Người đã làm cha quả thật không còn giống xưa.
Khương Lệnh Uyển thấy Thái tử mặc cẩm bào kim quan, đuôi lông mày xếch lên mang theo nét cười. Hắn đi vào nhẹ nhàng lại giống chạy như bay. Khương Lệnh Uyển quỳ gối hành lễ, Thái tử cười, vội nói: "Không cần đa lễ." Sau đó lại nhìn về phía Khương thị: "Tiểu tế* bái kiến nhạc mẫu."
*tiểu tế: con rể
Khương thị có chút *thụ sủng nhược kinh. Nhưng Thái tử xưa nay đối xử với nàng khách khí, lâu dần cũng quen. Trước khi nữ nhi chưa gả vào cung, Khương thị đã biết Thái tử có ý với nữ nhi, lúc này liền gửi nữ nhi đến Ninh Châu. Không ngờ trời định nhân duyên, đuổi đi sao cũng không được. Khương thị chỉ có thể nhận mệnh, nhưng hôm nay thấy Thái tử đối xử với nữ nhi tốt như vậy, trong lòng cũng an tâm mấy phần.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ
Thái tử lễ phép đi qua, liền ngồi vào bên mép giường Tiết Tranh. Hắn thấy thê tử mặc một thân tẩm y màu hoa ngọc lan, người vừa mới sinh hài tử xong, hai khỏa trước ngực ầm ầm dậy sóng, rất là no đủ. Thái tử mấy tháng chưa được đụng đến thức ăn mặn, nhưng hàng đêm lại ngủ cùng giường với thê tử, chịu tội không ít. Bây giờ chính là không chịu được trêu chọc, nếu không phải trong điện có người, hai cái móng của Thái tử nhất định sẽ nhào tới.
Tiết Tranh thấy dáng vẻ như sói ác của Thái tử, liền mạnh mẽ trừng hắn một cái.
Thái tử nhất thời cọ đầu lại, một bộ dáng thê nô. Hắn chỉ nhìn, vẫn không được sao?
Chân trước Thái tử vừa tới, chân sau Hoàng hậu liền đến.
Hoàng hậu vừa bước vào tẩm điện, chỉ có ý tứ chào hỏi với Khương thị, rồi liền vội vàng ôm bảo bối tiểu Hoàng tôn. Khương thị biết người Hoàng hậu này thường ngày hà khắc nữ nhi không ít, mấy tháng này đối xử tốt với nữ nhi đều bởi vì cái thai trong bụng. Lúc này sinh hài tử rồi, liền bớt quan tâm đến nữ nhi, ngay cả vẻ mặt ngoài cũng không muốn làm, làm Khương thị có hơi chút bất mãn. Nhưng cuối cùng vẫn e ngại đến thân phận, Khương thị cũng không nói cái gì không phải, chỉ đem tiểu Hoàng tôn đang nằm trong ngực cho Hoàng hậu. Hoàng hậu ôm được tiểu Hoàng tôn, cúi đầu trêu chọc. Có điều hài tử mới sinh ra thích ngủ, lúc này tiểu Hoàng tôn ngủ rất ngon, tất nhiên không thèm đếm xỉa đến vị Hoàng tổ mẫu này.
Khương Lệnh Uyển cúi đầu nhìn tiểu Quận chúa bị lạnh nhạt, trong lòng có chút khó chịu. Tiểu Quận chúa mở to mắt, rất nhanh liền khép lại. Khương Lệnh Uyển ôm một lúc, liền đưa tiểu Quận chúa cho cung tỳ Phủ Cầm.
Sau đó tiểu Hoàng tôn cùng tiểu Quận chúa được dẫn đi làm lễ tắm ba ngày.
Tam triều tẩy chi, gọi là tắm ba ngày.
Tắm ba ngày, một là để gội rửa dơ bẩn, xóa đi tai ương; hai là để cầu phúc, tiền đồ may mắn.
Lễ tắm ba ngày của hoàng gia tất nhiên không thể so sánh với những gia đình bình thường, rất là trang trọng.
Món chính của lễ tắm ba ngày đưa lên, Khương Lệnh Uyển không dùng mì sợi, ngọ thiện cũng ăn ít hơn chút. Hơn nữa mì sợi dễ gây béo phì, bây giờ Khương Lệnh Uyển đã kiêng ăn đồ ngọt, coi như là ăn, cũng không phải quá thèm thuồng, tuyệt đối sẽ không ăn quá nhanh quá nhiều như hồi nhỏ.
Hôm nay là ngày quan trọng trong cung, Lục Tông thân là hoàng thân quốc thích, tất nhiên cũng phải đến. Thái tử làm cha, liền ôm nhi tử đi khắp nơi khoe khoang, Lục Tông đúng là không thèm nhìn hắn dù một chút. Từ xưa đến nay, đều nói là "Ôm tôn không ôm tử", Hoàng hậu thấy dáng vẻ kia của Thái tử hắn, vội vàng trách cứ vài câu rồi ôm lấy tiểu Hoàng tôn.
Khương Lệnh Uyển nhìn cũng bật cười.
Dùng ngọ thiện xong, Khương Lệnh Uyển liền ra ngoài đi dạo một chút tiêu cơm.
Bây giờ là giữa tháng tư, mẫu đơn trong viện sắc màu rực rỡ, phú quý hoa lệ. Khương Lệnh Uyển bỗng nghĩ đến Vinh Vương phủ, Long Ngọc viện qua tay nàng bố trí một phen, đã hoàn toàn thay đổi. Cũng làm khó một đại nam nhân như Lục Tông, mọi chuyện theo nàng, lại nghĩ biện pháp đưa đến cho nàng mười mấy bồn mẫu đơn quý giá. Khương Lệnh Uyển thích nhất là Triệu phấn, tất nhiên là nhìn về phía hương thơm Triệu phấn tỏa ra trong viện nhìn mấy lần.
Nhìn xong, Khương Lệnh Uyển xoay người một cái, liền va vào lồng ngực người mới đến. Thân thể nam nhân cứng rắn, Lục Tông tập võ từ nhỏ, tất nhiên càng cứng rắn hơn. Chóp mũi nàng đau đớn, bưng mũi nước mắt rưng rưng nhìn hắn: "Bước đi làm sao đều không có tiếng động a?"
Lục Tông đau lòng, vội đưa tay kéo tay nhỏ che ở trên mũi, tinh tế tỉ mỉ xem chóp mũi nàng, phát hiện hơi chút đỏ, lúc này mới ôn nhu nói: "Làm đau nàng."
Còn nói sao?
Khương Lệnh Uyển thoáng ngửa mặt lên, tùy ý hắn xoa nhẹ mấy lần, lúc này mới dễ chịu chút. Nàng nhìn nhìn phía sau, phát hiện hai nha hoàn Kim Kết Sơn Trà không biết đi nơi nào. Rõ ràng là nha hoàn hồi môn của nàng, bây giờ đúng là nghe lời Lục Tông, mỗi lúc đều thức thời tránh đi. Trong lòng Khương Lệnh Uyển thật là bất mãn, lúc này mới hỏi: "Sao lại ra đây?" Hôm nay Thái tử cao hứng, quan hệ của hắn và Thái tử lại tốt, bên bồi Thái tử uống rượu mới đúng.
Nói đến Thái tử, Lục Tông nhíu nhíu mày lại, dường như có hơi không muốn nhắc tới.
Khương Lệnh Uyển tất nhiên hiểu được nguyên nhân, trong lòng cũng nhiều hơn mấy phần áy náy. Nàng nhấc tay nhỏ, cúi đầu thưởng thức ngọc bội trên eo hắn, đỏ mặt nói: "Chàng yên tâm, thời điểm chàng làm cha..." Kiếp này thân thể nàng khỏe mạnh, mà Khương Lệnh Dung cũng không có cơ hội hại nàng, nàng sinh con cho hắn, không phải chuyện khó. Thêm vào Lục Tông chăm chỉ, ngày ngày cày cấy, mảnh đất tốt là nàng đây, tất nhiên có thể sớm mọc rễ nảy mầm. Lúc này nàng cùng Lục Tông mới chỉ kết hôn hơn một tháng, có khi không chừng cũng đã mang thai.
Có điều Lục Tông hiếm thấy tâm thái tiểu hài tử, dù sao cả ngày hôm nay Thái tử đem một đôi nhi nữ treo ở bên mép, hắn muốn không nghe cũng khó. Nhưng hắn không muốn gây áp lực cho nàng, liền sờ sờ khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của thê tử, nói: "Không vội."
Nhưng nàng sốt ruột a.
Nàng bốn tuổi bắt đầu gấp, đều gấp từ nhỏ đến lớn.
Đôi mắt Khương Lệnh Uyển sáng ngời, nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên lấy trong tay áo lấy ra một cái trứng gà đỏ phừng phừng. Hôm nay là lễ tắm ba ngày của tiểu Hoàng tôn cùng tiểu Công chúa, trong cung tất nhiên luộc trứng gà nhuộm đỏ. Khương Lệnh Uyển không thích ăn trứng gà, nhưng vì cọ cọ không khí vui mừng, cũng là có thể nhẫn. Nàng hướng phía Lục Tông nháy mắt mấy cái nói: "Tông biểu ca, chàng thay ta bóc."
Lục Tông cười cười, cầm trừng gà đỏ trong lòng bàn tay nàng, sau đó dẫn nàng đi tìm một đình hóng gió yên lặng ngồi xuống. Đình hóng gió bốn phía treo mành trúc, thật thích hợp hẹn hò. Hai gò má Khương Lệnh Uyển nóng lên, nhưng nghĩ đến nàng cùng Lục Tông đã là phu thê đứng đắn. Nàng ngoan ngoãn ngồi, nhìn đôi tay Lục Tông bóc trứng thay nàng. Đôi tay hắn thon dài cân xứng, so với nàng lớn hơn rất nhiều, thường ngày giơ đao múa kiếm, lúc này bóc trứng gà, lại rất dễ dàng.
Trứng gà đỏ bóc một nửa, lộ ra phần thân trắng nõn.
Lục Tông ung dung thong thả bóc, đôi mắt tràn đầy nhu tình nhìn nàng. Khương Lệnh Uyển nhìn, đột nhiên sinh ra loại cảm giác "mình là trái trứng gà này, lúc này đang bị Lục Tông bóc."
Nàng nóng mặt, động động quai hàm thúc giục: "Mau mau."
Lục Tông biết nghe lời, lúc này mới bóc mấy lần, đưa trứng đến bên miệng nàng.
Khương Lệnh Uyển cắn một cái, bên trong quả thực vàng óng. Nàng có ý ăn một miếng, xem như lấy không khí vui mừng, sau đó liền để lại hơn nửa cho Lục Tông ăn. Xưa nay Lục Tông không kén ăn, dù sao mấy năm ở trong quân doanh, thức ăn đều được phân phát bình đẳng, lương thực thô sơ đều đã ăn qua, huống hồ là trứng gà? Lục Tông đem nửa còn lại ăn xong, lúc này mới lấy ra một cái khăn cho nàng lau miệng, lại do chính hắn lau.
Mà ở bên này, Lục Lễ không thấy thê tử, liền đi ra ngoài tìm. Ngay tại khúc quanh của hành lang, hắn thấy thê tử mình ngơ ngác ngồi đó, bên cạnh không có một nha hoàn nào. Lục Lễ vội vàng tiến lên, muốn mở miệng nói chuyện, liền theo ánh mắt của nàng nhìn về phía chòi nghỉ mát bên kia, thấy Lục Tông và Khương Lệnh Uyển đang ngồi nói chuyện ở đó. Dù xa như vậy, vẫn có thể nhìn ra đôi vợ chồng nhỏ này tình nùng ý mật. Hô hấp Lục Lễ hơi ngừng lại, bỗng nhiên nghĩ ra, hồi đó hắn cùng thê tử thành thân, nàng trước sau xa lạ với hắn, thậm chí ngay cả khi hắn đi vào trong thân thể nàng, đối xử tốt với nàng, nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.
Lục Tông đã thành thân, nàng lại vẫn tâm tâm niệm niệm như vậy...
Tay Lục Lễ nắm chặt trong ống tay áo lớn, xoay người muốn đi, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh thống khổ của Chu Lâm Lang.
Lục Lễ nhất thời lo lắng, vội vàng xoay người lại xem, thấy Chu Lâm Lang mặt mày trắng bệch hai tay ôm bụng ngồi trên mặt đất.
"... Lâm Lang!" Lục Lễ vội vàng chạy qua, đỡ lấy thê tử.
Chu Lâm Lang cảm thấy một làn sóng đau đớn đánh úp, cắn môi, cảm giác bên dưới hai chân có một luồng thấm ướt. Nàng cúi đầu nhìn, thấy dưới chân mình là một màu đỏ sẫm.
Lục Lễ nhìn thấy cũng giật mình, đã sớm hoảng loạn không biết làm sao, sau đó mới vội vàng ôm thê tử lên đi đến Thái y viện.
·
Hôm nay là lễ tắm ba ngày của tiểu Hoàng tôn cũng tiểu Quận chúa, chuyện Lương Thế tử phu nhân Chu Lâm Lang sảy thai tất nhiên không thể lộ ra ngoài. Nhưng Khương Lệnh Uyển vẫn nhận được tin tức, nhất thời nàng nhíu mày lại. Lúc trước ở chỗ ngồi, đúng là nàng thấy sắc mặt Chu Lâm Lang không được tốt, không ngờ lại sẩy thai.
Từ sau khi Chu Lâm Lang lập gia đình, nàng liền không chú ý nhiều quá, dù sao bản thân nàng cũng là người đã có chồng, nội viện Vinh Vương phủ lại có một đống việc vặt, nàng ngày ngày bận rộn, làm gì có thời gian quản những chuyện này?
Trước khi rời cung, Khương Lệnh Uyển đi thăm Tiết Tranh một chút, sau đó liền cùng Lục Tông trở về Vinh Vương phủ.
Cho đến lúc nghe chuyện Chu Lâm Lang cũng không nghĩ nhiều. Dù sao trong gia đình giàu có, chuyển sẩy thai cũng là bình thường. So với Vinh Vương phủ, Lương Vương phủ kia lại náo nhiệt hơn nhiều.
Hôm nay Lục Tông bị Thái tử kích thích không nhẹ, buổi tối lại càng ra sức hơn chút. Khương Lệnh Uyển lại có chút không vui, nghĩ đến lúc này nếu nàng mang thai, lực chinh phạt của Lục Tông lại lớn như vậy, sẽ làm hài tử bị thương. Lúc bắt đầu nàng còn chú ý một chút, sau đó cũng bị chìm đắm, tất nhiên cũng quên đi đúng mực.
Sau đó Khương Lệnh Uyển ảo não không thôi, cắn lấy vai Lục Tông cho hả giận. Lục Tông nhìn hàm rẳng trắng của thê tử, bản thân mình lại da dày thịt béo, vội vàng xoa bóp mặt nàng, trầm giọng nói: "Vi phu nhiều thịt, cẩn thận làm đau răng. Muốn cắn thì cắn chỗ này." Hắn liền đưa tay đến bên mép thê tử.
Trong lòng Khương Lệnh Uyển mềm nhũn, sao nỡ cắn?
Buổi sáng hôm sau, Khương Lệnh Uyển cảm giác bụng dưới hơi trướng, sau khi đi đến tịnh thất, mới biết bà dì cuộc sống ổn định đến rồi, hơn nữa cũng rất đúng giờ nha.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lệnh Uyển nhất thời rủ xuống.
Lục Tông thấy thê tử vào tịnh thất tắm rửa sạch sẽ một phen, nghe động tĩnh, tất nhiên cũng hiểu là vì sao. Thấy thê tử nhỏ của mình đi ra khuôn mặt hơi trắng, hắn thương tiếc ôm người vào lòng, hôn lên tóc mai nàng một cái: "Mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng làm mình vất vả."
Khương Lệnh Uyển thất lạc, gật đầu như giã tỏi. Thân thể tẩu tẩu yếu đuối, thành thân với ca ca không lâu đã thuận lợi mang thai hài tử, nhưng thân thể nàng còn khỏe mạnh hơn tẩu tẩu, Lục Tông hàng đêm miệt mài, không có đạo lí nàng không mang thai được.
Khương Lệnh Uyển thấy Thái tử mặc cẩm bào kim quan, đuôi lông mày xếch lên mang theo nét cười. Hắn đi vào nhẹ nhàng lại giống chạy như bay. Khương Lệnh Uyển quỳ gối hành lễ, Thái tử cười, vội nói: "Không cần đa lễ." Sau đó lại nhìn về phía Khương thị: "Tiểu tế* bái kiến nhạc mẫu."
*tiểu tế: con rể
Khương thị có chút *thụ sủng nhược kinh. Nhưng Thái tử xưa nay đối xử với nàng khách khí, lâu dần cũng quen. Trước khi nữ nhi chưa gả vào cung, Khương thị đã biết Thái tử có ý với nữ nhi, lúc này liền gửi nữ nhi đến Ninh Châu. Không ngờ trời định nhân duyên, đuổi đi sao cũng không được. Khương thị chỉ có thể nhận mệnh, nhưng hôm nay thấy Thái tử đối xử với nữ nhi tốt như vậy, trong lòng cũng an tâm mấy phần.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ
Thái tử lễ phép đi qua, liền ngồi vào bên mép giường Tiết Tranh. Hắn thấy thê tử mặc một thân tẩm y màu hoa ngọc lan, người vừa mới sinh hài tử xong, hai khỏa trước ngực ầm ầm dậy sóng, rất là no đủ. Thái tử mấy tháng chưa được đụng đến thức ăn mặn, nhưng hàng đêm lại ngủ cùng giường với thê tử, chịu tội không ít. Bây giờ chính là không chịu được trêu chọc, nếu không phải trong điện có người, hai cái móng của Thái tử nhất định sẽ nhào tới.
Tiết Tranh thấy dáng vẻ như sói ác của Thái tử, liền mạnh mẽ trừng hắn một cái.
Thái tử nhất thời cọ đầu lại, một bộ dáng thê nô. Hắn chỉ nhìn, vẫn không được sao?
Chân trước Thái tử vừa tới, chân sau Hoàng hậu liền đến.
Hoàng hậu vừa bước vào tẩm điện, chỉ có ý tứ chào hỏi với Khương thị, rồi liền vội vàng ôm bảo bối tiểu Hoàng tôn. Khương thị biết người Hoàng hậu này thường ngày hà khắc nữ nhi không ít, mấy tháng này đối xử tốt với nữ nhi đều bởi vì cái thai trong bụng. Lúc này sinh hài tử rồi, liền bớt quan tâm đến nữ nhi, ngay cả vẻ mặt ngoài cũng không muốn làm, làm Khương thị có hơi chút bất mãn. Nhưng cuối cùng vẫn e ngại đến thân phận, Khương thị cũng không nói cái gì không phải, chỉ đem tiểu Hoàng tôn đang nằm trong ngực cho Hoàng hậu. Hoàng hậu ôm được tiểu Hoàng tôn, cúi đầu trêu chọc. Có điều hài tử mới sinh ra thích ngủ, lúc này tiểu Hoàng tôn ngủ rất ngon, tất nhiên không thèm đếm xỉa đến vị Hoàng tổ mẫu này.
Khương Lệnh Uyển cúi đầu nhìn tiểu Quận chúa bị lạnh nhạt, trong lòng có chút khó chịu. Tiểu Quận chúa mở to mắt, rất nhanh liền khép lại. Khương Lệnh Uyển ôm một lúc, liền đưa tiểu Quận chúa cho cung tỳ Phủ Cầm.
Sau đó tiểu Hoàng tôn cùng tiểu Quận chúa được dẫn đi làm lễ tắm ba ngày.
Tam triều tẩy chi, gọi là tắm ba ngày.
Tắm ba ngày, một là để gội rửa dơ bẩn, xóa đi tai ương; hai là để cầu phúc, tiền đồ may mắn.
Lễ tắm ba ngày của hoàng gia tất nhiên không thể so sánh với những gia đình bình thường, rất là trang trọng.
Món chính của lễ tắm ba ngày đưa lên, Khương Lệnh Uyển không dùng mì sợi, ngọ thiện cũng ăn ít hơn chút. Hơn nữa mì sợi dễ gây béo phì, bây giờ Khương Lệnh Uyển đã kiêng ăn đồ ngọt, coi như là ăn, cũng không phải quá thèm thuồng, tuyệt đối sẽ không ăn quá nhanh quá nhiều như hồi nhỏ.
Hôm nay là ngày quan trọng trong cung, Lục Tông thân là hoàng thân quốc thích, tất nhiên cũng phải đến. Thái tử làm cha, liền ôm nhi tử đi khắp nơi khoe khoang, Lục Tông đúng là không thèm nhìn hắn dù một chút. Từ xưa đến nay, đều nói là "Ôm tôn không ôm tử", Hoàng hậu thấy dáng vẻ kia của Thái tử hắn, vội vàng trách cứ vài câu rồi ôm lấy tiểu Hoàng tôn.
Khương Lệnh Uyển nhìn cũng bật cười.
Dùng ngọ thiện xong, Khương Lệnh Uyển liền ra ngoài đi dạo một chút tiêu cơm.
Bây giờ là giữa tháng tư, mẫu đơn trong viện sắc màu rực rỡ, phú quý hoa lệ. Khương Lệnh Uyển bỗng nghĩ đến Vinh Vương phủ, Long Ngọc viện qua tay nàng bố trí một phen, đã hoàn toàn thay đổi. Cũng làm khó một đại nam nhân như Lục Tông, mọi chuyện theo nàng, lại nghĩ biện pháp đưa đến cho nàng mười mấy bồn mẫu đơn quý giá. Khương Lệnh Uyển thích nhất là Triệu phấn, tất nhiên là nhìn về phía hương thơm Triệu phấn tỏa ra trong viện nhìn mấy lần.
Nhìn xong, Khương Lệnh Uyển xoay người một cái, liền va vào lồng ngực người mới đến. Thân thể nam nhân cứng rắn, Lục Tông tập võ từ nhỏ, tất nhiên càng cứng rắn hơn. Chóp mũi nàng đau đớn, bưng mũi nước mắt rưng rưng nhìn hắn: "Bước đi làm sao đều không có tiếng động a?"
Lục Tông đau lòng, vội đưa tay kéo tay nhỏ che ở trên mũi, tinh tế tỉ mỉ xem chóp mũi nàng, phát hiện hơi chút đỏ, lúc này mới ôn nhu nói: "Làm đau nàng."
Còn nói sao?
Khương Lệnh Uyển thoáng ngửa mặt lên, tùy ý hắn xoa nhẹ mấy lần, lúc này mới dễ chịu chút. Nàng nhìn nhìn phía sau, phát hiện hai nha hoàn Kim Kết Sơn Trà không biết đi nơi nào. Rõ ràng là nha hoàn hồi môn của nàng, bây giờ đúng là nghe lời Lục Tông, mỗi lúc đều thức thời tránh đi. Trong lòng Khương Lệnh Uyển thật là bất mãn, lúc này mới hỏi: "Sao lại ra đây?" Hôm nay Thái tử cao hứng, quan hệ của hắn và Thái tử lại tốt, bên bồi Thái tử uống rượu mới đúng.
Nói đến Thái tử, Lục Tông nhíu nhíu mày lại, dường như có hơi không muốn nhắc tới.
Khương Lệnh Uyển tất nhiên hiểu được nguyên nhân, trong lòng cũng nhiều hơn mấy phần áy náy. Nàng nhấc tay nhỏ, cúi đầu thưởng thức ngọc bội trên eo hắn, đỏ mặt nói: "Chàng yên tâm, thời điểm chàng làm cha..." Kiếp này thân thể nàng khỏe mạnh, mà Khương Lệnh Dung cũng không có cơ hội hại nàng, nàng sinh con cho hắn, không phải chuyện khó. Thêm vào Lục Tông chăm chỉ, ngày ngày cày cấy, mảnh đất tốt là nàng đây, tất nhiên có thể sớm mọc rễ nảy mầm. Lúc này nàng cùng Lục Tông mới chỉ kết hôn hơn một tháng, có khi không chừng cũng đã mang thai.
Có điều Lục Tông hiếm thấy tâm thái tiểu hài tử, dù sao cả ngày hôm nay Thái tử đem một đôi nhi nữ treo ở bên mép, hắn muốn không nghe cũng khó. Nhưng hắn không muốn gây áp lực cho nàng, liền sờ sờ khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của thê tử, nói: "Không vội."
Nhưng nàng sốt ruột a.
Nàng bốn tuổi bắt đầu gấp, đều gấp từ nhỏ đến lớn.
Đôi mắt Khương Lệnh Uyển sáng ngời, nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên lấy trong tay áo lấy ra một cái trứng gà đỏ phừng phừng. Hôm nay là lễ tắm ba ngày của tiểu Hoàng tôn cùng tiểu Công chúa, trong cung tất nhiên luộc trứng gà nhuộm đỏ. Khương Lệnh Uyển không thích ăn trứng gà, nhưng vì cọ cọ không khí vui mừng, cũng là có thể nhẫn. Nàng hướng phía Lục Tông nháy mắt mấy cái nói: "Tông biểu ca, chàng thay ta bóc."
Lục Tông cười cười, cầm trừng gà đỏ trong lòng bàn tay nàng, sau đó dẫn nàng đi tìm một đình hóng gió yên lặng ngồi xuống. Đình hóng gió bốn phía treo mành trúc, thật thích hợp hẹn hò. Hai gò má Khương Lệnh Uyển nóng lên, nhưng nghĩ đến nàng cùng Lục Tông đã là phu thê đứng đắn. Nàng ngoan ngoãn ngồi, nhìn đôi tay Lục Tông bóc trứng thay nàng. Đôi tay hắn thon dài cân xứng, so với nàng lớn hơn rất nhiều, thường ngày giơ đao múa kiếm, lúc này bóc trứng gà, lại rất dễ dàng.
Trứng gà đỏ bóc một nửa, lộ ra phần thân trắng nõn.
Lục Tông ung dung thong thả bóc, đôi mắt tràn đầy nhu tình nhìn nàng. Khương Lệnh Uyển nhìn, đột nhiên sinh ra loại cảm giác "mình là trái trứng gà này, lúc này đang bị Lục Tông bóc."
Nàng nóng mặt, động động quai hàm thúc giục: "Mau mau."
Lục Tông biết nghe lời, lúc này mới bóc mấy lần, đưa trứng đến bên miệng nàng.
Khương Lệnh Uyển cắn một cái, bên trong quả thực vàng óng. Nàng có ý ăn một miếng, xem như lấy không khí vui mừng, sau đó liền để lại hơn nửa cho Lục Tông ăn. Xưa nay Lục Tông không kén ăn, dù sao mấy năm ở trong quân doanh, thức ăn đều được phân phát bình đẳng, lương thực thô sơ đều đã ăn qua, huống hồ là trứng gà? Lục Tông đem nửa còn lại ăn xong, lúc này mới lấy ra một cái khăn cho nàng lau miệng, lại do chính hắn lau.
Mà ở bên này, Lục Lễ không thấy thê tử, liền đi ra ngoài tìm. Ngay tại khúc quanh của hành lang, hắn thấy thê tử mình ngơ ngác ngồi đó, bên cạnh không có một nha hoàn nào. Lục Lễ vội vàng tiến lên, muốn mở miệng nói chuyện, liền theo ánh mắt của nàng nhìn về phía chòi nghỉ mát bên kia, thấy Lục Tông và Khương Lệnh Uyển đang ngồi nói chuyện ở đó. Dù xa như vậy, vẫn có thể nhìn ra đôi vợ chồng nhỏ này tình nùng ý mật. Hô hấp Lục Lễ hơi ngừng lại, bỗng nhiên nghĩ ra, hồi đó hắn cùng thê tử thành thân, nàng trước sau xa lạ với hắn, thậm chí ngay cả khi hắn đi vào trong thân thể nàng, đối xử tốt với nàng, nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.
Lục Tông đã thành thân, nàng lại vẫn tâm tâm niệm niệm như vậy...
Tay Lục Lễ nắm chặt trong ống tay áo lớn, xoay người muốn đi, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh thống khổ của Chu Lâm Lang.
Lục Lễ nhất thời lo lắng, vội vàng xoay người lại xem, thấy Chu Lâm Lang mặt mày trắng bệch hai tay ôm bụng ngồi trên mặt đất.
"... Lâm Lang!" Lục Lễ vội vàng chạy qua, đỡ lấy thê tử.
Chu Lâm Lang cảm thấy một làn sóng đau đớn đánh úp, cắn môi, cảm giác bên dưới hai chân có một luồng thấm ướt. Nàng cúi đầu nhìn, thấy dưới chân mình là một màu đỏ sẫm.
Lục Lễ nhìn thấy cũng giật mình, đã sớm hoảng loạn không biết làm sao, sau đó mới vội vàng ôm thê tử lên đi đến Thái y viện.
·
Hôm nay là lễ tắm ba ngày của tiểu Hoàng tôn cũng tiểu Quận chúa, chuyện Lương Thế tử phu nhân Chu Lâm Lang sảy thai tất nhiên không thể lộ ra ngoài. Nhưng Khương Lệnh Uyển vẫn nhận được tin tức, nhất thời nàng nhíu mày lại. Lúc trước ở chỗ ngồi, đúng là nàng thấy sắc mặt Chu Lâm Lang không được tốt, không ngờ lại sẩy thai.
Từ sau khi Chu Lâm Lang lập gia đình, nàng liền không chú ý nhiều quá, dù sao bản thân nàng cũng là người đã có chồng, nội viện Vinh Vương phủ lại có một đống việc vặt, nàng ngày ngày bận rộn, làm gì có thời gian quản những chuyện này?
Trước khi rời cung, Khương Lệnh Uyển đi thăm Tiết Tranh một chút, sau đó liền cùng Lục Tông trở về Vinh Vương phủ.
Cho đến lúc nghe chuyện Chu Lâm Lang cũng không nghĩ nhiều. Dù sao trong gia đình giàu có, chuyển sẩy thai cũng là bình thường. So với Vinh Vương phủ, Lương Vương phủ kia lại náo nhiệt hơn nhiều.
Hôm nay Lục Tông bị Thái tử kích thích không nhẹ, buổi tối lại càng ra sức hơn chút. Khương Lệnh Uyển lại có chút không vui, nghĩ đến lúc này nếu nàng mang thai, lực chinh phạt của Lục Tông lại lớn như vậy, sẽ làm hài tử bị thương. Lúc bắt đầu nàng còn chú ý một chút, sau đó cũng bị chìm đắm, tất nhiên cũng quên đi đúng mực.
Sau đó Khương Lệnh Uyển ảo não không thôi, cắn lấy vai Lục Tông cho hả giận. Lục Tông nhìn hàm rẳng trắng của thê tử, bản thân mình lại da dày thịt béo, vội vàng xoa bóp mặt nàng, trầm giọng nói: "Vi phu nhiều thịt, cẩn thận làm đau răng. Muốn cắn thì cắn chỗ này." Hắn liền đưa tay đến bên mép thê tử.
Trong lòng Khương Lệnh Uyển mềm nhũn, sao nỡ cắn?
Buổi sáng hôm sau, Khương Lệnh Uyển cảm giác bụng dưới hơi trướng, sau khi đi đến tịnh thất, mới biết bà dì cuộc sống ổn định đến rồi, hơn nữa cũng rất đúng giờ nha.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Lệnh Uyển nhất thời rủ xuống.
Lục Tông thấy thê tử vào tịnh thất tắm rửa sạch sẽ một phen, nghe động tĩnh, tất nhiên cũng hiểu là vì sao. Thấy thê tử nhỏ của mình đi ra khuôn mặt hơi trắng, hắn thương tiếc ôm người vào lòng, hôn lên tóc mai nàng một cái: "Mấy ngày nay nàng nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng làm mình vất vả."
Khương Lệnh Uyển thất lạc, gật đầu như giã tỏi. Thân thể tẩu tẩu yếu đuối, thành thân với ca ca không lâu đã thuận lợi mang thai hài tử, nhưng thân thể nàng còn khỏe mạnh hơn tẩu tẩu, Lục Tông hàng đêm miệt mài, không có đạo lí nàng không mang thai được.
/210
|