“Cái gì? Vì sao a?” Tiêu Đa Đa giống như nghe được cái thông tin gì không thể tin, nâng mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Triệt.
“Cài gì là cái gì? Hoàng tẩu, chẳng lẽ đã quên các ngươi sau đại hôm cũng không có tiến cung gặp vua sao?” Nam Cung Trạch nhìn bộ dáng khiếp sợ của Tiểu Đa Đa cũng không hiểu ra sao, có cần phải kích động như vậy không?
“Đúng vậy, bởi vì Dục nhi vốn ở bên ngoài nên hẳn là một tháng sau mới tiến cung dâng trà, nhưng mà bởi vì gặp đúng đêm Thất Tịch, cho nên phụ hoàng đặc biệt cho phép các ngươi ngày mai vào” Nam Cung Triệt vấn ôn hòa như cũ giải đáp, trên mặt lạnh nhạt tựa như mây bay mà lại làm cho người ta thấy được mỉm cười ấm áp.
“Nga, là như vậy sao! Vậy, vậy không đi có được không?” Tiểu Đa Đa chờ đại nhìn Nam Cung Triệt, hy vọng đáp án phun trong miệng hắn ra làm cho nàng vừa lòng.
“Hoàng tẩu, ngươi sẽ không là nói giỡn đi! Điều này sao có thể?!” Nam Cung Trạch giống như nghe được ngôn luận kinh hãi thế tục vậy, không dám tin nhìn Tiểu Đa Đa. Hắn phát hiện hoàng tẩu này rất là cường hãn!
“Đúng vậy, đệ muội, cái này phải đi!”
“Được rồi, được rồi, đi thì đi thôi! Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn!” Tiểu Đa Đa một bộ dáng thấy chết không sờn, sau đó nhìn mạt chược trước mặt nói tiếp “Đến đến đến, chúng ta tiếp tục, tiếp tục, chuyện ngày mai để ngày mai nói sau! Ăn!”
“Lão đại, đừng nhúc nhích, lá bài này ta đụng!” Nam Cung Thuần ngăn Tiểu Đa Đa lại, vội vàng lấy ra 2 cái ngũ bánh, vẻ mặt đắc ý nhìn Tiểu Đa Đa đang tức giận bĩu môi nói: “Bát bánh! Xướng bài!”
“Uy, lão thất, có lầm hay không a? Ngũ bánh ngươi cũng đụng vào!” Tiểu Đa Đa bất mãn trừng mắt nhìn Nam Cung Thuần. Tức chết nàng, nàng ăn cái này là có thể xướng bài! Nam Cung Thuần chết tiệt!
“Ăn! Thất ca đối với ta thật tốt! Xướng bài, tất cả mọi người cẩn thận a! Hắc hắc!” Nam Cung Tuấn vẻ mặt gian trái quét mắt nhìn một vòng.
“Oa, các ngươi sao lại thế này? Sao lại đều lợi hại như vậy a? Dục nhi, hai chúng ta thật đáng thương a!” Tiểu Đa Đa nhìn Nam Cung Dục bên cạnh, một bộ cảm giác tang thương ‘chúng ta đều là người lưu lạc thiên nhai’
“Hì hì, lão bà nương tử, ngươi đừng nản lòng như thế! Dục nhi chờ ngươi nga! Tam điều, xướng bài!” Nam Cung Dục nói xong, còn nhỏ tâm cẩn thận nhìn một vòng, sau đó đem bài dấu, rất sợ người khác nhìn thấy.
“Oa, Dục nhi, ngươi phản bội ta! Ô ô, chỉ còn lại ta một cái đáng thương a!” Tiểu Đa Đa rất buồn bực a!
“Uy, hoàng tẩu, các ngươi đang đùa cái gì vậy?” Nam Cung Trạch nhìn trong chốc lát, tò mò hỏi.
“Đi đi, ngồi một bên đi, đừng quấy rầy ta đánh!” Tiểu Đa Đa không kiên nhẫn vẫy vẫy tay với Nam Cung Trạch.
“Hoàng tẩu, ngươi liền nói cho ta biết! Cái này hình như chơi rất tốt a!” Nam Cung Trạch một chút cũng không có tự động tự giác câm miệng, chạy đến bên cạnh Tiểu Đa Đa tiếp tục bô bô.
“Oa oa, ngươi câm miệng cho ta! Cửu vạn!” Tiểu Đa Đa một bên vội vàng đuổi Nam Cung Trạch giống như đuổi ruồi bọ, một bên lại đánh bài.
“Hòa!” Nam Cung Tuấn nhanh chóng đẩy ngã bài trước mắt, hưng phấn mà kêu “Hoàng tẩu, trả thù lao! Trả thù lao!”
“Oa! Lão bát, ngươi thật độc ác a! Thế nhưng thắng ván này! Đô đô, Dục nhi, trả thù lao!” Tiểu Đa Đa đau lòng giơ tay trước mặt Nam Cung Dục, oa, tiền a! Nàng nhưng là một người yêu tiền, hiện tại làm cho nàng đem tiền bỏ ra cho người ngoài, thịt của nàng rất đau a! Đều do cái chán ghét Nam Cung Trạch kia! Tiểu Đa Đa hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Trạch, người sau nhìn ra vẻ rất sợ, rụt cổ một chút.
“Hoàng tẩu, ta cũng chơi!” Nam Cung Trạch hưng phấn nói, trên mặt là biểu tình nóng lòng muốn thử.
“Ngươi muốn chơi sao? Vậy cũng phải có ngươi đem chỗ ngồi nhường cho ngươi là được a!” Hừ, ai kêu ngươi làm ta bị thua tiền, ngươi trăm ngàn đừng đùa, ta sẽ làm cho ngươi thua ngay cả quần áo cũng không có mặc, hừ!
“Khụ khụ, lão bát, ngươi có thể nhường chỗ ngồi của mình cho vi huynh được không a?” Nam Cung Trạch giả vờ ho khan một chút, nhìn khuôn mặt đô đô nhỏ nhắn của Nam Cung Tuấn, một bộ biểu tình “Ngươi không nhường cho ta, liền thử xem”
“Ngũ hoàng huynh, ta, ta cũng không cần, nhường được không a?” Nam Cung Tuấn dường như thương lượng nhìn Nam Cung Trạch.
“Ân ~ ngươi nói cái gì? Hoàng huynh sao không nghe thấy? Đúng rồi, ta gần nhất sẽ đến nơi ở của Tiêu Phi nương nương thỉnh an, nếu Tiêu Phi nương nương biết ngươi không nghe lời huynh trưởng, còn bài bạc, vậy, vậy,…” Nam Cung Trạch tự động lược bớt câu nói phía sau, cho người bị uy hiếp một không gian suy nghĩ lớn.
“Ha ha, Ngũ hoàng huynh, ngươi ngồi!” Nam Cung Tuấn thực chân chó đứng dậy nhường chỗ cho Nam Cung Trạch, dáng điệu nịnh hót kia thiếu chút nữa còn giúp Nam Cung Trạch đấm chân.
“Không có tiền đồ!” Tiểu Đa Đa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt nhìn Nam Cung Tuấn, trong mắt hỗn loạn các khinh bỉ “Dục nhi, ta nói với ngươi, ngươi lại đây…” Tiểu Đa Đa ghé sát bên tai Nam Cung Dục nói thầm vài câu, sau đó thấy Nam Cung Dục a miệng gật gật đầu, liền vẻ mặt cười xấu xa nhìn Nam Cung Trạch. Hắc hắc, nàng nếu không khiến hắn thua gào khóc, nàng liền cùng họ với hắn!
“Ha ha” Nam Cung Tuấn ngượng ngùng sờ sờ đầu, hay nói giỡn, nếu làm cho mẫu phi biết hắn không nghe lời còn có đánh bạc, thì về sau hắn cũng đừng mong được đi ra ngoài chơi.
“Tam hoàng huynh, ngươi cũng chơi đi! Bát đệ còn nhỏ, ta phải nhìn hắn!” Nam Cung Thuần dường như một ca ca tốt, đứng bên cạnh Nam Cung Triệt nói, giống như Nam Cung Tuấn xa hắn liền sẽ bị người ta lừa bán vậy.
“Vậy đa tạ thất đệ!” Nam Cung Triệt không chút khách khí ngồi xuống. Kỳ thật hắn lúc nãy nhìn một hồi lâu, cũng xem hiểu, chính là ngại giống như Nam Cung Trạch không có mặt mũi chiếm chỗ ngồi.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu đi! Trước tiên là nói về điểm pháo, giang đều là 10 lượng bạc, các ngươi mang đủ tiền sao? Không mang đủ cũng không sao, mọi người có thể viết giấy nợ!” Tiểu Đa Đa bắt đầu tiếp đón, giống như tiền của người ta đã muốn là của nàng.
“Ha ha, ai thua ai thắng còn không biết đâu! Hoàng tẩu, xin chỉ giáo nhiều!”
Vì thế, một vòng chém giết mới bắt đầu, sau đó nghe thấy một tiếng kêu cực kỳ bi thảm, hôn thiên ám địa! Chỉ nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng Nam Cung Dục oán giận…
“Uy, Tứ hoàng huynh, sao một vòng trước ta đánh lục điều đều không cùng ngươi hòa, vòng này ngươi liền hòa a?”
“Một vòng trước lão bà nương tử cũng đánh một cái lục điều, ta không có hòa của nàng cho nên sẽ không thể hồ của ngươi, nhưng mà vòng này lão bà nương tử lại không có đánh, ta đương nhiên hồ!”
“Ngươi đây không phải là quá bất công sao? Ta nhưng là thân đệ đệ của ngươi a!” Nam Cung Trạch bắt đầu hàn gắn mối quan hệ.
“Nhưng mà lão bà nương tử nói muốn kiếm ngươi một khoản lớn a!” Nam Cung Dục ngây thơ đơn thuần trả lời.
“A! Trời ạ! Được giang hai cái, điểm pháo một cái, ba mươi hai cứ như vậy không có! Các ngươi thực độc ác a!” Nam Cung Trạch bắt đầu kêu rên!
“Cài gì là cái gì? Hoàng tẩu, chẳng lẽ đã quên các ngươi sau đại hôm cũng không có tiến cung gặp vua sao?” Nam Cung Trạch nhìn bộ dáng khiếp sợ của Tiểu Đa Đa cũng không hiểu ra sao, có cần phải kích động như vậy không?
“Đúng vậy, bởi vì Dục nhi vốn ở bên ngoài nên hẳn là một tháng sau mới tiến cung dâng trà, nhưng mà bởi vì gặp đúng đêm Thất Tịch, cho nên phụ hoàng đặc biệt cho phép các ngươi ngày mai vào” Nam Cung Triệt vấn ôn hòa như cũ giải đáp, trên mặt lạnh nhạt tựa như mây bay mà lại làm cho người ta thấy được mỉm cười ấm áp.
“Nga, là như vậy sao! Vậy, vậy không đi có được không?” Tiểu Đa Đa chờ đại nhìn Nam Cung Triệt, hy vọng đáp án phun trong miệng hắn ra làm cho nàng vừa lòng.
“Hoàng tẩu, ngươi sẽ không là nói giỡn đi! Điều này sao có thể?!” Nam Cung Trạch giống như nghe được ngôn luận kinh hãi thế tục vậy, không dám tin nhìn Tiểu Đa Đa. Hắn phát hiện hoàng tẩu này rất là cường hãn!
“Đúng vậy, đệ muội, cái này phải đi!”
“Được rồi, được rồi, đi thì đi thôi! Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn!” Tiểu Đa Đa một bộ dáng thấy chết không sờn, sau đó nhìn mạt chược trước mặt nói tiếp “Đến đến đến, chúng ta tiếp tục, tiếp tục, chuyện ngày mai để ngày mai nói sau! Ăn!”
“Lão đại, đừng nhúc nhích, lá bài này ta đụng!” Nam Cung Thuần ngăn Tiểu Đa Đa lại, vội vàng lấy ra 2 cái ngũ bánh, vẻ mặt đắc ý nhìn Tiểu Đa Đa đang tức giận bĩu môi nói: “Bát bánh! Xướng bài!”
“Uy, lão thất, có lầm hay không a? Ngũ bánh ngươi cũng đụng vào!” Tiểu Đa Đa bất mãn trừng mắt nhìn Nam Cung Thuần. Tức chết nàng, nàng ăn cái này là có thể xướng bài! Nam Cung Thuần chết tiệt!
“Ăn! Thất ca đối với ta thật tốt! Xướng bài, tất cả mọi người cẩn thận a! Hắc hắc!” Nam Cung Tuấn vẻ mặt gian trái quét mắt nhìn một vòng.
“Oa, các ngươi sao lại thế này? Sao lại đều lợi hại như vậy a? Dục nhi, hai chúng ta thật đáng thương a!” Tiểu Đa Đa nhìn Nam Cung Dục bên cạnh, một bộ cảm giác tang thương ‘chúng ta đều là người lưu lạc thiên nhai’
“Hì hì, lão bà nương tử, ngươi đừng nản lòng như thế! Dục nhi chờ ngươi nga! Tam điều, xướng bài!” Nam Cung Dục nói xong, còn nhỏ tâm cẩn thận nhìn một vòng, sau đó đem bài dấu, rất sợ người khác nhìn thấy.
“Oa, Dục nhi, ngươi phản bội ta! Ô ô, chỉ còn lại ta một cái đáng thương a!” Tiểu Đa Đa rất buồn bực a!
“Uy, hoàng tẩu, các ngươi đang đùa cái gì vậy?” Nam Cung Trạch nhìn trong chốc lát, tò mò hỏi.
“Đi đi, ngồi một bên đi, đừng quấy rầy ta đánh!” Tiểu Đa Đa không kiên nhẫn vẫy vẫy tay với Nam Cung Trạch.
“Hoàng tẩu, ngươi liền nói cho ta biết! Cái này hình như chơi rất tốt a!” Nam Cung Trạch một chút cũng không có tự động tự giác câm miệng, chạy đến bên cạnh Tiểu Đa Đa tiếp tục bô bô.
“Oa oa, ngươi câm miệng cho ta! Cửu vạn!” Tiểu Đa Đa một bên vội vàng đuổi Nam Cung Trạch giống như đuổi ruồi bọ, một bên lại đánh bài.
“Hòa!” Nam Cung Tuấn nhanh chóng đẩy ngã bài trước mắt, hưng phấn mà kêu “Hoàng tẩu, trả thù lao! Trả thù lao!”
“Oa! Lão bát, ngươi thật độc ác a! Thế nhưng thắng ván này! Đô đô, Dục nhi, trả thù lao!” Tiểu Đa Đa đau lòng giơ tay trước mặt Nam Cung Dục, oa, tiền a! Nàng nhưng là một người yêu tiền, hiện tại làm cho nàng đem tiền bỏ ra cho người ngoài, thịt của nàng rất đau a! Đều do cái chán ghét Nam Cung Trạch kia! Tiểu Đa Đa hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Trạch, người sau nhìn ra vẻ rất sợ, rụt cổ một chút.
“Hoàng tẩu, ta cũng chơi!” Nam Cung Trạch hưng phấn nói, trên mặt là biểu tình nóng lòng muốn thử.
“Ngươi muốn chơi sao? Vậy cũng phải có ngươi đem chỗ ngồi nhường cho ngươi là được a!” Hừ, ai kêu ngươi làm ta bị thua tiền, ngươi trăm ngàn đừng đùa, ta sẽ làm cho ngươi thua ngay cả quần áo cũng không có mặc, hừ!
“Khụ khụ, lão bát, ngươi có thể nhường chỗ ngồi của mình cho vi huynh được không a?” Nam Cung Trạch giả vờ ho khan một chút, nhìn khuôn mặt đô đô nhỏ nhắn của Nam Cung Tuấn, một bộ biểu tình “Ngươi không nhường cho ta, liền thử xem”
“Ngũ hoàng huynh, ta, ta cũng không cần, nhường được không a?” Nam Cung Tuấn dường như thương lượng nhìn Nam Cung Trạch.
“Ân ~ ngươi nói cái gì? Hoàng huynh sao không nghe thấy? Đúng rồi, ta gần nhất sẽ đến nơi ở của Tiêu Phi nương nương thỉnh an, nếu Tiêu Phi nương nương biết ngươi không nghe lời huynh trưởng, còn bài bạc, vậy, vậy,…” Nam Cung Trạch tự động lược bớt câu nói phía sau, cho người bị uy hiếp một không gian suy nghĩ lớn.
“Ha ha, Ngũ hoàng huynh, ngươi ngồi!” Nam Cung Tuấn thực chân chó đứng dậy nhường chỗ cho Nam Cung Trạch, dáng điệu nịnh hót kia thiếu chút nữa còn giúp Nam Cung Trạch đấm chân.
“Không có tiền đồ!” Tiểu Đa Đa chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt nhìn Nam Cung Tuấn, trong mắt hỗn loạn các khinh bỉ “Dục nhi, ta nói với ngươi, ngươi lại đây…” Tiểu Đa Đa ghé sát bên tai Nam Cung Dục nói thầm vài câu, sau đó thấy Nam Cung Dục a miệng gật gật đầu, liền vẻ mặt cười xấu xa nhìn Nam Cung Trạch. Hắc hắc, nàng nếu không khiến hắn thua gào khóc, nàng liền cùng họ với hắn!
“Ha ha” Nam Cung Tuấn ngượng ngùng sờ sờ đầu, hay nói giỡn, nếu làm cho mẫu phi biết hắn không nghe lời còn có đánh bạc, thì về sau hắn cũng đừng mong được đi ra ngoài chơi.
“Tam hoàng huynh, ngươi cũng chơi đi! Bát đệ còn nhỏ, ta phải nhìn hắn!” Nam Cung Thuần dường như một ca ca tốt, đứng bên cạnh Nam Cung Triệt nói, giống như Nam Cung Tuấn xa hắn liền sẽ bị người ta lừa bán vậy.
“Vậy đa tạ thất đệ!” Nam Cung Triệt không chút khách khí ngồi xuống. Kỳ thật hắn lúc nãy nhìn một hồi lâu, cũng xem hiểu, chính là ngại giống như Nam Cung Trạch không có mặt mũi chiếm chỗ ngồi.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu đi! Trước tiên là nói về điểm pháo, giang đều là 10 lượng bạc, các ngươi mang đủ tiền sao? Không mang đủ cũng không sao, mọi người có thể viết giấy nợ!” Tiểu Đa Đa bắt đầu tiếp đón, giống như tiền của người ta đã muốn là của nàng.
“Ha ha, ai thua ai thắng còn không biết đâu! Hoàng tẩu, xin chỉ giáo nhiều!”
Vì thế, một vòng chém giết mới bắt đầu, sau đó nghe thấy một tiếng kêu cực kỳ bi thảm, hôn thiên ám địa! Chỉ nghe thấy từ trong phòng truyền ra tiếng Nam Cung Dục oán giận…
“Uy, Tứ hoàng huynh, sao một vòng trước ta đánh lục điều đều không cùng ngươi hòa, vòng này ngươi liền hòa a?”
“Một vòng trước lão bà nương tử cũng đánh một cái lục điều, ta không có hòa của nàng cho nên sẽ không thể hồ của ngươi, nhưng mà vòng này lão bà nương tử lại không có đánh, ta đương nhiên hồ!”
“Ngươi đây không phải là quá bất công sao? Ta nhưng là thân đệ đệ của ngươi a!” Nam Cung Trạch bắt đầu hàn gắn mối quan hệ.
“Nhưng mà lão bà nương tử nói muốn kiếm ngươi một khoản lớn a!” Nam Cung Dục ngây thơ đơn thuần trả lời.
“A! Trời ạ! Được giang hai cái, điểm pháo một cái, ba mươi hai cứ như vậy không có! Các ngươi thực độc ác a!” Nam Cung Trạch bắt đầu kêu rên!
/36
|