Lạ thay, Chiêu Hà chẳng thấy êm ấm chút nào trong vòng tay của Hào Nam, mà nàng chỉ có cái cảm giác nhẹ nhõm khi điệu nhảy kết thúc.
Vọng Quân đã có mặt bên cạnh nàng tự lúc nào:
- Xin lỗi anh nhé . Bây giờ đã đến lượt tôi nhảy cùng cô em xinh đẹp này rồi.
Vọng Quân dắt cô đi chỉ sau một cái gật đầu của Hào Nam.
Vọng Quân gặng hỏi:
- Em đang nói chuyện yêu đương với anh ta đấy à ?
Sự giận dữ trong giọng nói của anh khiến cô cảm thấy bị tổn thương . Nhưng cô cố gắng tảng lờ điều đó :
- Tôi không cần phải trả lời câu đó.
Vọng Quân im lặng.
Chiêu Hà tiếp:
- Tôi sẽ không đi đâu với anh cả, nếu anh chỉ toàn lăng mạ tôi.
Anh mỉm cười chế nhạo:
- Có khi lăng mạ là tất cả những gì cô đáng đấy.
Cô ngước lên nhìn bộ mặt đang giận dữ của anh . Cô nói một cách chán nản:
- Anh luôn luôn khư khư một cái nhìn tồi tệ về tôi, Vọng Quân à . Đối với anh tôi chẳng có gì tốt cả.
-Tôi thật không ngờ cô lại là con gái cưng của ông Thịnh Phước đó.
- Điều đó chẳng có gì quan trọng cả.
- Chiêu Hà à ! Tôi còn rất nhiều chuyện muốn thảo luận với em.
Anh kéo cô l ại gần hơn trên sàn nhảy, bất chấp những sự chú ý mà họ có thể gây ra . Họ chuyển động cùng nhau, cơ thể họ đụng chạm vào nhau, cằm anh tì lên mái tóc cô . Thật là nực cười ! Tất cả những điều ấy chỉ làm cho cô cảm thấy dễ chịu mà thôi.
Cô cảm giác được tim anh cũng đập mạnh như cô . Đôi tay anh gắn chặt cô vào những cơ bắp rắn chắc trên lồng ngực anh, khiến cô cảm thấy nghẹt thở . Một sự nghẹt thở dễ chịu vô cùng . Hơi hướm đàn ông quen thuộc của anh làm cô ngây ngất . Cô vẫn hiểu được là cô nhớ anh vô cùng . Cơn run rẩy tăng lên khi bất thình lình, môi anh chạm vào đôi gò má mịn màng của cô.
Cảm nhận được sự run rẩy của cô, anh hỏi:
- Cô có công nhận là cô thích tôi không, Chiêu Hà ?
Cô la lên:
- Bây giờ không phải là lúc tôi nói chuyện yêu đương với anh.
- Không được.
- Anh không có quyền ra lệnh với tôi.
- Tôi có quyền . Lúc trước, tôi chưa có dịp nói với cô . Nhưng bây giờ, tôi sẽ nói . Chiêu Hà ! Tôi yêu em
Chiêu Hà giận dữ:
- Anh đã nói điều này với bao nhiêu cô gái giàu sang rồi hả ?
Anh giận dữ nhìn nàng bằng đôi mắt rực lửa:
- Tôi cấm em nói với tôi những lời như thế.
- Tại anh buộc tôi nói mà thôi.
Nói dứt câu, Chiêu Hà đã vụt ra khỏi vòng tay của anh khi điệu nhạc chưa dứt.
Nàng chạy nhanh lại bàn, cầm lấy chai rượu rót ly này đến ly khác uống sạch.
Men rượu cay nồng, đắng chát đối với nàng bây giờ chẳng là gì cả.
Uống .. uống .. thật nhiều để quên đi sự hiện diện của anh trong buổi tiệc hôm nay
Nàng mỉm cười chua chát . "Anh chưa bao giờ nói yêu cô, nhưng hôm nay anh lại nói . Anh nói khi địa vị của cô đã thay đổi"
Nghĩ như vậy, nàng cảm thấy đau đớn vô cùng . Nàng lại uống, uống cho tới khi chẳng biết trời trăng gì cả.
Vọng Quân đã có mặt bên cạnh nàng tự lúc nào:
- Xin lỗi anh nhé . Bây giờ đã đến lượt tôi nhảy cùng cô em xinh đẹp này rồi.
Vọng Quân dắt cô đi chỉ sau một cái gật đầu của Hào Nam.
Vọng Quân gặng hỏi:
- Em đang nói chuyện yêu đương với anh ta đấy à ?
Sự giận dữ trong giọng nói của anh khiến cô cảm thấy bị tổn thương . Nhưng cô cố gắng tảng lờ điều đó :
- Tôi không cần phải trả lời câu đó.
Vọng Quân im lặng.
Chiêu Hà tiếp:
- Tôi sẽ không đi đâu với anh cả, nếu anh chỉ toàn lăng mạ tôi.
Anh mỉm cười chế nhạo:
- Có khi lăng mạ là tất cả những gì cô đáng đấy.
Cô ngước lên nhìn bộ mặt đang giận dữ của anh . Cô nói một cách chán nản:
- Anh luôn luôn khư khư một cái nhìn tồi tệ về tôi, Vọng Quân à . Đối với anh tôi chẳng có gì tốt cả.
-Tôi thật không ngờ cô lại là con gái cưng của ông Thịnh Phước đó.
- Điều đó chẳng có gì quan trọng cả.
- Chiêu Hà à ! Tôi còn rất nhiều chuyện muốn thảo luận với em.
Anh kéo cô l ại gần hơn trên sàn nhảy, bất chấp những sự chú ý mà họ có thể gây ra . Họ chuyển động cùng nhau, cơ thể họ đụng chạm vào nhau, cằm anh tì lên mái tóc cô . Thật là nực cười ! Tất cả những điều ấy chỉ làm cho cô cảm thấy dễ chịu mà thôi.
Cô cảm giác được tim anh cũng đập mạnh như cô . Đôi tay anh gắn chặt cô vào những cơ bắp rắn chắc trên lồng ngực anh, khiến cô cảm thấy nghẹt thở . Một sự nghẹt thở dễ chịu vô cùng . Hơi hướm đàn ông quen thuộc của anh làm cô ngây ngất . Cô vẫn hiểu được là cô nhớ anh vô cùng . Cơn run rẩy tăng lên khi bất thình lình, môi anh chạm vào đôi gò má mịn màng của cô.
Cảm nhận được sự run rẩy của cô, anh hỏi:
- Cô có công nhận là cô thích tôi không, Chiêu Hà ?
Cô la lên:
- Bây giờ không phải là lúc tôi nói chuyện yêu đương với anh.
- Không được.
- Anh không có quyền ra lệnh với tôi.
- Tôi có quyền . Lúc trước, tôi chưa có dịp nói với cô . Nhưng bây giờ, tôi sẽ nói . Chiêu Hà ! Tôi yêu em
Chiêu Hà giận dữ:
- Anh đã nói điều này với bao nhiêu cô gái giàu sang rồi hả ?
Anh giận dữ nhìn nàng bằng đôi mắt rực lửa:
- Tôi cấm em nói với tôi những lời như thế.
- Tại anh buộc tôi nói mà thôi.
Nói dứt câu, Chiêu Hà đã vụt ra khỏi vòng tay của anh khi điệu nhạc chưa dứt.
Nàng chạy nhanh lại bàn, cầm lấy chai rượu rót ly này đến ly khác uống sạch.
Men rượu cay nồng, đắng chát đối với nàng bây giờ chẳng là gì cả.
Uống .. uống .. thật nhiều để quên đi sự hiện diện của anh trong buổi tiệc hôm nay
Nàng mỉm cười chua chát . "Anh chưa bao giờ nói yêu cô, nhưng hôm nay anh lại nói . Anh nói khi địa vị của cô đã thay đổi"
Nghĩ như vậy, nàng cảm thấy đau đớn vô cùng . Nàng lại uống, uống cho tới khi chẳng biết trời trăng gì cả.
/46
|