Thế nên ngươi mới tới đây tìm ta?” Thần y sư huynh thần tình thản nhiên hời hợt, nhìn không ra hỉ nộ, từ xưa đến nay, thái độ sư huynh càng thế này, Thái Y lại càng căng thẳng khẩn trương.
“Sư huynh…”
“Ta nói rồi, ngày nào đó có chết cũng đừng khóc cầu ta cứu ngươi.”
“Sư huynh, ta không có khóc nha. Hơn nữa, ta cầu là cầu ngươi cứu Tam Nhi công tử.:
Thần Y sư huynh nở nụ cười: “Hảo, thật tốt bụng, vậy ngươi cứ bồi Tam Nhi công tử của ngươi cùng chết đi.” Dứt lời tựu phất tay áo rời đi.
Thái Y thở dài, yên lặng, ngửa mặt lên trời trừng mắt oán hận: Phải dồn hắn đến đường cùng mới hài lòng sao?
Hạ quyết tâm, Thái Y hít thở mấy hơi, rồi quỳ rạp xuống đất kéo kéo tay áo của Thần Y: “Sư huynh, coi như ngươi nể tình nghĩa chúng ta từng đồng sàng cộng chẩm (cùng giường, chúng gối) ba!”
“Buông ra!”
“Sư huynh…”
“Ta bảo ngươi buông ra.”
“Sư huynh…”
“Câm miệng!”
“Sư huynh, ta cầu ngươi đó!”
“Đừng có giằng giằng co co, mất mặt chết đi được.”
“Nói cho cùng thì cũng đâu có ai thấy a, trước mặt sư huynh thì sợ mất mặt cái gì?”
Thần Y bị thái độ vô sỉ của Thái Y đánh bại, nghiến răng ken két phun ra một chữ: “….Cút!”
“Sư huynh nhận lời cứu người?” Thái Y kinh hỉ hỏi.
Thần Y lôi lôi giật giật ống tay áo bị Thái Y túm trụ, giận dữ nói: “Ngươi đừng ép ta đoạn tụ (ý anh ấy là cắt tay áo cho anh Thái Y hết chỗ túm)”
“Ta đâu có bức ngươi đoạn tụ, là chính ngươi muốn đoạn tụ đó chớ…” Thái Y cố ý xuyên tạc nói.
…
…
…
Hỗn loạn giằng co hơn một nén nhang, cuối cùng Thái Y , với nỗ lực trưng ra bộ mặt nhõng nhẽo, cuốn lấy không rời, Thần Y sư huynh đã buông súng đầu hàng.
“Lần cuối cùng đó!”
“Được rồi, lần cuối cùng.” Thái Y vô cùng hởi lòng hởi dạ, nói.
Thần Y hung hăng uống cạn cả bầu rượu, nóng nảy quẹt môi, ly khai đình.
Thái Y ở trong đình, lắc lắc bầu rượu trống không cười khổ, hắn cũng chỉ dám đối với mình y tử triền lạn đả (quấn lấy không tha) cầu y cứu người, sư huynh hắn nói chung cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, thế nhưng… y từ trước tới nay không hề biết thứ tâm tư mà hắn dành cho y, nếu là biết, chỉ sợ ngay cả chút phân tình cảm này cũng không thèm để ý.
Thái Y sờ sờ mặt mình, thầm nghĩ, hóa ra khuôn mặt mình trong mắt sư huynh chính là cái dạng: “Mang đi bán còn sợ mất mặt”
Ai, cái tật trông mặt mà bắt hình dong này của hắn đúng là…!
“Sư huynh…”
“Ta nói rồi, ngày nào đó có chết cũng đừng khóc cầu ta cứu ngươi.”
“Sư huynh, ta không có khóc nha. Hơn nữa, ta cầu là cầu ngươi cứu Tam Nhi công tử.:
Thần Y sư huynh nở nụ cười: “Hảo, thật tốt bụng, vậy ngươi cứ bồi Tam Nhi công tử của ngươi cùng chết đi.” Dứt lời tựu phất tay áo rời đi.
Thái Y thở dài, yên lặng, ngửa mặt lên trời trừng mắt oán hận: Phải dồn hắn đến đường cùng mới hài lòng sao?
Hạ quyết tâm, Thái Y hít thở mấy hơi, rồi quỳ rạp xuống đất kéo kéo tay áo của Thần Y: “Sư huynh, coi như ngươi nể tình nghĩa chúng ta từng đồng sàng cộng chẩm (cùng giường, chúng gối) ba!”
“Buông ra!”
“Sư huynh…”
“Ta bảo ngươi buông ra.”
“Sư huynh…”
“Câm miệng!”
“Sư huynh, ta cầu ngươi đó!”
“Đừng có giằng giằng co co, mất mặt chết đi được.”
“Nói cho cùng thì cũng đâu có ai thấy a, trước mặt sư huynh thì sợ mất mặt cái gì?”
Thần Y bị thái độ vô sỉ của Thái Y đánh bại, nghiến răng ken két phun ra một chữ: “….Cút!”
“Sư huynh nhận lời cứu người?” Thái Y kinh hỉ hỏi.
Thần Y lôi lôi giật giật ống tay áo bị Thái Y túm trụ, giận dữ nói: “Ngươi đừng ép ta đoạn tụ (ý anh ấy là cắt tay áo cho anh Thái Y hết chỗ túm)”
“Ta đâu có bức ngươi đoạn tụ, là chính ngươi muốn đoạn tụ đó chớ…” Thái Y cố ý xuyên tạc nói.
…
…
…
Hỗn loạn giằng co hơn một nén nhang, cuối cùng Thái Y , với nỗ lực trưng ra bộ mặt nhõng nhẽo, cuốn lấy không rời, Thần Y sư huynh đã buông súng đầu hàng.
“Lần cuối cùng đó!”
“Được rồi, lần cuối cùng.” Thái Y vô cùng hởi lòng hởi dạ, nói.
Thần Y hung hăng uống cạn cả bầu rượu, nóng nảy quẹt môi, ly khai đình.
Thái Y ở trong đình, lắc lắc bầu rượu trống không cười khổ, hắn cũng chỉ dám đối với mình y tử triền lạn đả (quấn lấy không tha) cầu y cứu người, sư huynh hắn nói chung cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, thế nhưng… y từ trước tới nay không hề biết thứ tâm tư mà hắn dành cho y, nếu là biết, chỉ sợ ngay cả chút phân tình cảm này cũng không thèm để ý.
Thái Y sờ sờ mặt mình, thầm nghĩ, hóa ra khuôn mặt mình trong mắt sư huynh chính là cái dạng: “Mang đi bán còn sợ mất mặt”
Ai, cái tật trông mặt mà bắt hình dong này của hắn đúng là…!
/61
|