Đối mặt với nghi vấn của Tề thái tử, công tử Xuất chỉ mỉm cười, đáp lời: “Chỉ là dùng đúng người đúng việc mà thôi!”
Tề thái tử mím mím vành môi mỏng, hai mắt gắt gao nhìn về phía Ngọc Tử.
Ở bên cạnh, Cam công cũng nhìn về phía Ngọc Tử, sau một lúc đánh giá nàng, hắn nhìn về phía mấy thực khách ở phía sau nàng, hỏi: “Đại chiến lần này, công tôn Trữ đã chuẩn bị lương thảo, không biết đã chuẩn bị được thỏa đáng chưa?”
Công tử Xuất đã chỉ rõ ràng thân phận cùng nhiệm vụ giao cho Ngọc Tử, nhưng Cam công vẫn bỏ qua nàng mà hướng về mấy thực khách ở phía sau nàng, chứng tỏ, hắn còn chưa tín nhiệm Ngọc Tử.
Đáp lại ánh mắt của Cam công, các thực khách đều hướng về phía Ngọc Tử nhìn tới.
Thấy chúng thực khách không định đáp lời, Ngọc Tử hướng về phía Cam công, chắp tay hành lễ theo đúng tiêu chuẩn một nam nhân xong, mới cất cao giọng nói: “Bẩm Cam công, tất nhiên việc này đã được tính toán thỏa đáng.” Dứt lời, nàng móc ra từ ống tay áo một cuốn sách lụa, mở ra đọc lên: “Cung tên, 1.370.000 cái, trong đó những cái đã cũ, không thể sử dụng được có 560.000 cái.”
Những cung tên này là do Ngọc Tử lệnh cho nô lệ phục vụ quân đội thống kê, cứ mỗi người dùng mười ngón tay làm chuẩn, cứ một ngón tay ứng với mười dây, mỗi dây có mười bó, mỗi bó có mười binh khí, binh khí còn tốt và bị hỏng phải được phân ra rõ ràng, người nào đã dùng đủ mười ngón tay thì đứng vào góc, cuối cùng sẽ thống kê được con số cụ thể. Sau đó, nàng một lần nữa kiểm tra lại, liền thống kê ra được con số như vậy (đoạn này ta bịa một chút).
Giọng nói thanh thúy của Ngọc Tử lại tiếp tục vang lên trong đại điện, “Nỏ, 100.000 cái, Tiễn, 10.800.000 cái, trong đó 3.200.000 cái bị hỏng. Kích, 500.000 cái… Đậu tương dành cho nhân mã cần 22.900.000 đấu, cần dùng 800 xe chuyên chở. Tuy nhiên, lượng thu thập được mới chỉ có 13.000.000 đấu, xe chuyên chở mới có 400 chiếc.”
Khi Ngọc Tử còn đang thao thao bất tuyệt nói ra những con số này thì Tề vương đã phất phất tay, nói: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Ngọc Tử buông sách lụa, khom người lui lại phía sau.
Ngay lúc ấy, Tề thái tử đột nhiên nói: “Đưa sách lụa để ta xem.”
Ngọc Tử hai tay giơ sách lụa, cung kính dâng lên.
Trên cuốn lụa là những con số được ghi bằng chữ nước Tề. Tề thái tử chỉ liếc mắt qua một lượt liền đem trả lại sách lụa cho Ngọc Tử.
Cam công cười ha ha, nhìn về phía công tử Xuất, chắp tay nói: “Công tử thật như thần vậy, chỉ trong vòng có vài ngày mà đã đem mọi việc chỉ ra rõ ràng,” Ngọc Tử chỉ là một phụ nhân, vì vậy, công lao của nàng dĩ nhiên được tính cho phu chủ của nàng.
Công tử Xuất khẽ mỉm cười, vươn tay về phía Ngọc Tử tiếp lấy sách lụa trong tay nàng. Hắn nâng sách lụa lên, cung kính dâng lên Tề vương, nói: “Ngoại trừ nỏ ra, các loại vũ khí khác đều thiếu hụt rất nhiều, mà nghiêm trọng nhất chính là lương thảo.” Dừng một chút, hắn mới tiếp lời: “Xin Đại vương chỉ bảo.”
Vũ khí chuẩn bị không đủ, đây chính là sự việc rất nghiêm trọng.
Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn Tề vương.
Tề vương từ tốn nhận sách lụa, tuỳ ý để ở bên cạnh, rồi cất lời: “Trong những trận chiến trước, làm sao có thể tính toán một cách rõ ràng như vậy? Công tử Xuất không hổ là bậc hiền nhân.” Hắn phất phất tay, “Thôi hãy lui đi, có thể một cuộc chiến mà đánh bại được quân Tần, chỉ công tử mới có thể tiến hành được.”
Công tử Xuất chỉ biết á khẩu. Phía sau hắn, Ngọc Tử hai mắt toả sáng nhìn về phía Tề vương, đột nhiên, nàng rất muốn chạy đến trước mặt Tề vương hắn, cung kính vái hắn một cái thật dài: nếu ngài có thể ….
Phải biết rằng, Công tôn Trữ đã được Tề vương đưa tiền tài trước đây, nhưng làm sao đủ để lo cho trận chiến tranh này. Thiếu hụt nhiều như vậy, Tề vương thực sự cũng chẳng thèm chú ý!
Tề thái tử nhướn mày, hắn đi tới trước mặt Tề vương, chắp tay nói: “Tần và Ngụy là hai cường quốc đương thời, lấy toàn lực mà chống lại hai cường quốc này, phụ vương sao có thể cho rằng chỉ cần đánh một trận là có thể thắng được? Lúc đầu, Công tôn Trữ cam đoan với ta, mọi việc hậu cần không có gì phải lo lắng, thế nhưng bây giờ lại thiếu hụt trầm trọng như vậy! Nhi thần xin xử trảm công tôn Trữ! Quyền trưởng quản diêm phường, phụ vương phải thu hồi lại!”
Lúc này, giọng nói của Tề thái tử vô cùng vang dội, khí thế hiên ngang, sự âm trầm lúc bình thường vẫn tồn tại trên khuôn mặt hắn đã biến đi đâu mất.
Công tôn Trữ, thân là công tôn, cứ thế bị mất chức, ngoài ra còn mắc tội khó mà tha thứ! Mà chính mình đề nghị dùng công tử Xuất, có thể trước khi trận chiến diễn ra, chỉ ra những khuyết thiếu cần bổ sung trong trận chiến lần này, từ đó giúp cho nước Tề bớt đi lo lắng ưu phiền, quả thực đã lập công lớn! Giờ phút này, vì mang tiếng là đã ám sát công tôn Trữ, bị người khác chỉ trích, Tề thái tử vẫn còn cảm giác tức giận.
Suy nghĩ lan man, Tề thái tử lại khẽ liếc về phía Ngọc Tử một cái, cũng chỉ liếc qua, rồi hắn khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Phụ nhân này, đến tột cùng là có những tài năng gì? Vậy mà lúc đầu, hắn không hề hay biết, cứ thế thả cho nàng đi mất!
Cam công lúc này đứng lên, chắp tay nói: “Thái tử nói lời ấy rất đúng. Theo ý của thần, quyền chưởng quản diêm phường (buôn muối) phải chăng nên giao cho công tử Bạc?”
Tề vương nhíu mày, một hồi lâu sau mới gật đầu, nói: “Tốt! Quyền chưởng quản diêm phường liền giao cho Bạc.” Dừng một chút, hắn lại tiếp lời: “Thái tử và Cam công nói đúng, vấn đề lương thảo cùng binh khí cần nhanh chóng bổ sung cho tốt. Chuyện này còn phải làm phiền công tử Xuất.”
“Không dám.”
“Lui ra đi. Mọi công việc, công tử Xuất sẽ thương thảo cùng Thái tử. Nếu cần đến tiền tài, công tử có thể hỏi Cam công và công tử Bạc.”
Công tử Xuất chắp tay nói: “Tuân lệnh.”
Khi chúng thần đã lần lượt lui ra, đột nhiên, vẫn im lặng đứng ở phía sau Ngọc Tử, Cố quân lại nhanh chóng tiến về phía dưới tháp của Tề vương.
Mọi người đang đứng lên rời đi, thấy hành động của Cố quân như vậy, liền nhất thời dừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn.
Cố quân hướng về phía Tề vương vái chào thật sâu, sau đó cất cao giọng nói: “Thần xin Đại vương hãy trừng phạt Nam phu nhân!”
Chúng thần đồng loạt biểu thị sự kinh ngạc.
Tề vương nhíu mày, giọng nói lại tỏ ra vô cùng khách khí, “Tiên sinh vì sao lại phẫn nộ đến vậy?”
Cố quân không chút nao núng, hắn cao giọng nói: “Khi chúng thần đang trên đường vào cung thì gặp Nam phu nhân. Phụ nhân này chỉ dựa vào việc Ngọc cơ mặc y phục của nam nhân mà dám chỉ trích nàng là thích khách, rồi ra lệnh cho võ sĩ bắt bớ xử phạt Ngọc cơ!”
Cố nói tới đây, liền ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt kích động nhìn về phía Tề vương, quát lớn: “Phu nhân ở hậu uyển của Đại vương sao có thể có gan lớn đến thế! Thần thật không biết, Nam phu nhân có thể cuồng vọng đến vậy, phải chăng, quyền lợi của nàng là do Đại vương cho phép? Hay là được quỷ thần cho phép? Thần thật không biết, nếu như các hiền sĩ trong thiên hạ này đến cầu kiến Đại vương đều bị sỉ nhục như vậy, bọn họ sẽ nhìn Đại vương với ánh mắt ra sao? Họ sẽ xem Tề quốc ta như thế nào đây?”
Giọng nói của Cố quân vang vọng, vô cùng kích động, đồng thời cũng hàm chứa vẻ cáo buộc cùng châm biếm mãnh liệt!
Ngay khi Cố quân vừa dứt lời, ba thực khách ở phía sau Ngọc Tử đều đồng loạt bước ra, bọn họ đi tới bên cạnh Cố quân, cùng hắn đứng thành một hàng, cùng nhau hướng ánh mắt lấp lánh nhìn Tề vương, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Có thể nói, hành vi của Nam phu nhân dám tự ý chỉ trích một thực khách là thích khách vô hình trung đã trở thành hành động khiêu khích đối với chúng hiền sĩ!
Tề vương ngạc nhiên nhìn bốn thực khách, hắn nở một nụ cười, nhỏ nhẹ nói: “Phụ nhân ngu dốt mà thôi, sao các tiên sinh phải chấp nhặt với nàng ta?”
Lời này của Tề vương vừa thốt ra, Cố quân lại càng thêm tức giận. Hắn trừng mắt nhìn Tề vương, tiến lên phía trước một bước. Hành động này thật đột ngột, làm Tề vương giật mình nghiêng người về phía sau, thiếu chút nữa ngã ngồi trên tháp cao.
Cố quân vọt tới trước mặt Tề vương, khuôn mặt tức giận đỏ bừng, lớn tiếng quát: “Đại vương sao có thể sủng ái phụ nhân đến thế?”
Thanh âm của Cố quân vừa lớn, lại vô cùng vang đội, tựa như tiếng sấm đánh bên tai, làm cho màng nhĩ của mọi người đều chấn động, cũng làm cho khuôn mặt già nua của Tề vương xám ngoét lại.
Lúc này, giọng nói của Tề thái tử bất chợt vang lên: “Phụ vương, hành động này của Nam phu nhân là quá phận rồi! Sao người còn không phạt nàng trở thành cơ thiếp bình thường, lệnh cho nàng rời tới hàn cung, đóng cửa suy ngẫm về lỗi lầm của mình?”
Lời này của Tề thái tử có thể coi như là cho Tề vương một bậc thang để bước xuống. Tề vương vội vàng gật đầu, liên thanh đáp: “Được, được, liền biếm nàng thành cơ thiếp.”
Cố quân cau mày, còn định nói thêm câu gì đó, nhưng đã bị Tề thái tử chắp tay hướng hắn ngăn lại: “Cố quân bớt giận. Ngọc cơ chẳng qua là một phụ nhân, Nam phu nhân cũng là một phụ nhân. Một phụ nhân chỉ trích một phụ nhân, ngôn từ không đúng, cũng là chuyện bình thường. Ta thiết nghĩ, nếu đường đường là một trượng phu, tới diện kiến Đại vương ta, Nam phu nhân tất nhiên sẽ không dám mắc phải lỗi lầm như vậy!”
Lời này của hắn kỳ thực là muốn nói: Việc Nam phu nhân chỉ trích Ngọc cơ cũng không phải là lỗi lầm gì quá lớn.
Những lời này của Tề thái tử cũng hợp tình hợp lý, vì thế, các nam nhân trong điện lúc này đều gật đầu hưởng ứng. Cố quân liền hướng về phía Tề thái tử và Tề vương vái chào thật sâu, rồi cùng ba thực khách còn lại đồng thời lui ra.
Những người khác cũng hướng về phía Tề vương, hành lễ cáo lui rồi đi ra ngoài điện.
Cho tới tận lúc rời khỏi đại điện, Ngọc Tử vẫn luôn cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vô cùng thành thật.
Vừa rời khỏi Tề cung, công tử Xuất liền ngay lập tức từ chỗ Cam công lấy ra ba ngàn lượng vàng, chuẩn bị hướng về phía dân chúng để mua lương thực cùng binh khí. Chỉ bằng gần ấy ngân lượng, vốn là không đủ để chuẩn bị hết lương thảo cùng vật dụng cho chiến tranh, tuy nhiên, công tử Xuất vẫn có thể hướng tới quan lại của Tề quốc, yêu cầu bọn họ ngày đêm không nghỉ chế tạo, gia công binh khí, sẽ tiết kiệm được một lượng lớn tiền bạc.
Năm người Ngọc Tử được phân cho nhiệm vụ thu gom lương thảo. Đây làm nhiệm vụ vô cùng nặng nề. Có điều, do lương thảo không phải là vấn đề khẩn cấp hàng đầu, vì lương thảo dự trữ của triều đình vẫn còn duy trì một đoạn thời gian nữa, do đó, bọn họ chỉ cần cố gắng trưng thu lương thực từ các nơi, đảm bảo cho sau khi lương thực dự trữ đã dùng hết, liền có lương thực mới bù vào, không để xảy ra thiếu hụt là được.
Trên sân rộng, các vị thực khách đều có ngựa chuyên dụng của mình. Ngọc Tử hướng về bốn thực khách trong nhóm mình, chắp tay nói: “Thiếp nghĩ rằng, nhóm ta có năm người, sao không chia ra thành năm nhóm đi thu thập lương thảo? Như bản thân thiếp, nguyện đi tới thành Tằng để thu thập lương thảo, Cố quân nên ở lại trong thành Lâm Truy để điều ứng, còn lại chư quân, có thể chọn một địa phương nào đó để đi.”
Lời của nàng vừa dứt, Cố quân lập tức gật đầu, nói: “Quả là diệu kế!”
“Tốt.”
“Có thể làm được.”
Ngọc Tử mỉm cười, nói: “Vậy còn chờ gì nữa, chư quân, chúng ta xuất phát thôi.”
“Được.”
Ngọc Tử liền ngồi xe ngựa, cầm theo hai trăm lượng vàng, dưới sự bảo vệ của hai mươi kiếm khách, rời khỏi cửa lớn của phủ.
Chẳng mấy chốc, trên xe của nàng đã có nhiều thêm một người, người ấy chính là Cung.
Cung đã từng sống nhiều năm ở thành Tằng, quả thực đã hiểu biết nơi đó rất rõ.
Cha và con gái cùng ngồi trên xe ngựa, Cung hồ nghi liếc nhìn Ngọc Tử, thấy nàng mỗi lần liếc nhìn về phía chiếc rương chứa hoàng kim kia đều cười đến híp cả hai mắt, lần khác nhìn lại, lại chỉ thấy một cặp mắt lim dim.
Cung nhăn mày, hỏi: “Sao con ta lại vui vẻ thế?”
Ngọc Tử nhanh chóng nghiêm mặt lại, nàng khẽ hắng giọng, nói một cách nghiêm túc: “Con gái lúc này đã được phu chủ coi trọng, vì thế vô cùng hạnh phúc.”
Cung cười ha hả, nét mặt già nua như giãn ra, “Con ta có kết thúc có hậu, người làm cha này cũng đỡ phải lo lắng.”
Ngọc Tử nhìn vẻ mặt cảm khái, vô cùng vui mừng của người cha già mà âm thầm lắc đầu.
Có tám kiếm khách mở đường, cả đội ngũ trông vô cùng hoành tráng. Khi đội ngũ tới thành Tằng thì đều khiến người người phải ngước nhìn.
Ngọc Tử xốc màn xe lên. Khi thấy được khuôn mặt hai cha con nhà Ngọc Tử, những dân chúng ở đây đều nhất thời kinh sợ.
Một khuôn mặt quen thuộc gắt gao nhìn về phía hai cha con Ngọc Tử, nhìn chằm chằm khuôn mặt vui vẻ của Cung và khuôn mặt hồng hào của Ngọc Tử ở bên cạnh, rồi lại nhìn hai hàng kiếm khách cưỡi ngựa bảo vệ hai bên xe, hai mắt hắn mở thật lớn, hồi lâu còn chưa định thần lại được.
Tề thái tử mím mím vành môi mỏng, hai mắt gắt gao nhìn về phía Ngọc Tử.
Ở bên cạnh, Cam công cũng nhìn về phía Ngọc Tử, sau một lúc đánh giá nàng, hắn nhìn về phía mấy thực khách ở phía sau nàng, hỏi: “Đại chiến lần này, công tôn Trữ đã chuẩn bị lương thảo, không biết đã chuẩn bị được thỏa đáng chưa?”
Công tử Xuất đã chỉ rõ ràng thân phận cùng nhiệm vụ giao cho Ngọc Tử, nhưng Cam công vẫn bỏ qua nàng mà hướng về mấy thực khách ở phía sau nàng, chứng tỏ, hắn còn chưa tín nhiệm Ngọc Tử.
Đáp lại ánh mắt của Cam công, các thực khách đều hướng về phía Ngọc Tử nhìn tới.
Thấy chúng thực khách không định đáp lời, Ngọc Tử hướng về phía Cam công, chắp tay hành lễ theo đúng tiêu chuẩn một nam nhân xong, mới cất cao giọng nói: “Bẩm Cam công, tất nhiên việc này đã được tính toán thỏa đáng.” Dứt lời, nàng móc ra từ ống tay áo một cuốn sách lụa, mở ra đọc lên: “Cung tên, 1.370.000 cái, trong đó những cái đã cũ, không thể sử dụng được có 560.000 cái.”
Những cung tên này là do Ngọc Tử lệnh cho nô lệ phục vụ quân đội thống kê, cứ mỗi người dùng mười ngón tay làm chuẩn, cứ một ngón tay ứng với mười dây, mỗi dây có mười bó, mỗi bó có mười binh khí, binh khí còn tốt và bị hỏng phải được phân ra rõ ràng, người nào đã dùng đủ mười ngón tay thì đứng vào góc, cuối cùng sẽ thống kê được con số cụ thể. Sau đó, nàng một lần nữa kiểm tra lại, liền thống kê ra được con số như vậy (đoạn này ta bịa một chút).
Giọng nói thanh thúy của Ngọc Tử lại tiếp tục vang lên trong đại điện, “Nỏ, 100.000 cái, Tiễn, 10.800.000 cái, trong đó 3.200.000 cái bị hỏng. Kích, 500.000 cái… Đậu tương dành cho nhân mã cần 22.900.000 đấu, cần dùng 800 xe chuyên chở. Tuy nhiên, lượng thu thập được mới chỉ có 13.000.000 đấu, xe chuyên chở mới có 400 chiếc.”
Khi Ngọc Tử còn đang thao thao bất tuyệt nói ra những con số này thì Tề vương đã phất phất tay, nói: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Ngọc Tử buông sách lụa, khom người lui lại phía sau.
Ngay lúc ấy, Tề thái tử đột nhiên nói: “Đưa sách lụa để ta xem.”
Ngọc Tử hai tay giơ sách lụa, cung kính dâng lên.
Trên cuốn lụa là những con số được ghi bằng chữ nước Tề. Tề thái tử chỉ liếc mắt qua một lượt liền đem trả lại sách lụa cho Ngọc Tử.
Cam công cười ha ha, nhìn về phía công tử Xuất, chắp tay nói: “Công tử thật như thần vậy, chỉ trong vòng có vài ngày mà đã đem mọi việc chỉ ra rõ ràng,” Ngọc Tử chỉ là một phụ nhân, vì vậy, công lao của nàng dĩ nhiên được tính cho phu chủ của nàng.
Công tử Xuất khẽ mỉm cười, vươn tay về phía Ngọc Tử tiếp lấy sách lụa trong tay nàng. Hắn nâng sách lụa lên, cung kính dâng lên Tề vương, nói: “Ngoại trừ nỏ ra, các loại vũ khí khác đều thiếu hụt rất nhiều, mà nghiêm trọng nhất chính là lương thảo.” Dừng một chút, hắn mới tiếp lời: “Xin Đại vương chỉ bảo.”
Vũ khí chuẩn bị không đủ, đây chính là sự việc rất nghiêm trọng.
Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn Tề vương.
Tề vương từ tốn nhận sách lụa, tuỳ ý để ở bên cạnh, rồi cất lời: “Trong những trận chiến trước, làm sao có thể tính toán một cách rõ ràng như vậy? Công tử Xuất không hổ là bậc hiền nhân.” Hắn phất phất tay, “Thôi hãy lui đi, có thể một cuộc chiến mà đánh bại được quân Tần, chỉ công tử mới có thể tiến hành được.”
Công tử Xuất chỉ biết á khẩu. Phía sau hắn, Ngọc Tử hai mắt toả sáng nhìn về phía Tề vương, đột nhiên, nàng rất muốn chạy đến trước mặt Tề vương hắn, cung kính vái hắn một cái thật dài: nếu ngài có thể ….
Phải biết rằng, Công tôn Trữ đã được Tề vương đưa tiền tài trước đây, nhưng làm sao đủ để lo cho trận chiến tranh này. Thiếu hụt nhiều như vậy, Tề vương thực sự cũng chẳng thèm chú ý!
Tề thái tử nhướn mày, hắn đi tới trước mặt Tề vương, chắp tay nói: “Tần và Ngụy là hai cường quốc đương thời, lấy toàn lực mà chống lại hai cường quốc này, phụ vương sao có thể cho rằng chỉ cần đánh một trận là có thể thắng được? Lúc đầu, Công tôn Trữ cam đoan với ta, mọi việc hậu cần không có gì phải lo lắng, thế nhưng bây giờ lại thiếu hụt trầm trọng như vậy! Nhi thần xin xử trảm công tôn Trữ! Quyền trưởng quản diêm phường, phụ vương phải thu hồi lại!”
Lúc này, giọng nói của Tề thái tử vô cùng vang dội, khí thế hiên ngang, sự âm trầm lúc bình thường vẫn tồn tại trên khuôn mặt hắn đã biến đi đâu mất.
Công tôn Trữ, thân là công tôn, cứ thế bị mất chức, ngoài ra còn mắc tội khó mà tha thứ! Mà chính mình đề nghị dùng công tử Xuất, có thể trước khi trận chiến diễn ra, chỉ ra những khuyết thiếu cần bổ sung trong trận chiến lần này, từ đó giúp cho nước Tề bớt đi lo lắng ưu phiền, quả thực đã lập công lớn! Giờ phút này, vì mang tiếng là đã ám sát công tôn Trữ, bị người khác chỉ trích, Tề thái tử vẫn còn cảm giác tức giận.
Suy nghĩ lan man, Tề thái tử lại khẽ liếc về phía Ngọc Tử một cái, cũng chỉ liếc qua, rồi hắn khẽ thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Phụ nhân này, đến tột cùng là có những tài năng gì? Vậy mà lúc đầu, hắn không hề hay biết, cứ thế thả cho nàng đi mất!
Cam công lúc này đứng lên, chắp tay nói: “Thái tử nói lời ấy rất đúng. Theo ý của thần, quyền chưởng quản diêm phường (buôn muối) phải chăng nên giao cho công tử Bạc?”
Tề vương nhíu mày, một hồi lâu sau mới gật đầu, nói: “Tốt! Quyền chưởng quản diêm phường liền giao cho Bạc.” Dừng một chút, hắn lại tiếp lời: “Thái tử và Cam công nói đúng, vấn đề lương thảo cùng binh khí cần nhanh chóng bổ sung cho tốt. Chuyện này còn phải làm phiền công tử Xuất.”
“Không dám.”
“Lui ra đi. Mọi công việc, công tử Xuất sẽ thương thảo cùng Thái tử. Nếu cần đến tiền tài, công tử có thể hỏi Cam công và công tử Bạc.”
Công tử Xuất chắp tay nói: “Tuân lệnh.”
Khi chúng thần đã lần lượt lui ra, đột nhiên, vẫn im lặng đứng ở phía sau Ngọc Tử, Cố quân lại nhanh chóng tiến về phía dưới tháp của Tề vương.
Mọi người đang đứng lên rời đi, thấy hành động của Cố quân như vậy, liền nhất thời dừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn.
Cố quân hướng về phía Tề vương vái chào thật sâu, sau đó cất cao giọng nói: “Thần xin Đại vương hãy trừng phạt Nam phu nhân!”
Chúng thần đồng loạt biểu thị sự kinh ngạc.
Tề vương nhíu mày, giọng nói lại tỏ ra vô cùng khách khí, “Tiên sinh vì sao lại phẫn nộ đến vậy?”
Cố quân không chút nao núng, hắn cao giọng nói: “Khi chúng thần đang trên đường vào cung thì gặp Nam phu nhân. Phụ nhân này chỉ dựa vào việc Ngọc cơ mặc y phục của nam nhân mà dám chỉ trích nàng là thích khách, rồi ra lệnh cho võ sĩ bắt bớ xử phạt Ngọc cơ!”
Cố nói tới đây, liền ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt kích động nhìn về phía Tề vương, quát lớn: “Phu nhân ở hậu uyển của Đại vương sao có thể có gan lớn đến thế! Thần thật không biết, Nam phu nhân có thể cuồng vọng đến vậy, phải chăng, quyền lợi của nàng là do Đại vương cho phép? Hay là được quỷ thần cho phép? Thần thật không biết, nếu như các hiền sĩ trong thiên hạ này đến cầu kiến Đại vương đều bị sỉ nhục như vậy, bọn họ sẽ nhìn Đại vương với ánh mắt ra sao? Họ sẽ xem Tề quốc ta như thế nào đây?”
Giọng nói của Cố quân vang vọng, vô cùng kích động, đồng thời cũng hàm chứa vẻ cáo buộc cùng châm biếm mãnh liệt!
Ngay khi Cố quân vừa dứt lời, ba thực khách ở phía sau Ngọc Tử đều đồng loạt bước ra, bọn họ đi tới bên cạnh Cố quân, cùng hắn đứng thành một hàng, cùng nhau hướng ánh mắt lấp lánh nhìn Tề vương, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Có thể nói, hành vi của Nam phu nhân dám tự ý chỉ trích một thực khách là thích khách vô hình trung đã trở thành hành động khiêu khích đối với chúng hiền sĩ!
Tề vương ngạc nhiên nhìn bốn thực khách, hắn nở một nụ cười, nhỏ nhẹ nói: “Phụ nhân ngu dốt mà thôi, sao các tiên sinh phải chấp nhặt với nàng ta?”
Lời này của Tề vương vừa thốt ra, Cố quân lại càng thêm tức giận. Hắn trừng mắt nhìn Tề vương, tiến lên phía trước một bước. Hành động này thật đột ngột, làm Tề vương giật mình nghiêng người về phía sau, thiếu chút nữa ngã ngồi trên tháp cao.
Cố quân vọt tới trước mặt Tề vương, khuôn mặt tức giận đỏ bừng, lớn tiếng quát: “Đại vương sao có thể sủng ái phụ nhân đến thế?”
Thanh âm của Cố quân vừa lớn, lại vô cùng vang đội, tựa như tiếng sấm đánh bên tai, làm cho màng nhĩ của mọi người đều chấn động, cũng làm cho khuôn mặt già nua của Tề vương xám ngoét lại.
Lúc này, giọng nói của Tề thái tử bất chợt vang lên: “Phụ vương, hành động này của Nam phu nhân là quá phận rồi! Sao người còn không phạt nàng trở thành cơ thiếp bình thường, lệnh cho nàng rời tới hàn cung, đóng cửa suy ngẫm về lỗi lầm của mình?”
Lời này của Tề thái tử có thể coi như là cho Tề vương một bậc thang để bước xuống. Tề vương vội vàng gật đầu, liên thanh đáp: “Được, được, liền biếm nàng thành cơ thiếp.”
Cố quân cau mày, còn định nói thêm câu gì đó, nhưng đã bị Tề thái tử chắp tay hướng hắn ngăn lại: “Cố quân bớt giận. Ngọc cơ chẳng qua là một phụ nhân, Nam phu nhân cũng là một phụ nhân. Một phụ nhân chỉ trích một phụ nhân, ngôn từ không đúng, cũng là chuyện bình thường. Ta thiết nghĩ, nếu đường đường là một trượng phu, tới diện kiến Đại vương ta, Nam phu nhân tất nhiên sẽ không dám mắc phải lỗi lầm như vậy!”
Lời này của hắn kỳ thực là muốn nói: Việc Nam phu nhân chỉ trích Ngọc cơ cũng không phải là lỗi lầm gì quá lớn.
Những lời này của Tề thái tử cũng hợp tình hợp lý, vì thế, các nam nhân trong điện lúc này đều gật đầu hưởng ứng. Cố quân liền hướng về phía Tề thái tử và Tề vương vái chào thật sâu, rồi cùng ba thực khách còn lại đồng thời lui ra.
Những người khác cũng hướng về phía Tề vương, hành lễ cáo lui rồi đi ra ngoài điện.
Cho tới tận lúc rời khỏi đại điện, Ngọc Tử vẫn luôn cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vô cùng thành thật.
Vừa rời khỏi Tề cung, công tử Xuất liền ngay lập tức từ chỗ Cam công lấy ra ba ngàn lượng vàng, chuẩn bị hướng về phía dân chúng để mua lương thực cùng binh khí. Chỉ bằng gần ấy ngân lượng, vốn là không đủ để chuẩn bị hết lương thảo cùng vật dụng cho chiến tranh, tuy nhiên, công tử Xuất vẫn có thể hướng tới quan lại của Tề quốc, yêu cầu bọn họ ngày đêm không nghỉ chế tạo, gia công binh khí, sẽ tiết kiệm được một lượng lớn tiền bạc.
Năm người Ngọc Tử được phân cho nhiệm vụ thu gom lương thảo. Đây làm nhiệm vụ vô cùng nặng nề. Có điều, do lương thảo không phải là vấn đề khẩn cấp hàng đầu, vì lương thảo dự trữ của triều đình vẫn còn duy trì một đoạn thời gian nữa, do đó, bọn họ chỉ cần cố gắng trưng thu lương thực từ các nơi, đảm bảo cho sau khi lương thực dự trữ đã dùng hết, liền có lương thực mới bù vào, không để xảy ra thiếu hụt là được.
Trên sân rộng, các vị thực khách đều có ngựa chuyên dụng của mình. Ngọc Tử hướng về bốn thực khách trong nhóm mình, chắp tay nói: “Thiếp nghĩ rằng, nhóm ta có năm người, sao không chia ra thành năm nhóm đi thu thập lương thảo? Như bản thân thiếp, nguyện đi tới thành Tằng để thu thập lương thảo, Cố quân nên ở lại trong thành Lâm Truy để điều ứng, còn lại chư quân, có thể chọn một địa phương nào đó để đi.”
Lời của nàng vừa dứt, Cố quân lập tức gật đầu, nói: “Quả là diệu kế!”
“Tốt.”
“Có thể làm được.”
Ngọc Tử mỉm cười, nói: “Vậy còn chờ gì nữa, chư quân, chúng ta xuất phát thôi.”
“Được.”
Ngọc Tử liền ngồi xe ngựa, cầm theo hai trăm lượng vàng, dưới sự bảo vệ của hai mươi kiếm khách, rời khỏi cửa lớn của phủ.
Chẳng mấy chốc, trên xe của nàng đã có nhiều thêm một người, người ấy chính là Cung.
Cung đã từng sống nhiều năm ở thành Tằng, quả thực đã hiểu biết nơi đó rất rõ.
Cha và con gái cùng ngồi trên xe ngựa, Cung hồ nghi liếc nhìn Ngọc Tử, thấy nàng mỗi lần liếc nhìn về phía chiếc rương chứa hoàng kim kia đều cười đến híp cả hai mắt, lần khác nhìn lại, lại chỉ thấy một cặp mắt lim dim.
Cung nhăn mày, hỏi: “Sao con ta lại vui vẻ thế?”
Ngọc Tử nhanh chóng nghiêm mặt lại, nàng khẽ hắng giọng, nói một cách nghiêm túc: “Con gái lúc này đã được phu chủ coi trọng, vì thế vô cùng hạnh phúc.”
Cung cười ha hả, nét mặt già nua như giãn ra, “Con ta có kết thúc có hậu, người làm cha này cũng đỡ phải lo lắng.”
Ngọc Tử nhìn vẻ mặt cảm khái, vô cùng vui mừng của người cha già mà âm thầm lắc đầu.
Có tám kiếm khách mở đường, cả đội ngũ trông vô cùng hoành tráng. Khi đội ngũ tới thành Tằng thì đều khiến người người phải ngước nhìn.
Ngọc Tử xốc màn xe lên. Khi thấy được khuôn mặt hai cha con nhà Ngọc Tử, những dân chúng ở đây đều nhất thời kinh sợ.
Một khuôn mặt quen thuộc gắt gao nhìn về phía hai cha con Ngọc Tử, nhìn chằm chằm khuôn mặt vui vẻ của Cung và khuôn mặt hồng hào của Ngọc Tử ở bên cạnh, rồi lại nhìn hai hàng kiếm khách cưỡi ngựa bảo vệ hai bên xe, hai mắt hắn mở thật lớn, hồi lâu còn chưa định thần lại được.
/142
|