Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 256 - Linh Diên bùng nổ

/523


Đồ ăn cũng đã được rửa sạch sẽ, trước khi nổi lửa, Linh Diên xoa nhẹ một lớp muối lên trên, sau đó lấy đồ gia vị mình mua được và một ít thịt chín ra.

Nàng lần lượt rắc gia vị lên mười con cá, giao cho Thanh Thần mấy con, kêu bọn họ nổi lửa lên nướng.

Trong ánh mắt tò mò của mọi người, Linh Diên đặt hai con gà, hai con thỏ đã được mổ bụng còn lại lên lá sen sạch sẽ.

Nàng bỏ rắn vốn đã rửa sạch và được ướp gia vị xong vào bụng gà, bụng gà khá lớn, bị con rắn được cắt thành từng khúc nhồi căng lên. Linh Diên lấy hồi hương đã chuẩn bị nhét vào bụng gà, rồi dùng lá sen sạch gói lại, đặt sang một bên.

Trong bụng một con gà và hai con thỏ còn dư lại hoặc ít hoặc nhiều cũng bị nàng nhét một chút thịt và gia vị mua lúc trước.

Linh Diên làm tương tự như vậy, sau khi gói lá sen xong, nàng bắt đầu đắp bùn đã chuẩn bị sẵn lên, hết lớp này tới lớp khác, không chừa bất kỳ khe hở nào rồi vùi vào cái hố đào sẵn dưới đất, bên trên lại phủ thêm bùn đất sớm được đốt tới nóng hổi, cuối cùng đại công cáo thành.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Vệ Giới nhìn Linh Diên giày vò tới đầu đầy mồ hôi chuẩn bị đi tới bờ sông.

Linh Diên lau mồ hôi trên trán, cười ha ha với bốn người Thanh Thần mặt mày ngơ ngác và Vệ đại gia đang nhíu mày.

“Cũng không biết có thành công hay không, ta cũng chỉ làm thử thôi. Ta sợ chúng ta ăn không hết, trời lại dần dần nóng lên, đồ ăn để lâu sẽ ảnh hưởng tới mùi vị nên làm như vậy có thể bảo quản được lâu hơn một chút.”

Xung quanh tối đen như mực, Linh Diên cầm bó đuốc, định tới bờ sông rửa ráy một chút, không ngờ rằng Vệ Giới lại đi theo.

“Ngươi làm gì vậy?” Linh Diên liếc mắt nhìn hắn một cái.

Vệ Giới thuận tay lấy bó đuốc trong tay nàng, nhấc chân đi trước.

Linh Diên ngẩn người, đây là tiết tấu muốn đi cùng nàng hả?

Ngay sau đó trong lòng nàng ấm áp, không ngờ rằng tên nam nhân này thoạt nhìn không đáng tin và lạnh lùng, vậy mà còn có một mặt ấm áp như vậy.

Trong bóng tối, hắn giơ cao bó đuốc, chung quanh cũng vì vậy mà sáng hơn không ít. Linh Diên đi sát phía sau bóng lưng cao lớn thẳng tắp của hắn.

Nàng giơ đôi tay dính đầy bùn đất, cẩn thận đi tới, đáng tiếc trong rừng rậm rạp cỏ dại, bất cẩn một cái vẫn bị trượt chân.

Hắn ở ngay phía trước nàng, kiểu gì hắn cũng sẽ đỡ nàng nhỉ?

Nào ngờ người nọ vừa nghe thấy động tĩnh đã vội tiến lên hai bước, tránh khỏi nàng, thương thay kẻ mập mạp là nàng trượt chân một cú thật nặng thì thôi, còn gặm bùn cỏ đầy miệng.

“Ngươi không sao chứ?”

Lúc giọng nói của hắn vang lên trên đầu nàng, Linh Diên mở to đôi mắt chỉ còn lại tròng trắng trong đêm tối, oán giận quơ quơ bàn tay đầy bùn đất.

“Nói nhảm, ngươi thử ngã một phát xem! Còn không mau đỡ ta đứng dậy?”

Vệ Giới lại không hề thương hương tiếc ngọc hừ lạnh: “Tự bò dậy đi!”

Tay đầy bùn, còn muốn hắn đỡ?

“Này, ngươi không giúp ta thì tới đây làm gì? Thế mà ta còn nghĩ ngươi tự dưng tốt bụng, ta thấy ngươi căn bản không có lòng tốt gì. Nói đi, có phải đống cỏ này là do ngươi cố ý kéo tới làm ta vấp không?”

Vệ Giới: …

Nữ nhân này vậy mà lại giở tính, đúng là ngu xuẩn không biên giới, không ngờ rằng lại xem lòng tốt của hắn thành lòng lang dạ thú.

Nói xong, hắn cắm bó đuốc xuống đất, hờ hững liếc nàng rồi rời khỏi.

Linh Diên thấy tình hình không ổn, vội vàng túm lấy quần hắn, lại bị hắn cảnh giác tránh ra: “Rửa sạch rồi lại tới đụng ta!”

“Này, sao ngươi lại không có phong độ như vậy, cứ đi như thế hả? Tối như vậy, nè, đừng đi mà!”

Đáng tiếc người nào đó lại như thời tiết tháng ba, thay đổi thất thường. Linh Diên giận tới mức túm một nắm đất hung hăng ném về phía hắn rời khỏi.

Nàng nghĩ lại những lời hắn vừa nói, sắc mặt thoáng cái đỏ lên: “Phì, ai muốn đụng vào ngươi, con công già xòe đuôi, tự mình đa tình!”

Sau khi Linh Diên lê cơ thể mập mạp chật vật đứng dậy, vô cùng đáng thương tự giơ bó đuốc, tới bờ sông làm sạch bản thân.

Khi nàng trở về không nhìn thấy Vệ Giới, cũng không biết chạy đi đâu rồi, thậm chí Thanh Thần còn hỏi nàng hướng đi của Vệ Giới, rước lấy cái trợn mắt không kiên nhẫn của nàng.



“Làm sao ta biết?” Giọng điệu nàng có thể nói là khá ác liệt, chọc cho bốn người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, đây là… tiết tấu cãi nhau hả?

“Rõ ràng đều là cá nướng, vì sao cá nướng của phu nhân có hương vị ngon như vậy chứ?” Thanh Huyền thấy tình hình không đúng, vội vàng nói sang chuyện khác.

Bọn Thanh Thần từ lúc đồ ăn phát ra mùi thơm đã không nhịn được nghĩ sao đống hương liệu gì đó nàng xoa bên trên lại thơm nồng như vậy?

Thật ra bản thân cá có rất ít mỡ, nhưng lúc đám bọn họ nướng, con cá kia lại nhỏ từng giọt mỡ xuống, khiến cho lửa càng lúc càng lớn.

Kỳ lạ, chẳng lẽ là do cá khác loài?

Linh Diên nhấp một hớp nước suối lạnh buốt, cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn không ít, càng cảm thấy mình đúng là tính tình trẻ con, cơn giận nói tới là tới, nói đi là đi. Không được, tu luyện của nàng còn chưa đến nơi đáng chốn, phải chịu đựng!

“Đó là vì ta bỏ nhiều hương liệu, cũng đủ các loại. Cá nướng bình thường các ngươi ăn chỉ sợ cả muối cũng rắc ít đến đáng thương đúng không? Làm sao có thể sánh bằng gia vị nướng được tuyển chọn cẩn thận này được?”

Mấy người không khỏi nghĩ tới vừa rồi quả thật nàng đã xoa lên mấy loại hương liệu, lập tức lấy túi nguyên liệu của nàng tới xem, nhưng nhìn hồi lâu vẫn không nhìn ra được gì, ngược lại còn bị sặc tới hắt xì mấy cái: “Mấy thứ này là gì vậy?”

Linh Diên nói: “Có cái là dược liệu, có cái là gia vị bình thường. Ta đặc biệt tìm người xay thành bột cho mình. Thường ngày các ngươi không chú ý những thứ này, nói tên cho các ngươi các ngươi cũng không nhớ được. Nếu thích, trở về ta sẽ chuẩn bị một ít cho các ngươi.”

Về phần tên, nàng sẽ không tùy tiện nói ra, đây chính là vũ khí bí mật của nàng, độc nhất vô nhị.

Đột nhiên Linh Diên cảm giác có một ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm mình. Nàng ngẩng đầu lên nhìn, chẳng biết Vệ Giới đã trở về từ bao giờ, cứ vậy đứng sau lưng nàng, rũ mắt nhìn nàng.

Vốn dĩ Linh Diên còn muốn nói mấy câu làm khó hắn, nhưng ngặt nỗi ở hiện trường còn mấy cái bóng đèn, phải bận tâm cho mặt mũi của hai người, không thể khi không để bọn họ chê cười được.

Nàng lập tức khó hiểu nhìn hắn một cái, rồi xem lại bản thân, sờ lên mặt mình: “Trên mặt ta dính gì hả?” Thế nên ngươi mới nhìn ta như vậy.

“Cho dù trên mặt ngươi dính gì cũng không nhìn ra được.”

Một câu lạnh như băng của Vệ Giới, mặc dù không có ý đùa cợt khinh bỉ nhưng lại khiến mấy người đang uống nước xung quanh phun ra.

Trời ạ, câu này của vương gia nhà bọn họ có phải quá… tổn thương người khác rồi không?

Tất cả đều nhìn sang Linh Diên theo bản năng. Nguy rồi, nhất định tiểu vương phi nhà bọn họ sẽ rất đau lòng nhỉ?

Đáng tiếc bọn họ đã đánh giá thấp độ dày của da mặt người nào đó. Linh Diên nghe Vệ Giới nói xong lại như không có việc gì sờ lên mặt mình, nhẹ gật đầu tán thành.

“Nói cũng đúng, trời tối như vậy, cộng thêm làn da đen như vậy, chậc chậc, có thể nhìn thấy mới là lạ.”

Người khác không nghe ra gì, nhưng Vệ Giới lại thấy nàng tự giễu nhún vai.

Hắn thầm nghĩ nha đầu này cực kỳ khủng khiếp, sao mới có một lát mà sức chịu đòn đã tăng cao như vậy?

Hắn lại không chú ý tới lúc Linh Diên buông mắt, trong mắt chợt lóe lên phiền muộn, bàn tay đang nắm lại càng siết chặt hơn nữa.

Nhóc con, cho ngươi đắc ý chốc lát đó!

Để xem lát nữa tỷ “dạy dỗ” ngươi thế nào!

Thanh Thần cách gần nhất nhìn người này một cái, nhìn người kia một cái, khen ngợi Linh Diên có tâm lý mạnh, đồng thời từ đó nhìn ra một chút manh mối.

Trời ạ, không phải là thất ca nhà bọn họ ghen chứ?

Tiểu vương phi cho bọn họ gia vị nhưng không cho thất ca nhà mình, có phải thất ca ăn giấm không?

Nhưng không đúng, cho dù bọn họ ra ngoài mười lần cũng có tám lần là ở chung với thất ca, cho bọn họ còn không phải là cho huynh ấy sao?

Không phải cả những thứ này mà thất ca nhà bọn họ cũng để ý chứ?

Sự thật là Thanh Thần thật sự nghĩ nhiều rồi. Không nói tới việc đôi hoan hỉ oan gia này vừa cãi nhau, với tình tình tùy tiện, còn thiếu sợi dây thần kinh tình cảm của Vệ Giới, cơn ghen này rất khó hiểu, lại càng không biết phải nói gì.

Sở dĩ Vệ Giới nhìn nàng chằm chằm như vậy cũng là muốn xem thử điểm mấu chốt của nha đầu kia ở đâu.

Chỉ là rất tiếc khiến hắn phải thất vọng rồi, hắn cứ nghĩ sau khi quay về kiểu gì nha đầu này cũng sẽ làm ầm một phen, không ngờ rằng nàng vậy mà lại nhịn xuống hết.

Sở dĩ hắn nhìn chằm chằm nàng như vậy là vì đột nhiên hắn nhớ tới nha đầu béo xuất hiện bên cạnh Linh Vận trong thịnh hội bốn nước, chỉ sợ chắc chắn là Linh Diên. Như vậy nói cách khác, đứa bé xui xẻo bị hắn một cước đạp xuống khỏi nóc nhà, còn bị Minh Tâm giáo đuổi giết cả một tháng chính là nha đầu này sao?

Để xác nhận suy đoán của mình, đột nhiên Vệ Giới kêu lên: “Viên Viên?”



“Hả?” Linh Diên đáng thương, căn bản không chút nghĩ ngợi đã ngẩng đầu lên, đến khi nàng phát hiện người kêu mình là Vệ Giới, cả người đều ngơ ngác.

Cái đệch, chuyện quái gì đây? Có phải mạch suy nghĩ thay đổi quá nhanh rồi không?

Đang yên đang lành gọi nhũ danh của nàng làm gì?

Tên Vệ đại gia này lại nhớ ra gì rồi hả?

“Viên Viên? Ngươi là Viên Viên?”

Khóe mắt Linh Diên giật giật, vội vàng lộ vẻ mặt khó hiểu: “Viên Viên? Viên Viên gì? Vương gia đang gọi ai vậy?”

Trong mắt Vệ Giới xẹt qua chút tăm tối, lại cực kỳ chắc chắn mà nói: “Ngươi chính là Viên Viên, tỳ nữ vô cùng nổi bật ở thịnh hội bốn nước bên cạnh đại tiểu thư Linh gia trang, Linh Diên, Ly Diên, Viên Viên. Ha ha, thân phận của ngươi đúng là nhiều tới mức khiến người ta hoa mắt!”

Lúc đó hắn cũng đã hoài nghi, chỉ có điều bị bọn Linh Vận dùng một người giả mạo lừa gạt, bây giờ nghĩ lại, một thị nữ nho nhỏ, cho dù cho nàng lá gan lớn bằng trời cũng không thể nào dám đối đầu với Lý Văn Sinh. Cũng chỉ có nha đầu Linh Diên này có địa vị nhất định ở Linh gia trang mới dám làm thế. Cho dù đắc tội Lý Văn Sinh cũng không thể để Linh gia trang bọn họ mất mặt.

Linh Diên mấp máy môi, ánh mắt ngưng tụ lại: “Thật khó hiểu, ta không biết vương gia đang nói gì.”

“Ngươi chắc chắn chứ?”

Linh Diên nhớ tới một cước kia của hắn, tức đến nghiến răng: “Ta cực kỳ chắc chắn. Nếu vương gia không còn chuyện gì thì làm phiền tránh ra một chút, bọn ta còn muốn ăn cá!”

Không rảnh ở đây nhắc tới chuyện này với ngươi.

Khóe môi Vệ Giới hơi cong, vén vạt áo lên, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Linh Diên, khiến nàng phải thường xuyên quay đầu nhìn.

“Sao vậy? Lần này là trên mặt gia dính thứ gì hả?”

Tròng mắt Linh Diên đảo một vòng, đột nhiên hiện lên vẻ giảo hoạt như hồ ly, dưới ánh trăng nhàn nhạt, con ngươi màu đen lại tỏa ra ánh sáng trong trẻo lấp lánh.

Vệ Giới thấy rõ nhưng không nói ra, hắn muốn xem xem nhóc béo này muốn làm gì.

Quả nhiên, Linh Diên nửa quỳ dậy, khẽ nói với Vệ Giới: “Suỵt, đừng động đậy, đừng động đậy, trên mặt ngươi thật sự có thứ gì đó!”

“Bốp” một tiếng, trên cái trán trơn bóng của Vệ Giới đột nhiên dính một chưởng của nàng. Bởi vì dùng sức nên hắn nhanh chóng cảm thấy nong nóng đo đỏ.

Mắt phượng của người nào đó thoáng cái trở nên tĩnh mịch khó dò, đồng thời mang theo sát khí lạnh thấu xương khiếp người nhìn về phía Linh Diên: “Thứ gì?”

Dưới ánh mắt sắc bén của hắn, Linh Diên tự nhiên rùng mình, trái tim như bị người ta đột ngột túm lấy. Nhưng nàng nghĩ tới một cước không chút lưu tình kia, dường như đến giờ mông vẫn còn đau, nàng lập tức căng cổ: “Ai nha, một con muỗi thật lớn!”

Mọi người cạn lời: … Muỗi? Còn chưa tới tháng tư nữa, muỗi ở đâu ra?

Nói xong bọn họ không quên nhìn xung quanh, cũng không biết có phải Linh Diên gặp may hay không, bọn Thanh Thần thật sự nhìn thấy mấy con.

Vệ Giới híp mắt: “Muỗi đâu?”

Đập mạnh như vậy cũng nên giữ lại làm chứng cứ nhỉ?

Không ngờ rằng Linh Diên không chút để ý mà nói: “Bay rồi!”

“Bay?” Linh Diên chợt cảm thấy ớn lạnh, theo bản năng xoa xoa cánh tay, gật đầu nói với người nào đó: “Đúng vậy, giờ là nửa đêm rồi, không thấy rõ rất bình thường mà. Sao vậy? Không phải ngươi còn muốn so đo một đập này với ta chứ?”

“Làm sao bổn vương biết cuối cùng có phải ngươi cố ý hay không?”

Khóe miệng Linh Diên giật giật, theo bản năng nhìn sang hắn: “Này, sao đại nam nhân ngươi lại nhỏ mọn như vậy, ta chỉ đập muỗi giúp ngươi, chưa chắc sẽ đập chết mà. Nếu ngươi cứ túm lấy chuyện này không bỏ, ta cho ngươi đập lại một cái được không?”

“Nói có lý nhỉ? Bổn vương cần ngươi đập thay bổn vương sao?”

“Ngươi có phải nam nhân hay không?”

“Bổn vương có phải nam nhân hay không, ngươi không biết hả?”

“Ta, ta biết cái quỷ ấy…”

Linh Diên bùng nổ!

/523

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status