Chương 322. Xét hỏi không nói gì 4
Editor: Quỳnh Nguyễn
Buổi tối, bên trong nhà hàng Tây.
Tiểu Thỏ ngồi ở trên vị trí, nhìn Từ Cảnh Thần toàn thân tây trang caravat ngồi ở đối diện mình nhịn không được liền cảm thấy có chút buồn cười.
Tiểu gia hỏa này, mỗi lần ra ngoài ăn cơm đều phải mặc như vậy sao?
Từ Cảnh Thần nhận thấy được ý cười trong ánh mắt Tiểu Thỏ nhìn chính mình, trợn trừng mắt với cô, sau đó dùng ánh mắt ý bảo cô mau bắt đầu hành động tối hôm nay.
"Khụ khụ." Tiểu Thỏ nhẹ nhàng mà ho hai tiếng, sau khi người phục vụ giúp bọn họ xác nhận thực đơn xong liền hướng tới Từ Hướng Tư ngồi ở bên cạnh Từ Cảnh Thần cười tít mắt hỏi: "Chú Từ, cháu có thể hỏi chú một vấn đề không?"
"Mời hỏi." Từ Hướng Tư cười tít mắt nhìn Tiểu Thỏ, hướng tới cô nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Vì sao chú thích mẹ cháu?" Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Từ Hướng Tư hỏi.
"Ách. . ." Từ Hướng Tư có lẽ thật không ngờ Tiểu Thỏ vậy mà sẽ hỏi mình vấn đề này, liền không tự chủ được ngẩng đầu hướng tới mẹ Tiểu Thỏ nhìn qua.
Trên mặt mẹ Tiểu Thỏ cũng là có chút nghi hoặc, bà hoàn toàn không biết vì sao Tiểu Thỏ hỏi điều này.
"Uh`m. . ." Từ Hướng Tư hơi hơi trầm ngâm chốc lát, sau đó cười nhìn Tiểu Thỏ, thật sự trả lời: "Không có nguyên nhân."
"A?" Tiểu Thỏ không nghĩ tới ông vậy mà sẽ trả lời như thế này, vốn nghĩ ông tùy tiện nói một lý do thích mẹ mình, cô và Từ Cảnh Thần cũng có thể mở miệng phản bác...
" Thích chính là thích, loại tâm tình kia chính là hi vọng mỗi một phút đều có thể nhìn thấy người ấy, lúc không thấy được, lúc nào cũng nghĩ tới người ấy, lúc nhìn thấy lại có cảm giác hưng phấn, tim đập nhanh hơn, lúc cùng một chỗ sẽ cảm giác cực kỳ ấm áp, thấy người ấy phiền não cũng sẽ phiền não theo, thấy người ấy vui vẻ cũng sẽ vui vẻ theo." Từ Hướng Tư cười tít mắt nhìn Tiểu Thỏ, hỏi ngược lại: "Tiểu Thỏ có người trong lòng không?"
"Ách. . .Cháu..." Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn Từ Cảnh Thần một cái, cái này. . . Cái này. . . Tại sao tình thế giống như không có ở trong dự liệu của bọn họ.
" Vậy ý tứ ba ba chính là thích một người cũng sẽ thích khuyết điểm của người kia?" Từ Cảnh Thần nhàn nhạt nhìn Tiểu Thỏ một cái, không nhanh không chậm hướng tới ông hỏi.
"Đúng vậy." Từ Hướng Tư cười tít mắt gật đầu.
Thật tốt quá! Chủ đề rốt cục đến đây!
Tiểu Thỏ nhất thời đưa mười hai vạn vì sao ra, nhìn Từ Hướng Tư nghiêm túc nói: "Vậy chú Từ, mẹ cháu không thích nấu cơm, không thích dọn dẹp vệ sinh, chú cũng thích bà sao?"
"Uh`m?" Từ Hướng Tư hơi hơi ngẩn ra, nhìn thoáng qua mẹ Tiểu Thỏ, sau đó cười hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Cái này chú có thể lý giải, dù sao công việc mẹ con cực kỳ bận, có rất nhiều phương diện trong sinh hoạt sẽ có chút cố không tới, nếu cô ấy không thích nấu cơm, không thích dọn dẹp vệ sinh mà nói, chúng ta đây có thể tìm dì giúp việc, như vậy không phải đều đã giải quyết rồi hả?"
". . . Kia, tư thế mẹ cháu đi ngủ không tốt, mới trước đây còn đạp cháu xuống giường, cái này cũng không sao cả?" Tiểu Thỏ phát hiện chiêu thứ nhất của mình liền bị Từ Hướng Tư không hiển sơn lộ thủy phá giải như vậy, vì thế vội vàng lại xuất ra chiêu thứ hai.
"Vậy sao?" Từ Hướng Tư ý vị thâm trường nhìn mẹ Tiểu Thỏ một cái, thấy bà có chút xấu hổ, "Không sao, quãng đời còn lại dài như thế, chú có thể từ từ sửa chữa vấn đề tư thế ngủ của cô ấy."
". . ." Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn ánh sáng ôn nhu trong mắt ông nhìn mẹ mình.... Dường như thật sự tràn đầy đều là sủng nịch...
/1433
|