Buổi sáng hôm nay có gió và nắng, ánh sáng mùa xuân vừa vặn đẹp mắt.
Nắng cùng gió xuân đồng thời xuyên qua ô cửa sổ tràn vào trong phòng, ánh nắng chiếu rọi lên bàn đọc sách, còn gió xuân lùa qua bức bình phong, thổi lên tóc tai của người đang nằm ngủ trên giường.
Theo làn gió mà đến còn có tiếng gõ cửa từng hồi một truyền đến, Cù Hiểu Tinh kêu hô: "Hộ pháp! Vân Hòa! Bà cô của ta! Giờ này đã là giờ gì rồi! Người còn muốn ngủ hả!"
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ không ngừng ầm ĩ làm phiền người bên trong, rốt cuộc...
"Két" một tiếng, Kỷ Vân Hòa không nhịn được nữa mở cửa. Nàng cau mày, gãi gãi đầu tóc rối tung, quần áo trên người cũng có mấy phần hỗn loạn, giọng điệu tuyệt đối không hòa nhã: "Làm loạn cái gì!"
Cù Hiểu Tinh bị tiếng gầm hung hãn, khí thế ấy dọa sợ, phải lui về một bước.
"Ta... Ta cũng không muốn tới làm phiền người đâu, ai mà không biết tính khí dọa người lúc thức dậy của người chứ..."
Kỷ Vân Hòa thức khuya dậy trễ, lúc thức dậy tính tình rất nóng nảy, điều này cũng giống như quy tắc ngầm của ngự yêu cốc vậy, ai nấy đều biết.
Cù Hiểu Tinh ủy khuất lầm bầm, "Ta không phải thay người lo lắng sao, lần tỉ thí này giữa người và thiếu cốc vô cùng quan trọng a, thiếu cốc chủ người ta từ sáng sớm tinh mơ đã mang theo người đến địa lao, còn người... người ở đây sắp ngủ đến trưa luôn rồi... Người khác không dám gọi người, chuyện tồi tệ này còn không phải lại đổ lên đầu ta hay sao?"
Kỷ Vân Hòa thực sự đã ngủ đến quên cả việc thuần yêu rồi.
Nàng mím môi, cố cứu vớt mặt mũi, ho nhẹ một tiếng: "Thuần phục yêu quái là dùng kỹ thuật nói chuyện, cũng không phải xem ai thức dậy sớm thì có thể được yêu quái tin phục." Nàng xoa xoa mắt, xua tay đuổi Cù Hiểu Tinh, "Được rồi được rồi, đi đi, ta chuẩn bị một chút sẽ qua đó."
"E là không còn thời gian để ngươi chuẩn bị rồi." Một giọng nữ vang lên từ sau lưng Cù Hiểu Tinh, Kỷ Vân Hòa ngó đầu dò xét, người tới chân dài eo thon, tóc dài đến đầu gối, ngũ quan sắc nét, đuôi mắt hơi xếch có chút lạnh lùng, mang theo ba phần sát khí.
"Nha." Kỷ Vân Hòa nháy nháy mẳt, đánh tan cơn buồn ngủ còn sót lại hỏi "Tam Nguyệt?"
Kỷ Vân Hòa có chút mơ hồ lẩm bẩm: "Ta ngày hôm qua không lẽ truyền tin sai người, truyền tới chỗ ngươi ư? Ngươi sao về quay rồi? Chẳng phải ngươi đi ngự yêu núi phía tây giúp trừ yêu sao? Nhanh vậy đã về?"
"À." Tuyết Tam Nguyệt cười lạnh, "Đám người phía Tây từ năm này đến năm khác ngày càng vô dụng, cái gì đại xà yêu, không cách nào đối phó, xà yêu kia rõ ràng hình người còn chưa hóa thành, một đám phế vật lãng phí biết bao công sức cũng không xử lý được, nói ra chỉ để dọa người không biết, thực ra cũng không tốn nhiều công sức."
Bản lĩnh ngự yêu của Tuyết Tam Nguyệt tuy là không mấy nổi trội, nhưng bàn đến chuyện cầm đao chém giết yêu quái, trong ngự yêu cốc này e là không mấy người có thể mạnh hơn nàng ta.
"Chuyện ở đây mới đáng khiến người khác bận tâm." Tuyết Tam Nguyệt lạnh lùng lườm nàng một cái, "Chuyện tỉ thí liên quan đến đoạt địa vị cốc chủ, ngươi còn có thời gian lười biếng hả?"
Tuyết Tam Nguyệt tóm cổ tay nàng kéo đi, cũng không thèm để ý mái tóc vẫn rối tung của nàng, "Lâm Hạo Thanh đã ở trong nhà lao dùng thượng hình rồi."
Kỷ Vân Hòa hiểu ý Tuyết Tam Nguyệt, nàng ấy nói, Lâm Hạo Thanh đã dùng tới thượng hình, nếu nàng tới muộn, người cá kia một khi mở miệng nói chuyện, vòng thi thứ nhất xem như nàng thua. Nhưng chẳng hiểu vì sao, lúc nàng nghe những lời này của Tuyết Tam Nguyệt, trong đầu hiện lên hình ảnh vẩy cá khô nứt của người cá, da thịt đầm đìa máu tươi của y, còn có đôi mắt màu lam kia, lãnh đạm nhưng kiên định.
"Đánh cũng không nói đâu."
Tuyết Tam Nguyệt ngoảnh đầu nhìn nàng một cái: "Sao ngươi biết được?"
Kỷ Vân Hòa khẽ cười "Nếu đánh có thể nói chuyện, Thuận Đức công chúa cũng sẽ không đưa y đến chỗ chúng ta rồi. Hình phạt của triều đình, chẳng lẽ so với ngự yêu cốc nhẹ hơn ư?"
Tuyết Tam Nguyệt nghe vậy, bước chân chậm lại: "Ngươi có đối sách rồi hả?"
Kì thực thì Tuyết Tam Nguyệt có chút bội phục nàng, nhiều năm qua, ở ngự yêu cốc, một nửa số ngự yêu sư, cả đời thuần phục yêu quái còn không nhiều bằng nàng thuần yêu trong một năm, nàng giống như có thể nhìn thấu nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong nội tâm yêu quái, từ đó nắm chắc cơ hội khống chế chúng.
Năng lực đánh giá nội tâm yêu quái của nàng, đáng sợ đến kinh người.
"Có thì có." Kỷ Vân Hòa nhìn nàng ấy một cái "Chẳng qua, người khác cũng có thể đoán ra, mà ngươi làm gì phải bận tâm đến lần tỉ thí này như vậy? Ngươi không phải không biết tình hình của ta."
Hai người tiếp xúc với nhau nhiều năm, biết cả những bí mật ẩn sâu trong lòng của người kia.
Kỷ Vân Hòa không hề che giấu nàng, nàng cũng như vậy.
"Bất luận như thế nào. Đây cũng là một cơ hội." Tuyết Tam Nguyệt kiên quyết nói, không để ý đến nàng nữa, kéo nàng đi thẳng đến địa lao.
Kỷ Vân Hòa nhìn cổ tay mình bị Tuyết Tam Nguyệt nắm lấy, đôi mắt khẽ ấm lên, nàng rất thích, rất thích cảm giác được người khác nắm tay, điều này khiến cho nàng cảm thấy bản thân còn có bạn đồng hành, sẽ không phải cô độc như vậy.
Bên ngoài địa lao, đã có rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt.
Lúc Kỷ Vân Hòa bị Tuyết Tam Nguyệt đưa đến, trong địa lao đang lóe lên một trận điện "ầm ầm".
Có ngự yêu sư chậc lưỡi cảm khái: "Thiếu cốc chủ có phải có chút vội vã hay không, dụng hình thế này, có khi nào làm chết người cá không?"
"Thiếu cốc chủ tự có chừng mực của người, khi nào đến lượt ngươi bận tâm."
Nàng khẽ chau mày, đúng lúc bên này có người nhìn thấy nàng liền đứng sau một bên, hô lên một tiếng: "Hộ pháp."
Vừa nghe hai chữ này, những kẻ đang đứng phía trước lập tức xoay người nhìn nàng, cúi xuống nhường đường cho nàng, nàng bước thẳng vào trong đám đông.
Địa lao bình thường vắng vẻ hôm nay lại đông nghẹt người, Lâm Hạo Thanh đứng trước mặt lồng giam, gương mặt dưới những tia sét đang lấp lóe kia có vài phần lạnh lẽo, thậm chí có chút u ám, hắn trừng mắt nhìn chăm chăm vào người cá, không bỏ qua biểu tình nào trên mặt y.
Cho dù dụng hình như thế nào, người cá vẫn không để lộ bất cứ biểu tình thế nhưng lúc nàng bước vào địa lao, lông mi y chợt run run, y khẽ mở mắt, đôi mắt lam băng nhìn chằm chằm nàng đang bước xuống bậc thang dài của địa lao.
Lâm Hạo Thanh càng nhìn chăm chăm người cá, ánh mắt y khẽ động, hắn cũng theo hướng nhìn của y nhìn ra sau.
Mà kẻ người cá đang nhìn lại là Kỷ Vân Hòa. Nàng cũng đang nhìn y, đôi mày khẽ nhíu, giống như nàng đối với người cá này...có mấy phần quan tâm.
Bàn tay của Lâm Hạo Thanh khẽ nắm chặt lại, ánh mắt của hắn càng thêm âm u dữ tợn, có vài phần giống ánh mắt của Lâm Thương Lan...
Nắng cùng gió xuân đồng thời xuyên qua ô cửa sổ tràn vào trong phòng, ánh nắng chiếu rọi lên bàn đọc sách, còn gió xuân lùa qua bức bình phong, thổi lên tóc tai của người đang nằm ngủ trên giường.
Theo làn gió mà đến còn có tiếng gõ cửa từng hồi một truyền đến, Cù Hiểu Tinh kêu hô: "Hộ pháp! Vân Hòa! Bà cô của ta! Giờ này đã là giờ gì rồi! Người còn muốn ngủ hả!"
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ không ngừng ầm ĩ làm phiền người bên trong, rốt cuộc...
"Két" một tiếng, Kỷ Vân Hòa không nhịn được nữa mở cửa. Nàng cau mày, gãi gãi đầu tóc rối tung, quần áo trên người cũng có mấy phần hỗn loạn, giọng điệu tuyệt đối không hòa nhã: "Làm loạn cái gì!"
Cù Hiểu Tinh bị tiếng gầm hung hãn, khí thế ấy dọa sợ, phải lui về một bước.
"Ta... Ta cũng không muốn tới làm phiền người đâu, ai mà không biết tính khí dọa người lúc thức dậy của người chứ..."
Kỷ Vân Hòa thức khuya dậy trễ, lúc thức dậy tính tình rất nóng nảy, điều này cũng giống như quy tắc ngầm của ngự yêu cốc vậy, ai nấy đều biết.
Cù Hiểu Tinh ủy khuất lầm bầm, "Ta không phải thay người lo lắng sao, lần tỉ thí này giữa người và thiếu cốc vô cùng quan trọng a, thiếu cốc chủ người ta từ sáng sớm tinh mơ đã mang theo người đến địa lao, còn người... người ở đây sắp ngủ đến trưa luôn rồi... Người khác không dám gọi người, chuyện tồi tệ này còn không phải lại đổ lên đầu ta hay sao?"
Kỷ Vân Hòa thực sự đã ngủ đến quên cả việc thuần yêu rồi.
Nàng mím môi, cố cứu vớt mặt mũi, ho nhẹ một tiếng: "Thuần phục yêu quái là dùng kỹ thuật nói chuyện, cũng không phải xem ai thức dậy sớm thì có thể được yêu quái tin phục." Nàng xoa xoa mắt, xua tay đuổi Cù Hiểu Tinh, "Được rồi được rồi, đi đi, ta chuẩn bị một chút sẽ qua đó."
"E là không còn thời gian để ngươi chuẩn bị rồi." Một giọng nữ vang lên từ sau lưng Cù Hiểu Tinh, Kỷ Vân Hòa ngó đầu dò xét, người tới chân dài eo thon, tóc dài đến đầu gối, ngũ quan sắc nét, đuôi mắt hơi xếch có chút lạnh lùng, mang theo ba phần sát khí.
"Nha." Kỷ Vân Hòa nháy nháy mẳt, đánh tan cơn buồn ngủ còn sót lại hỏi "Tam Nguyệt?"
Kỷ Vân Hòa có chút mơ hồ lẩm bẩm: "Ta ngày hôm qua không lẽ truyền tin sai người, truyền tới chỗ ngươi ư? Ngươi sao về quay rồi? Chẳng phải ngươi đi ngự yêu núi phía tây giúp trừ yêu sao? Nhanh vậy đã về?"
"À." Tuyết Tam Nguyệt cười lạnh, "Đám người phía Tây từ năm này đến năm khác ngày càng vô dụng, cái gì đại xà yêu, không cách nào đối phó, xà yêu kia rõ ràng hình người còn chưa hóa thành, một đám phế vật lãng phí biết bao công sức cũng không xử lý được, nói ra chỉ để dọa người không biết, thực ra cũng không tốn nhiều công sức."
Bản lĩnh ngự yêu của Tuyết Tam Nguyệt tuy là không mấy nổi trội, nhưng bàn đến chuyện cầm đao chém giết yêu quái, trong ngự yêu cốc này e là không mấy người có thể mạnh hơn nàng ta.
"Chuyện ở đây mới đáng khiến người khác bận tâm." Tuyết Tam Nguyệt lạnh lùng lườm nàng một cái, "Chuyện tỉ thí liên quan đến đoạt địa vị cốc chủ, ngươi còn có thời gian lười biếng hả?"
Tuyết Tam Nguyệt tóm cổ tay nàng kéo đi, cũng không thèm để ý mái tóc vẫn rối tung của nàng, "Lâm Hạo Thanh đã ở trong nhà lao dùng thượng hình rồi."
Kỷ Vân Hòa hiểu ý Tuyết Tam Nguyệt, nàng ấy nói, Lâm Hạo Thanh đã dùng tới thượng hình, nếu nàng tới muộn, người cá kia một khi mở miệng nói chuyện, vòng thi thứ nhất xem như nàng thua. Nhưng chẳng hiểu vì sao, lúc nàng nghe những lời này của Tuyết Tam Nguyệt, trong đầu hiện lên hình ảnh vẩy cá khô nứt của người cá, da thịt đầm đìa máu tươi của y, còn có đôi mắt màu lam kia, lãnh đạm nhưng kiên định.
"Đánh cũng không nói đâu."
Tuyết Tam Nguyệt ngoảnh đầu nhìn nàng một cái: "Sao ngươi biết được?"
Kỷ Vân Hòa khẽ cười "Nếu đánh có thể nói chuyện, Thuận Đức công chúa cũng sẽ không đưa y đến chỗ chúng ta rồi. Hình phạt của triều đình, chẳng lẽ so với ngự yêu cốc nhẹ hơn ư?"
Tuyết Tam Nguyệt nghe vậy, bước chân chậm lại: "Ngươi có đối sách rồi hả?"
Kì thực thì Tuyết Tam Nguyệt có chút bội phục nàng, nhiều năm qua, ở ngự yêu cốc, một nửa số ngự yêu sư, cả đời thuần phục yêu quái còn không nhiều bằng nàng thuần yêu trong một năm, nàng giống như có thể nhìn thấu nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong nội tâm yêu quái, từ đó nắm chắc cơ hội khống chế chúng.
Năng lực đánh giá nội tâm yêu quái của nàng, đáng sợ đến kinh người.
"Có thì có." Kỷ Vân Hòa nhìn nàng ấy một cái "Chẳng qua, người khác cũng có thể đoán ra, mà ngươi làm gì phải bận tâm đến lần tỉ thí này như vậy? Ngươi không phải không biết tình hình của ta."
Hai người tiếp xúc với nhau nhiều năm, biết cả những bí mật ẩn sâu trong lòng của người kia.
Kỷ Vân Hòa không hề che giấu nàng, nàng cũng như vậy.
"Bất luận như thế nào. Đây cũng là một cơ hội." Tuyết Tam Nguyệt kiên quyết nói, không để ý đến nàng nữa, kéo nàng đi thẳng đến địa lao.
Kỷ Vân Hòa nhìn cổ tay mình bị Tuyết Tam Nguyệt nắm lấy, đôi mắt khẽ ấm lên, nàng rất thích, rất thích cảm giác được người khác nắm tay, điều này khiến cho nàng cảm thấy bản thân còn có bạn đồng hành, sẽ không phải cô độc như vậy.
Bên ngoài địa lao, đã có rất nhiều người vây quanh xem náo nhiệt.
Lúc Kỷ Vân Hòa bị Tuyết Tam Nguyệt đưa đến, trong địa lao đang lóe lên một trận điện "ầm ầm".
Có ngự yêu sư chậc lưỡi cảm khái: "Thiếu cốc chủ có phải có chút vội vã hay không, dụng hình thế này, có khi nào làm chết người cá không?"
"Thiếu cốc chủ tự có chừng mực của người, khi nào đến lượt ngươi bận tâm."
Nàng khẽ chau mày, đúng lúc bên này có người nhìn thấy nàng liền đứng sau một bên, hô lên một tiếng: "Hộ pháp."
Vừa nghe hai chữ này, những kẻ đang đứng phía trước lập tức xoay người nhìn nàng, cúi xuống nhường đường cho nàng, nàng bước thẳng vào trong đám đông.
Địa lao bình thường vắng vẻ hôm nay lại đông nghẹt người, Lâm Hạo Thanh đứng trước mặt lồng giam, gương mặt dưới những tia sét đang lấp lóe kia có vài phần lạnh lẽo, thậm chí có chút u ám, hắn trừng mắt nhìn chăm chăm vào người cá, không bỏ qua biểu tình nào trên mặt y.
Cho dù dụng hình như thế nào, người cá vẫn không để lộ bất cứ biểu tình thế nhưng lúc nàng bước vào địa lao, lông mi y chợt run run, y khẽ mở mắt, đôi mắt lam băng nhìn chằm chằm nàng đang bước xuống bậc thang dài của địa lao.
Lâm Hạo Thanh càng nhìn chăm chăm người cá, ánh mắt y khẽ động, hắn cũng theo hướng nhìn của y nhìn ra sau.
Mà kẻ người cá đang nhìn lại là Kỷ Vân Hòa. Nàng cũng đang nhìn y, đôi mày khẽ nhíu, giống như nàng đối với người cá này...có mấy phần quan tâm.
Bàn tay của Lâm Hạo Thanh khẽ nắm chặt lại, ánh mắt của hắn càng thêm âm u dữ tợn, có vài phần giống ánh mắt của Lâm Thương Lan...
/118
|