Lúc Tạ Trí Phong đến Hiệt Phương cư, Khương Lệnh Đề đang nằm trên giường nhỏ.
Hai tay Khương Lệnh Đề để lên vùng bụng bằng phẳng, khóe môi cong cong, trên mặt không thể kìm chế sự vui sướng. Lúc nàng thấy Tạ Trí Phong lại ngơ ngẩn ra, nhất thời không biết nên nói gì. Vốn là phu thê cực kì thân mật, nhưng một tháng này trôi qua lại xem nhau như người xa lạ.
Khương Lệnh Uyển đứng một bên, thấy vẻ mặt Tạ Trí Phong, liền biết hắn rất quan tâm đến hài tử trong bụng Tứ tỷ tỷ. Chuyện giữa hai phu thê nàng cũng không tiện tham dự, chỉ thức thời đi ra ngoài. Để lại hai người trò chuyện bên trong.
Tạ Trí Phong đang muốn mở miệng nói chuyện thì chân sau Ngụy di nương lại đến.
Ngụy di nương nhìn Khương Lệnh Đề nằm trên giường nhỏ, liền nói những lời cực kì thân thiết, hiển nhiên là vui muốn hỏng rồi. Cũng đúng, bây giờ tuy Tạ Trí Thanh đã thành thân, nhưng thê tử của Tạ Trí Thanh là Trần thị còn chưa có thai, giờ đây Khương Lệnh Đề mang thai hài tử, vậy đây chính là tằng tôn đầu tiên của Tạ gia. Tuy là con thứ, nhưng cũng quý giá. Ngụy di nương cũng thức thời, biết lúc này là lúc con dâu cần nhi tử chăm sóc. Lúc trước nàng cùng con dâu tình cảm không tốt lắm, nhưng bây giờ con dâu mang thai tôn nhi thì không còn giống nhau nữa. Tâm tình phụ nữ có thai tốt hơn thì đối với hài tử trong bụng mới có lợi.
Ngụy di nương căn dặn một phen, liền để Tạ Trí Phong ở lại chăm sóc con dâu, bà lại tự mình đến chỗ Tạ phu nhân báo tin tốt này.
Tạ phu nhân là biểu tỷ của Tạ di nương. Lúc còn trẻ Tạ lão gia là một nam tử phong độ nho nhã, nhưng lại có tình ý với con thứ Tam phòng Ngụy gia là Ngũ tiểu thư, cũng chính là Ngụy di nương bây giờ. Nhưng thân phận lại không đủ. Tạ lão thái gia cùng Tạ lão phu nhân vì nhi tử định thân cho ông với Trưởng nữ Ngụy gia có tri thức lễ nghĩa. Có điều Tạ lão phu nhân yêu thương nhi tử, biết tình cảm trong lòng của nhi tử, sau đó cũng đem Ngụy Ngũ tiểu thư vào cửa. Lấy địa vị của Tạ gia ở Tấn thành, Ngụy gia làm gì có chuyện không đồng ý? Tóm lại nam nhân muốn nạp thiếp thất, bây giờ một đích một thứ đi vào tất nhiên cũng tiện giúp đỡ nhau một chút. Dù sao cũng chỉ là một thứ nữ không được Ngụy gia coi trọng. Nói trắng ra chính là chỗ béo bở không để cho người ngoài.
Tuy Tạ lão gia yêu thương Ngụy di nương, nhưng cũng là một người tôn trọng thê tử. Trước khi Tạ phu nhân chưa mang thai hài tử, thiếp thất đều phải uống canh tránh thai, ngay cả Ngụy di nương được sủng ái cũng không ngoại lệ. Sau đó Tạ phu nhân mang thai hài tử, sau khi bình an sinh ra trưởng tử Tạ Trí Thanh, Tạ lão gia mới ngừng cho Ngụy di nương uống thuốc. Có điều Ngụy di nương cũng không chịu thua kém, năm đó liền mang thai nhi tử, năm sau liền sinh ra thứ tử Tạ Trí Phong.
Tạ lão gia không ái thiếp diệt thê, nhưng nói chung đối với Ngụy di nương không giống nhau, thêm nữa với thân phận Ngụy di nương ở đó, tự nhiên cũng không thể so sánh với thiếp thất bình thường.
Bây giờ Ngụy di nương đi chuyến này nói cho Tạ phu nhân biết chuyện con dâu mang thai, chính là có mấy phần khoe khoang trong đó.
Khi còn bé bà vẫn luôn bị Tạ phu nhân trấn áp, sau khi thành thân vẫn bị bà ta đè cho một đầu, sau đó dù bà sinh được một nhi tử thông minh hơn người, nhưng con trai người ta lại là trưởng tử cao quý, từ nhỏ đã mang danh thần đồng, lúc trước lại là trạng nguyên ở trường, thú tôn nữ của Trần các lão Trần thị, có thể nói là tỏa sáng khắp nơi. Mà ngày hôm nay, cuối cùng cũng coi như có một việc vượt lên trước Tạ phu nhân.
Cứ như vậy trong đầu Ngụy di nương không vui được sao?
Sau khi Tạ phu nhân nghe được tin tức, tay đang nâng chén trà dừng lại một chút, trên mặt lại nhàn nhạt không tỏ vẻ gì.
Nhưng Ngụy di nương lại nhìn ra mấy phần đầu mối, mỉm cười gọi: "Tỷ tỷ?"
Dung mạo Tạ phu nhân và Ngụy di nương có mấy phần giống nhau, không thể so với vẻ kiều mị của Ngụy di nương, nhưng lại thêm mấy phần đoan trang quý khí. Bà thấy sắc mặt này của Ngụy di nương, trong lòng bất giác buồn cười. Đều đã đến tuổi này, nhưng lại vẫn dễ kích động như vậy.
Tạ phu nhân nói: "Thường ngày ta cũng nhìn qua, nàng dâu của Phong nhi là một đứa bé ngoan ngoãn có phúc, bây giờ quả nhiên không sai. Phong nhi nhỏ hơn Thanh nhi một tuổi, nhưng lại làm cha trước Thanh nhi, quả thật là biết đối xử tốt với thê tử."
Nghe được lời này trong lòng Ngụy di nương càng thêm vui mừng, ý cười trên khóe miệng lại sâu thêm một chút.
Tạ phu nhân sai người đến nhà kho mang một ít tổ yến bổ thân thể đưa đi Hiệt Phương cư, sau đó mới cùng Ngụy di nương nói chuyện hôm nay phu nhân Vinh Thế tử đến thăm Khương Lệnh Đề. Tạ phu nhân biết vị phu nhân Vinh Thế tử này không chọc đến nổi, có nhà mẹ đẻ như vậy, nhà chồng, còn có một vị mang thai hoàng tôn, là biểu tỷ thân thiết, chính là một tòa núi lớn để dựa của Khương Lệnh Đề. Tạ phu nhân thấy Khương Lệnh Đề ngoan ngoãn, lại rất an phận, trong đầu cũng không có tâm địa gian xảo gì, là một người dễ bị bắt bí, nhưng xem đến thể diện của phu nhân Vinh Thế tử, bà cũng phải khách khí với nàng mấy phần. Tạ Trí Phong đến cùng cũng không phải con ruột, nhưng bà cũng không dám nhận là một người mẹ chồng độc ác.
Có điều hôm nay phu nhân Vinh Thế tử lấy thân phận người nhà mẹ đẻ của Khương Lệnh Đề đến thăm. Bà là trưởng bối, không nên có vẻ quá ân cần.
Hôm nay có việc vui lớn như vậy, Ngụy di nương càng cảm thấy Khương Lệnh Uyển là phúc tinh của con trai bà, nhìn một cái, người vừa đến, liền lập tức chuẩn ra con dâu có thai. Nghĩ như vậy, Ngụy di nương lại cười nói: "Phu nhân Vinh Thế tử nhưng thật ra cũng không cao ngạo gì, cũng là một người ngoan ngoãn, khi nói chuyện cũng rất khách khí."
Tạ phu nhân nghe xong cũng không nói gì.
Bà còn nhớ khi nữ nhi bà còn bé, nữ nhi cùng vị Khương Lục tiểu thư bị một đám người què bắt cóc, vẫn là do bị Khương Lục tiểu thư nhỏ tuổi lâm nguy không sợ hãi, mới có thể thoát vây. Ngay cả nữ nhi luôn được nuông chiều mà ương ngạnh kia cũng thay đổi rất nhiều, sau đó vẫn hay chạy đến Vệ Quốc công phủ chơi. Vị Khương Lục tiểu thư này đúng là một hài tử thông minh. Nhưng bây giờ đối với Ngụy di nương khách khí, bất quá cũng chỉ là do nể mặt Khương Lệnh Đề thôi. Còn thật sự nghĩ là coi trọng mình sao.
Tạ phu nhân nhìn vẻ mặt đắc ý của Ngụy di nương, trong lòng xì một tiếng.
•
Ở trong sương phòng Hiệt Phương cư, Khương Lệnh Đề cùng Tạ Trí Phong ở riêng với nhau. Lúc trước hơn một tháng lạnh nhạt làm trong tâm nàng chỉ có sự thấp thỏm lo âu, không dám nói cái gì. Nhưng hai người không nói gì lại làm cho bầu không khí trong phòng có vẻ hơi ngột ngạt, lúng túng.
Khương Lệnh Đề nghiêng đầu nhìn Tạ Trí Phong, nói: "Phu quân, đại phu nói hài tử rất khỏe mạnh."
Giữa phu thê, có hài tử, dường như là thêm một đề tài, cũng thân cận hơn chút.
Tạ Trí Phong nhìn nữ nhân đang mang thai con hắn ngồi trên giường nhỏ, hít sâu một hơi, lúc này mới đi đến gần. Hắn ngồi vào mép giường. Không chờ nàng mở miệng nói chuyện, hắn liền ôm nàng vào lòng, một hồi lâu mới nói: "... Đề nhi, thật xin lỗi."
Khương Lệnh Đề là người rộng lượng, tính tình lại giống Thôi di nương, chỉ biết nhẫn nhịn. Người như nàng, đối xử với mọi người rất tốt, nhưng người chân chính để nàng có thể thổ lộ tình cảm thì lại rất ít. Lúc trước hai người phu thê ân ái, nàng mở rộng cửa lòng với hắn, nhưng tiệc vui chóng tàn, lại đối mặt với sự lạnh nhạt, sự nhiệt tình của nàng cũng hao mòn gần đủ rồi. Bây giờ Khương Lệnh Đề vừa nghe xong, viền vắt có chút ướt. Nhưng trong lòng nàng lại hiểu rõ, nếu như không bởi vì đứa con trong bụng, sợ là hắn cũng không nói với nàng ba chữ này.
Khương Lệnh Đề lắc đầu: "Là thiếp thân không đúng."
Nàng quá ngốc, không hiểu tâm tư của hắn.
Tạ Trí Phong thừa nhận, nếu như hôm nay không phải nàng mang thai, hắn cũng sẽ không cúi đầu nhanh như vậy. Hắn kiêu ngạo, không chịu bỏ mặt mũi, nàng một lần oan ức cầu toàn, nhưng hắn lại vẫn để ý, không buông xuống được.
Tạ Trí Phong cảm thấy mình thực sự chẳng ra gì.
Tạ Trí Phong thu tay lại, rũ mặt lạnh nhạt nói: "... Nàng cũng biết ở Tấn thành đại ca ta từ nhỏ đã là thần đồng, rất thông minh, nho nhã lễ độ, lại là con trưởng đích tôn của Tạ gia. Trong trường cũng đứng đầu, không có tiên sinh nào không khen hắn. Ta chỉ kém đại ca một tuổi, khi còn bé hai ta cũng là đồng học. Ở bên trong đám hài tử cùng lứa, ta xem như thông minh hơn chút, nhưng ở trước mặt đại ca, cũng chỉ là tư chất bình thường mà thôi. Sau đó, ta tức giận phấn đấu, vẫn không đuổi kịp đại ca. Sau đó ta thương lượng với cha, thay đổi trường học khác, lúc này mới có nhiều tiên sinh tán thưởng ta nhiều hơn. Nhưng toàn bộ Tấn thành này, nhắc đến Tạ gia, mỗi người cũng chỉ nghĩ đến Tạ Trí Thanh, căn bản sẽ không chú ý đến còn một đứa con thứ đang cố gắng nỗ lực này...."
Ánh mắt Khương Lệnh Đề sững sờ, không ngờ Tạ Trí Phong sẽ nói những lời này với nàng. Nàng bỗng nhiên hiểu ra, vì sao mỗi lần nhắc tới đại ca, vẻ mặt hắn đều có chút kỳ quái. Nàng giơ tay lên, muốn sờ mặt hắn, lại bị hắn nắm lấy, đặt ở trên mặt.
Ướt.
Trái tim Khương Lệnh Đề run rẩy.
Tạ Trí Phong nói: "Thật ra ta biết ta không sánh bằng đại ca ta, chỉ ở phần tâm tính cũng đã thua. Người lớn lên, tóm lại cũng bớt tính toán đi, nhưng trong lòng trong đầu, đến cùng cũng sẽ để ý mấy phần. Chỉ là —— những ánh mắt, cái nhìn của người khác ta cũng không để ý, ta chỉ quan tâm nàng..."
Khương Lệnh Đề vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Trí Phong như vậy. Nàng vẫn cho rằng Tạ Trí Phong là một nam tử nho nhã như ánh mặt trời, đều thích cười với nàng. Nhưng không ngờ trong lòng hắn lại để ý những điều này.
Tạ Trí Phong cười nói: "Lòng dạ ta quá hẹp hòi. Nhưng hy vọng xa vời rằng trong mặt nàng chỉ có ta, nghĩ lại vẫn thấy buồn cười."
Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên nghĩ thấu điều gì, nói: "Tập thơ trong ngăn tủ của thiếp..."
"Là ta lấy đi." Tạ Trí Phong nói.
Nhất thời Khương Lệnh Đề như một hài tử làm chuyện sai, ngập ngừng nói: "Xin lỗi, thiếp không nên..."
"Ta biết." Tạ Trí Phong vươn tay xoa mặt nàng. Thơ cùng trang vẽ của Tạ Trí Thanh, không biết bao nhiêu cô nương ở Tấn thành lén lút thu gom lưu truyền, nàng có tập thơ của Tạ Trí Thanh cũng không phải chuyện gì kì quái. Từ nhỏ nàng đã thích đọc sách, Tạ Trí Thanh là kỳ tài, nàng thưởng thức thơ của Tạ Trí Thanh, tất nhiên cũng là điều hợp tình hợp lí.
Khương Lệnh Đề sốt ruột, đôi mắt cũng ngân ngấn nước, thành thật không nghĩ đến là do tập thơ kia gây họa. Nếu biết như vậy, nàng nên sớm ném nó đi. Khương Lệnh Đề nói: "Thiếp thân đã gả cho chàng, còn cất giấu tập thơ của nam tử khác, vốn là không nên. Chàng tức giận... Chàng tức giận là đúng. Là thiếp không đúng." Là lòng nàng quá ngây thơ, tưởng rằng tập thơ này không có chuyện gì, dù sao đúng là nàng rất thưởng thức thơ của Tạ Trí Thanh, thật là...
Thậm chí cũng đã từng động tâm.
Khương Lệnh Đề càng nghĩ càng thấy bản thân không đúng, cắn môi nói: "Chàng đừng giận ta, ta không nhìn nữa có được không?"
Trong lòng nàng sốt ruột, ngay cả xưng hô cũng quên sửa.
Tạ Trí Phong nâng mặt nàng lên, thấy nàng khóc đến khó chịu, cũng đau lòng nói: "Không trách nàng, là ta quá phận. Đề nhi, sau này hai ta sẽ sống tốt, nàng có thể tha thứ cho ta không?"
Khương Lệnh Đề suy nghĩ một chút, giương mắt nhìn hắn: "Vậy chàng... Còn nghi ngờ ta sao?"
Hắn sẽ tức giận, một mặt bởi vì cảm giác bản thân không bằng Tạ Trí Thanh, một mặt nữa quan trọng hơn, không phải là do cảm thấy nàng có tâm tư xấu xa kia với đại ca của hắn sao? Không phải vậy thì sao một chữ hắn cũng không nói, liền định tội cho nàng? Nhớ đến hai vị thiếp thất kia, Khương Lệnh Đề bỗng nhiên không thở nổi. Nếu phu quân hoài nghi sự trung trinh của nàng, chuyện này còn khiến người ta thất vọng hơn bất cứ loại cực hình nào.
Tạ Trí Phong chặn lại nói: "Nàng sẽ không."
Trong lòng Khương Lệnh Đề thở phào nhẹ nhõm, cũng không kịp nhớ rụt rè, nghiêng người ôm Tạ Trí Phong, tựa đầu vào ngực hắn, nói: "Từ lúc cầu thân ngày ấy, lần đầu tiên thiếp nhìn thấy chàng, thiếp đã nghĩ cả đời này sẽ cố gắng làm thê tử chàng. Thiếp thưởng thức tài hoa của đại ca, nhưng thiếp cảm thấy, phu quân thiếp mới là lợi hại nhất. Thiếp..."
Khương Lệnh Đề do dự một lúc, mới nói: "Thiếp lén lút xem qua mấy tập thơ trong thư phòng chàng..."
Tạ Trí Phong ngẩn người, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hỏi: "Ba tập thơ bị mất đi ở phía trong cùng giá sách kia..."
Mặt Khương Lệnh Đề hơi nóng, dù sao nàng chưa bao giờ làm ra chuyện như vậy, đầu liền chôn sâu hơn vào lòng hắn, gật đầu lung tung: "Thiếp ăn nói vụng về. Không nghĩ chúng ta đã ở bên nhau, không biết nên nói gì. Nên... Thiếp muốn biết trong lòng chàng đang suy nghĩ gì... Thiếp còn sao chép lại một phần, nghĩ rằng nếu chàng không phát hiện ra, thiếp sao chép xong liền trả ba tập thơ kia về chỗ cũ."
Tạ Trí Phong nghe xong không nhịn được cười cười. Cười nàng ngốc.
Khương Lệnh Đề ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ chót, ngượng ngùng nói: "Thiếp có phải... Ngốc quá không?"
Nàng không biết hắn, chỉ có thể lén từ trong thơ của hắn để biết trong lòng hắn nghĩ gì. Tạ Trí Phong cúi người, tựa vào trán nàng nói: "Không." Nàng rất thông minh, biết nói gì để cho hắn hài lòng.
Khương Lệnh Đề nói: "Thật ra thiếp vẫn luôn thấy mình rất ngốc, khi còn bé thiếp và Lục muội muội cùng đi học, Tạ tiên sinh rất nghiêm khắc, Lục muội muội là một đứa trẻ nghịch ngợm, thỉnh thoảng lại quên làm bài tập, đã nhiều lần bị Tạ tiện sinh phạt..."
Nhắc tới cũng là duyên phận, ân sư dạy nàng, chính là nữ nhi Tạ gia lưu lạc bên ngoài, cô cô của Tạ Trí Thanh.
"... Nhưng Lục muội muội rất thông minh, mỗi lần Tạ tiên sinh gây khó dễ, nàng đều có thể đáp ra đáp án. Mỗi ngày sau khi học, Lục muội muội thích đi chơi, thiếp liền chơi cùng muội ấy, sau đó liền trở về học bài, chỉ sợ bản thân mình không đuổi kịp Lục muội muội. Thiếp rất hâm mộ Lục muội muội, thật là... Thậm chí cũng đã từng ghen tị, nhưng Lục muội muội đối xử với thiếp tốt như vậy, thiếp cảm thấy mình thật xấu xa, nên có một đoạn thời gian, thiếp cảm thấy rất áy náy với muội ấy. Sau đó thiếp liền suy nghĩ thông. Muội ấy đối xử với thiếp rất tốt —— rõ ràng thiếp mới là tỷ tỷ, nhưng mỗi lần đều là muội ấy chăm sóc thiếp. Thiếp đây mỗi lần có chuyện đều căng thẳng, lắp ba lắp bắp không nói ra lời, bằng không thì lại khóc mất..."
Tạ Trí Phong nghe xong, ôn nhu hôn lên đôi mắt nàng một cái. Khương Lục tiểu thư đúng là rất thông minh lanh lẹ, nhưng trong mắt hắn, người trong ngực này mới là người tốt đẹp nhất. Ngốc như vậy, mới làm cho hắn thương nàng nhiều hơn.
Tạ Trí Phong cười cười: "Như vậy chúng ta mới thực sự là một đôi."
Khương Lệnh Đề lắc đầu một cái, bất mãn nói: "Mới không phải. Phu quân thông minh hơn thiếp nhiều." Nàng hi vọng hài tử trong bụng này có thể thông minh như cha nó nhiều một chút.
Tạ Trí Phong nắm chặt tay nàng, nghĩ tới điều gì, áy náy nói: "Đề nhi, hai người ở Hạm Đạm viện kia, ta không có chạm qua..."
Mặt Khương Lệnh Đề cứng lại, không biết nên nói cái gì.
Theo lý thuyết, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, hắn muốn nạp thiếp, nàng cũng không thể nói gì.
Tạ Trí Phong biết nàng là một nữ nhân an phận, coi như hắn thật sự đụng qua, trong lòng nàng có oan ức cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Trong lòng hắn áy náy, nhưng cũng có vui mừng, vui mừng vì hắn không có bị đố kị làm choáng váng đầu óc.
Hắn vỗ về sống lưng nàng: "Hôm nay ta liền đưa các nàng đi."
"Nhưng mà..."
"Cho các nàng một ít ngân lượng, để cho các nàng ra ngoài lập gia đình, cũng đỡ hơn theo ta thủ trinh tiết cả đời."
Khương Lệnh Đề biết mình nên ngăn cản hắn, nhưng mỗi người đều có lòng riêng, chính nàng cũng muốn độc chiếm hắn. Nàng hiểu rõ, bây giờ nàng mang thai hài tử, coi như không có hai người di nương này, sau này có thể có, nhưng mà... Nhưng nàng vẫn không có cách nào nói ra lời ngăn cản này, chỉ mở miệng nói: "Nương sẽ tức giận."
Nàng hơi sợ Ngụy di nương.
Bởi vì sợ hắn bị kẹp giữa sẽ khó xử.
Tạ Trí Phong nói: "Sẽ không, ta sẽ cố gắng giải thích với nương. Chuyện như vậy, bản thân ta không muốn, bà cũng không thể bắt buộc ta. Đề nhi, ta biết nương đôi khi hơi gây khó khăn cho nàng, nhưng khổ cực kiếp này, coi như nàng nể mặt ta, nhẫn nại một chút. Nếu cảm thấy oan ức cứ lén tìm ta trút giận có được không?"
Nàng nào dám?
Nhưng nghe xong lời này, trong lòng lại rất thoải mái.
Khương Lệnh Đề mỉm cười, đỏ ửng trên mặt chưa tan, nhỏ giọng nói: "Tính tình thiếp rất tốt, sẽ không tức giận." Đây dường như là điều duy nhất mà nàng có thể tự hào.
Tạ Trí Phong cười cười, lại hôn lên mặt nàng một cái. Khương Lệnh Đề bỗng nghĩ đến cái gì, nói: "Lục muội muội còn ở bên ngoài đó."
Tạ Trí Phong nói: "Nàng nằm nghỉ một lúc, ta đi tiễn muội ấy."
Khương Lệnh Đề gật đầu, ngoan ngoãn nằm ngủ.
Tạ Trí Phong giúp nàng dịch chăn đệm cho tốt, lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Đem chuyện kìm nén trong lòng nói ra, nhất thời bước chân dường như nhanh hơn một chút.
Khương Lệnh Uyển đứng ở bên ngoài, cũng không có sốt ruột. Hai vợ chồng nhỏ, ở bên trong tâm sự một lúc, tình cảm mới tốt lên được. Nàng nghe tiếng bước chân, nhìn Tạ Trí Phong từ trong phòng đi ra, gương mặt tuấn tú mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng, liền biết hai người đã hòa hảo như lúc đầu.
Mặc kệ là chuyện gì, hòa hảo rồi, tóm lại là chuyện tốt.
Khương Lệnh Uyển kêu một tiếng "Tứ tỷ phu", lúc này mới hỏi: "Tứ tỷ tỷ nghỉ ngơi rồi sao?"
Tạ Trí Phong này không tiếp xúc bao nhiêu với cô em vợ này, có điều thê tử luôn treo nàng ở bên mép, tất nhiên cũng ít nhiều hiểu tính tình của nàng. Hắn nói: "Ừm, đã nghỉ ngơi. Làm cho muội phải đại xá đến đây một chuyến, khổ cực cho muội rồi."
Khương Lệnh Uyển nói: "Muội xem Tứ tỷ tỷ như tỷ tỷ ruột, thấy tỷ ấy không thoải mái nên đến đây thăm hỏi một chút. Sao lại khổ cực."
Trong lòng Tạ Trí Phong xấu hổ, nói: "Muội yên tâm, sau này ra sẽ không để nàng ấy phải chịu oan ức nữa."
Không bị oan ức, đúng là nói quá sớm a.
Nhưng Khương Lệnh Uyển nhìn thái độ của vị Tứ tỷ phu này cũng rất thành khẩn. Tuy nàng không muốn dính líu, nhưng ít nhiều gì vẫn nên nhúng tay vào một chút. Dù sao chuyện của Tứ tỷ tỷ cũng dễ làm tỷ ấy khẩn trương. Có tâm bảo vệ thì không nên cho bất cứ người nào bắt nạt tỷ ấy.
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nói: "Tứ tỷ tỷ là một cô nương tốt, bây giờ có Tứ tỷ phu nói lời này, muội cũng cảm thấy vui mừng. Nếu Tứ tỷ tỷ đã ngủ, vậy muội cũng không ở lại lại lâu nữa, xin cáo từ."
Chung quy nam nữ có khác. Tạ Trí Phong cũng không có tự mình tiễn đi, chỉ để Tập Hương tiễn cô em vợ này ra ngoài phủ.
Lên xe ngựa, Kim Kết không nhịn được nói: "Vị Tứ cô gia này này đúng là đối xử với Tứ tiểu thư rất tốt."
Khương Lệnh Uyển cũng gật đầu.
Hy vọng Tạ Trí Phong cứ đối xử tốt với Tứ tỷ tỷ như vậy. Dù sao kiếp trước cũng là do nàng hại tỷ ấy không có cách nào lập gia đình.
•
Trở về Vinh Vương phủ, Lục Tông đang ở trong sân làm một cái bàn đu. Hắn nhìn thấy nàng, lúc này mới ngừng lại, đôi mắt trong trẻo nói: "Lại đây."
Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn đi qua.
Nàng nói: "Bàn đu này thật đẹp mắt." Nàng thử đứng lên trên, hai tay nắm hai bên dây. Đứng như vậy, mới cao hơn Lục Tông một chút. Khương Lệnh Uyển lần đầu cảm nhận cảm giác ưu thế trên cao, tâm tình tất nhiên tốt hơn mấy phần, nhất thời cười tươi như hoa, nói, "Tông biểu ca tự mình làm sao?"
Lục Tông thấy nàng thích, lúc này mới đưa tay nặn nặn mặt nàng, nói: "Thích không?"
Khương Lệnh Uyển gật đầu, nói: "Thích." Sau đó chia sẻ tin tức Tứ tỷ tỷ có thai với hắn. Lục Tông nghe xong, sắc mặt nhàn nhạt ừ một tiếng, một bộ dáng không liên quan tới mình. Khương Lệnh Uyển biết trong lòng hắn đang nghĩ gì,dù sao Tứ tỷ tỷ mang thai, quả thật cùng hắn không liên quan. Nhưng nàng hài lòng nha.
Hôn kì của Lục Tông còn hơn nửa tháng, sau đó liền mỗi ngày đều đi quân doanh.
Khương Lệnh Uyển lại không thể ăn không ngồi rồi, đi theo Phan Trắc phi quen thuộc sự vụ trong vương phủ. Phan Trắc phi có ý định làm khó dễ Khương Lệnh Uyển, mỗi lần nói đến chuyện trọng điểm, liền sơ lược, không nói điểm trọng yếu, nhưng có thể nói liên miên cằn nhằn nửa ngày.
Phan Trắc phi thấy nàng nghe chăm chú, trong lòng không nhịn được thấy nàng ngốc. Đến cùng vẫn còn trẻ.
Khương Lệnh Uyển biết Phan Trắc phi không muốn đem quyền hành giao cho nàng, hiện này nàng chậm rãi quen thuộc sự vụ trong vương phủ, Phan Trắc phi không nói, nàng tất nhiên có thể nghĩ cách biết. Nhưng vì vậy, nàng mỗi ngày đúng là còn bận rộn hơn Lục Tông, mỗi lần hắn về, liền nhìn nàng nằm nhoài trên giường nhỏ lật sổ sách.
Ngày hôm đó Lục Tông trở về, liền tiến đến ôm thê tử, hôn lên mặt nàng một cái.
Khương Lệnh Uyển nghiêm túc xem sổ sách, vừa nghe mùi mồ hôi trên người Lục Tông, liền dùng sổ sách trên tay mạnh mẽ đập lên đầu Lục Tông một cái, ghét bỏ nói: "Hôi chết rồi."
Lục Tông cười cười, thơm lên mặt nàng một cái, liền đi tịnh thất tắm rửa.
Thay một thân xiêm y sạch sẽ, Lục Tông mới toại nguyện ôm tức phụ nói chuyện: "Đừng lúc nào cũng xem, cẩn thận hại mắt."
Khương Lệnh Uyển lật một tờ, thở dài nói: "Nếu muội có thể giống như tẩu tẩu, đã đọc qua là không quên, vây thì tốt quá."
Lục Tông vươn tay xoa đầu nàng, nói: "Đã đủ thông minh." Thông minh quá hại thân, hắn chỉ hy vọng mỗi ngày nàng đều vui vẻ là được rồi.
Khương Lệnh Uyển bỏ sổ sách trên tay xuống, ở trong lòng Lục Tông cọ cọ: "Hôm nay còn bận chuyện gì sao?"
Lục Tông nói: "Không có chuyện gì. Hôm nay Thái tử và Nhị hoàng tử cùng nhau tới."
Nhị hoàng tử à.
Khương Lệnh Uyển biết dưới khuôn mặt hào hoa phong nhã của Nhị hoàng tử này nhưng lại cất giấu một dã tâm rất lớn. Có điều như vậy cũng rất bình thường, dù sao vị trí kia không ai không muốn ngồi vào. Có điều Lục Tông không thích nàng tiếp xúc với người bên Mộ quý phi. Khương Lệnh Uyển nghe xong cũng ừ một tiếng, nhưng sau một khắc, thân thể liền bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nâng lên.
Khương Lệnh Uyển thấy hắn như vậy, vội vàng ôm cổ của hắn, đỏ mặt sẵng giọng: "Ban ngày ban mặt, chàng làm cái gì đấy?"
Lục Tông cũng không để ý, cúi người hôn thê tử, hôn cho nàng nói không ra lời, lúc này mới bỏ qua.
Khương Lệnh Uyển không có cách nào khác, đẩy lồng ngực hắn một cái nói: "Đừng nghịch, ngày mai muội muốn tiến cung tham Tranh biểu tỷ đấy." Sức lực hắn lớn, mỗi lần cùng hắn lăn lộn, chỗ ấy của nàng rất là xót, hai chân bước đi muốn run lên. Trong cung mỗi người đều có nhãn lực, nàng cũng không muốn bị người ta trêu chọc.
Lục Tông không nói hai lời mà đi vào . Hắn thoả mãn than một tiếng, hôn lên mặt nàng một cái, anh ách nói: "Xán Xán, ta cũng muốn làm cha."
... Vậy.
Khương Lệnh Uyển trợn to hai mắt, bỗng nhiên ý thức được —— đại khái hôm nay Thái tử lại đứng trước mặt Lục Tông khoe khoang. Nhưng tính tình Lục Tông thì sao chứ? Trước mắt núi Thái Sơn có sập cũng không biến sắc. Thường ngày Thái tử có nói nhiều hơn nữa thì mặt hắn đều không hề có cảm xúc, hôm nay đúng là bị kích thích.
Nhưng hai người bọn họ mới thành thân hơn một tháng thôi.
Nhìn bộ dạng ấu trĩ "Người khác đều có, chỉ có ta không có" của Lục Tông, nhất thời cảm thấy thật buồn cười, có điều tiếp đó, cái miệng của nàng không phải dùng để cười nữa.
Hai tay Khương Lệnh Đề để lên vùng bụng bằng phẳng, khóe môi cong cong, trên mặt không thể kìm chế sự vui sướng. Lúc nàng thấy Tạ Trí Phong lại ngơ ngẩn ra, nhất thời không biết nên nói gì. Vốn là phu thê cực kì thân mật, nhưng một tháng này trôi qua lại xem nhau như người xa lạ.
Khương Lệnh Uyển đứng một bên, thấy vẻ mặt Tạ Trí Phong, liền biết hắn rất quan tâm đến hài tử trong bụng Tứ tỷ tỷ. Chuyện giữa hai phu thê nàng cũng không tiện tham dự, chỉ thức thời đi ra ngoài. Để lại hai người trò chuyện bên trong.
Tạ Trí Phong đang muốn mở miệng nói chuyện thì chân sau Ngụy di nương lại đến.
Ngụy di nương nhìn Khương Lệnh Đề nằm trên giường nhỏ, liền nói những lời cực kì thân thiết, hiển nhiên là vui muốn hỏng rồi. Cũng đúng, bây giờ tuy Tạ Trí Thanh đã thành thân, nhưng thê tử của Tạ Trí Thanh là Trần thị còn chưa có thai, giờ đây Khương Lệnh Đề mang thai hài tử, vậy đây chính là tằng tôn đầu tiên của Tạ gia. Tuy là con thứ, nhưng cũng quý giá. Ngụy di nương cũng thức thời, biết lúc này là lúc con dâu cần nhi tử chăm sóc. Lúc trước nàng cùng con dâu tình cảm không tốt lắm, nhưng bây giờ con dâu mang thai tôn nhi thì không còn giống nhau nữa. Tâm tình phụ nữ có thai tốt hơn thì đối với hài tử trong bụng mới có lợi.
Ngụy di nương căn dặn một phen, liền để Tạ Trí Phong ở lại chăm sóc con dâu, bà lại tự mình đến chỗ Tạ phu nhân báo tin tốt này.
Tạ phu nhân là biểu tỷ của Tạ di nương. Lúc còn trẻ Tạ lão gia là một nam tử phong độ nho nhã, nhưng lại có tình ý với con thứ Tam phòng Ngụy gia là Ngũ tiểu thư, cũng chính là Ngụy di nương bây giờ. Nhưng thân phận lại không đủ. Tạ lão thái gia cùng Tạ lão phu nhân vì nhi tử định thân cho ông với Trưởng nữ Ngụy gia có tri thức lễ nghĩa. Có điều Tạ lão phu nhân yêu thương nhi tử, biết tình cảm trong lòng của nhi tử, sau đó cũng đem Ngụy Ngũ tiểu thư vào cửa. Lấy địa vị của Tạ gia ở Tấn thành, Ngụy gia làm gì có chuyện không đồng ý? Tóm lại nam nhân muốn nạp thiếp thất, bây giờ một đích một thứ đi vào tất nhiên cũng tiện giúp đỡ nhau một chút. Dù sao cũng chỉ là một thứ nữ không được Ngụy gia coi trọng. Nói trắng ra chính là chỗ béo bở không để cho người ngoài.
Tuy Tạ lão gia yêu thương Ngụy di nương, nhưng cũng là một người tôn trọng thê tử. Trước khi Tạ phu nhân chưa mang thai hài tử, thiếp thất đều phải uống canh tránh thai, ngay cả Ngụy di nương được sủng ái cũng không ngoại lệ. Sau đó Tạ phu nhân mang thai hài tử, sau khi bình an sinh ra trưởng tử Tạ Trí Thanh, Tạ lão gia mới ngừng cho Ngụy di nương uống thuốc. Có điều Ngụy di nương cũng không chịu thua kém, năm đó liền mang thai nhi tử, năm sau liền sinh ra thứ tử Tạ Trí Phong.
Tạ lão gia không ái thiếp diệt thê, nhưng nói chung đối với Ngụy di nương không giống nhau, thêm nữa với thân phận Ngụy di nương ở đó, tự nhiên cũng không thể so sánh với thiếp thất bình thường.
Bây giờ Ngụy di nương đi chuyến này nói cho Tạ phu nhân biết chuyện con dâu mang thai, chính là có mấy phần khoe khoang trong đó.
Khi còn bé bà vẫn luôn bị Tạ phu nhân trấn áp, sau khi thành thân vẫn bị bà ta đè cho một đầu, sau đó dù bà sinh được một nhi tử thông minh hơn người, nhưng con trai người ta lại là trưởng tử cao quý, từ nhỏ đã mang danh thần đồng, lúc trước lại là trạng nguyên ở trường, thú tôn nữ của Trần các lão Trần thị, có thể nói là tỏa sáng khắp nơi. Mà ngày hôm nay, cuối cùng cũng coi như có một việc vượt lên trước Tạ phu nhân.
Cứ như vậy trong đầu Ngụy di nương không vui được sao?
Sau khi Tạ phu nhân nghe được tin tức, tay đang nâng chén trà dừng lại một chút, trên mặt lại nhàn nhạt không tỏ vẻ gì.
Nhưng Ngụy di nương lại nhìn ra mấy phần đầu mối, mỉm cười gọi: "Tỷ tỷ?"
Dung mạo Tạ phu nhân và Ngụy di nương có mấy phần giống nhau, không thể so với vẻ kiều mị của Ngụy di nương, nhưng lại thêm mấy phần đoan trang quý khí. Bà thấy sắc mặt này của Ngụy di nương, trong lòng bất giác buồn cười. Đều đã đến tuổi này, nhưng lại vẫn dễ kích động như vậy.
Tạ phu nhân nói: "Thường ngày ta cũng nhìn qua, nàng dâu của Phong nhi là một đứa bé ngoan ngoãn có phúc, bây giờ quả nhiên không sai. Phong nhi nhỏ hơn Thanh nhi một tuổi, nhưng lại làm cha trước Thanh nhi, quả thật là biết đối xử tốt với thê tử."
Nghe được lời này trong lòng Ngụy di nương càng thêm vui mừng, ý cười trên khóe miệng lại sâu thêm một chút.
Tạ phu nhân sai người đến nhà kho mang một ít tổ yến bổ thân thể đưa đi Hiệt Phương cư, sau đó mới cùng Ngụy di nương nói chuyện hôm nay phu nhân Vinh Thế tử đến thăm Khương Lệnh Đề. Tạ phu nhân biết vị phu nhân Vinh Thế tử này không chọc đến nổi, có nhà mẹ đẻ như vậy, nhà chồng, còn có một vị mang thai hoàng tôn, là biểu tỷ thân thiết, chính là một tòa núi lớn để dựa của Khương Lệnh Đề. Tạ phu nhân thấy Khương Lệnh Đề ngoan ngoãn, lại rất an phận, trong đầu cũng không có tâm địa gian xảo gì, là một người dễ bị bắt bí, nhưng xem đến thể diện của phu nhân Vinh Thế tử, bà cũng phải khách khí với nàng mấy phần. Tạ Trí Phong đến cùng cũng không phải con ruột, nhưng bà cũng không dám nhận là một người mẹ chồng độc ác.
Có điều hôm nay phu nhân Vinh Thế tử lấy thân phận người nhà mẹ đẻ của Khương Lệnh Đề đến thăm. Bà là trưởng bối, không nên có vẻ quá ân cần.
Hôm nay có việc vui lớn như vậy, Ngụy di nương càng cảm thấy Khương Lệnh Uyển là phúc tinh của con trai bà, nhìn một cái, người vừa đến, liền lập tức chuẩn ra con dâu có thai. Nghĩ như vậy, Ngụy di nương lại cười nói: "Phu nhân Vinh Thế tử nhưng thật ra cũng không cao ngạo gì, cũng là một người ngoan ngoãn, khi nói chuyện cũng rất khách khí."
Tạ phu nhân nghe xong cũng không nói gì.
Bà còn nhớ khi nữ nhi bà còn bé, nữ nhi cùng vị Khương Lục tiểu thư bị một đám người què bắt cóc, vẫn là do bị Khương Lục tiểu thư nhỏ tuổi lâm nguy không sợ hãi, mới có thể thoát vây. Ngay cả nữ nhi luôn được nuông chiều mà ương ngạnh kia cũng thay đổi rất nhiều, sau đó vẫn hay chạy đến Vệ Quốc công phủ chơi. Vị Khương Lục tiểu thư này đúng là một hài tử thông minh. Nhưng bây giờ đối với Ngụy di nương khách khí, bất quá cũng chỉ là do nể mặt Khương Lệnh Đề thôi. Còn thật sự nghĩ là coi trọng mình sao.
Tạ phu nhân nhìn vẻ mặt đắc ý của Ngụy di nương, trong lòng xì một tiếng.
•
Ở trong sương phòng Hiệt Phương cư, Khương Lệnh Đề cùng Tạ Trí Phong ở riêng với nhau. Lúc trước hơn một tháng lạnh nhạt làm trong tâm nàng chỉ có sự thấp thỏm lo âu, không dám nói cái gì. Nhưng hai người không nói gì lại làm cho bầu không khí trong phòng có vẻ hơi ngột ngạt, lúng túng.
Khương Lệnh Đề nghiêng đầu nhìn Tạ Trí Phong, nói: "Phu quân, đại phu nói hài tử rất khỏe mạnh."
Giữa phu thê, có hài tử, dường như là thêm một đề tài, cũng thân cận hơn chút.
Tạ Trí Phong nhìn nữ nhân đang mang thai con hắn ngồi trên giường nhỏ, hít sâu một hơi, lúc này mới đi đến gần. Hắn ngồi vào mép giường. Không chờ nàng mở miệng nói chuyện, hắn liền ôm nàng vào lòng, một hồi lâu mới nói: "... Đề nhi, thật xin lỗi."
Khương Lệnh Đề là người rộng lượng, tính tình lại giống Thôi di nương, chỉ biết nhẫn nhịn. Người như nàng, đối xử với mọi người rất tốt, nhưng người chân chính để nàng có thể thổ lộ tình cảm thì lại rất ít. Lúc trước hai người phu thê ân ái, nàng mở rộng cửa lòng với hắn, nhưng tiệc vui chóng tàn, lại đối mặt với sự lạnh nhạt, sự nhiệt tình của nàng cũng hao mòn gần đủ rồi. Bây giờ Khương Lệnh Đề vừa nghe xong, viền vắt có chút ướt. Nhưng trong lòng nàng lại hiểu rõ, nếu như không bởi vì đứa con trong bụng, sợ là hắn cũng không nói với nàng ba chữ này.
Khương Lệnh Đề lắc đầu: "Là thiếp thân không đúng."
Nàng quá ngốc, không hiểu tâm tư của hắn.
Tạ Trí Phong thừa nhận, nếu như hôm nay không phải nàng mang thai, hắn cũng sẽ không cúi đầu nhanh như vậy. Hắn kiêu ngạo, không chịu bỏ mặt mũi, nàng một lần oan ức cầu toàn, nhưng hắn lại vẫn để ý, không buông xuống được.
Tạ Trí Phong cảm thấy mình thực sự chẳng ra gì.
Tạ Trí Phong thu tay lại, rũ mặt lạnh nhạt nói: "... Nàng cũng biết ở Tấn thành đại ca ta từ nhỏ đã là thần đồng, rất thông minh, nho nhã lễ độ, lại là con trưởng đích tôn của Tạ gia. Trong trường cũng đứng đầu, không có tiên sinh nào không khen hắn. Ta chỉ kém đại ca một tuổi, khi còn bé hai ta cũng là đồng học. Ở bên trong đám hài tử cùng lứa, ta xem như thông minh hơn chút, nhưng ở trước mặt đại ca, cũng chỉ là tư chất bình thường mà thôi. Sau đó, ta tức giận phấn đấu, vẫn không đuổi kịp đại ca. Sau đó ta thương lượng với cha, thay đổi trường học khác, lúc này mới có nhiều tiên sinh tán thưởng ta nhiều hơn. Nhưng toàn bộ Tấn thành này, nhắc đến Tạ gia, mỗi người cũng chỉ nghĩ đến Tạ Trí Thanh, căn bản sẽ không chú ý đến còn một đứa con thứ đang cố gắng nỗ lực này...."
Ánh mắt Khương Lệnh Đề sững sờ, không ngờ Tạ Trí Phong sẽ nói những lời này với nàng. Nàng bỗng nhiên hiểu ra, vì sao mỗi lần nhắc tới đại ca, vẻ mặt hắn đều có chút kỳ quái. Nàng giơ tay lên, muốn sờ mặt hắn, lại bị hắn nắm lấy, đặt ở trên mặt.
Ướt.
Trái tim Khương Lệnh Đề run rẩy.
Tạ Trí Phong nói: "Thật ra ta biết ta không sánh bằng đại ca ta, chỉ ở phần tâm tính cũng đã thua. Người lớn lên, tóm lại cũng bớt tính toán đi, nhưng trong lòng trong đầu, đến cùng cũng sẽ để ý mấy phần. Chỉ là —— những ánh mắt, cái nhìn của người khác ta cũng không để ý, ta chỉ quan tâm nàng..."
Khương Lệnh Đề vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Trí Phong như vậy. Nàng vẫn cho rằng Tạ Trí Phong là một nam tử nho nhã như ánh mặt trời, đều thích cười với nàng. Nhưng không ngờ trong lòng hắn lại để ý những điều này.
Tạ Trí Phong cười nói: "Lòng dạ ta quá hẹp hòi. Nhưng hy vọng xa vời rằng trong mặt nàng chỉ có ta, nghĩ lại vẫn thấy buồn cười."
Khương Lệnh Uyển bỗng nhiên nghĩ thấu điều gì, nói: "Tập thơ trong ngăn tủ của thiếp..."
"Là ta lấy đi." Tạ Trí Phong nói.
Nhất thời Khương Lệnh Đề như một hài tử làm chuyện sai, ngập ngừng nói: "Xin lỗi, thiếp không nên..."
"Ta biết." Tạ Trí Phong vươn tay xoa mặt nàng. Thơ cùng trang vẽ của Tạ Trí Thanh, không biết bao nhiêu cô nương ở Tấn thành lén lút thu gom lưu truyền, nàng có tập thơ của Tạ Trí Thanh cũng không phải chuyện gì kì quái. Từ nhỏ nàng đã thích đọc sách, Tạ Trí Thanh là kỳ tài, nàng thưởng thức thơ của Tạ Trí Thanh, tất nhiên cũng là điều hợp tình hợp lí.
Khương Lệnh Đề sốt ruột, đôi mắt cũng ngân ngấn nước, thành thật không nghĩ đến là do tập thơ kia gây họa. Nếu biết như vậy, nàng nên sớm ném nó đi. Khương Lệnh Đề nói: "Thiếp thân đã gả cho chàng, còn cất giấu tập thơ của nam tử khác, vốn là không nên. Chàng tức giận... Chàng tức giận là đúng. Là thiếp không đúng." Là lòng nàng quá ngây thơ, tưởng rằng tập thơ này không có chuyện gì, dù sao đúng là nàng rất thưởng thức thơ của Tạ Trí Thanh, thật là...
Thậm chí cũng đã từng động tâm.
Khương Lệnh Đề càng nghĩ càng thấy bản thân không đúng, cắn môi nói: "Chàng đừng giận ta, ta không nhìn nữa có được không?"
Trong lòng nàng sốt ruột, ngay cả xưng hô cũng quên sửa.
Tạ Trí Phong nâng mặt nàng lên, thấy nàng khóc đến khó chịu, cũng đau lòng nói: "Không trách nàng, là ta quá phận. Đề nhi, sau này hai ta sẽ sống tốt, nàng có thể tha thứ cho ta không?"
Khương Lệnh Đề suy nghĩ một chút, giương mắt nhìn hắn: "Vậy chàng... Còn nghi ngờ ta sao?"
Hắn sẽ tức giận, một mặt bởi vì cảm giác bản thân không bằng Tạ Trí Thanh, một mặt nữa quan trọng hơn, không phải là do cảm thấy nàng có tâm tư xấu xa kia với đại ca của hắn sao? Không phải vậy thì sao một chữ hắn cũng không nói, liền định tội cho nàng? Nhớ đến hai vị thiếp thất kia, Khương Lệnh Đề bỗng nhiên không thở nổi. Nếu phu quân hoài nghi sự trung trinh của nàng, chuyện này còn khiến người ta thất vọng hơn bất cứ loại cực hình nào.
Tạ Trí Phong chặn lại nói: "Nàng sẽ không."
Trong lòng Khương Lệnh Đề thở phào nhẹ nhõm, cũng không kịp nhớ rụt rè, nghiêng người ôm Tạ Trí Phong, tựa đầu vào ngực hắn, nói: "Từ lúc cầu thân ngày ấy, lần đầu tiên thiếp nhìn thấy chàng, thiếp đã nghĩ cả đời này sẽ cố gắng làm thê tử chàng. Thiếp thưởng thức tài hoa của đại ca, nhưng thiếp cảm thấy, phu quân thiếp mới là lợi hại nhất. Thiếp..."
Khương Lệnh Đề do dự một lúc, mới nói: "Thiếp lén lút xem qua mấy tập thơ trong thư phòng chàng..."
Tạ Trí Phong ngẩn người, bỗng nhiên tỉnh ngộ, hỏi: "Ba tập thơ bị mất đi ở phía trong cùng giá sách kia..."
Mặt Khương Lệnh Đề hơi nóng, dù sao nàng chưa bao giờ làm ra chuyện như vậy, đầu liền chôn sâu hơn vào lòng hắn, gật đầu lung tung: "Thiếp ăn nói vụng về. Không nghĩ chúng ta đã ở bên nhau, không biết nên nói gì. Nên... Thiếp muốn biết trong lòng chàng đang suy nghĩ gì... Thiếp còn sao chép lại một phần, nghĩ rằng nếu chàng không phát hiện ra, thiếp sao chép xong liền trả ba tập thơ kia về chỗ cũ."
Tạ Trí Phong nghe xong không nhịn được cười cười. Cười nàng ngốc.
Khương Lệnh Đề ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ chót, ngượng ngùng nói: "Thiếp có phải... Ngốc quá không?"
Nàng không biết hắn, chỉ có thể lén từ trong thơ của hắn để biết trong lòng hắn nghĩ gì. Tạ Trí Phong cúi người, tựa vào trán nàng nói: "Không." Nàng rất thông minh, biết nói gì để cho hắn hài lòng.
Khương Lệnh Đề nói: "Thật ra thiếp vẫn luôn thấy mình rất ngốc, khi còn bé thiếp và Lục muội muội cùng đi học, Tạ tiên sinh rất nghiêm khắc, Lục muội muội là một đứa trẻ nghịch ngợm, thỉnh thoảng lại quên làm bài tập, đã nhiều lần bị Tạ tiện sinh phạt..."
Nhắc tới cũng là duyên phận, ân sư dạy nàng, chính là nữ nhi Tạ gia lưu lạc bên ngoài, cô cô của Tạ Trí Thanh.
"... Nhưng Lục muội muội rất thông minh, mỗi lần Tạ tiên sinh gây khó dễ, nàng đều có thể đáp ra đáp án. Mỗi ngày sau khi học, Lục muội muội thích đi chơi, thiếp liền chơi cùng muội ấy, sau đó liền trở về học bài, chỉ sợ bản thân mình không đuổi kịp Lục muội muội. Thiếp rất hâm mộ Lục muội muội, thật là... Thậm chí cũng đã từng ghen tị, nhưng Lục muội muội đối xử với thiếp tốt như vậy, thiếp cảm thấy mình thật xấu xa, nên có một đoạn thời gian, thiếp cảm thấy rất áy náy với muội ấy. Sau đó thiếp liền suy nghĩ thông. Muội ấy đối xử với thiếp rất tốt —— rõ ràng thiếp mới là tỷ tỷ, nhưng mỗi lần đều là muội ấy chăm sóc thiếp. Thiếp đây mỗi lần có chuyện đều căng thẳng, lắp ba lắp bắp không nói ra lời, bằng không thì lại khóc mất..."
Tạ Trí Phong nghe xong, ôn nhu hôn lên đôi mắt nàng một cái. Khương Lục tiểu thư đúng là rất thông minh lanh lẹ, nhưng trong mắt hắn, người trong ngực này mới là người tốt đẹp nhất. Ngốc như vậy, mới làm cho hắn thương nàng nhiều hơn.
Tạ Trí Phong cười cười: "Như vậy chúng ta mới thực sự là một đôi."
Khương Lệnh Đề lắc đầu một cái, bất mãn nói: "Mới không phải. Phu quân thông minh hơn thiếp nhiều." Nàng hi vọng hài tử trong bụng này có thể thông minh như cha nó nhiều một chút.
Tạ Trí Phong nắm chặt tay nàng, nghĩ tới điều gì, áy náy nói: "Đề nhi, hai người ở Hạm Đạm viện kia, ta không có chạm qua..."
Mặt Khương Lệnh Đề cứng lại, không biết nên nói cái gì.
Theo lý thuyết, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, hắn muốn nạp thiếp, nàng cũng không thể nói gì.
Tạ Trí Phong biết nàng là một nữ nhân an phận, coi như hắn thật sự đụng qua, trong lòng nàng có oan ức cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Trong lòng hắn áy náy, nhưng cũng có vui mừng, vui mừng vì hắn không có bị đố kị làm choáng váng đầu óc.
Hắn vỗ về sống lưng nàng: "Hôm nay ta liền đưa các nàng đi."
"Nhưng mà..."
"Cho các nàng một ít ngân lượng, để cho các nàng ra ngoài lập gia đình, cũng đỡ hơn theo ta thủ trinh tiết cả đời."
Khương Lệnh Đề biết mình nên ngăn cản hắn, nhưng mỗi người đều có lòng riêng, chính nàng cũng muốn độc chiếm hắn. Nàng hiểu rõ, bây giờ nàng mang thai hài tử, coi như không có hai người di nương này, sau này có thể có, nhưng mà... Nhưng nàng vẫn không có cách nào nói ra lời ngăn cản này, chỉ mở miệng nói: "Nương sẽ tức giận."
Nàng hơi sợ Ngụy di nương.
Bởi vì sợ hắn bị kẹp giữa sẽ khó xử.
Tạ Trí Phong nói: "Sẽ không, ta sẽ cố gắng giải thích với nương. Chuyện như vậy, bản thân ta không muốn, bà cũng không thể bắt buộc ta. Đề nhi, ta biết nương đôi khi hơi gây khó khăn cho nàng, nhưng khổ cực kiếp này, coi như nàng nể mặt ta, nhẫn nại một chút. Nếu cảm thấy oan ức cứ lén tìm ta trút giận có được không?"
Nàng nào dám?
Nhưng nghe xong lời này, trong lòng lại rất thoải mái.
Khương Lệnh Đề mỉm cười, đỏ ửng trên mặt chưa tan, nhỏ giọng nói: "Tính tình thiếp rất tốt, sẽ không tức giận." Đây dường như là điều duy nhất mà nàng có thể tự hào.
Tạ Trí Phong cười cười, lại hôn lên mặt nàng một cái. Khương Lệnh Đề bỗng nghĩ đến cái gì, nói: "Lục muội muội còn ở bên ngoài đó."
Tạ Trí Phong nói: "Nàng nằm nghỉ một lúc, ta đi tiễn muội ấy."
Khương Lệnh Đề gật đầu, ngoan ngoãn nằm ngủ.
Tạ Trí Phong giúp nàng dịch chăn đệm cho tốt, lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Đem chuyện kìm nén trong lòng nói ra, nhất thời bước chân dường như nhanh hơn một chút.
Khương Lệnh Uyển đứng ở bên ngoài, cũng không có sốt ruột. Hai vợ chồng nhỏ, ở bên trong tâm sự một lúc, tình cảm mới tốt lên được. Nàng nghe tiếng bước chân, nhìn Tạ Trí Phong từ trong phòng đi ra, gương mặt tuấn tú mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng, liền biết hai người đã hòa hảo như lúc đầu.
Mặc kệ là chuyện gì, hòa hảo rồi, tóm lại là chuyện tốt.
Khương Lệnh Uyển kêu một tiếng "Tứ tỷ phu", lúc này mới hỏi: "Tứ tỷ tỷ nghỉ ngơi rồi sao?"
Tạ Trí Phong này không tiếp xúc bao nhiêu với cô em vợ này, có điều thê tử luôn treo nàng ở bên mép, tất nhiên cũng ít nhiều hiểu tính tình của nàng. Hắn nói: "Ừm, đã nghỉ ngơi. Làm cho muội phải đại xá đến đây một chuyến, khổ cực cho muội rồi."
Khương Lệnh Uyển nói: "Muội xem Tứ tỷ tỷ như tỷ tỷ ruột, thấy tỷ ấy không thoải mái nên đến đây thăm hỏi một chút. Sao lại khổ cực."
Trong lòng Tạ Trí Phong xấu hổ, nói: "Muội yên tâm, sau này ra sẽ không để nàng ấy phải chịu oan ức nữa."
Không bị oan ức, đúng là nói quá sớm a.
Nhưng Khương Lệnh Uyển nhìn thái độ của vị Tứ tỷ phu này cũng rất thành khẩn. Tuy nàng không muốn dính líu, nhưng ít nhiều gì vẫn nên nhúng tay vào một chút. Dù sao chuyện của Tứ tỷ tỷ cũng dễ làm tỷ ấy khẩn trương. Có tâm bảo vệ thì không nên cho bất cứ người nào bắt nạt tỷ ấy.
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nói: "Tứ tỷ tỷ là một cô nương tốt, bây giờ có Tứ tỷ phu nói lời này, muội cũng cảm thấy vui mừng. Nếu Tứ tỷ tỷ đã ngủ, vậy muội cũng không ở lại lại lâu nữa, xin cáo từ."
Chung quy nam nữ có khác. Tạ Trí Phong cũng không có tự mình tiễn đi, chỉ để Tập Hương tiễn cô em vợ này ra ngoài phủ.
Lên xe ngựa, Kim Kết không nhịn được nói: "Vị Tứ cô gia này này đúng là đối xử với Tứ tiểu thư rất tốt."
Khương Lệnh Uyển cũng gật đầu.
Hy vọng Tạ Trí Phong cứ đối xử tốt với Tứ tỷ tỷ như vậy. Dù sao kiếp trước cũng là do nàng hại tỷ ấy không có cách nào lập gia đình.
•
Trở về Vinh Vương phủ, Lục Tông đang ở trong sân làm một cái bàn đu. Hắn nhìn thấy nàng, lúc này mới ngừng lại, đôi mắt trong trẻo nói: "Lại đây."
Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn đi qua.
Nàng nói: "Bàn đu này thật đẹp mắt." Nàng thử đứng lên trên, hai tay nắm hai bên dây. Đứng như vậy, mới cao hơn Lục Tông một chút. Khương Lệnh Uyển lần đầu cảm nhận cảm giác ưu thế trên cao, tâm tình tất nhiên tốt hơn mấy phần, nhất thời cười tươi như hoa, nói, "Tông biểu ca tự mình làm sao?"
Lục Tông thấy nàng thích, lúc này mới đưa tay nặn nặn mặt nàng, nói: "Thích không?"
Khương Lệnh Uyển gật đầu, nói: "Thích." Sau đó chia sẻ tin tức Tứ tỷ tỷ có thai với hắn. Lục Tông nghe xong, sắc mặt nhàn nhạt ừ một tiếng, một bộ dáng không liên quan tới mình. Khương Lệnh Uyển biết trong lòng hắn đang nghĩ gì,dù sao Tứ tỷ tỷ mang thai, quả thật cùng hắn không liên quan. Nhưng nàng hài lòng nha.
Hôn kì của Lục Tông còn hơn nửa tháng, sau đó liền mỗi ngày đều đi quân doanh.
Khương Lệnh Uyển lại không thể ăn không ngồi rồi, đi theo Phan Trắc phi quen thuộc sự vụ trong vương phủ. Phan Trắc phi có ý định làm khó dễ Khương Lệnh Uyển, mỗi lần nói đến chuyện trọng điểm, liền sơ lược, không nói điểm trọng yếu, nhưng có thể nói liên miên cằn nhằn nửa ngày.
Phan Trắc phi thấy nàng nghe chăm chú, trong lòng không nhịn được thấy nàng ngốc. Đến cùng vẫn còn trẻ.
Khương Lệnh Uyển biết Phan Trắc phi không muốn đem quyền hành giao cho nàng, hiện này nàng chậm rãi quen thuộc sự vụ trong vương phủ, Phan Trắc phi không nói, nàng tất nhiên có thể nghĩ cách biết. Nhưng vì vậy, nàng mỗi ngày đúng là còn bận rộn hơn Lục Tông, mỗi lần hắn về, liền nhìn nàng nằm nhoài trên giường nhỏ lật sổ sách.
Ngày hôm đó Lục Tông trở về, liền tiến đến ôm thê tử, hôn lên mặt nàng một cái.
Khương Lệnh Uyển nghiêm túc xem sổ sách, vừa nghe mùi mồ hôi trên người Lục Tông, liền dùng sổ sách trên tay mạnh mẽ đập lên đầu Lục Tông một cái, ghét bỏ nói: "Hôi chết rồi."
Lục Tông cười cười, thơm lên mặt nàng một cái, liền đi tịnh thất tắm rửa.
Thay một thân xiêm y sạch sẽ, Lục Tông mới toại nguyện ôm tức phụ nói chuyện: "Đừng lúc nào cũng xem, cẩn thận hại mắt."
Khương Lệnh Uyển lật một tờ, thở dài nói: "Nếu muội có thể giống như tẩu tẩu, đã đọc qua là không quên, vây thì tốt quá."
Lục Tông vươn tay xoa đầu nàng, nói: "Đã đủ thông minh." Thông minh quá hại thân, hắn chỉ hy vọng mỗi ngày nàng đều vui vẻ là được rồi.
Khương Lệnh Uyển bỏ sổ sách trên tay xuống, ở trong lòng Lục Tông cọ cọ: "Hôm nay còn bận chuyện gì sao?"
Lục Tông nói: "Không có chuyện gì. Hôm nay Thái tử và Nhị hoàng tử cùng nhau tới."
Nhị hoàng tử à.
Khương Lệnh Uyển biết dưới khuôn mặt hào hoa phong nhã của Nhị hoàng tử này nhưng lại cất giấu một dã tâm rất lớn. Có điều như vậy cũng rất bình thường, dù sao vị trí kia không ai không muốn ngồi vào. Có điều Lục Tông không thích nàng tiếp xúc với người bên Mộ quý phi. Khương Lệnh Uyển nghe xong cũng ừ một tiếng, nhưng sau một khắc, thân thể liền bị một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy nâng lên.
Khương Lệnh Uyển thấy hắn như vậy, vội vàng ôm cổ của hắn, đỏ mặt sẵng giọng: "Ban ngày ban mặt, chàng làm cái gì đấy?"
Lục Tông cũng không để ý, cúi người hôn thê tử, hôn cho nàng nói không ra lời, lúc này mới bỏ qua.
Khương Lệnh Uyển không có cách nào khác, đẩy lồng ngực hắn một cái nói: "Đừng nghịch, ngày mai muội muốn tiến cung tham Tranh biểu tỷ đấy." Sức lực hắn lớn, mỗi lần cùng hắn lăn lộn, chỗ ấy của nàng rất là xót, hai chân bước đi muốn run lên. Trong cung mỗi người đều có nhãn lực, nàng cũng không muốn bị người ta trêu chọc.
Lục Tông không nói hai lời mà đi vào . Hắn thoả mãn than một tiếng, hôn lên mặt nàng một cái, anh ách nói: "Xán Xán, ta cũng muốn làm cha."
... Vậy.
Khương Lệnh Uyển trợn to hai mắt, bỗng nhiên ý thức được —— đại khái hôm nay Thái tử lại đứng trước mặt Lục Tông khoe khoang. Nhưng tính tình Lục Tông thì sao chứ? Trước mắt núi Thái Sơn có sập cũng không biến sắc. Thường ngày Thái tử có nói nhiều hơn nữa thì mặt hắn đều không hề có cảm xúc, hôm nay đúng là bị kích thích.
Nhưng hai người bọn họ mới thành thân hơn một tháng thôi.
Nhìn bộ dạng ấu trĩ "Người khác đều có, chỉ có ta không có" của Lục Tông, nhất thời cảm thấy thật buồn cười, có điều tiếp đó, cái miệng của nàng không phải dùng để cười nữa.
/210
|