, chuyện đó, tôi rất xin lỗi”. Mạc Liên Huyên nói thành khẩn.
Mễ Giai có thể nghe ra một chút gì đó trong lời nói của cô ấy, nhưng không quá chắc chắn, bởi vì chuyện này là không thể nào, mới hỏi thử, “Cô đối với Mạc tổng….”.
Mạc Liên Huyên thông minh như thế, đương nhiên biết Mễ Giai muốn hỏi gì, ánh mắt quá mức chua xót.
Trong xe đột nhiên yên tĩnh, Mễ Giai có hơi xấu hổ, “Xin lỗi”. Cô ý thức được bản thân mình vừa hỏi một vấn đề không nên hỏi.
Mạc Liên Huyên quay đầu lại cười với cô, chân thành nói, “Mễ Giai, chúng ta có thể làm bạn không?”.
“Á. . .”. Mễ Giai chưa kịp trả lời, di động đúng lúc này vang lên, là Nghiêm Hạo gọi tới.
Mễ Giai nhìn Liên Huyên cười xin lỗi, nghe máy, “Alo”.
“Em đang ở đâu, vẫn còn đi với bạn à?”. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa dễ nghe của Nghiêm Hạo.
“Vâng, em chuẩn bị về”. Mễ Giai trả lời, không hề phát hiện khóe miệng đang dần mỉm cười.
“Ở đâu, anh đến đón em”.
“Không cần, em có thể tự bắt xe về”. Mễ Giai không muốn phiền toái, hơn nữa anh đi làm cả ngày cũng đã mệt mỏi rồi.
“Nói cho anh địa chỉ, anh đến đón em”. Nghiêm Hạo kiên trì.
Không thể chống lại sự kiên trì của anh, Mễ Giai nhìn ra ngoài xe, nói địa chỉ cho anh.
Mễ Giai buông điện thoại, Mạc Liên Huyên nhìn cô mỉm cười, “Anh ấy thật sự rất yêu cô”.
/102
|