Khi có kết quả khám thai chính thức thì Trinh lập tức thông báo cho Hải biết, anh ta phải là người chịu trách nhiệm đầu tiên. Thật không ngờ khi Trinh liên lạc thì Hải chỉ ậm ừ, trả lời một cách không rõ ràng khiến chúng tôi thực sự hoang mang.
Chúng tôi hẹn gặp anh ta ở một quán coffee gần chỗ trọ, ở đó vắng người, dễ nói chuyện. Có lẽ Hải đã rất ngạc nhiên khi thấy hai chúng tôi đi cùng Trinh. Thúy không cho Trinh lên tiếng đã đập ngay lên bàn quyển sổ khám thai và dùng giọng mỉa mai để nói: “Tôi nghĩ nếu anh đã là một thằng đàn ông thì cũng nên chịu trách nhiệm về thành quả lao động của mình. Đừng có nói với chúng tôi rằng anh không phải là đàn ông.”
Hải hơi nhếch mép như là không để tâm đến mấy lời châm chọc của Thúy, lẳng lặng xem quyển sổ khám thai rồi ném lại lên bàn. Anh ta buông lời nói làm chúng tôi chết đứng: “Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là muốn tôi đưa tiền phá thai chứ gì? Nói thẳng luôn cho nhanh. Muốn bao nhiêu?”
Hải rút ví ra và cùng lúc đó là một cái tát như trời giáng rơi xuống gương mặt điển trai của anh ta và người có tư cách làm điều đó không ai khác chính là Trinh: “Đừng tưởng mấy đồng tiền của anh là ghê gớm. Điều tôi cần là trách nhiệm của anh với con của tôi, anh là bố nó.”
Anh ta xoa xoa bên má bị đánh, nhìn thẳng vào Trinh với một bộ mặt đểu cáng không hề giấu giếm, khác hoàn toàn với vẻ mặt công tử đáng tin cậy mà tất cả chúng tôi đã từng thấy: “Anh tưởng em là cô gái thông minh? Em đã có kinh nghiệm trong việc đó vậy thì sao không biết đường mà tránh thai? Em muốn bẫy anh à? Muốn anh cưới em sao?”
Gương mặt Trinh trắng bệch: “Anh nói cái gì?”
“Anh không phải thằng ngu. Đừng có giở trò để bẫy anh như thế, anh không phải cái mỏ vàng để em đào. Mấy cô gái như em anh còn lạ gì, dùng nhan sắc trời phú để đổi đời, không có đâu em! Muốn anh có trách nhiệm à? Đẻ nó ra rồi đi xét nghiệm ADN. Hãy thừa nhận đi, anh là người thứ mấy thế? Em đã lăn trên giường với bao nhiêu thằng rồi? Còn tỏ vẻ ngây thơ vô tội, bịa ra câu chuyện bị ông chủ cưỡng bức để cầu xin sự thương hại của anh à? Nói cho em biết, anh không tin đứa bé là con anh. Và cũng xin lỗi em, anh không thích dùng đồ chơi thừa của người khác.”
Chúng tôi hoàn toàn cứng họng khi nghe những lời lẽ bạc bẽo, ******** mất nhân tính của Hải, chẳng còn gì để nói chuyện hay bàn bạc nữa rồi. Trinh hất thẳng cốc nước trắng vào mặt anh ta rồi đứng lên đi nhanh ra ngoài. Lúc anh ta còn chưa kịp vuốt nước trên mặt thì Thúy lại đổ lên đầu anh ta cốc nước cam sóng sánh rồi mới chạy theo Trinh. Còn lại tôi, tôi không cam lòng mà bỏ lại mấy câu: “Anh không những không phải là đàn ông mà còn không phải là người, tâm hồn anh bị chó nhai rồi. Thằng cặn bã của xã hội!”
Trước khi ra khỏi quán tôi còn nghe thấy tiếng gầm bực dọc của Hải, một tên cặn bã như thế không đáng để Trinh phải bận tâm, chỉ có điều anh ta quá cao tay khiến Trinh đến bây giờ mới biết bộ mặt thật đáng sợ đó. Chẳng biết có bao nhiêu người yêu Trinh, muốn được ở lại bên cạnh nó cả đời vậy mà nó đâu có nhìn đến, để bây giờ lãnh hậu quả quá nặng nề, đau đớn. Có đáng không hả Trinh? Nhưng chẳng phải cũng chính tôi là người bảo nó hãy đến với Hải hay sao? Chính tôi là ngươi gật đầu. Nếu tôi sớm biết, nếu tôi sớm nhận ra thì có chết tôi cũng không để Trinh đến với Hải. Đôi khi chỉ cần một gái gật đầu, một chút xiêu lòng cũng dẫn đến một còn đường không lối thoát, cũng như tôi, cũng như Trinh. Cuộc đời này thực sự ngắn ngủi lắm và liệu mỗi người có được bao nhiêu giây, bao nhiêu phút được hạnh phúc thật sự? Sao cứ phải đối xử tàn nhẫn với nhau như thế? Vì sao bạn tôi, đứa con gái xinh đẹp, hiền lành, nết na ấy lại phải chịu đựng bao nhiêu nỗi khổ? Công bằng ở đâu?
Đến lúc ấy thì tôi mới ngẫm ra rằng những lời lão Quân nói là đúng. Mặc dù lão ta cũng chỉ là hạng cặn bã nhưng ít ra lão ta cũng không đạo đức giả đến mức như Hải, lão ta đã thẳng thắn cho Trinh xem cái đuôi cáo của mình. Nhân cách của Hải có khi còn chẳng bằng lão Quân, anh ta còn cặn bã hơn cả một kẻ cặn bã. Giờ thì tôi mới biết mấy câu chuyện kiểu như một chàng công tử nhà giàu ăn chơi, lăng nhăng ong bướm hết cô này đến cô khác nhưng cuối cùng lại thay đổi hoàn toàn vì một cô gái chỉ là một câu chuyện bịa đặt. Biết là phù phiếm nhưng vì sao các cô gái lại cứ yêu thích loại truyện không thực tế như vậy? Vì sao cứ mong sẽ có một chàng trai như thế vì mình mà thay đổi? Toàn là những thứ đánh lừa con người, chúng ta vẫn cứ thường quên Lọ Lem mang trong mình dòng máu quý tộc, ngay cả cô Tấm còn có ông Bụt giúp đỡ. Còn chúng ta? sẽ chẳng có bà tiên hay ông Bụt nào hết, hãy cứ dựa vào sức mình để đối chọi lại với cuộc đời.
Trinh không nghe theo lời khuyên của chúng tôi, sống chết giữ lại đứa bé, nó còn nói sẽ không bao giờ lấy chồng. Nhưng thật không thể hiểu nổi, nó có gan giữ lại đứa bé nhưng lại không có gan thừa nhận với bố mẹ. Nó xin tôi giúp nó giữ bí mật cho đến khi không thể giữ được nữa mới thôi. Nó tranh thủ về thăm nhà khi cái bụng còn chưa to lên, cô gắng không để lộ ra điều gì. Tôi thương Trinh nhưng cũng chỉ có thể động viên tinh thần giúp nó vượt qua và thầm lo ngại cho tương lai sau này.
Mỗi ngày tôi lại nhìn thấy Trinh lặng lẽ vuốt ve lên bụng mình, thì thào những câu gì đó hay đơn giản chỉ là cười một mình. Tôi không hiểu, không biết Trinh yêu thương đứa trẻ trong bụng vì đó là con của Trinh hay vì đó là con của Hải. Cho đến bây giờ tôi cũng không chắc Trinh có còn yêu Hải hay không, cái cách mà Trinh cố giữ lại đứa trẻ khiến tôi không thể không nghĩ rằng Hải vẫn còn có một vị trí quan trọng trong lòng Trinh, có lẽ Trinh vẫn cứ cố lừa dối bản thân điều gì đó.
Cho đến khi chúng tôi vô tình nhận được thông tin về Hải qua một người bạn, Hải lấy vợ. Ngày nghe được tin đó thì Trinh cũng sắp đến ngày sinh nở, trước đó bác sĩ đã cảnh báo chúng tôi rằng sức khỏe của Trinh không được tốt, thể trạng yếu, có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều, dinh dưỡng cũng không đầy đủ. Nếu cứ duy trì tình trạng như thế thì phải mổ đẻ để an toàn cho cả mẹ lẫn con. Điều quan trọng là chúng tôi không đủ kinh phí cho Trinh mổ, Vân mới đi làm, tôi chưa xin được việc ổn định, phải làm cho một phòng khám tư nhân nhỏ. Trinh cũng ngại để chúng tôi phải lo nghĩ nhiều nên nhất định không đồng ý mổ. Đến lúc nghe tin Hải sắp cưới vợ thì tinh thần Trinh cũng suy sụp hẳn. Nghe người bạn của chúng tôi kể thì vợ sắp cưới của Hải cũng đã mang thai 3 tháng, cô gái xấu số đó đã vì Hải mà phá thai những 2 lần, đến lần này gia đình cô gái biết chuyện đã đến tận nhà Hải buộc làm đám cưới. Bố của Hải là người của bộ Công An, không thể để chuyện của con trai làm mất mặt, hơn nữa gia đình bên đó cũng có chút thế lực nên gia đình Hải không thể không nể mặt, lập tức chuẩn bị cho lễ cưới. Nghĩ đến Trinh mà tôi thấy buồn, nếu như Trinh cũng đến nói chuyện với bố mẹ Hải thì sao? Liệu họ có ném ra một đống tiền rồi khuyên Trinh đi phá thai không? Nhưng tôi biết Trinh không nghĩ đến chuyện đó, gương mặt tái nhợt của nó nói cho tôi biết nó đang đau lòng vì biết mình đã bị phản bội từ lâu rồi. Trong lúc yêu Trình thì không biết anh ta đã nói những lời yêu thương với biết bao nhiêu cô gái rồi? Cũng không biết là Trinh bị phản bội hay cô gái sắp cưới anh ta bị phản bội. Phá thai 2 lần, chẳng cần nghĩ cũng biết họ đã bên nhau trước cả khi Trinh xuất hiện. Đến cuối cùng thì Trinh cũng chỉ là một người qua đường đối với Hải, chỉ là tạm bợ mà thôi.
Sau khi nghe tin về Hải, Trinh không những mặt mày tái nhợt mà còn chẳng nói gì, không khóc không cười, hoàn toàn vô cảm. Tôi hỏi gì Trinh cũng đều không trả lời. Tôi lo lắng không yên nhưng Thúy nói hãy cứ để Trinh lại một mình suy ngẫm mọi chuyện rồi nó sẽ nghĩ thông tất cả, nỗi đau này phải tự nó vượt qua mới được.
Thế nhưng Trinh đã biến mất vào đúng ngày Hải chuẩn bị lễ cưới. Mỗi buổi trưa tôi thường cố gắng về nhà ăn cơm với Trinh nhưng hôm đó khi tôi trở về thì đã không thấy Trinh đâu, cơm nước cũng chẳng có gì. Một tiếng chuông cảnh tỉnh trong đầu reo lên, tôi lập tức gọi điện thoại cho Trinh nhưng chuông chỉ đổ hai tiếng thì tắt máy. Tôi như phát điên, gọi ngay cho Thúy thông báo tình hình rồi chạy đi tìm Trinh. Tôi không rõ điều gì cho tôi suy nghĩ Trinh đến chỗ đám cưới của Hải nhưng tôi chỉ biết chạy đến các khách sạn lớn tìm, rồi gọi điện thoại lung tung hỏi địa chỉ nơi Hải đám cưới. Lúc đó tôi gần như mất hết kiểm soát, chỉ muốn tìm cho bằng được Trinh, lôi nó về, bằng cách nào thì cũng phải lôi nó về. Tôi vừa chạy vừa khóc, cứ nức nở giống như một đứa trẻ bị lạc mẹ giữa thành phố rộng lớn. Người ta nhìn tôi, tôi không quan tâm, miệng tôi cứ gọi tên Trinh không ngớt. Tôi mà tìm được nó thì nhất định sẽ mắng nó, mặc nó mang thai tôi cũng sẽ đánh nó một trận, con bạn xấu xa vì sao cứ làm người khác phải lo lắng như thế. Mãi tôi mới tìm được đến khách sạn nơi tổ chức đám cưới của Hải, nhưng người ta không cho tôi vào có lẽ vì bộ dạng của tôi không giống một người đi dự đám cưới. Tôi có van xin thế nào cũng không được. Tôi lại thẫn thờ quay ra vì đoán là Trinh không có trong đó. Ai ngờ, vừa đặt chân ra ngoài cửa khách sạn thì tôi nhìn thấy Trinh bên kia đường, trông nó phờ phạc lắm, nó đang tìm cách qua đường mà ở đoạn đường này lại không có đèn giao thông. Nó không nhìn thấy tôi nhưng tôi đã chạy ra vẫy tay gọi nó, nó không nghe thấy vẫn tìm cách sang đường. Đường đông lắm, Trinh vẫn sang và rồi một xe ô tô đi ngang qua, Trinh không thấy nhưng tôi thấy rõ mồn một, tôi hét lên: “Trinh!!!” nhưng quá muộn, thứ duy nhất tôi nhớ được là hình ảnh Trinh lăn trên mặt đất, tay nó ôm chặt lấy bụng như muốn bảo vệ đứa con.
Tôi mặc kệ đường đông, mặc kệ xe cộ đi qua, chạy như bay đến ôm chặt Trinh.
“Trinh! Trinh ơi! Mở mắt ra, mở mắt nhìn tao này, Vân đây!” Tôi khóc không ra tiếng, nói không nên lời. Chỉ thấy ánh mắt Trinh nhìn tôi đau đáu, một giọt nước mắt gỉ ra từ khóe mắt nó. Trinh kéo tay tôi đặt lên bụng nó rồi từ từ nhắm mắt. Tôi không biết, tôi chẳng hiểu gì hết, khóc nức nở, giữ chặt đầu Trinh, dáo dác nhìn đám người đang vây quanh đông nghịt, cầu xin: “Có ai không, cứu bạn tôi! Cứu bạn tôi với, xin các người, cứu với!”
Mọi người bảo nhau gọi cứu thương, tôi chẳng còn chút sức lực nào, cứ ngồi bệt dưới đất. Người lái xe đâm vào Trinh giúp tôi bế nó vào trong xe đến bệnh viện. Tôi không biết máu của Trinh chảy từ đâu ra, chảy nhiều lắm, chỗ nào cũng có máu, ướt đẫm cái váy trắng tinh, thấm đẫm vào người tôi. Tôi không biết người lái xe nói những câu xin lỗi gì, tôi chẳng quan tâm. Một tay tôi ôm Trinh, một tay cầm điện thoại run rẩy gọi cho Thúy: “Thúy ơi! Trinh chảy nhiều máu lắm Thúy ơi! Trinh chết mất! Trinh không nhìn tao, Trinh không mở mắt! Tao không biết máu ở đâu, tao không biết đâu. Tao không cầm được máu.” Đầu óc tôi trống rỗng dần, linh hồn bay đi đâu mất chỉ còn lại thân xác không ngừng run lẩy bẩy. Tôi chưa từng hoảng sợ như thế này, chưa bao giờ.
Khi tới bệnh viện, Trinh được chuyển ngay vào phòng cấp cứu, Thúy cũng vào theo, chỉ mình tôi là phải ở ngoài, thân thể tôi đóng băng. Tôi biết Trinh rất đau, đau cả thể xác lẫn tâm hồn, đứa bé cũng rất đau, nếu đứa bé được cứu, nếu nó biết được thời điểm mẹ nó đang gặp nguy hiểm mà bố nó đang vui vẻ làm đám cưới với một người phụ nữ khác thì sẽ thế nào?
Tôi đã hoàn toàn không biết một điều rằng đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy Trinh, đó cũng là thời điểm cuộc đời tôi rẽ ngang, bước sang một trang mới.
Chúng tôi hẹn gặp anh ta ở một quán coffee gần chỗ trọ, ở đó vắng người, dễ nói chuyện. Có lẽ Hải đã rất ngạc nhiên khi thấy hai chúng tôi đi cùng Trinh. Thúy không cho Trinh lên tiếng đã đập ngay lên bàn quyển sổ khám thai và dùng giọng mỉa mai để nói: “Tôi nghĩ nếu anh đã là một thằng đàn ông thì cũng nên chịu trách nhiệm về thành quả lao động của mình. Đừng có nói với chúng tôi rằng anh không phải là đàn ông.”
Hải hơi nhếch mép như là không để tâm đến mấy lời châm chọc của Thúy, lẳng lặng xem quyển sổ khám thai rồi ném lại lên bàn. Anh ta buông lời nói làm chúng tôi chết đứng: “Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là muốn tôi đưa tiền phá thai chứ gì? Nói thẳng luôn cho nhanh. Muốn bao nhiêu?”
Hải rút ví ra và cùng lúc đó là một cái tát như trời giáng rơi xuống gương mặt điển trai của anh ta và người có tư cách làm điều đó không ai khác chính là Trinh: “Đừng tưởng mấy đồng tiền của anh là ghê gớm. Điều tôi cần là trách nhiệm của anh với con của tôi, anh là bố nó.”
Anh ta xoa xoa bên má bị đánh, nhìn thẳng vào Trinh với một bộ mặt đểu cáng không hề giấu giếm, khác hoàn toàn với vẻ mặt công tử đáng tin cậy mà tất cả chúng tôi đã từng thấy: “Anh tưởng em là cô gái thông minh? Em đã có kinh nghiệm trong việc đó vậy thì sao không biết đường mà tránh thai? Em muốn bẫy anh à? Muốn anh cưới em sao?”
Gương mặt Trinh trắng bệch: “Anh nói cái gì?”
“Anh không phải thằng ngu. Đừng có giở trò để bẫy anh như thế, anh không phải cái mỏ vàng để em đào. Mấy cô gái như em anh còn lạ gì, dùng nhan sắc trời phú để đổi đời, không có đâu em! Muốn anh có trách nhiệm à? Đẻ nó ra rồi đi xét nghiệm ADN. Hãy thừa nhận đi, anh là người thứ mấy thế? Em đã lăn trên giường với bao nhiêu thằng rồi? Còn tỏ vẻ ngây thơ vô tội, bịa ra câu chuyện bị ông chủ cưỡng bức để cầu xin sự thương hại của anh à? Nói cho em biết, anh không tin đứa bé là con anh. Và cũng xin lỗi em, anh không thích dùng đồ chơi thừa của người khác.”
Chúng tôi hoàn toàn cứng họng khi nghe những lời lẽ bạc bẽo, ******** mất nhân tính của Hải, chẳng còn gì để nói chuyện hay bàn bạc nữa rồi. Trinh hất thẳng cốc nước trắng vào mặt anh ta rồi đứng lên đi nhanh ra ngoài. Lúc anh ta còn chưa kịp vuốt nước trên mặt thì Thúy lại đổ lên đầu anh ta cốc nước cam sóng sánh rồi mới chạy theo Trinh. Còn lại tôi, tôi không cam lòng mà bỏ lại mấy câu: “Anh không những không phải là đàn ông mà còn không phải là người, tâm hồn anh bị chó nhai rồi. Thằng cặn bã của xã hội!”
Trước khi ra khỏi quán tôi còn nghe thấy tiếng gầm bực dọc của Hải, một tên cặn bã như thế không đáng để Trinh phải bận tâm, chỉ có điều anh ta quá cao tay khiến Trinh đến bây giờ mới biết bộ mặt thật đáng sợ đó. Chẳng biết có bao nhiêu người yêu Trinh, muốn được ở lại bên cạnh nó cả đời vậy mà nó đâu có nhìn đến, để bây giờ lãnh hậu quả quá nặng nề, đau đớn. Có đáng không hả Trinh? Nhưng chẳng phải cũng chính tôi là người bảo nó hãy đến với Hải hay sao? Chính tôi là ngươi gật đầu. Nếu tôi sớm biết, nếu tôi sớm nhận ra thì có chết tôi cũng không để Trinh đến với Hải. Đôi khi chỉ cần một gái gật đầu, một chút xiêu lòng cũng dẫn đến một còn đường không lối thoát, cũng như tôi, cũng như Trinh. Cuộc đời này thực sự ngắn ngủi lắm và liệu mỗi người có được bao nhiêu giây, bao nhiêu phút được hạnh phúc thật sự? Sao cứ phải đối xử tàn nhẫn với nhau như thế? Vì sao bạn tôi, đứa con gái xinh đẹp, hiền lành, nết na ấy lại phải chịu đựng bao nhiêu nỗi khổ? Công bằng ở đâu?
Đến lúc ấy thì tôi mới ngẫm ra rằng những lời lão Quân nói là đúng. Mặc dù lão ta cũng chỉ là hạng cặn bã nhưng ít ra lão ta cũng không đạo đức giả đến mức như Hải, lão ta đã thẳng thắn cho Trinh xem cái đuôi cáo của mình. Nhân cách của Hải có khi còn chẳng bằng lão Quân, anh ta còn cặn bã hơn cả một kẻ cặn bã. Giờ thì tôi mới biết mấy câu chuyện kiểu như một chàng công tử nhà giàu ăn chơi, lăng nhăng ong bướm hết cô này đến cô khác nhưng cuối cùng lại thay đổi hoàn toàn vì một cô gái chỉ là một câu chuyện bịa đặt. Biết là phù phiếm nhưng vì sao các cô gái lại cứ yêu thích loại truyện không thực tế như vậy? Vì sao cứ mong sẽ có một chàng trai như thế vì mình mà thay đổi? Toàn là những thứ đánh lừa con người, chúng ta vẫn cứ thường quên Lọ Lem mang trong mình dòng máu quý tộc, ngay cả cô Tấm còn có ông Bụt giúp đỡ. Còn chúng ta? sẽ chẳng có bà tiên hay ông Bụt nào hết, hãy cứ dựa vào sức mình để đối chọi lại với cuộc đời.
Trinh không nghe theo lời khuyên của chúng tôi, sống chết giữ lại đứa bé, nó còn nói sẽ không bao giờ lấy chồng. Nhưng thật không thể hiểu nổi, nó có gan giữ lại đứa bé nhưng lại không có gan thừa nhận với bố mẹ. Nó xin tôi giúp nó giữ bí mật cho đến khi không thể giữ được nữa mới thôi. Nó tranh thủ về thăm nhà khi cái bụng còn chưa to lên, cô gắng không để lộ ra điều gì. Tôi thương Trinh nhưng cũng chỉ có thể động viên tinh thần giúp nó vượt qua và thầm lo ngại cho tương lai sau này.
Mỗi ngày tôi lại nhìn thấy Trinh lặng lẽ vuốt ve lên bụng mình, thì thào những câu gì đó hay đơn giản chỉ là cười một mình. Tôi không hiểu, không biết Trinh yêu thương đứa trẻ trong bụng vì đó là con của Trinh hay vì đó là con của Hải. Cho đến bây giờ tôi cũng không chắc Trinh có còn yêu Hải hay không, cái cách mà Trinh cố giữ lại đứa trẻ khiến tôi không thể không nghĩ rằng Hải vẫn còn có một vị trí quan trọng trong lòng Trinh, có lẽ Trinh vẫn cứ cố lừa dối bản thân điều gì đó.
Cho đến khi chúng tôi vô tình nhận được thông tin về Hải qua một người bạn, Hải lấy vợ. Ngày nghe được tin đó thì Trinh cũng sắp đến ngày sinh nở, trước đó bác sĩ đã cảnh báo chúng tôi rằng sức khỏe của Trinh không được tốt, thể trạng yếu, có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều, dinh dưỡng cũng không đầy đủ. Nếu cứ duy trì tình trạng như thế thì phải mổ đẻ để an toàn cho cả mẹ lẫn con. Điều quan trọng là chúng tôi không đủ kinh phí cho Trinh mổ, Vân mới đi làm, tôi chưa xin được việc ổn định, phải làm cho một phòng khám tư nhân nhỏ. Trinh cũng ngại để chúng tôi phải lo nghĩ nhiều nên nhất định không đồng ý mổ. Đến lúc nghe tin Hải sắp cưới vợ thì tinh thần Trinh cũng suy sụp hẳn. Nghe người bạn của chúng tôi kể thì vợ sắp cưới của Hải cũng đã mang thai 3 tháng, cô gái xấu số đó đã vì Hải mà phá thai những 2 lần, đến lần này gia đình cô gái biết chuyện đã đến tận nhà Hải buộc làm đám cưới. Bố của Hải là người của bộ Công An, không thể để chuyện của con trai làm mất mặt, hơn nữa gia đình bên đó cũng có chút thế lực nên gia đình Hải không thể không nể mặt, lập tức chuẩn bị cho lễ cưới. Nghĩ đến Trinh mà tôi thấy buồn, nếu như Trinh cũng đến nói chuyện với bố mẹ Hải thì sao? Liệu họ có ném ra một đống tiền rồi khuyên Trinh đi phá thai không? Nhưng tôi biết Trinh không nghĩ đến chuyện đó, gương mặt tái nhợt của nó nói cho tôi biết nó đang đau lòng vì biết mình đã bị phản bội từ lâu rồi. Trong lúc yêu Trình thì không biết anh ta đã nói những lời yêu thương với biết bao nhiêu cô gái rồi? Cũng không biết là Trinh bị phản bội hay cô gái sắp cưới anh ta bị phản bội. Phá thai 2 lần, chẳng cần nghĩ cũng biết họ đã bên nhau trước cả khi Trinh xuất hiện. Đến cuối cùng thì Trinh cũng chỉ là một người qua đường đối với Hải, chỉ là tạm bợ mà thôi.
Sau khi nghe tin về Hải, Trinh không những mặt mày tái nhợt mà còn chẳng nói gì, không khóc không cười, hoàn toàn vô cảm. Tôi hỏi gì Trinh cũng đều không trả lời. Tôi lo lắng không yên nhưng Thúy nói hãy cứ để Trinh lại một mình suy ngẫm mọi chuyện rồi nó sẽ nghĩ thông tất cả, nỗi đau này phải tự nó vượt qua mới được.
Thế nhưng Trinh đã biến mất vào đúng ngày Hải chuẩn bị lễ cưới. Mỗi buổi trưa tôi thường cố gắng về nhà ăn cơm với Trinh nhưng hôm đó khi tôi trở về thì đã không thấy Trinh đâu, cơm nước cũng chẳng có gì. Một tiếng chuông cảnh tỉnh trong đầu reo lên, tôi lập tức gọi điện thoại cho Trinh nhưng chuông chỉ đổ hai tiếng thì tắt máy. Tôi như phát điên, gọi ngay cho Thúy thông báo tình hình rồi chạy đi tìm Trinh. Tôi không rõ điều gì cho tôi suy nghĩ Trinh đến chỗ đám cưới của Hải nhưng tôi chỉ biết chạy đến các khách sạn lớn tìm, rồi gọi điện thoại lung tung hỏi địa chỉ nơi Hải đám cưới. Lúc đó tôi gần như mất hết kiểm soát, chỉ muốn tìm cho bằng được Trinh, lôi nó về, bằng cách nào thì cũng phải lôi nó về. Tôi vừa chạy vừa khóc, cứ nức nở giống như một đứa trẻ bị lạc mẹ giữa thành phố rộng lớn. Người ta nhìn tôi, tôi không quan tâm, miệng tôi cứ gọi tên Trinh không ngớt. Tôi mà tìm được nó thì nhất định sẽ mắng nó, mặc nó mang thai tôi cũng sẽ đánh nó một trận, con bạn xấu xa vì sao cứ làm người khác phải lo lắng như thế. Mãi tôi mới tìm được đến khách sạn nơi tổ chức đám cưới của Hải, nhưng người ta không cho tôi vào có lẽ vì bộ dạng của tôi không giống một người đi dự đám cưới. Tôi có van xin thế nào cũng không được. Tôi lại thẫn thờ quay ra vì đoán là Trinh không có trong đó. Ai ngờ, vừa đặt chân ra ngoài cửa khách sạn thì tôi nhìn thấy Trinh bên kia đường, trông nó phờ phạc lắm, nó đang tìm cách qua đường mà ở đoạn đường này lại không có đèn giao thông. Nó không nhìn thấy tôi nhưng tôi đã chạy ra vẫy tay gọi nó, nó không nghe thấy vẫn tìm cách sang đường. Đường đông lắm, Trinh vẫn sang và rồi một xe ô tô đi ngang qua, Trinh không thấy nhưng tôi thấy rõ mồn một, tôi hét lên: “Trinh!!!” nhưng quá muộn, thứ duy nhất tôi nhớ được là hình ảnh Trinh lăn trên mặt đất, tay nó ôm chặt lấy bụng như muốn bảo vệ đứa con.
Tôi mặc kệ đường đông, mặc kệ xe cộ đi qua, chạy như bay đến ôm chặt Trinh.
“Trinh! Trinh ơi! Mở mắt ra, mở mắt nhìn tao này, Vân đây!” Tôi khóc không ra tiếng, nói không nên lời. Chỉ thấy ánh mắt Trinh nhìn tôi đau đáu, một giọt nước mắt gỉ ra từ khóe mắt nó. Trinh kéo tay tôi đặt lên bụng nó rồi từ từ nhắm mắt. Tôi không biết, tôi chẳng hiểu gì hết, khóc nức nở, giữ chặt đầu Trinh, dáo dác nhìn đám người đang vây quanh đông nghịt, cầu xin: “Có ai không, cứu bạn tôi! Cứu bạn tôi với, xin các người, cứu với!”
Mọi người bảo nhau gọi cứu thương, tôi chẳng còn chút sức lực nào, cứ ngồi bệt dưới đất. Người lái xe đâm vào Trinh giúp tôi bế nó vào trong xe đến bệnh viện. Tôi không biết máu của Trinh chảy từ đâu ra, chảy nhiều lắm, chỗ nào cũng có máu, ướt đẫm cái váy trắng tinh, thấm đẫm vào người tôi. Tôi không biết người lái xe nói những câu xin lỗi gì, tôi chẳng quan tâm. Một tay tôi ôm Trinh, một tay cầm điện thoại run rẩy gọi cho Thúy: “Thúy ơi! Trinh chảy nhiều máu lắm Thúy ơi! Trinh chết mất! Trinh không nhìn tao, Trinh không mở mắt! Tao không biết máu ở đâu, tao không biết đâu. Tao không cầm được máu.” Đầu óc tôi trống rỗng dần, linh hồn bay đi đâu mất chỉ còn lại thân xác không ngừng run lẩy bẩy. Tôi chưa từng hoảng sợ như thế này, chưa bao giờ.
Khi tới bệnh viện, Trinh được chuyển ngay vào phòng cấp cứu, Thúy cũng vào theo, chỉ mình tôi là phải ở ngoài, thân thể tôi đóng băng. Tôi biết Trinh rất đau, đau cả thể xác lẫn tâm hồn, đứa bé cũng rất đau, nếu đứa bé được cứu, nếu nó biết được thời điểm mẹ nó đang gặp nguy hiểm mà bố nó đang vui vẻ làm đám cưới với một người phụ nữ khác thì sẽ thế nào?
Tôi đã hoàn toàn không biết một điều rằng đó là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy Trinh, đó cũng là thời điểm cuộc đời tôi rẽ ngang, bước sang một trang mới.
/32
|