Chương 450: nghỉ đông, bốn người lữ hành 3
Edit: Bỉ Ngạn
“Không cần.” Thẩm Tâm cười tủm tỉm nhìn Điềm Tâm nói: “Các cậu về trước đi, tớ tối nay có thể sẽ đi cùng bố mẹ, bọn họ mới đến thành phố N hai người trước.”
“Nga…… Hảo đi……” Điềm Tâm gật gật đầu, sau đó hướng Trần Diệc Nhiên nói: “Chờ em một chút, em sẽ thu dọn nhanh thôi.”
Tiếp theo liền tiếp tục cúi đầu thu dọn.
Trước khi đi, Thẩm Tâm nắm lấy cánh tay Điềm Tâm, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô một lúc, sau đó thấp giọng nói: “Điềm Tâm, chờ tờ trở về, chúng ta sắp xếp thời gian ra ngoài chơi đi.”
“Ân, hảo a.” Điềm Tâm gật đầu, vui sướng mà đáp ứng.
Dọc theo đường đi, Trần Diệc Nhiên lái xe đưa Điềm Tâm trở về nhà ở thành phố Z, liền lại đi làm.
Điềm Tâm kéo túi hành lý bự cảng của mình, khổ nhọc lên lầu, mở cửa nhà trong nháy mắt, thấy lão ba và lão mẹ đang ở trong nhà dọn dẹp vệ sinh, lập tức, cả người liền ngây ngẩn cả người.
“Điềm Tâm, con trở lại rồi?” Mẹ Điềm Tâm trong tay cầm chổi lông gà đang lau dọn bụi trên tường, vừa quay đầu lại thấy Điềm Tâm kéo túi hành lý đứng sững sờ ở cửa, thuận miệng hỏi một câu.
“Ách…… Đã trở lại, bố mẹ đây là……??” Điềm Tâm ánh mắt nghi hoặc nhìn bọn họ.
“Cuối năm, công ty năm nay đóng sổ sách tương đối sớm, hơn nữa từ sau quốc khánh, mỗi tuần đều tăng ca, cho nên năm nay ăn tết sớm liền nghỉ, như thể nó đã được sắp xếp từ tuần trước.” Mẹ Điềm Tâm một bên quét tước một bên hướng Điềm Tâm nói: “Vừa lúc Z thị bên này phòng ở lớn mà không có thời gian lau dọn, lập tức lại muốn ăn tết, thừa dịp năm trước, tổng vệ sinh một chút đi, con còn sững sờ ở kia làm gì, đi cất hành lý, qua đi cùng ba con lau cửa sổ đi.”
“Con……” Điềm Tâm mấp máy đôi môi đỏ thắm giật giật, muốn nói điểm gì, lại vẫn là không có nói ra, cô chỉ là thấp thấp nga một tiếng, sau đó liền về phòng.
Đem lấy đồ trong túi hành lý cất đi, Điềm Tâm do dự một chút, vẫn là nên gọi điện thoại cho Trần Diệc Nhiên.
“Uy, Điềm Tâm?” Microphone truyền đến thanh âm trầm thấp của Trần Diệc Nhiên.
“Nhiên ca ca……” Điềm Tâm chần chờ gọi anh một tiếng, tiếp tục nói: “Ba mẹ em ở nhà……”
“Ân?” Trần Diệc Nhiên hơi sửng sốt, đang ở gõ bàn phím tay liền ngừng, sau đó dời ánh mắt từ trên màn hình máy tính nói: “Vậy em hôm nay có phải hay không phải ở nhà?”
“Hình như là……” Điềm Tâm đưa tay lên gãi gãi trán mình, thấp giọng nói: “Hay anh buổi tối tới nhà em ăn cơm đi?”
“……” Trần Diệc Nhiên trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu nói: “Quên đi, bọn họ không có mời anh đến, anh như vậy trực tiếp đến thì không tốt lắm, vậy em hôm nay ở nhà bồi ba mẹ đi, chờ cuối tuần anh nghỉ, anh sẽ đến chơi sau.”
“Ngô…… Hảo đi……” Thanh âm Điềm Tâm ngừng lại một lúc, còn tưởng lại nói thêm điều gì đó, từ bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng kêu của mẹ Điềm Tâm: “Điềm Tâm ——!! Con đã khỏe chưa a, mau ra đây hỗ trợ a ——!”
“Cái kia…… Mẹ em kêu em rồi, buổi tối nói chuyện tiếp……” Điềm Tâm nhỏ giọng hướng tới microphone nói một câu, sau đó liền tắt điện thoại.
Trần Diệc Nhiên nhìn điện thoại đã tắt, lại quay đầu nhìn gió Bắc thổi hiu hiu ngoài cửa sổ, nhịn không được đưa tay lên gãi gãi đầu, nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng.
Ai……Cha mẹ vợ a…… Thật là một loại chuyện gian nan khó giải quyết……
/497
|