Nói chuyện?
Những điều nên nói đều đã nói rõ rồi, nói thêm nữa lại có vẻ thật rườm rà dông dài.
Ly Diên khẽ lắc lắc đầu, đưa một chén trà cho Linh Vận. Nàng cũng bưng một chén lên nhưng lại không trả lời Linh Vận, ngược lại nhìn quanh bốn phía với vẻ mặt rất hài lòng.
“Vẫn là Công Tử Diễn biết đối nhân xử thế. Nhìn xem, xe ngựa hắn cho chúng ta vừa lớn vừa thoải mái, còn giữ ấm nữa. Nước trà đồ ăn cũng không thiếu. Lần này cứu người hay thật, hay lắm nha.”
“Nha đầu nhà muội, cứ nói đến chuyện đứng đắn thì muội lại chuyển chủ đề. Ta nghiêm túc hỏi muội đó, nếu muội thật sự không muốn gả thì gia gia chắc chắn sẽ có cách.”
Dựa vào danh vọng của Linh gia trang, giải quyết chuyện này cũng không phải là việc không thể nào.
Làm sao nhị tiểu thư tương lai của Linh gia trang bọn họ có thể chịu thiệt thòi mà gả đi được chứ?
Đừng nói nàng không đồng ý mà bên phía Linh Vấn Thiên kia cũng phải hỏi một phen.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải nghe theo ý của Ly Diên. Trong mắt bọn họ, từ nhỏ đến lớn, nha đầu này đã rất có chủ kiến. Về phần hôn nhân đại sự của nàng, tất nhiên nàng sẽ không quyết định tùy tiện như vậy mới phải.
Ly Diên ôm chén trà ấm áp, hít một hơi thật sâu mùi hương trà mang đầy hơi nóng, nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ của mình.
“Nếu là trước đây, chuyện này rất đơn giản, rất dễ xử lý, vì ta không có giá trị mà. Nếu Linh gia trang ra mặt cũng sẽ dễ dàng giải quyết được. Nhưng trải qua nhiều lần khó khăn trắc trở như vậy rồi, cái tên Ly Diên không chỉ đại diện cho bản thân ta nữa. Tỷ tỷ cho rằng hoàng đế của nước Mị sẽ trơ mắt nhìn miếng thịt béo bở là ta đây bị người khác câu đi mất sao?”
Ly Diên nói tới đây, đáy mắt tràn ngập vẻ đùa cợt vô cùng: “Còn nữa, người phụ thân đó của ta vẫn luôn cắn chặt không buông. Lần này quay về còn không biết sẽ phát sinh thêm bao nhiêu chuyện nữa. Chúng ta cứ yên lặng quan sát diễn biến trước đã, không vội.”
Linh Vận thông minh đến mức nào, chỉ hơi xoay chuyển suy nghĩ một chút đã nghĩ ra mấu chốt trong chuyện này: “Cho nên muội đang đợi Vệ Giới ra tay ư?”
Ly Diên hơi cong khóe môi: “Tỷ tỷ, ta cũng nghĩ xong rồi. So với việc bị động trong tay hoàng thất nước Mị, ta thà là gả cho Vệ Giới.”
Ít nhất thì ở chỗ hắn, nàng sẽ không bị lạnh nhạt. Đây là lời hứa hẹn lúc trước hắn đã trao cho nàng, nàng tin hắn sẽ không nuốt lời.
Nhưng nếu nàng thật sự rơi vào tay hoàng thất nước Mị thì việc sẽ phải đối diện với sự lựa chọn như thế nào sẽ thật sự không dễ nói đâu. Đến lúc đó, cho dù có Linh gia trang thì cũng chưa chắc đã có thể toàn thân thoát ra.
Đương nhiên, tính đến mức xấu nhất cũng chỉ qua là khiến thân phận Ly Diên này biến mất, dùng thân phận Phượng Nguyên để tiếp tục tồn tại mà thôi. Nhưng… Đó là con bài chưa lật của nàng, không đến mức vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không làm như thế.
“Vậy… Hắn có làm được không?”
Hiện giờ, Ly Diên nổi danh đến mức nào, dù Linh Vận chỉ hạn chế ở mức nghe nói nhưng cũng có thể tưởng tượng được một chuỗi phản ứng lợi ích được tạo ra trong tương lai rồi.
Bởi vì nàng là nhị tiểu thư của Linh gia trang bọn họ, là người mà gia gia và phụ thân khen không dứt miệng. Nhân tài như vậy, ai có cơ hội thì cũng sẽ không dễ dàng buông tay.
Nhưng Vệ Giới sẽ vì Ly Diên mà mạo hiểm đến mức như vậy sao?
Không ngờ, Ly Diên không những tỏ vẻ không hề có bất cứ gánh nặng gì mà ngược lại còn nhướng mày nhìn Linh Vận: “Tỷ tỷ, nếu tỷ là Vệ Giới, tỷ sẽ thả một miếng thịt béo rõ ràng đã ăn vào miệng rồi, chỉ đợi nuốt xuống như vậy đi hay sao?”
Linh Vận sửng sốt một hồi, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại: “Phượng vương này, ta thật sự không hiểu lắm. Có điều, theo những gì ta biết thì hình như quan hệ giữa hắn và ca ca hắn không tốt lắm. Lần này hoàng đế nước Tư U đã ngẫu nhiên chọn lầm cho hắn một cô em dâu ưu tú như vậy, chắc hẳn đang âm thầm nôn mửa đến muốn chết rồi.
Nếu Khang Thân vương và hoàng đế nước Mị quay về cùng tính kế, chỉ sợ hoàng đế hai nước này sẽ vô liêm sỉ mà làm ra chuyện gì đó thật đấy. Muội muội à, từ sau khi rời khỏi Bất Dạ thành, hôn sự này của muội rõ ràng đã thay đổi tính chất rồi.”
Ly Diên thuận tay ném một hạt đậu phộng vào miệng, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Cho nên dù chuyện này có chọc thủng trời thì cũng tạm thời không liên quan gì đến ta. Nếu ngay cả hôn sự này mà Vệ Giới cũng không giữ được, vậy thì cái danh xưng Chiến vương đó của hắn cũng có thể thoái vị nhường cho người khác được rồi đó. Cùng lắm thì đến lúc đó ta sẽ tự nghĩ cách sau thôi.”
Linh Vận thấy nàng thật sự không quan tâm, không khỏi che miệng cười khẽ: “Xem ra muội muội vô cùng coi trọng Vệ Giới đấy nhỉ. Chậc chậc, thật không ngờ lần này hoàng đế nước Mị ghép đôi bừa bãi mà ngược lại khiến người ngắm trúng hắn rồi. Mau nói xem, những ngày ta không ở đây, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”
“Xem tỷ tỷ nói kìa, chẳng qua là đôi bên cùng có lợi mà thôi. Với dáng vẻ này của muội muội tỷ á, cả đời này ta cũng không dám trông mong có thể tìm được một lang quân như ý đâu. Chỉ cần hắn không làm khó ta là ta đã a di đà phật rồi.”
Ly Diên khẽ lắc lắc đầu đầy vẻ cười nhạo. Con người nàng ra sao, trong lòng nàng hiểu rõ vô cùng. Cũng may đụng phải một người lòng mang nhiều băn khoăn giống như nàng nên bọn họ mới có thể ăn khớp với nhau, mỗi người đều làm theo nhu cầu của bản thân, nắm chắc hôn sự này, cũng là sự khiêu chiến đầu tiên dành cho hắn. Cho nên lần biệt ly này lại có vẻ chẳng quan trọng gì như vậy, giống như nếu không giữ được hôn sự này thì giữa bọn họ tất nhiên cũng không cần phải liên hệ nữa.
“Diên Nhi, muội cứ tự mình cam chịu như vậy, lẽ nào muội thật sự muốn cả đời này không giải độc hay sao?”
“Tỷ tỷ, chuyện này không liên quan đến việc giải độc hay không. Cho dù có giải được độc rồi, lỡ như dáng người sau khi giải độc của ta vẫn như vậy thì sao? Cho dù làn da có bình thường, dáng người thế này thì cũng chẳng có người đàn ông nào thích ta đâu.”
“Muội… nam nhân trên đời này rất nhiều. Nếu không nhiều thì chẳng phải vẫn còn Linh gia trang, Dược Vương cốc hay sao? Rồi sẽ có người thích hợp xuất hiện thôi.”
“Tỷ tỷ tốt của ta ơi, tỷ đừng làm khó người khác nữa. Dẫu muội muội của tỷ có như thế này cả đời thì cũng không sao, huống hồ gì ta còn nhỏ mà. Cho dù tương lai thật sự phải gả đi thì cũng là tỷ tỷ gả đi trước ta. Nói ra thì tỷ tỷ đã qua mười ba tuổi rồi đó, nên bàn chuyện hôn nhân rồi. Không biết bên dì Mộ Thiến có lo liệu cho tỷ không nhỉ?”
“Ai ya con bé này, đang nói về muội cơ mà muội lại đẩy sang ta rồi. Xem ta nhéo chết muội không!”
Mắt thấy Linh Vận đỏ mặt nhào tới phía nàng, Ly Diên cuống quýt giơ tay đầu hàng: “Đừng, đừng mà tỷ tỷ tốt. Tỷ mau dừng lại, ta còn có một tin đồn nữa, tỷ có muốn nghe không?”
“Tin đồn? Tin đồn gì? Nói ra nghe xem. Nếu ta không thấy hứng thú thì, hừ hừ, xem hôm nay muội có nhột đến chết không.”
Linh Vận khoanh tay trước ngực, làm ra vẻ ung dung mà hất cằm với Ly Diên.
Ly Diên hơi cong khóe môi, khẽ cười mà chớp chớp mắt với Linh Vận: “Yên tâm đi, chắc chắn tỷ tỷ sẽ thấy hứng thú.”
Nói xong, nàng còn làm ra vẻ thần bí mà vén rèm cửa lên. Sau khi xác định Linh Dực không có bên cạnh thì mới nhỏ giọng nói với Linh Vận đang đầy vẻ nghi hoặc kia.
“Tỷ tỷ đoán xem lần này trong số những người đặt bốn nước vào thế nguy hiểm có ai?”
“Không phải là bên Long đế quốc đó sao?”
Ly Diên nhẹ lắc đầu: “Long đế quốc lớn lắm, thế lực cũng cũng rất nhiều. Tuy chúng ta không phân rõ được rốt cuộc là luồng nào, nhưng có một người ta lại xác định vô cùng chắc chắn. Hắn là cùng một bọn với Hồng Tà và Bách Lý Phức, tỷ và ta đều quen biết, đến từ Long đế quốc đó.”
Khi Linh Vận nghe điểm quan trọng nàng nhắc tới “đến từ Long đế quốc” và “bọn họ đều quen biết” thì trong đầu bất giác hiện lên hình bóng của một người. Khi hình bóng người này dần ngưng tụ từng chút một thành gương mặt của một người, nàng liền muốn phủ nhận theo bản năng: “Không, không thể nào. Sao có thể là hắn được?”
“Sao lại không phải là hắn được? Tỷ tỷ, tỷ đã nghĩ ra rồi đúng không? Thực ra đến tận bây giờ ta vẫn đang hoài nghi, sao năm đó hắn lại xuất hiện ở Dược Vương cốc một cách trùng hợp như vậy? Còn được tỷ cứu, đến cuối cùng còn không từ mà biệt. Tỷ tỷ, lần này sau khi ta gặp Hồng Tà, trong lòng ta đã hình thành nên một suy đoán to gan. Tỷ nói xem, năm đó có khi nào hắn là…”
Ly Diên còn chưa nói xong, Linh Vận đã nhìn nàng, nói như chém đinh chặt sắt: “Không thể nào! Diên Nhi, không thể nào đâu. Hắn sẽ không làm như vậy, tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Muội tin hắn một lần đi được không?”
Ly Diên nhìn chằm chằm vào Linh Vận: “Tỷ tỷ, tỷ kêu ta tin hắn thế nào đây? Hắn có thể đi cùng Bách Lý Phức và Hồng Tà, như vậy đã cho thấy rõ người sau lưng mà bọn họ dựa vào là cùng một người. Mấy năm nay, Dược Vương cốc đã năm lần bảy lượt chịu công kích từ bên ngoài rồi. Rốt cuộc là vì đâu, lẽ nào tỷ chưa từng nghĩ tới sao?”
Trái tim Linh Vận chợt thắt lại. Nàng nắm chặt chén trà đã không còn nóng trong tay, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không, ta vẫn không tin lại là hắn. Nếu là hắn, sao Dược Vương cốc còn tồn tại được? Diên Nhi, có lẽ hắn đi cùng bọn họ là do có nỗi khổ bất đắc dĩ thì sao? Muội cũng biết gia tộc của hắn…”
“Tỷ tỷ, ta không biết. Chuyện đó cũng có thể là do hắn bịa đặt ra, cố ý che giấu những thiếu nữ không biết gì như chúng ta.”
Sắc mặt Linh Vận dường như lại trắng hơn một chút. Ly Diên có chút không đành lòng, nhưng vẫn cưỡng ép mình phải tàn nhẫn: “Khi ta bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, Dương Tố đã từng đến tìm ta rồi bị vệ Giới chặn lại. Hắn từ miệng của Vệ Giới mà biết được thì ra tỷ vẫn luôn ở Bất Dạ thành, hơn nữa còn là do người của bọn họ đưa tỷ tới. Sau đó, nghe nói hắn đã đi tìm tỷ mấy lần. Đáng tiếc không thành công.”
“Hắn từng tới tìm ta ư?”
“Phải, hắn đang tìm tỷ. Còn về phần vì sao không tìm được hay không hề nghiêm túc tìm thì ta không biết. Có điều, tỷ tỷ à, sở dĩ ta nói với tỷ điều này là muốn để tỷ biết, người này không còn là người mà chúng ta quen biết ba năm trước nữa đâu. Sau này hắn sẽ đối địch với chúng ta, đối địch đó tỷ hiểu không?”
Linh Vận mím môi, rũ mắt, thấp giọng hỏi: “Ca ca biết không?”
Ly Diên lắc lắc đầu: “Huynh ấy không biết.”
Ly Diên đặt chén trà trong tay lên chiếc bàn trà nhỏ, nắm chặt lấy tay Ly Diên: “Diên Nhi, chuyện này tạm thời đừng nói cho ca ca biết đã được không? Những điều muội nói ta đều hiểu, ta muốn tự mình tra cho rõ ràng, có được không? Xin cho ta thêm chút thời gian.”
Ly Diên há miệng, muốn nói lại thôi: “Tỷ tỷ, không phải là tỷ vẫn còn nhớ cái gọi là hứa hẹn đó của hắn đấy chứ?”
“Ngoan, muội đừng quản, ta biết mình đang làm gì. Tin ta một lần đi, được không?”
Nhìn sự kiên định lấp lánh trong mắt Linh Vận, Ly Diên chợt cảm thấy ngực mình khó chịu. Nàng nhìn Linh Vận, hồi lâu sau, cuối cùng vẫn là bất lực gật gật đầu: “Được, ta tin tỷ tỷ.”
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Linh Vận miễn cưỡng kéo lên một nụ cười: “Đây mới là muội muội tốt của ta chứ.”
Dứt lời, nàng liền dời ánh mắt ra phía khung cửa sổ, hai chân gập lại, hai tay ôm lấy chân, cằm đặt lên trên đầu gối, ngây ra, không biết đang nghĩ những gì.
“Phía trước có hơi xóc nảy, hai người vịn cho chắc nhé.” Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa xe vang lên tiếng của Linh Dực.
“Vâng thưa ca ca.”
Ly Diên vội vàng dọn trà bánh trên bàn trà nhỏ vào, đặt trong góc, sau đó nhìn Linh Vận một cái, bất lực nhẹ thở dài một hơi.
Dù tuyết bên đường đã tan hơn phân nửa nhưng lại khiến đường càng có vẻ lầy lội sụt lún hơn. Ngồi trong xe ngựa mà cũng bị mặt đường trơn lầy giày vò đến nỗi mồ hôi đầy đầu, càng không cần bàn đến những hộ vệ phía sau bọn họ bước thấp bước cao lội trong bùn lầy tiến về phía trước.
Cũng may đi quan đoạn đường núi đọng tuyết này rồi, sau khi đi tới đường lớn, mặt đường liền bằng phẳng hơn rất nhiều. Tuy cũng vẫn không dễ đi, nhưng so với đoạn đường thông từ Bất Dạ thành ra bên ngoài thì thật sự tốt hơn nhiều lắm rồi.
Từ Bất Dạ thành đến thành trấn gần nhất mà bọn họ lại đi mất cả một ngày trời, khiến Ly Diên mấy lần không nhịn được mà xuống xe nôn ói. Nàng vốn không say xe cũng bị trận này dọa cho sợ chết khiếp. Trên đoạn đường tiếp theo, có nói gì cũng không chịu ngồi xe ngựa, cho dù có lạnh hơn đi chăng nữa thì cũng muốn cưỡi ngựa đi đường.
Đáng tiếc nàng đã bị Linh Dực thiết diện vô tư từ chối. Lí do từ chối lại càng khiến Ly Diên khóc không được mà cười không xong.
“Nữ tử sao có thể xuất đầu lộ diện được. Mau, lên xe ngựa đi!”
“Ca, huynh nhìn dáng vẻ này của ta xem chỗ nào giống nữ tử chứ? Huynh cứ để ta cưỡi ngựa đi.”
“Không giống thì không phải nữ tử à? Nơi này không có ngựa dư ra cho muội cưỡi đâu. Hay là muội cưỡi con ngựa trước xe kia nhé?”
Ly Diên vừa nghe đã biết chuyện này không thể thương lượng được rồi, đành lên xe ngựa với vẻ mặt không thoải mái. Lần này lại tốn thời gian nửa tháng trực tiếp đến tận mùa xuân.
Đáng thương cho bọn họ, vốn còn dự định hai mươi ngày là tới Linh gia trang, kết quả trên con đường lầy lội không chịu nổi này, đi hết cả một tháng trời mới tới được lãnh thổ nước Mị.
Khi về tới Linh gia trang, ngay cả tết nguyên tiêu cũng để lỡ mất rồi. Một mùa xuân tốt đẹp như vậy cứ thế mà bị hủy giữa băng tuyết ngập trời mà bọn họ ghi nhớ khó quên.
Sau khi ra mắt các trưởng bối, Ly Diên nhốt mình trong phòng ngủ liền ba ngày ba đêm mới xem như hồi máu sống lại.
Mà lúc này đã là ngày hai mươi tháng ba rồi.
Sau khi tỉnh lại, nàng liên tiếp nhận được thư báo bình an của mấy người Tô Ngu. Trong đó, điều khiến nàng bất ngờ là lại có cả một bức thư do Vệ Giới gửi tới.
Khi nàng đầy tò mò mà mở bức thư ra xem, sắc mặt lại đen đi một nửa. Hai chữ “đã tới” chiếm cứ nửa tờ giấy, cho thấy rõ một cách trần trụi rằng chủ nhân tích chữ như vàng.
“Phí nhiều thời gian và công sức như vậy mà chỉ gửi tới có hai chữ, đúng là cao quý thật đấy!”
Ly Diên liếc một cái xem thường rồi tiện tay ném bức thư sang một bên, cầm một bức thư khác lên, nằm lên chiếc ghế dựa gần cửa sổ, phơi nắng, lười biếng bắt đầu đọc.
Đọc đến cuối cùng, lật xem ngày tháng của bức thư, Ly Diên không khỏi khẽ thở dài một hơi: “Quả nhiên, muốn truyền tin tức vào Bất Dạ thành là điều không thể nào.”
Bức thư này được gửi cho nàng từ ba tháng trước. Đáng tiếc, khi đó nàng đã vào rừng hắc ám rồi, tất nhiên sẽ không nhận được thư. Còn không phải đây sao? Qua bao lần trắc trở lại đưa tới Linh gia trang cho nàng.
Người viết thư là cơ sở ngầm nàng sắp xếp ở Long đế quốc. Trên thư nói, theo điều tra, gần đây xao động lớn nhất là đến từ phe của đại hoàng tử.
Ly Diên bỏ thư xuống, đôi mày gắt gao nhíu chặt: “Đại hoàng tử ư?”
Sau khi im lặng một hồi lâu, nàng đưa lá thư lên ngọn nến mà đốt cháy với vẻ mặt u ám. Nhìn nó từng chút từng chút hóa thành tro tràn rồi nàng liền đi tới trước án thư, tiện tay cầm một tờ giấy lên, bắt đầu nghiêm túc viết thư.
Đêm đó, ánh đèn trong Linh gia trang rực rỡ. Lão gia Linh Vấn Thiên đích thân triệu tập đủ con cháu dòng chính của Linh gia trang lại, cử hành một bữa tiệc tiếp đón cho Linh Dực, Linh Vận, Ly Diên, còn có những người của Dược Vương cốc đã hăng hái chiến đấu đẫm máu mà quay về, thậm chí là cả những đệ tử Linh gia trang đã hi sinh ở bên ngoài.
Trong bữa tiệc, những người bình an trở về lấy Linh Dực làm đầu cùng nhau dâng hương, kính rượu, dập đầu trước bài vị những huynh đệ đã chết, hơn nữa còn cho người nhà của bọn họ một số tiền an ủi không hề nhỏ.
Tiếng khóc thương tràn ngập khắp nơi, Linh Vấn Thiên nói thẳng: “Bọn họ sinh ra vĩ đại, chết đi vinh quang. Bọn họ vĩnh viễn vẫn là ân nhân của Linh gia trang chúng ta.” Hơn nữa, ông còn hứa hẹn rằng Linh gia trang sẽ chiếu cố đến cùng cho người nhà của những người đã chết đó, để an ủi vong linh người đã khuất.
Sau bữa tiệc tiếp đón, Linh Vấn Thiên gọi Ly Diên đến trước mặt, nhìn nàng mà nói những lời thấm thía.
“Hài tử à, cả nhà chúng ta đều cảm kích ngươi. Nếu không có ngươi thì hai đứa trẻ này còn không biết có thể quay về được nữa không. Nha đầu, lão già này sớm đã nói ngươi là người có phúc mà. Xem đi, không phải đã ứng với câu nói đó rồi sao? Giờ ngươi là phúc tinh, là búp bê may mắn của Linh gia chúng ta, phúc khí trong tương lai chắc chắn sẽ càng nhiều hơn, hưởng thụ không hết!”
Ly Diên nghe Linh Vấn Thiên khen ngợi liền xua tay theo bản năng: “Gia gia, ngài nói gì vậy? Đâu có khoa trương như thế chứ? Ta cứu ca ca và tỷ tỷ của mình, lẽ nào không phải là điều nên làm sao? Vả lại, chuyện này đâu phải là công lao của một mình ta? Là do thuận theo tình thế, ứng với vận mệnh mà sinh ra. Thực ra không chỉ có ta, mỗi người ở Bất Dạ thành khi đó đều có tác dụng rất quan trọng. Cho nên, gia gia à, ta không dám kể công. Người mà chúng ta thực sự phải cảm kích là mấy người Lâm bá. Lần này bọn họ đi theo ta đã chịu không ít khổ cực. Còn có những người đã chết đó, người nhà bọn họ còn chẳng nhận được cả thi thể, phải buồn bã đến mức nào chứ? So với ta mà nói, bọn họ mới là người đáng được chúng ta cảm kích nhất.”
Linh Vấn Thiên nghe những lời hiểu chuyện của nàng lại càng thêm vui mừng: “Yên tâm đi, những người này đều sẽ có được sự chăm sóc tốt nhất. Có điều nha đầu à, lần này ngươi thật sự đã khiến lão già ta cũng phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa rồi. Ngay cả thuốc giải cho độc nhân mà cũng có thể nghiên cứu ra được, thật đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà. Con sóng như ta đây e rằng không bao lâu nữa sẽ bị ngươi xô chết trên bãi cát rồi.”
Ly Diên không khỏi liếc mắt: “Phì phì phì, gia gia lại nói bậy rồi. Câu này không thể suốt ngày treo trên miệng như thế được đâu. Ly Diên không có bản lĩnh lớn đến vậy. Ngài là thái sơn bắc đẩu của giới y học chúng ta, con đường sau này của Ly Diên còn dài, đâu xứng được ngài khen ngợi như vậy? Thực ra tất cả những chuyện này có rất nhiều cơ duyên trùng hợp trong đó.”
“Phụ thân à, nhìn ngài xem, nói cho nha đầu này ngại luôn rồi kìa. Hài tử ngoan, lần này mệt muốn chết rồi đúng không? Sau khi trở về còn ngủ hết ba ngày ba đêm, dọa ta sợ chết khiếp. Cũng may được tỷ tỷ ngươi kéo lại, nếu không thì không phải đã làm phiền ngươi rồi sao?”
Mộ Thiến xoa xoa cái đầu tròn tròn của Ly Diên, nhéo má nàng, đau lòng nói: “Đứa trẻ đáng thương, gầy đi rồi này.”
Khóe miệng Ly Diên giật giật: ” Thiến di, người nhìn từ chỗ nào ra ta gầy đi vậy? Rõ ràng vẫn mập thế này cơ mà. Lần này đơn thuần chỉ là trên đường xóc nảy, vẫn luôn không ngủ được ngon. Về đến nhà rồi tất nhiên phải ngủ đến tối trời tối đất mới được chứ!”
“Thiến di của ngươi là xót ngươi đó. Mấy ngày nay các ngươi chẳng có chút tin tức nào, khiến nàng ấy âu sầu muốn chết. Cũng may, cũng may ông trời không phụ người có lòng. Ngày đêm cầu nguyện cuối cùng cũng không cô phụ. Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”
Linh Vô Nhai cũng nhìn Ly Diên với vẻ mặt đầy ấm áp. Được cả nhà vây vào chính giữa như vậy, Ly Diên cũng cảm thấy mình hạnh phúc muốn chết đi được.
Nàng đưa cánh tay nhỏ của mình lên, nói với vẻ tinh thần phấn chấn: “Yên tâm đi, Ly Diên đã hồi phục lại hoàn toàn rồi, khó khăn hơn nữa chúng ta cũng có thể vượt qua được mà!”
Mộ Thiến nhéo cái mũi nhỏ của nàng, nhìn Linh Vấn Thiên ngồi trên vị trí cao nhất: “Cha, nếu Diên Nhi đã về rồi thì có phải điển lễ nhập gia phả sẽ bắt đầu không?”
Tuy Linh Vấn Thiên đã hơn bảy mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, tóc bạc mặt vẫn hồng hào, trong ánh mắt càng khó giấu được thần thái phấn chấn năm đó. Còn không phải sao? Sau khi nghe Mộ Thiến nói, ông lập tức nhìn về phía Ly Diên với nụ cười tràn ngập trên mặt: “Nha đầu, ngươi thấy thế nào?”
Ly Diên xoa xoa cằm, trầm ngâm một hồi lâu rồi ngẩng đầu: “Gia gia, hôn sự của Diên Nhi chắc mọi người đều biết rồi. Nay tình hình như vậy, chuyện nhập tông chi bằng ngày khác rồi tính?”
Linh Dực nhíu mày: “Ngươi sợ là bỗng dưng lại có thêm một thân phận khiến người khác khao khát hay sao?”
Ly Diên gật gật đầu: “Linh gia trang trước nay không hỏi thế sự, bao nhiêu người đang muốn lôi kéo đều không được, đặc biệt là hoàng thất nước Mị. Lần này bọn họ ắt hẳn sẽ vì chuyện hôn sự của ta là làm lớn lên. Nếu lúc này ta nhập gia phả Linh gia, chỉ sợ sẽ liên lụy đến Linh gia. Đây không phải điều ta mong muốn, cho nên để muộn một chút thì tốt hơn. Đợi tất cả mọi chuyện đều lắng xuống rồi…”
Không ngờ, Ly Diên còn chưa dứt lời thì Linh Vấn Thiên đã đập bàn quyết định: “Chính vì như vậy nên chúng ta mới càng muốn chống lưng cho ngươi, để bọn họ biết được cháu gái của Linh Vấn Thiên ta không phải là người mà kẻ nào cũng có thể sai phái được. Nha đầu, ngươi không cần lo lắng những chuyện khác, cứ quyết định như vậy đi. Đợi sau khi chọn ngày, cử hành đại điển nhập gia phả xong rồi người quay về vương phủ cũng không muộn.”
“Nhưng gia gia à, như vậy thì chẳng phải là…”
Linh Vô Nhai đưa tay vỗ vỗ vai nàng: “Yên tâm đi hài tử, Linh gia trang có gốc rễ sâu dày hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Hoàng thất không dám làm gì chúng ta đâu.”
Những điều nên nói đều đã nói rõ rồi, nói thêm nữa lại có vẻ thật rườm rà dông dài.
Ly Diên khẽ lắc lắc đầu, đưa một chén trà cho Linh Vận. Nàng cũng bưng một chén lên nhưng lại không trả lời Linh Vận, ngược lại nhìn quanh bốn phía với vẻ mặt rất hài lòng.
“Vẫn là Công Tử Diễn biết đối nhân xử thế. Nhìn xem, xe ngựa hắn cho chúng ta vừa lớn vừa thoải mái, còn giữ ấm nữa. Nước trà đồ ăn cũng không thiếu. Lần này cứu người hay thật, hay lắm nha.”
“Nha đầu nhà muội, cứ nói đến chuyện đứng đắn thì muội lại chuyển chủ đề. Ta nghiêm túc hỏi muội đó, nếu muội thật sự không muốn gả thì gia gia chắc chắn sẽ có cách.”
Dựa vào danh vọng của Linh gia trang, giải quyết chuyện này cũng không phải là việc không thể nào.
Làm sao nhị tiểu thư tương lai của Linh gia trang bọn họ có thể chịu thiệt thòi mà gả đi được chứ?
Đừng nói nàng không đồng ý mà bên phía Linh Vấn Thiên kia cũng phải hỏi một phen.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải nghe theo ý của Ly Diên. Trong mắt bọn họ, từ nhỏ đến lớn, nha đầu này đã rất có chủ kiến. Về phần hôn nhân đại sự của nàng, tất nhiên nàng sẽ không quyết định tùy tiện như vậy mới phải.
Ly Diên ôm chén trà ấm áp, hít một hơi thật sâu mùi hương trà mang đầy hơi nóng, nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ của mình.
“Nếu là trước đây, chuyện này rất đơn giản, rất dễ xử lý, vì ta không có giá trị mà. Nếu Linh gia trang ra mặt cũng sẽ dễ dàng giải quyết được. Nhưng trải qua nhiều lần khó khăn trắc trở như vậy rồi, cái tên Ly Diên không chỉ đại diện cho bản thân ta nữa. Tỷ tỷ cho rằng hoàng đế của nước Mị sẽ trơ mắt nhìn miếng thịt béo bở là ta đây bị người khác câu đi mất sao?”
Ly Diên nói tới đây, đáy mắt tràn ngập vẻ đùa cợt vô cùng: “Còn nữa, người phụ thân đó của ta vẫn luôn cắn chặt không buông. Lần này quay về còn không biết sẽ phát sinh thêm bao nhiêu chuyện nữa. Chúng ta cứ yên lặng quan sát diễn biến trước đã, không vội.”
Linh Vận thông minh đến mức nào, chỉ hơi xoay chuyển suy nghĩ một chút đã nghĩ ra mấu chốt trong chuyện này: “Cho nên muội đang đợi Vệ Giới ra tay ư?”
Ly Diên hơi cong khóe môi: “Tỷ tỷ, ta cũng nghĩ xong rồi. So với việc bị động trong tay hoàng thất nước Mị, ta thà là gả cho Vệ Giới.”
Ít nhất thì ở chỗ hắn, nàng sẽ không bị lạnh nhạt. Đây là lời hứa hẹn lúc trước hắn đã trao cho nàng, nàng tin hắn sẽ không nuốt lời.
Nhưng nếu nàng thật sự rơi vào tay hoàng thất nước Mị thì việc sẽ phải đối diện với sự lựa chọn như thế nào sẽ thật sự không dễ nói đâu. Đến lúc đó, cho dù có Linh gia trang thì cũng chưa chắc đã có thể toàn thân thoát ra.
Đương nhiên, tính đến mức xấu nhất cũng chỉ qua là khiến thân phận Ly Diên này biến mất, dùng thân phận Phượng Nguyên để tiếp tục tồn tại mà thôi. Nhưng… Đó là con bài chưa lật của nàng, không đến mức vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không làm như thế.
“Vậy… Hắn có làm được không?”
Hiện giờ, Ly Diên nổi danh đến mức nào, dù Linh Vận chỉ hạn chế ở mức nghe nói nhưng cũng có thể tưởng tượng được một chuỗi phản ứng lợi ích được tạo ra trong tương lai rồi.
Bởi vì nàng là nhị tiểu thư của Linh gia trang bọn họ, là người mà gia gia và phụ thân khen không dứt miệng. Nhân tài như vậy, ai có cơ hội thì cũng sẽ không dễ dàng buông tay.
Nhưng Vệ Giới sẽ vì Ly Diên mà mạo hiểm đến mức như vậy sao?
Không ngờ, Ly Diên không những tỏ vẻ không hề có bất cứ gánh nặng gì mà ngược lại còn nhướng mày nhìn Linh Vận: “Tỷ tỷ, nếu tỷ là Vệ Giới, tỷ sẽ thả một miếng thịt béo rõ ràng đã ăn vào miệng rồi, chỉ đợi nuốt xuống như vậy đi hay sao?”
Linh Vận sửng sốt một hồi, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại: “Phượng vương này, ta thật sự không hiểu lắm. Có điều, theo những gì ta biết thì hình như quan hệ giữa hắn và ca ca hắn không tốt lắm. Lần này hoàng đế nước Tư U đã ngẫu nhiên chọn lầm cho hắn một cô em dâu ưu tú như vậy, chắc hẳn đang âm thầm nôn mửa đến muốn chết rồi.
Nếu Khang Thân vương và hoàng đế nước Mị quay về cùng tính kế, chỉ sợ hoàng đế hai nước này sẽ vô liêm sỉ mà làm ra chuyện gì đó thật đấy. Muội muội à, từ sau khi rời khỏi Bất Dạ thành, hôn sự này của muội rõ ràng đã thay đổi tính chất rồi.”
Ly Diên thuận tay ném một hạt đậu phộng vào miệng, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Cho nên dù chuyện này có chọc thủng trời thì cũng tạm thời không liên quan gì đến ta. Nếu ngay cả hôn sự này mà Vệ Giới cũng không giữ được, vậy thì cái danh xưng Chiến vương đó của hắn cũng có thể thoái vị nhường cho người khác được rồi đó. Cùng lắm thì đến lúc đó ta sẽ tự nghĩ cách sau thôi.”
Linh Vận thấy nàng thật sự không quan tâm, không khỏi che miệng cười khẽ: “Xem ra muội muội vô cùng coi trọng Vệ Giới đấy nhỉ. Chậc chậc, thật không ngờ lần này hoàng đế nước Mị ghép đôi bừa bãi mà ngược lại khiến người ngắm trúng hắn rồi. Mau nói xem, những ngày ta không ở đây, rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì?”
“Xem tỷ tỷ nói kìa, chẳng qua là đôi bên cùng có lợi mà thôi. Với dáng vẻ này của muội muội tỷ á, cả đời này ta cũng không dám trông mong có thể tìm được một lang quân như ý đâu. Chỉ cần hắn không làm khó ta là ta đã a di đà phật rồi.”
Ly Diên khẽ lắc lắc đầu đầy vẻ cười nhạo. Con người nàng ra sao, trong lòng nàng hiểu rõ vô cùng. Cũng may đụng phải một người lòng mang nhiều băn khoăn giống như nàng nên bọn họ mới có thể ăn khớp với nhau, mỗi người đều làm theo nhu cầu của bản thân, nắm chắc hôn sự này, cũng là sự khiêu chiến đầu tiên dành cho hắn. Cho nên lần biệt ly này lại có vẻ chẳng quan trọng gì như vậy, giống như nếu không giữ được hôn sự này thì giữa bọn họ tất nhiên cũng không cần phải liên hệ nữa.
“Diên Nhi, muội cứ tự mình cam chịu như vậy, lẽ nào muội thật sự muốn cả đời này không giải độc hay sao?”
“Tỷ tỷ, chuyện này không liên quan đến việc giải độc hay không. Cho dù có giải được độc rồi, lỡ như dáng người sau khi giải độc của ta vẫn như vậy thì sao? Cho dù làn da có bình thường, dáng người thế này thì cũng chẳng có người đàn ông nào thích ta đâu.”
“Muội… nam nhân trên đời này rất nhiều. Nếu không nhiều thì chẳng phải vẫn còn Linh gia trang, Dược Vương cốc hay sao? Rồi sẽ có người thích hợp xuất hiện thôi.”
“Tỷ tỷ tốt của ta ơi, tỷ đừng làm khó người khác nữa. Dẫu muội muội của tỷ có như thế này cả đời thì cũng không sao, huống hồ gì ta còn nhỏ mà. Cho dù tương lai thật sự phải gả đi thì cũng là tỷ tỷ gả đi trước ta. Nói ra thì tỷ tỷ đã qua mười ba tuổi rồi đó, nên bàn chuyện hôn nhân rồi. Không biết bên dì Mộ Thiến có lo liệu cho tỷ không nhỉ?”
“Ai ya con bé này, đang nói về muội cơ mà muội lại đẩy sang ta rồi. Xem ta nhéo chết muội không!”
Mắt thấy Linh Vận đỏ mặt nhào tới phía nàng, Ly Diên cuống quýt giơ tay đầu hàng: “Đừng, đừng mà tỷ tỷ tốt. Tỷ mau dừng lại, ta còn có một tin đồn nữa, tỷ có muốn nghe không?”
“Tin đồn? Tin đồn gì? Nói ra nghe xem. Nếu ta không thấy hứng thú thì, hừ hừ, xem hôm nay muội có nhột đến chết không.”
Linh Vận khoanh tay trước ngực, làm ra vẻ ung dung mà hất cằm với Ly Diên.
Ly Diên hơi cong khóe môi, khẽ cười mà chớp chớp mắt với Linh Vận: “Yên tâm đi, chắc chắn tỷ tỷ sẽ thấy hứng thú.”
Nói xong, nàng còn làm ra vẻ thần bí mà vén rèm cửa lên. Sau khi xác định Linh Dực không có bên cạnh thì mới nhỏ giọng nói với Linh Vận đang đầy vẻ nghi hoặc kia.
“Tỷ tỷ đoán xem lần này trong số những người đặt bốn nước vào thế nguy hiểm có ai?”
“Không phải là bên Long đế quốc đó sao?”
Ly Diên nhẹ lắc đầu: “Long đế quốc lớn lắm, thế lực cũng cũng rất nhiều. Tuy chúng ta không phân rõ được rốt cuộc là luồng nào, nhưng có một người ta lại xác định vô cùng chắc chắn. Hắn là cùng một bọn với Hồng Tà và Bách Lý Phức, tỷ và ta đều quen biết, đến từ Long đế quốc đó.”
Khi Linh Vận nghe điểm quan trọng nàng nhắc tới “đến từ Long đế quốc” và “bọn họ đều quen biết” thì trong đầu bất giác hiện lên hình bóng của một người. Khi hình bóng người này dần ngưng tụ từng chút một thành gương mặt của một người, nàng liền muốn phủ nhận theo bản năng: “Không, không thể nào. Sao có thể là hắn được?”
“Sao lại không phải là hắn được? Tỷ tỷ, tỷ đã nghĩ ra rồi đúng không? Thực ra đến tận bây giờ ta vẫn đang hoài nghi, sao năm đó hắn lại xuất hiện ở Dược Vương cốc một cách trùng hợp như vậy? Còn được tỷ cứu, đến cuối cùng còn không từ mà biệt. Tỷ tỷ, lần này sau khi ta gặp Hồng Tà, trong lòng ta đã hình thành nên một suy đoán to gan. Tỷ nói xem, năm đó có khi nào hắn là…”
Ly Diên còn chưa nói xong, Linh Vận đã nhìn nàng, nói như chém đinh chặt sắt: “Không thể nào! Diên Nhi, không thể nào đâu. Hắn sẽ không làm như vậy, tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Muội tin hắn một lần đi được không?”
Ly Diên nhìn chằm chằm vào Linh Vận: “Tỷ tỷ, tỷ kêu ta tin hắn thế nào đây? Hắn có thể đi cùng Bách Lý Phức và Hồng Tà, như vậy đã cho thấy rõ người sau lưng mà bọn họ dựa vào là cùng một người. Mấy năm nay, Dược Vương cốc đã năm lần bảy lượt chịu công kích từ bên ngoài rồi. Rốt cuộc là vì đâu, lẽ nào tỷ chưa từng nghĩ tới sao?”
Trái tim Linh Vận chợt thắt lại. Nàng nắm chặt chén trà đã không còn nóng trong tay, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không, ta vẫn không tin lại là hắn. Nếu là hắn, sao Dược Vương cốc còn tồn tại được? Diên Nhi, có lẽ hắn đi cùng bọn họ là do có nỗi khổ bất đắc dĩ thì sao? Muội cũng biết gia tộc của hắn…”
“Tỷ tỷ, ta không biết. Chuyện đó cũng có thể là do hắn bịa đặt ra, cố ý che giấu những thiếu nữ không biết gì như chúng ta.”
Sắc mặt Linh Vận dường như lại trắng hơn một chút. Ly Diên có chút không đành lòng, nhưng vẫn cưỡng ép mình phải tàn nhẫn: “Khi ta bị thương nặng hôn mê bất tỉnh, Dương Tố đã từng đến tìm ta rồi bị vệ Giới chặn lại. Hắn từ miệng của Vệ Giới mà biết được thì ra tỷ vẫn luôn ở Bất Dạ thành, hơn nữa còn là do người của bọn họ đưa tỷ tới. Sau đó, nghe nói hắn đã đi tìm tỷ mấy lần. Đáng tiếc không thành công.”
“Hắn từng tới tìm ta ư?”
“Phải, hắn đang tìm tỷ. Còn về phần vì sao không tìm được hay không hề nghiêm túc tìm thì ta không biết. Có điều, tỷ tỷ à, sở dĩ ta nói với tỷ điều này là muốn để tỷ biết, người này không còn là người mà chúng ta quen biết ba năm trước nữa đâu. Sau này hắn sẽ đối địch với chúng ta, đối địch đó tỷ hiểu không?”
Linh Vận mím môi, rũ mắt, thấp giọng hỏi: “Ca ca biết không?”
Ly Diên lắc lắc đầu: “Huynh ấy không biết.”
Ly Diên đặt chén trà trong tay lên chiếc bàn trà nhỏ, nắm chặt lấy tay Ly Diên: “Diên Nhi, chuyện này tạm thời đừng nói cho ca ca biết đã được không? Những điều muội nói ta đều hiểu, ta muốn tự mình tra cho rõ ràng, có được không? Xin cho ta thêm chút thời gian.”
Ly Diên há miệng, muốn nói lại thôi: “Tỷ tỷ, không phải là tỷ vẫn còn nhớ cái gọi là hứa hẹn đó của hắn đấy chứ?”
“Ngoan, muội đừng quản, ta biết mình đang làm gì. Tin ta một lần đi, được không?”
Nhìn sự kiên định lấp lánh trong mắt Linh Vận, Ly Diên chợt cảm thấy ngực mình khó chịu. Nàng nhìn Linh Vận, hồi lâu sau, cuối cùng vẫn là bất lực gật gật đầu: “Được, ta tin tỷ tỷ.”
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Linh Vận miễn cưỡng kéo lên một nụ cười: “Đây mới là muội muội tốt của ta chứ.”
Dứt lời, nàng liền dời ánh mắt ra phía khung cửa sổ, hai chân gập lại, hai tay ôm lấy chân, cằm đặt lên trên đầu gối, ngây ra, không biết đang nghĩ những gì.
“Phía trước có hơi xóc nảy, hai người vịn cho chắc nhé.” Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa xe vang lên tiếng của Linh Dực.
“Vâng thưa ca ca.”
Ly Diên vội vàng dọn trà bánh trên bàn trà nhỏ vào, đặt trong góc, sau đó nhìn Linh Vận một cái, bất lực nhẹ thở dài một hơi.
Dù tuyết bên đường đã tan hơn phân nửa nhưng lại khiến đường càng có vẻ lầy lội sụt lún hơn. Ngồi trong xe ngựa mà cũng bị mặt đường trơn lầy giày vò đến nỗi mồ hôi đầy đầu, càng không cần bàn đến những hộ vệ phía sau bọn họ bước thấp bước cao lội trong bùn lầy tiến về phía trước.
Cũng may đi quan đoạn đường núi đọng tuyết này rồi, sau khi đi tới đường lớn, mặt đường liền bằng phẳng hơn rất nhiều. Tuy cũng vẫn không dễ đi, nhưng so với đoạn đường thông từ Bất Dạ thành ra bên ngoài thì thật sự tốt hơn nhiều lắm rồi.
Từ Bất Dạ thành đến thành trấn gần nhất mà bọn họ lại đi mất cả một ngày trời, khiến Ly Diên mấy lần không nhịn được mà xuống xe nôn ói. Nàng vốn không say xe cũng bị trận này dọa cho sợ chết khiếp. Trên đoạn đường tiếp theo, có nói gì cũng không chịu ngồi xe ngựa, cho dù có lạnh hơn đi chăng nữa thì cũng muốn cưỡi ngựa đi đường.
Đáng tiếc nàng đã bị Linh Dực thiết diện vô tư từ chối. Lí do từ chối lại càng khiến Ly Diên khóc không được mà cười không xong.
“Nữ tử sao có thể xuất đầu lộ diện được. Mau, lên xe ngựa đi!”
“Ca, huynh nhìn dáng vẻ này của ta xem chỗ nào giống nữ tử chứ? Huynh cứ để ta cưỡi ngựa đi.”
“Không giống thì không phải nữ tử à? Nơi này không có ngựa dư ra cho muội cưỡi đâu. Hay là muội cưỡi con ngựa trước xe kia nhé?”
Ly Diên vừa nghe đã biết chuyện này không thể thương lượng được rồi, đành lên xe ngựa với vẻ mặt không thoải mái. Lần này lại tốn thời gian nửa tháng trực tiếp đến tận mùa xuân.
Đáng thương cho bọn họ, vốn còn dự định hai mươi ngày là tới Linh gia trang, kết quả trên con đường lầy lội không chịu nổi này, đi hết cả một tháng trời mới tới được lãnh thổ nước Mị.
Khi về tới Linh gia trang, ngay cả tết nguyên tiêu cũng để lỡ mất rồi. Một mùa xuân tốt đẹp như vậy cứ thế mà bị hủy giữa băng tuyết ngập trời mà bọn họ ghi nhớ khó quên.
Sau khi ra mắt các trưởng bối, Ly Diên nhốt mình trong phòng ngủ liền ba ngày ba đêm mới xem như hồi máu sống lại.
Mà lúc này đã là ngày hai mươi tháng ba rồi.
Sau khi tỉnh lại, nàng liên tiếp nhận được thư báo bình an của mấy người Tô Ngu. Trong đó, điều khiến nàng bất ngờ là lại có cả một bức thư do Vệ Giới gửi tới.
Khi nàng đầy tò mò mà mở bức thư ra xem, sắc mặt lại đen đi một nửa. Hai chữ “đã tới” chiếm cứ nửa tờ giấy, cho thấy rõ một cách trần trụi rằng chủ nhân tích chữ như vàng.
“Phí nhiều thời gian và công sức như vậy mà chỉ gửi tới có hai chữ, đúng là cao quý thật đấy!”
Ly Diên liếc một cái xem thường rồi tiện tay ném bức thư sang một bên, cầm một bức thư khác lên, nằm lên chiếc ghế dựa gần cửa sổ, phơi nắng, lười biếng bắt đầu đọc.
Đọc đến cuối cùng, lật xem ngày tháng của bức thư, Ly Diên không khỏi khẽ thở dài một hơi: “Quả nhiên, muốn truyền tin tức vào Bất Dạ thành là điều không thể nào.”
Bức thư này được gửi cho nàng từ ba tháng trước. Đáng tiếc, khi đó nàng đã vào rừng hắc ám rồi, tất nhiên sẽ không nhận được thư. Còn không phải đây sao? Qua bao lần trắc trở lại đưa tới Linh gia trang cho nàng.
Người viết thư là cơ sở ngầm nàng sắp xếp ở Long đế quốc. Trên thư nói, theo điều tra, gần đây xao động lớn nhất là đến từ phe của đại hoàng tử.
Ly Diên bỏ thư xuống, đôi mày gắt gao nhíu chặt: “Đại hoàng tử ư?”
Sau khi im lặng một hồi lâu, nàng đưa lá thư lên ngọn nến mà đốt cháy với vẻ mặt u ám. Nhìn nó từng chút từng chút hóa thành tro tràn rồi nàng liền đi tới trước án thư, tiện tay cầm một tờ giấy lên, bắt đầu nghiêm túc viết thư.
Đêm đó, ánh đèn trong Linh gia trang rực rỡ. Lão gia Linh Vấn Thiên đích thân triệu tập đủ con cháu dòng chính của Linh gia trang lại, cử hành một bữa tiệc tiếp đón cho Linh Dực, Linh Vận, Ly Diên, còn có những người của Dược Vương cốc đã hăng hái chiến đấu đẫm máu mà quay về, thậm chí là cả những đệ tử Linh gia trang đã hi sinh ở bên ngoài.
Trong bữa tiệc, những người bình an trở về lấy Linh Dực làm đầu cùng nhau dâng hương, kính rượu, dập đầu trước bài vị những huynh đệ đã chết, hơn nữa còn cho người nhà của bọn họ một số tiền an ủi không hề nhỏ.
Tiếng khóc thương tràn ngập khắp nơi, Linh Vấn Thiên nói thẳng: “Bọn họ sinh ra vĩ đại, chết đi vinh quang. Bọn họ vĩnh viễn vẫn là ân nhân của Linh gia trang chúng ta.” Hơn nữa, ông còn hứa hẹn rằng Linh gia trang sẽ chiếu cố đến cùng cho người nhà của những người đã chết đó, để an ủi vong linh người đã khuất.
Sau bữa tiệc tiếp đón, Linh Vấn Thiên gọi Ly Diên đến trước mặt, nhìn nàng mà nói những lời thấm thía.
“Hài tử à, cả nhà chúng ta đều cảm kích ngươi. Nếu không có ngươi thì hai đứa trẻ này còn không biết có thể quay về được nữa không. Nha đầu, lão già này sớm đã nói ngươi là người có phúc mà. Xem đi, không phải đã ứng với câu nói đó rồi sao? Giờ ngươi là phúc tinh, là búp bê may mắn của Linh gia chúng ta, phúc khí trong tương lai chắc chắn sẽ càng nhiều hơn, hưởng thụ không hết!”
Ly Diên nghe Linh Vấn Thiên khen ngợi liền xua tay theo bản năng: “Gia gia, ngài nói gì vậy? Đâu có khoa trương như thế chứ? Ta cứu ca ca và tỷ tỷ của mình, lẽ nào không phải là điều nên làm sao? Vả lại, chuyện này đâu phải là công lao của một mình ta? Là do thuận theo tình thế, ứng với vận mệnh mà sinh ra. Thực ra không chỉ có ta, mỗi người ở Bất Dạ thành khi đó đều có tác dụng rất quan trọng. Cho nên, gia gia à, ta không dám kể công. Người mà chúng ta thực sự phải cảm kích là mấy người Lâm bá. Lần này bọn họ đi theo ta đã chịu không ít khổ cực. Còn có những người đã chết đó, người nhà bọn họ còn chẳng nhận được cả thi thể, phải buồn bã đến mức nào chứ? So với ta mà nói, bọn họ mới là người đáng được chúng ta cảm kích nhất.”
Linh Vấn Thiên nghe những lời hiểu chuyện của nàng lại càng thêm vui mừng: “Yên tâm đi, những người này đều sẽ có được sự chăm sóc tốt nhất. Có điều nha đầu à, lần này ngươi thật sự đã khiến lão già ta cũng phải nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa rồi. Ngay cả thuốc giải cho độc nhân mà cũng có thể nghiên cứu ra được, thật đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà. Con sóng như ta đây e rằng không bao lâu nữa sẽ bị ngươi xô chết trên bãi cát rồi.”
Ly Diên không khỏi liếc mắt: “Phì phì phì, gia gia lại nói bậy rồi. Câu này không thể suốt ngày treo trên miệng như thế được đâu. Ly Diên không có bản lĩnh lớn đến vậy. Ngài là thái sơn bắc đẩu của giới y học chúng ta, con đường sau này của Ly Diên còn dài, đâu xứng được ngài khen ngợi như vậy? Thực ra tất cả những chuyện này có rất nhiều cơ duyên trùng hợp trong đó.”
“Phụ thân à, nhìn ngài xem, nói cho nha đầu này ngại luôn rồi kìa. Hài tử ngoan, lần này mệt muốn chết rồi đúng không? Sau khi trở về còn ngủ hết ba ngày ba đêm, dọa ta sợ chết khiếp. Cũng may được tỷ tỷ ngươi kéo lại, nếu không thì không phải đã làm phiền ngươi rồi sao?”
Mộ Thiến xoa xoa cái đầu tròn tròn của Ly Diên, nhéo má nàng, đau lòng nói: “Đứa trẻ đáng thương, gầy đi rồi này.”
Khóe miệng Ly Diên giật giật: ” Thiến di, người nhìn từ chỗ nào ra ta gầy đi vậy? Rõ ràng vẫn mập thế này cơ mà. Lần này đơn thuần chỉ là trên đường xóc nảy, vẫn luôn không ngủ được ngon. Về đến nhà rồi tất nhiên phải ngủ đến tối trời tối đất mới được chứ!”
“Thiến di của ngươi là xót ngươi đó. Mấy ngày nay các ngươi chẳng có chút tin tức nào, khiến nàng ấy âu sầu muốn chết. Cũng may, cũng may ông trời không phụ người có lòng. Ngày đêm cầu nguyện cuối cùng cũng không cô phụ. Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”
Linh Vô Nhai cũng nhìn Ly Diên với vẻ mặt đầy ấm áp. Được cả nhà vây vào chính giữa như vậy, Ly Diên cũng cảm thấy mình hạnh phúc muốn chết đi được.
Nàng đưa cánh tay nhỏ của mình lên, nói với vẻ tinh thần phấn chấn: “Yên tâm đi, Ly Diên đã hồi phục lại hoàn toàn rồi, khó khăn hơn nữa chúng ta cũng có thể vượt qua được mà!”
Mộ Thiến nhéo cái mũi nhỏ của nàng, nhìn Linh Vấn Thiên ngồi trên vị trí cao nhất: “Cha, nếu Diên Nhi đã về rồi thì có phải điển lễ nhập gia phả sẽ bắt đầu không?”
Tuy Linh Vấn Thiên đã hơn bảy mươi tuổi nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, tóc bạc mặt vẫn hồng hào, trong ánh mắt càng khó giấu được thần thái phấn chấn năm đó. Còn không phải sao? Sau khi nghe Mộ Thiến nói, ông lập tức nhìn về phía Ly Diên với nụ cười tràn ngập trên mặt: “Nha đầu, ngươi thấy thế nào?”
Ly Diên xoa xoa cằm, trầm ngâm một hồi lâu rồi ngẩng đầu: “Gia gia, hôn sự của Diên Nhi chắc mọi người đều biết rồi. Nay tình hình như vậy, chuyện nhập tông chi bằng ngày khác rồi tính?”
Linh Dực nhíu mày: “Ngươi sợ là bỗng dưng lại có thêm một thân phận khiến người khác khao khát hay sao?”
Ly Diên gật gật đầu: “Linh gia trang trước nay không hỏi thế sự, bao nhiêu người đang muốn lôi kéo đều không được, đặc biệt là hoàng thất nước Mị. Lần này bọn họ ắt hẳn sẽ vì chuyện hôn sự của ta là làm lớn lên. Nếu lúc này ta nhập gia phả Linh gia, chỉ sợ sẽ liên lụy đến Linh gia. Đây không phải điều ta mong muốn, cho nên để muộn một chút thì tốt hơn. Đợi tất cả mọi chuyện đều lắng xuống rồi…”
Không ngờ, Ly Diên còn chưa dứt lời thì Linh Vấn Thiên đã đập bàn quyết định: “Chính vì như vậy nên chúng ta mới càng muốn chống lưng cho ngươi, để bọn họ biết được cháu gái của Linh Vấn Thiên ta không phải là người mà kẻ nào cũng có thể sai phái được. Nha đầu, ngươi không cần lo lắng những chuyện khác, cứ quyết định như vậy đi. Đợi sau khi chọn ngày, cử hành đại điển nhập gia phả xong rồi người quay về vương phủ cũng không muộn.”
“Nhưng gia gia à, như vậy thì chẳng phải là…”
Linh Vô Nhai đưa tay vỗ vỗ vai nàng: “Yên tâm đi hài tử, Linh gia trang có gốc rễ sâu dày hơn ngươi tưởng tượng nhiều. Hoàng thất không dám làm gì chúng ta đâu.”
/523
|