Ngự Linh Sư Thiên Tài

Chương 117 - Chương 107

/135


Editor: ChieuNinh

Mắt thấy hai tay của mình nổi lên gân xanh, móng tay cũng biến thành như móng vuốt bén nhọn, Ân Lang thoáng lộ ra nụ cười vẻ dữ tợn mà hả hê, ngay cả đau đớn khổng lồ trong cơ thể bởi vì máu huyết cấp tốc chuyển hóa thành lực lượng mang tới, hình như cũng giảm bớt rất nhiều.

Chịu chết đi ——

Quả đấm của Ân Lang phồng to lên như cái đấu lần nữa đánh úp về phía Phượng Vũ. Đấu khí quanh quẩn ở giữa cánh tay cũng tới mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào so với lúc trước! Khí thế càng thêm chưa từng có từ trước đến nay, Hoành Tảo Thiên Quân, ánh sáng đốt cháy mãnh liệt thậm chí đâm vào người ngay cả mắt cũng không mở ra được.

Thấy thế, mọi người đang ở dưới đài đều cất tiếng hô kinh ngạc. Cho dù là ai đều nhìn thấy được, một quyền này là Ân Lang dùng hết toàn lực, mặc dù không biết vì sao hắn đột nhiên xuống tay nặng như vậy, nhưng rõ ràng, Phượng Vũ nhất định không phải là đối thủ của hắn.

Tất cả mọi người ngừng thở, gắt gao nhìn chăm chú vào trên đài, chờ đợi một kết quả theo dự đoán.

Nhưng, trước khi quả đấm của Ân Lang còn chưa đánh trúng Phượng Vũ, trên đài đột nhiên cát bụi bay lên. Cát bay đá chạy ùn ùn kéo đến từ trên trời giáng xuống, hoàn toàn che đậy tầm mắt mọi người, không ai có thể nhìn rõ xem trên lôi đài rốt cuộc xảy ra chuyện nữa gì.

—— chẳng lẽ Phượng Vũ muốn lợi dụng bão cát che đậy để chạy trốn? Nhưng ở trước mặt Đấu Khí bài sơn đảo hải của Ân Lang, nàng thoát được sao?

Mọi người ôm nghi vấn trong lòng, dùng sức mở to hai mắt muốn nhìn đến kết quả cuối cùng, nhưng bụi mịt mù, ngăn cách ánh mắt tò mò của mọi người.

Trong bụi mù, Ân Lang thấy cát đá đột nhiên nổi lên, cũng cho là Phượng Vũ là muốn mượn cơ hội bỏ chạy, không cưỡng nổi đắc ý cười dài nói: Đừng tưởng rằng dùng chút mánh khóe nhỏ đùa bỡn là có thể trốn thoát được!

Trả lời hắn, là giọng nói lạnh lùng của Phượng Vũ: Ai nói ta muốn chạy?

Lời còn chưa dứt, một ngọn lửa nóng thuần túy dâng lên từ trong lòng bàn tay Phượng Vũ, thẳng tắp bay tới Ân Lang.

Cùng so sánh với biển lửa ùn ùn kéo đến lúc trước, chút ngọn lửa này quả thật là nhỏ đến thương cảm, nhưng màu sắc của nó cũng không tươi sáng đỏ tươi, giống như một chút tinh hoa được hái từ cốt lõi nhất của ánh mặt trời, mới có thể hồng đến xán lạn như thế.

Ngọn lửa nho nhỏ trực tiếp đón lấy quả đấm của Ân Lang, chỉ đổi được một tiếng cười lạnh khinh thường của hắn: thật là chuyện cười, chỉ bằng vào vật nhỏ này mà muốn đối phó hắn? Diendanlequydon~ChieuNinh Một khi ngọn lửa đến gần cũng sẽ bị Đấu Khí hộ thân văng ra!

Chỉ ở trong chớp mắt, ngọn lửa đụng vào quả đấm của Ân Lang, lại không có thể giống như hắn mong muốn bị Đấu Khí chấn thành tro bụi, mà lúc ấy đột nhiên nhập vào trong cơ thể hắn.

—— chưa từng nghe nói pháp thuật Hỏa Hệ có thể trực tiếp công kích được trong cơ thể con người, đây là yêu thuật gì?

Nghi vấn mới vừa quay một vòng ở trong lòng Ân Lang, hắn lập tức phát giác biến hóa: bắt đầu từ địa phương bị ngọn lửa xâm nhập, cảm giác đau đớn bén nhọn đột nhiên bộc phát, thời gian ngắn ngủn trong một cái hô hấp, cảm giác đau đớn liền lan tràn toàn thân!

Lúc này, trường quyền của hắn đã cách chóp mũi của Phượng Vũ chỉ còn kém một chút. Nhưng chính là khoảng cách rất nhỏ giống như hạt cải này, lại giống như hố to trùng điệp, hắn dùng hết toàn lực lại cũng đánh không tới được nửa phần! Cảm giác đau đớn bén nhọn trong cơ thể giống như từng sợi dây thừng vô hình, mạnh mạnh mẽ mẽ trói toàn thân cao thấp của hắn, thân thể không bị khống chế giống như không còn thuộc về mình nữa!

Hắn không biết đây là lần đầu Phượng Vũ thử sử dụng một chiêu thức nào đó trên bí tịch Ngự Linh, lợi dụng ngọn lửa xâm nhập thân thể con người, đốt đứt đoạn kinh mạch huyết khí trong cơ thể kẻ địch, đoạn tuyệt sức sống của chúng. Mà sử dụng Thổ Hệ pháp thuật, chỉ là vì ngăn trở tầm mắt mọi người, không để cho bọn họ nhìn được chiêu thức bản thân mà thôi.

Đối với tất cả Ân Lang không biết chút nào, chỉ có thể tuyệt vọng nghĩ ở trong lòng: yêu thuật! Nhất định là yêu thuật!

Ân Lang yếu ớt gào thét, còn muốn liều mạng thử một lần nữa, lại cảm giác thân thể nhẹ bẫng, hai chân lại cứ như vậy mà rời khỏi mặt đất. Hắn không hiểu cúi đầu, lại thấy Phượng Vũ cũng là vẻ mặt khiếp sợ nhìn chăm chú vào phía trên bầu trời.

Bầu trời, có cái gì?

Ân Lang ngẩng đầu nghi ngờ, lại chỉ nghe được một cơn gió lớn thổi qua, chỉ một thoáng nâng lên bụi đất che khuất bầu trời. Diendanlequydon~ChieuNinh Phía sau cát vàng cuồn cuộn, mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn khoát áo trắng như tuyết. Hắn mở to mắt còn muốn nhìn lại rõ ràng chút, cát vàng càng ngày càng dày đặc lại hoàn toàn che chắn hai mắt của hắn.

Phượng Vũ cũng nhìn thấy rất rõ ràng: ngay một khắc khi nàng sắp lấy tính mạng Ân Lang kia, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện ở giữa không trung, đưa tay hư hư vừa nhấc, Ân Lang lại vì vậy mà được kéo lên không trung, bay đi về phía phương hướng của hắn.

Chỉ một cái nhấc tay nhẹ nhàng hời hợt như thế, người tới nhất định là cao thủ không thể nghi ngờ! Nhưng lúc trước mình lại không cảm nhận được hơi thở của hắn chút nào, vậy tu vi của hắn phải kinh khủng bực nào đây?!

Ngươi là ai? Phượng Vũ cảnh giác quát hỏi.

Người tới không nói gì.

Giả câm vờ điếc? Phượng Vũ cười lạnh. Nàng chú ý tới, nam tử đang ra tay trước đó từng khống chế bão


/135

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status