“Mau, đi thông báo cho chủ nhân.”
Con mèo đen nghiêm túc quơ móng với rồng nhỏ rồi biến thành một bóng đen, hòa vào ánh trăng u ám.
Sau khi Bạch Tra đi xem mấy lần, nó đã hiểu rõ tình hình hiện tại.
Nhìn những con người tụ tập lại từ khắp nơi kia, bên trong đôi mắt đen láy tràn đầy nghi hoặc. Nhưng nó không quên những gì Hắc Thuần đã nói, không còn thời gian để suy nghĩ, nó nhanh chóng quay về khách điếm.
Ly Diên đang ngủ bị Bạch Tra đánh thức, mở to đôi mắt mông lung “a” một tiếng, ngáp một cái thật to.
"Sao vậy? Còn đang nửa đêm mà, buồn ngủ chết mất! Ngoan, ngươi muốn chơi thì đi tìm Hắc Thuần đi, hai đứa chơi cùng nhau ha."
Vừa nói đã muốn ngủ tiếp.
"Chủ nhân, mau tỉnh dậy, có chuyện rồi. Ở đây không an toàn, các ngươi phải rời đi ngay lập tức."
Đôi mắt của Ly Diên vừa nhắm lại đột nhiên mở ra vì lời của nó. Động tác cũng trở nên cứng ngắc, nghi hoặc ngẩng đầu lên, "Sao vậy?"
Bạch Tra duỗi móng chỉ vào cửa sổ: “Ngươi nhìn đi sẽ biết."
Ly Diên không có thời gian để suy nghĩ, cơ thể đã phản ứng theo bản năng.
Thời điểm cửa sổ được mở ra, Ly Diên vốn rất mẫn cảm với mùi máu lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhìn về phía hướng đông của thành, da đầu của nàng chớp mắt căng thẳng.
Mẹ ơi, những thứ như người say rượu, lắc lư trái phải, động tác nhìn sao cũng thấy giống như tang thi thực sự là người sao?
“Tình hình hiện tại như thế nào?” Trong vô thức, giọng nói đã lạnh xuống.
"Trấn này có vấn đề. Điều quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi đây. Nếu như bị bao vây, vậy có thể gặp rắc rối."
Có thể gặp rắc rối?
Chỉ mới nhìn qua, Ly Diên đã cảm thấy những người đó đã sớm không còn là con người thực sự nữa.
Dù chưa quan sát kỹ nhưng mùi thối rữa buồn nôn trong không khí cũng đủ khiến người ta rùng mình.
Ly Diên không hề dừng lại, lập tức đánh thức Viên Triết và Lâm Nghiệp. Sau khi giải thích ngắn gọn sự tình, bọn họ liền dùng khinh công vọt đến chỗ tửu lâu của Vệ Giới.
Tuỳ ý đá văng một cánh cửa sổ, còn chưa kịp nhảy vào, một lưỡi kiếm sắc bén đã quét về phía nàng khiến Ly Diên cả kinh né tránh: "Người một nhà, người một nhà."
Người kia có lẽ cũng đã nhìn ra nàng, lập tức rút kiếm lại.
Ly Diên thở phào một hơi, nhíu mày nhìn sang, con ngươi nháy mắt phóng lớn, "Vệ Giới, sao lại là ngươi?"
“Chuyện gì?” Hắn biết nàng không có chuyện thì sẽ không tới tìm. Hắn cũng không cho là nửa đêm canh ba nàng không ngủ được, tới gõ cửa quấy rầy.
Một bộ quần áo mỏng màu trắng thoải mái, mái tóc như mây chảy buông xuốn sau lưng. Hắn nhàn nhạt liếc nhìn nàng đang đứng bên cửa sổ, giọng điệu rõ ràng là không thoải mái, nhưng lại cực kỳ trầm thấp êm tai, đặc biệt có chút ý vị lười biếng khi vừa mới ngủ dậy.
Ly Diên không ngờ rằng mình chó ngáp phải ruồi, xông đúng vào phòng Vệ Giới, lập tức nghiêm túc giải thích tình hình nguy hiểm vừa mới phát hiện.
Nói xong còn không kịp chuẩn bị đã nóng lòng muốn thông báo cho những người khác.
Vậy mà vị nhị đại gia từ đầu đến cuối không hề cho nàng mặt mũi đột nhiên lên tiếng.
"Ngươi trở về đi, chuyện này bổn vương sẽ tự xử lý."
Ly Diên nghĩ đến hai khách điếm này đều là người của hắn, không khách sáo nữa, nhẹ gật đầu, nhảy ra ngoài cửa sổ bỏ đi.
Vệ Giới đá văng cửa phòng bên cạnh, nhìn thấy Thanh Thần nhảy dựng từ trên giường xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Lập tức rời khỏi nơi này ngay."
Thanh Thần chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, hắn dừng bước rồi đột nhiên quay người lại, muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ đến điều gì, nhìn Thanh Thần chằm chằm, đôi mắt băng giá, “Đợi quay về sẽ tìm đám các ngươi tính sổ. "
Đường đường là ẩn vệ tài giỏi của Phượng Vương phủ thế mà còn không bằng Linh gia trang.
Việc này sao hắn có thể chịu nổi?
Nhưng…
Sau này hắn mới biết kể từ khi họ bước ra khỏi rừng hắc ám, đi vào trấn nhỏ trông bình thường này thì tất cả các yếu tố môi trường xung quanh đã vô thức ảnh hưởng đến tất cả các giác quan của họ.
Ngay cả người như Ly Diên vốn rất nhạy cảm với mọi chất độc cũng suýt chút nữa đã không nhận ra, huống chi là những người khác?
Thế nhưng sau khi mọi người đều tỉnh, vấn đề nghiêm trọng hơn cũng nối đuôi mà tới.
Trấn nhỏ vào ban ngày nhìn bình thường, náo nhiệt, đến ban đêm vậy mà chỉ còn lại mấy trăm người người bình thường là bọn họ.
Họ không biết những người còn lại đã đi đâu.
Họ chỉ biết rằng mình đã bị bao vây bởi đám xác sống, quái vật không ra người quỷ không ra quỷ kia.
Bên này Ly Diên vẫn đang nói với họ những thứ cần đề phòng.
"Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để chúng cắn các ngươi. Nếu thân thể bị thương, ngàn vạn lần không được chạm vào cơ thể của chúng. Nếu không, không ai có thể cứu các ngươi nữa."
Lúc trước để nghiên cứu chất độc trên cơ thể Vệ Giới, nàng đã tiêu tốn vô số tinh lực, nhưng lúc ở Tứ Phương Thịnh Viên, những chất độc đó vẫn chưa hoàn thiện
Người hay động vật mang theo bệnh thể, hoàn toàn không nghĩ tới mới chỉ một hai tháng mà đối phương đã nghiên cứu thành công, còn chế tạo ra độc nhân chân chính.
Nàng vẫn chưa rõ tình huống hiện tại, trong thời gian ngắn nhất cũng không thể đưa ra cách gì, điều duy nhất có thể làm chính là nhắc nhở mọi người cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận.
"Những thứ này cuối cùng là loại quái vật gì vậy?"
Cả đám có rang nanh dữ tợn, trên mặt, trên thân thể còn mang theo màu xanh bạc lạ thường, há miệng ra quả thực có thể hun chết người.
Nhìn trang phục của những người này, tuy rách rưới nhưng rõ ràng đây là trang phục của những bách tính gần đó. Nếu những người này thật sự là kiệt tác của kẻ đứng sau, vậy thì bọn chúng đúng là điên rồi.
"Ngươi có thể gọi họ là độc nhân, hoặc có thể gọi là tang thi."
Giọng Ly Diên lạnh lùng giải thích khiến mọi người không rét mà run, "Tang, tang thi?”
Đó là cái quái gì?
"Nói một cách đơn giản, đó là những cái xác không hồn bị khống chế, như chết lại như sống. Một khi bị chúng cắn sẽ nhanh chóng bị lây nhiễm và trở thành thứ giống như chúng. Vì vậy các ngươi phải nhớ không ai được tiếp xúc với chúng."
Ngay khi câu nói này nói ra, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn Ly Diên bằng ánh mắt kinh hãi, trong mắt hiện lên vẻ kháng cự với đám quái vật này.
Nếu những thứ này khủng khiếp như vậy, bọn họ chém không được, chạy không thoát, còn nhiều như vậy thì trốn thế nào?
Dù ngươi có võ công cao cường, nhưng trước mặt của nhiều quái vật như thế cũng không thể làm gì được.
Ngược lại, Vệ Giới vốn trầm mặc đột nhiên hỏi: "Ngươi nói là, độc nhân?"
Ánh mắt của Ly Diên lóe lên, lập tức hiểu được hắn đang nghĩ gì.
Nhưng mà cố tình Phượng Nguyên và nàng, bọn họ vẫn nghĩ là hai người, lúc này không thể loạn nhịp được.
"Đúng, độc nhân. Cả người mang theo một loại bệnh độc rất dễ lây lan thì không phải độc nhân sao? So với bệnh dịch thì cách lây nhiễm khác, nhưng hậu quả còn kinh khủng hơn bệnh dịch."
Bệnh dịch vẫn có thuốc chữa, con người cũng còn nhân tính, ngay cả quá trình chờ chết cũng là dài dằng dặc.
Nhưng một khi trúng độc tang thi tương đương không còn giá trị gì nữa, lại còn mang đến vô số tai họa cho người sống, ai ai cũng có thể giết.
"Vậy là không có thuốc chữa?"
Ly Diên cười khẽ một tiếng, lắc đầu bất lực, "Theo ta vừa mới điều tra biết được, tạm thời không có cách nào."
Bọn họ, có phải quá để ý đến nàng rồi không?
Mèo đen đã tìm hiểu trước cho nàng. Nhưng hiện tại, cho dù là thời gian hay dược liệu vẫn còn thiếu rất nhiều.
Đây là điều cơ bản nhất, cụ thể là nàng vẫn chưa tìm thấy một tang thi nào để nghiên cứu.
Chuyện nghiên cứu này cũng không phải hai ba ngày là giải quyết được. Nếu đối phương đã dám thả ra, hẳn là đã chú ý đến điểm này.
Cho dù nàng có thể nghiên cứu thì xem xét tình hình hiện tại họ đang bị bao vây, nàng cũng không biết liệu mình có cơ hội thoát khỏi tình huống nguy hiểm này hay không.
“Vậy phải làm gì đây? Chúng ta phải chờ chết thôi sao?"
"Bốn hướng đông, nam, tây bắc, đều là quái vật. Hiện tại chúng đang từng chút từng chút tiến lại đây. Bất kể chúng ta làm gì thì cũng phải đối đầu trực diện với chúng."
Đây là lý do tại sao họ còn rảnh rỗi ngồi trên mái nhà nói chuyện.
Ly Diên sẽ là loại người nằm chờ chết?
Mặc dù hoàn cảnh trước mắt có quá nhiều nhân tố bất lợi với họ, nhưng nàng tuyệt đối không tin sẽ không có cách gì giải quyết.
Nàng âm thầm thảo luận các cách đối phó với Hắc Thuần.
Mèo đen Hắc Thuần đã ở bên nàng hai năm dài dằng dặc, gặp được nó cũng là chuyện tình cờ.
Hàng năm nàng đều ra ngoài để hái thuốc. Trùng hợp vào hai năm trước, nàng đến một chỗ, là Ách Vận cốc có độc vật khắp nơi.
Lần đó được xem là ký ức khắc sâu nhất trong cuộc đời của nàng.
Nói đơn giản, lần đó nàng đã đánh giá thấp Ách Vận cốc, bị trúng kịch độc, thậm chí còn cận kề cái chết.
Nói thật, nếu mèo đen không xuất hiện, nàng có thể đã thực sự chết ở đó.
Cũng không thấy nó đã làm gì, chỉ thấy nó đặt cái chân nhỏ mập mạp lên trán nàng.
Sau đó, nàng cảm thấy một cỗ khí huyết trào lên, thân thể phảng phất như bị tách rời…
Khi nàng tỉnh dậy lần nữa, độc vật ở xung quanh đã rút lui một cách thần kỳ, mà mèo đen đang nép mình trong vòng tay nàng.
Sau đó, nàng đã từng hỏi, tại sao nó lại lập khế ước với nhân loại nhỏ bé như nàng?
Hắc Thuần lúc ấy nói với nàng, bởi vì nàng là con người đầu tiên dám một mình mạo hiểm vào Ách Vận cốc trong mấy năm nay, cũng là người đầu tiên đối mặt với độc vật xung quanh mà không thay đổi sắc mặt.
Cho dù chất độc cực mạnh, nàng vẫn bình tĩnh quá mức. Sự bình tĩnh đó khiến nó tò mò.
Một con người như vậy sẽ mang lại trải nghiệm mới lạ gì cho nó đây.
Do đó, họ đã ký khế ước.
Sau hai năm ở chung, mèo đen chỉ xuất hiện vài lần nhưng lần nào xuất hiện cũng giúp được nàng.
Lần này cũng vậy, nếu không có có, không biết họ sẽ phải đối mặt với nguy cơ gì nữa.
Con mèo đen nghiêm túc quơ móng với rồng nhỏ rồi biến thành một bóng đen, hòa vào ánh trăng u ám.
Sau khi Bạch Tra đi xem mấy lần, nó đã hiểu rõ tình hình hiện tại.
Nhìn những con người tụ tập lại từ khắp nơi kia, bên trong đôi mắt đen láy tràn đầy nghi hoặc. Nhưng nó không quên những gì Hắc Thuần đã nói, không còn thời gian để suy nghĩ, nó nhanh chóng quay về khách điếm.
Ly Diên đang ngủ bị Bạch Tra đánh thức, mở to đôi mắt mông lung “a” một tiếng, ngáp một cái thật to.
"Sao vậy? Còn đang nửa đêm mà, buồn ngủ chết mất! Ngoan, ngươi muốn chơi thì đi tìm Hắc Thuần đi, hai đứa chơi cùng nhau ha."
Vừa nói đã muốn ngủ tiếp.
"Chủ nhân, mau tỉnh dậy, có chuyện rồi. Ở đây không an toàn, các ngươi phải rời đi ngay lập tức."
Đôi mắt của Ly Diên vừa nhắm lại đột nhiên mở ra vì lời của nó. Động tác cũng trở nên cứng ngắc, nghi hoặc ngẩng đầu lên, "Sao vậy?"
Bạch Tra duỗi móng chỉ vào cửa sổ: “Ngươi nhìn đi sẽ biết."
Ly Diên không có thời gian để suy nghĩ, cơ thể đã phản ứng theo bản năng.
Thời điểm cửa sổ được mở ra, Ly Diên vốn rất mẫn cảm với mùi máu lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhìn về phía hướng đông của thành, da đầu của nàng chớp mắt căng thẳng.
Mẹ ơi, những thứ như người say rượu, lắc lư trái phải, động tác nhìn sao cũng thấy giống như tang thi thực sự là người sao?
“Tình hình hiện tại như thế nào?” Trong vô thức, giọng nói đã lạnh xuống.
"Trấn này có vấn đề. Điều quan trọng nhất bây giờ là rời khỏi đây. Nếu như bị bao vây, vậy có thể gặp rắc rối."
Có thể gặp rắc rối?
Chỉ mới nhìn qua, Ly Diên đã cảm thấy những người đó đã sớm không còn là con người thực sự nữa.
Dù chưa quan sát kỹ nhưng mùi thối rữa buồn nôn trong không khí cũng đủ khiến người ta rùng mình.
Ly Diên không hề dừng lại, lập tức đánh thức Viên Triết và Lâm Nghiệp. Sau khi giải thích ngắn gọn sự tình, bọn họ liền dùng khinh công vọt đến chỗ tửu lâu của Vệ Giới.
Tuỳ ý đá văng một cánh cửa sổ, còn chưa kịp nhảy vào, một lưỡi kiếm sắc bén đã quét về phía nàng khiến Ly Diên cả kinh né tránh: "Người một nhà, người một nhà."
Người kia có lẽ cũng đã nhìn ra nàng, lập tức rút kiếm lại.
Ly Diên thở phào một hơi, nhíu mày nhìn sang, con ngươi nháy mắt phóng lớn, "Vệ Giới, sao lại là ngươi?"
“Chuyện gì?” Hắn biết nàng không có chuyện thì sẽ không tới tìm. Hắn cũng không cho là nửa đêm canh ba nàng không ngủ được, tới gõ cửa quấy rầy.
Một bộ quần áo mỏng màu trắng thoải mái, mái tóc như mây chảy buông xuốn sau lưng. Hắn nhàn nhạt liếc nhìn nàng đang đứng bên cửa sổ, giọng điệu rõ ràng là không thoải mái, nhưng lại cực kỳ trầm thấp êm tai, đặc biệt có chút ý vị lười biếng khi vừa mới ngủ dậy.
Ly Diên không ngờ rằng mình chó ngáp phải ruồi, xông đúng vào phòng Vệ Giới, lập tức nghiêm túc giải thích tình hình nguy hiểm vừa mới phát hiện.
Nói xong còn không kịp chuẩn bị đã nóng lòng muốn thông báo cho những người khác.
Vậy mà vị nhị đại gia từ đầu đến cuối không hề cho nàng mặt mũi đột nhiên lên tiếng.
"Ngươi trở về đi, chuyện này bổn vương sẽ tự xử lý."
Ly Diên nghĩ đến hai khách điếm này đều là người của hắn, không khách sáo nữa, nhẹ gật đầu, nhảy ra ngoài cửa sổ bỏ đi.
Vệ Giới đá văng cửa phòng bên cạnh, nhìn thấy Thanh Thần nhảy dựng từ trên giường xuống, giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Lập tức rời khỏi nơi này ngay."
Thanh Thần chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, hắn dừng bước rồi đột nhiên quay người lại, muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ đến điều gì, nhìn Thanh Thần chằm chằm, đôi mắt băng giá, “Đợi quay về sẽ tìm đám các ngươi tính sổ. "
Đường đường là ẩn vệ tài giỏi của Phượng Vương phủ thế mà còn không bằng Linh gia trang.
Việc này sao hắn có thể chịu nổi?
Nhưng…
Sau này hắn mới biết kể từ khi họ bước ra khỏi rừng hắc ám, đi vào trấn nhỏ trông bình thường này thì tất cả các yếu tố môi trường xung quanh đã vô thức ảnh hưởng đến tất cả các giác quan của họ.
Ngay cả người như Ly Diên vốn rất nhạy cảm với mọi chất độc cũng suýt chút nữa đã không nhận ra, huống chi là những người khác?
Thế nhưng sau khi mọi người đều tỉnh, vấn đề nghiêm trọng hơn cũng nối đuôi mà tới.
Trấn nhỏ vào ban ngày nhìn bình thường, náo nhiệt, đến ban đêm vậy mà chỉ còn lại mấy trăm người người bình thường là bọn họ.
Họ không biết những người còn lại đã đi đâu.
Họ chỉ biết rằng mình đã bị bao vây bởi đám xác sống, quái vật không ra người quỷ không ra quỷ kia.
Bên này Ly Diên vẫn đang nói với họ những thứ cần đề phòng.
"Nhớ kỹ, tuyệt đối không được để chúng cắn các ngươi. Nếu thân thể bị thương, ngàn vạn lần không được chạm vào cơ thể của chúng. Nếu không, không ai có thể cứu các ngươi nữa."
Lúc trước để nghiên cứu chất độc trên cơ thể Vệ Giới, nàng đã tiêu tốn vô số tinh lực, nhưng lúc ở Tứ Phương Thịnh Viên, những chất độc đó vẫn chưa hoàn thiện
Người hay động vật mang theo bệnh thể, hoàn toàn không nghĩ tới mới chỉ một hai tháng mà đối phương đã nghiên cứu thành công, còn chế tạo ra độc nhân chân chính.
Nàng vẫn chưa rõ tình huống hiện tại, trong thời gian ngắn nhất cũng không thể đưa ra cách gì, điều duy nhất có thể làm chính là nhắc nhở mọi người cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận.
"Những thứ này cuối cùng là loại quái vật gì vậy?"
Cả đám có rang nanh dữ tợn, trên mặt, trên thân thể còn mang theo màu xanh bạc lạ thường, há miệng ra quả thực có thể hun chết người.
Nhìn trang phục của những người này, tuy rách rưới nhưng rõ ràng đây là trang phục của những bách tính gần đó. Nếu những người này thật sự là kiệt tác của kẻ đứng sau, vậy thì bọn chúng đúng là điên rồi.
"Ngươi có thể gọi họ là độc nhân, hoặc có thể gọi là tang thi."
Giọng Ly Diên lạnh lùng giải thích khiến mọi người không rét mà run, "Tang, tang thi?”
Đó là cái quái gì?
"Nói một cách đơn giản, đó là những cái xác không hồn bị khống chế, như chết lại như sống. Một khi bị chúng cắn sẽ nhanh chóng bị lây nhiễm và trở thành thứ giống như chúng. Vì vậy các ngươi phải nhớ không ai được tiếp xúc với chúng."
Ngay khi câu nói này nói ra, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn Ly Diên bằng ánh mắt kinh hãi, trong mắt hiện lên vẻ kháng cự với đám quái vật này.
Nếu những thứ này khủng khiếp như vậy, bọn họ chém không được, chạy không thoát, còn nhiều như vậy thì trốn thế nào?
Dù ngươi có võ công cao cường, nhưng trước mặt của nhiều quái vật như thế cũng không thể làm gì được.
Ngược lại, Vệ Giới vốn trầm mặc đột nhiên hỏi: "Ngươi nói là, độc nhân?"
Ánh mắt của Ly Diên lóe lên, lập tức hiểu được hắn đang nghĩ gì.
Nhưng mà cố tình Phượng Nguyên và nàng, bọn họ vẫn nghĩ là hai người, lúc này không thể loạn nhịp được.
"Đúng, độc nhân. Cả người mang theo một loại bệnh độc rất dễ lây lan thì không phải độc nhân sao? So với bệnh dịch thì cách lây nhiễm khác, nhưng hậu quả còn kinh khủng hơn bệnh dịch."
Bệnh dịch vẫn có thuốc chữa, con người cũng còn nhân tính, ngay cả quá trình chờ chết cũng là dài dằng dặc.
Nhưng một khi trúng độc tang thi tương đương không còn giá trị gì nữa, lại còn mang đến vô số tai họa cho người sống, ai ai cũng có thể giết.
"Vậy là không có thuốc chữa?"
Ly Diên cười khẽ một tiếng, lắc đầu bất lực, "Theo ta vừa mới điều tra biết được, tạm thời không có cách nào."
Bọn họ, có phải quá để ý đến nàng rồi không?
Mèo đen đã tìm hiểu trước cho nàng. Nhưng hiện tại, cho dù là thời gian hay dược liệu vẫn còn thiếu rất nhiều.
Đây là điều cơ bản nhất, cụ thể là nàng vẫn chưa tìm thấy một tang thi nào để nghiên cứu.
Chuyện nghiên cứu này cũng không phải hai ba ngày là giải quyết được. Nếu đối phương đã dám thả ra, hẳn là đã chú ý đến điểm này.
Cho dù nàng có thể nghiên cứu thì xem xét tình hình hiện tại họ đang bị bao vây, nàng cũng không biết liệu mình có cơ hội thoát khỏi tình huống nguy hiểm này hay không.
“Vậy phải làm gì đây? Chúng ta phải chờ chết thôi sao?"
"Bốn hướng đông, nam, tây bắc, đều là quái vật. Hiện tại chúng đang từng chút từng chút tiến lại đây. Bất kể chúng ta làm gì thì cũng phải đối đầu trực diện với chúng."
Đây là lý do tại sao họ còn rảnh rỗi ngồi trên mái nhà nói chuyện.
Ly Diên sẽ là loại người nằm chờ chết?
Mặc dù hoàn cảnh trước mắt có quá nhiều nhân tố bất lợi với họ, nhưng nàng tuyệt đối không tin sẽ không có cách gì giải quyết.
Nàng âm thầm thảo luận các cách đối phó với Hắc Thuần.
Mèo đen Hắc Thuần đã ở bên nàng hai năm dài dằng dặc, gặp được nó cũng là chuyện tình cờ.
Hàng năm nàng đều ra ngoài để hái thuốc. Trùng hợp vào hai năm trước, nàng đến một chỗ, là Ách Vận cốc có độc vật khắp nơi.
Lần đó được xem là ký ức khắc sâu nhất trong cuộc đời của nàng.
Nói đơn giản, lần đó nàng đã đánh giá thấp Ách Vận cốc, bị trúng kịch độc, thậm chí còn cận kề cái chết.
Nói thật, nếu mèo đen không xuất hiện, nàng có thể đã thực sự chết ở đó.
Cũng không thấy nó đã làm gì, chỉ thấy nó đặt cái chân nhỏ mập mạp lên trán nàng.
Sau đó, nàng cảm thấy một cỗ khí huyết trào lên, thân thể phảng phất như bị tách rời…
Khi nàng tỉnh dậy lần nữa, độc vật ở xung quanh đã rút lui một cách thần kỳ, mà mèo đen đang nép mình trong vòng tay nàng.
Sau đó, nàng đã từng hỏi, tại sao nó lại lập khế ước với nhân loại nhỏ bé như nàng?
Hắc Thuần lúc ấy nói với nàng, bởi vì nàng là con người đầu tiên dám một mình mạo hiểm vào Ách Vận cốc trong mấy năm nay, cũng là người đầu tiên đối mặt với độc vật xung quanh mà không thay đổi sắc mặt.
Cho dù chất độc cực mạnh, nàng vẫn bình tĩnh quá mức. Sự bình tĩnh đó khiến nó tò mò.
Một con người như vậy sẽ mang lại trải nghiệm mới lạ gì cho nó đây.
Do đó, họ đã ký khế ước.
Sau hai năm ở chung, mèo đen chỉ xuất hiện vài lần nhưng lần nào xuất hiện cũng giúp được nàng.
Lần này cũng vậy, nếu không có có, không biết họ sẽ phải đối mặt với nguy cơ gì nữa.
/523
|