“Em có làm gì sao?” Mạc Quyên chuyển ánh mắt sang nhìn nơi khác.
“Cô biết tôi bị mũi viêm nghiêm trọng, khứu giác không minh mẫn nên cố ý đổ nước hoa ra văn phòng của tôi, khiến Mộc Mộc hiểu lầm. Lại mua chuộc y tá, biết được tôi và cô ấy cãi nhau, cố ý trước mặt cô ấy nói dối để cô ấy hiểu lầm càng sâu. Thậm chí hôm nay biết rõ Mộc Mộc và Phó Dịch Phong nghe lén, nhưng vẫn nói dối về mối quan hệ của chúng ta..... Đúng vậy Mạc Quyên, mỗi chuyện cô làm, tôi đều biết.” Giọng điệu Trầm Ngang mang ý tứ cảnh cáo.
“Em làm như vậy, không phải là đang gián tiếp giúp anh sao?” Mạc Quyên phản bác: “Anh chẳng phải muốn Lâm Mộc Mộc tạm thời thoát ra khỏi chuyện này, cho nên mới đồng ý để cô ấy chuyển ra ngoài sống còn gì?”
Trầm Ngang trầm mặc không nói.
Mạc Quyên hừ lạnh: “Trầm Ngang, dựa vào năng lực của anh, chắc chắn có thể tiến được xa hơn so với bây giờ. Nhưng chỉ vì anh quá nặng tình, cho nên mới lần lượt mất đi cơ hội. Ví dụ như sáng nay, biết rõ Phó Dịch Phong làm như vậy là muốn bức anh xuất thủ. Nếu anh gắng nhịn một lát, gọi người đến cứu Lâm Mộc Mộc thì đã không bị thất bại trong gang tấc rồi.”
Trầm Ngang hiểu ý Mạc Quyên, nhưng nếu anh có thể nhịn được thì đã không phải là đàn ông.
Mấy ngày qua, anh vẫn phái người đi theo Mộc Mộc, lo lắng sợ cô sẽ gặp chuyện không may. Hôm nay sau khi Phó Dịch Phong đưa Mộc Mộc đến nhà trọ của anh ta, anh thật sự lo lắng, một mực đứng ở ngoài cửa chờ. Nghe thấy tiếng Mộc Mộc kêu cứu, anh kiềm chế không được, đá văng cửa, vừa vào liền thấy cảnh khiến anh sôi máu.
Anh đúng là không đủ lý trí không đủ kiềm chế, nhưng khi thấy người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác làm nhục mà vẫn có thể duy trì được bình tĩnh và lý trí, thì chẳng đáng mặt đàn ông.
“Tổ kiểm tra kỷ luật đã bắt đầu điều tra thư ký Lưu, mà anh ta lại phụ trách mảng đấu thầu mảnh đất ở trung tâm thành phố, nhất định sẽ trở thành tâm điểm điều tra. Mà trong lần đấu thầu đó, anh lại liên lạc với anh ta rất nhiều. Bây giờ thư ký Lưu bị lật đổ, người Phó Lỗi chắc chắn sẽ lợi dụng điểm này để lật đổ anh.” Mạc Quyên đề cập đến trọng điểm.
Đây cũng là chuyện cô lo nhất, Trầm Ngang sụp đổ tương đương với việc Phó Miểu bị mất cánh tay bên phải, vả lại giờ là thời điểm quan trọng, vô cùng nguy hiểm.
“Em biết anh rất thận trọng khi làm việc, nhưng trăm mối tất có một sơ hở, không đề phòng bị người Phó Lỗi phái Lily âm thầm động tay động chân, tài khoản ngân hàng ở công ty có một lỗ hổng. Khi Viện kiểm sát điều tra nguyên nhân, chắc chắn sẽ tìm ra được. Hơn nữa việc lần đó là do Lâm Mộc Mộc xử lý, đến lúc đấy chắc chắn sẽ họ sẽ tìm đến cô bé đầu tiên. Cô bé một là nhận tội, hai là khai tên anh ra.” Giọng Mạc Quyên phẳng lặng như mặt nước trong ao, lạnh lẽo không chút tức giận: “Nói thật, loại con gái yếu đuối trẻ con này thật sự không hợp với anh. Cô bé sẽ làm liên lụy đến anh, mà anh cũng sẽ làm hại đến cô bé, cho nên em mới dùng mọi biện pháp để tách hai người ra.”
Trầm Ngang hừ nhẹ, giọng nói so với bóng đêm còn lạnh lùng hơn: “Đừng nói như kiểu những gì cô làm đều là đúng cả, chẳng qua cô muốn biến tôi trở thành một công cụ lãnh huyết vô tình làm việc cho cô mà thôi. Nhưng Mạc Quyên à, tôi sẽ không bao giờ bị cô kiểm soát đâu. Như tôi đã nói, những gì tôi nợ cô tôi đều đã trả hết rồi, về sau đường tôi, tôi sẽ đi.”
“Bằng năng lực của anh căn bản không thể bảo vệ cô bé chu toàn.” Mạc Quyên vứt điếu thuốc xuống mặt đắt, dùng gót giày nhọn mười phân dẫm lên.
“Sao cô biết là không thể?” Trầm Ngang nghiêng đầu, sống mũi cao thẳng vẽ một đường cong tuyệt đẹp trong không khí.
“Trừ khi......” Toàn thân Mạc Quyên chấn động, dùng ánh mắt kinh dị nhìn Trầm Ngang: “Chẳng lẽ anh muốn...... Anh điên rồi!”
Trầm Ngang đứng dậy, chiếc áo khoác màu đen hòa tan vào đêm tối: “Mạc Quyên, cô sẽ không bao giờ hiểu được đâu.”
Khi Mộc Mộc thức dậy đã thấy khuôn mặt Trầm Ngang ngủ say bên cạnh.
Ngũ quan khôi ngô tuấn tú, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mềm mại, quả nhiên là một khuôn mặt đẹp trai.
Đáng tiếc hai hàng lông mày lại nhíu chặt.
Mộc Mộc nhịn không được vươn tay, muốn xóa tan nếp nhăn kia. Khoảnh khắc đó, mọi chuyện trước kia như chưa hề xảy ra, trong tiềm thức cô chỉ muốn buồn phiền trong anh biến mất.
Tay cô vươn đến một nửa bỗng bị anh giữ lại.
Cô theo bản năng muốn thu tay lại nhưng anh lại cầm rất chặt, kéo qua kéo về, đột nhiên anh lôi mạnh tay cô đặt lên môi mình, dịu dàng hôn.
Môi anh hôn tay cô giống như tôn thờ, sùng bái mà quyến luyến.
Trái tim Mộc Mộc tan chảy thành nước, hoàn toàn từ bỏ ý định giãy dụa trong đầu.
“Tại sao?” Cô hỏi.
Tại sao anh vẫn cứu cô? Tại sao trước đây anh lại tàn nhẫn với cô? Tại sao trong lúc cô mất hết hết hy vọng thì anh lại xuất hiện một lần nữa?
Cô muốn hỏi rất nhiều câu tại sao, nhưng Trầm Ngang lại dùng đôi môi che kín miệng cô.
“Đừng hỏi gì, cũng đừng nói gì cả, Mộc Mộc, để anh ôm em một lát.”
Anh vươn tay, gắt gao ôm lấy cô.
Mộc Mộc không hề chống cự.
Tuy anh không giải thích gì, cũng không hứa hẹn gì. Nhưng vào thời điểm nguy cấp nhất, anh vẫn cứu lấy cô. Anh xuất hiện vào thời điểm cô yếu đuối, bất lực nhất, vậy là đủ rồi.
Anh yêu ai thì yêu, chỉ cần cô yêu anh là đủ.
Ít nhất là bây giờ, cô nghĩ vậy .
Đàn ông muốn ôm không bao giờ chỉ là ôm đơn thuần.
Anh cởi quần áo của cô, nhen nhóm những ngọn lửa nhỏ trên làn da trắng mịn như ngọc. So với cô, anh càng hiểu thân thể của cô hơn.
Mọi ham muốn, khao khát của cô đều bị anh nắm chắc trong lòng bàn tay.
Cô vứt bỏ lý trí, vứt bỏ rụt rè, bắt đầu la hét, khiến anh càng thêm điên cuồng.
Anh giống như một cậu thanh niên mới nếm thử mùi vị tình dục, vô cùng nôn nóng, không thể kiềm chế.
Lần này cô bạo dạn, xoay người ngồi lên người anh. Anh có cơ bụng sáu múi, cô đặt tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve cơ bụng rắn chắc.
Anh nghiến răng, kiềm chế xúc động, thầm nghĩ muốn cho thật nhiều cao triều.
Khi đạt đến cao triều lớn nhất, cô cảm giác được một dòng ấm áp chảy vào người mình.
Miệng cô bất giác nở một nụ cười thỏa mãn.
Cô gối đầu lên lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của anh, dần thiếp đi
“Cô biết tôi bị mũi viêm nghiêm trọng, khứu giác không minh mẫn nên cố ý đổ nước hoa ra văn phòng của tôi, khiến Mộc Mộc hiểu lầm. Lại mua chuộc y tá, biết được tôi và cô ấy cãi nhau, cố ý trước mặt cô ấy nói dối để cô ấy hiểu lầm càng sâu. Thậm chí hôm nay biết rõ Mộc Mộc và Phó Dịch Phong nghe lén, nhưng vẫn nói dối về mối quan hệ của chúng ta..... Đúng vậy Mạc Quyên, mỗi chuyện cô làm, tôi đều biết.” Giọng điệu Trầm Ngang mang ý tứ cảnh cáo.
“Em làm như vậy, không phải là đang gián tiếp giúp anh sao?” Mạc Quyên phản bác: “Anh chẳng phải muốn Lâm Mộc Mộc tạm thời thoát ra khỏi chuyện này, cho nên mới đồng ý để cô ấy chuyển ra ngoài sống còn gì?”
Trầm Ngang trầm mặc không nói.
Mạc Quyên hừ lạnh: “Trầm Ngang, dựa vào năng lực của anh, chắc chắn có thể tiến được xa hơn so với bây giờ. Nhưng chỉ vì anh quá nặng tình, cho nên mới lần lượt mất đi cơ hội. Ví dụ như sáng nay, biết rõ Phó Dịch Phong làm như vậy là muốn bức anh xuất thủ. Nếu anh gắng nhịn một lát, gọi người đến cứu Lâm Mộc Mộc thì đã không bị thất bại trong gang tấc rồi.”
Trầm Ngang hiểu ý Mạc Quyên, nhưng nếu anh có thể nhịn được thì đã không phải là đàn ông.
Mấy ngày qua, anh vẫn phái người đi theo Mộc Mộc, lo lắng sợ cô sẽ gặp chuyện không may. Hôm nay sau khi Phó Dịch Phong đưa Mộc Mộc đến nhà trọ của anh ta, anh thật sự lo lắng, một mực đứng ở ngoài cửa chờ. Nghe thấy tiếng Mộc Mộc kêu cứu, anh kiềm chế không được, đá văng cửa, vừa vào liền thấy cảnh khiến anh sôi máu.
Anh đúng là không đủ lý trí không đủ kiềm chế, nhưng khi thấy người phụ nữ của mình bị người đàn ông khác làm nhục mà vẫn có thể duy trì được bình tĩnh và lý trí, thì chẳng đáng mặt đàn ông.
“Tổ kiểm tra kỷ luật đã bắt đầu điều tra thư ký Lưu, mà anh ta lại phụ trách mảng đấu thầu mảnh đất ở trung tâm thành phố, nhất định sẽ trở thành tâm điểm điều tra. Mà trong lần đấu thầu đó, anh lại liên lạc với anh ta rất nhiều. Bây giờ thư ký Lưu bị lật đổ, người Phó Lỗi chắc chắn sẽ lợi dụng điểm này để lật đổ anh.” Mạc Quyên đề cập đến trọng điểm.
Đây cũng là chuyện cô lo nhất, Trầm Ngang sụp đổ tương đương với việc Phó Miểu bị mất cánh tay bên phải, vả lại giờ là thời điểm quan trọng, vô cùng nguy hiểm.
“Em biết anh rất thận trọng khi làm việc, nhưng trăm mối tất có một sơ hở, không đề phòng bị người Phó Lỗi phái Lily âm thầm động tay động chân, tài khoản ngân hàng ở công ty có một lỗ hổng. Khi Viện kiểm sát điều tra nguyên nhân, chắc chắn sẽ tìm ra được. Hơn nữa việc lần đó là do Lâm Mộc Mộc xử lý, đến lúc đấy chắc chắn sẽ họ sẽ tìm đến cô bé đầu tiên. Cô bé một là nhận tội, hai là khai tên anh ra.” Giọng Mạc Quyên phẳng lặng như mặt nước trong ao, lạnh lẽo không chút tức giận: “Nói thật, loại con gái yếu đuối trẻ con này thật sự không hợp với anh. Cô bé sẽ làm liên lụy đến anh, mà anh cũng sẽ làm hại đến cô bé, cho nên em mới dùng mọi biện pháp để tách hai người ra.”
Trầm Ngang hừ nhẹ, giọng nói so với bóng đêm còn lạnh lùng hơn: “Đừng nói như kiểu những gì cô làm đều là đúng cả, chẳng qua cô muốn biến tôi trở thành một công cụ lãnh huyết vô tình làm việc cho cô mà thôi. Nhưng Mạc Quyên à, tôi sẽ không bao giờ bị cô kiểm soát đâu. Như tôi đã nói, những gì tôi nợ cô tôi đều đã trả hết rồi, về sau đường tôi, tôi sẽ đi.”
“Bằng năng lực của anh căn bản không thể bảo vệ cô bé chu toàn.” Mạc Quyên vứt điếu thuốc xuống mặt đắt, dùng gót giày nhọn mười phân dẫm lên.
“Sao cô biết là không thể?” Trầm Ngang nghiêng đầu, sống mũi cao thẳng vẽ một đường cong tuyệt đẹp trong không khí.
“Trừ khi......” Toàn thân Mạc Quyên chấn động, dùng ánh mắt kinh dị nhìn Trầm Ngang: “Chẳng lẽ anh muốn...... Anh điên rồi!”
Trầm Ngang đứng dậy, chiếc áo khoác màu đen hòa tan vào đêm tối: “Mạc Quyên, cô sẽ không bao giờ hiểu được đâu.”
Khi Mộc Mộc thức dậy đã thấy khuôn mặt Trầm Ngang ngủ say bên cạnh.
Ngũ quan khôi ngô tuấn tú, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mềm mại, quả nhiên là một khuôn mặt đẹp trai.
Đáng tiếc hai hàng lông mày lại nhíu chặt.
Mộc Mộc nhịn không được vươn tay, muốn xóa tan nếp nhăn kia. Khoảnh khắc đó, mọi chuyện trước kia như chưa hề xảy ra, trong tiềm thức cô chỉ muốn buồn phiền trong anh biến mất.
Tay cô vươn đến một nửa bỗng bị anh giữ lại.
Cô theo bản năng muốn thu tay lại nhưng anh lại cầm rất chặt, kéo qua kéo về, đột nhiên anh lôi mạnh tay cô đặt lên môi mình, dịu dàng hôn.
Môi anh hôn tay cô giống như tôn thờ, sùng bái mà quyến luyến.
Trái tim Mộc Mộc tan chảy thành nước, hoàn toàn từ bỏ ý định giãy dụa trong đầu.
“Tại sao?” Cô hỏi.
Tại sao anh vẫn cứu cô? Tại sao trước đây anh lại tàn nhẫn với cô? Tại sao trong lúc cô mất hết hết hy vọng thì anh lại xuất hiện một lần nữa?
Cô muốn hỏi rất nhiều câu tại sao, nhưng Trầm Ngang lại dùng đôi môi che kín miệng cô.
“Đừng hỏi gì, cũng đừng nói gì cả, Mộc Mộc, để anh ôm em một lát.”
Anh vươn tay, gắt gao ôm lấy cô.
Mộc Mộc không hề chống cự.
Tuy anh không giải thích gì, cũng không hứa hẹn gì. Nhưng vào thời điểm nguy cấp nhất, anh vẫn cứu lấy cô. Anh xuất hiện vào thời điểm cô yếu đuối, bất lực nhất, vậy là đủ rồi.
Anh yêu ai thì yêu, chỉ cần cô yêu anh là đủ.
Ít nhất là bây giờ, cô nghĩ vậy .
Đàn ông muốn ôm không bao giờ chỉ là ôm đơn thuần.
Anh cởi quần áo của cô, nhen nhóm những ngọn lửa nhỏ trên làn da trắng mịn như ngọc. So với cô, anh càng hiểu thân thể của cô hơn.
Mọi ham muốn, khao khát của cô đều bị anh nắm chắc trong lòng bàn tay.
Cô vứt bỏ lý trí, vứt bỏ rụt rè, bắt đầu la hét, khiến anh càng thêm điên cuồng.
Anh giống như một cậu thanh niên mới nếm thử mùi vị tình dục, vô cùng nôn nóng, không thể kiềm chế.
Lần này cô bạo dạn, xoay người ngồi lên người anh. Anh có cơ bụng sáu múi, cô đặt tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve cơ bụng rắn chắc.
Anh nghiến răng, kiềm chế xúc động, thầm nghĩ muốn cho thật nhiều cao triều.
Khi đạt đến cao triều lớn nhất, cô cảm giác được một dòng ấm áp chảy vào người mình.
Miệng cô bất giác nở một nụ cười thỏa mãn.
Cô gối đầu lên lồng ngực ướt đẫm mồ hôi của anh, dần thiếp đi
/84
|