Trên người nam nhân mặc một bộ cẩm bào màu đen, ngọc quan bó tóc, dáng người cao to. Chỉ một bóng lưng cũng khiến Ly Diên cảm nhận được áp lực vô hình. Sau khi nàng cẩn thận quan sát thì phát hiện hơi thở của nam nhân này rất hỗn loạn. Tuy rằng hắn mặc đồ đen nhưng nàng lại tinh mắt nhìn thấy một loại máu đặc biệt không giống với những người khác.
Hắn trúng độc, hơn nữa còn không chỉ trúng một loại độc.
Dưới tình huống trúng kịch độc mà còn có thể trong một lần tiêu diệt nhiều sát thủ như vậy, trong nháy mắt Ly Diên cảm nhận được hai chữ "nguy hiểm". Nàng híp mắt, trong mắt hiện lên gì đó.
Một nhân vật như vậy khiến nàng hơi tò mò, rốt cuộc hắn là ai.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đột nhiên chân Ly Diên nhấn một cái, tấn công về phía lưng của nam nhân kia. Ngay khi nàng cho rằng mình có thể dễ dàng bắt lấy hắn, không ngờ rằng sau lưng chợt truyền tới cảm giác lạnh như băng sương. Ly Diên cảm thấy không ổn, đến khi nàng ngước mắt nhìn qua đã hoàn toàn sợ ngây người.
Trước mắt, ngoại trừ xác chết đầy đất, làm gì còn bóng dáng nam nhân vừa nãy?
Cũng trong tích tắc thất thần, Ly Diên cảm giác được một đôi mắt đen nhánh đang nhìn chòng chọc phía sau lưng mình. Nàng khẽ nhíu mày, đột ngột dừng lại, chậm rãi xoay người.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, nàng chỉ cảm thấy cả người cứng đờ. Trong tầm mắt là gương mặt anh tuấn lạnh lùng lúc sáng lúc tối dưới ánh mặt trời loang lổ của nam nhân, cẩm bào đen dù đã bị máu tươi nhuộm đỏ vẫn phẳng phiu như mới. Một cơn gió lạnh thổi qua, quần áo của hắn nhẹ nhàng phất phới. Trong nháy mắt đó, nàng cảm giác xung quanh thoáng cái yên tĩnh lại.
Khi cả gương mặt hắn ngước lên nhìn nàng, Ly Diên bị vết sẹo xấu xí như con rết dài chừng mười phân trên má phải của hắn dọa tới mức mặt mày đột nhiên trắng bệch.
Phản ứng này của nàng đổi lấy tiếng cười châm biếm hắn. Theo nụ cười nở rộ trên khóe miệng hắn, Ly Diên cảm thấy cả gương mặt hắn đều biến dạng, đối lập với một bên mặt khác anh tuấn như ngọc. Giờ phút này hắn giống như hóa thân của ác ma và thiên sứ. Cho dù dưới tình huống bị thương nặng, khí thế của người này lại không suy giảm nửa phần, cho dù phải dùng kiếm chống người thì cảm giác đè nén đáng sợ từ đầu đến cuối vẫn không biến mất.
Đặc biệt là khi người này nhìn nàng, quanh thân giống như có một tầng sắc bén bao phủ, chèn ép khiến nàng không dám đối mặt với hắn. Hắn giống như vị quân chủ trong bóng tối, khiến người ta quỳ lạy theo bản năng, cúi đầu xưng thần.
Ly Diên kiềm chế cảm giác hoảng loạn căng thẳng, nở nụ cười gượng gạo, ngại ngùng chào hỏi hắn: "Ặc, thật xin lỗi, ta chỉ đi ngang qua thôi, sẽ, sẽ không quấy rầy các hạ nữa!"
Nam nhân này vừa nhìn đã biết không dễ chọc, nàng không dám ở lại đây. Ly Diên nghĩ tới đây càng cố gắng bỏ chạy.
Quả thật thì sợ gì thì cái đó tới. Ngay lúc nàng liều mạng chạy về phía trước, hàn kiếm của người kia đã ra khỏi vỏ, bay sượt qua bên tai nàng như một cơn gió, đâm thẳng vào mặt đất cách đó không xa, hơn nữa còn phát ra tiếng ong ong, đủ để thấy nội lực của người này mạnh tới cỡ nào.
Ly Diên sợ tới mức khựng lại, không dám tiến lên trước một bước. Trời ơi, dưới tình huống trúng độc nặng, vậy mà còn có công lực như vậy. Nam nhân này, cuối cùng hắn có phải là người hay không?
Vừa nghĩ tới vết sẹo kinh khủng trên mặt hắn, Ly Diên âm thầm nghiến răng. Nàng chậm rãi xoay người, cười toe toét để lộ hàm răng trắng như tuyết: "Ặc, vị đại nhân này, không biết, ngài có gì dặn dò?"
Nam nhân nhìn hàm răng trắng trên gương mặt đen thui của nàng, ánh mắt sâu như giếng cổ nhìn nàng chằm chằm: "Kêu ngựa của ngươi tới đây."
Ngựa?
Ly Diên chớp mắt mấy cái, sau khi ngây người ra một lúc mới chợt ý thức được người này muốn làm gì. Bây giờ hắn đang nhắm tới Đạp Tuyết của nàng hả? Kỳ lạ hơn là, không phải kêu nàng dắt qua, mà là kêu nàng gọi nó tới đây sao? Mắt nam nhân này có phải hơi độc hay không?
Hắn trúng độc, hơn nữa còn không chỉ trúng một loại độc.
Dưới tình huống trúng kịch độc mà còn có thể trong một lần tiêu diệt nhiều sát thủ như vậy, trong nháy mắt Ly Diên cảm nhận được hai chữ "nguy hiểm". Nàng híp mắt, trong mắt hiện lên gì đó.
Một nhân vật như vậy khiến nàng hơi tò mò, rốt cuộc hắn là ai.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đột nhiên chân Ly Diên nhấn một cái, tấn công về phía lưng của nam nhân kia. Ngay khi nàng cho rằng mình có thể dễ dàng bắt lấy hắn, không ngờ rằng sau lưng chợt truyền tới cảm giác lạnh như băng sương. Ly Diên cảm thấy không ổn, đến khi nàng ngước mắt nhìn qua đã hoàn toàn sợ ngây người.
Trước mắt, ngoại trừ xác chết đầy đất, làm gì còn bóng dáng nam nhân vừa nãy?
Cũng trong tích tắc thất thần, Ly Diên cảm giác được một đôi mắt đen nhánh đang nhìn chòng chọc phía sau lưng mình. Nàng khẽ nhíu mày, đột ngột dừng lại, chậm rãi xoay người.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, nàng chỉ cảm thấy cả người cứng đờ. Trong tầm mắt là gương mặt anh tuấn lạnh lùng lúc sáng lúc tối dưới ánh mặt trời loang lổ của nam nhân, cẩm bào đen dù đã bị máu tươi nhuộm đỏ vẫn phẳng phiu như mới. Một cơn gió lạnh thổi qua, quần áo của hắn nhẹ nhàng phất phới. Trong nháy mắt đó, nàng cảm giác xung quanh thoáng cái yên tĩnh lại.
Khi cả gương mặt hắn ngước lên nhìn nàng, Ly Diên bị vết sẹo xấu xí như con rết dài chừng mười phân trên má phải của hắn dọa tới mức mặt mày đột nhiên trắng bệch.
Phản ứng này của nàng đổi lấy tiếng cười châm biếm hắn. Theo nụ cười nở rộ trên khóe miệng hắn, Ly Diên cảm thấy cả gương mặt hắn đều biến dạng, đối lập với một bên mặt khác anh tuấn như ngọc. Giờ phút này hắn giống như hóa thân của ác ma và thiên sứ. Cho dù dưới tình huống bị thương nặng, khí thế của người này lại không suy giảm nửa phần, cho dù phải dùng kiếm chống người thì cảm giác đè nén đáng sợ từ đầu đến cuối vẫn không biến mất.
Đặc biệt là khi người này nhìn nàng, quanh thân giống như có một tầng sắc bén bao phủ, chèn ép khiến nàng không dám đối mặt với hắn. Hắn giống như vị quân chủ trong bóng tối, khiến người ta quỳ lạy theo bản năng, cúi đầu xưng thần.
Ly Diên kiềm chế cảm giác hoảng loạn căng thẳng, nở nụ cười gượng gạo, ngại ngùng chào hỏi hắn: "Ặc, thật xin lỗi, ta chỉ đi ngang qua thôi, sẽ, sẽ không quấy rầy các hạ nữa!"
Nam nhân này vừa nhìn đã biết không dễ chọc, nàng không dám ở lại đây. Ly Diên nghĩ tới đây càng cố gắng bỏ chạy.
Quả thật thì sợ gì thì cái đó tới. Ngay lúc nàng liều mạng chạy về phía trước, hàn kiếm của người kia đã ra khỏi vỏ, bay sượt qua bên tai nàng như một cơn gió, đâm thẳng vào mặt đất cách đó không xa, hơn nữa còn phát ra tiếng ong ong, đủ để thấy nội lực của người này mạnh tới cỡ nào.
Ly Diên sợ tới mức khựng lại, không dám tiến lên trước một bước. Trời ơi, dưới tình huống trúng độc nặng, vậy mà còn có công lực như vậy. Nam nhân này, cuối cùng hắn có phải là người hay không?
Vừa nghĩ tới vết sẹo kinh khủng trên mặt hắn, Ly Diên âm thầm nghiến răng. Nàng chậm rãi xoay người, cười toe toét để lộ hàm răng trắng như tuyết: "Ặc, vị đại nhân này, không biết, ngài có gì dặn dò?"
Nam nhân nhìn hàm răng trắng trên gương mặt đen thui của nàng, ánh mắt sâu như giếng cổ nhìn nàng chằm chằm: "Kêu ngựa của ngươi tới đây."
Ngựa?
Ly Diên chớp mắt mấy cái, sau khi ngây người ra một lúc mới chợt ý thức được người này muốn làm gì. Bây giờ hắn đang nhắm tới Đạp Tuyết của nàng hả? Kỳ lạ hơn là, không phải kêu nàng dắt qua, mà là kêu nàng gọi nó tới đây sao? Mắt nam nhân này có phải hơi độc hay không?
/523
|