Tỷ tỷ của nàng là đại tiểu thư Linh gia, không phải y nữ mà bọn họ gọi là tới đuổi là đi. Đặc biệt nhớ đến thái độ của Ngụy vương kia, Ly Diên lửa giận đầy bụng.
Có lẽ nha hoàn kia là người khá được sủng ái bên cạnh Lý Ngọc Giai, thấy Ly Diên không nể mặt như thế, sắc mặt nàng ta hơi khó coi. Nàng ta nhìn Ly Diên, vẻ mặt hơi khinh bỉ nói:
"Cô nương, ta khuyên ngươi vẫn nên báo cho tiểu thư nhà mình cho thỏa đáng. Dù sao, tiểu thư nhà ta chính là quận chúa Ngụy vương phủ, chuyện này đã kinh động đến không ít người, đại phu ở chỗ tiểu thư cũng không ít, nhưng do tiểu thư là nữ nhi nên vương gia nhà ta mới đặc biệt dặn dò."
Câu tiếp theo Ly Diên chẳng thèm nghe, nàng cười lạnh một tiếng.
"Thì ra là vậy, tiểu thư nhà ngươi là tiểu thư, là quận chúa, tiểu thư nhà ta thì không phải hả? Có thể mặc cho các ngươi sử dụng? Ha ha, còn đặc biệt dặn dò. Hừ, ngươi cho rằng tiểu thư nhà ta thèm sao?"
Dứt lời, nàng đột ngột xoay người, không thèm nhìn nha hoàn ti tiện cáo mượn oai hùm kia, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Nha hoàn sau lưng thấy Ly Diên lớn lối như thế, mặt lập tức tái mét. Nàng ta giậm chân một cái, thấp giọng mắng một câu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Khỏi nghĩ cũng biết là đi cáo trạng.
Ly Diên dám nói thế thì không sợ bọn họ có hậu chiêu gì. Quả nhiên, cả một buổi chiều, không có ai đến quấy rối nữa.
Ngược lại lúc trời sắp tối, Linh Dực từ bên ngoài bước vào. Ly Diên đang bắt chéo chân gặm hạt dưa dưới mái hiên, thấy Linh Dực, nàng lập tức nhảy dựng lên: "Dực ca ca, sao huynh lại tới đây?"
Linh Dực thấy Ly Diên, nhíu mày: "Muội luôn canh chừng ở đây à?"
Ly Diên nghe xong, sắc mặt lập tức khó coi: "Thế nào? Có người đến chỗ huynh cáo trạng à?"
Linh Dực nghe vậy, không khỏi dở khóc dở cười gõ trán nàng.
"Muội đó, ta biết ngay, trừ muội ra, những người khác không có gan như vậy. Nhưng không sao, muội nói rất đúng, Vận Nhi của chúng ta chính là đại tiểu thư Linh gia, không phải chó mèo mà bọn họ có thể tùy ý sử dụng. Huống chi, quận chúa kia cũng không mắc bệnh gì quá nặng. Chỉ là lần sau, thái độ của chúng ta, khụ khụ, có thể đừng cứng rắn như vậy không?"
Ly Diên nhếch miệng, tức giận nói: "Ca ca, huynh không thấy thái độ của Ngụy vương kia buổi sáng đâu. Rõ ràng tỷ tỷ cứu người, thế mà ông ta còn không có lấy một câu 'cảm ơn'. Nếu như ông ta cao cao tại thượng như vậy, làm gì còn cần tới chúng ta? Hay rồi, buổi chiều nói đến là đến, đã bảo bọn họ tỷ tỷ ngủ rồi. Giỏi lắm, vậy mà còn dám lấy thân phận ra hù dọa, thật sự coi ta là tượng đất hả? Nếu ta mềm mỏng một chút, vứt chính là mặt mũi của Linh gia trang ta, ca ca muốn sao?"
Linh Dực im lặng nhìn vẻ mặt lạnh lùng nhướng mày của Ly Diên, theo bản năng đỡ trán. Được rồi, lời nói vừa rồi, hắn thu hồi. Được, gặp phải vị nha hoàn bá đạo này xem như đáng đời bọn họ xui xẻo.
"Chuyện gì vậy, bọn họ không mời được tỷ tỷ, chẳng lẽ còn mời huynh tới?"
Linh Dực hừ một tiếng: "Chỉ là phong hàn mà thôi, còn cần bổn đại thiếu ra tay sao? Biết ta đang đánh cờ với Ngọc Ngân, không cần ta mở miệng đã bị Ngọc Ngân mắng đuổi đi. Lúc trở lại đụng phải Ngụy vương kia, bóng gió ta vài câu."
Ly Diên "xì" một tiếng, vẻ mặt khinh thường: "Đúng là cha nào con nấy. Ta đã nói người này không thể cứu mà. Tốt bụng cứu người, lại cứu được rắc rổi. Ghê tởm hơn chính là những người đó còn tỏ ra đương nhiên. Nếu không phải ta nhớ thân phận mình thì thật muốn một tát đánh chết nàng ta."
Đều nói Vận nha đầu thỉnh thoảng phát điên, nhưng khi nhìn Diên nha đầu này, cũng là đứa trẻ không khiến người ta bớt lo. Linh Dực xem tính tình đanh đá này của nàng, không khỏi bóp mi tâm: "Sao Vận Nhi lại ngủ lâu như vậy? Không sao chứ?"
"Tối qua tỷ tỷ không nghỉ ngơi tốt, sáng nay lại mệt cả buổi, trở về liền ngủ. Không sao, thời tiết bây giờ thích hợp để ngủ nhất. Ca ca cũng mệt rồi đúng không, trở về nghỉ ngơi một lát đi, đến giờ ăn tối ta sẽ gọi hai người."
Linh Dực nghe xong, án mắt sáng ngời: "Muội muốn đích thân xuống bếp?"
Ly Diên cười ha ha, nhướng mắt nhìn Linh Dực: "Ca ca nghĩ hay lắm, huynh cho rằng Tứ Phương Thịnh Viên này là nhà chúng ta à? Ở đây không có phòng bếp nhỏ, chờ về nhà huynh muốn ăn gì muội tử làm cho huynh. Ở đây, chỉ sợ huynh chỉ có thể tưởng tượng thôi."
Bấy giờ Linh Dực mới hồi phục tinh thần lại, vẻ mặt tiếc nuối vỗ trán mình: "Xem ta này, chỉ lo ăn, lại quên mất chuyện này. Ha ha, để muội tử chê cười ròi. Thật sự là nghĩ tới đồ ăn muội làm thì thèm cực kỳ. Được rồi, nếu như không thể ăn thì ta cũng xuống nghỉ ngơi một lát. Ngọc Ngân này, lợi hại, phí hết đầu óc cả buổi, mệt mỏi a!"
Trong Tứ Phương Thịnh Viên, khách nam và khách nữ ở tách ra. Khách nam đến chỗ khách nữ phải có thị nữ dẫn đường, ngoài ra còn phải ở ban ngày, buổi tối không được phép đi lung tung. Về phần lý do, tất nhiên là để đảm bảo an toàn cho khách nữ.
Sau khi Linh Dực đi, vốn Ly Diên cũng định nghỉ ngơi một lát, không ngờ rằng lại có người không thể thấy người khác sống tốt. Không phải sao, thị nữ vênh đuổi lên trời buổi sáng lại tới nữa.
Chẳng những nàng ta tới mà còn mang theo cô cô chưởng sự bên cạnh Ngụy vương phi. Mục đích là gì, tất nhiên không cần nhiều lời.
Không phải các ngươi xem thường một đứa nha hoàn như ta ư? Vậy thì được, ta mời cô cô bên cạnh vương phi bọn ta đi theo, như vậy xem như đủ nể mặt các ngươi rồi chứ?
Nếu ngươi còn không đi, vậy là các ngươi xem thường Ngụy vương phủ bọn ta. Để xem đến lúc đó Linh gia trang ngươi ăn nói với Ngụy vương phủ bọn ta thế nào.
Ăn nói? Ăn nói cái rắm! Xem bệnh cho các ngươi là do tỷ tỷ thương xót, không phải nghĩa vụ. Nếu các ngươi khiến người ta chán ghét như cứt chó dưới chân, vậy đừng trách tỷ tỷ ta không khách sáo.
"Cô nương, làm phiền ngươi đi mời Linh tiểu thư một cái được không? Bệnh tình của tiểu thư nhà ta thật sự quá nghiêm trọng, bây giờ chẳng những hôn mê bất tỉnh, thậm chí còn nói mê. Đút thuốc đều phun ra hết, các thái y thấy thuốc thang không đút được, mấy cách khác lại ngại việc nam nữ, không tiện áp dụng, hiện tại cũng bó tay chịu chết. Không biết cô nương có thể thương tình giúp đỡ hay không?"
Cô cô này nói chuyện ngược lại cũng được. Ly Diên nhíu mày, tỷ tỷ của nàng đang ngủ ngon, cũng không thể bị quấy rầy. Thôi được, vậy nàng sẽ rủ lòng thương, xem tiểu thư nhà bọn họ một chút.
Nghĩ tới đây, Ly Diên thuận tay ném hạt dưa vào mâm đựng trái cây, sau đó phủi tay đứng dậy, nhìn cô cô chưởng sự: "Nếu đã thế, ta sẽ đi với các ngươi một chuyến!"
"Ngươi? Ngươi đi thì có ích gì?"
Cô cô chưởng sự còn chưa lên tiếng, nha hoàn đuôi vểnh lên trời kia đã lập tức trợn mắt, vô cùng ghét bỏ nhìn Ly Diên.
Ly Diên vẻ mặt không kiên nhẫn ngẩng đầu: "Thế nào? Không muốn? Không muốn thì thôi, tiểu thư nhà ta đang nghỉ ngơi, không rảnh. Muốn đi thì ta đi, không muốn đi, các ngươi tự đi đi!"
Nha hoàn kia há to miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị cô cô chưởng sự quát.
"Ngươi câm miệng cho ta, ở đây chừng nào thì đến phiên ngươi nói chuyện, tránh ra!"
Nha hoàn kia bị cô cô quát một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trắng bệch, không dám nói thêm một chữ, lập tức rụt cổ lui về sau một bước. Chẳng qua ánh mắt nàng ta nhìn Ly Diên lại tràn ngập thù địch và không cam lòng.
Đúng là chủ nào tớ nấy, có gì học nấy. Lý Ngọc Giai kiêu ngạo như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, người đi theo toàn là thế này, cả người khuyên bảo cũng không có, nàng ta có thể tốt mới là lạ.
"Cô nương, xin thứ cho mắt ta kém cỏi, lời ngươi vừa nói nghĩa là?" Ngươi cũng biết y thuật?
Người bên cạnh Linh Vận không phải chỉ có một nha hoàn là Ly Diên, đặc biệt, bề ngoài nhìn nàng là nha hoàn, nhưng những người khác lại biết rõ Ly Diên là ai, có bản lĩnh thế nào.
Không phải ư, không cần Ly Diên mở miệng, đã có một tiểu nha hoàn thái độ ôn hòa tiến lên giải thích.
"Bẩm vị cô cô này, Viên Viên cô nương không phải thị nữ bình thường. Nàng ấy là bồi độc của đại tiểu thư, đồng thời cũng là trợ thủ của đại tiểu thư. Y thuật nàng ấy không tầm thường, không thua gì thái y."
Cô cô chưởng sự nghe xong lập tức biết điểm bất thường tới từ đâu rồi. Thoạt nhìn cô nương này mặc y phục nha hoàn, nhưng cả người lại không có chút dáng vẻ nha hoàn nào. Đặc biệt là khi nói chuyện với bà ta không phải khép nép cung kính, không phải khách sáo lễ độ, mà là bụng dạ ngay thẳng, không hề đặt thân phận của bà ta vào mắt. Thì ra người ta kiêu ngạo như vậy cũng là có nguyên do!
Lúc này trên mặt bà ta vui vẻ, khách sáo nói: "Nếu đã thế, vậy làm phiền Viên Viên cô nương đi cùng ta một chuyến nhé?"
Ly Diên không để ý vẫy tay: "Không dám, chỉ cần không quấy rầy tiểu thư nhà ta nghỉ ngơi là được. Đi thôi, Lỵ Nhã, lấy hòm thuốc tới đây."
"Vâng, Viên Viên cô nương, ta tới đây."
Lỵ Nhã lập tức đáp lời tiểu cô nương, nghe dặn dò xong lập tức tay chân nhanh nhẹn chạy vào phòng.
Ly Diên cong môi, làm tư thế mời, sau đó chậm rãi nâng dù bước vào màn mưa.
Vốn dĩ Ly Diên còn thấy lạ, chẳng phải chỉ là rơi xuống nước thôi sao?
Đường đường thái y bốn nước, đều đang bó tay chịu chết?
Mấy người này làm ăn kiểu gì vậy không biết?
Chẳng lẽ trong chuyện này có ẩn chứa điều gì?
Làm một thầy thuốc, có đôi khi, trình độ chuyên nghiệp có thể đạt tới tình trạng khoa trương mà cho dù là ai cũng không tưởng tượng nổi. Thế nên cho dù có chán ghét hơn nữa, nàng vẫn phải tới.
Có lẽ nha hoàn kia là người khá được sủng ái bên cạnh Lý Ngọc Giai, thấy Ly Diên không nể mặt như thế, sắc mặt nàng ta hơi khó coi. Nàng ta nhìn Ly Diên, vẻ mặt hơi khinh bỉ nói:
"Cô nương, ta khuyên ngươi vẫn nên báo cho tiểu thư nhà mình cho thỏa đáng. Dù sao, tiểu thư nhà ta chính là quận chúa Ngụy vương phủ, chuyện này đã kinh động đến không ít người, đại phu ở chỗ tiểu thư cũng không ít, nhưng do tiểu thư là nữ nhi nên vương gia nhà ta mới đặc biệt dặn dò."
Câu tiếp theo Ly Diên chẳng thèm nghe, nàng cười lạnh một tiếng.
"Thì ra là vậy, tiểu thư nhà ngươi là tiểu thư, là quận chúa, tiểu thư nhà ta thì không phải hả? Có thể mặc cho các ngươi sử dụng? Ha ha, còn đặc biệt dặn dò. Hừ, ngươi cho rằng tiểu thư nhà ta thèm sao?"
Dứt lời, nàng đột ngột xoay người, không thèm nhìn nha hoàn ti tiện cáo mượn oai hùm kia, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Nha hoàn sau lưng thấy Ly Diên lớn lối như thế, mặt lập tức tái mét. Nàng ta giậm chân một cái, thấp giọng mắng một câu rồi nhanh chóng rời khỏi.
Khỏi nghĩ cũng biết là đi cáo trạng.
Ly Diên dám nói thế thì không sợ bọn họ có hậu chiêu gì. Quả nhiên, cả một buổi chiều, không có ai đến quấy rối nữa.
Ngược lại lúc trời sắp tối, Linh Dực từ bên ngoài bước vào. Ly Diên đang bắt chéo chân gặm hạt dưa dưới mái hiên, thấy Linh Dực, nàng lập tức nhảy dựng lên: "Dực ca ca, sao huynh lại tới đây?"
Linh Dực thấy Ly Diên, nhíu mày: "Muội luôn canh chừng ở đây à?"
Ly Diên nghe xong, sắc mặt lập tức khó coi: "Thế nào? Có người đến chỗ huynh cáo trạng à?"
Linh Dực nghe vậy, không khỏi dở khóc dở cười gõ trán nàng.
"Muội đó, ta biết ngay, trừ muội ra, những người khác không có gan như vậy. Nhưng không sao, muội nói rất đúng, Vận Nhi của chúng ta chính là đại tiểu thư Linh gia, không phải chó mèo mà bọn họ có thể tùy ý sử dụng. Huống chi, quận chúa kia cũng không mắc bệnh gì quá nặng. Chỉ là lần sau, thái độ của chúng ta, khụ khụ, có thể đừng cứng rắn như vậy không?"
Ly Diên nhếch miệng, tức giận nói: "Ca ca, huynh không thấy thái độ của Ngụy vương kia buổi sáng đâu. Rõ ràng tỷ tỷ cứu người, thế mà ông ta còn không có lấy một câu 'cảm ơn'. Nếu như ông ta cao cao tại thượng như vậy, làm gì còn cần tới chúng ta? Hay rồi, buổi chiều nói đến là đến, đã bảo bọn họ tỷ tỷ ngủ rồi. Giỏi lắm, vậy mà còn dám lấy thân phận ra hù dọa, thật sự coi ta là tượng đất hả? Nếu ta mềm mỏng một chút, vứt chính là mặt mũi của Linh gia trang ta, ca ca muốn sao?"
Linh Dực im lặng nhìn vẻ mặt lạnh lùng nhướng mày của Ly Diên, theo bản năng đỡ trán. Được rồi, lời nói vừa rồi, hắn thu hồi. Được, gặp phải vị nha hoàn bá đạo này xem như đáng đời bọn họ xui xẻo.
"Chuyện gì vậy, bọn họ không mời được tỷ tỷ, chẳng lẽ còn mời huynh tới?"
Linh Dực hừ một tiếng: "Chỉ là phong hàn mà thôi, còn cần bổn đại thiếu ra tay sao? Biết ta đang đánh cờ với Ngọc Ngân, không cần ta mở miệng đã bị Ngọc Ngân mắng đuổi đi. Lúc trở lại đụng phải Ngụy vương kia, bóng gió ta vài câu."
Ly Diên "xì" một tiếng, vẻ mặt khinh thường: "Đúng là cha nào con nấy. Ta đã nói người này không thể cứu mà. Tốt bụng cứu người, lại cứu được rắc rổi. Ghê tởm hơn chính là những người đó còn tỏ ra đương nhiên. Nếu không phải ta nhớ thân phận mình thì thật muốn một tát đánh chết nàng ta."
Đều nói Vận nha đầu thỉnh thoảng phát điên, nhưng khi nhìn Diên nha đầu này, cũng là đứa trẻ không khiến người ta bớt lo. Linh Dực xem tính tình đanh đá này của nàng, không khỏi bóp mi tâm: "Sao Vận Nhi lại ngủ lâu như vậy? Không sao chứ?"
"Tối qua tỷ tỷ không nghỉ ngơi tốt, sáng nay lại mệt cả buổi, trở về liền ngủ. Không sao, thời tiết bây giờ thích hợp để ngủ nhất. Ca ca cũng mệt rồi đúng không, trở về nghỉ ngơi một lát đi, đến giờ ăn tối ta sẽ gọi hai người."
Linh Dực nghe xong, án mắt sáng ngời: "Muội muốn đích thân xuống bếp?"
Ly Diên cười ha ha, nhướng mắt nhìn Linh Dực: "Ca ca nghĩ hay lắm, huynh cho rằng Tứ Phương Thịnh Viên này là nhà chúng ta à? Ở đây không có phòng bếp nhỏ, chờ về nhà huynh muốn ăn gì muội tử làm cho huynh. Ở đây, chỉ sợ huynh chỉ có thể tưởng tượng thôi."
Bấy giờ Linh Dực mới hồi phục tinh thần lại, vẻ mặt tiếc nuối vỗ trán mình: "Xem ta này, chỉ lo ăn, lại quên mất chuyện này. Ha ha, để muội tử chê cười ròi. Thật sự là nghĩ tới đồ ăn muội làm thì thèm cực kỳ. Được rồi, nếu như không thể ăn thì ta cũng xuống nghỉ ngơi một lát. Ngọc Ngân này, lợi hại, phí hết đầu óc cả buổi, mệt mỏi a!"
Trong Tứ Phương Thịnh Viên, khách nam và khách nữ ở tách ra. Khách nam đến chỗ khách nữ phải có thị nữ dẫn đường, ngoài ra còn phải ở ban ngày, buổi tối không được phép đi lung tung. Về phần lý do, tất nhiên là để đảm bảo an toàn cho khách nữ.
Sau khi Linh Dực đi, vốn Ly Diên cũng định nghỉ ngơi một lát, không ngờ rằng lại có người không thể thấy người khác sống tốt. Không phải sao, thị nữ vênh đuổi lên trời buổi sáng lại tới nữa.
Chẳng những nàng ta tới mà còn mang theo cô cô chưởng sự bên cạnh Ngụy vương phi. Mục đích là gì, tất nhiên không cần nhiều lời.
Không phải các ngươi xem thường một đứa nha hoàn như ta ư? Vậy thì được, ta mời cô cô bên cạnh vương phi bọn ta đi theo, như vậy xem như đủ nể mặt các ngươi rồi chứ?
Nếu ngươi còn không đi, vậy là các ngươi xem thường Ngụy vương phủ bọn ta. Để xem đến lúc đó Linh gia trang ngươi ăn nói với Ngụy vương phủ bọn ta thế nào.
Ăn nói? Ăn nói cái rắm! Xem bệnh cho các ngươi là do tỷ tỷ thương xót, không phải nghĩa vụ. Nếu các ngươi khiến người ta chán ghét như cứt chó dưới chân, vậy đừng trách tỷ tỷ ta không khách sáo.
"Cô nương, làm phiền ngươi đi mời Linh tiểu thư một cái được không? Bệnh tình của tiểu thư nhà ta thật sự quá nghiêm trọng, bây giờ chẳng những hôn mê bất tỉnh, thậm chí còn nói mê. Đút thuốc đều phun ra hết, các thái y thấy thuốc thang không đút được, mấy cách khác lại ngại việc nam nữ, không tiện áp dụng, hiện tại cũng bó tay chịu chết. Không biết cô nương có thể thương tình giúp đỡ hay không?"
Cô cô này nói chuyện ngược lại cũng được. Ly Diên nhíu mày, tỷ tỷ của nàng đang ngủ ngon, cũng không thể bị quấy rầy. Thôi được, vậy nàng sẽ rủ lòng thương, xem tiểu thư nhà bọn họ một chút.
Nghĩ tới đây, Ly Diên thuận tay ném hạt dưa vào mâm đựng trái cây, sau đó phủi tay đứng dậy, nhìn cô cô chưởng sự: "Nếu đã thế, ta sẽ đi với các ngươi một chuyến!"
"Ngươi? Ngươi đi thì có ích gì?"
Cô cô chưởng sự còn chưa lên tiếng, nha hoàn đuôi vểnh lên trời kia đã lập tức trợn mắt, vô cùng ghét bỏ nhìn Ly Diên.
Ly Diên vẻ mặt không kiên nhẫn ngẩng đầu: "Thế nào? Không muốn? Không muốn thì thôi, tiểu thư nhà ta đang nghỉ ngơi, không rảnh. Muốn đi thì ta đi, không muốn đi, các ngươi tự đi đi!"
Nha hoàn kia há to miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị cô cô chưởng sự quát.
"Ngươi câm miệng cho ta, ở đây chừng nào thì đến phiên ngươi nói chuyện, tránh ra!"
Nha hoàn kia bị cô cô quát một tiếng, gương mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trắng bệch, không dám nói thêm một chữ, lập tức rụt cổ lui về sau một bước. Chẳng qua ánh mắt nàng ta nhìn Ly Diên lại tràn ngập thù địch và không cam lòng.
Đúng là chủ nào tớ nấy, có gì học nấy. Lý Ngọc Giai kiêu ngạo như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, người đi theo toàn là thế này, cả người khuyên bảo cũng không có, nàng ta có thể tốt mới là lạ.
"Cô nương, xin thứ cho mắt ta kém cỏi, lời ngươi vừa nói nghĩa là?" Ngươi cũng biết y thuật?
Người bên cạnh Linh Vận không phải chỉ có một nha hoàn là Ly Diên, đặc biệt, bề ngoài nhìn nàng là nha hoàn, nhưng những người khác lại biết rõ Ly Diên là ai, có bản lĩnh thế nào.
Không phải ư, không cần Ly Diên mở miệng, đã có một tiểu nha hoàn thái độ ôn hòa tiến lên giải thích.
"Bẩm vị cô cô này, Viên Viên cô nương không phải thị nữ bình thường. Nàng ấy là bồi độc của đại tiểu thư, đồng thời cũng là trợ thủ của đại tiểu thư. Y thuật nàng ấy không tầm thường, không thua gì thái y."
Cô cô chưởng sự nghe xong lập tức biết điểm bất thường tới từ đâu rồi. Thoạt nhìn cô nương này mặc y phục nha hoàn, nhưng cả người lại không có chút dáng vẻ nha hoàn nào. Đặc biệt là khi nói chuyện với bà ta không phải khép nép cung kính, không phải khách sáo lễ độ, mà là bụng dạ ngay thẳng, không hề đặt thân phận của bà ta vào mắt. Thì ra người ta kiêu ngạo như vậy cũng là có nguyên do!
Lúc này trên mặt bà ta vui vẻ, khách sáo nói: "Nếu đã thế, vậy làm phiền Viên Viên cô nương đi cùng ta một chuyến nhé?"
Ly Diên không để ý vẫy tay: "Không dám, chỉ cần không quấy rầy tiểu thư nhà ta nghỉ ngơi là được. Đi thôi, Lỵ Nhã, lấy hòm thuốc tới đây."
"Vâng, Viên Viên cô nương, ta tới đây."
Lỵ Nhã lập tức đáp lời tiểu cô nương, nghe dặn dò xong lập tức tay chân nhanh nhẹn chạy vào phòng.
Ly Diên cong môi, làm tư thế mời, sau đó chậm rãi nâng dù bước vào màn mưa.
Vốn dĩ Ly Diên còn thấy lạ, chẳng phải chỉ là rơi xuống nước thôi sao?
Đường đường thái y bốn nước, đều đang bó tay chịu chết?
Mấy người này làm ăn kiểu gì vậy không biết?
Chẳng lẽ trong chuyện này có ẩn chứa điều gì?
Làm một thầy thuốc, có đôi khi, trình độ chuyên nghiệp có thể đạt tới tình trạng khoa trương mà cho dù là ai cũng không tưởng tượng nổi. Thế nên cho dù có chán ghét hơn nữa, nàng vẫn phải tới.
/523
|