Người Cha Nhặt Được

Chương 52 - Chương 52

/75


Chỉ một tuần lễ mà xảy ra quá nhiều chuyện!

Hạnh phúc cùng bất hạnh cứ thi nhau kéo đến.

Rất nhanh, một tuần nữa lại qua, cũng đã đến lúc Dung Tư Lam cùng với Thầm Thanh Dư và Doãn Tiêu Diệp hẹn gặp mặt. Dung Tư Lam kể chuyện này cho Doãn Tiêu Trác nghe, người nào đó nghe xong lập tức tỏ ra mất hứng.

Này, ghen sao? , Dung Tư Lam học theo giọng điệu của anh, vừa nghịch cà vạt của anh vừa nói.

Doãn Tiêu Trác cũng thẳng thắn thừa nhận: Đúng vậy! Anh đang ghen!

Làm ơn! Đàn ông một chút có được hay không? Sao lại hẹp hòi như vậy chứ! Đấy là em trai anh mời ăn cơm mà! . Cô ngồi ở trước ngực anh lắc lư trả lời.

Doãn Tiêu Trác tức giận véo vào mũi của cô nói: Em trai? Nhưng cái thằng đó vốn là hoa tâm củ cải đệ nhất thiên hạ! Em không phải không biết? Lại còn cả tên Thầm Thanh Dư kia nữa, rõ ràng là có ý đồ với em rành rành. Em không thể thu bớt sức quyến rũ của mình lại một chút sao? .

Cô mà có sức quyến rũ sao? Bản thân cô cũng còn không tin, lớn bằng từng này vẫn chưa từng có người nào chú ý tới vẻ đẹp của cô, hiện tại thì tốt hơn nhiều, mệnh đào hoa nở rộ, quả nhiên là một chuyện tốt.

Không, cô không tin những người đàn ông kia có ý với mình, chẳng qua cũng chỉ là thương cảm cho mẹ góa con côi mà muốn giúp đỡ thôi!

Aiz! Dáng vẻ này của em ai mà thèm để ý chứ? Chỉ có đại sắc lang này thôi! . Cô lơ đễnh hít hít mũi, né tránh bàn tay của anh.

Doãn Tiêu Trác nghĩ lại, thi thoảng để cho cô xem nhẹ mình cũng tốt, tránh cho phát sinh thêm sự cố!

Còn Dung Tư Lam lại cứ nghĩ rằng anh vẫn đang tức giận, liền nũng nịu nói: Tiêu, có được hay không?! Đừng trưng khuôn mặt thối đó ra nữa! .

Doãn Tiêu Trác không biết điều vẫn tiếp tục giả vờ: Lam nhi, phụ nữ phải nên tuân thủ bổn phận, trừ ông xã của mình ra, tốt nhất không nên lui tới quá nhiều với những đàn ông khác. . . . . .

Dung Tư Lam nghe xong lời này liền tức giận không thôi, chẳng lẽ trong lòng anh cô lại là người tùy tùy tiện tiện thế sao? Đàn ông thối, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt đúng không?

Cô buông đôi tay đang vòng lên cổ anh ra, giận dữ quát: Doãn Tiêu Trác! Anh có ý gì? Em cũng chỉ là mời người ta ăn cơm mà thôi! Đây là nhà của em! Em thích làm cái gì là việc của em! Anh thấy thuận mắt thì ở lại nấu cơm! Còn nếu thấy ngứa mắt thì mau cút ra ngoài! .

Một khi người nào đó phát hỏa, dáng vẻ oai hùng của Doãn Tiêu Trác lập tức bị đập tan không còn một mảnh, ngoan ngoãn lắc mình vào nhà: Anh đi nấu cơm! Đừng nóng! Không khéo lại ảnh hưởng sức khỏe! .

Dung Tư Lam chống nạnh, ở ngoài phòng thở hồng hộc, xem ra chỉ có chiêu này là có tác dụng! Đàn ông ấy mà, không thể quá cưng chiều được!

Đến khi mặt trời tắt nắng, nhà nhà lên đèn thì Thầm Thanh Dư dẫn theo con trai Thầm Thành cùng với Thanh Thanh đi tới nhà họ Dung.

Thầm Thành có chút xấu hổ, nấp ở sau lưng Thầm Thanh Dư chỉ lộ ra một cái đầu, hết nhìn đông lại nhìn tây.

Thành Thành, ra chào dì đi! , Thanh Dư thoáng bất mãn nói, đàn ông con trai sao lại không có tiền đồ như vậy.

Thầm Thành âm thầm dịch người sang, khẽ gọi: Cháu chào dì! .

Dung Tư Lam cười một tiếng, cũng hiểu một mình nuôi con vất vả như thế nào, huống chi, Thầm Thanh Dư lại là đàn ông, lại càng không dễ dàng. Ngoan, cháu tên là Thành Thành sao? Nhà dì cũng có một cô bạn nhỏ rất muốn chơi với cháu! Đóa Nhi, Đóa Nhi! Mau ra đây! .

Đóa Nhi từ phòng bếp chạy ra, người còn chưa tới tiếng đã ra tới nơi: Mẹ! Con đang giúp cha nấu cơm mà ! Cha nói tối nay có người bạn nhỏ đến làm khác, cho nên con cũng muốn chiêu đãi khách của mình!

Vẻ hoạt bát hiếu đông của Đóa Nhi, Thầm Thanh Dư đã gặp qua, liền không khỏi than thở: Đóa Nhi quả nhiên hoạt bát sống động hơn cậu nhóc nhà tôi nhiều! .

Đừng nói vậy, Thành Thành cũng rất dũng cảm mà, chỉ vì không được ra ngoài tiếp xúc với các bạn nhiều nên hơi rụt rè chút thôi! Có đúng không, Thành Thành? . Dung Tư Lam thân thiết kéo Thầm Thành từ sau lưng Thầm Thanh Dư ra vừa nói.

Thầm Thành liếc sang Dung Tư Lam, lại nhìn về phía cha mình, tin chắc cha cậu hôm nay sẽ không mắng, mới nói: Đúng đấy dì, công việc của cha rất bận, cho nên cháu đều phải ở nhà một mình, không bạn nào chơi cùng hết! .

Dung Tư Lam cười một tiếng, vừa muốn lên tiếng, đã thấy Đóa Nhi dắt tay Thầm Thành nói: Vậy thì để tớ chơi với cậu nhé! Đi thôi, chúng ta đi chơi tòa thành đại chiến đi!

Thầm Thành nhìn cha mình thầm hỏi ý kiến, thấy thế Thầm Thanh Dư gật đầu, bảo: Đi đi! Đừng bắt nạt em đấy!

“Nhìn anh nói chuyện kia! Chẳng trách sao Thành Thành lại sợ anh như vậy, cậu nhóc sẽ không bắt nạt con bé, hơn nữa, còn có thể bảo vệ con bé nữa, có đúng hay không? . Dung Tư Lam sờ sờ đầu Thầm Thành nói.

Dường như cảm thấy bản thân rất được người lớn tin tưởng, Thầm Thành lập tức gật đầu như bổ củi, Đóa Nhi lại không thèm nhượng bộ mà kêu gào: Mẹ, con không cần ai bảo vệ hết! Con lớn rồi! Còn có thể bảo vệ được cả mẹ nữa! .

Được rồi, được rồi! . Dung Tư Lam dở khóc dở cười, dỗ dành: Con có thể làm được, được chưa? Đi chơi với anh trai đi!

Hai đứa trẻ tay trong tay chạy ra ngoài, Thầm Thanh Dư nhìn theo bóng lưng của bọn trẻ suy tư, nói: Tư Lam, cám ơn em, anh vẫn luôn cảm thấy, thằng nhóc này hướng nội như vậy rất có thể là do thiếu hụt tình thương của mẹ, một người đàn ông cuối cùng cũng không chu toàn hết thảy, hiếm có người dịu dàng nói chuyện với thằng bé như thế. Hôm này dường như cu cậu rất vui vẻ.

Vì thế, anh nên suy tính đến việc tìm mẹ cho Thành Thành đi! , Dung Tư Lam cười nói, sau khi nói xong liền lập tức hối hận, lời này, thật giống như có chút . . . . .

Quả nhiên, ánh mắt của Thầm Thanh Dư đầy ẩn tình chiếu thẳng vào cô, Thanh Thanh cũng chớp lấy cơ hội này mà nói một câu: Tư Lam, em rất mong chị sẽ trở thành chị dâu của em! .

Cái này. . . . . . Dung Tư Lam cười cười, có chút khó chịu, lập tức chuyển đề tài: Mọi người vào ngồi đi, trong nhà hết sức đơn sơ, để tôi đi rót nước! .

Đúng lúc này, Doãn Tiêu Trác liền ung dung xuất hiện, thân đeo tạp dề, một tay đặt lên bả vai của cô, nói: Bảo bối! Khách đã tới rồi sao? Thức ăn cũng sắp xong rồi!

Đến rồi! Để em giới thiệu một chút! . Dung Tư Lam vỗ tay của anh nói, thế nhưng người nào đó lại không chịu buông tay.

Thanh Thanh vừa thấy Doãn Tiêu Trác, lập tức thất kinh: Tổng giám đốc? ! Sao anh lại ở trong này? Anh và Tư Lam. . . . . .hai người. . . . . . . Cô nàng quơ tay múa chân, kinh ngạc đến mức đến mức nói không ra lời.

Doãn Tiêu Trác lại thản nhiên cười đáp: Thanh Thanh à! Lam nhi là vị hôn thê của tôi! Đến lúc chúng tôi kết hôn, cô nhất định phải tới đấy! .

/75

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status