Cuối cùng Lăng Khiên ở lại cũng không đến một ngày. Sáng sớm ngày thứ hai Đồng Yên đã rời giường sớm giúp anh thu thập hành lý. Lăng Khiên sau khi tỉnh lại, nhìn thân hình nho nhỏ đang thu thập hành lý cho mình thì cúi đầu thở dài một hơi, một lần nữa ngửa mặt nằm vật xuống, kéo chăn lên che mặt, đè nén lại tất cả thương nhớ cùng lưu luyến ở trong lòng rồi mới đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.
Mẹ Đồng Yên sáng sớm mang điểm tâm tới bệnh viện cho chồng, cho nên trên bàn cơm chỉ còn hai người Đồng Yên và Lăng Khiên, bọn họ vẫn duy trì trầm mặc. Lăng Khiên từ từ ăn cháo, khóe miệng có độ cong nho nhỏ, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía đối diện đang mang vẻ mặt ưu thương nhìn mình. Trong mắt cô nồng đậm lưu luyến, không nỡ rời xa làm trong lòng anh khó chịu muốn chết.
Rốt cuộc sau khi ăn xong bát cháo, anh than nhẹ một tiếng, cầm lấy tờ giấy ăn lau miệng rồi đứng dậy đi tới. Anh trực tiếp ôm lấy cô gái nhỏ đang ngẩng đầu theo dõi hành động của anh, ôm ngang lấy người trước ngực rồi bước nhanh về phía phòng ngủ, đặt cô ở trên giường sau đó bắt đầu hôn.
Những nụ hôn nóng bỏng, tinh tế mà ngọt ngào lướt qua từng tấc da thịt Đồng Yên, cô thở khẽ hai cái, sau đó hai tay cô ôm thật chặt lấy tấm lưng đầy khiêu gợi của anh, cằm cô chôn ở gáy anh, khẽ cắn một cái.
Lăng Khiên cảm giác được từng cơn tê dại sau khi đụng chạm, cả người khẽ run lên một cái, sau đó anh dùng tay nâng gáy cô lên, làm cô không thể cần dùng hành động này náo loạn trên vai anh nữa.
Một lát sai, Lăng Khiên nhẹ véo nhẹ nắm cái cổ tinh tế của cô nói: “Anh phải đi rồi, tài xế đã đợi rất lâu rồi.”
Đồng Yên cúi đầu mang theo nghẹn ngào đáp một tiếng nhưng cô lại ôm lấy anh càng chặt hơn.
Anh hôn một chút lên tóc cô và ôm cô ngồi dậy, nhẹ vỗ về lưng cô nói: “Ngoan, không bận thì anh lại tới thăm em. Em ở nhà phải phụng dưỡng bố mẹ thật tốt, chờ chú Đồng khá hơn một chút, chúng ta lại đón họ về chơi.”
Đồng Yên mặt vẫn chôn ở cổ anh nhẹ nhàng lên tiếng, rồi ôn nhu nói: “Sau khi trở về anh nhớ phải đi bệnh viện kiểm tra, uống thuốc đúng giờ, không được làm việc quá mệt mỏi. Mỗi giờ em sẽ gọi điện kiểm tra anh đấy nhé.”
Lăng Khiên gật đầu cười: “Tuân lệnh!”
Nhưng cuối cùng vẫn phải tách ra, Đồng Yên vẫn đứng ở dưới lầu chờ cho tới khi không còn nhìn thấy bóng xe nữa thì mắt mới hồng hồng lên nhà, trở lại phòng ngủ nhìn quần áo của anh tán loạn trên giường, cô quỳ xuống dưới đất, áp mặt vào áo hít hít ngửi ngửi, thật cẩn thận cầm áo anh rồi lúc sau mới đứng dậy treo vào tủ.
Lăng Khiên sau khi lên xe, ngồi ở phía sau, ánh mắt anh nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ không tính là quen thuộc nhưng cũng coi như là thân thiết, trên mặt là nụ cười vô cùng nhu hòa. Cho đến khi xe tăng tốc độ, nhu tình cùng lưu luyến trong đáy mắt anh biến mất, xoay người nhận lấy laptop mà tài xế mang đến, xem xét một chút bưu kiện sau đó bắt đầu bận rộn.
Trở lại thành phố G, Lăng Khiên về nhà tắm rửa sạch sẽ, đổi y phục rồi lập tức đến công ty. Sau khi cuộc họp kết thúc thì đã qua giờ cơm tối, Lăng Khiên một bộ dạng mệt mỏi trở lại phòng làm việc, nằm trên ghế salon móc ra một điếu thuốc đốt, mãnh liệt hút hai cái rồi mới lấy điện thoại ra nhận xem tin nhắn đã nhận được từ hai tiếng trước.
“Anh đang làm gì thế?”
Đọc tin nhắn của cô, mọi mệt mỏi trên mặt anh đã giảm đi bởi nụ cười ôn hòa và vui vẻ.
Sở dĩ anh không gọi điện, là bởi vì anh mệt mỏi thì đến một câu cũng không muốn nói, lại sợ khi cô nghe thấy giọng anh như vậy thì lại lo lắng. Không biết từ lúc nào anh lại yêu công việc nhắn tin nói chuyện phiếm với cô, mỗi lần anh nhắn trở lại cũng rất ngắn gọn, nhưng khi nhận được một tin nhắn dài cùng trần đầy nỗi nhớ và đau lòng của cô với anh, cảm giác vô cùng tuyệt diệu.
Nằm nghỉ trên ghế salon trong chốc lát, anh đứng dậy đi về bàn làm việc, vừa ngồi xuống thì điện thoại lại vang lên.
Mấy phút đồng hồ sau, một người mặc đồng phục đưa cơm đưa cho anh một cái túi.
Anh ta nói: “Lăng tiên sinh, đây là một chút cháo vị Đồng tiểu thư gọi điện nhờ mang tới cho ngài. Ngài xem có vấn đề gì không sau đó thì xin ký vào tờ giấy này.”
Lăng Khiên gật đầu cười, ký vào tờ giấy rồi trả tiền.
Chờ phục vụ sinh rời đi, anh mở hộp cơm ra, cầm lấy thìa khuấy khuấy mấy cái, sau đó từ từ ăn. Quán cháo này cách công ty anh không xa lắm, lần trước Đồng Yên tới đây, hai người cùng đi ăn, trong lúc vô tình anh có nói một câu: “Quán cháo này cũng không tệ lắm, cũng hơi giống em nấu.”
Sau khi ăn xong thì cô chạy ra ngoài luôn, khi nhìn theo cô thì Lăng Khiên đã thấy cô thu ngân nói với cô mấy câu gì đó, lúc đi về trên mặt cô rất cao hứng và phấn chấn. Khi anh hỏi: “Em vừa làm gì thế?” thì cô tủm tỉm nói: “Không nói cho anh.”
Bây giờ thì anh mới biết được đáp án. Hóa ra cô đi hỏi người ta xem là có phục vụ mang đến tận nhà không, hơn nữa còn xin số điện thoại.
Lăng Khiên ăn từng miếng từng miếng cháo, rất chân thành, rất cẩn thận, giống như là đang thương thức mỹ vị quý hiếm vậy. Vẻ mặt anh nhu hòa, nhìn kỹ sẽ phát hiện vàng mắt anh có chút hồng hồng.
Vừa mới ăn xong thì Đồng Yên nhắn tin cho anh: “Làm sao trễ thế này mới nhắn tin trở lại cho em? Anh về nhà chưa?”
Anh trả lời: “Về rồi.”
Cô lại hỏi: “Anh đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
Anh hoàn toàn không ngờ rằng cô lại còn có thể biết tình trạng hiện giờ của anh ra sao. Anh cũng không thể nói dối cô được, hai là nhắn tin cho cô một cái tin nhắn thật dài thật dài, cuối cùng cô nói: “Anh nên nghỉ sớm một chút đi. Ngủ ngon!” Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới cô lại gọi điện giúp anh đặt một phần cháo. Anh làm sao có thể không cảm động cho được.
Anh cảm thấy mũi mình chua chua!
Anh cũng không có gửi tin nhắn giải thích vì sao lại nói dối cô, cũng không gọi điện cám ơn cô, anh chẳng qua an an tĩnh tĩnh ăn hết bát cháo. Anh cảm thấy chỉ có thể làm như vậy mới không làm thất vọng sự quan tâm và yêu thương của cô đối với anh.
Ba ngày sau, Lăng Khiên một lần nữa nhận được điện thoại của Lý Duệ nói là thị trường chứng khoán của Viễn Đông vô cùng khác thường, anh ta còn bảo đây là khảo nghiệm nghiêm trọng nhất từ trước đến nay công ty gặp phải. Hơn nữa đã có hai ngân hàng hướng anh nói rằng muốn dừng lại hợp đồng kí kết giữa hai bên.
Thật ra thì, khủng hoảng tài chính của mỗi công ty trong một thời gian ngắn cũng không phải là vấn đề, chỉ có điều là anh đang vay quay vòng mấy ngân hàng một lúc, bọn họ không ngừng thúc giục công ty giải quyết nhanh chóng. Việc này không phải đại sự gì, chỉ khi nào liên quan đến việc ngân hàng tuyên bố ngưng hợp đồng thì vấn đề không còn đơn giản như vậy nữa. Nói như vậy, ngân hàng nhất định đã nghe được tin tức gì đó không tốt, ví dụ như cổ phiếu công ty này đang sụt giá thảm hại hoặc là đang sắp phá sản, nếu không ngân hàng sẽ không dễ dàng hướng đối tác nói ngưng hợp đồng. Nhất là với Viễn Đông.
Lăng Khiên ngồi ở sau bàn làm việc, hai tay đặt sau ót, nhắm mắt lại, vẻ mặt nghiêm trọng và lãnh khóc, hai chân mày nhíu chặt lại, đầu óc anh hoạt động với tốc độ cao nhất.
Ngân hàng đã ra mặt, như vậy chứng tỏ tình huống đã tương đối nguy cấp, nhưng là anh không thể nghĩ ra được ai đứng sau làm như vậy. Không có chút nào ngoài ý muốn, cổ phiếu Viễn Đông bị hỗn loạn tuyệt đối không phải là hiện tượng tình cờ. Làm anh không nghĩ ra chính là, cổ phần trên thị diện của Viễn Đông chỉ có mười phần trăm, Lục Tư Triết trong tay có ba mươi phần trăm, trong tay anh có năm mươi phần trăm, đổng sự hội cổ đông chỉ có mười phần trăm, cho dù đối phương thu mua toàn bộ cũng chỉ có hai mươi phần trăm. Điều này tất nhiên không thể vặn ngã anh được.
Trước mắt anh dần dần loại bỏ năng lực của từng đối thủ có thể thu mua lại Viễn Đông, cuối cùng dừng lại ở hai cái tên: Công ty thương mại Thắng Thiên của Tô Mục Hâm và Công ty quốc tế Hoa Quân của Lưu Hán Tống Khai. Hai công ty này cũng là hai công ty có máu mặt làm mưa làm gió trên thị trường mậu dịch. Nhưng mấy năm trước, thời điểm công việc mua bán của Hoa Quân gặp phải nguy cơ, Viễn Đông đã giúp hắn từng bước vay trợ thoát khỏi nguy hiểm, do đó khả năng là Lưu Hán Tống Khai không lớn. Vậy người có khả năng làm việc này nhất chính là Tô Mục Hâm. Lão Hồ Ly!(Vi: Cả nửa ngày mới hiểu được chỗ này nó nói cái gì T_____________T. Cổ phiếu rồi làm ăn công ty khó hiểu dã man (. Đúng là đau đầu :-S. Chỗ này Vi chỉ có thể làm đúng đến 85% thôi nhé, nó là vấn đề chuyên môn nên mọi người có chỗ nào ko hiểu xin bỏ qua cho, bạn ko hiểu đâu . Ai hiểu xin chỉ giáo :X)
Mấy phút đồng hồ sau, Lăng Khiên mở mắt ra chăm chú nhìn trần nhà chốc lát, sau đó ngồi ngay ngắn trở lại, nọi khốc hoặc cùng phiền não trong mắt hoàn toàn biến mất. Anh gọi điện cho Lý Duệ, bảo anh chú ý thị trường chứng khoán của Thắng Thiên, lại để cho ngân hàng thân quen hỗ trợ quản chế biến hóa tài chính của Tô Mục Hâm. Cuối cùng, anh rút điếu thuốc gọi điện cho Lưu Hán Tống Khai hẹn buổi tối ăn cơm.
Ở thành phố G mua bán hành nghề, Viễn Đông cùng Thắng Thiên có thể cho là thực lực tương đối ngang bằng, mà Hoa Quân thì yếu hơn một chút. Do đó hiện tại anh cần một đồng minh.
An bài tất cả thỏa đáng xong, anh nắm điện thoại xoay xoay hai vòng, sau đó gọi điện cho Lục Tư Triết, anh ta vẫn như cũ tắt máy. Từ sau khi trở về, anh ta vẫn không hề lộ mặt, điện thoại thì tắt, trong nhà thì không có ai. Mặc dù bình thường tiểu từ này hia biến mất cả nửa thắng hoặc hai mươi ngày trời, nhưng mà Lăng Khiên lại cảm thấy có cái gì đó không đúng. Anh không thể nói là tại sao, nhưng trong lòng cảm thấy hoang mang rồi loạn, sợ rằng bạn mình đã gặp chuyện gì đó không may.
Buổi tối cùng Lưu Hán Tống Khai ăn cơm, không nói gì thực chất là đang tính chuyện tình, chẳng qua là tự ôn chuyện, nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Cuối cùng Lưu Hán Tống Khai nói: “Lăng Khiên, tôi biết được hiện giờ Viễn Đông hoặc chính cá nhân anh đang gặp phiền toái, nhưng mà chỉ cần chỗ tôi giúp được cái gì thì tôi nhất định sẽ làm hết sức.”
Lăng Khiên cười gật đầu. Anh biết Viễn Đông đã tìm được đường lui.
Lăng Khiên lái xe về nhà, tắm rửa qua đã tới nửa đêm. Cả ngày nay anh không hề liên lạc với Đồng yên, không biết tại sao khi nghĩ đến Viễn Đông đang gặp nguy, anh lại không có dũng khi nghe giọng cô. Anh sợ rằng khi mình nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của cô thì nhất thời không thể nhịn được sẽ nói hết mọi chuyện ra cho cô biết, nói rõ cho cô tình cảnh khốn khổ hiện giờ của mình.
Cho đến sau khi cùng Lưu Hán Tống Khai gặp mặt, thần kinh của anh mới khẽ buông lỏng một chút. Bàn tay anh nắm chặt lấy điện thoại ngây ngốc chốc lát sau đó anh nhắn tin cho Đồng Yên.
“Em đã ngủ chưa?”
Cơ hồ trong nháy mắt tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.
Lăng Khiên khẽ thở dài một hơi, đè nén lại tâm tình rồi nhấn nút nghe.
“Alo? Tại sao trễ như vậy anh mới về nhà? Hôm nay anh bận nhiều việc lắm sao?”
Nghe giọng nói quan tâm, lo lắng hỏi han của cô, Lăng Khiên nằm thẳng người ở trên giường, dịu dàng nói: “Buổi tối anh có bữa tiệc. Không phải anh đã nói em không cần chờ điện thoại của anh rồi hay sao? Tại sao lại không nghe lời thế hả?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười khanh khách nói: “Không nhận được điện thoại của anh thì em không ngủ được.”
Lăng Khiên cũng cười, vẻ mặt từ từ buông lỏng, ngữ điệu cũng hơi khàn: “Bây giờ có thể ngủ chưa?”
Đồng Yên ngoan ngoãn gật đầu, lại nghĩ tới anh không nhìn thấy vội nói: “Vâng. Anh mệt lắm phải không? Thanh âm còn khàn khàn mệt mỏi nữa.”
Anh cười cười nói: “Anh không mệt. Chú Đồng khôi phục có tốt hơn không?”
“Vâng, ba em rất tốt. Chiều hôm nay ba còn ra ngoài đi câu cá, thế là bị mẹ em mắng cho một trận, lúc ăn cơm tối vẫn còn đang giận kia.”
Anh cười khẽ hai tiếng, vuốt vuốt mi tâm níu: “Thật ra đi ra ngoài một chút thì cũng tốt hơn. Em theo bên phụng bồi chú Đồng là được mà.”
Cô nghe giọng nói mệt mỏi mà vô lực của anh thì rất đau lòng: “Anh cũng nghỉ sớm một chút đi. Sáng sớm ngày mai sẽ đỡ hơn nhiều, đừng để mệt mỏi quá.”
Lăng Khiên quay đầu đi thở phải một hơi, giọng nói vo cùng ôn nhu: “Được rồi. Em cũng ngủ sớm đi. Hôn anh một cái đã nào.”
Đồng Yên đỏ mặt, hướng phía loa hôn chụt một cái.
Lăng Khiên cười khẽ một trận, rồi khàn khàn nói: “Yên Yên, anh rất nhớ em.”
Lòng Đồng Yên rất đau, cô dịu dàng đáp: “Em cũng rất nhớ anh. Hai ngày nữa em sẽ trở về.”
Lăng Khiên nhắm mắt trầm mặc một hồi mới nói: “Không cần. Em ở bên ba em một vài ngày nữa đi. Hai ngày nữa anh sẽ tới thăm em.”
Cúp điện thoại, Lăng Khiên trợn mắt nhìn trần nhà đến ngẩn người. Anh nhớ tới sủng vật nhỏ nhắn của mình, mỗi khi trời tối lúc mất ngủ anh đặc biết nhớ tới cô luôn ở bên chăm sóc anh. Nhưng mà hiện giờ anh đang phải đối mặt với một trận đáng ác liệt, hơn nữa còn không biết rõ thực lực của đối phương ra sau, vì vậy anh không thể nào để cô ở bên mình được. Anh hi vọng trong lòng cô anh chính là một người mãnh mẽ mà tốt đẹp như thế.
Mẹ Đồng Yên sáng sớm mang điểm tâm tới bệnh viện cho chồng, cho nên trên bàn cơm chỉ còn hai người Đồng Yên và Lăng Khiên, bọn họ vẫn duy trì trầm mặc. Lăng Khiên từ từ ăn cháo, khóe miệng có độ cong nho nhỏ, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía đối diện đang mang vẻ mặt ưu thương nhìn mình. Trong mắt cô nồng đậm lưu luyến, không nỡ rời xa làm trong lòng anh khó chịu muốn chết.
Rốt cuộc sau khi ăn xong bát cháo, anh than nhẹ một tiếng, cầm lấy tờ giấy ăn lau miệng rồi đứng dậy đi tới. Anh trực tiếp ôm lấy cô gái nhỏ đang ngẩng đầu theo dõi hành động của anh, ôm ngang lấy người trước ngực rồi bước nhanh về phía phòng ngủ, đặt cô ở trên giường sau đó bắt đầu hôn.
Những nụ hôn nóng bỏng, tinh tế mà ngọt ngào lướt qua từng tấc da thịt Đồng Yên, cô thở khẽ hai cái, sau đó hai tay cô ôm thật chặt lấy tấm lưng đầy khiêu gợi của anh, cằm cô chôn ở gáy anh, khẽ cắn một cái.
Lăng Khiên cảm giác được từng cơn tê dại sau khi đụng chạm, cả người khẽ run lên một cái, sau đó anh dùng tay nâng gáy cô lên, làm cô không thể cần dùng hành động này náo loạn trên vai anh nữa.
Một lát sai, Lăng Khiên nhẹ véo nhẹ nắm cái cổ tinh tế của cô nói: “Anh phải đi rồi, tài xế đã đợi rất lâu rồi.”
Đồng Yên cúi đầu mang theo nghẹn ngào đáp một tiếng nhưng cô lại ôm lấy anh càng chặt hơn.
Anh hôn một chút lên tóc cô và ôm cô ngồi dậy, nhẹ vỗ về lưng cô nói: “Ngoan, không bận thì anh lại tới thăm em. Em ở nhà phải phụng dưỡng bố mẹ thật tốt, chờ chú Đồng khá hơn một chút, chúng ta lại đón họ về chơi.”
Đồng Yên mặt vẫn chôn ở cổ anh nhẹ nhàng lên tiếng, rồi ôn nhu nói: “Sau khi trở về anh nhớ phải đi bệnh viện kiểm tra, uống thuốc đúng giờ, không được làm việc quá mệt mỏi. Mỗi giờ em sẽ gọi điện kiểm tra anh đấy nhé.”
Lăng Khiên gật đầu cười: “Tuân lệnh!”
Nhưng cuối cùng vẫn phải tách ra, Đồng Yên vẫn đứng ở dưới lầu chờ cho tới khi không còn nhìn thấy bóng xe nữa thì mắt mới hồng hồng lên nhà, trở lại phòng ngủ nhìn quần áo của anh tán loạn trên giường, cô quỳ xuống dưới đất, áp mặt vào áo hít hít ngửi ngửi, thật cẩn thận cầm áo anh rồi lúc sau mới đứng dậy treo vào tủ.
Lăng Khiên sau khi lên xe, ngồi ở phía sau, ánh mắt anh nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ không tính là quen thuộc nhưng cũng coi như là thân thiết, trên mặt là nụ cười vô cùng nhu hòa. Cho đến khi xe tăng tốc độ, nhu tình cùng lưu luyến trong đáy mắt anh biến mất, xoay người nhận lấy laptop mà tài xế mang đến, xem xét một chút bưu kiện sau đó bắt đầu bận rộn.
Trở lại thành phố G, Lăng Khiên về nhà tắm rửa sạch sẽ, đổi y phục rồi lập tức đến công ty. Sau khi cuộc họp kết thúc thì đã qua giờ cơm tối, Lăng Khiên một bộ dạng mệt mỏi trở lại phòng làm việc, nằm trên ghế salon móc ra một điếu thuốc đốt, mãnh liệt hút hai cái rồi mới lấy điện thoại ra nhận xem tin nhắn đã nhận được từ hai tiếng trước.
“Anh đang làm gì thế?”
Đọc tin nhắn của cô, mọi mệt mỏi trên mặt anh đã giảm đi bởi nụ cười ôn hòa và vui vẻ.
Sở dĩ anh không gọi điện, là bởi vì anh mệt mỏi thì đến một câu cũng không muốn nói, lại sợ khi cô nghe thấy giọng anh như vậy thì lại lo lắng. Không biết từ lúc nào anh lại yêu công việc nhắn tin nói chuyện phiếm với cô, mỗi lần anh nhắn trở lại cũng rất ngắn gọn, nhưng khi nhận được một tin nhắn dài cùng trần đầy nỗi nhớ và đau lòng của cô với anh, cảm giác vô cùng tuyệt diệu.
Nằm nghỉ trên ghế salon trong chốc lát, anh đứng dậy đi về bàn làm việc, vừa ngồi xuống thì điện thoại lại vang lên.
Mấy phút đồng hồ sau, một người mặc đồng phục đưa cơm đưa cho anh một cái túi.
Anh ta nói: “Lăng tiên sinh, đây là một chút cháo vị Đồng tiểu thư gọi điện nhờ mang tới cho ngài. Ngài xem có vấn đề gì không sau đó thì xin ký vào tờ giấy này.”
Lăng Khiên gật đầu cười, ký vào tờ giấy rồi trả tiền.
Chờ phục vụ sinh rời đi, anh mở hộp cơm ra, cầm lấy thìa khuấy khuấy mấy cái, sau đó từ từ ăn. Quán cháo này cách công ty anh không xa lắm, lần trước Đồng Yên tới đây, hai người cùng đi ăn, trong lúc vô tình anh có nói một câu: “Quán cháo này cũng không tệ lắm, cũng hơi giống em nấu.”
Sau khi ăn xong thì cô chạy ra ngoài luôn, khi nhìn theo cô thì Lăng Khiên đã thấy cô thu ngân nói với cô mấy câu gì đó, lúc đi về trên mặt cô rất cao hứng và phấn chấn. Khi anh hỏi: “Em vừa làm gì thế?” thì cô tủm tỉm nói: “Không nói cho anh.”
Bây giờ thì anh mới biết được đáp án. Hóa ra cô đi hỏi người ta xem là có phục vụ mang đến tận nhà không, hơn nữa còn xin số điện thoại.
Lăng Khiên ăn từng miếng từng miếng cháo, rất chân thành, rất cẩn thận, giống như là đang thương thức mỹ vị quý hiếm vậy. Vẻ mặt anh nhu hòa, nhìn kỹ sẽ phát hiện vàng mắt anh có chút hồng hồng.
Vừa mới ăn xong thì Đồng Yên nhắn tin cho anh: “Làm sao trễ thế này mới nhắn tin trở lại cho em? Anh về nhà chưa?”
Anh trả lời: “Về rồi.”
Cô lại hỏi: “Anh đã ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
Anh hoàn toàn không ngờ rằng cô lại còn có thể biết tình trạng hiện giờ của anh ra sao. Anh cũng không thể nói dối cô được, hai là nhắn tin cho cô một cái tin nhắn thật dài thật dài, cuối cùng cô nói: “Anh nên nghỉ sớm một chút đi. Ngủ ngon!” Nhưng làm sao cũng không nghĩ tới cô lại gọi điện giúp anh đặt một phần cháo. Anh làm sao có thể không cảm động cho được.
Anh cảm thấy mũi mình chua chua!
Anh cũng không có gửi tin nhắn giải thích vì sao lại nói dối cô, cũng không gọi điện cám ơn cô, anh chẳng qua an an tĩnh tĩnh ăn hết bát cháo. Anh cảm thấy chỉ có thể làm như vậy mới không làm thất vọng sự quan tâm và yêu thương của cô đối với anh.
Ba ngày sau, Lăng Khiên một lần nữa nhận được điện thoại của Lý Duệ nói là thị trường chứng khoán của Viễn Đông vô cùng khác thường, anh ta còn bảo đây là khảo nghiệm nghiêm trọng nhất từ trước đến nay công ty gặp phải. Hơn nữa đã có hai ngân hàng hướng anh nói rằng muốn dừng lại hợp đồng kí kết giữa hai bên.
Thật ra thì, khủng hoảng tài chính của mỗi công ty trong một thời gian ngắn cũng không phải là vấn đề, chỉ có điều là anh đang vay quay vòng mấy ngân hàng một lúc, bọn họ không ngừng thúc giục công ty giải quyết nhanh chóng. Việc này không phải đại sự gì, chỉ khi nào liên quan đến việc ngân hàng tuyên bố ngưng hợp đồng thì vấn đề không còn đơn giản như vậy nữa. Nói như vậy, ngân hàng nhất định đã nghe được tin tức gì đó không tốt, ví dụ như cổ phiếu công ty này đang sụt giá thảm hại hoặc là đang sắp phá sản, nếu không ngân hàng sẽ không dễ dàng hướng đối tác nói ngưng hợp đồng. Nhất là với Viễn Đông.
Lăng Khiên ngồi ở sau bàn làm việc, hai tay đặt sau ót, nhắm mắt lại, vẻ mặt nghiêm trọng và lãnh khóc, hai chân mày nhíu chặt lại, đầu óc anh hoạt động với tốc độ cao nhất.
Ngân hàng đã ra mặt, như vậy chứng tỏ tình huống đã tương đối nguy cấp, nhưng là anh không thể nghĩ ra được ai đứng sau làm như vậy. Không có chút nào ngoài ý muốn, cổ phiếu Viễn Đông bị hỗn loạn tuyệt đối không phải là hiện tượng tình cờ. Làm anh không nghĩ ra chính là, cổ phần trên thị diện của Viễn Đông chỉ có mười phần trăm, Lục Tư Triết trong tay có ba mươi phần trăm, trong tay anh có năm mươi phần trăm, đổng sự hội cổ đông chỉ có mười phần trăm, cho dù đối phương thu mua toàn bộ cũng chỉ có hai mươi phần trăm. Điều này tất nhiên không thể vặn ngã anh được.
Trước mắt anh dần dần loại bỏ năng lực của từng đối thủ có thể thu mua lại Viễn Đông, cuối cùng dừng lại ở hai cái tên: Công ty thương mại Thắng Thiên của Tô Mục Hâm và Công ty quốc tế Hoa Quân của Lưu Hán Tống Khai. Hai công ty này cũng là hai công ty có máu mặt làm mưa làm gió trên thị trường mậu dịch. Nhưng mấy năm trước, thời điểm công việc mua bán của Hoa Quân gặp phải nguy cơ, Viễn Đông đã giúp hắn từng bước vay trợ thoát khỏi nguy hiểm, do đó khả năng là Lưu Hán Tống Khai không lớn. Vậy người có khả năng làm việc này nhất chính là Tô Mục Hâm. Lão Hồ Ly!(Vi: Cả nửa ngày mới hiểu được chỗ này nó nói cái gì T_____________T. Cổ phiếu rồi làm ăn công ty khó hiểu dã man (. Đúng là đau đầu :-S. Chỗ này Vi chỉ có thể làm đúng đến 85% thôi nhé, nó là vấn đề chuyên môn nên mọi người có chỗ nào ko hiểu xin bỏ qua cho, bạn ko hiểu đâu . Ai hiểu xin chỉ giáo :X)
Mấy phút đồng hồ sau, Lăng Khiên mở mắt ra chăm chú nhìn trần nhà chốc lát, sau đó ngồi ngay ngắn trở lại, nọi khốc hoặc cùng phiền não trong mắt hoàn toàn biến mất. Anh gọi điện cho Lý Duệ, bảo anh chú ý thị trường chứng khoán của Thắng Thiên, lại để cho ngân hàng thân quen hỗ trợ quản chế biến hóa tài chính của Tô Mục Hâm. Cuối cùng, anh rút điếu thuốc gọi điện cho Lưu Hán Tống Khai hẹn buổi tối ăn cơm.
Ở thành phố G mua bán hành nghề, Viễn Đông cùng Thắng Thiên có thể cho là thực lực tương đối ngang bằng, mà Hoa Quân thì yếu hơn một chút. Do đó hiện tại anh cần một đồng minh.
An bài tất cả thỏa đáng xong, anh nắm điện thoại xoay xoay hai vòng, sau đó gọi điện cho Lục Tư Triết, anh ta vẫn như cũ tắt máy. Từ sau khi trở về, anh ta vẫn không hề lộ mặt, điện thoại thì tắt, trong nhà thì không có ai. Mặc dù bình thường tiểu từ này hia biến mất cả nửa thắng hoặc hai mươi ngày trời, nhưng mà Lăng Khiên lại cảm thấy có cái gì đó không đúng. Anh không thể nói là tại sao, nhưng trong lòng cảm thấy hoang mang rồi loạn, sợ rằng bạn mình đã gặp chuyện gì đó không may.
Buổi tối cùng Lưu Hán Tống Khai ăn cơm, không nói gì thực chất là đang tính chuyện tình, chẳng qua là tự ôn chuyện, nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Cuối cùng Lưu Hán Tống Khai nói: “Lăng Khiên, tôi biết được hiện giờ Viễn Đông hoặc chính cá nhân anh đang gặp phiền toái, nhưng mà chỉ cần chỗ tôi giúp được cái gì thì tôi nhất định sẽ làm hết sức.”
Lăng Khiên cười gật đầu. Anh biết Viễn Đông đã tìm được đường lui.
Lăng Khiên lái xe về nhà, tắm rửa qua đã tới nửa đêm. Cả ngày nay anh không hề liên lạc với Đồng yên, không biết tại sao khi nghĩ đến Viễn Đông đang gặp nguy, anh lại không có dũng khi nghe giọng cô. Anh sợ rằng khi mình nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của cô thì nhất thời không thể nhịn được sẽ nói hết mọi chuyện ra cho cô biết, nói rõ cho cô tình cảnh khốn khổ hiện giờ của mình.
Cho đến sau khi cùng Lưu Hán Tống Khai gặp mặt, thần kinh của anh mới khẽ buông lỏng một chút. Bàn tay anh nắm chặt lấy điện thoại ngây ngốc chốc lát sau đó anh nhắn tin cho Đồng Yên.
“Em đã ngủ chưa?”
Cơ hồ trong nháy mắt tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.
Lăng Khiên khẽ thở dài một hơi, đè nén lại tâm tình rồi nhấn nút nghe.
“Alo? Tại sao trễ như vậy anh mới về nhà? Hôm nay anh bận nhiều việc lắm sao?”
Nghe giọng nói quan tâm, lo lắng hỏi han của cô, Lăng Khiên nằm thẳng người ở trên giường, dịu dàng nói: “Buổi tối anh có bữa tiệc. Không phải anh đã nói em không cần chờ điện thoại của anh rồi hay sao? Tại sao lại không nghe lời thế hả?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười khanh khách nói: “Không nhận được điện thoại của anh thì em không ngủ được.”
Lăng Khiên cũng cười, vẻ mặt từ từ buông lỏng, ngữ điệu cũng hơi khàn: “Bây giờ có thể ngủ chưa?”
Đồng Yên ngoan ngoãn gật đầu, lại nghĩ tới anh không nhìn thấy vội nói: “Vâng. Anh mệt lắm phải không? Thanh âm còn khàn khàn mệt mỏi nữa.”
Anh cười cười nói: “Anh không mệt. Chú Đồng khôi phục có tốt hơn không?”
“Vâng, ba em rất tốt. Chiều hôm nay ba còn ra ngoài đi câu cá, thế là bị mẹ em mắng cho một trận, lúc ăn cơm tối vẫn còn đang giận kia.”
Anh cười khẽ hai tiếng, vuốt vuốt mi tâm níu: “Thật ra đi ra ngoài một chút thì cũng tốt hơn. Em theo bên phụng bồi chú Đồng là được mà.”
Cô nghe giọng nói mệt mỏi mà vô lực của anh thì rất đau lòng: “Anh cũng nghỉ sớm một chút đi. Sáng sớm ngày mai sẽ đỡ hơn nhiều, đừng để mệt mỏi quá.”
Lăng Khiên quay đầu đi thở phải một hơi, giọng nói vo cùng ôn nhu: “Được rồi. Em cũng ngủ sớm đi. Hôn anh một cái đã nào.”
Đồng Yên đỏ mặt, hướng phía loa hôn chụt một cái.
Lăng Khiên cười khẽ một trận, rồi khàn khàn nói: “Yên Yên, anh rất nhớ em.”
Lòng Đồng Yên rất đau, cô dịu dàng đáp: “Em cũng rất nhớ anh. Hai ngày nữa em sẽ trở về.”
Lăng Khiên nhắm mắt trầm mặc một hồi mới nói: “Không cần. Em ở bên ba em một vài ngày nữa đi. Hai ngày nữa anh sẽ tới thăm em.”
Cúp điện thoại, Lăng Khiên trợn mắt nhìn trần nhà đến ngẩn người. Anh nhớ tới sủng vật nhỏ nhắn của mình, mỗi khi trời tối lúc mất ngủ anh đặc biết nhớ tới cô luôn ở bên chăm sóc anh. Nhưng mà hiện giờ anh đang phải đối mặt với một trận đáng ác liệt, hơn nữa còn không biết rõ thực lực của đối phương ra sau, vì vậy anh không thể nào để cô ở bên mình được. Anh hi vọng trong lòng cô anh chính là một người mãnh mẽ mà tốt đẹp như thế.
/52
|