…là cậu chưa gặp được ai thôi, nếu gặp được rồi cậu sẽ biết, cô ấy không chỉ đơn thuần là một cô gái, mà là tất cả của cậu, giấc mơ của cậu, thậm chí, là sinh mạng.”
Người va chạm với Hứa Dung đúng là Ninh Tiêu Nhã. Cô ta đang nổi nóng, vừa thấy Dương Quần và Tạ Kiều thì có chút sửng sốt rồi lập tức cười nói: “A, là hai người sao, mấy người quen nhau à?”
Dương Quần gật đầu và nói: “Ừ, bạn tôi, có chuyện gì mà làm ầm ĩ lên thế chứ, nhiều người nhìn như vậy, có gì thì vào trong kia rồi ngồi xuống nói chuyện.”
Tuy rằng từ nhỏ đã biết Dương Quần là bạn với La Hạo nhưng Ninh Tiêu Nhã chẳng quan tâm. Cô ta liếc mắt nhìn Tạ Kiều, như cười như không, “Bạn anh? Từ lúc nào mà anh lại kết bạn với loại như vậy? Xem ra, mắt chọn bạn của anh không ổn lắm rồi, gu thưởng thức lại càng kém.”
Lời nói này vừa kiêu ngạo vừa vô lễ, ý khiêu khích nồng nặc. Hứa Dung vừa định xông lên mắng thì Dương Quần trừng mắt với cô một cái, ý bảo cô không cần nói gì. Anh ta nhìn Ninh Tiêu Nhã, cười lạnh, “Tôi kết bạn với loại nào, mắt chọn bạn thế nào, không liên quan gì đến cô cả. Nếu Ninh tiểu thư không còn nhiều lời vô nghĩa nữa thì tôi nên tạm biệt thôi.”
Nói xong anh ta xoay người nói với Tạ Kiều: “Đi thôi, nhanh đi ăn cơm thôi, nếu không đồ ăn nguội hết đấy.”
Hứa Dung vẫn còn tức giận, trừng mắt với Ninh Tiêu Nhã một cái, vừa xoay người bước đi thì liền nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Ninh Tiêu Nhã. Mấy người quay lại thì thấy cô bạn của Ninh Tiêu Nhã vừa nhặt chiếc túi xách của cô ta lên. Lúc này, khuôn mặt hoa phấn của cô ta tái nhợt, cô ta hét lên: “Ôi, chiếc vòng tay kim cương của tôi đâu rồi? Vừa rồi còn thấy mà, nhất định là bị trộm, đó là đồ La Hạo tặng cho tôi.”, nói xong cô ta ngẩng đầu nhìn Hứa Dung.
Hứa Dung tức đến mức run lên, cô đánh mất đồ sao lại nhìn tôi, cô cười lạnh, “Cô nhìn tôi làm gì?”
Ninh Tiêu Nhã không trả lời mà nói với cô bạn bên cạnh: “Chiếc vòng tay của mình rất giá trị, cậu còn không mau báo cảnh sát đi? Những người vừa tiếp xúc với mình đều khả nghi, không chừa một ai cả, cẩn thận không có người lại nhân cơ hội phi tang, cậu mở to hai mắt nhìn cho mình.”
Người kéo đến xem cảnh náo nhiệt ngày càng nhiều. Hứa Dung không thể chịu nổi, chỉ thẳng vào mặt Ninh Tiêu Nhã, vừa định chửi ầm lên thì Dương Quần đã nhíu mày hỏi cô: “Người ta đánh mất đồ, cô kích động cái gì chứ? Mau đi ăn cơm đi.”
Dương Quần kéo Tạ Kiều và Hứa Dung đi, Ninh Tiêu Nhã lại lớn tiếng gọi: “Dương Quần, cô gái anh đang nắm tay là đối tượng nghi ngờ của tôi, anh không muốn tránh ra sao?”
Rốt cục Hứa Dung cũng không thể nhịn nổi nữa, đẩy Dương Quần ra rồi vọt thẳng tới trước mặt Ninh Tiêu Nhã, chỉ vào mũi cô ta, lớn tiếng nói: “Ai là đối tượng tình nghi, mẹ kiếp, cô nói cho rõ ràng đi!”
Hứa Dung càng nóng nảy Ninh Tiêu Nhã lại càng cười, cô ta cười với Dương Quần, “Cô ta đúng là bạn anh sao? Chả có chút giáo dục nào, hôm nào phải học hỏi La Hạo đi, học cách mà chọn bạn, bằng không, người mất đồ có ngày lại chính là anh đấy.”
Dương Quần tức tái mặt, gần như anh ta nghiến răng nói: “Cô nói không sai, tôi phải học tập La Hạo, có điều để ngày mai cũng không muộn, còn bây giờ tôi phải học anh ấy ở chỗ, mắt chọn vợ tương lai của anh ấy không tồi!”
Dương Quần lấy điện thoại gọi cho La Hạo. Lúc La Hạo vội vàng tới nơi thì bảo vệ đã đưa hội Tạ Kiều vào văn phòng của quản lý, vừa vào cửa liền nhìn thấy Dương Quần tức tím mặt còn Ninh Tiêu Nhã đang thảnh thơi uống trà. Viên quản lý cũng khó xử, không muốn đắc tội với bên nào, đầu đổ đầy mồ hôi. La Hạo nhíu mày hỏi: “Gọi điện thoại gấp thế, có chuyện gì?”
Dương Quần cười lạnh, kéo Hứa Dung lại rồi nói: “Vợ chưa cưới của anh nghi cô ấy trộm đồ của cô ta, cho anh soát người đấy.”
La Hạo nhìn thấy Hứa Dung thì giật mình sửng sốt, cô cũng tức giận nhìn lại anh, lại thấy Tạ Kiều đứng một bên cụp mắt xuống nhìn chân mình. Anh đứng im tại chỗ, quay đầu cau mày hỏi Ninh Tiêu Nhã: “Trộm đồ? Cái gì thế?”
Ninh Tiêu Nhã chậm rì đặt chén trà xuống rồi tươi cười đứng dậy, bước tới ôm lấy cánh tay anh, nhõng nhẽo nói: “Chính là chiếc vòng tay kim cương anh tặng em đó. Em vừa bị cô ta huých vào là đã không thấy đâu rồi, anh nói xem em có nên hoài nghi không?”
“Vòng tay?” Đôi mày La Hạo nhíu chặt lại, “Chẳng lẽ em quên à? Tối qua em để quên ở chỗ anh, lúc nãy anh vẫn còn thấy trên bàn đấy, định đưa cho em nhưng Dương Quần gọi gấp quá nên anh quên mất.” Ninh Tiêu Nhã nhìn chằm chằm vào Dương Quần, nụ cười trên mặt dần tắt hẳn. La Hạo rút cánh tay của cô ta ra khỏi tay mình, cười nói với tay quản lý: “Quản lý Trương, đây là chuyện hiểu lầm, ngại quá, đã gây phiền phức cho anh rồi.”
Quản lý Trương vốn đang đau đầu, vừa nghe thấy thế liền hớn hở, vừa bắt tay vừa nói: “Nếu là hiểu lầm, được giải thích rõ là ổn rồi.”
La Hạo đi đến trước mặt Dương Quần, vỗ vai anh ta và nói: “Được rồi anh bạn, trí nhớ cô ấy không tốt, tôi xin lỗi thay vậy.”
Dương Quần bực tức nói: “Xin lỗi em? Cô ta không nghi em, xin lỗi em làm cái rắm gì, đối tượng bị nghi ngờ đây này.”, nói xong anh ta chỉ vào Hứa Dung còn đang tức giận.
La Hạo liền cười với Hứa Dung: “Cô Hứa, thật xin lỗi.”
Hứa Dung cười lạnh, “Anh La, nếu trí nhớ của vợ anh không tốt thì anh giúp cô ấy nhớ cho kỹ vào, còn nữa, phải dạy cô ta khi gặp ai nhớ nói tiếng người, bằng không anh La sẽ phải gặp nhiều phiền phức đấy!” Nói xong cô quay đầu kéo Tạ Kiều và Lưu Vũ Phi đi, “Chúng ta đi thôi, hôm nay đúng là đen đủi, hôm khác trước khi ra khỏi cửa nhớ phải xem thời tiết, không là sẽ bị chó dại cắn.”
Ninh Tiêu Nhã tức đến tím tái mặt mày, nhưng thấy vẻ mặt xanh mét của La Hạo, cô ta đành phải nén giận.
La Hạo thấy Dương Quần vẫn có vẻ khó chịu thì nói: “Cậu đến đây mua quà cho bữa tiệc chúc thọ tối nay à?”
Dương Quần xoay người lại, hậm hực nói: “Em đến đây đơn giản là để ăn cho đỡ đói.”
Ra cửa không thấy ba người kia đâu, Dương Quần vẫn không muốn đi tìm, nghĩ nghĩ thế nào mà quay lại nói: “La Hạo, em ở bãi đỗ xe chờ anh, có việc.”
La Hạo gật đầu, Ninh Tiêu Nhã đuổi theo, bất mãn nói: “Anh quen với mấy con bé lúc nãy à?”
La Hạo không trả lời, đứng yên một lúc rồi mới quay đầu hỏi Ninh Tiêu Nhã: “Chuyện đó không quan trọng, căn bản là, anh tặng vòng tay kim cương cho em lúc nào? Trí nhớ anh cũng không tốt lắm, không thì em nhắc lại cho anh nhớ xem?”
Ninh Tiêu Nhã xụ mặt nhìn La Hạo không nói lời nào. La Hạo từ từ thu lại nụ cười, chòng chọc nhìn cô ta trong chốc lát rồi mới xoay người rời đi, chỉ còn lại một mình Ninh Tiêu Nhã khóc nghẹn uất ức, bạn cô ta hỏi: “Tiêu Nhã, mình đi đâu đây?”
Ninh Tiêu Nhã hung hăng trừng mắt với cô ta rồi quay đầu bước đi.
Lúc La Hạo đến bãi đỗ xe, Dương Quần đang ngồi trong xe hút thuốc, thấy anh rồi nhưng vẫn không quan tâm. La Hạo lập tức mở cửa xe rồi ngồi vào, vỗ lên ghế xe, cười nói: “Xe mới à? Kiểu dáng mới nhất, rất được.”
Dương Quần nhả một ngụm khói, khép hờ mắt, nói: “Ninh Tiêu Nhã rất được, mắt chọn phụ nữ của anh rất khá, phụ nữ được chọn toàn là cực phẩm, hôm nay coi như em phục rồi.”
La Hạo dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: “Được rồi, đừng xỏ tôi nữa, nói đi, có chuyện gì?”
“Có người muốn em đem cái này trả cho anh.” Dương Quần đưa một gói đồ cho La Hạo.
La Hạo mở mắt ra nhìn, “Cái gì vậy?”, nói xong anh mở ra, vừa thấy thứ bên trong thì cả người cứng đờ lại, “Cô ấy đâu rồi?”
Dương Quần rụi thuốc đi, “Được rồi, Chuột, chuyện hôm nay anh cũng thấy đấy, Ninh Tiêu Nhã không phải tầm thường, nói chuyện ngang ngược, chẳng coi ai ra gì cả. Nếu Tạ Kiều đã trả lại cái này cho anh, chứng tỏ đã dứt khoát với anh rồi, nên buông tay thì hãy buông đi, đừng để cuối cùng lại hại người hại ta.”
La Hạo vuốt miếng ngọc lục bảo lạnh giá trong tay, nỗi bi ai lại bất đắc dĩ trào ra trong lòng. Đôi hoa tai kia như đang cười nhạo anh, từ nơi lạnh lẽo, sâu kín nhất sinh ra cảm giác đau đớn, loại đau đớn này cứ từng chút một xé rách trái tim anh, như một động tác được tua chậm lại. Thật khó chịu, thật đau, anh dùng lực nắm chặt bộ trang sức trong tay, quay đầu nhìn chằm chằm vào Dương Quần, chậm rãi nói: “Tôi buông tay? Người đó buông tha cho tôi? Tôi đến tìm Đông tử, có biết không, Tạ Kiều vừa nói yêu tôi, vừa nhập nhằng không rõ với Đông tử, bây giờ cô ấy muốn cắt đứt rõ ràng với tôi? Rõ cái gì chứ? Cô ấy coi tôi là thằng ngu, Dương Quần…” Bỗng nhiên La Hạo nhắm chặt mắt lại, cắn chặt răng, anh cúi đầu nói: “Đối với cậu là không còn cách nào khác, tôi không có cách nào quên được cô ấy. Thứ này cậu mang về đi, nói với cô ấy, nếu thật sự muốn chấm dứt với tôi thì tự mình đến nói, tôi sẽ không vướng bận đến cô ấy nữa, tôi không nhàm chán đến mức đó đâu.”
Dương Quần thở dài, tựa lưng vào ghế tựa, nhắm mắt lại, “Chuột, có ý gì, đây không phải nhàm chán thì là gì? Đừng biện hộ với em chuyện này, anh phải biết rằng bọn em cũng không có cách gì, kể cả Đông tử, một Tạ Kiều mà khiến hai người thành ra như vậy. Em thật sự không rõ, không phải chỉ là một cô gái hay sao? Tranh giành làm gì.”
La Hạo thấy anh ta nói vậy thì lại bực bội, lẩm bẩm nói: “Không phải chỉ là một cô gái? Cậu nói đơn giản quá đấy, là cậu chưa gặp được ai thôi, nếu gặp được rồi cậu sẽ biết, cô ấy không chỉ đơn thuần là một cô gái, mà là tất cả của cậu, giấc mơ của cậu, thậm chí, là sinh mạng.”
Dương Quần cười nhạo: “Anh bạn à, không ngờ đấy nhé, anh mà vào làng nghệ thuật chắc chắn sẽ nổi tiếng, viết sách hay làm thơ đều rất được, có điều nghe không được tự nhiên cho lắm. Tất cả, giấc mơ, thậm chí sinh mạng, sao em cảm thấy mấy từ này đều có vẻ tuyệt vọng thế chứ.”
La Hạo huých anh ta, “Thuốc lá của cậu đâu?”
Dương Quần lấy hộp thuốc lá ra, “Hút thuốc tìm cảm hứng à? Có điều anh cũng đừng chơi quá, không chịu nổi đâu, đây là xe mới của em, em không muốn bị nhuốm uế.”
La Hạo châm một điếu, hít sâu một hơi, ánh mắt dừng phía ngoài cửa xe. Làn khói trắng choán lên toàn bộ tấm kính, trong phút chốc lại tan đi. Trong lòng vốn đang trống rỗng, nhưng nỗi buồn khổ giờ đã bị Dương Quần quấy rầy, cái miệng kia căn bản là ngoài lời châm chọc ra thì không thể nói được lời đứng đắn, “Cậu không thể nói chuyện nghiêm túc với tôi được sao, tôi khó chịu quá.”
“Nghe anh nói chuyện em còn khó chịu hơn, xin anh đấy, để cho em yên một lúc đi, lỗ tai đang biểu tình đây.”
“Tạ Kiều đâu? Đi đâu rồi?”
“Cô ấy đi đâu thì sẽ nói với em chắc? Em không phải là Phan Đông tử.”
“Mẹ kiếp, khích tôi đấy à.”
“Em thích khích đấy, đừng chấp nhặt với em…Hay là nói về cô vợ tương lai của anh đi, em tò mò lắm.”
“Tò mò cái gì?”
“À, cũng không hẳn là tò mò. Nếu vợ em mà bảo một, ba, năm thì em sẽ bảo hai, bốn, sáu, xem có dám hung hăng không. Em chỉ tò mò sao anh không bị cô ta làm cho tức chết nhỉ.”
“Cô ta cũng không phải dễ hiểu lắm, tôi cũng chẳng muốn nói đến.”
“Có phải cô ta biết rõ chuyện của anh với Tạ Kiều không? Hôm nay rõ ràng là muốn gây sự.”
“Tôi không nói với cô ta.”
“Chẳng cần anh nói, nhìn là thấy ngay. Anh vừa thấy Tạ Kiều thì mắt liền ảm đạm, có điều, nói đi cũng phải nói lại, cô nàng kia cũng đáng thương. Nếu anh đã có vị hôn thê rồi thì đừng nghĩ đến cô ấy nữa, cũng phải để cho người ta sống yên ổn chứ.”
“Có ý gì?…Đông tử không đối xử tốt với cô ấy sao?”
“Tốt, rất tốt, như bảo bối vậy, không hề kém anh đâu. Anh tự lo cho mình đi, ngẫm lại nhé, làm sao anh có thể biến một con hổ cái thành con mèo ngoan ngoãn mới được đây.”
“Cô ta muốn thế nào thì tùy cô ta, tôi không quan tâm, càng không muốn quản.”
“Không phải đấy chứ, dù gì thì cũng là vợ anh, nếu ở Hongkong thì cô ta chính là La Ninh Tiêu Nhã, có họ của anh đấy.”
La Hạo ném đầu mẩu thuốc lá đi, quay đầu nhìn Dương Quần rồi hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn phải không?”
Dương Quần nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Em rất muốn phủ nhận, đáng tiếc, trước đây anh từng thấy em cởi truồng, nếu em phủ nhận, anh có thể không đi nói với người khác là em có cái bớt ở mông không?”
Tâm tình u ám của La hạo bỗng biến mất, bị anh ta chọc cười, anh tóm lấy gáy Dương Quần, cười sang sảng, “Ừ, tin tôi đi, không cần tôi nói cũng rất nhiều người biết, bởi vì trước đây, có đứa cứ thấy người ta là lại chổng mông lên bảo, nếu anh đi chơi với em thì em sẽ cho anh xem cái bớt của em. Đó là thằng em lớn lên cùng tôi đấy.”
Dương Quần cười ha hả, gạt tay anh ra, “Mẹ kiếp nhà anh, bọn trẻ con trong khu chẳng thèm chơi cùng em, còn không phải là tại anh với Phan Đông tử ban cho sao, nói cho anh biết, đây chính là nỗi đau tinh thần của em, em sẽ nhớ thù với hai người cả đời.”
“Chúng ta đi uống vài chén không?”
“Anh không nói thì em cũng quên mất, bị vợ anh trêu tức cho còn chưa được ăn cơm.”
“Đi thôi, anh mời cậu ăn cơm coi như bồi thường, bao gồm cả anh bạn nhỏ của cậu nữa.”
“Cái này cũng không tồi.”
Người va chạm với Hứa Dung đúng là Ninh Tiêu Nhã. Cô ta đang nổi nóng, vừa thấy Dương Quần và Tạ Kiều thì có chút sửng sốt rồi lập tức cười nói: “A, là hai người sao, mấy người quen nhau à?”
Dương Quần gật đầu và nói: “Ừ, bạn tôi, có chuyện gì mà làm ầm ĩ lên thế chứ, nhiều người nhìn như vậy, có gì thì vào trong kia rồi ngồi xuống nói chuyện.”
Tuy rằng từ nhỏ đã biết Dương Quần là bạn với La Hạo nhưng Ninh Tiêu Nhã chẳng quan tâm. Cô ta liếc mắt nhìn Tạ Kiều, như cười như không, “Bạn anh? Từ lúc nào mà anh lại kết bạn với loại như vậy? Xem ra, mắt chọn bạn của anh không ổn lắm rồi, gu thưởng thức lại càng kém.”
Lời nói này vừa kiêu ngạo vừa vô lễ, ý khiêu khích nồng nặc. Hứa Dung vừa định xông lên mắng thì Dương Quần trừng mắt với cô một cái, ý bảo cô không cần nói gì. Anh ta nhìn Ninh Tiêu Nhã, cười lạnh, “Tôi kết bạn với loại nào, mắt chọn bạn thế nào, không liên quan gì đến cô cả. Nếu Ninh tiểu thư không còn nhiều lời vô nghĩa nữa thì tôi nên tạm biệt thôi.”
Nói xong anh ta xoay người nói với Tạ Kiều: “Đi thôi, nhanh đi ăn cơm thôi, nếu không đồ ăn nguội hết đấy.”
Hứa Dung vẫn còn tức giận, trừng mắt với Ninh Tiêu Nhã một cái, vừa xoay người bước đi thì liền nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Ninh Tiêu Nhã. Mấy người quay lại thì thấy cô bạn của Ninh Tiêu Nhã vừa nhặt chiếc túi xách của cô ta lên. Lúc này, khuôn mặt hoa phấn của cô ta tái nhợt, cô ta hét lên: “Ôi, chiếc vòng tay kim cương của tôi đâu rồi? Vừa rồi còn thấy mà, nhất định là bị trộm, đó là đồ La Hạo tặng cho tôi.”, nói xong cô ta ngẩng đầu nhìn Hứa Dung.
Hứa Dung tức đến mức run lên, cô đánh mất đồ sao lại nhìn tôi, cô cười lạnh, “Cô nhìn tôi làm gì?”
Ninh Tiêu Nhã không trả lời mà nói với cô bạn bên cạnh: “Chiếc vòng tay của mình rất giá trị, cậu còn không mau báo cảnh sát đi? Những người vừa tiếp xúc với mình đều khả nghi, không chừa một ai cả, cẩn thận không có người lại nhân cơ hội phi tang, cậu mở to hai mắt nhìn cho mình.”
Người kéo đến xem cảnh náo nhiệt ngày càng nhiều. Hứa Dung không thể chịu nổi, chỉ thẳng vào mặt Ninh Tiêu Nhã, vừa định chửi ầm lên thì Dương Quần đã nhíu mày hỏi cô: “Người ta đánh mất đồ, cô kích động cái gì chứ? Mau đi ăn cơm đi.”
Dương Quần kéo Tạ Kiều và Hứa Dung đi, Ninh Tiêu Nhã lại lớn tiếng gọi: “Dương Quần, cô gái anh đang nắm tay là đối tượng nghi ngờ của tôi, anh không muốn tránh ra sao?”
Rốt cục Hứa Dung cũng không thể nhịn nổi nữa, đẩy Dương Quần ra rồi vọt thẳng tới trước mặt Ninh Tiêu Nhã, chỉ vào mũi cô ta, lớn tiếng nói: “Ai là đối tượng tình nghi, mẹ kiếp, cô nói cho rõ ràng đi!”
Hứa Dung càng nóng nảy Ninh Tiêu Nhã lại càng cười, cô ta cười với Dương Quần, “Cô ta đúng là bạn anh sao? Chả có chút giáo dục nào, hôm nào phải học hỏi La Hạo đi, học cách mà chọn bạn, bằng không, người mất đồ có ngày lại chính là anh đấy.”
Dương Quần tức tái mặt, gần như anh ta nghiến răng nói: “Cô nói không sai, tôi phải học tập La Hạo, có điều để ngày mai cũng không muộn, còn bây giờ tôi phải học anh ấy ở chỗ, mắt chọn vợ tương lai của anh ấy không tồi!”
Dương Quần lấy điện thoại gọi cho La Hạo. Lúc La Hạo vội vàng tới nơi thì bảo vệ đã đưa hội Tạ Kiều vào văn phòng của quản lý, vừa vào cửa liền nhìn thấy Dương Quần tức tím mặt còn Ninh Tiêu Nhã đang thảnh thơi uống trà. Viên quản lý cũng khó xử, không muốn đắc tội với bên nào, đầu đổ đầy mồ hôi. La Hạo nhíu mày hỏi: “Gọi điện thoại gấp thế, có chuyện gì?”
Dương Quần cười lạnh, kéo Hứa Dung lại rồi nói: “Vợ chưa cưới của anh nghi cô ấy trộm đồ của cô ta, cho anh soát người đấy.”
La Hạo nhìn thấy Hứa Dung thì giật mình sửng sốt, cô cũng tức giận nhìn lại anh, lại thấy Tạ Kiều đứng một bên cụp mắt xuống nhìn chân mình. Anh đứng im tại chỗ, quay đầu cau mày hỏi Ninh Tiêu Nhã: “Trộm đồ? Cái gì thế?”
Ninh Tiêu Nhã chậm rì đặt chén trà xuống rồi tươi cười đứng dậy, bước tới ôm lấy cánh tay anh, nhõng nhẽo nói: “Chính là chiếc vòng tay kim cương anh tặng em đó. Em vừa bị cô ta huých vào là đã không thấy đâu rồi, anh nói xem em có nên hoài nghi không?”
“Vòng tay?” Đôi mày La Hạo nhíu chặt lại, “Chẳng lẽ em quên à? Tối qua em để quên ở chỗ anh, lúc nãy anh vẫn còn thấy trên bàn đấy, định đưa cho em nhưng Dương Quần gọi gấp quá nên anh quên mất.” Ninh Tiêu Nhã nhìn chằm chằm vào Dương Quần, nụ cười trên mặt dần tắt hẳn. La Hạo rút cánh tay của cô ta ra khỏi tay mình, cười nói với tay quản lý: “Quản lý Trương, đây là chuyện hiểu lầm, ngại quá, đã gây phiền phức cho anh rồi.”
Quản lý Trương vốn đang đau đầu, vừa nghe thấy thế liền hớn hở, vừa bắt tay vừa nói: “Nếu là hiểu lầm, được giải thích rõ là ổn rồi.”
La Hạo đi đến trước mặt Dương Quần, vỗ vai anh ta và nói: “Được rồi anh bạn, trí nhớ cô ấy không tốt, tôi xin lỗi thay vậy.”
Dương Quần bực tức nói: “Xin lỗi em? Cô ta không nghi em, xin lỗi em làm cái rắm gì, đối tượng bị nghi ngờ đây này.”, nói xong anh ta chỉ vào Hứa Dung còn đang tức giận.
La Hạo liền cười với Hứa Dung: “Cô Hứa, thật xin lỗi.”
Hứa Dung cười lạnh, “Anh La, nếu trí nhớ của vợ anh không tốt thì anh giúp cô ấy nhớ cho kỹ vào, còn nữa, phải dạy cô ta khi gặp ai nhớ nói tiếng người, bằng không anh La sẽ phải gặp nhiều phiền phức đấy!” Nói xong cô quay đầu kéo Tạ Kiều và Lưu Vũ Phi đi, “Chúng ta đi thôi, hôm nay đúng là đen đủi, hôm khác trước khi ra khỏi cửa nhớ phải xem thời tiết, không là sẽ bị chó dại cắn.”
Ninh Tiêu Nhã tức đến tím tái mặt mày, nhưng thấy vẻ mặt xanh mét của La Hạo, cô ta đành phải nén giận.
La Hạo thấy Dương Quần vẫn có vẻ khó chịu thì nói: “Cậu đến đây mua quà cho bữa tiệc chúc thọ tối nay à?”
Dương Quần xoay người lại, hậm hực nói: “Em đến đây đơn giản là để ăn cho đỡ đói.”
Ra cửa không thấy ba người kia đâu, Dương Quần vẫn không muốn đi tìm, nghĩ nghĩ thế nào mà quay lại nói: “La Hạo, em ở bãi đỗ xe chờ anh, có việc.”
La Hạo gật đầu, Ninh Tiêu Nhã đuổi theo, bất mãn nói: “Anh quen với mấy con bé lúc nãy à?”
La Hạo không trả lời, đứng yên một lúc rồi mới quay đầu hỏi Ninh Tiêu Nhã: “Chuyện đó không quan trọng, căn bản là, anh tặng vòng tay kim cương cho em lúc nào? Trí nhớ anh cũng không tốt lắm, không thì em nhắc lại cho anh nhớ xem?”
Ninh Tiêu Nhã xụ mặt nhìn La Hạo không nói lời nào. La Hạo từ từ thu lại nụ cười, chòng chọc nhìn cô ta trong chốc lát rồi mới xoay người rời đi, chỉ còn lại một mình Ninh Tiêu Nhã khóc nghẹn uất ức, bạn cô ta hỏi: “Tiêu Nhã, mình đi đâu đây?”
Ninh Tiêu Nhã hung hăng trừng mắt với cô ta rồi quay đầu bước đi.
Lúc La Hạo đến bãi đỗ xe, Dương Quần đang ngồi trong xe hút thuốc, thấy anh rồi nhưng vẫn không quan tâm. La Hạo lập tức mở cửa xe rồi ngồi vào, vỗ lên ghế xe, cười nói: “Xe mới à? Kiểu dáng mới nhất, rất được.”
Dương Quần nhả một ngụm khói, khép hờ mắt, nói: “Ninh Tiêu Nhã rất được, mắt chọn phụ nữ của anh rất khá, phụ nữ được chọn toàn là cực phẩm, hôm nay coi như em phục rồi.”
La Hạo dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: “Được rồi, đừng xỏ tôi nữa, nói đi, có chuyện gì?”
“Có người muốn em đem cái này trả cho anh.” Dương Quần đưa một gói đồ cho La Hạo.
La Hạo mở mắt ra nhìn, “Cái gì vậy?”, nói xong anh mở ra, vừa thấy thứ bên trong thì cả người cứng đờ lại, “Cô ấy đâu rồi?”
Dương Quần rụi thuốc đi, “Được rồi, Chuột, chuyện hôm nay anh cũng thấy đấy, Ninh Tiêu Nhã không phải tầm thường, nói chuyện ngang ngược, chẳng coi ai ra gì cả. Nếu Tạ Kiều đã trả lại cái này cho anh, chứng tỏ đã dứt khoát với anh rồi, nên buông tay thì hãy buông đi, đừng để cuối cùng lại hại người hại ta.”
La Hạo vuốt miếng ngọc lục bảo lạnh giá trong tay, nỗi bi ai lại bất đắc dĩ trào ra trong lòng. Đôi hoa tai kia như đang cười nhạo anh, từ nơi lạnh lẽo, sâu kín nhất sinh ra cảm giác đau đớn, loại đau đớn này cứ từng chút một xé rách trái tim anh, như một động tác được tua chậm lại. Thật khó chịu, thật đau, anh dùng lực nắm chặt bộ trang sức trong tay, quay đầu nhìn chằm chằm vào Dương Quần, chậm rãi nói: “Tôi buông tay? Người đó buông tha cho tôi? Tôi đến tìm Đông tử, có biết không, Tạ Kiều vừa nói yêu tôi, vừa nhập nhằng không rõ với Đông tử, bây giờ cô ấy muốn cắt đứt rõ ràng với tôi? Rõ cái gì chứ? Cô ấy coi tôi là thằng ngu, Dương Quần…” Bỗng nhiên La Hạo nhắm chặt mắt lại, cắn chặt răng, anh cúi đầu nói: “Đối với cậu là không còn cách nào khác, tôi không có cách nào quên được cô ấy. Thứ này cậu mang về đi, nói với cô ấy, nếu thật sự muốn chấm dứt với tôi thì tự mình đến nói, tôi sẽ không vướng bận đến cô ấy nữa, tôi không nhàm chán đến mức đó đâu.”
Dương Quần thở dài, tựa lưng vào ghế tựa, nhắm mắt lại, “Chuột, có ý gì, đây không phải nhàm chán thì là gì? Đừng biện hộ với em chuyện này, anh phải biết rằng bọn em cũng không có cách gì, kể cả Đông tử, một Tạ Kiều mà khiến hai người thành ra như vậy. Em thật sự không rõ, không phải chỉ là một cô gái hay sao? Tranh giành làm gì.”
La Hạo thấy anh ta nói vậy thì lại bực bội, lẩm bẩm nói: “Không phải chỉ là một cô gái? Cậu nói đơn giản quá đấy, là cậu chưa gặp được ai thôi, nếu gặp được rồi cậu sẽ biết, cô ấy không chỉ đơn thuần là một cô gái, mà là tất cả của cậu, giấc mơ của cậu, thậm chí, là sinh mạng.”
Dương Quần cười nhạo: “Anh bạn à, không ngờ đấy nhé, anh mà vào làng nghệ thuật chắc chắn sẽ nổi tiếng, viết sách hay làm thơ đều rất được, có điều nghe không được tự nhiên cho lắm. Tất cả, giấc mơ, thậm chí sinh mạng, sao em cảm thấy mấy từ này đều có vẻ tuyệt vọng thế chứ.”
La Hạo huých anh ta, “Thuốc lá của cậu đâu?”
Dương Quần lấy hộp thuốc lá ra, “Hút thuốc tìm cảm hứng à? Có điều anh cũng đừng chơi quá, không chịu nổi đâu, đây là xe mới của em, em không muốn bị nhuốm uế.”
La Hạo châm một điếu, hít sâu một hơi, ánh mắt dừng phía ngoài cửa xe. Làn khói trắng choán lên toàn bộ tấm kính, trong phút chốc lại tan đi. Trong lòng vốn đang trống rỗng, nhưng nỗi buồn khổ giờ đã bị Dương Quần quấy rầy, cái miệng kia căn bản là ngoài lời châm chọc ra thì không thể nói được lời đứng đắn, “Cậu không thể nói chuyện nghiêm túc với tôi được sao, tôi khó chịu quá.”
“Nghe anh nói chuyện em còn khó chịu hơn, xin anh đấy, để cho em yên một lúc đi, lỗ tai đang biểu tình đây.”
“Tạ Kiều đâu? Đi đâu rồi?”
“Cô ấy đi đâu thì sẽ nói với em chắc? Em không phải là Phan Đông tử.”
“Mẹ kiếp, khích tôi đấy à.”
“Em thích khích đấy, đừng chấp nhặt với em…Hay là nói về cô vợ tương lai của anh đi, em tò mò lắm.”
“Tò mò cái gì?”
“À, cũng không hẳn là tò mò. Nếu vợ em mà bảo một, ba, năm thì em sẽ bảo hai, bốn, sáu, xem có dám hung hăng không. Em chỉ tò mò sao anh không bị cô ta làm cho tức chết nhỉ.”
“Cô ta cũng không phải dễ hiểu lắm, tôi cũng chẳng muốn nói đến.”
“Có phải cô ta biết rõ chuyện của anh với Tạ Kiều không? Hôm nay rõ ràng là muốn gây sự.”
“Tôi không nói với cô ta.”
“Chẳng cần anh nói, nhìn là thấy ngay. Anh vừa thấy Tạ Kiều thì mắt liền ảm đạm, có điều, nói đi cũng phải nói lại, cô nàng kia cũng đáng thương. Nếu anh đã có vị hôn thê rồi thì đừng nghĩ đến cô ấy nữa, cũng phải để cho người ta sống yên ổn chứ.”
“Có ý gì?…Đông tử không đối xử tốt với cô ấy sao?”
“Tốt, rất tốt, như bảo bối vậy, không hề kém anh đâu. Anh tự lo cho mình đi, ngẫm lại nhé, làm sao anh có thể biến một con hổ cái thành con mèo ngoan ngoãn mới được đây.”
“Cô ta muốn thế nào thì tùy cô ta, tôi không quan tâm, càng không muốn quản.”
“Không phải đấy chứ, dù gì thì cũng là vợ anh, nếu ở Hongkong thì cô ta chính là La Ninh Tiêu Nhã, có họ của anh đấy.”
La Hạo ném đầu mẩu thuốc lá đi, quay đầu nhìn Dương Quần rồi hỏi: “Chúng ta vẫn là bạn phải không?”
Dương Quần nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Em rất muốn phủ nhận, đáng tiếc, trước đây anh từng thấy em cởi truồng, nếu em phủ nhận, anh có thể không đi nói với người khác là em có cái bớt ở mông không?”
Tâm tình u ám của La hạo bỗng biến mất, bị anh ta chọc cười, anh tóm lấy gáy Dương Quần, cười sang sảng, “Ừ, tin tôi đi, không cần tôi nói cũng rất nhiều người biết, bởi vì trước đây, có đứa cứ thấy người ta là lại chổng mông lên bảo, nếu anh đi chơi với em thì em sẽ cho anh xem cái bớt của em. Đó là thằng em lớn lên cùng tôi đấy.”
Dương Quần cười ha hả, gạt tay anh ra, “Mẹ kiếp nhà anh, bọn trẻ con trong khu chẳng thèm chơi cùng em, còn không phải là tại anh với Phan Đông tử ban cho sao, nói cho anh biết, đây chính là nỗi đau tinh thần của em, em sẽ nhớ thù với hai người cả đời.”
“Chúng ta đi uống vài chén không?”
“Anh không nói thì em cũng quên mất, bị vợ anh trêu tức cho còn chưa được ăn cơm.”
“Đi thôi, anh mời cậu ăn cơm coi như bồi thường, bao gồm cả anh bạn nhỏ của cậu nữa.”
“Cái này cũng không tồi.”
/90
|