Chủ nhân bàn tay mặc trường bào dài màu trắng phấp phới trong gió đêm, tóc đen thật dài khẽ phất phơ theo đường cong của trường bào, ánh trăng nhạt chiếu lên người nam tử, như một vị thần bước ra từ ánh trăng.
Phong thái này, đã vượt qua tất cả, tựa gió mát, tựa trăng sáng, tựa đóa sen lạnh lùng trên núi cao, khiến người khác cũng không cần nhìn đến diện mạo của hắn, cũng đã ái mộ.
Nhưng Trữ Khanh Khanh không có thời gian để thưởng thức tuyệt sắc tuấn mỹ kia, mạng nhỏ của nàng đang nguy hiểm.
"Tiểu thích khách, sao không trốn nữa?" Độc Miệng Vương Gia khẽ mỉm cười,từ trên cao nhìn xuống Trữ Khanh Khanh đang đỏ mặt há miệng như chú cá nhỏ trong tay, trong mắt không có một chút ý cười.
Trữ Khanh Khanh ngước lên nhìn nam tử trước mắt, lúc nàng chạy hắn không phải vẫn còn ở trong bồn tắm sao, từ lau khô người đến mặc áo bào, chẳng lẽ hắn không tốn thời gian à?
Thật không biết là gặp cái vận xui gì, người ta xuyên qua đều là trực tiếp tỉnh dậy từ trên giường, nàng vì cái gì mà có mệnh khổ bị đuổi giết!
Nghĩ tới vận rủi, trong lòng Trữ Khanh Khanh đột nhiên nhớ lại cái gì.
Hôm nay lúc nàng về nhà, trên đường gặp một người ăn mặc như đạo sĩ, cường ngạnh lôi kéo nàng, bảo rằng hôm nay nàng nhất định sẽ có biến cố, đưa cho nàng một hà bao, đến lúc gặp nguy hiểm, thì xé lá bùa bên trong.
Lúc ấy nàng không có thời gian, bị vị đạo sĩ kia quấn lấy thật phiền, tiện tay nhét vào trong túi, không biết có còn không?
Trữ Khanh Khanh sờ sờ eo, tốt quá, hà bao vẫn còn ở đây!
Tình huống bây giờ, không phải là bị bóp chết, thì vẫn là bị bóp chết, dù sao hiện tại quả thật cũng giống như lời lão đạo sĩ kia nói, gặp phải nguy hiểm, vậy thì đem ngựa chết chữa cho ngựa sống đi!
Tay Trữ Khanh Khanh vừa động, muốn lấy hà bao ra , lại thấy ánh mắt trấn tĩnh của Độc Miệng Vương Gia đang nhíu lại, "Rốt cuộc ngươi cũng phải cho gọi Vũ Linh của ngươi rồi sao? "
Vũ Linh? Cho gọi? Cái quỷ gì vậy! Nàng nghe hoàn toàn không hiểu!!
Có điều vị Vương Gia này nhất định đã thấy động tác của nàng.
Không được, nàng không thể tiếp tục trực tiếp lấy ra, lấy trình độ yêu nghiệt khác người của vị Độc Miệng Vương Gia này, nhất định sẽ phát hiện động tác của nàng, nếu tấm bùa này bị cướp mất, nàng thật sự không còn một cơ hội trốn thoát!
Con người, chung quy trong lúc tuyệt vọng vẫn luôn rất sáng suốt!
Lúc này Trữ Khanh Khanh đang cực kì thông minh, bởi trong 0.1s, nàng lợi dụng các tin tức, lập tức vạch ra một kế sách tuyệt hảo.
Nàng hít thở không thông cố gắng nặn ra một nụ cười, ánh mắt nhìn về nam tử tuyệt sắc nhiều thêm một phần thành kính, thiên tân vạn khổ nói năng đứt quãng,
"Vương Gia, cái gì mà gọi là Vũ Linh a. Tiểu nữ tử ái mộ người bao lâu, nghĩ đến bao biện pháp để có thể được thân cận với người. . . . . ."
Độc Miệng Vương Gia rất có hứng thú nhìn nàng, nhìn tiểu thích khách mặt đỏ bừng trước mặt một chút, mắt xẹt qua một tia tinh quang, còn muốn giở trò gì?
"Hôm nay rốt cuộc cũng có thể một lần thân mật với Vương gia, sau này nhắm mắt. . . . ." Trữ Khanh Khanh nói thật nhanh xong, sau đó cúi đầu, bẹp một tiếng, trong trời đêm đen đặc lại vang lên rõ to, ngay ở cổ tay tuyết trắng thon dài hung hăng hôn một cái.
Sau đó ngẩng mặt lên, mang theo vẻ mặt thỏa mãn, nước bọt từ mu bàn tay trắng như ngọc điêu của Độc Miệng Vương Gia kéo thật dài đến khóe miệng của nàng, ngây ngốc nhìn Độc Miệng Vương Gia mà cười...(==")
Thời gian yên tĩnh...
Gió đêm ngừng thổi....
Sau một tiếng "Bẹp" thanh thúy, bầu không khí như đọng lại...
Độc Miệng Vương Gia hình như bị "tình yêu" mãnh liệt của nàng làm cho kinh hãi, ngón tay thon dài khẽ run một cái nhẹ đến mức không thể nhận ra,tựa hồ như run rẩy muốn vứt cái gì đi....
Phong thái này, đã vượt qua tất cả, tựa gió mát, tựa trăng sáng, tựa đóa sen lạnh lùng trên núi cao, khiến người khác cũng không cần nhìn đến diện mạo của hắn, cũng đã ái mộ.
Nhưng Trữ Khanh Khanh không có thời gian để thưởng thức tuyệt sắc tuấn mỹ kia, mạng nhỏ của nàng đang nguy hiểm.
"Tiểu thích khách, sao không trốn nữa?" Độc Miệng Vương Gia khẽ mỉm cười,từ trên cao nhìn xuống Trữ Khanh Khanh đang đỏ mặt há miệng như chú cá nhỏ trong tay, trong mắt không có một chút ý cười.
Trữ Khanh Khanh ngước lên nhìn nam tử trước mắt, lúc nàng chạy hắn không phải vẫn còn ở trong bồn tắm sao, từ lau khô người đến mặc áo bào, chẳng lẽ hắn không tốn thời gian à?
Thật không biết là gặp cái vận xui gì, người ta xuyên qua đều là trực tiếp tỉnh dậy từ trên giường, nàng vì cái gì mà có mệnh khổ bị đuổi giết!
Nghĩ tới vận rủi, trong lòng Trữ Khanh Khanh đột nhiên nhớ lại cái gì.
Hôm nay lúc nàng về nhà, trên đường gặp một người ăn mặc như đạo sĩ, cường ngạnh lôi kéo nàng, bảo rằng hôm nay nàng nhất định sẽ có biến cố, đưa cho nàng một hà bao, đến lúc gặp nguy hiểm, thì xé lá bùa bên trong.
Lúc ấy nàng không có thời gian, bị vị đạo sĩ kia quấn lấy thật phiền, tiện tay nhét vào trong túi, không biết có còn không?
Trữ Khanh Khanh sờ sờ eo, tốt quá, hà bao vẫn còn ở đây!
Tình huống bây giờ, không phải là bị bóp chết, thì vẫn là bị bóp chết, dù sao hiện tại quả thật cũng giống như lời lão đạo sĩ kia nói, gặp phải nguy hiểm, vậy thì đem ngựa chết chữa cho ngựa sống đi!
Tay Trữ Khanh Khanh vừa động, muốn lấy hà bao ra , lại thấy ánh mắt trấn tĩnh của Độc Miệng Vương Gia đang nhíu lại, "Rốt cuộc ngươi cũng phải cho gọi Vũ Linh của ngươi rồi sao? "
Vũ Linh? Cho gọi? Cái quỷ gì vậy! Nàng nghe hoàn toàn không hiểu!!
Có điều vị Vương Gia này nhất định đã thấy động tác của nàng.
Không được, nàng không thể tiếp tục trực tiếp lấy ra, lấy trình độ yêu nghiệt khác người của vị Độc Miệng Vương Gia này, nhất định sẽ phát hiện động tác của nàng, nếu tấm bùa này bị cướp mất, nàng thật sự không còn một cơ hội trốn thoát!
Con người, chung quy trong lúc tuyệt vọng vẫn luôn rất sáng suốt!
Lúc này Trữ Khanh Khanh đang cực kì thông minh, bởi trong 0.1s, nàng lợi dụng các tin tức, lập tức vạch ra một kế sách tuyệt hảo.
Nàng hít thở không thông cố gắng nặn ra một nụ cười, ánh mắt nhìn về nam tử tuyệt sắc nhiều thêm một phần thành kính, thiên tân vạn khổ nói năng đứt quãng,
"Vương Gia, cái gì mà gọi là Vũ Linh a. Tiểu nữ tử ái mộ người bao lâu, nghĩ đến bao biện pháp để có thể được thân cận với người. . . . . ."
Độc Miệng Vương Gia rất có hứng thú nhìn nàng, nhìn tiểu thích khách mặt đỏ bừng trước mặt một chút, mắt xẹt qua một tia tinh quang, còn muốn giở trò gì?
"Hôm nay rốt cuộc cũng có thể một lần thân mật với Vương gia, sau này nhắm mắt. . . . ." Trữ Khanh Khanh nói thật nhanh xong, sau đó cúi đầu, bẹp một tiếng, trong trời đêm đen đặc lại vang lên rõ to, ngay ở cổ tay tuyết trắng thon dài hung hăng hôn một cái.
Sau đó ngẩng mặt lên, mang theo vẻ mặt thỏa mãn, nước bọt từ mu bàn tay trắng như ngọc điêu của Độc Miệng Vương Gia kéo thật dài đến khóe miệng của nàng, ngây ngốc nhìn Độc Miệng Vương Gia mà cười...(==")
Thời gian yên tĩnh...
Gió đêm ngừng thổi....
Sau một tiếng "Bẹp" thanh thúy, bầu không khí như đọng lại...
Độc Miệng Vương Gia hình như bị "tình yêu" mãnh liệt của nàng làm cho kinh hãi, ngón tay thon dài khẽ run một cái nhẹ đến mức không thể nhận ra,tựa hồ như run rẩy muốn vứt cái gì đi....
/130
|