Không giống như Aqier có đầu óc đơn giản, Bernard ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn ngay khi nhìn thấy số lượng lớn lính canh và những con ngựa đẹp đẽ khỏe mạnh đó từ xa. Câu trả lời của Aqier đã xác nhận suy đoán của Bernard.
"Eugene bảo gọi anh qua đó ngay," Aqier ngập ngừng nói, "Nhà vua đang ở đây, trông có vẻ không dễ nói chuyện đâu."
Bernard suy nghĩ một lúc, giám mục nói rằng đây là cơ hội duy nhất để thay đổi số phận của ông ta... Trong mắt ông ta hiện lên một tia tàn ác, quyết tâm phản kháng dâng trào. Ông ta rút súng ra khỏi thắt lưng, hôn lên nó, thầm gọi một tiếng "Carl". Aqier nhìn thấy thì vội vàng lên tiếng, "Bernard, anh muốn ..."
"Đừng nói nhảm," Bernard ngẩng đầu lên, "Đi, chuẩn bị đón tôi ở cửa sau."
"Tôi sẽ đi cùng anh!"
"Biến đi," Bernard đẩy Aqier, "Đừng lảng vảng ở đây nữa, Aqier..." Bernard nhìn anh ta thật sâu, "Cậu là một cậu bé ngoan, mọi việc sẽ được giải quyết, tôi phải đến đó ngay, còn cậu phải nghe theo mệnh lệnh của tôi!"
Aqier giỏi đánh đấm tay chân hơn là chiến lược, anh ta chỉ có thể làm theo hiệu lệnh của Bernard và chạy về phía cửa sau của tu viện. Anh ta vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, thấy Bernard đã chạy vào tu viện.
Bernard đứng ngoài cửa điều hòa nhịp thở, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa giám mục và nhà vua, hít một hơi thật sâu, vừa nghe giám mục gọi mình thì lập tức giơ súng quay người lại.
Đầu súng tối om chĩa thẳng vào mặt, vẻ mặt dịu dàng của nhà vua nháy mắt cứng đờ.
Bernard vốn rất lo lắng, nhưng lúc này, điều đó không còn quan trọng nữa. Ông nói với nhà vua: "Xin chào, tôi là Bernard Field. Rất vui được gặp ngài."
Nhà vua nhìn giám mục, khuôn mặt lạnh lùng như một bức tượng đá cẩm thạch.
"Ta không nghĩ chĩa súng vào người khác là dấu hiệu của vui sướng."
Nhà vua nói câu đó nhưng lại nhìn thẳng vào giám mục. Y cố tình dùng lời nói để chỉ ra hành động của Bernard để giám mục khỏi mù mờ không biết gì.
Vẻ mặt của giám mục không hề dao động chút nào.
Người dám làm cách mạng dù có lúc yếu đuối nhưng trong tâm hồn vẫn là kẻ liều lĩnh.
"Thật xin lỗi," Bernard nói, "Nếu tôi không làm việc này, e rằng tôi không đủ tư cách để nói chuyện với ngài."
Nhà vua vẫn nhìn giám mục, trong lòng có chút trầm xuống: "Tốt lắm, xem ra ông cũng biết mình đã phạm tội không thể tha thứ."
Từ "tội lỗi" được nhà vua nói ra một cách uy nghiêm và lạnh lùng, đồng thời, hai ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Bernard, tay cầm súng của Bernard không khỏi run lên.
Thật ra lý do ông tham gia đảng cách mạng không giống những người khác. Nhiều người trong số họ bị động, không thể tồn tại và không thể kiếm sống nên phải cống hiến hết mình cho loại hình kinh doanh tương tự như cướp bóc.
Sở dĩ Bernard rơi vào hoàn cảnh này là vì ông đã mất con trai và tiêu hết tiền bạc, sức lực vào chuyện tìm kiếm con. Ông nghiến răng kiên trì, chỉ để tìm lại người thân duy nhất còn sót lại trên đời, ông sẵn sàng làm bất cứ điều gì và cho đi tất cả những gì mình có.
"Đúng, tôi đã phạm tội," Bernard nói thẳng thừng, "nhưng không ai có thể phán xét tội lỗi của tôi."
Nhà vua cười khẩy: "Thật sao? Ta thấy ông cầm súng trên tay nhưng tay ông run lắm, hoặc là bắn cho ta một phát, hoặc bỏ súng xuống và đừng giả vờ đứng trước mặt ta."
Khuôn mặt bị bỏng của nhà vua có tác dụng răn đe đáng sợ. Hầu kết Bernard lăn lộn, "Ta biết rằng không sợ chết, nhưng tôi muốn nhắc nhở ngài rằng thái tử đang ở trong tay chúng tôi và hai công tước còn lại của Lessie là loại người gì thì ngài biết rồi đấy. Nếu ngài chết ở đây, Lessie sẽ lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn."
Sắc mặt nhà vua căng thẳng, gằn từng chữ một: "Ông là kẻ phản bội đất nước."
"Chính đất nước này đã phản bội tôi trước!" Bernard hét lên.
"Cho nên ông muốn cả nước phải trả giá cho sự đau khổ của mình?" Nhà vua cười lạnh, khinh thường nhìn ông ta.
Bernard lập tức đỏ mặt.
Nhà vua không bao giờ ngại tranh luận ngoại trừ trước mặt giám mục.
"Bỏ súng xuống," nhà vua ra lệnh, "trước khi ta đổi ý định sẵn lòng nói chuyện đàng hoàng với ông."
Bernard giật mình nhìn giám mục. Ông cho rằng việc giám mục gọi ông có nghĩa là cuộc đàm phán đã đổ vỡ.
Khi nhà vua nhìn thấy ông ta nhìn giám mục, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên. Y có thể chấp nhận bị chĩa súng, y không hề sợ hãi, nhưng điều khiến y thực sự đau lòng là mưu hèn kế bẩn của giám mục.
"Bỏ súng xuống," giám mục nói, "Ông không dọa được ngài ấy."
Nhà vua hừ lạnh một tiếng.
Cánh tay Bernard chậm rãi buông xuống. Nhà vua âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có chút oán trách nhìn giám mục. Nhưng chỉ trong tích tắc sau đó, Bernard lại một lần nữa nâng lên tay —— ông chĩa súng vào đầu mình!
Đồng tử của nhà vua co lại mạnh mẽ.
Bernard thở gấp nói: "Tôi biết ngài là người tốt, tôi nghe danh tiếng của ngài lâu rồi. Oss là địa phương tốt, tôi cũng chưa từng tới đó. Nhưng tôi nghe nói người dân ở đó sống rất hạnh phúc vui vẻ," Bernard cười khổ, "Tôi thực sự hy vọng có thể tìm thấy Carl ở một nơi tốt đẹp như vậy, nhưng thật đáng tiếc..."
"Giám mục đã hứa với tôi. Ngài ấy đảm bảo với tôi rằng một vị vua khôn ngoan như ngài sẽ hiểu được những tội lỗi mà chúng tôi đã phạm và cho chúng tôi một cơ hội để bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi không nghi ngờ gì về điều này nên tôi thỉnh cầu xin hãy để một mình tôi chịu đựng hết thảy mọi trách nhiệm, giảm bớt tội lỗi cho những người còn lại. Thưa giám mục, tôi mong ngài sẽ giữ lời hứa, tìm được con của tôi. Nếu nó có cuộc sống sung túc hạnh phúc thì hãy đến mộ tôi nói cho tôi biết, còn nếu nó sống nghèo khổ khó khăn thì hãy giúp đỡ nó có một công việc ổn định..."
Bernard cắn răng đối mặt với nhà vua, trên mặt lộ ra vẻ quyết tâm mãnh liệt không chỉ là lời nói: "Tôi sẵn sàng dùng mạng sống của mình để kết thúc tất cả chuyện này."
"Dừng lại ——" Nhà vua hét to, ngăn cản Bernard tự sát. Y nhìn giám mục, nhưng giám mục vẫn có vẻ xa cách dửng dưng như không.
Nhà vua nhanh chóng bước lại gần, Bernard không thể di chuyển dưới ánh mắt hung dữ của y, chỉ có thể để nhà vua tước súng khỏi tay mình. Nhà vua dùng báng súng giáng mạnh vào trán Bernard, ông ta rên lên một tiếng, nhìn nhà vua với ánh mắt buồn bã và kiên quyết, "Ngài có thể tự mình xử tử tôi."
Nhà vua ném súng, nhìn Bernard với vẻ căm hận: "Nếu ông cho rằng cái chết có thể giải quyết được mọi vấn đề thì ông quá ngây thơ và quá hèn nhát!"
Bernard yên lặng không nói gì. Giám mục có vẻ hơi mệt mỏi vì nãy giờ đứng khá lâu, hắn ngồi phịch xuống chiếc giường nhỏ, nhà vua quay lại nhìn giám mục, có người ngoài ở đây nên nói chuyện rất bất tiện. Nhà vua nói với Bernard, "Ông ra ngoài trước đi, ý ta là hãy đi thật xa ấy. Tôi cần nói chuyện riêng với giám mục." Giọng nhà vua lạnh lùng, "Đừng cố tự tử nữa. Nếu không ta sẽ khiến ông phải hối hận khi xuất hiện ở Clay ngày hôm nay."
Bernard nhìn giám mục. Máu đang chảy xuống từ trán ông. Dường như ông không cảm nhận được sự đau đớn, "Giám mục ..."
"Ra ngoài đi, Bernard," giám mục nói, "bảo Aqier băng bó cho ông. Đừng để các nữ tu nhìn thấy kẻo họ sợ hãi."
Bernard giơ tay che vết thương, cúi đầu thật sâu về phía trong rồi bước những bước nặng nề bước ra ngoài.
Nhà vua đóng cửa lại, giẫm ủng lên vết máu trên đất rồi quay đầu lại, "Đây là mục đích của em sao? Để ta tận mắt chứng kiến cái người mà em muốn ta tha thứ cứng rắn như thế nào ư?"
Giám mục thản nhiên nói, "Bernard là người dũng cảm, tháo vát và là một người rất có năng lực. Tha thứ cho ông ta có thể tạo ra nhiều giá trị hơn là xét xử ông ta. Landers, ngài là một vị vua sáng suốt và biết phải lựa chọn như thế nào."
Nhà vua lặng lẽ thở dài. Y bước đến chỗ giám mục và ngồi xuống chiếc giường nhỏ, thấp giọng nói: "Ông ta chĩa súng vào ta".
Giám mục kiên quyết nói, "Ông ta không dám bắn đâu." Nói xong trong lòng thầm hối hận. Quả nhiên nhà vua lập tức vươn tay ôm lấy hắn, giọng nói hết sức vui mừng như vừa trút đi gánh nặng ngàn cân, "Ta biết mà."
Biết cái gì, nhà vua không nói, giám mục cũng không nói, giám mục cũng không đẩy nhà vua ra, "Sau này đừng ôm tôi, kẻo tôi lại phạm tội dùng tình cảm bắt cóc ngài."
Nhà vua nhếch môi, tâm tình bỗng nhiên trở nên tươi sáng hơn. Đây chính là ma lực của tình yêu, có thể khiến người ta tan nát cõi lòng, cũng có thể khiến người ta cao hứng như bay bổng lên trời.
Nhà vua chậm rãi hôn lên môi giám mục, "Eugene, em hãy trói ta lại, trói ta lại vào bất cứ chỗ nào trên người em mà em muốn, ta sẽ không giãy giụa đâu."
Giám mục lại dùng sức đẩy mạnh nhà vua, nhưng nhà vua dường như quá phấn khích, giám mục càng đẩy thì nhà vua lại càng chen lấn, đẩy giám mục vào giữa góc tường và giường, vừa hôn vừa vuốt ve hắn, "Được rồi, ta đồng ý ân xá cho Bernard ở một mức độ nhất định, và tòa án thành phố sẽ xét xử ông ta. Nếu ông ta thực sự có tội, ý ta là ngoài chiến tranh ra, nếu ông ta có phạm tội giết người và đốt phá nào đó, ta sẽ không thể tha cho ông ta..."
"Bernard không phải là loại người như vậy."
Giám mục tránh khỏi đôi môi nóng bỏng của nhà vua, từng chiếc hôn lần lượt rơi xuống má và cổ hắn, rải rác một cách có trật tự. Ngay cả chiếc giường gỗ hắn ngủ khi còn nhỏ cũng không ngừng kêu cót két...
Giám mục lại đẩy nhà vua ra, nói từng chữ, "Không được, Landers," giọng hắn lạnh lùng, "Làm nữa là tôi đánh ngài đấy."
Nhà vua cười lớn, "Em đánh ta," y tựa trán vào vai giám mục, "Eugene, đừng đi đâu hết, cùng ta đi tuần tra thái ấp, dân chúng sẽ vui mừng khi thấy nhà vua và giám mục cùng nhau tuần tra, đây cũng thể hiện sự uy nghiêm của em mà, phải không?"
Giám mục lạnh lùng nói, "Sao tôi lại cảm thấy càng ngày ngài càng trở thành một nhà hùng biện vậy nhỉ?"
Nhà vua lại cười nghèn nghẹn: "Hử, có lẽ đó là vì ta có một giám mục ghê gớm ấy mà."
"Vậy là chúng ta quyết định ân xá cho họ, quyết định như vậy nhé." giám mục nói.
Nhà vua nhủ thầm trong lòng, cuối cùng y cũng đã bị giám mục thuyết phục. Nhưng có thể xem là cùng nhau thỏa hiệp cũng được, vì dù sao thì giám mục cũng đã nhượng bộ.
Nhà vua không ngừng nói chuyện này không liên quan gì đến tình cảm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào kỳ lạ.
Được bao quanh bởi sự ngọt ngào này, nhà vua chợt hiểu tại sao giám mục lại có vẻ tức giận như vậy.
Nhiệt độ trên mặt nhà vua lập tức tăng lên, y có chút hưng phấn, lại có chút không thể tin được. Y nắm tay giám mục, nhìn thẳng vào giám mục, "Eugene, em yêu của ta, em đang tức giận với ta, em quả thực đang tức giận với ta, ta thật đáng chết, Eugene..." Nhà vua cúi đầu hít sâu vào giữa các ngón tay của giám mục. Y hôn thật kêu vào các ngón tay của giám mục và nói với vẻ trẻ con cuồng tín, "Hãy tha thứ cho ta, ta thật ngu ngốc." Y nói vài câu lại hôn tay giám mục một cái, "Ta thật ngu ngốc, ta là kẻ ngốc nghếch nhất trên đời..."
Giám mục bị thân thể cường tráng của nhà vua ép vào một góc, cảm thấy xung quanh ngột ngạt và nóng bức. Nhà vua như mất hồn, không biết mình đang cười cái gì, nói lắp bắp và không ngừng hôn tay, khiến những ngón tay hắn ướt dầm dề. Giám mục muốn rút tay về, nhưng vua nắm quá chặt, hai bàn tay siết chặt lấy nhau, hắn không rút ra được nên dứt khoát giơ chân đá thẳng một phát.
Bụng bị đá một cú khá mạnh nhưng nhà vua không hề tức giận. Y buông tay giám mục ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp và giận dữ của giám mục, mỉm cười, dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói: "Eugene, ta thề sau này sẽ không bao giờ làm em giận nữa."
"Ngài xuống ngay cho tôi." Giám mục lạnh lùng nói. Hắn kéo kéo sửa sang lại bộ quần áo đã lộn xộn, khuôn mặt trắng hồng, trong mắt nhà vua trông thật xinh đẹp. Nhà vua đứng lùi lại đứng một bên, tủm tỉm cười nhìn giám mục vuốt gọn lại nếp áo.
"Chút nữa ta sẽ quay lại Oss. Bill sắp kết hôn. Chúng ta đi cùng nhau nhé. Em có thể chủ trì đám cưới của họ. Bill sẽ rất hạnh phúc."
Giám mục nói, "Cậu ta hạnh phúc hay không thì liên quan gì đến tôi?"
Nhà vua nói: "Đừng chắc chắn như vậy. Chứng kiến hạnh phúc của người khác rất thú vị. Em có thể thử mà xem."
Giám mục nói: "Tôi..."
Lời phản bác của hắn chưa kịp thốt thành lời thì một tiếng hét dữ dội phát ra từ cửa sổ. Tiếng hét dường như vô cùng sợ hãi và chỉ có thể được phát ra trong tình huống khó tin nhất. Nó cực kỳ ngắn gọn, điên cuồng và nghẹn ngào.
Nhà vua cũng nghe thấy, liền mở cửa sổ ra.
Cách đó không xa, trên cánh đồng của tu viện, Bernard đang ôm vai một người đàn ông. Nhà vua nhìn kỹ, và phát hiện ra người đàn ông đang bị giữ chặt không ai khác chính là người hầu trung thành nhất của mình, Bill Wood.
"Eugene bảo gọi anh qua đó ngay," Aqier ngập ngừng nói, "Nhà vua đang ở đây, trông có vẻ không dễ nói chuyện đâu."
Bernard suy nghĩ một lúc, giám mục nói rằng đây là cơ hội duy nhất để thay đổi số phận của ông ta... Trong mắt ông ta hiện lên một tia tàn ác, quyết tâm phản kháng dâng trào. Ông ta rút súng ra khỏi thắt lưng, hôn lên nó, thầm gọi một tiếng "Carl". Aqier nhìn thấy thì vội vàng lên tiếng, "Bernard, anh muốn ..."
"Đừng nói nhảm," Bernard ngẩng đầu lên, "Đi, chuẩn bị đón tôi ở cửa sau."
"Tôi sẽ đi cùng anh!"
"Biến đi," Bernard đẩy Aqier, "Đừng lảng vảng ở đây nữa, Aqier..." Bernard nhìn anh ta thật sâu, "Cậu là một cậu bé ngoan, mọi việc sẽ được giải quyết, tôi phải đến đó ngay, còn cậu phải nghe theo mệnh lệnh của tôi!"
Aqier giỏi đánh đấm tay chân hơn là chiến lược, anh ta chỉ có thể làm theo hiệu lệnh của Bernard và chạy về phía cửa sau của tu viện. Anh ta vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, thấy Bernard đã chạy vào tu viện.
Bernard đứng ngoài cửa điều hòa nhịp thở, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa giám mục và nhà vua, hít một hơi thật sâu, vừa nghe giám mục gọi mình thì lập tức giơ súng quay người lại.
Đầu súng tối om chĩa thẳng vào mặt, vẻ mặt dịu dàng của nhà vua nháy mắt cứng đờ.
Bernard vốn rất lo lắng, nhưng lúc này, điều đó không còn quan trọng nữa. Ông nói với nhà vua: "Xin chào, tôi là Bernard Field. Rất vui được gặp ngài."
Nhà vua nhìn giám mục, khuôn mặt lạnh lùng như một bức tượng đá cẩm thạch.
"Ta không nghĩ chĩa súng vào người khác là dấu hiệu của vui sướng."
Nhà vua nói câu đó nhưng lại nhìn thẳng vào giám mục. Y cố tình dùng lời nói để chỉ ra hành động của Bernard để giám mục khỏi mù mờ không biết gì.
Vẻ mặt của giám mục không hề dao động chút nào.
Người dám làm cách mạng dù có lúc yếu đuối nhưng trong tâm hồn vẫn là kẻ liều lĩnh.
"Thật xin lỗi," Bernard nói, "Nếu tôi không làm việc này, e rằng tôi không đủ tư cách để nói chuyện với ngài."
Nhà vua vẫn nhìn giám mục, trong lòng có chút trầm xuống: "Tốt lắm, xem ra ông cũng biết mình đã phạm tội không thể tha thứ."
Từ "tội lỗi" được nhà vua nói ra một cách uy nghiêm và lạnh lùng, đồng thời, hai ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Bernard, tay cầm súng của Bernard không khỏi run lên.
Thật ra lý do ông tham gia đảng cách mạng không giống những người khác. Nhiều người trong số họ bị động, không thể tồn tại và không thể kiếm sống nên phải cống hiến hết mình cho loại hình kinh doanh tương tự như cướp bóc.
Sở dĩ Bernard rơi vào hoàn cảnh này là vì ông đã mất con trai và tiêu hết tiền bạc, sức lực vào chuyện tìm kiếm con. Ông nghiến răng kiên trì, chỉ để tìm lại người thân duy nhất còn sót lại trên đời, ông sẵn sàng làm bất cứ điều gì và cho đi tất cả những gì mình có.
"Đúng, tôi đã phạm tội," Bernard nói thẳng thừng, "nhưng không ai có thể phán xét tội lỗi của tôi."
Nhà vua cười khẩy: "Thật sao? Ta thấy ông cầm súng trên tay nhưng tay ông run lắm, hoặc là bắn cho ta một phát, hoặc bỏ súng xuống và đừng giả vờ đứng trước mặt ta."
Khuôn mặt bị bỏng của nhà vua có tác dụng răn đe đáng sợ. Hầu kết Bernard lăn lộn, "Ta biết rằng không sợ chết, nhưng tôi muốn nhắc nhở ngài rằng thái tử đang ở trong tay chúng tôi và hai công tước còn lại của Lessie là loại người gì thì ngài biết rồi đấy. Nếu ngài chết ở đây, Lessie sẽ lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn."
Sắc mặt nhà vua căng thẳng, gằn từng chữ một: "Ông là kẻ phản bội đất nước."
"Chính đất nước này đã phản bội tôi trước!" Bernard hét lên.
"Cho nên ông muốn cả nước phải trả giá cho sự đau khổ của mình?" Nhà vua cười lạnh, khinh thường nhìn ông ta.
Bernard lập tức đỏ mặt.
Nhà vua không bao giờ ngại tranh luận ngoại trừ trước mặt giám mục.
"Bỏ súng xuống," nhà vua ra lệnh, "trước khi ta đổi ý định sẵn lòng nói chuyện đàng hoàng với ông."
Bernard giật mình nhìn giám mục. Ông cho rằng việc giám mục gọi ông có nghĩa là cuộc đàm phán đã đổ vỡ.
Khi nhà vua nhìn thấy ông ta nhìn giám mục, ngọn lửa trong lòng lại bùng lên. Y có thể chấp nhận bị chĩa súng, y không hề sợ hãi, nhưng điều khiến y thực sự đau lòng là mưu hèn kế bẩn của giám mục.
"Bỏ súng xuống," giám mục nói, "Ông không dọa được ngài ấy."
Nhà vua hừ lạnh một tiếng.
Cánh tay Bernard chậm rãi buông xuống. Nhà vua âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có chút oán trách nhìn giám mục. Nhưng chỉ trong tích tắc sau đó, Bernard lại một lần nữa nâng lên tay —— ông chĩa súng vào đầu mình!
Đồng tử của nhà vua co lại mạnh mẽ.
Bernard thở gấp nói: "Tôi biết ngài là người tốt, tôi nghe danh tiếng của ngài lâu rồi. Oss là địa phương tốt, tôi cũng chưa từng tới đó. Nhưng tôi nghe nói người dân ở đó sống rất hạnh phúc vui vẻ," Bernard cười khổ, "Tôi thực sự hy vọng có thể tìm thấy Carl ở một nơi tốt đẹp như vậy, nhưng thật đáng tiếc..."
"Giám mục đã hứa với tôi. Ngài ấy đảm bảo với tôi rằng một vị vua khôn ngoan như ngài sẽ hiểu được những tội lỗi mà chúng tôi đã phạm và cho chúng tôi một cơ hội để bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi không nghi ngờ gì về điều này nên tôi thỉnh cầu xin hãy để một mình tôi chịu đựng hết thảy mọi trách nhiệm, giảm bớt tội lỗi cho những người còn lại. Thưa giám mục, tôi mong ngài sẽ giữ lời hứa, tìm được con của tôi. Nếu nó có cuộc sống sung túc hạnh phúc thì hãy đến mộ tôi nói cho tôi biết, còn nếu nó sống nghèo khổ khó khăn thì hãy giúp đỡ nó có một công việc ổn định..."
Bernard cắn răng đối mặt với nhà vua, trên mặt lộ ra vẻ quyết tâm mãnh liệt không chỉ là lời nói: "Tôi sẵn sàng dùng mạng sống của mình để kết thúc tất cả chuyện này."
"Dừng lại ——" Nhà vua hét to, ngăn cản Bernard tự sát. Y nhìn giám mục, nhưng giám mục vẫn có vẻ xa cách dửng dưng như không.
Nhà vua nhanh chóng bước lại gần, Bernard không thể di chuyển dưới ánh mắt hung dữ của y, chỉ có thể để nhà vua tước súng khỏi tay mình. Nhà vua dùng báng súng giáng mạnh vào trán Bernard, ông ta rên lên một tiếng, nhìn nhà vua với ánh mắt buồn bã và kiên quyết, "Ngài có thể tự mình xử tử tôi."
Nhà vua ném súng, nhìn Bernard với vẻ căm hận: "Nếu ông cho rằng cái chết có thể giải quyết được mọi vấn đề thì ông quá ngây thơ và quá hèn nhát!"
Bernard yên lặng không nói gì. Giám mục có vẻ hơi mệt mỏi vì nãy giờ đứng khá lâu, hắn ngồi phịch xuống chiếc giường nhỏ, nhà vua quay lại nhìn giám mục, có người ngoài ở đây nên nói chuyện rất bất tiện. Nhà vua nói với Bernard, "Ông ra ngoài trước đi, ý ta là hãy đi thật xa ấy. Tôi cần nói chuyện riêng với giám mục." Giọng nhà vua lạnh lùng, "Đừng cố tự tử nữa. Nếu không ta sẽ khiến ông phải hối hận khi xuất hiện ở Clay ngày hôm nay."
Bernard nhìn giám mục. Máu đang chảy xuống từ trán ông. Dường như ông không cảm nhận được sự đau đớn, "Giám mục ..."
"Ra ngoài đi, Bernard," giám mục nói, "bảo Aqier băng bó cho ông. Đừng để các nữ tu nhìn thấy kẻo họ sợ hãi."
Bernard giơ tay che vết thương, cúi đầu thật sâu về phía trong rồi bước những bước nặng nề bước ra ngoài.
Nhà vua đóng cửa lại, giẫm ủng lên vết máu trên đất rồi quay đầu lại, "Đây là mục đích của em sao? Để ta tận mắt chứng kiến cái người mà em muốn ta tha thứ cứng rắn như thế nào ư?"
Giám mục thản nhiên nói, "Bernard là người dũng cảm, tháo vát và là một người rất có năng lực. Tha thứ cho ông ta có thể tạo ra nhiều giá trị hơn là xét xử ông ta. Landers, ngài là một vị vua sáng suốt và biết phải lựa chọn như thế nào."
Nhà vua lặng lẽ thở dài. Y bước đến chỗ giám mục và ngồi xuống chiếc giường nhỏ, thấp giọng nói: "Ông ta chĩa súng vào ta".
Giám mục kiên quyết nói, "Ông ta không dám bắn đâu." Nói xong trong lòng thầm hối hận. Quả nhiên nhà vua lập tức vươn tay ôm lấy hắn, giọng nói hết sức vui mừng như vừa trút đi gánh nặng ngàn cân, "Ta biết mà."
Biết cái gì, nhà vua không nói, giám mục cũng không nói, giám mục cũng không đẩy nhà vua ra, "Sau này đừng ôm tôi, kẻo tôi lại phạm tội dùng tình cảm bắt cóc ngài."
Nhà vua nhếch môi, tâm tình bỗng nhiên trở nên tươi sáng hơn. Đây chính là ma lực của tình yêu, có thể khiến người ta tan nát cõi lòng, cũng có thể khiến người ta cao hứng như bay bổng lên trời.
Nhà vua chậm rãi hôn lên môi giám mục, "Eugene, em hãy trói ta lại, trói ta lại vào bất cứ chỗ nào trên người em mà em muốn, ta sẽ không giãy giụa đâu."
Giám mục lại dùng sức đẩy mạnh nhà vua, nhưng nhà vua dường như quá phấn khích, giám mục càng đẩy thì nhà vua lại càng chen lấn, đẩy giám mục vào giữa góc tường và giường, vừa hôn vừa vuốt ve hắn, "Được rồi, ta đồng ý ân xá cho Bernard ở một mức độ nhất định, và tòa án thành phố sẽ xét xử ông ta. Nếu ông ta thực sự có tội, ý ta là ngoài chiến tranh ra, nếu ông ta có phạm tội giết người và đốt phá nào đó, ta sẽ không thể tha cho ông ta..."
"Bernard không phải là loại người như vậy."
Giám mục tránh khỏi đôi môi nóng bỏng của nhà vua, từng chiếc hôn lần lượt rơi xuống má và cổ hắn, rải rác một cách có trật tự. Ngay cả chiếc giường gỗ hắn ngủ khi còn nhỏ cũng không ngừng kêu cót két...
Giám mục lại đẩy nhà vua ra, nói từng chữ, "Không được, Landers," giọng hắn lạnh lùng, "Làm nữa là tôi đánh ngài đấy."
Nhà vua cười lớn, "Em đánh ta," y tựa trán vào vai giám mục, "Eugene, đừng đi đâu hết, cùng ta đi tuần tra thái ấp, dân chúng sẽ vui mừng khi thấy nhà vua và giám mục cùng nhau tuần tra, đây cũng thể hiện sự uy nghiêm của em mà, phải không?"
Giám mục lạnh lùng nói, "Sao tôi lại cảm thấy càng ngày ngài càng trở thành một nhà hùng biện vậy nhỉ?"
Nhà vua lại cười nghèn nghẹn: "Hử, có lẽ đó là vì ta có một giám mục ghê gớm ấy mà."
"Vậy là chúng ta quyết định ân xá cho họ, quyết định như vậy nhé." giám mục nói.
Nhà vua nhủ thầm trong lòng, cuối cùng y cũng đã bị giám mục thuyết phục. Nhưng có thể xem là cùng nhau thỏa hiệp cũng được, vì dù sao thì giám mục cũng đã nhượng bộ.
Nhà vua không ngừng nói chuyện này không liên quan gì đến tình cảm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào kỳ lạ.
Được bao quanh bởi sự ngọt ngào này, nhà vua chợt hiểu tại sao giám mục lại có vẻ tức giận như vậy.
Nhiệt độ trên mặt nhà vua lập tức tăng lên, y có chút hưng phấn, lại có chút không thể tin được. Y nắm tay giám mục, nhìn thẳng vào giám mục, "Eugene, em yêu của ta, em đang tức giận với ta, em quả thực đang tức giận với ta, ta thật đáng chết, Eugene..." Nhà vua cúi đầu hít sâu vào giữa các ngón tay của giám mục. Y hôn thật kêu vào các ngón tay của giám mục và nói với vẻ trẻ con cuồng tín, "Hãy tha thứ cho ta, ta thật ngu ngốc." Y nói vài câu lại hôn tay giám mục một cái, "Ta thật ngu ngốc, ta là kẻ ngốc nghếch nhất trên đời..."
Giám mục bị thân thể cường tráng của nhà vua ép vào một góc, cảm thấy xung quanh ngột ngạt và nóng bức. Nhà vua như mất hồn, không biết mình đang cười cái gì, nói lắp bắp và không ngừng hôn tay, khiến những ngón tay hắn ướt dầm dề. Giám mục muốn rút tay về, nhưng vua nắm quá chặt, hai bàn tay siết chặt lấy nhau, hắn không rút ra được nên dứt khoát giơ chân đá thẳng một phát.
Bụng bị đá một cú khá mạnh nhưng nhà vua không hề tức giận. Y buông tay giám mục ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp và giận dữ của giám mục, mỉm cười, dùng giọng điệu dịu dàng nhất nói: "Eugene, ta thề sau này sẽ không bao giờ làm em giận nữa."
"Ngài xuống ngay cho tôi." Giám mục lạnh lùng nói. Hắn kéo kéo sửa sang lại bộ quần áo đã lộn xộn, khuôn mặt trắng hồng, trong mắt nhà vua trông thật xinh đẹp. Nhà vua đứng lùi lại đứng một bên, tủm tỉm cười nhìn giám mục vuốt gọn lại nếp áo.
"Chút nữa ta sẽ quay lại Oss. Bill sắp kết hôn. Chúng ta đi cùng nhau nhé. Em có thể chủ trì đám cưới của họ. Bill sẽ rất hạnh phúc."
Giám mục nói, "Cậu ta hạnh phúc hay không thì liên quan gì đến tôi?"
Nhà vua nói: "Đừng chắc chắn như vậy. Chứng kiến hạnh phúc của người khác rất thú vị. Em có thể thử mà xem."
Giám mục nói: "Tôi..."
Lời phản bác của hắn chưa kịp thốt thành lời thì một tiếng hét dữ dội phát ra từ cửa sổ. Tiếng hét dường như vô cùng sợ hãi và chỉ có thể được phát ra trong tình huống khó tin nhất. Nó cực kỳ ngắn gọn, điên cuồng và nghẹn ngào.
Nhà vua cũng nghe thấy, liền mở cửa sổ ra.
Cách đó không xa, trên cánh đồng của tu viện, Bernard đang ôm vai một người đàn ông. Nhà vua nhìn kỹ, và phát hiện ra người đàn ông đang bị giữ chặt không ai khác chính là người hầu trung thành nhất của mình, Bill Wood.
/110
|