Từ Khang là trợ lý của Trần Minh, lúc này đang nói một ít chuyện cần chú ý với mọi người, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới đi tới chỗ Trần Minh, mới vừa đi tới, liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen chạy lại, đầu xe còn có dấu hiệu Tiêu gia, là tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc đến
Xe hơi dừng lại cách bọn họ không xa, cửa trước mở ra, Mộ Dung Phong mặc áo bành tô tao nhã bước xuống xe, giơ tay đẩy gọng kính vàng, hơi xoay người, mở cửa sau xe, Từ Khang liền nhìn thấy một đôi giày thể thao màu trắng vươn ra ngoài, dùng sức nhảy, bóng dáng tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc xuất hiện ở bên cạnh xe, trên người mặc áo liền nón màu đen, túi áo cùng nón là caro trắng đen, mặc một cái quần caro trắng đen, trên quần áo còn in một số hoa văn lớn nhỏ không đồng nhất, dưới sự phụ trợ của caro, cả người dễ thương vô cùng.
Từ Khang đang định đi lên đón, lại nhìn thấy Tần Mộc xoay người, nhìn vào trong xe cười sáng lạn, lập tức, trong xe lại duỗi ra một đôi chân nhỏ, ánh mắt Từ Khang theo đôi giày da màu trắng chậm rãi nhìn lên trên, quần đơn giản màu vàng nhạt, trên người là một cái áo sơ mi caro xanh, trên áo sơ mi còn in một con gấu Pooh dễ thương, ánh mắt tiếp tục nhìn lên trên, hai má của đứa nhỏ tinh xảo như vẽ lên, đôi mắt đen sáng như sao, Từ Khang nhớ rõ, đây là đứa nhỏ xuất hiện ở phim trường ngày hôm qua. Chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn của đứa nhỏ vẫn mím lại, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn, biểu tình vô cùng nghiêm túc, dù là như thế, cũng dễ thương đến mức làm cho người ta nhịn không được muốn nhéo hai má non mềm kia một cái.
Từ Khang nhìn hai đứa nhỏ tay trong tay đi tới, trong đầu không tự chủ được nhớ tới ngày hôm qua đứa nhỏ kia hung hăng tát Tần Mộc một cái. Nhất thời có chút hâm mộ con nít thực đơn thuần, bị người ta không chút lưu tình ức hiếp trước mặt mọi người như thế, cũng có thể đảo mắt liền quên đến không còn một mảnh, tay cầm tay trở thành bạn tốt, đây là chuyện trong thế giới người lớn vĩnh viễn cũng không có khả năng làm được.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ, Trần Minh dò hỏi mà liếc nhìn Mộ Dung Phong một cái, Mộ Dung Phong bình tĩnh hơi hơi gật gật đầu, Trần Minh yên tâm, xem ra Tiêu gia lão gia tử có ý để đứa nhỏ tên Tiêu Dật tạm thời ở lại bên người Tần Mộc.
Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật đi đến trước mặt Trần Minh, ngẩng đầu lên cười đến sáng lạn, miệng ngọt ngào gọi:“Chào chú Trần. Chào anh Khang.”
Trần Minh cười xoa xoa đầu nó, tuy Tần Mộc là một tiểu ác ma, nhưng mà bình thường vẫn là thực nhu thuận. Từ khang cũng cười khom eo cùng nó chào hỏi:“Tần Mộc hôm nay cũng rất đẹp trai.”
Tần Mộc rất đắc ý, lôi kéo Tiêu Dật bên người:“Tiểu Dật, chú Trần là đạo diễn, anh Khang là trợ lý của chú Trần, em cũng gọi bọn họ là chú Trần cùng anh Khang đi.”
Tiêu Dật mím môi, nâng đầu đưa mắt nhìn Trần Minh cùng Từ Khang đang cười ôn hòa, ánh mắt đen nhánh đảo qua một vòng, lại rơi xuống khuôn mặt Tần Mộc:“Bản thái tử chưa bao giờ gọi ai là thúc thúc cùng ca ca.” Nó chỉ gọi hòang thúc……
Tần Mộc nghe xong, trong lòng có chút sốt ruột, nếu Tiêu Dật muốn diễn tiểu Thái Tử, phải được Trần Minh gật đầu, nếu bây giờ đắc tội chú Trần, có thể sẽ không được diễn tiểu thái tử. Nó nhéo nhéo tay Tiêu Dật, tiến đến bên tai cùng nó kề tai nói nhỏ:“Tiểu Dật, em hãy nghe anh nói, chú Trần là người có quyền nhất nơi này, chúng ta phải nịnh bợ hắn mới được, em gọi hắn là chú Trần giống anh đi.”
“Không phải huynh đệ của phụ thân mới có thể gọi thúc sao?” Tiêu Dật thực khó hiểu.
Tần Mộc lắc đầu:“Không phải, chỉ cần già hơn chúng ta rất nhiều, đều phải gọi chú, già hơn chúng ta không nhiều, liền gọi anh. Nhưng mà, nếu là nữ, vậy đều gọi chị, bọn họ không thích người khác gọi mình là dì.”
Đứng một bên, Trần Minh nghe đến khóe miệng nhịn không được run rẩy, già hơn nhiều……
Tiêu Dật không nói, nguyên lai nơi này thúc thúc cũng không phải chỉ thúc thúc, mà là chỉ đại thúc, về phần ca ca, nếu thúc thúc không phải chỉ thúc thúc, như vậy ca ca, khẳng định cũng không phải chỉ huynh đệ, nghĩ thông suốt chuyện này, hắn lại ngẩng đầu lên, tiếng nói non nớt thanh thúy dễ nghe:“Trần đại thúc, Khang ca ca.”
Từ Khang yên lặng nhìn trời, tỏ vẻ, hắn gì cũng không có nghe được…… Tuyệt đối không có nghe đứa nhỏ gọi Trần đạo là đại thúc……
Mộ Dung Phong bình tĩnh giơ tay đẩy gọng kính mắt, thấu kính phản quang che khuất đồng tình chợt lóe trong đáy mắt hắn.
Nhìn ánh mắt đơn thuần trong sáng của đứa nhỏ, Trần Minh theo bản năng đưa tay đặt trên cái bụng hơi nhô lên, chẳng lẽ bởi vì gần đây xã giao hơi nhiều, xuất hiện bụng bia, cho nên mới bị cho là đại thúc trọc đầu mang thai? Trần Minh âm thầm quyết định, nhất định phải diệt trừ bụng bia!
Cuối cùng, vẫn là Từ Khang đánh vỡ cục diện bế tắc, hắn tiến lên từng bước, đem lịch diễn hôm nay đưa tới tay Mộ Dung Phong, phía trên đều là những phân đoạn có liên quan đến Tần Mộc.
Mộ Dung Phong nhận được ánh mắt xin giúp đỡ của Từ Khang, hơi gật đầu:“Xin hỏi phòng hóa trang ở chỗ nào? Tôi dẫn bọn họ đi chuẩn bị.”
“Ngay ở bên kia, tôi mang mọi người đi qua đi.” Từ Khang ân cần đi phía trước dẫn đường, nhanh chóng rời xa Trần Minh bốn phía áp suất thấp, a di đà phật, tử đạo hữu bất tử bần đạo, chỉ hy vọng lúc không ai không có mắt mà sáp tới.
Tiêu Dật bị Tần Mộc lôi kéo, đi ở phim trường, nhìn người đến người đi bốn phía, không ngừng xếp đặt những thứ mới lạ muôn hình vạn trạng gì đó, nhịn không được hỏi ra câu hỏi đã có trong lòng từ lâu:“Tần Mộc, vì sao ngươi phải làm đào kép(diễn viên)?” Trải qua tối hôm qua, nó đã có thể xác định Tần Mộc sinh trong nhà giàu có, một khi đã như vậy, vì sao phải đi làm đào kép thấp hèn? Chuyện này, nó không thể hiểu được.
“Đào kép?” Tần Mộc quay đầu,“Em là nó đóng phim sao? Anh cảm thấy đóng phim rất vui, cho nên mới làm diễn viên.”
Tiêu Dật gật gật đầu, thì ra là thế, là vì yêu thích, cho nên mới làm đào kép.
“Nè, tiểu Dật, có có muốn diễn thái tử không? Ta đi nói với chú Trần, nói hắn để em diễn tiểu Thái Tử?” Nghe được Tiêu Dật hỏi chuyện đóng phim, Tần Mộc cho rằng đây là biểu hiện muốn đóng phim của Tiêu Dật.
Tiêu Dật không chút do dự lắc đầu:“Bản thái tử không làm đào kép!” Bởi vì biết Tần Mộc là vô tâm, cho nên đối với chuyện Tần Mộc năm lần bảy lượt muốn nó làm đào kép cũng không tức giận, nhưng này cũng không biểu thị nó sẽ thỏa hiệp, cũng đi theo làm một đào kép. Tần Mộc là vì yêu thích diễn trò mới làm đào kép, nhưng nó thân là hoàng thái tử, từ khi ra đời, vốn không có quyền lợi làm chuyện gì ngoài trị quốc an bang.
Dù bây giờ nó không ở Tiêu quốc, mà ở nơi xa lạ này, cũng tuyệt đối sẽ không quên nó thân là hoàng thái tử phải gánh vác tất cả trách nhiệm cùng tương lai!
Xe hơi dừng lại cách bọn họ không xa, cửa trước mở ra, Mộ Dung Phong mặc áo bành tô tao nhã bước xuống xe, giơ tay đẩy gọng kính vàng, hơi xoay người, mở cửa sau xe, Từ Khang liền nhìn thấy một đôi giày thể thao màu trắng vươn ra ngoài, dùng sức nhảy, bóng dáng tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc xuất hiện ở bên cạnh xe, trên người mặc áo liền nón màu đen, túi áo cùng nón là caro trắng đen, mặc một cái quần caro trắng đen, trên quần áo còn in một số hoa văn lớn nhỏ không đồng nhất, dưới sự phụ trợ của caro, cả người dễ thương vô cùng.
Từ Khang đang định đi lên đón, lại nhìn thấy Tần Mộc xoay người, nhìn vào trong xe cười sáng lạn, lập tức, trong xe lại duỗi ra một đôi chân nhỏ, ánh mắt Từ Khang theo đôi giày da màu trắng chậm rãi nhìn lên trên, quần đơn giản màu vàng nhạt, trên người là một cái áo sơ mi caro xanh, trên áo sơ mi còn in một con gấu Pooh dễ thương, ánh mắt tiếp tục nhìn lên trên, hai má của đứa nhỏ tinh xảo như vẽ lên, đôi mắt đen sáng như sao, Từ Khang nhớ rõ, đây là đứa nhỏ xuất hiện ở phim trường ngày hôm qua. Chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn của đứa nhỏ vẫn mím lại, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn, biểu tình vô cùng nghiêm túc, dù là như thế, cũng dễ thương đến mức làm cho người ta nhịn không được muốn nhéo hai má non mềm kia một cái.
Từ Khang nhìn hai đứa nhỏ tay trong tay đi tới, trong đầu không tự chủ được nhớ tới ngày hôm qua đứa nhỏ kia hung hăng tát Tần Mộc một cái. Nhất thời có chút hâm mộ con nít thực đơn thuần, bị người ta không chút lưu tình ức hiếp trước mặt mọi người như thế, cũng có thể đảo mắt liền quên đến không còn một mảnh, tay cầm tay trở thành bạn tốt, đây là chuyện trong thế giới người lớn vĩnh viễn cũng không có khả năng làm được.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ, Trần Minh dò hỏi mà liếc nhìn Mộ Dung Phong một cái, Mộ Dung Phong bình tĩnh hơi hơi gật gật đầu, Trần Minh yên tâm, xem ra Tiêu gia lão gia tử có ý để đứa nhỏ tên Tiêu Dật tạm thời ở lại bên người Tần Mộc.
Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật đi đến trước mặt Trần Minh, ngẩng đầu lên cười đến sáng lạn, miệng ngọt ngào gọi:“Chào chú Trần. Chào anh Khang.”
Trần Minh cười xoa xoa đầu nó, tuy Tần Mộc là một tiểu ác ma, nhưng mà bình thường vẫn là thực nhu thuận. Từ khang cũng cười khom eo cùng nó chào hỏi:“Tần Mộc hôm nay cũng rất đẹp trai.”
Tần Mộc rất đắc ý, lôi kéo Tiêu Dật bên người:“Tiểu Dật, chú Trần là đạo diễn, anh Khang là trợ lý của chú Trần, em cũng gọi bọn họ là chú Trần cùng anh Khang đi.”
Tiêu Dật mím môi, nâng đầu đưa mắt nhìn Trần Minh cùng Từ Khang đang cười ôn hòa, ánh mắt đen nhánh đảo qua một vòng, lại rơi xuống khuôn mặt Tần Mộc:“Bản thái tử chưa bao giờ gọi ai là thúc thúc cùng ca ca.” Nó chỉ gọi hòang thúc……
Tần Mộc nghe xong, trong lòng có chút sốt ruột, nếu Tiêu Dật muốn diễn tiểu Thái Tử, phải được Trần Minh gật đầu, nếu bây giờ đắc tội chú Trần, có thể sẽ không được diễn tiểu thái tử. Nó nhéo nhéo tay Tiêu Dật, tiến đến bên tai cùng nó kề tai nói nhỏ:“Tiểu Dật, em hãy nghe anh nói, chú Trần là người có quyền nhất nơi này, chúng ta phải nịnh bợ hắn mới được, em gọi hắn là chú Trần giống anh đi.”
“Không phải huynh đệ của phụ thân mới có thể gọi thúc sao?” Tiêu Dật thực khó hiểu.
Tần Mộc lắc đầu:“Không phải, chỉ cần già hơn chúng ta rất nhiều, đều phải gọi chú, già hơn chúng ta không nhiều, liền gọi anh. Nhưng mà, nếu là nữ, vậy đều gọi chị, bọn họ không thích người khác gọi mình là dì.”
Đứng một bên, Trần Minh nghe đến khóe miệng nhịn không được run rẩy, già hơn nhiều……
Tiêu Dật không nói, nguyên lai nơi này thúc thúc cũng không phải chỉ thúc thúc, mà là chỉ đại thúc, về phần ca ca, nếu thúc thúc không phải chỉ thúc thúc, như vậy ca ca, khẳng định cũng không phải chỉ huynh đệ, nghĩ thông suốt chuyện này, hắn lại ngẩng đầu lên, tiếng nói non nớt thanh thúy dễ nghe:“Trần đại thúc, Khang ca ca.”
Từ Khang yên lặng nhìn trời, tỏ vẻ, hắn gì cũng không có nghe được…… Tuyệt đối không có nghe đứa nhỏ gọi Trần đạo là đại thúc……
Mộ Dung Phong bình tĩnh giơ tay đẩy gọng kính mắt, thấu kính phản quang che khuất đồng tình chợt lóe trong đáy mắt hắn.
Nhìn ánh mắt đơn thuần trong sáng của đứa nhỏ, Trần Minh theo bản năng đưa tay đặt trên cái bụng hơi nhô lên, chẳng lẽ bởi vì gần đây xã giao hơi nhiều, xuất hiện bụng bia, cho nên mới bị cho là đại thúc trọc đầu mang thai? Trần Minh âm thầm quyết định, nhất định phải diệt trừ bụng bia!
Cuối cùng, vẫn là Từ Khang đánh vỡ cục diện bế tắc, hắn tiến lên từng bước, đem lịch diễn hôm nay đưa tới tay Mộ Dung Phong, phía trên đều là những phân đoạn có liên quan đến Tần Mộc.
Mộ Dung Phong nhận được ánh mắt xin giúp đỡ của Từ Khang, hơi gật đầu:“Xin hỏi phòng hóa trang ở chỗ nào? Tôi dẫn bọn họ đi chuẩn bị.”
“Ngay ở bên kia, tôi mang mọi người đi qua đi.” Từ Khang ân cần đi phía trước dẫn đường, nhanh chóng rời xa Trần Minh bốn phía áp suất thấp, a di đà phật, tử đạo hữu bất tử bần đạo, chỉ hy vọng lúc không ai không có mắt mà sáp tới.
Tiêu Dật bị Tần Mộc lôi kéo, đi ở phim trường, nhìn người đến người đi bốn phía, không ngừng xếp đặt những thứ mới lạ muôn hình vạn trạng gì đó, nhịn không được hỏi ra câu hỏi đã có trong lòng từ lâu:“Tần Mộc, vì sao ngươi phải làm đào kép(diễn viên)?” Trải qua tối hôm qua, nó đã có thể xác định Tần Mộc sinh trong nhà giàu có, một khi đã như vậy, vì sao phải đi làm đào kép thấp hèn? Chuyện này, nó không thể hiểu được.
“Đào kép?” Tần Mộc quay đầu,“Em là nó đóng phim sao? Anh cảm thấy đóng phim rất vui, cho nên mới làm diễn viên.”
Tiêu Dật gật gật đầu, thì ra là thế, là vì yêu thích, cho nên mới làm đào kép.
“Nè, tiểu Dật, có có muốn diễn thái tử không? Ta đi nói với chú Trần, nói hắn để em diễn tiểu Thái Tử?” Nghe được Tiêu Dật hỏi chuyện đóng phim, Tần Mộc cho rằng đây là biểu hiện muốn đóng phim của Tiêu Dật.
Tiêu Dật không chút do dự lắc đầu:“Bản thái tử không làm đào kép!” Bởi vì biết Tần Mộc là vô tâm, cho nên đối với chuyện Tần Mộc năm lần bảy lượt muốn nó làm đào kép cũng không tức giận, nhưng này cũng không biểu thị nó sẽ thỏa hiệp, cũng đi theo làm một đào kép. Tần Mộc là vì yêu thích diễn trò mới làm đào kép, nhưng nó thân là hoàng thái tử, từ khi ra đời, vốn không có quyền lợi làm chuyện gì ngoài trị quốc an bang.
Dù bây giờ nó không ở Tiêu quốc, mà ở nơi xa lạ này, cũng tuyệt đối sẽ không quên nó thân là hoàng thái tử phải gánh vác tất cả trách nhiệm cùng tương lai!
/152
|