Nghĩa Hải Hào Tình

Chương 363: Cướp Hôn (3+4)

/388


“Em không muốn nhìn thấy hắn! Bảo hắn đi!” Không ai nghĩ đến Trần Lâm sẽ nói ra một câu nói như vậy.

Lý Dật thật không ngờ, Trần Phong thật không ngờ, dù cả phù dâu Ngô Tinh cũng không nghĩ đến.

Làm phù dâu của Trần Lâm, Ngô Tinh đối với tính chất của một hôn nhân này thập phần rõ ràng: Trần Lâm và Bối Văn đám cưới hoàn toàn là vật hi sinh chính trị cho Trần gia và Bối gia!

Mà Ngô Tinh vốn cũng có bối cảnh cường đại tự nhiên biết rõ chuyện giữa Trần Lâm và Lý Dật Theo nàng Xem ra, Lý Dật thần kì Xuất hiện tại chỗ nầy, Trần Lâm làm cô dâu hẳn nhiên phải kích động mới đúng!

Về phần Trần Phong thì càng không cần phải nói, từ rất sớm hắn đã biết đứa em gái vốn thích múa đao chơi súng đã yêu Lý Dật từ lâu, yêu rất sâu đậm Sâu đến mức làm Trần Phong cảm thấy không thể tin tưởng nổi. Cũng chính bởi vì điều nầy, ở nữa năm trước khi Trần Lâm đáp ứng hôn sự này với Trần Diêm Vương, Trần Phong hoàn toàn không hiểu được sự lựa chọn của Trần Lâm

“Em à...” Trần Phong nổ lực nói gi đó.

Trần Lâm lạnh lùng nhìn Trần Phong: “Anh hai, chẳng lẽ anh không có nghe em nói sao?”

Vẻ tuyệt tình toát ra lúc này của Trần Lâm làm trong lòng Trần Phong có chút nghi hoặc, hắn có điểm đoán không ra trong lòng Trần Lâm đang suy nghĩ chuyện gì, trong lúc nhất thời sững sờ ở tại chỗ.

Ngay cửa, Lý Dật sau thoáng kinh ngạc ban đầu, vẻ mặt của hắn một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh. Mắt thấy Trần Phong có chút không biết làm sao, Lý Dật cũng không lập tức rời đi theo lời Trần Lâm, ngược lại hắn còn trực tiếp đi vào phòng.

“Lý Dật, anh muốn làm gì?" Trần Lâm thấy cử động của Lý Dật, sắc mặt hơi đổi, cố ý bày ra vẻ lạnh lùng, thế nhưng trong giọng nói mang theo một tia âm rung: “Ngày hôm nay là hôn lễ của tôi! Anh hay nhất không nên dính vào! Tôi nói cho anh, giữa chúng ta căn bản không có khả năng! Bên cạnh anh có nhiều người phụ nữ như vậy, tôi sẽ không chịu ủy khuất ở chung cùng anh một chỗ!”

“Thật không?” Lý Dật cũng không hề phản ứng, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Trần Lâm

Chẳng hiểu vì sao, khi đối mặt với ánh mắt của Lý Dật, Trần Lâm có tật giật mình dời đi ánh mắt, chỉ là vẫn tuyển chọn mạnh miệng như cũ: “Người tôi yêu là Bối Văn, không phải là anh, anh chết tâm đi!”

Mặc dù Trần Phong và Ngô Tinh đều biết rõ ràng người Trần Lâm yêu không phải là Bối Văn, thế nhưng giờ khắc này nghe được Trần Lâm nói ra lời tuyệt tình như vậy, cũng đều có chút ngạc nhiên, nhưng vẻ mặt Lý Dật vẫn bình tĩnh, tựa hồ đoán được Trần Lâm sẽ làm như vậy.

“Trần Phong, hai người ra ngoài trước.”

Lý Dật dời ánh mắt, nhàn nhạt nói với Trần Phong một câu. Trần Phong thoáng do dự một chút, đưa cho Ngô Tinh một ánh mắt, sau đó ôm hai người chuyên viên trang điểm đi ra ngoài.

“Anh hai, oanh hắn ra ngoài! Em không muốn nhìn thấy hắn!” Mắt thấy Trần Phong phải đi, Trần Lâm có chút nóng nẩy, nàng tựa hồ không dám ở chung một mình với Lý Dật.

“Trần Lâm!” Lý Dật lần thứ hai mở miệng, giọng nói của hắn có chút trầm thấp: “Lúc ở Los Angeles, em từng nói Lý Dật tôi không có can đảm! Hiện tại tôi đã tới, sao em trở nên không có can đảm nữa? Đây không phải là phong cách của Trần Lâm!”

“Làm tình còn cần lý do sao? Muốn lên thì lên! Lề mề giống cái gì?”

Nghe được Lý Dật nói, Trần Lâm không khỏi nhớ tới buổi tối tại Los Angeles, nàng nhớ tới lời nói nàng từng khiêu khích Lý Dật.

Hồi ức phảng phất như nước thủy triều hiện lên trong đầu của nàng, làm nàng không thể ngăn trở, cũng làm nàng trầm mặc Xuống tới.

Trần Phong thấy thế, nhanh chân mang theo Ngô Tinh rời khỏi gian phòng, đồng thời đóng lại cửa phòng cho Lý Dật.

“Không nên tự gạt nữa được không?” Lý Dật đi tới bên người Trần Lâm, nắm lấy hai vai nàng, nhìn thẳng vào mắt Trần Lâm nói.

Trần Lâm theo bản năng muốn giãy dụa, thế nhưng nàng phát hiện, sự giãy dụa của nàng căn bản không có chút tác dụng nào. Đồng dạng, nàng cũng không dám đối diện cùng Lý Dật, nàng sợ làm như vậy sẽ làm dao động sự quyết tâm của nàng!

Lý trí nói cho nàng, tuyệt đối không thể làm như vậy!

“Lý Dật, tôi không có nói đùa với anh, thực sự tôi không có hứng thú gì với anh cả!” Trần Lâm cắn răng.

Lúc này đây, Lý Dật cũng không nói thêm lời vô ích, mà hai tay nâng lên khuôn mặt mê người của Trần Lâm, thật sâu hôn Xuống!

Bá đạo!

Cũng giống như ngày Xưa khi Trần Lâm hôn Lý Dật, nụ hôn này Cực kỳ bá đạo!

Bá đạo đến mức làm cho Trần Lâm không có chút cƠ hội né tránh, nàng nổ lực dùng hai tay đẩy Lý Dật ra, thế nhưng phát hiện Lý Dật giống như một ngọn núi đứng thẳng ngay trước mặt của nàng, sự giãy dụa của nàng căn bản không khởi lên được bất luận tác dụng gì.

Hơn nữa, khi đôi môi nóng hổi của Lý Dật hôn lên đôi môi của nàng, nàng phải thừa nhận; quyết tâm của nàng đã dao động, lòng của nàng đã mềm đi...

Nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Lý Dật, ngửi thấy mùi vị đàn ông quen thuộc trên người của hắn, hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt bá đạo của hắn, Trần Lâm phảng phất giống như một khối băng ném vào ngọn lửa, chậm rãi hòa tan. Nàng kìm lòng không được nhắm mắt lại ôm cổ Lý Dật, kiệt lực phối hợp!

Lý trí và quyết tâm ở trong lúc này có vẻ vô cùng yếu ớt, hai người dùng cách hôn nồng nhiệt của người Mỹ để bộc lộ hết tình ý trong nội tâm của mình!

Nụ hôn thật dài dằng dặc.

Chờ khi đôi môi hai người rời nhau, khuôn mặt mê người của Trần Lâm cũng đã đỏ bừng, mũi không ngừng thở mạnh, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt đã biến mất vô tung vô ảnh, ánh mắt của nàng có vẻ cực kỳ phức tạp.

“Vi sao ngu như vậy?” Trần Lâm thâm tình nhìn người đàn ông từ lâu đã cướp đi trái tim của nàng, run rẫy hỏi.

Giờ khắc này nàng không còn là mẫu bạo long quật cường táo bạo, mà là một cô gái đang bị cảm động. Không có một cô gái nào cam tâm tình nguyện gả cho một người đàn ông mà mình không thích, cứ Sống hồ đồ trôi qua cả đời.

Trần Lâm cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng nàng là một mẫu bạo long tính tình táo bạo làm cho kẻ khác giận sôi, thế nhưng nàng chung quy cũng chỉ là một người phụ nữ, trong người nàng vẫn có nhu tình chỉ có phụ nữ mới có, nàng cũng hi vọng sẽ có được một mối tình cổ tích như những cô gái khác vẫn mong muốn.

Trước đó, Trần Phong nói với nàng với thân phận hiện tại của Lý Dật khẳng định sẽ biết được hôn sự của nàng, nàng từng chờ đợi qua, chờ đợi Lý Dật sẽ đến cướp nàng đi!

Thế nhưng lý trí nói cho nàng, nếu như thực sự Lý Dật sẽ tới, như vậy tuyệt đối khộng phải là một chuyện tốt đối với Lý Dật, tất cả những nổ lực của nàng cũng sẽ trôi theo dòng nước!

Vì vậy tuy rằng nàng chờ đợi, thế nhưng cũng không mong muốn nhìn thấy Lý Dật ngay trong ngày hôn lễ!

Lý Dật đã tới, tới đột nhiên như vậy.

Khi Lý Dật chân chính Xuất hiện ngay ngoài cửa, tâm tình của Trần Lâm cũng không phải là lo lắng, mà là kích động!

Một khắc đó, trong lòng của nàng chỉ là sự hạnh phúc.

Nhưng lúc đó, lý trí của nàng lại lần nữa Xua tan đi hạnh phúc của nàng, thế nhưng khi đôi môi nóng hổi của Lý Dật hôn lên môi nàng, sự quật cường trong lòng nàng đã tan biến.

“Anh biết em là vì muốn tốt cho anh.” Lý Dật kéo Trần Lâm ôm vào lòng, nhẹ giọng nói: “Theo ý của em, thân phận của anh và em đã khẳng định không thể ở chung cùng một chỗ! Mà nếu em khư khư tuyển chọn ở chung với anh, như vậy ông nội em sẽ đem lửa giận chuyển dời lên trên người anh, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch báo thù của anh! Em không muốn nhìn thấy tất cả phát sinh, cho nên em tuyển chọn ủy khuất chính mình, đúng không?”

“Ân.” Trần Lâm kìm lòng không được gật đầu, sau đó có chút lo lắng nói: “Lý Dật, hãy nhân lúc bọn họ còn chưa biết, anh đi đi. . .”

“Em đã nghĩ quá nhiều rồi.” Lý Dật lắc đầu: “Thù của anh sẽ tự báo, nếu vì báo thù, phải để em đầu nhập vào vòng tay người khác, thù này anh tình nguyện không báo nữa!"

“Thế nhưng...” Trần Lâm tuy rằng ngàn lần vạn lần tình nguyện ở chung một chỗ với Lý Dật, nhưng nàng cũng biết Lý Dật căn bản không thể qua được một cửa của Trần Diêm Vương.

“Yên tâm đi, anh sẽ quang minh chính đại đoạt lại em!” Lý Dật vẻ mặt tự tin.

Dứt lời, Lý Dật cũng không nhiều lời vô ích với Trần Lâm, mà nắm lấy tay Trần Lâm, kéo nàng đi ra ngoài.

“Lý Dật, anh...” Trần Lâm có chút lo lắng, nàng thực sự quá hiểu rõ Trần Diêm Vương, theo nàng Xem ra, một ngày Lý Dật chọc giận Trần Diêm Vương, như vậy hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, với tính tình của Trần Diêm Vương, ngay tại chỗ rút súng bắn chết Lý Dật cũng không phải việc khó!

Lý Dật bóp chặt tay Trần Lâm, sau đó thâm tình nhìn nàng, trong ánh mắt như muốn nói: “Chuyện kế tiếp cứ giao cho anh!”

Chẳng hiểu vì sao nhìn thấy ánh mắt tự tin của Lý Dật, sự lo lắng trong lòng Trần Lâm biến mất vô tung vô ảnh, nàng tùy ý cho Lý Dật kéo tay nàng đi ra khỏi phòng. Trần Phong tựa hồ từ lâu đoán được Lý Dật sẽ làm như vậy, hắn và Ngô Tinh đang đứng chờ ngay cửa phòng, mà hai chuyên viên trang điểm đã bị hắn đưa vào phòng của Bối Văn.

Bối Văn cũng không đi ra, tuy rằng hắn không có bất luận ý kiến gì đối với hành động của Lý Dật, ngược lại còn rất chi trì, thế nhưng hắn cũng không muốn tận mắt chứng kiến tất cả.

Nguyên Yến Nam Thiên vẻ mặt thích ý đang đứng hút thuốc, chợt nhìn thấy Lý Dật lôi kéo Trần Lâm đi ra khỏi phòng, trên mặt lộ ra dáng tươi cười nhàn nhạt, đồng thời thâm ý liếc mắt nhìn Lý Dật, phảng phất như muốn dùng ánh mắt nói cho Lý Dật: Tôi muốn nhìn Xem anh diễn kịch như thế nào.

So sánh với biểu tình trấn định của mấy người mà nói, đám binh sĨ toàn bộ choáng váng!

Không sai!

Toàn bộ choáng váng!

Tuy rằng bọn họ là trinh sát liên thành viên của quân khu NJ tiếng tăm lừng lẫy, tuy rằng bọn họ có được tố chất tâm lý vượt qua thử thách, thế nhưng bọn họ vẫn bị một màn trước mắt làm chấn động!

Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, Lý Dật không ngờ lại kéo tay Trần Lâm từ trong phòng đi ra!

Càng làm cho bọn họ thật không ngờ chính là, Trần Phong thân là anh trai của Trần Lâm không chỉ không ngăn cản, ngược lại tựa hồ còn có ý tứ cổ vũ.

Trong biểu tình trợn tròn mắt há hốc của đám binh Sĩ, Lý Dật kéo tay Trần Lâm đi phía trước, Trần Phong, Yến Nam Thiên, Ngô Tinh ba người theo sát phía sau.

“Lý Dật, ông nội tôi đã ra đại sãnh, hiện tại tất cả mọi người đang ở trong đại sãnh.” Trần Phong vừa đi vừa nhanh chóng nói một câu với Lý Dật.

Lý Dật không trả lời.

Có Trần Phong cùng đi, Lý Dật nắm tay Trần Lâm đi qua hành lang cũng không hề bị ngăn cản, chỉ là biểu tình của những binh sĨ rất đặc sắc, thậm chí còn có mấy người trợn tròn đôi mắt, miệng há hốc đủ nhét một nắm tay!

“Còn suy nghĩ cái gì? Nhường đường!” Mắt thấy hai gã binh sĨ thủ hộ ngay cửa đại sãnh đang ngây ngốc đứng tại chỗ, Trần Phong sầm mặt quát.

Thân là binh sĨ trinh sát liên, bọn họ rất sùng bái Trần Phong, lúc nầy nghe được mệnh lệnh của Trần Phong, theo bản năng hoạt động thân thể.

Cùng lúc đó, gương mặt Trần Lâm lộ ra biểu tình kích động, thân thể nàng không thể khống chế mà run rẫy lên, theo bản năng cố sức nắm chặt tay Lý Dật.

Lý Dật quay đầu nhìn Trần Lâm tự tin cười cười, không hề điều chỉnh, trực tiếp đẩy ra cửa lớn đại sãnh.

Cửa lớn kêu khẽ mở tung ra, tiếng vui cười trong đại sãnh tràn đến, khác hẳn bầu không khí nghiêm túc trong hành lang, trong đại sãnh có vẻ vô cùng vui mừng, thảm đỏ, những quả bong bóng màu sắc rực rỡ bầy khắp nơi.

Vô luận là gương mặt của Trần Diêm Vương, Bối lão gia tử hay những đại lão đến cổ động cũng đang tươi cười rạng rỡ.

Nhưng trong nháy mắt cửa đại sãnh bị mở tung ra, tiếng vui tiếng cười trong đại sãnh lập tức biến mất. Dáng tươi cười của mọi người đều phảng phất như bị cứng lại hình ảnh, con ngươi bọn họ bỗng nhiên phóng lớn, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn ra Cửa!

Thời gian ở một khắc nầy chợt yên tĩnh!

Ðồng dạng tĩnh lặng còn có đại não của Trần Lâm, trong óc nàng trống rỗng, thân thể trở nên cực kỳ cứng ngắc!

Bất quá, rất nhanh nàng nhận thấy được trên tay Lý Dật truyền đến một cỗ lực lượng, cỗ lực lượng nầy khiến cho thần kinh đang căng thẳng của nàng chợt thả lỏng đi rất nhiều, nàng theo bản năng ngẩng đầu, thình lình nhìn thấy được Trần Diêm Vương. Giờ khắc nầy Trần Diêm Vương đã từ trong sự kinh ngạc hồi phục lại tinh thần, trên mặt hắn tuy vẫn còn lưu lại sự khiếp sợ, thế nhưng càng nhiều chính là phẩn nộ!

Bối lão gia tử đứng bên người hắn cũng không tốt hơn được bao nhiêu, gương mặt đã tái mét.

Phải biết rằng ngày hôm nay là ngày hôn lễ của cháu nội hắn, thế nhưng hôm nay có một người đàn ông đang lôi kéo “cháu dâu” của hắn đi vào đại sãnh, điều nầy không thể nghi ngờ là đánh vào mặt hắn!

So sánh với người của Trần gia và Bối gia mà nói, những người khác tuy rằng không có sự phẩn nộ, thế nhưng biểu tình vô cùng cổ quái, hiển nhiên bọn họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang phát sinh!

“Tiểu tử, đem bàn tay bẩn của ngươi buông ra, sau đó cút ra khỏi đây cho ta!” Trần Diêm Vương mở miệng, vẻ mặt của hắn cực kỳ phẩn nộ, trong giọng nói mang theo cơn tức dầy đặc, ánh mắt giận dữ tựa hồ như đang nói cho Lý Dật: Nếu như Lý Dật tuyển chọn tiếp tục chơi lửa, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi!

“Rất Xin lỗi, Trần tư lệnh, tôi không thể làm theo lời ông." Lý Dật cũng hoàn toàn không nhìn lửa giận của Trần Diêm Vương, mà lôi kéo Trần Lâm tiếp tục đi về phía trước.

"Ba"

Trần Diêm Vương triệt để nổi giận, hắn bật dậy khỏi chỗ ngồi, hung hăng vỗ mạnh lên bàn. Một tiếng vang trầm muộn nổi lên, chén trà trên bàn bị hắn vỗ mạnh, toàn bộ đổ tràn ra.

“Trần Phong, ta ra lệnh cho ngươi, đem tên hỗn đãn không biết trời cao đất rộng nầy văng ra cho ta!” Trần Diêm Vương vô ý thức định rút súng, nhưng phát hiện ngày hôm nay vốn không mang súng theo, sau đó lớn tiếng nhìn Trần Phong giận dữ hét.

Trần Phong luôn luôn nghe nhìn mệnh lệnh Xem như chính thiên chức của mình lúc nầy cũng lắc đầu cự tuyệt mệnh lệnh của Trần Diêm Vương: “Cháu là một binh sĨ không sai, nhưng hiện tại cháu chỉ là anh trai của Trần Lâm mà thôi. Thủ trưởng, tôi không thể tuân theo mệnh lệnh của ngài!”

“Hỗn tiện!” Trần Diêm Vương tựa hồ thật không ngờ Trần Phong nói như vậy, tức giận đến mặt mũi trắng bệch.

Mà những người khác cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến sự tình lại phát triển đến nước nầy!

Trong lòng Bối lão gia tử đã sớm tràn ngập lửa giận. Vốn tưởng rằng Trần Diêm Vương có thể Xử lý, lúc nầy thấy Trần Diêm Vương không có cách nào khác để Xử lý, bèn trầm giọng nói với một nam nhân trung niên phía sau: “Đi đem tên không có mắt kia văng ra cho ta!”

Hắn đã từng là mũi đao nhọn trong bộ đội vương bài, hôm nay hắn trở thành tài Xế kiêm bảo tiêu của Bối lão gia tử, ngày hôm nay theo Bối lão gia tử tiến vào đại sãnh, là vì muốn giúp Bối lão gia tử uống rượu, hôm nay nghe được Bối lão nói, thân thể của hắn đột nhiên liền động!

Bất động như núi, động như sấm đánh!

Đây lậ sự hình dung chân thực nhất về hắn trong lúc nầy.

Ở trong số những người ở đây, chỉ có số ít người thấy rõ được động tác của hắn, mà đại đa số người chỉ nhìn thấy một bóng đen đang cấp tốc hướng Lý Dật chạy tới!

Nhanh!

Đây là ý nghĩ trong lòng mọi người.

Nhìn thấy trung niên nhân hướng Lý Dật chạy tới, Trần Phong vô ý thức muốn tiến lên, lại bị Lý Dật ngăn lại phía sau. Vào ngay lúc nầy, Lý Dật cũng không buông tay Trần Lâm ra, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng đen đang cấp tốc lao tới.

"Sưu"

Nương theo một tiếng gió, trung niên nhân đi tới bên người Lý Dật, tay phải giống như ưng trảo vươn ra, thẳng trảo tới cổ áo của Lý Dật!

Một trảo này tốc độ nhanh như thiểm điện, tiếng Xé gió chói tai tựa hồ như đang nói cho mọi người, nếu như Lý Dật bị trung niên nhân bắt được, tuyệt đối sẽ bị trảo mất một miếng thịt!

Mà trên thực tế Xác thực như vậy, trung niên nhân vốn là đao nhọn vương bài bộ đội ngày Xưa, tuyệt kỹ thành danh chính là Tỏa Hầu Công. Phàm là người bị Tỏa Hầu Công của hắn bắt được cổ họng không ai còn sống!

Một người cũng không có!

Trong ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, Lý Dật đã động.

"Ba!"

Không ai thấy rõ Lý Dật làm sao Xuất thủ. Sau một khắc, trung niên nhân đang uy phong lẫm lẫm bị Lý Dật bắt được cổ tay, sau đó Lý Dật không đợi đối phương giãy dụa, tay phải bỗng nhiên phát lực, trong nháy mắt nhấc thân thể trung niên nhân lên, giống như ném túi rác tung trung niên nhân văng ra ngoài!

“Oanh!"

Thân thể trung niên nhân hung hăng nện lên trên bàn, lực đạo thật lớn làm chiếc bàn chế tác bằng gỗ lim bị đập vỡ nát!

Toàn thân truyền đến đau nhức khiến gương mặt trung niên nhân hơi vặn vẹo, hắn nổ lực muốn đứng dậy, thế nhưng dù nổ lực thế nào cũng không thể đứng lên.

Biến hoá thình lình Xảy ra làm mọi người ngây ngẩn cả người!

Kể cả Trần Diêm Vương, luôn cả Bối lão gia tử, thậm chí bao quát Trần Phong!

Trần Phong thân là đại đội trưởng bộ đội đặc chủng quân khu NJ, hắn tự nhiên nhìn ra được thực lực trung niên nhân không tầm thường, tuy rằng không thể chống lại được hắn, thế nhưng cũng có thể dây dưa một hồi!

Thế nhưng...

Một chiêu!

Chỉ một chiêu!

Lý Dật chỉ bằng một chiêu liền làm cho trung niên nhân triệt để mất đi sức chiến đấu!

Trung niên nhân ở trước mặt Lý Dật cũng không chịu nổi một kích!

Ðối mặt gương mặt trợn tròn mắt há hốc của mọi người, biểu tình Lý Dật thập phần bình tĩnh, hắn vẫn kéo tay Trần Lâm đang hoàn toàn ngây người trực tiếp hướng sân khấu đi tới.

Người điều khiển chương trình đang đứng trên sân khấu vẻ mặt kỳ lạ sững sờ đứng ở đó, hoàn toàn đã mất đi năng lực tự hỏi. Thậm chí bao quát cả Trần Diêm Vương ở bên trong, tất cả mọi người cũng không còn ai ngăn cản Lý Dật.

Tín niệm!

Bọn họ trên người Lý Dật thấy được sự tín niệm không tiếc tất cả sự trả giá!

Theo bọn họ Xem ra, tựa hồ mặc dù trời sụp Xuống tới cũng không ai có thể ngăn cản cử động tiếp theo của Lý Dật. Rất nhanh, Lý Dật lôi kéo Trần Lâm đi tới trên sân khấu.

“Ðiều khiển chương trình tiên sinh, đưa microphone của ông cho tôi mượn một chút.” Lý Dật mỉm cười vỗ vai người điều khiển chương trình.

Người điều khiển chương trình nhìn người đàn ông trước mặt, theo bản năng đưa microphone đi qua.

Lý Dật tiếp lấy microphone, nhìn lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của tân khách trong đại sãnh, trầm giọng nói: “Rất Xin lỗi, tôi đến làm ảnh hưởng không khí vui vẻ của các vị.”

Mọi người tựa hồ thật không ngờ Lý Dật lại khách khí như vậy, nhất thời có chút ngạc nhiên.

“Thế nhưng tôi phải nói cho chư vị, tôi phải ngăn cản cuộc hôn lễ này!” khi Lý Dật nói ra những lời nầy, dáng tươi cười trên mặt hắn biến mất, con mắt mị thành một cái khe: “Đây là một cuộc hôn lễ dối trá! Một cuộc hôn lễ vì liên minh lợi ích mới sinh ra! Một cuộc hôn lễ không có bất luận cảm tình nào!”

Lời của Lý Dật vừa ra khỏi miệng, trong đại sãnh không ít người động dung, bọn họ rất bội phục dũng khí của Lý Dật, nhưng là biết hành động của Lý Dật sẽ đưa tới phiền phức cực lớn cho hắn!

Duy nhất không lo lắng điểm nầy chỉ có Yến Nam Thiên, hắn cười cười nhìn Lý Dật, trong ánh mắt toát ra sự ước ao.

“Tôi không hiểu ái tình, tôi cũng không hiểu ý nghĩa của việc kết hôn giữa đàn ông và đàn bà, tôi chỉ biết cảm tình là cơ sở của hôn nhân! Đồng dạng tôi cũng không phải thượng đế, tôi không thể ngăn cản hoặc yêu cầu tất cả những cuộc hôn lễ trên thế giới này phải được thành lập từ cơ sở của tình yêu!”

Lý Dật bỗng đề cao thanh âm: “Thế nhưng...Trần Lâm là người phụ nữ của tôi! Tôi yêu cô ấy! Nếu như cô ấy không thương tôi, lựa chọn kết hôn cùng người đàn ông khác, tôi không biết tôi sẽ làm như thế nào! Thế nhưng hiện tại, cô ấy yêu tôi! Cô ấy thuộc về Lý Dật tôi! Cho nên, tôi tuyệt đối không cho phép cô ấy đầu nhập vào vòng tay ôm ấp của người đàn ông khác, lại càng không để cho cô ấy phải gả cho người đàn ông mà cô ấy không yêu thương!”

Nghe được lời thừa nhận tình yêu thẳng thắn của Lý Dật, nước mắt không thể khống chế bừng lên trong viền mắt Trần Lâm

Nàng che miệng bật khóc, khóc giống như một đứa trẻ con. Thế nhưng ánh mắt nàng nhìn về phía Lý Dật tràn ngập sự yêu thương.

“Tôi biết hành động của tôi trong giờ phút này chọc giận rất nhiều người, cũng sẽ tác động đến lợi ích của rất nhiều người!” Lý Dật nắm chặt tay Trần Lâm, không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt phẩn nộ của Trần Diêm Vương và Bối lão gia tử, gằn từng chữ: “Thế nhưng không ai có thể ngăn cản tôi đoạt lại người phụ nữ vốn thuộc về tôi! Bối lão gia tử cũng không được! Trần Diêm Vương cũng không được! Dù là thiên vương lão tử cũng không được!”

/388

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status