Ngự Phật

Chương 39: Trong có hổ ngoài có sói

/192


Bạch Y theo chỉ thị của Hoa Lên, đưa nàng tiến vào một sơn động vách đá cheo leo, mới vừa vào trong sơn động, một mùi hương thanh lãnh đã ùa vào mũi, chỉ mới ngửi mùi hương kia thôi, cái rét lạnh quanh thân nháy mắt đã bị đẩy lùi.

Tuy nói đã có thể xác định nơi này thực sự có Băng Hồn hoa, nhưng Bạch Y chẳng buông lỏng hơn được chút nào. Theo lẽ thường, bây giờ bên cạnh Băng Hồn hoa phải có rất nhiều yêu thú đang tranh đoạt mới phải, nhưng nơi này quá yên tĩnh, giống như căn bản không có một loài vật nào còn sống vậy.

Đi dọc theo động băng vào bên trong, dọc đường vẫn không có một tiếng động nào như cũ, chỉ có tiếng bước chân của hai người quanh quẩn trong sơn động. Động băng này là một con đường thẳng tắp, đi thẳng đến nơi sâu nhất, Hoa Liên và Bạch Y đều đồng thời dừng bước.

Trên vách đá nơi sâu nhất, từng khối lớn bông tuyết ngưng kết ở trên cao, giống như vô vàn đóa hoa khắc từ băng đang nở rộ, hương thơm vẫn quanh quẩn trong mũi chính là tỏa ra từ bông tuyết kia.

Băng Hồn hoa ở ngay trong này, nhưng Bạch Y ngay cả cử động cũng không dám.

Trên đất, khắp nơi đều là những phần tay chân cụt ngủn còn sót lại của yêu thú, vách băng vốn trong suốt giờ dính đầy vết máu, một người đang ngồi dưới Băng Hồn hoa, nhìn bọn họ mỉm cười.

Mới chỉ nhìn thấy nụ cười kia thôi, Bạch Y đã thấy cả người rét run, hắn không sao nhìn thấu được tu vi của người này, quan trọng nhất là, hắn có thể xác định, người này tuyệt đối không phải Yêu tu.

“Xem ra ngươi lại gặp phải phiền phức.”

Hoa Liên nhún nhún vai, mỗi lần hai người gặp mặt, nàng đều đang ở trong tình thế phiền toái, nàng đã quen lắm rồi, chắc Ân Mạc cũng đã quen. Không sai, nam nhân này chính là Ân Mạc. Nàng chỉ đánh cược hắn sẽ đến đây hái Băng Hồn hoa vào lúc này, không ngờ lại đụng phải thật.

Lúc ấy, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau chính là ở chỗ này, khi ấy Băng Hồn hoa còn chưa ngưng kết thành hình, lúc đó, Ân Mạc chỉ nói là chờ hoa này ngưng kết xong, hắn sẽ đến hái, vừa khéo tính qua, thời gian này đúng là lúc Băng Hồn hoa thành hình.

“Các ngươi quen nhau?” Nghe thấy Ân Mạc nói vậy, con ngươi của Bạch Y thu lại.

“Rất hiển nhiên, bất quá, chúng ta không thân.” Ân Mạc không nhúc nhích chút nào, giống như chẳng hề nhìn thấy tư thế giương cung bạt kiếm của Bạch Y.

“Chúng ta rất thân!” Bây giờ bọn họ phải rất thân mới được.

“Là thế sao?” Ân Mạc mày kiếm nhếch lên, cười như không cười nhìn Hoa Liên.

“Dĩ nhiên, không phải ngươi còn cứu mạng ta sao.”

“Nếu vậy, để báo đáp ân tình cứu mạng, ngươi quyết định đồng ý với ta rồi?” Ân Mạc một tay xoa cằm, mặt đầy hứng thú nhìn Hoa Liên chằm chằm.

“Chuyện này có thể thương lượng.”

“Được rồi, vậy trước khi thương lượng, có phải ta cần thuận tiện xử lý hắn luôn không đây?” Giọng nói của Ân Mạc quá mức hờ hững, khiến cho không ai phân biệt nổi hắn đang nói thật hay nói giỡn, hơn nữa từ đầu đến cuối, hắn vẫn chẳng liếc nhìn Bạch Y lấy một cái.

Hoa Liên cũng không mở miệng, chỉ mỉm cười. Nói cũng không thể nói lung tung được, một khi nói sai, tương lai nàng sẽ phải chịu đựng lửa giận của Hồ Hoàng.

“Vậy đi, ngươi muốn tự mình đi, hay để cho ta tiễn ngươi đi đây?” Cuối cùng, Ân Mạc cũng quay đầu về phía Bạch Y, vẻ mặt nhã nhặn vô hại.

“Tiểu thư, vậy là có ý gì?” Bạch Y nhìn chằm chằm Hoa Liên, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Không có ý gì cả, chẳng qua là ta không muốn đi theo ngươi mà thôi.”

“Tiểu thư xin đừng hiểu lầm, ngươi phải biết là tộc trưởng ngài…” Bạch Y còn chưa nói hết lời, một đạo tàn ảnh đột nhiên lướt qua trước mặt hắn, chờ đến khi hắn kịp phản ứng lại, trước ngực đã xuất hiện một lỗ thủng trong suốt ứa máu.

Trước khi ngã xuống đất, trong mắt hắn vẫn đầy vẻ khó tin.

“Chết rồi?’ Hoa Liên ngẩng đầu hỏi Ân Mạc căn bản chẳng hề nhúc nhích.

“Ngươi hy vọng hắn chết?”

May mà chưa, Hoa Liên thở phào một tiếng. Nói thật, nàng cũng không muốn làm mất mặt vị Hồ Hoàng kia thái quá. Dù nói thế nào cũng là một trong Tứ Hoàng của Yêu tộc, ở trong Tu Chân giới là một nhân vật thông thiên, đắc tội ông ta với mình chẳng có điểm nào tốt.

Nàng chẳng qua chỉ không muốn quay lại Hồ tộc mà thôi, không đáng phải giết luôn cả sứ giả mà ông ta phái tới. Dĩ nhiên, bên trên đều là suy nghĩ của riêng Hoa Liên, dù sao cũng là cầu người ta giúp, còn về phần Ân Mạc rốt cuộc muốn xử lý thế nào, chắc phải xem tâm trạng của hắn.

Dù sao, từ khi biết Ân Mạc đến giờ, trong từ điển của hắn hình như không có từ thủ hạ lưu tình.

“Ngươi định đi đâu?” Thừa dịp Ân Mạc quay đầu nhìn về phía Băng Hồn hoa, Hoa Liên nhón chân dịch về phía sau, mới đi được có một bước, giọng nói của Ân Mạc đột nhiên vang lên.

“Ta không quấy rầy ngươi nữa.” Lời còn chưa dứt, Hoa Liên đã hóa thành một luồng hồng quang bắn về phía xa.

“Lợi dụng xong rồi bỏ đi, thế này cũng phũ phàng quá đấy!” Ân Mạc thở dài, khóe miệng lại lập tức nhếch lên. Quả nhiên, chưa quá một phút, luồng hồng quang kia đã bắn trở lại.

Hoa Liên mặt trắng bệch đứng trước mặt Ân Mạc, giọng nói có chút run rẩy, “Mấy người ở cửa động đến đây làm gì?”

Rõ ràng lúc đến, cửa động không có lấy một bóng người, sao bây giờ lúc nàng đi ra, ngoài đó đã có một đống hòa thượng đang ngồi là thế nào? Ai có thể nói cho nàng biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không?

“Chắc là tới tìm ta đấy.” Vẻ mặt của Ân Mạc có chút vô tội.

”…” Hắn cố ý! Hoa Liên rõ ràng nhìn thấy ý cười trong mắt hắn.

Bên trong có một con hổ, bên ngoài có một đàn sói, nàng phải làm sao. Chỉ có thể ngồi mắt to trừng mắt nhỏ với con hổ hơi có chút giao tình kia thôi chứ còn sao.

Về phần xông ra ư? Nàng không thấy tu sĩ chính đạo nào cũng giống Ân Mạc, vừa rồi khi nàng xông ra, ngoài cửa động có không ít hòa thượng đã nhìn thấy nàng, xem ánh mắt kia rõ ràng là đang chuẩn bị động thủ với nàng.

Có điều cuối cùng bọn họ vẫn nhịn xuống, chỉ chặn nàng lại ở cửa động mà thôi. Nếu không phải Ân Mạc còn ngồi bên trong, giờ nàng rất hoài nghi mình có còn mạng nữa hay không.

Đợi ở đây cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng tu vi của Ân Mạc cao, không ăn không uống sẽ không chết, nhưng mà nàng thì có! Băng Hồn hoa mặc dù đã ngưng kết, nhưng cách thời điểm nở hoa còn một đoạn thời gian, ít thì hai ba ngày, lâu thì một tháng, chẳng lẽ nàng nhất định phải chết đói ở đây?

Đến ngày thứ mười, Băng Hồn hoa vẫn chưa nở. Nhìn ánh mắt xám ngắt của Hoa Liên, Ân Mạc bất đắc dĩ than thở, “Đừng nhìn ta như thế, ta không có thói quen mang theo đồ ăn bên người, nếu không, ngươi nướng con hồ ly kia đi?”

Hắn chỉ vào Bạch Y đã đông cứng nằm trong góc, dù sao tu vi của Bạch Y đã đến cảnh giới Yêu vương, cũng chính là Xuất Khiếu kỳ của tu sĩ loài người, cho nên muốn chết cũng khó.

Hôm đó, Ân Mạch chỉ cho hắn một chưởng, khiến hắn rơi vào hôn mê một thời gian dài mà không có biện pháp phục hồi lại như cũ mà thôi.

Trừng mắt nhìn Ân Mạc một cái, Hoa Liên tiếp tục tĩnh tọa, được một lúc lâu, nàng đột nhiên bắn lên, nhảy tới bên cạnh Ân Mạc, ”Đám Hòa thượng ngoài cửa ăn gì?”

Đám hòa thượng kia tuy tu vi cao hơn nàng, nhưng cũng không chênh lệch quá nhiều, chưa đến giai đoạn chỉ cần dựa vào tu luyện đã có thể lấp đầy cái bụng.

“Ích cốc đơn, ngươi có hứng thú không?”

”…” Nàng ghét Ích cốc đơn, thứ kia với nàng mà nói chẳng có tác dụng gì, ăn chỉ càng thêm đói. Lúc này Hoa Liên thực sự hận chết cái dạ dày kén chọn của mình, chẳng lẽ khẩu vị của viễn cổ với cận cổ có sự khác biệt rất lớn sao?

Nhìn Hoa Liên lại lượn trở về trong góc, tay phải Ân Mạc vạch lên trên đất một ký hiệu, ký hiệu kia lóe lên rồi biến mất, rất nhanh, một hòa thượng đầu trọc mặc tăng y màu lam nhạt đã bước vào.

“Thái sư thúc có gì phân phó?”

Hoa Liên còn nhớ rõ, trong đám hòa thượng ngồi ngoài cửa động, người này chính là người đứng đầu, tu vi của hắn cũng cao nhất, đã đến Xuất Khiếu kỳ. Hắn gọi Ân Mạc là Thái sư thúc, xem ra, địa vị của Ân Mạc ở Kim Luân tự đúng là cao đến dọa người.

“Có thứ gì ăn được không?”

Ân Mạc đột nhiên hỏi vậy, khiến cho hòa thượng kia hơi sửng sốt, có điều hắn nhanh chóng hiểu ra, thoáng liếc qua Hoa Liên ngồi trong góc, sau đó chậm rãi gật đầu. Lấy từ trong túi đựng đồ ra một bọc giấy, đặt trước mặt Ân Mạc.

“Thái sư thúc còn gì phân phó nữa không ạ?” Giọng nói của hòa thượng cực kỳ cung kính.

“Ngươi đi ra ngoài đi.” Lúc nói chuyện với hòa thượng này, giọng nói và nét mặt của Ân Mạc đều rất lãnh đạm, cùng với khi nãy hoàn toàn như hai người khác biệt.

“Dạ.” Hòa thượng kia cũng chẳng để ý, nhanh chóng rời khỏi nơi này.


/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status