Nghịch Thiên Kỹ

Chương 35: Học đàn

/99


Nhìn thấy quản sự đồng ý với yêu cầu của mình, Hàn Phong Tuyết vui mừng đi đến hậu viện

- Đứng lại - âm thanh vui tai mang theo một chút ngỗ nghịch vang lên. Một thiếu nữ đi về phía này mắt nhìn một lượt từ đầu đến chân, từ chân lên đầu của Hàn Phong Tuyết rồi hỏi:

-Nhìn ngươi tuổi tác so với ta còn nhỏ hơn một chút, không học hành cho tốt lại chạy đến đây làm hỏa phu (người nhóm lò) làm gì?

Hàn Phong Tuyết phát buồn cười, bộ dạng của thiếu nữ cũng chỉ tầm 12 tuổi, nhiều nhất cùng lắm là 13, lại mặc một bộ quần áo trông như bà cụ non mà giáo huấn cậu. Hàn Phong Tuyết nói:

-Tiểu thư, ta cũng không còn cách nào, không có tiền ăn cơm thì phải tìm chút việc làm.

Nghe thấy có giọng nói, quản sự đi lại phía Phong Tuyết cung kinh lên tiếng:

- Đại tiểu thư, người đã dến rồi ạ?

Thiếu nữ nhìn quản sự một cái nói:

-Ta không thể đến sao? Nguyệt tỷ tỷ muốn qua đây, ta qua xem xem.

-Thì ra Nguyệt tiểu thư yêu cầu, vừa rồi Ngao tam công tử cũng đến, vị huynh đệ này là bằng hữu của ngài ấy. - Quản sự sợ tiểu thư làm khó Hàn Phong Tuyết nên phải giới thiệu vội, ông ta quá ư là biết rõ tính khí của cô tiểu thư con nhà giàu này. Thiếu nữ lại soi mói nhìn qua Hàn Phong Tuyết một lần rồi thở dài như than thở:

-Ngao lão tam lúc nào lại có bằng hữu làm hỏa phu rồi, kỳ lạ, một chút cũng chả giống bạn của Ngao lão tam.

Hàn Phong Tuyết trừng mắt lên vì bực mình với câu nói không coi ai ra gì này của cô tiểu thư kia, cứ như muốn mang nguời khác ra làm trò chơi của mình vậy

-Tiểu thư, nếu không có chuyện gì tôi xin đi trước.

Thiếu nữ ôm đầu nghĩ, mở tròn hai mắt nói:

-Nguyệt tỷ cũng sắp tới rồi, lần này coi như ngươi tốt số, bỏ qua cho ngươi, có điều lần sau bị ta bắt được ngươi phải chơi cung với ta đó.

-Nhất định, nhất định. -Hàn Phong Tuyết luyến thắng nói

Quản sự nhìn thấy Hàn Phong Tuyết đồng ý luôn, trong lòng hắn cũng thở nhẹ nhóm hơn, ghĩ thầm: "Tiểu huynh đệ ngươi đừng oán ta."

- Tiểu Linh đang cùng ai nói chuyện vậy, - âm thanh trong trẻo, kiều mỵ vang lên. Lời nói của là của một vị thiếu nữ, tuổi tác khoảng chừng 15 tuổi, nhưng tướng mạo thanh nhã thoát tục, đúng là duyên dáng yêu kiều.

Nhìn thấy người đến, bị gọi thiếu nữ Tiểu Linh vội chạy đến, kéo tay cô gái nói:

-Là một hạ nhân, Nguyệt tỷ tỷ, tỷ cũng rất lâu không đến rồi, chúng ta trước tiên là đi lên lầu ăn chút đồ.

Thiếu nữ lơ đãng nhìn Hàn Phong Tuyết một cái, sau đó cùng thiểu thư của tửu lâu đi lên trên lầu.

- Xem ra hai nàng ấy cùng Ngao Vân Tinh đều là người trong dòng dõi quý tộc - Hàn Phong Tuyết trong lòng thầm nghĩ, sau đó đến chỗ Sài lão ở.

-Phong Tuyết, làm sao lại đến đây, con hôm nay không phải nhập học sao? - Sài lão cười ôn hòa hỏi

-Thầy, ngày mai con mới chính thức nhập học. Vừa rồicon cũng đã nói với quản sự ở đây rồi về sau con ở tại tử lâu làm hỏa phu, như vậy con mỗi ngày đều có thể ở cùng với thầy rồi. - Hàn Phong Tuyết vui vẻ nói.

...........

Sài lao giúp Hàn Phong Tuyết bổ sung một vài kỹ năng thông thường rồi sau đó hướng dẫn Hàn Phong Tuyết vận dụng một vài kỹ năng và kiến thức bên ngoài. Hàn Phong Tuyết vô cùng sung sướng, có một người thầy tốt chính là điều tuyệt với nhất, nhiều vấn đề bản thân nghi hoặc rất lâu không tìm ra câu trả lời bây giờ toàn bộ đều đã hiểu rõ, trong lòng lúc này thoải mái rất nhiều.

-Thầy, con muốn học cầm kỹ.

Sài lão cũng nói thật:

-Chuyện này ta đương nhiên sẽ dạy con, nhưng học đàn cần phải có một quá trình lâu dài. Có nhiều người học đàn đều nhằm vào mục đích tấn công, lại không biết bản thân mình từ lúc nào đã đi sai đường. Học đàn, đầu tiên phải hiểu đàn, lúc con đàn tấu như tay tùy ý nhón lên, sau đó có thể dựa theo cảm tình mà đàn lên một khúc cầm phổ bình thường, con vừa rồi cũng coi là hiểu đàn rồi. Thế này, học dùng đàn khúc để tấn công mới có thể dễ dàng chiến thắng hơn, hơn nữa uy lực cũng lớn hơn.

"Xem ra là ta suy nghĩ quá đơn giản rồi." - Hàn Phong Tuyết tự nói - Nhưng mà thầy, mặc dù có nhiều khó khăn con cũng sẽ kiên trì, chúng ta làm từ bước thứ nhất đi.

Gật gật đầu, Sài lão bắt đầu giảng cho Hàn Phong Tuyết kiến thức phương diện.

- Lúc đàn tấu cầm khúc phải đem cảm tình của mình toàn bộ dung nhập vào trong, tâm tĩnh như nước, hoàn toàn không thu nhận sự quấy rối bên ngoài.... giảng nhiều như vậy, ta trước tiên đàn tấu một khúc cho con nghe nhé.

Đem đàn ra, Sài lão ngồi trên sàn nhà, nét mặt già nua lúc này tự dưng rục lên ánh hào quang thánh thiện, tiếng đàn du dương, Sài lão lúc này hoàn toàn chìm vào trong đàn tấu, đàn chính là người, người chính là đàn. Mà Hàn Phong Tuyết lại bị mang vào một bức tranh nhân sinh. Một thanh niên không cha không mẹ chán nản cầm sư đi phiêu lưu bốn bể, trải qua nhân tình thế thái, lúc này hắn ngộ được người quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn chính là thầy giáo của hắn. Thầy giáo đối với hắn quan tâm chu toàn, dạy cho hắn hiểu được hết thảy, coi hắn như mình đẻ ra, thế nhưng lại bởi vì chán nản cầm sự lại phân ly với thầy giáo hắn , từ lúc đó lại cô độc một mình, hắn thấy rõ hết thảy, một mình ẩn giật, chỉ hi vọng có một ngày còn có thể phụng dưỡng sư phụ.

Tiếng đàn từ từ kết thúc, sư đồ hai người không ai nói gì

“phách phách” tiếng vỗ tay vang lên. Hàn Phong Tuyết quay đầu xem lại, thấy lại là bị thiếu nữ bị gọi là Nguyệt tỷ tỷ đang cùng người bảo hộ cùng đi tới.

-Ba năm rồi, đây là lần thứ hai Ngao Nguyệt nghe được Sài lão đàn tấu cầm khúc, như một giấc mơ, không biết việc gì khiến Sài lão có nhã hứng như vậy?-Thiếu nữ yêu kiều tươi cười nói.

“Ngao Nguyệt, cô ấy cũng họ ngao, không biết cô ấy và Ngao Vân Tinh có quan hệ gì?” Hàn Phong Tuyết thầm nghĩ.

- Tiểu nha đầu, nghe trộm cũng khá lâu, ngươi lại chạy đến đây làm gì, ta đã nói ngươi tư chất không đủ, ta là không thể thu ngươi làm đệ tử. Hơn nữa, hiện tại ta đã có đệ tử rồi. - Sài lão chậm rãi nói.

“Không ngờ cô ấy cũng là muốn bái thầy làm sư” Hàn Phong Tuyết có chút đắc ý.

The được lời của Sài lão, Ngao Nguyệt lặng người một khắc, nàng ta có thể biết điều kiện Sài lão chọn đồ đệ có nhiều hà khắc nên tỉ mỉ đánh giá Hàn Phong Tuyết, nói:

-Sài lão là nói vị tiểu huynh đệ này sao?

Sài lão mỉm cười gật đầu nhìn Hàn Phong Tuyết, ông càng nhìn càng mãn ý, hiện tại như Hàn Phong Tuyết thiên phú như thế còn có thể không kiêu căng không nóng nảy hơn nữa thiếu niên học tốt như vậy lại quá ít.

Ngao Nguyệt có chút không phục, nhìn Hàn Phong Tuyết giận dỗi nói:

-Ngao Nguyệt 6 tuổi tu luyện, hiện nay 10 tuổi, đã là 5 sao kỹ tương, không biết vị tiểu huynh đệ này như thế nào?

-Ta - Hàn Phong Tuyết chỉ vào mình, không biết nên mở miệng như thế nào

-Ha ha - Sài lão cười nói - Các ngươi,... không so sánh được.

Vị Ngao Nguyệt tiểu thư ấy lại giống y cái cô tiểu thư hồi nãy Phong Tuyết gặp, nàng ta soi mói nhìn Phong Tuyết. Thấy Phong Tuyết có chút gì đó sợ hãi. Cậu lại không biết tâm tình của Ngao Nguyệt lúc này, từ nhỏ được vạn người bế trong tay, hơn nữa bất luận là dung mạo hay thiên phú đều thuộc loại xuất chúng, cho dù là so với ai, nàng đối với bản thân đều tràn đầy tự tin, hôm nay Sài lão nói nàng cùng Hàn Phong Tuyết không được so tính, trong lòng nàng thật sự rât khó chịu

-Vậy Ngao Nguyệt xin cáo từ trước, - Lên tiếng chào, Ngao Nguyệt đi ra ngoài.

-Thầy, cô ấy là người nào, sao lại nhận biết được người. - Hàn Phong Tuyết hỏi

-Ta cũng không biết cô ấy là người nào, có thể là tiểu thư nhà quý tộc nào đó. Còn việc làm sao biết ta, đó là bởi vì có một ngày ta tâm tình không ổn định, mang khí công ra luyện một chút ai dè đúng lúc cô ấy đang ở trong tửu lầu mà cô ấy bên mình có một cao thù, như thế là ta bị cô ấy phát hiện, - Sài lão giải thích nói.

/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status