Ngược Về Thời Minh

Chương 115: Mỗi Người Đều Có Nỗi Niềm Riêng

/679


Ngày mai chính là ngày hoàng đế nạp một hậu hai phi, phủ họ Dương cũng giăng đèn kết hoa khắp từ trong nhà ra ngoài sân. Bên phải nội viện, hai căn phòng vừa được sơn quét, ngăn cách bởi một gian nhỏ dùng làm nhà kho cất giữ những đồ lặt vặt, chính là phòng tân hôn mà Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai sắp sửa bước vào; phòng được trang hoàng rực rỡ, tràn đầy không khí hoan hỷ.

Khuê phòng của hai nàng tuy không lớn nhưng rất tinh tế. Phòng ngoài của Ngọc Đường Xuân treo đầy những bức thư hoạ, còn của Tuyết Lý Mai lại là cầm, sắt và tỳ bà (1) được đặt ngay ngắn chỉnh tề. Nội thất của hai người đơn giản hơn nhiều, giường thêu hoa lệ, căn phòng đỏ rực, một khóm hoa tươi được cắm trên bàn trang điểm. Một khi đã bước vào phòng, mùi hương dịu êm nức mũi lại thêm mỹ nhân muôn vẻ yêu kiều thực là cảnh sắc tiêu hồn khiến người ta mê đắm.

Giường thêu hoa lệ của hai người được khâu ngay ngắn chỉnh tề, trên giường không nhiễm chút bụi trần, ngay cả bản thân bọn họ cũng không nỡ ngồi lên, dĩ nhiên sẽ không để bọn nha hoàn chạm vào giúp đỡ. Tất cả những thứ này đều do hai cô hao phí nửa ngày trời chuẩn bị.

Làm chuyên sứ cho Thiên tử cần phải xử lý rất nhiều việc, Dương Lăng mới nghỉ ngơi được một ngày thì đã không thể tiếp tục cáo bệnh nữa, đêm nay y sẽ phải chạy vào cung chuẩn bị. May mà vết thương của y không sâu, lại rất mau lành nên không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường.

Trong thư phòng, Dương Lăng ghi nhớ cẩn thận một lượt những quy trình cần làm vào ngày mai rồi trở về phòng viện của mình. Hai tiểu nha hoàn đang giăng đèn kết hoa trong sảnh, một người đứng trên ghế, một người đỡ ở bên dưới. Trông thấy lão gia, bọn họ định làm lễ, thấy bọn họ đang bận bịu, Dương Lăng vội khoát tay ngăn lại, tự mình bước vào trong phòng.

Lặng lẽ đi đến cửa phòng, vừa tính mở cửa, y chợt nghe tiếng Hàn Ấu Nương từ trong phòng vọng ra:

- Sao muội càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp đó. Tướng công nạp đồng thời hai nàng thiếp về nhà, như vậy có tốt không?

Lòng Dương Lăng chìm xuống: “Thôi rồi! Ngoài miệng Ấu Nương không nói gì nhưng quả nhiên trong lòng không vui rồi. Tuy nhiên nàng cũng biết kiềm nén vứt bỏ lòng ghen đáng xấu hổ của phụ nữ đi, cho dù Hoàng Đế ban thưởng cho một cặp ma lem thì cũng không thể cự tuyệt đâu à...”

Hai người Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai muôn vẻ yêu kiều, nhìn là muốn yêu, sớm chiều gặp mặt, sao có thể không nảy sinh chút cảm tình nào? Nhưng nếu Hàn Ấu Nương công khai tỏ ý buồn phiền, Dương Lăng thực sẽ không "được voi đòi hai bà Trưng", bởi vì việc đó sẽ khiến nàng không hạnh phúc.

Tuy y có gan vì sự sống chết của Ấu Nương mà kháng lại thánh chỉ, nhưng lại không có dũng khí vì chuyện như vậy mà đắc tội với Hoàng Đế. Nghe thấy câu nói của ái thê, trong lòng thấy bất an, Dương Lăng không dám cất bước vào phòng.

Y lại nghe tiếng Cao Văn Tâm trong phòng khẽ cười nói:

- Rốt cuộc muội muội lo lắng chuyện gì chứ? Chỉ thấy muội ấp a ấp úng nửa ngày trời, tỷ tỷ vẫn chưa hiểu là chuyện gì nè.

Hàn Ấu Nương lắp ba lắp bắp:

- Ai da, sao tỷ tỷ ngốc vậy chứ. Muội muốn nói là... là tướng công một đêm phải động phòng hai lần. Muội sợ chàng... sợ chàng... sợ chàng chịu không nổi thôi...

Cao Văn Tâm không nhịn được cười phì một tiếng, trong phòng vẳng ra những tiếng trêu đùa, sau đó y nghe Cao Văn Tâm cười khúc khích, thở dốc:

- Hoá ra... hoá ra muội đây là thương xót cho tướng công, hi hi, a ha, ha ha!!!

Không nghe được tiếng Ấu Nương nói trong phòng, Dương Lăng chỉ có thể tưởng tượng ra vẻ dẩu miệng yêu kiều của nàng, trong lòng không khỏi ngứa ngáy. Y lại nghe tiếng Cao Văn Tâm rối rít xin lỗi:

- Được rồi! Được rồi! Tỷ nhận lỗi, tỷ xin lỗi! Cáo Mệnh phu nhân của ta, đừng lo lắng! Hai tỷ muội chúng ta sẽ đóng cửa nói chuyện riêng tư một chút.

Tuy là thầy thuốc, nhưng bản thân cũng là thiếu nữ chưa chồng, nói tới mấy chuyện này mặt Cao Văn Tâm cũng nóng ran, nàng ngượng nghịu:

- Muội muội, ”buông thả dục vọng tổn hại sức khoẻ” chỉ là lời thầy đồ khuyên răn người ta đừng trầm mê nữ sắc, chứ trong y đạo không có quy tắc như thế. Chỉ cần không dùng thuốc thang tráng dương quá độ gây tổn hại đến thân thể, thì cho dù... cho dù mỗi ngày làm chuyện phòng the một lần cũng không đáng ngại. Nếu ngày thường chú ý điều dưỡng, chuyện này... ngược lại sẽ có ích cho thể xác lẫn tinh thần.

Hàn Ấu Nương ngạc nhiên hỏi:

- Không sao ư? Nhưng mà... nhưng mà chẳng phải nói là ”một giọt tinh bằng mười giọt máu”, tinh khí cơ thể con người nếu tiêu hao hằng ngày thì sẽ bị khô kiệt, tổn hại sức khoẻ sao? À... muội... muội chỉ là đọc một ít sach thuốc phổ thông ở thôn quê, tỷ tỷ đừng cười muội.

Cao Văn Tâm đáp:

- Tinh khí hoá huyết đều là những lời nói vu vơ, không hề có căn cứ. Ừm... nói thế này vậy, không phải bây giờ mỗi ngày muội đều tập võ buổi sáng hay sao? Chuyện phòng the còn không hao tổn thể lực bằng việc muội luyện võ, làm sao lại quá kỳ bí như thế?

Dương Lăng nghe mà thầm kinh ngạc, y thuật của Cao Văn Tâm quả nhiên cao minh. Y học hiện đại dùng thiết bị hoá nghiệm mới biết cái gọi là "tinh huyết" chỉ là lời nói vô căn cứ, suy đoán chủ quan của người xưa. Không ngờ nàng tuy chưa hẳn đã biết rõ ràng đến như vậy, song cũng đã nói đúng đến tám chín phần.

Hàn Ấu Nương thở ra một hơi, nhẹ nhõm:

- Vậy thì muội yên tâm rồi. Trước đây thân thể tướng công yếu ớt, quanh năm bệnh tật, nằm ẹp trên giường, suýt nữa thì đã... Muội chỉ lo cho sức khỏe chàng, tỷ tỷ tinh thông y đạo, tỷ nói như vậy thì muội yên tâm rồi. Ôi, ngày mai lại phải lo chuyện cưới hỏi. Tướng công luôn muốn có con, nhưng muội lại không cố được, chỉ mong hai muội muội có thể sớm sinh con cho nhà họ Dương.

Cao Văn Tâm nghe xong sắc mặt hơi đổi, nói:

- Muội muội! Nếu như lão gia muốn có con nối dõi, e rằng... e rằng sẽ hơi khó.

Hàn Ấu Nương trong phòng và cả Dương Lăng đang ở ngoài phòng nghe vậy đều cả kinh. Hàn Ấu Nương nắm chặt tay Cao Văn Tâm, căng thẳng hỏi:

- Sao tỷ tỷ lại nói vậy?

Cao Văn Tâm an ủi:

- Muội muội đừng quá lo lắng, muội hãy nghe tỷ nói. Tỷ quan sát khí sắc của lão gia, vốn có vài phần hoài nghi. Gần đây tỷ xem vài cuốn cổ tịch, hôm qua lại bắt mạch cho lão gia, chỉ cảm thấy nội thể lão gia hư tổn nghiêm trọng, vốn còn không biết vì sao, bây giờ mới biết thì ra lão gia từng bị bệnh liệt giường liệt chiếu triền miên nên mới ra cớ sự. Thân thể tráng kiện và nội thể hư tổn là hai chuyện khác nhau, muội đừng thấy bây giờ thân thể lão gia khoẻ mạnh mà lầm, nó không giống nhau. Muốn chữa khỏi cho lão gia, trong dùng thuốc điều trị, ngoài châm thạch (2) phụ trợ. Nếu để tỷ ra tay, ước chừng nửa năm tỷ sẽ có thể chữa khỏi cho đại nhân.

- A!

Vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, Hàn Ấu Nương vội hỏi dồn:

- Tỷ tỷ! Vậy phải chữa trị như thế nào?

Thấy sự việc liên quan đến chính mình, trống ngực Dương Lăng cũng đập dồn dập. Y không có cái suy nghĩ "kế tục hương hoả", "vô hậu vi đại" (3), nhưng lại rất muốn cùng Ấu Nương mến yêu của mình sinh ra một kết tinh của tình yêu, để nàng có mục tiêu và dũng khí tiếp tục cuộc sống sau khi y qua đời.

Vốn còn tưởng vì Ấu Nương tuổi hãy còn nhỏ, không ngờ lại là chính thân mình mang bệnh ngầm, phỏng chừng một loại bệnh suy thận hư khí do lâu ngày nằm liệt trên giường nào đó. Nhất thời mình mềm lòng cứu giúp Cao tiểu thư, lần này thật đúng là "có lòng tốt ắt gặp báo đáp". Bằng không hai năm sau mình trả mạng về trời, thậm chí con nối dõi cũng không có, cho dù Ấu Nương có dũng khí sống tiếp, nhất định nàng cũng sẽ áy náy cả đời.

Nghe thấy hai người to nhỏ thì thầm, bắt đầu bàn tới những biện pháp chữa trị, y bèn lặng lẽ lùi ra ngoài cửa. Sau một lát, Dương Lăng cất cao giọng nói với cô nữ tỳ bên ngoài:

- Ừ! Được rồi! Không cần phải treo nhiều đèn như vậy đâu, dán thêm chữ HỶ lên cửa sổ là được rồi.

Nghe tiếng Dương Lăng, Ấu Nương vội mở cửa phòng, thấy y ăn mặc chỉnh tề, nàng bèn hỏi:

- Tướng công, chàng muốn đi ra ngoài sao?

Thấy Cao Văn Tâm trốn trong phòng không ra, Dương Lăng bèn cười nói với Ấu Nương:

- Đúng vậy! Sớm mai ta phải đến phủ của Hạ đại nhân, đêm này còn nhiều thứ phải làm, giờ ta phải chạy vào trong cung. Đêm nay nàng cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, sáng sớm mai còn phải chạy vào hoàng cung hộ tống loan giá (xe) của Hoàng Hậu đó.

Hàn Ấu Nương vẫn luôn tưởng mình hiếm muộn, trong lòng thường hay thấp thỏm bất an. Hôm nay tuy trong lòng nhẹ nhõm, nhưng biết được vấn đề là do tướng công, nàng lại sợ y biết rồi sẽ xấu hổ buồn phiền nên cũng không dám kể những lời của Cao Văn Tâm cho y nghe. Nàng tiễn Dương Lăng ra khỏi cổng, thấy tướng công đã cưỡi ngựa đi xa mới lật đật trở vào sân, vội vã chạy đến chỗ Cao Văn Tâm xin lĩnh giáo y thuật.

*****

Vào trong cung, Dương Lăng thấy trong ngoài hoàng cung cũng đã được bố trí trang hoàng lộng lẫy. Tử Cấm Thành nguy nga tráng lệ, hiển nhiên còn lâu nhà Dương Lăng mới thể sánh được. Có lẽ do cung điện to lớn nên khí thế của bầu không khí lo liệu cho ngày cưới càng oai phong hơn mấy phần.

Không biết hiện giờ hoàng thượng Chính Đức đang ở đâu, Dương Lăng chạy đến lầu Đông Noãn cung Càn Thanh, nơi Chính Đức vẫn thường hay làm việc. Y bất ngờ phát hiện Chính Đức đang ngồi ngay ngắn bên long án, Cốc Đại Dụng và Mã Vĩnh Thành đứng hầu ở sau lưng, quỳ phía trước là một vị quan lại y không quen biết, tay bê một chồng sớ lớn. Dương Lăng vội bước đến làm lễ với hoàng đế Chính Đức.

Trông thấy y, sắc mặt Chính Đức có chút cổ quái. Hắn vẫn ngồi tại chỗ, hơi vặn vẹo thân thể rồi cười nói:

- Ngươi đến thật đúng lúc, lát nữa đi cùng trẫm đến Ngự Hoa viên. Vương ngự sử! Khanh có chuyện gì hãy mau nói đi, trẫm còn có việc quan trọng đây.

Vị Vương ngự sử nọ nghe thấy Dương Lăng tự báo danh tính, lúc đầu hơi giật mình, sau đó lại kiên quyết tâu:

- Dạ, Hoàng Thượng! Bảy mươi tư vị ngự sử của Ngự sử đài tố cáo Dương... Dương Lăng bố trí treo đèn khắp cả nội cung, chuẩn bị pháo hoa, xa xỉ vô độ, còn e có thể dẫn tới hoả hoạn trong cung.

Dương Lăng nghe xong liền liếc vị ngự sử, cười thầm trong bụng: "Tố cáo tòng phạm với chủ mưu, e rằng vị đại nhân ngự sử này đụng phải cây thiết bảng rồi."

Quả nhiên, Chính Đức ngồi trên ghế ra sức ngoáy ngoáy mông, vẻ mặt nóng nảy:

- Dân gian thành thân còn phải bày vẽ tiệc mừng, nay đại hôn của trẫm bắn một tí pháo hoa thì có sao đâu? Không phải đã đưa cục Thuỷ Long (*) vào trú trong hoàng cung rồi sao? Không sao đâu! Chuyện này trẫm đã chuẩn tấu rồi. Khanh còn chuyện gì nữa, nói nhanh nhanh đi!

(*) tương tự như cục Phòng Cháy Chữa Cháy ngày nay

Vị ngự sử giám sát đó vội tâu tiếp:

- Dạ dạ dạ! Ngoài ra còn có mười bốn vị ngự sử tố cáo Dương Lăng mượn việc công để báo thù riêng, bày kế giết hại phạm nhân Vương Cảnh Long, mong Hoàng Thượng hạ chỉ điều tra. Hai mươi mốt vị ngự sử tố cáo thượng thư bộ Lễ tại Nam Kinh dung túng gia nô đánh cướp khâm phạm, mong Hoàng Thượng hạ chỉ điều tra. Một trăm linh ba vị ngự sử tố cáo ba vị đại học sỹ của Nội các, lãnh đạo bốn bộ Lại, Lễ, Công, Hộ và mấy vị đại thần trong triều cùng nhau đến ty Binh Mã Ngũ Thành can thiệp việc thẩm án, mong Hoàng Thượng hạ chỉ tra kỹ. Sáu vị Cấp sự trung tố cáo mấy vị Khâm sai đốc suất kiến tạo Thái Lăng là Đới Nghĩa, Dương Lăng lạm dụng tư hình, ngược đãi tù nhân, khiến cho phạm nhân vượt ngục, mong Hoàng Thượng hạ chỉ tra kỹ...

Vừa nghe đến Đốc sát viện tố cáo Nội các, Dương Lăng liền cảm thấy ngạc nhiên không thôi. Lăn lộn bấy lâu, y sớm biết được đám "ngôn quan" là ai, bọn họ trong triều thấp cổ bé họng mà sao lại có thể đứng ngoài cuộc tự tạo thành một thể? Đó là do bọn họ chính là "cơ quan ngôn luận" và "công cụ tuyên truyền" của Nội các. Nay tam công lục bộ chưa kết bè kết phái, hai bên như cùng một nhà, quân tiên phong của bọn họ lại có thể tố cáo lãnh tụ quan văn của chính mình ư?

Đang cảm thấy bất ngờ, Dương Lăng lại nghe tiếp những ngôn quan ngự sử này, trái một phách, phải một gậy, tố cáo tứ tung cả lên mới giật mình tỉnh ngộ: bọn họ đang đánh Mê Tung quyền (4), lấy tiến làm lùi để "hộ giá" cho Nội các và Vương Quỳnh.

Quả nhiên Hoàng đế Chính Đức vừa nghe tâu đã chán ghét cau mày phán:

- Tra kỹ, tra kỹ, tra kỹ... Đúng là bọn họ chỉ nghe đồn đãi mà viết tấu chương, toàn là những lời tố cáo vô căn cứ. Vụ án này Lý đại học sỹ đã trình lên cho trẫm, tóm tắt vụ án rõ ràng, nghi phạm đều đã xử lý rồi, đâu ra lắm chuyện phiền phức như vậy?

Cái gì mà tam công lục bộ cùng đến ty Binh Mã? Bọn họ lúc thì nhao nhao lên hôm nay cứu kẻ này, ngày mai cứu kẻ kia, còn bận bịu hơn cả người của cục Thuỷ Long. Nếu ngay cả chút việc này cũng giao cho trẫm xử lý, vậy giữ lại Nội các để làm gì. Không phải chính phạm đã chết rồi sao? Vậy thì cho qua đi, vụ án này từ đây kết thúc. Không cần nhắc tới nữa, ngươi lui xuống đi!

Vị ngự sử giám sát đó vâng vâng dạ dạ, khom lưng cúi đầu lui ra. Vừa ra khỏi điện, khoé miệng lão liền không che giấu được một nụ cười nhẹ nhõm. Chính Đức đợi gã rời khỏi mới thở dài một hơi, đứng dậy lắc đầu ngao ngán nói với Dương Lăng:

- Nuôi đám người rảnh rang này… Cả ngày chỉ biết đâm bị thóc chọc bị gạo, như thể thiên hạ chưa đủ loạn. Thật bọn họ làm phiền trẫm chết được!

Đi, chúng ta đến Ngự Hoa viên xem một chút! Lưu Cẩn đã gợi cho trẫm một ý hay. Đêm mai khi đốt pháo ta sẽ cho lực sỹ tung những cuộn dải lụa đã được xé nhỏ lên không trung, để chúng tung bay phất phơ rồi từ từ rơi xuống mới thích mắt. Trẫm đã sai người chuẩn bị rất nhiều tấm lụa màu rồi, ngươi đi xem thử nhé.

Dương Lăng nghe xong thì giật nảy mình. Pháo hoa bắn đầy trời mà lại tung hàng trăm, hàng ngàn dải lụa lên không trung, vậy có không muốn xảy ra hoả hoạn cũng khó. Cho dù không cháy tới cung điện, nhưng đến khi đó bá quan văn võ cùng nhau hặc tội, mình cũng sẽ phải gánh vài phần. Huống hồ đem xé tơ lụa trân quý ra thành từng mảnh chỉ để chơi, cho dù là gia tộc đế vương cũng không thể xa xỉ như vậy.

Dương Lăng vội can:

- Hoàng thượng! Chuyện này vạn vạn lần không thể được. Hàng ngàn hàng vạn dải lụa bay lên, một khi chạm vào lửa pháo, thật sự sẽ rất nguy hiểm, chi bằng... chi bằng sai người chuẩn bị ít giấy thếp vàng bạc, cắt thành mảnh nhỏ cuộn bắn lên không trung. Khi ấy khắp trời lấp lánh ánh vàng ánh bạc, dưới pháo hoa sẽ trông như vầng sao dày đặc, vừa an toàn lại rất đẹp mắt, trông sẽ đẹp hơn thứ dải lụa kia nhiều.

Chính Đức khoái chí:

- Hay đó, ý tưởng này hay! Mã Vĩnh Thành! Mau đi bảo bọn họ không cần chuẩn bị tơ lụa nữa, đổi lại dùng giấy thếp vàng bạc đi.

Là người chưởng quản nội khố cấm cung (là người quản lý về tiền bạc, chi tiêu trong hoàng cung), Mã Vĩnh Thành đang xót lòng vì cái ý tưởng vừa tệ hại vừa tốn một đống tiền khổng lồ của Lưu Cẩn. Vừa nghe ý tưởng không hao phí bao nhiêu tiền này của Dương Lăng, lão không khỏi mừng rỡ vội đáp lời rồi chạy tót đi.

Hôm nay Dương Lăng vào cung gặp Chính Đức, kỳ thực trong lòng cũng hơi hiếu kỳ, không biết tay Thiên tử phong lưu có tiếng trong lịch sử này lần đầu được cảm thụ mùi vị hoan lạc, lại còn "ngự" đến tám nữ trong hai ngày, sẽ có loại chuyển biến gì. Nhưng giờ y thấy hắn dường như chẳng có gì khác biệt so với mọi ngày; vẫn là ham chơi, hứng thú với những trò mới lạ, không khỏi thấy hơi dị thường.

Đi được một chút, y chợt phát hiện hôm nay tướng đi của Chính Đức có đôi chút là lạ, bước chân thì ngắn, hai chân khép sát vào nhau, tướng đi lắc qua lắc lại hơi giống con gái. Dương Lăng nhìn thấy mắc cười, không nhịn được bèn hỏi:

- Sắp đến đại hôn của Hoàng Thượng, thân thể người có gì không thoải mái à?

Chính Đức nghe thế liền đỏ mặt, hơi mất tự nhiên đáp:

- Đâu có... đâu có gì không thoải mái. Trẫm không phải đang khoẻ lắm sao?

Miệng thì nói như vậy, song bước chân lại ngập ngừng, vẻ như trong lòng tràn đầy lo âu phiền muộn.

Qua một lúc lâu sau hắn bỗng bảo Cốc Đại Dụng:

- Đại Dụng! Trẫm và Dương thị độc có chuyện muốn bàn, ngươi hãy đi đến Ngự Hoa viên trước chờ trẫm.

Chờ Cốc Đại Dụng đi xa, Chính Đức mới dừng chân nhìn ngang nhìn dọc, rồi ngập ngừng nói với Dương Lăng:

- Dương thị độc! Trẫm rất tín nhiệm ngươi, hôm nay có chuyện muốn hỏi, ngươi nghe xong thì thôi, không được nói cho bất cứ người nào hết.

Dương Lăng thấy vẻ mặt y trịnh trọng, liền vội đáp:

- Dạ, thần tuân chỉ. Chuyện Hoàng Thượng nói, thần tuyệt đối sẽ không nói với bất cứ người nào. Không biết Hoàng Thượng muốn hỏi chuyện gì?

Chính Đức ho khan vài tiếng, lúng túng:

- Trẫm... mai là đại hôn của trẫm rồi, à... ờm...hai ngày qua trẫm cũng đã biết “lễ vợ chồng”, “nhân luân đại sự”, ờm... Chuyện nam nữ đó tuy không thú vị bằng tạp kỹ xiếc thú, song quả... quả nhiên cũng khá diệu kỳ. Chỉ là...

Y nói đến đây, đột nhiên trừng hai mắt lên, đỏ bừng mặt rồi nói tiếp:

- Lời trẫm sắp nói với ngươi đều là lời tự đáy lòng của trẫm, trẫm chỉ nói với mỗi mình ngươi, người vạn vạn lần không được nói cho người khác nghe! Bằng không... bằng không trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!

Cảm thấy khó hiểu nhưng Dương Lăng vẫn giơ tay thề thốt một hồi lâu, Chính Đức mới đỏ mặt xấu hổ nói lí nhí:

- Đêm hôm trước, Kính Sự phòng tiến ngự bốn cung nữ. Lúc... lúc trẫm bắt đầu thật sự sung sướng khó tả, nhưng mà sau đó... sau đó thật sự hết sức nhạt nhẽo. Đến người con gái thứ ba thì trẫm đã cảm thấy cực kỳ vô vị, chỉ muốn kết thúc cho nhanh, song lại ngại bị người ta chê cười. Ài! Đâu còn thể nói là sung sướng gì? Dương thị độc! Ngươi là người đã thành thân, trẫm muốn hỏi ngươi, có phải là trẫm... trẫm tuổi hãy còn nhỏ, cho nên mới bất lực như vậy không?

Dương Lăng thiếu điều suýt cắn lưỡi, lắp bắp đáp:

- Hoàng Thượng! Kính Sự phòng tiến ngự bốn nữ chỉ là bởi vì bọn họ cũng... cũng không hiểu chuyện nam nữ lắm, hy vọng bốn cô có thể phối hợp với Hoàng Thượng, tuyệt không có quy định một đêm Hoàng Thượng phải lâm hạnh (5) cả bốn cô. Cho dù... cho dù là tráng niên vạm vỡ, liên tục ngự bốn nữ không ngơi nghỉ cũng chịu không nổi mà. Không lẽ... không lẽ lúc tới giờ Kính Sự phòng không kêu bọn họ ra sao?

Vốn Dương Lăng cũng cảm thấy việc một đêm tiến dâng bốn mỹ nữ khá kỳ lạ, chẳng lẽ Kính Sự phòng muốn vắt kiệt sức Hoàng Thượng hay sao? Vì vậy y đã hỏi thăm Hồng Lư Quan của bộ Lễ, mới biết cho bốn nữ hầu hạ Hoàng Đế một đêm là bởi suy cho cùng, Hoàng Đế thích loại mỹ nữ nào, bọn thần tử tuyển chọn cũng không biết rõ. Mỗi cô trong bốn mỹ nữ phong tình quyến rũ đều có một đặc điểm riêng, khi Hoàng Thượng nhìn trúng một cô, những cô khác chỉ cần hầu hạ ở một bên là được.

Nay nghe tiểu hoàng đế nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện đời nói vậy, phỏng chừng hắn đã bị những thiếu nữ xinh đẹp rạo rực xuân tình đó "nhún lắc" cho một trận, song vẫn cắn răng "chung hưởng mưa móc". Một đêm "bóc tem" bốn người, hai đêm đương nhiên sẽ hưởng trọn tám mỹ nữ rồi. Loại tinh thần và thể lực này quả thực là trâu bò.

Chính Đức nghe xong trợn tròn mắt:

- Nếu không phải vậy, sao còn đưa vào cung để làm cái gì? Bây giờ Kính Sự phòng do Nguỵ Bân nắm giữ, hắn chỉ chờ ở bên ngoài, căn bản chưa từng gọi trẫm gì cả. Thậm chí tối qua... tối qua trẫm thật sự đau đớn chịu không nổi, đành phải lớn tiếng gọi hắn, hắn mới xông vào quấn bốn cô gái đó lại rồi vác đi. Cái tên nô tài đáng hận!

Dương Lăng nghe xong mà dở khóc dở cười. Cái tên Nguỵ Bân dốt nát xin xỏ Chính Đức được công việc tổng quản béo bở ở Kính Sự phòng, chắc chắn vì thấy tiểu hoàng đế ở trong phòng không lên tiếng, tưởng rằng hắn lưu luyến nữ sắc, muốn lấy lòng Hoàng Đế nên mới không gọi cung nữ ra đúng giờ.

Tiểu hoàng đế tuy nhỏ, nhưng lòng tự tôn của nam nhân lại không hề bé. Còn nếu mấy nữ quan xinh đẹp đó chỉ được mỗi dáng vóc, họ cũng sẽ không chộp được "công việc ưu đãi" này. Bọn họ người nào người nấy miệng ngọt như mía lùi, chỉ cần cất lời đường mật đón ý tâng bốc mấy câu, tiểu hoàng đế Chính Đức không biết nội tình còn không vì mặt mũi nam nhân mà cúc cung tận tụy phục vụ bốn cô, dốc hết sức lực ra "chiến đấu" à?

Chính Đức bực bội:

- Trẫm nào biết nguyên do trong đó, còn sợ bị người ta chế nhạo. Tối qua... tối qua chỉ sủng hạnh ba nữ tử, sáng nay trẫm đã cảm thấy không có mặt mũi gặp ai rồi. Cái tên Nguỵ Bân đáng chết đó!

Y giậm giậm chân một hồi, rồi ngượng ngùng:

- Chỗ... chỗ đó của trẫm sưng đỏ, ngứa ngáy, khi đi phải chà xát một chút mới thoải mái. Trẫm vừa sợ, lại vừa không tiện kêu thái y chẩn bệnh và chữa trị. Nó... nó sẽ không sao chứ?

Hiện giờ Chính Đức nào giống một vị Hoàng Đế? Rõ ràng chỉ là hành vi, cử chỉ của một thiếu niên mới biết về tình dục, lo lắng không yên đang thỉnh giáo người từng trải. Tám vị nữ quan được tuyển chọn kỹ lưỡng, trong ngoài không biết đã được kiểm tra bao nhiêu lần, quyết không thể mang bệnh ngầm gì. Dương Lăng vừa nghe liền đoán Chính Đức lần đầu "nếm mùi đời" lại chiến đấu nhiều lần, ma sát quá độ cho nên bao quy đầu sưng tấy mà thôi.

Đáng tiếc, bốn tấm thân ngọc ngà mỹ diệu trinh nguyên "bày thế xông trận", "đòi thứ ta cần", vốn là chuyện đẹp bao kẻ mơ cũng chẳng được, lại trở thành cơn ác mộng vô cùng thê thảm của hoàng đế Chính Đức. Tuy cảm thấy chuyện này thật quá mắc cười nhưng Dương Lăng nào dám biểu lộ chút cười cợt? Hoàng đế Chính Đức trông thấy thế mà không thẹn quá hoá giận, phát cuồng lên mới lạ.

Y rờ mũi, ngập ngừng:

- Ờm... Hoàng Thượng bớt sầu, chỉ là chuyện nhỏ, đừng quá để tâm. Nếu như Hoàng Thượng không muốn gọi thái y, vậy... vậy thì lấy ít nước muối rửa sạch, nghỉ ngơi vài ngày là được.

Chính Đức nghe xong thở phào một hơi, mừng rỡ:

- Trẫm cũng lo lắng cả ngày rồi. Nhanh nhanh! Chúng ta lập tức về lầu Đông Noãn, bây giờ trẫm đi đứng cũng không thoải mái. Chà! Tạ thái phó nói đúng thật, đúng là hồng nhan họa thuỷ mà!

Dương Lăng bị Chính Đức lôi trở về lầu Đông Noãn, đuổi cổ tên tiểu thái giám ra rồi y chạy đến Ngự Thiện phòng xin ít muối, sau đó lấy chậu vàng đổ nước sạch vào. Mấy tên tiểu thái giám tò mò đi theo liền bị đuổi ra khỏi điện, không cho bất kỳ ai bước vào một bước.

Dương Lăng đổ muối ăn vào trong nước ấm rồi khuấy lên một lúc. Muối chưa kịp hoà tan hoàn toàn, Hoàng Đế Chính Đức đã xắn tay áo bưng chậu nước chạy vội vào trong noãn các (buồng sưởi ấm).

Đế vương, tầng lớp thần thánh cao cao tại thượng, xa xôi vời vợi ấy, một khi tháo chiếc khăn che mặt thần bí xuống, thật ra có gì khác biệt với dân chúng? Không phải cũng chỉ là một con người bình thường sờ sờ đó sao?

"Rầm" một tiếng, cửa điện đã đóng lại. Tham tướng Thần Cơ doanh, Thống lĩnh thân quân thị vệ, xưởng đốc Nội xưởng Dương đại nhân Dương tướng quân đứng bên ngoài cửa điện, chung quanh không một bóng người, oai phong lẫm liệt. Y đứng canh một hồi, đột nhiên cười phá lên: “Tối mai là ngày đại hôn của Chính Đức rồi. Hai ngày qua hắn đã chịu đựng bao ‘tàn phá’, không biết đêm động phòng hoa chúc sẽ như thế nào đây?”

Chú thích:

(1) tên ba loại đàn, đàn cầm dài ba thước sáu, căng bảy dây; đàn sắt hai mươi lăm dây; đàn tỳ bà bốn dây.

(2) loại thuốc chữa dùng đá để tiêm vào người chữa bệnh.

(3) "không người nối dõi là tội bất hiếu hàng đầu" (theo Mạnh Tử)

(4) hay Yến Thanh quyền là một bộ quyền pháp dựa trên sự biến ảo (Mê nghĩa là biến ảo, Tung nghĩa là dấu vết). Nghĩa bóng chỉ sự tấn công mà không để lại dấu vết.

(5) chỉ việc Hoàng Đế qua đêm cùng các loại phi tần.


/679

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status