Chương 396:
“Hảo, đừng nhìn chằm chằm di động nữa, chúng ta đi lên đi.” Thẩm Tâm nhìn Phan Đình không ngừng, dứt khoát tiến lên đem di động của cô lấy đi nói: “Hai soái ca đều đứng trước mặt, em đều phải quý trọng , quá khứ đều đã qua, nhớ lại cũng vô dụng, đừng quên chúng ta đến nơi đây với mục đích là cái gì.”
“Em……” Phan Đình mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn Thẩm Tâm vẻ mặt nghiêm túc, lại nhìn nhìn các bạn nhỏ chung quanh, có chút ngượng ngùng mà cúi đầu.
Mối tình đầu, khó tránh khỏi quyến luyến không quên.
Điềm Tâm duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô, hảo tâm an ủi nói: “Không có việc gì, từ từ sẽ quen.”
“Ân……” Phan Đình nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó đi theo phía sau Điềm Tâm, hướng lên núi.
Tô Việt cùng Tần Thiếu Thiên đi tuốt đàng trước, xem như xung phong, mặt sau theo thứ tự đi theo Điềm Tâm cùng Phan Đình, mặt sau cùng mới là Thẩm Tâm cùng Hải Phỉ Tư.
Dọc theo đường đi, nói nói cười cười, bất tri bất giác liền đã đi vào trong núi.
Bốn phía đều là che trời đại thụ, xanh um tươi tốt lá cây ở các cô trên đỉnh đầu che khởi một mảnh râm mát.
“Tiểu điểm tâm, xem, phía trước có cái đình.” Điềm Tâm hướng phía trước mặt nhìn nhìn, sau đó hướng về phía Thẩm Tâm nói.
“Giống như…… Là Ngọc Nhuỵ đình??” Thẩm Tâm theo phương hướng ngón tay Điềm Tâm nhìn một chút, sau đó quay đầu hướng tới phía trước hỏi: “Các anh có mệt hay không, nếu không chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi một chút??”
“Hảo.” Mặt khác vài người cùng nhau gật đầu.
Ngọc Nhuỵ đình bốn phía là một biển hoa, các loại hoa không biết tên đều nở đầy một mảnh, tuy rằng đã là mùa thu, chính là chung quanh Ngọc Nhuỵ đình này thoạt nhìn lại dạt dào hương xuân.
Điềm Tâm kéo Phan Đình tay, đi vào trong Ngọc Nhuỵ đình, nhìn quanh bốn phía một chút, liền tìm chỗ ngồi xuống.
Tô Việt cùng Tần Thiếu Thiên, ngồi ở bên cạnh các cô.
Thẩm Tâm cùng Hải Phỉ Tư còn lại là ngồi ở đối diện các cô, trong tay cầm di động, làm bộ nhắn tin nhắn, chơi trò chơi, trên thực tế lại là nhìn trộm.
Tô Việt từ ba lô lấy ra một lọ đồ uống đưa cho Điềm Tâm nói: “Cho em, uống.”
“Ân? Cám ơn.” Điềm Tâm ngẩng đầu hướng về phía Tô Việt cười cười, tiếp nhận đồ uống trong tay anh, mở nắp ra uống một ngụm, sau đó quay đầu nhìn Tần Thiếu Thiên ngồi bên cạnh anh, hiếu kỳ nói: “Tô Việt, bạn học anh giống như không thích nói chuyện a??”
“Hắn a?” Tô Việt quay đầu nhìn thoáng qua Tần Thiếu Thiên, hơi hơi mỉm cười nói: “Cậu ta vẫn luôn như vậy, thời điểm chúng ta ở một cái ký túc xá, mười ngày là ít nhất có bảy ngày là không nghe cậu ta nói chuyện.”
“Vì cái gì a? Đồng học, anh thực nội hướng sao??” Điềm Tâm mắt tò mò mà nhìn về phía Tần Thiếu Thiên.
“Không phải.” Tần Thiếu Thiên cười một chút, sau đó duỗi tay chụp bả vai Tô Việt nói: “Em đừng nghe cậu ta nói bậy, anh mỗi ngày đều có nói chuyện, cái gì mà mười ngày có bảy ngày không nói lời nào, đều là cậu ta nói bậy.”
“Anh nói chính là sự thật.” Tô Việt hướng về phía Điềm Tâm chớp chớp mắt nói: “Ngươi cảm thấy ‘ giúp tôi mang cơm ’, ‘ nên rời giường ’ loại lời nói này xem như nói chuyện bình thường sao, cậu ta mỗi ngày trừ bỏ hai câu này cũng không có nói gì khác.”
“Ha ha, xem ra anh là thật sự không thích nói chuyện.” Điềm Tâm hướng về phía Tần Thiếu Thiên cười cười, chế nhạo nói.
/497
|