Ngươi Tốt Nhất

Chương 17

/107


Editor: Tiểu Hy.

Beta: Seen Me.

Tôn Điềm Điềm ngây ngốc nửa ngày, đột nhiên nhớ ra lúc trước cô bởi vì tức giận nên xóa WeChat của Thẩm Niệm Thâm, còn kéo anh vào danh sách đen. Nguyên bản số điện thoại cũng vào danh sách đen, nhưng sau đó ngẫm lại rất có thể anh sẽ đột nhiên gọi cho cô, vì thế liền để lại.

Thẩm Niệm Thâm ngữ khí rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng Tôn Điềm Điềm nghe ra một chút oán niệm, cô nén cười nói: "Anh ngốc a? Không gửi WeChat được cũng không trả lời tin nhắn anh liền không biết gọi điện thoại a?"

Thẩm Niệm Thâm: "Ừm, vừa rồi tôi cho rằng là em cố ý không trả lời tin nhắn của tôi."

Anh còn buồn bực nửa ngày, không biết Tôn Điềm Điềm là không thấy hay là không muốn phản ứng anh.

Chờ đến khi sắp tắt đèn, Hứa Lệ đột nhiên nói một câu, "Điềm Điềm sẽ không kéo số của cậu vào danh sách đen đấy chứ?"

Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng làm anh lập tức thử gọi điện thoại, nguyên bản cho rằng số điện thoại cũng bị cho vào danh sách đen, thế nhưng may mắn là còn để lại.

Tôn Điềm Điềm nghe Thẩm Niệm Thâm giải thích thì thiếu chút nữa cười ra tiếng. Mặt úp đầu vào gối, cơ thể bởi vì nghẹn cười mà có chút phát run.

Trình Đóa vừa bò lên giường liền thấy Tôn Điềm Điềm run đến lợi hại, đôi mắt trừng lớn, "Điềm Điềm cậu phát điên rồi sao?"

Tôn Điềm Điềm: "..."

"Sáng mai em muốn ăn gì?" Thẩm Niệm Thâm thanh âm bỗng nhiên truyền đến.

Tôn Điềm Điềm khống chế chính mình để không cười ra tiếng, cầm di động trở mình, mặt hướng vào vách tường, nhỏ giọng hỏi: "Làm gì? Anh mua bữa sáng cho em a?"

Thẩm Niệm Thâm "ừ" một tiếng, "Muốn ăn bánh kem hay là cái gì?"

"Em không ăn bánh kem, em muốn ăn xíu mại của cái quán ở cổng sau trường."

"Được, mai tôi mua."

Tôn Điềm Điềm trước nay chưa từng thấy Thẩm Niệm Thâm ôn nhu như vậy, khóe miệng cong lên, thanh âm cũng không khỏi mềm lại, "Nhưng quán của bọn họ rất đông khách, phải xếp hàng a."

"Không sao, tôi đi sớm một chút." Thẩm Niệm Thâm, lại hỏi: "Uống sữa bò không?"

Tôn Điềm Điềm: "Không cần, em muốn uống sữa chua."

"Được, mua cho em."

Thẩm Niệm Thâm đột nhiên đối tốt với Tôn Điềm Điềm làm cô có chút không quen, nhịn không được hỏi: "Thẩm Niệm Thâm, gần đây anh ăn trúng cái gì a?"

Thẩm Niệm Thâm: "..."

Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm hàn huyên không quá hai mươi phút, phòng ngủ liền tắt đèn.

Anh nhẹ giọng hỏi: "Bên các em tắt đèn rồi sao?"

Tôn Điềm Điềm vùi đầu trong ổ chăn, thanh âm thấp thấp, "Vừa mới tắt, còn các anh?"

"Cũng vậy." Lại nói: "Ngủ đi, thời gian không còn sớm."

Tôn Điềm Điềm nói được.

"Đừng đá chăn, gần đây nhiệt độ xuống thấp."

Thẩm Niệm Thâm thanh âm đặc biệt ôn nhu, Tôn Điềm Điềm cảm thấy tim mình hóa mềm, nhỏ giọng nói: "Em không phải là con nít a."

Đầu kia truyền đến một tiếng cười khẽ, "Ừm, biết rồi. Ngủ sớm một chút, ngày mai gặp."

Tôn Điềm Điềm: "Anh cũng ngủ sớm một chút."

Thẩm Niệm Thâm: "Ừm, ngủ ngon."

Tôn Điềm Điềm: "Ngủ ngon."

Cô ôm chăn, trong lòng có cảm giác như đang nở hoa, trong lồng ngực như có nai con chạy loạn giống như đang yêu đương thật.

Trong bóng tối, Tôn Điềm Điềm một mình ôm chăn vui vẻ một hồi lâu, sau đó mới mở điện thoại di động ra, một lần nữa thêm WeChat của Thẩm Niệm Thâm.

Nghiệm chứng tin nhắn vừa mới gửi qua, đầu kia liền nhanh chóng thông qua.

Rất nhanh liền thấymột tin nhắn đã gửi lại, nói: "Mau ngủ."

Tôn Điềm Điềm nhìn chằm chằm di động trong chốc lát rồi cầm đặt lên trước ngực, mím môi cười thật lâu rồi mới đóng lại đặt dưới gối đầu.

Tối hôm đó Tôn Điềm Điềm ngủ đặc biệt sâu, bởi vì vui vẻ nên lúc ngủ khóe miệng cũng cong cong.

Một giấc ngủ đến hừng đông, Trình Đóa xuống giường, vỗ vỗ chân Tôn Điềm Điềm, "Điềm Điềm dậy đi, sáng nay có bốn tiết đấy."

Tôn Điềm Điềm túm chặt chăn, đầu dùng sức chui vào chăn không muốn dậy.

Trình Đóa rửa mặt xong, lúc ra vẫn thấy Tôn Điềm Điềm đang ngủ. Nàng dẫm lên ghế ghé vào mép giường cô, vừa kéo chăn vừa nói: "Cậu mau dậy a, hôm nay là tiết của Diệt Tuyệt sư thái!"

Tôn Điềm Điềm ngủ nướng, vì đã lâu không ngủ được một giấc ngon như vậy nên cô không muốn dậy.

Trình Đóa đẩy nửa ngày, cô rốt cuộc chịu không nổi nữa mới nhắm mắt bò dậy.

Rửa mặt xong hoàn toàn thanh tỉnh, mới nhớ tới chuyện Thẩm Niệm Thâm mua bữa sáng cho cô.

Lúc ra khỏi ký túc xá, liếc mắt một cái liền thấy Thẩm Niệm Thâm đứng ở cách đó không xa. Vóc dáng rất cao, áo sơ mi trắng cùng quần đen, anh ở trong đám người phá lệ dễ thấy.

Tôn Điềm Điềm thấy trong tay anh xách theo đồ ăn, khóe miệng cong lên đi về hướng của anh.

Lúc cô đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm thì đã thu hồi lại tươi cười, cố ý nghiêm túc nhìn anh, "Tới lâu chưa?"

"Không, vừa tới." Thẩm Niệm Thâm đưa bữa sáng trong tay cho Tôn Điềm Điềm, "Vẫn còn nóng."

Tôn Điềm Điềm nhận lấy mà trong lòng cười trộm, trên mặt lại ra vẻ bình tĩnh, nói cảm ơn.

Thẩm Niệm Thâm ánh mắt rất sâu nhìn cô, tiếng nói ôn nhu, "Không có gì."

Tôn Điềm Điềm nghe thấy lời này, trái tim bỗng dưng nhảy một cái, cả người hoàn toàn rơi vào ánh mắt của Thẩm Niệm Thâm. Đôi mắt anh như có từ trường rất lớn mà hấp dẫn lấy cô.

Trong lòng có một âm thanh đang điên cuồng gào thét: "Đừng! Đừng nhìn! Bình tĩnh bình tĩnh! Không được bị mê chết!"

Nhưng Tôn Điềm Điềm vẫn là nhịn không được mà nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm, thật sự thật sự quá soái a quá soái, cô cảm thấy mình có thể cứ như vậy nhìn anh cả đời.

Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm nhìn anh đến xuất thần, đáy lòng âm thầm cười, đặt sữa chua vào lòng bàn tay cô, "Sữa chua vị Blueberry, tôi nhớ rõ là đã thấy em uống vị này."

Tôn Điềm Điềm thích uống sữa chua vị Blueberry, nghe thấy Thẩm Niệm Thâm nói chuyện mới tức khắc phục hồi tinh thần lại.

Cô nắm chai sữa chua trong tay, theo bản năng hỏi: "Sao lại là nhiệt độ bình thường a?"

Thẩm Niệm Thâm nói: "Cũng có tủ đông nhưng tôi không mua, con gái ăn lạnh không tốt, tốt nhất về sau không nên ăn."

Tôn Điềm Điềm bĩu môi, "Anh quản em."

Còn chưa ở bên nhau mà đã quản cô.

"Vì muốn tốt cho em."

Tôn Điềm Điềm liếc anh một cái, mím môi cười trộm, cái lý do này nghe rất hay a.

Cô cầm bữa sáng tình yêu của Thẩm Niệm Thâm, hỏi anh: "Buổi sáng anh có tiết không?"

"Có, lập tức đi đây."

Tôn Điềm Điềm nói: "Ừm, vậy anh đi học đi, em cũng phải đi học."

Tôn Điềm Điềm học ở phòng ba trên lầu, Thẩm Niệm Thâm thì ở phòng tám khu dạy học, hai người rẽ ở trước khu dạy học.

Lúc đang đi, Thẩm Niệm Thâm đột nhiên hỏi cô, "Trưa cùng nhau ăn cơm, có thể chứ?"

Tôn Điềm Điềm: "Được a."

Thẩm Niệm Thâm còn sợ Tôn Điềm Điềm sẽ cự tuyệt, nghe thấy cô đáp ứng thì tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Tôn Điềm Điềm vẫy tay với anh, "Em đi đây."

"Ừm."

Tôn Điềm Điềm tạm biệt Thẩm Niệm Thâm, sau đó cùng Trình Đóa đi về lớp. Tâm tình của cô đặc biệt tốt, hiện rõ ở mấy bước chân nhẹ nhàng cùng khóe miệng tươi cười.

Trình Đóa cười cô, "Bây giờ mới là ngày đầu tiên a Điềm Điềm, đã chịu đựng không nổi muốn cùng ăn cơm trưa rồi sao?"

Tôn Điềm Điềm véo nàng, "Cậu phiền chết, có thể không nói toạc ra không?"

Trình Đóa cười ha ha, "Không sao, còn hai ngày. Kiên trì đi, cậu sẽ không cần mời cơm!"

Tôn Điềm Điềm nhăn mũi, không phản ứng nàng.

Giữa trưa ăn cơm, Tôn Điềm Điềm vừa đến nhà ăn, xa xa liền thấy Thẩm Niệm Thâm đứng ở cửa nhà ăn chờ cô, bỗng nhiên có loại cảm giác hoảng hốt.

Lúc trước đều là cô mỗi ngày đứng ở nhà ăn chờ Thẩm Niệm Thâm, nằm mơ cũng không nghĩ tới cư nhiên còn có ngày Thẩm Niệm Thâm chờ cô.

Cô không nhịn được cười, vui vẻ chạy đến, "Anh chờ lâu chưa?"

Thẩm Niệm Thâm nói: "Không lâu, đi thôi."

Vào bên trong, anh hỏi Tôn Điềm Điềm, "Vẫn là ngồi vị trí lần trước?"

"Được a."

Thẩm Niệm Thâm nói: "Em ngồi đi, tôi đi lấy cơm."

Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm, "Được a."

Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng thấy khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Tôn Điềm Điềm, đưa sách trong tay cho cô, "Giúp tôi cầm một chút."

"Được a." Tôn Điềm Điềm rất vui sướng giúp Thẩm Niệm Thâm cầm sách, sau đó vui vui vẻ vẻ chạy tới chỗ ngồi.

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô ôm sách của anh chạy tới chỗ ngồi, đáy mắt không khỏi hiện ra một tia ý cười, bỗng nhiên có loại cảm giác như đang yêu.

Anh xoay người đi lấy cơm, một lát liền bưng hai khay cơm về đến bàn ăn.

Tôn Điềm Điềm đã lấy sẵn đũa, chờ Thẩm Niệm Thâm ngồi xuống liền đưa cho anh.

Cô cùng Thẩm Niệm Thâm gọi đồ ăn không giống nhau, cô là khoai tây nấu thịt bò, còn có đùi gà chiên. Có hai món chay, một cái là đậu hủ Ma Bà, một cái là cải trắng xào.

Thẩm Niệm Thâm là gà xào khoai sọ, còn có đậu hủ Ma Bà và rau trộn dưa chuột.

Tôn Điềm Điềm cảm thấy đồ ăn của Thẩm Niệm Thâm rất ít, vì thế đem một nửa thịt bò cùng đùi gà chia cho anh.

Thẩm Niệm Thâm ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cô.

Tôn Điềm Điềm nói: "Em không ăn hết nhiều như vậy."

Đôi mắt nhìn chằm chằm gà xào khoai sọ của Thẩm Niệm Thâm, có điểm thèm, "Em muốn ăn khoai sọ của anh."

Thẩm Niệm Thâm nhìn bộ dáng thèm đến liếm môi của Tôn Điềm Điềm không khỏi muốn cười, cầm lấy đũa gắp một cái đưa đến bên miệng cô.

Tôn Điềm Điềm tức khắc mở to hai mắt, rất kinh ngạc: "Anh... anh làm gì..."

Thẩm Niệm Thâm cười, "Không phải lúc trước em kêu tôi đút em sao?"

Tuy rằng lúc trước Tôn Điềm Điềm luôn nói như vậy, nhưng chỉ là nói giỡn.

Lúc này Thẩm Niệm Thâm thật sự đút cô ăn, Tôn Điềm Điềm thế nhưng lại có điểm thẹn thùng mà bưng khay lên, hoảng sợ nói: "Vẫn... vẫn là đặt đây đi, em tự ăn."

Thẩm Niệm Thâm cũng không kiên trì, cười cười rồi đặt khoai sọ vào khay của cô.

Tôn Điềm Điềm rất thích ăn khoai sọ, Thẩm Niệm Thâm liền đem toàn bộ cho cô.

Một bữa cơm Tôn Điềm Điềm ăn đến đặc biệt cao hứng, cao hứng đến cơ hồ muốn lập tức đồng ý ở bên Thẩm Niệm Thâm.

Bất quá còn tồn tại một chút lý trí, trong lòng yên lặng cảnh báo chính mình.

Không được, không thể đáp ứng nhanh như vậy! Nhanh như vậy liền đáp ứng, có vẻ cô rất dễ dãi a.

Liên tiếp mấy ngày, Thẩm Niệm Thâm đều mua bữa sáng cho cô, cùng cô ăn cơm trưa, buổi tối nấu cháo điện thoại với cô.

Tôn Điềm Điềm lúc này thật đúng là rất kiên cường, Trình Đóa liền cảm thấy bội phục. Cư nhiên kiên trì như vậy, không có lập tức tước vũ khí đầu hàng.

Hôm nay là thứ bảy, câu lạc bộ trượt ván đi dã ngoại.

Bốn người cùng phòng với Tôn Điềm Điềm ai cũng muốn trang điểm, đến lúc tập hợp ở cổng lớn thì người trên xe đã đến đông đủ.

Tôn Điềm Điềm vừa lên xe liền thấy Thẩm Niệm Thâm ngồi ở bên trái sát cửa sổ, ghế thứ tư từ trên xuống, bên cạnh anh còn dư một chỗ, rất hiển nhiên là để dành cho cô.

Tạ Tuân ngồi ở cách vách đột nhiên kêu cô, "Điềm Điềm, chỗ này."

Tạ Tuân an vị ở cách vách Thẩm Niệm Thâm, cách đường đi ở giữa là hai chỗ trống. Tôn Điềm Điềm ngẫm nghĩ, chạy tới ngồi với Tạ Tuân.

Thẩm Niệm Thâm ở bên cạnh nhìn, mặt đen lại.

Hứa Lệ quay đầu, lặng lẽ khuyên, "Bình tĩnh bình tĩnh, ai kêu lúc trước cậu tuyệt tình với Điềm Điềm như vậy, còn không chịu chiều theo tính tình của người ta à?"

Thẩm Niệm Thâm xoa xoa ấn đường trầm mặc hồi lâu, cuối cùng âm thầm thở dài, lại lần nữa cảm nhận thật sâu được tự làm bậy không thể sống là có ý tứ gì.

Từ trường học đến chỗ cắm trại mất hơn hai tiếng, toàn bộ quá trình Tôn Điềm Điềm vẫn luôn cùng nam sinh và nữ sinh khác trên xe nói cười vui vẻ, chính là không phản ứng Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm bị để qua một bên cảm thấy tức giận lại ghen ghét, cố tình lại không lý do phát tác.

Ai kêu lúc trước anh tuyệt tình với Tôn Điềm Điềm như vậy làm gì.

Hai giờ sau, rốt cuộc cũng đến chỗ cắm trại dã ngoại.

Lúc xuống xe, Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng tìm được cơ hội lặng lẽ kéo Tôn Điềm Điềm, thấp giọng nói: "Hai chúng ta đến bên kia tâm sự."

Tôn Điềm Điềm quay đầu lại, chớp chớp mắt, "Tâm sự chuyện gì a?"

Thẩm Niệm Thâm: "Cái gì cũng được."

Chính là muốn ở cùng cô, không muốn thấy cô cười nói với nam sinh khác.

Tôn Điềm Điềm nói: "Nhưng em muốn đi phụ mọi người dựng lều a."

Thẩm Niệm Thâm: "..."

"Chờ em dựng lều xong, có thời gian liền tới tâm sự với anh a." Nói xong liền ném Thẩm Niệm Thâm lại, vui vẻ chạy đi tìm nhóm bạn cùng phòng.

Thẩm Niệm Thâm lại một lần nữa bị bỏ rơi, biểu tình trên mặt có thể nói là thập phần nghẹn khuất.

Hứa Lệ từ phía sau đi tới, vỗ vỗ vai anh, thở dài nói: "A Niệm thật đáng thương, theo đuổi bạn gái không dễ a."

Thứ bảy trên núi có rất nhiều người, trên đám cỏ khắp nơi đều là lều trại.

Tôn Điềm Điềm lúc thì giúp dựng lều, lúc thì đi lấy công cụ, rửa rau lấy đồ ăn giúp bạn học phụ trách nướng BBQ, bận trước bận sau.

Cô đến chỗ nào Thẩm Niệm Thâm liền theo tới chỗ đó, ý đồ muốn trò chuyện với Tôn Điềm Điềm, kết quả cô căn bản không cho anh cơ hội mở miệng, vẫn luôn bận việc.

Thẩm Niệm Thâm theo Tôn Điềm Điềm vài vòng, thật vất vả mới chờ đến lúc cô hơi dừng lại một chút, vội vàng kéo tay nhìn vào mắt cô, chờ mong nói: "Chúng ta đến bên kia trò chuyện, rất..."

Còn mấy chữ chưa kịp nói ra thì bạn cùng phòng của Tôn Điềm Điềm cách đó không xa đột nhiên kêu cô, "Điềm Điềm, cái lều này dựng không đúng a! Cậu mau đến xem xem!"

"Tới liền!"

Trước kia Tôn Điềm Điềm thường xuyên theo người nhà ra ngoài cắm trại, dựng lều đối với cô mà nói quả thực là chuyện nhỏ.

Cô nói xong liền chạy đi, kết quả vừa nhấc chân, liền phát hiện tay mình bị kéo lại mạnh mẽ.

Tôn Điềm Điềm quay đầu lại, liền thấy ánh mắt rất sâu của Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, hỏi: "Em muốn lạnh nhạt với tôi bao lâu đây?"

Không biết như thế nào, nhưng Tôn Điềm Điềm nghe ra lời này của Thẩm Niệm Thâm có chút u oán.

Cô cố nén cười, ra vẻ nghiêm túc nói: "Buổi tối đi, buổi tối trò chuyện với anh."

Nói xong liền muốn đi về phía trước, kết quả Thẩm Niệm Thâm vẫn không chịu bỏ cuộc mà chấp nhất lôi kéo tay cô, biểu tình như kiểu nếu anh buông lỏng tay cô liền chạy theo người khác.

Tôn Điềm Điềm có điểm dở khóc dở cười, lần đầu tiên cảm thấy Thẩm Niệm Thâm cũng rất ấu trĩ. Cô gỡ từng ngón tay anh ra, thoát khỏi giam cầm liền cao hứng chạy đi tìm đám Trình Đóa.

Vừa chạy tới, Trình Đóa liền túm chặt cô, nhỏ giọng hỏi: "Cậu làm cái gì a? Lạnh nhạt với Thẩm Niệm Thâm cả ngày."

Tôn Điềm Điềm: "Nào có cả ngày, mới mấy giờ a."

Trình Đóa híp mắt, "Cậu cứ làm vậy, tới lúc mất thì lại hối hận."

Tôn Điềm Điềm vừa giúp dựng lều vừa cười, nói: "Sẽ không đâu."

"Làm sao cậu biết được?"

Tôn Điềm Điềm không đáp, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

Tuy rằng là đi cắm trại dã ngoại nướng BBQ, nhưng tâm tư Thẩm Niệm Thâm hoàn toàn không ở chỗ này, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Tôn Điềm Điềm.

Hiện tại anh mong ngóng đến buổi tối có thể ở một mình với cô, kết quả thật vất vả chờ tới buổi tối, Tôn Điềm Điềm lại chạy đi uống rượu đánh bài với người khác.

Thẩm Niệm Thâm tức giận a, đây là lại muốn lạnh nhạt với anh?

Hứa Lệ ở bên cạnh nhìn đến đặc biệt đồng cảm, nhưng nghĩ lại lúc trước Điềm Điềm theo đuổi anh không phải anh cũng lạnh nhạt với người ta sao, còn nói cái gì không có thời gian chơi cùng cô?

Sợ, thời thế xoay chiều, báo ứng a.

Cả nam lẫn nữ đều chơi đánh bài, cũng không thu tiền, thua thì uống rượu.

Tôn Điềm Điềm kỹ thuật chơi bài rất lộn xộn, Trình Đóa ở bên cạnh chỉ huy cô, kết quả nàng cũng là gà mờ, chơi ba ván thì thua hết hai ván.

Tôn Điềm Điềm bị phạt hai ly rượu, Tạ Tuân ở đối diện chịu không được nhích đến ngồi bên cạnh cô, "Muốn chết với cậu, đánh bài kiểu gì mà lại thua."

Hắn lấy bài trong tay Tôn Điềm Điềm, "Xếp bài như vậy, không thua mới lạ."

Hắn giúp Tôn Điềm Điềm xếp bài theo trình tự, cô theo bản năng liền thò đầu qua nhìn. Nào biết vừa mới nghiêng người một chút, đột nhiên bị người ta kéo dậy.

Cô sửng sốt, quay đầu lại liền thấy sắc mặt Thẩm Niệm Thâm rất khó coi đứng phía sau cô.

"Thẩm Niệm Thâm..."

Thẩm Niệm Thâm không nói gì, kéo cô đến chỗ an tĩnh đối diện.

Cổ tay Tôn Điềm Điềm bị anh giữ chặt, đành phải đi theo anh.

Tạ Tuân nhíu mày, theo bản năng muốn kéo Tôn Điềm Điềm về, lại bị Hứa Lệ đè lại, cười nói: "Hai vợ chồng náo loạn, để bọn họ nói chuyện riêng một lát."

Tạ Tuân: "..."

Thẩm Niệm Thâm kéo cô đi về phía trước, anh đi rất nhanh Tôn Điềm Điềm căn bản theo không kịp, muốn tránh tay anh.

"Anh chậm một chút, em muốn ngã rồi."

Thẩm Niệm Thâm nghe vậy, lúc này mới bỗng nhiên dừng chân.

Hai người đã chạy tới chỗ không có người, Tôn Điềm Điềm rút tay ra thở phì phì trừng mắt liếc anh một cái.

"Anh làm cái gì a?"

Thẩm Niệm Thâm mím chặt môi, nhìn chằm chằm cô thật lâu.

Nãy giờ anh không nói gì, Tôn Điềm Điềm bị anh nhìn đến trong lòng có điểm hoang mang rối loạn, nhẹ nhàng chọt bả vai anh, "Thẩm Niệm Thâm, anh làm sao vậy?"

"Em có thể đừng dựa vào Tạ Tuân gần như vậy hay không?"

Tôn Điềm Điềm sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, "Thẩm Niệm Thâm, anh... anh ghen sao?"

Thẩm Niệm Thâm cằm căng chặt, không hé răng.

Tôn Điềm Điềm nhịn không được cười, duỗi tay kéo tay Thẩm Niệm Thâm, "Anh sao vậy? Tạ Tuân chỉ là bạn bè, vả lại em cũng không tới gần cậu ấy a."

"Không phải cậu ta đang theo đuổi em sao?"

Tôn Điềm Điềm trợn tròn mắt, "Ai tung tin vậy? Anh nghe ai nói?"

Thẩm Niệm Thâm: "..."

Hứa Lệ kia... trở về sẽ xử hắn.

"Nhưng cậu ta thích em."

Tôn Điềm Điềm kỳ quái, "Làm sao anh biết?"

"Tôi là đàn ông, tôi nhìn ra được."

Tôn Điềm Điềm liếc anh một cái, nói: "Anh thông minh như vậy, sao bây giờ mới phát hiện anh thích em?"

Thẩm Niệm Thâm không trả lời, bỗng nhiên anh cầm tay cô, cúi đầu, dùng ánh mắt rất nghiêm túc nhìn cô, "Hết giận chưa?"

Tôn Điềm Điềm giương mắt, "Giận cái gì?"

"Lạnh nhạt với tôi cả ngày, không phải em muốn trả lại chuyện lúc trước tôi làm em thương tâm sao?"

Tôn Điềm Điềm tâm tư bị chọc thủng có chút kinh ngạc.

Hôm nay thật là cô muốn trả thù chuyện lúc trước Thẩm Niệm Thâm đuổi cô đi, hại cô khổ sở lâu như vậy, tất nhiên là phải để anh cũng cảm nhận một chút tư vị khó chịu trong lòng.

Chờ qua hôm nay hai người bọn họ huề nhau rồi, cô liền ở bên anh.

Nguyên bản còn muốn giải thích một chút, kết quả không nghĩ tới Thẩm Niệm Thâm đã đoán được.

Cô nhìn Thẩm Niệm Thâm, nghiêm túc hỏi anh, "Anh thật sự muốn ở bên em sao?"

"Đúng vậy." Thẩm Niệm Thâm ánh mắt rất kiên định.

Đáy lòng Tôn Điềm Điềm nảy lên vui sướng, cô nhịn không được mà ôm lấy Thẩm Niệm Thâm, ngẩng đầu nhìn anh.

"Anh nói rồi a, không được đổi ý."

Thẩm Niệm Thâm cũng đáp lại mà ôm lấy, cúi đầu nhìn cô với biểu tình rất nghiêm túc, "Không đổi ý, bất quá lần đầu tiên yêu đương, có gì không tốt thì em phải nói."

Lòng Tôn Điềm Điềm như được rót mật, chưa từng có cảm giác như vậy, giống như cả trái tim đều bị vui sướng vây quanh.

Ánh trăng chiếu lên cỏ, chiếu ra một vòng ánh sáng nhợt nhạt xung quanh cô và Thẩm Niệm Thâm.

Tôn Điềm Điềm đôi mắt sáng rực, cô không chớp mắt nhìn anh, bỗng nhiên nói: "Thẩm Niệm Thâm, anh thật sự rất đẹp."

Cô nhích lại gần lòng ngực Thẩm Niệm Thâm, lúc ngẩng đầu đôi môi cơ hồ muốn dán lên cằm anh, thanh âm nhẹ nhàng, nhỏ giọng nói: "Thẩm Niệm Thâm, em có thể hôn anh không?"

/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status