Chuyển ngữ: nhoclubu
“Lão Ngũ à, cậu ra tay ác độc chút nữa, ngay cả lão Tứ là tôi đây suýt chút nữa không còn răng cửa rồi.” Nụ cười vô lại vuốt khóe miệng chỗ bị đấm, nhịn không được hít một hơi, đau thật.
Hà Mặc Dương cũng không nghĩ đến chính là anh ta, sắc mặt vừa mới âm u dày đặc, giờ phút này hiện lên vẻ tươi cười, may là dưới ánh đèn lờ mờ không thể nào nhìn rõ ràng được.
Hà Mạc Vũ cười xấu xa, tầm mắt rơi vào nhóc con trong lòng Hà Mặc Dương, ánh mắt chơi lóe: “May mắn là cậu đã đến, tửu lượng của nha đầu này không giỏi, gia cho cậu, lão Tứ đây đi trước một bước.”
Nói xong làm một động tác tay vô cùng vui vẻ, lên xe rời đi, An Mục mê man vùi trong lòng anh, được bế lên.
Ánh đèn trong phòng lờ mờ, bước chân của anh chậm lại sợ đánh thức cô ngủ không an ổn, ngồi ở mép giường nhìn vẻ mặt yên tĩnh đang ngủ của cô, đôi môi xinh xắn đỏ thắm hơi chu ra, chưa bao giờ dám tưởng tượng chỉ cần một cái cúi đầu liền sẽ nhìn thấy vẻ mặt của cô, những năm nhớ thương ấy lan tràn, như thác lũ sinh sôi nhấn chìm anh, một người trong bóng tối bất lực tiến về phía trước, không hề có phương hướng.
“Mục Mục, sao em lại có thể bỏ anh lại một mình… …”
Trong căn phòng trống trải, anh nghe thấy chính giọng nói của mình, trầm thấp và khàn khàn.
Tiết trời cuối thu quang đãng, ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, từng tản mây trắng trôi bềnh bồng trên bầu trời, đau đầu sau khi say rượu càng phát huy càng ác liệt, nhịn không được hừ một tiếng.
“Mục Mục, làm sao vậy?”
An Mục hoàn toàn tỉnh lại, mở mắt ra nhìn vào một đôi mắt tối đen không có chút ánh sáng, sâu thẳm như hút cả người cô vào trong đó, chưa kịp lên tiếng, tay anh đã đặt lên huyệt thái dương của cô, dịu dàng lên tiếng: “Mục Mục, có phải đau đầu hay không?”
Cô cứng người nhìn anh, xốc chăn ngồi dậy, bàn tay đặt ở huyệt thái dương của cô hơi lạnh lẽo, kề bên rất gần, chóp mũi tràn đầy hơi thở của anh, An Mục rối loạn nhịp thở, bối rối đưa tay đẩy anh ra, bước xuống giường.
Bị anh níu lại: “Mục Mục muốn đi đâu?”
An Mục gỡ từng ngón tay anh ra, cấp bách gọi thẳng tên: “Hà Mặc Dương, anh lại không thể buông tha em, giữa chúng ta vĩnh viễn cũng không có khả năng đâu.”
Bầu không khí xung quanh theo tiếng nói của cô mà rơi xuống, sau đó ngưng kết thành một lớp băng mỏng lạnh lẽo, cô không dám ở lại, càng không dám nhìn anh, mang dép lê hoảng hốt chạy vào nhà vệ sinh.
Đôi mắt Hà Mặc Dương tối đen đuổi theo bóng dáng của cô, cho đến khi biến mất hẳn, cười khổ xốc chăn bước xuống giường, vẫn là lúc ngủ tốt hơn, chỉ có khi đó cô mới không kháng cự lại anh.
An Mục thấp thỏm ngồi trên bồn cầu, cởi bỏ áo ngủ trên người, chắc cũng là do anh thay, ngẩng đầu, trong gương phản chiếu khuôn mặt vô cùng tái nhợt của một cô gái, đứng lên đi đến trước gương, vuốt ve khuôn mặt trên đó, không khác nhiều lắm so với 6 năm trước, bất quá là khuôn mặt nảy nở hơn một chút, đáy mắt u buồn hơn một chút.
Bản thân như vậy nên từ lâu đã không dám hy vọng điều gì quá xa vời.
********************************************
“Ồ, đã về rồi, nhìn vẻ mặt như Bao Công của cậu là biết lại bị từ chối.” Hà Mặc Vũ bắt chéo chân ngồi nhàn hạ trên sô pha, Hà Mặc Dương nghe vậy chưa lên tiếng, song sắc mặt sa sầm nhiều hơn, thư ký bưng cà phê bước vào, nhìn thấy lập tức chân run lên.
“Lão Ngũ, không phải kẻ làm anh này nói cậu, cậu đã từng hỏi nhóc con đó tại sao năm ấy lại bỏ đi chưa, còn nữa, Trịnh Tu Hàm, cậu khẳng định nhóc con đó thích hắn?”
Đôi mắt vốn không gợn sóng của Hà Mặc Dương thoáng giật giật, ngòi bút viết thật mạnh trên giấy, xuyên xuống mặt bàn.
Quý Tiêu Nhiên đang hát hò tiến vào bị Hà Mặc Dương vội vã đi ra ngoài đụng đến xiểng liểng, vuốt ngực nâng gọng kính trên mũi lại cho ngay ngắn, nhìn bóng dáng anh đi xa quát to: “Anh hai, nếu là phụ nữ có thai, đứa bé cũng bị anh đụng đến rớt ra ngoài.”
Hà Mặc Dương sớm đã đi vào thang máy, trong văn phòng, Hà Mặc Vũ nghe xong thì huýt sáo thật xấu xa, đánh giá cái bụng của Quý Tiêu Nhiên: “Em Quý ơi, mấy tháng rồi.”
*********************************************
Chiếc Maybach màu đen dừng lại ở bóng râm đối diện tiệm cà phê, quay cửa kính xe xuống đúng lúc có thể nhìn rõ bóng dáng của cô gái đang diễn tấu trên sân khấu, mái tóc đen buông xõa ngang thắt lưng, chỉ là một bóng lưng cũng đủ khiến anh điên cuồng, không chỗ nào là không thể uy hiếp điểm trí mạng duy nhất của Hà Mặc Dương.
Đợi đến khi ý thức được không phải là cô thì không thể, thì cô đã lên kế hoạch cao bay xa chạy cũng người đàn ông khác đến một nơi khác, ở sân bay không biết xấu hổ mà ngăn cản họ lại, nhìn thấy cô rớt nước mắt hết lần này đến lần khác cầu xin anh, từng tiếng “Anh Năm, xin lỗi” đã khắc sâu tận đáy lòng, xé ra liền đau đớn dữ dội, vết thường đã liền miệng một lần nữa lại chảy máu không ngừng.
Cô vẫn luôn im lặng, vài năm ở bên cạnh anh vẫn luôn lẳng lặng đi theo sau lưng anh, vừa quay đầu lại thì dễ dàng nhìn thấy, đợi đến khi cô thật sự rời đi, trong đầu anh ngược lại khó có thể yên tĩnh, từng tiếng “Anh Năm” khẽ rung động mỗi một tế bào thần kinh.
Nhắm mắt lại, là dáng vẻ rời đi của bọn họ, cũng là sự hoang vu sau khi thế giới của anh sụp đổ.
An Mục hết giờ làm bước ra khỏi tiệm cà phê, xa xa nhìn thấy chiếc Maybach của anh đậu ở bóng râm đối diện, cúi đầu nhìn mũi chân suy tư một hồi, lại ngẩng đầu thì anh đã chạy đến trước mặt.
Thân hình cao to, hạ xuống một bóng râm lớn trên người cô, tinh tế bao phủ cô ở bên trong, An Mục muốn lui về phía sau một bước nhưng nhìn thấy vết sẹo thật sâu trên cánh tay anh thì dừng, Hà Mặc Dương phát hiện tầm mắt của cô rơi vào trên cánh tay mình, tỉnh bơ kéo ống tay áo xuống che lại.
“Mục Mục, anh tới đón em tan tầm.”
Chiếc xe dừng trên đỉnh núi, bóng đêm dần dần dày đặc, dưới chân núi vạn nhà đã lên đèn, gió núi thổi đến, làm rối tóc, An Mục dùng dây chun buộc mái tóc tán loạn ra sau lưng, phần ngọn tóc cũng bung xõa đến thắt lưng, Hà Mặc Dương khoác áo lên người cô, mở cửa bước xuống xe.
Trong bóng đêm nồng đậm, ánh sáng đỏ của điếu thuốc lá ở đầu ngón tay lúc sáng lúc tối, sau khi đứng trước lan can liên tiếp rút ra 3 điếu, nghe được giọng của cô: “Anh Năm, đừng hút nữa.”
Dập thuốc quay đầu lại, cô khoác áo vest rộng thùng thình đứng cách đó không xa, đôi mắt còn sáng hơn bầu trời đầy sao, rọi thẳng vào chỗ sâu nhất của đáy lòng anh không hề báo trước.
“Mục Mục, có biết mấy năm em không ở đây, anh làm thế nào để trải qua không?”
An Mục theo bản nắng lắc đầu.
Ánh sáng trong đáy mắt của Hà Mặc Dương lập tức tắt ngóm: “Mục Mục, em không muốn biết sao? Nhưng anh lại muốn biết mấy năm em ở nước ngoài đã trải qua như thế nào?”
Bọn họ xa nhau chính là 6 năm, không phải 6 tháng cũng không phải 6 ngày.
Muốn tiến lên một bước để ngăn lại tiếng cười tự giễu của anh, lại phát hiện bản thân ngay cả dũng khí để tiến lên cũng không có, xoay người mở cửa lên xe, tiếng đóng cửa vẫn không vang lên, cánh tay của anh giam cô lại giữa ngực mình và thân xe, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống chuẩn xác và nhanh chóng, cô không kịp phản kháng, anh đã muốn công chiếm tòa thành, mùi thuốc lá đắng chát ở đầu lưỡi lan tràn khắp khoang miệng, pha lẫn vào mùi đặc trưng của anh, dường như trong nháy mắt xông thẳng vào đầu óc, hàm răng nhẹ nhàng ma sát với đầu lưỡi, toàn thân An Mục kịch liệt run rẩy, nụ hôn của Hà Mặc Dương thật thân thiết, hôn rất say sưa, rất nồng nàn, như ảo tưởng tốt đẹp mấy ngàn mấy vạn lần đến hôm nay rốt cục cũng thực hiện, khó có thể kiềm chế được sự hưng phấn chảy tràn khắp cơ thể, ham muốn càng nhiều.
“Mục Mục, nói cho anh biết em không yêu Trịnh Tu Hàm.” Anh ngậm cánh môi mền mại của cô mơ hồ mở miệng, ngón tay chạm vào chất lỏng ấm áp đó, tất cả nhiệt tình tróng nhát mắt nguội lạnh.
Trịnh Tu Hàm, cũng chính là người đàn ông ngang tàng trong miệng của Nguyễn Tình và An Di, chuyện năm đó đã xảy ra rồi, giờ phút này không muốn nghĩ đến nữa, thật sự là cô can tâm tình nguyện theo anh rời đi, 3 năm sống chung, là thời gian vui vẻ nhất từ trước đến nay trong cuộc đời cô, không có nhà họ An, càng không có gánh nặng là đứa con hoang hèn hạ.
“An Mục, nghĩ cái gì ngơ ngẩn vậy, bên kia có người khách yêu cầu cô đánh đàn.”
An Mục vội vàng thu lại cảm xúc, ngày hôm qua, ánh mắt âm u thâm trầm của Hà Mặc Dương làm cho cô sợ hãi tận đáy lòng, may mắn là hiện giờ cô và Trịnh Tu Hàm đã sớm tách ra, bằng không với thủ đoạn của anh, nhất định sẽ không tha thứ.
Hết giờ làm, cùng đi dạo phố với chị Quả Quả, từ lúc bắt đầu bước vào Blue, chị ấy vẫn luôn chiếu cố cô, chị ấy từng nói qua bản thân thiếu chút nữa đã lưu lạc đầu đường, là chị Trầm hiện giờ cứu chị ấy, biết ơn muốn báo đáp.
Đúng cuối tuần, trong cửa hàng đầy người nhốn nháo, cô kéo chị Quả Quả xuyên qua trong đám người, năm nay trang phục mùa thu đã sớm được trưng bày, An Mục xé thử quần áo trên người mình, là kiểu dáng của của mấy nắm trước, giặt có hơi bạc màu, cũng khó trách chị Quả Quả hết giờ làm là kéo cô đến đây.
“Mặc thử xem, màu sắc này làm tôn làn da của em lên.”
An Mục cầm quần áo bị chị ấy đẩy mạnh vào phòng thử đồ, chiếc váy ngắn dài tay màu vàng nhạt, trước ngực có đính đinh tán bằng kim loại tinh xảo, kiểu dáng bó eo, thực sự rất thích hợp với cô, đứng trước gương, người ở bên trong vóc dáng cao gầy, lộ ra cặp đùi thẳng tắp, vén tóc lên đột nhiên bị chị Quả Quả thả ra, tóc xoăn xõa trên vai, người ta nói tóc xoăn có thể làm cho phụ nữ hấp dẫn hơn, lời này không phải có không chút đạo lý.
“Thật là đẹp.”
Đầu ngón tay lưu luyến vuốt trên đinh tán kim loại, đúng là đẹp, nhưng trước mắt với tình hình kinh tế căn bản thì không chi tiêu vào quần áo trên 1000 đồng, từ giây phút đi nước ngoài, nhà họ An cắt đứt tất cả nguồn kinh tế của cô, là kiệt tác của ai thì không cần nghĩ cũng biết.
“Đi thôi.”
Chị Quả đương nhiên hiểu rõ sự chua xót trong đáy mắt cô, bản thân cũng từng đi đến bước như vậy, thậm chí còn chật vật hơn cô bây giờ, cho nên vô cùng tiếc rẻ: “Đi, chị Quả Quả mời em đi ăn nhé.”
“Ôi cha, tôi còn tưởng là ai không có mắt như vậy, con hoang, giẫm lên tôi rồi muốn đi sao.”
An Mục không ngờ lại gặp An Di ở chỗ này, kéo chị Quả Quả xoay người muốn rời đi, An Di không thèm để ý đến hình tượng muốn bẽ mặt ở nơi công cộng, không có nghĩa là cô phải hầu theo.
“An Mục, bây giờ không lau sạch sẽ cho tôi thì đừng hòng đi.”
Tuy ngày thường tính tình của An Di xấu xa, nhưng không hề không có chừng mực như vậy, cô ta hôm nay rõ ràng là một người phụ nữ đanh đá.
Đầu chân mày chau lại, giọng nói không khỏi nhắc nhở: “Buông tay cho tôi.”
Móng tay nhọn hoắc xuyên qua chiếc áo hơi mỏng đâm thẳng vào trong thịt, đau, rất đau, không khỏi dùng sức hất ra, cùng với một tiếng “bốp” An Di ôm mặt ngã xuống đất, hung dữ nhìn hai người không cam lòng, An Mục thấy chị Quả Quả thu tay lại, trong lòng càng mất bình tĩnh, cô rất rõ tính tình của An Di, đã đắc tội với cô ta thì nhất định phải nhận lại gấp 10 lần.
“Chúng ta đi thôi.” Chị Quả Quả kéo tay cô dạt người xung quanh ra để đi, bỏ lại An Di phát điên ở sau lưng.
“Anh Trịnh, buổi tối còn có một hội nghị tạm thời.” Trợ lý báo lại lại toàn bộ lộ trình, đứng nghiêm trang khuất ở một bên mở miệng, hồi lâu tầm mắt của người đàn ông mới chậm rãi tập trung lại, từ hướng vừa rồi thu hồi, trợ lý tò mò nhìn theo hướng mà anh ta vừa nhìn, người tụ tập rộn ràng nhốn nháo.
“Đi thôi.”
Tâm trạng tốt lại bị Anh Di khuấy động rối loạn, buổi tối cũng không đi ăn cơm với chị Quả Quả, một mình trở về, đêm mùa thu, gió đêm hơi lành lạnh, thổi bay u buồn vương trên mắt, cô đếm những ô vuông trên lối đi mà tiến tới.
“Nhóc con, anh chờ em ở phía trước nhé.” Bên tai bất ngờ vang lên một giọng nam trầm thấp thuần hậu, dễ nghe như tiếng đàn vi-ô-lông-xen, An Mục ngạc nhiên dừng chân lại, xoay người nhìn xung quanh, không có bóng dáng của anh, chỉ có bóng dáng cô đơn của chính mình phản chiếu lên thảm cỏ.
Chớp mắt đã nửa tháng, An Mục không gặp Hà Mặc Dương, nhưng vẫn liên tục nhìn thấy anh quyết định sách lược một cách quyết đoán trên tạp chí, trên bìa có kèm theo tấm ảnh chỉ chụp sườn mặt cương nghị của anh, hình dáng khiếp người ẩn hiện trong ánh sáng bên ngoài cửa sổ, chỉ có huân chương trước ngực là đặc biệt chói mắt.
“Lão Ngũ à, cậu ra tay ác độc chút nữa, ngay cả lão Tứ là tôi đây suýt chút nữa không còn răng cửa rồi.” Nụ cười vô lại vuốt khóe miệng chỗ bị đấm, nhịn không được hít một hơi, đau thật.
Hà Mặc Dương cũng không nghĩ đến chính là anh ta, sắc mặt vừa mới âm u dày đặc, giờ phút này hiện lên vẻ tươi cười, may là dưới ánh đèn lờ mờ không thể nào nhìn rõ ràng được.
Hà Mạc Vũ cười xấu xa, tầm mắt rơi vào nhóc con trong lòng Hà Mặc Dương, ánh mắt chơi lóe: “May mắn là cậu đã đến, tửu lượng của nha đầu này không giỏi, gia cho cậu, lão Tứ đây đi trước một bước.”
Nói xong làm một động tác tay vô cùng vui vẻ, lên xe rời đi, An Mục mê man vùi trong lòng anh, được bế lên.
Ánh đèn trong phòng lờ mờ, bước chân của anh chậm lại sợ đánh thức cô ngủ không an ổn, ngồi ở mép giường nhìn vẻ mặt yên tĩnh đang ngủ của cô, đôi môi xinh xắn đỏ thắm hơi chu ra, chưa bao giờ dám tưởng tượng chỉ cần một cái cúi đầu liền sẽ nhìn thấy vẻ mặt của cô, những năm nhớ thương ấy lan tràn, như thác lũ sinh sôi nhấn chìm anh, một người trong bóng tối bất lực tiến về phía trước, không hề có phương hướng.
“Mục Mục, sao em lại có thể bỏ anh lại một mình… …”
Trong căn phòng trống trải, anh nghe thấy chính giọng nói của mình, trầm thấp và khàn khàn.
Tiết trời cuối thu quang đãng, ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, từng tản mây trắng trôi bềnh bồng trên bầu trời, đau đầu sau khi say rượu càng phát huy càng ác liệt, nhịn không được hừ một tiếng.
“Mục Mục, làm sao vậy?”
An Mục hoàn toàn tỉnh lại, mở mắt ra nhìn vào một đôi mắt tối đen không có chút ánh sáng, sâu thẳm như hút cả người cô vào trong đó, chưa kịp lên tiếng, tay anh đã đặt lên huyệt thái dương của cô, dịu dàng lên tiếng: “Mục Mục, có phải đau đầu hay không?”
Cô cứng người nhìn anh, xốc chăn ngồi dậy, bàn tay đặt ở huyệt thái dương của cô hơi lạnh lẽo, kề bên rất gần, chóp mũi tràn đầy hơi thở của anh, An Mục rối loạn nhịp thở, bối rối đưa tay đẩy anh ra, bước xuống giường.
Bị anh níu lại: “Mục Mục muốn đi đâu?”
An Mục gỡ từng ngón tay anh ra, cấp bách gọi thẳng tên: “Hà Mặc Dương, anh lại không thể buông tha em, giữa chúng ta vĩnh viễn cũng không có khả năng đâu.”
Bầu không khí xung quanh theo tiếng nói của cô mà rơi xuống, sau đó ngưng kết thành một lớp băng mỏng lạnh lẽo, cô không dám ở lại, càng không dám nhìn anh, mang dép lê hoảng hốt chạy vào nhà vệ sinh.
Đôi mắt Hà Mặc Dương tối đen đuổi theo bóng dáng của cô, cho đến khi biến mất hẳn, cười khổ xốc chăn bước xuống giường, vẫn là lúc ngủ tốt hơn, chỉ có khi đó cô mới không kháng cự lại anh.
An Mục thấp thỏm ngồi trên bồn cầu, cởi bỏ áo ngủ trên người, chắc cũng là do anh thay, ngẩng đầu, trong gương phản chiếu khuôn mặt vô cùng tái nhợt của một cô gái, đứng lên đi đến trước gương, vuốt ve khuôn mặt trên đó, không khác nhiều lắm so với 6 năm trước, bất quá là khuôn mặt nảy nở hơn một chút, đáy mắt u buồn hơn một chút.
Bản thân như vậy nên từ lâu đã không dám hy vọng điều gì quá xa vời.
********************************************
“Ồ, đã về rồi, nhìn vẻ mặt như Bao Công của cậu là biết lại bị từ chối.” Hà Mặc Vũ bắt chéo chân ngồi nhàn hạ trên sô pha, Hà Mặc Dương nghe vậy chưa lên tiếng, song sắc mặt sa sầm nhiều hơn, thư ký bưng cà phê bước vào, nhìn thấy lập tức chân run lên.
“Lão Ngũ, không phải kẻ làm anh này nói cậu, cậu đã từng hỏi nhóc con đó tại sao năm ấy lại bỏ đi chưa, còn nữa, Trịnh Tu Hàm, cậu khẳng định nhóc con đó thích hắn?”
Đôi mắt vốn không gợn sóng của Hà Mặc Dương thoáng giật giật, ngòi bút viết thật mạnh trên giấy, xuyên xuống mặt bàn.
Quý Tiêu Nhiên đang hát hò tiến vào bị Hà Mặc Dương vội vã đi ra ngoài đụng đến xiểng liểng, vuốt ngực nâng gọng kính trên mũi lại cho ngay ngắn, nhìn bóng dáng anh đi xa quát to: “Anh hai, nếu là phụ nữ có thai, đứa bé cũng bị anh đụng đến rớt ra ngoài.”
Hà Mặc Dương sớm đã đi vào thang máy, trong văn phòng, Hà Mặc Vũ nghe xong thì huýt sáo thật xấu xa, đánh giá cái bụng của Quý Tiêu Nhiên: “Em Quý ơi, mấy tháng rồi.”
*********************************************
Chiếc Maybach màu đen dừng lại ở bóng râm đối diện tiệm cà phê, quay cửa kính xe xuống đúng lúc có thể nhìn rõ bóng dáng của cô gái đang diễn tấu trên sân khấu, mái tóc đen buông xõa ngang thắt lưng, chỉ là một bóng lưng cũng đủ khiến anh điên cuồng, không chỗ nào là không thể uy hiếp điểm trí mạng duy nhất của Hà Mặc Dương.
Đợi đến khi ý thức được không phải là cô thì không thể, thì cô đã lên kế hoạch cao bay xa chạy cũng người đàn ông khác đến một nơi khác, ở sân bay không biết xấu hổ mà ngăn cản họ lại, nhìn thấy cô rớt nước mắt hết lần này đến lần khác cầu xin anh, từng tiếng “Anh Năm, xin lỗi” đã khắc sâu tận đáy lòng, xé ra liền đau đớn dữ dội, vết thường đã liền miệng một lần nữa lại chảy máu không ngừng.
Cô vẫn luôn im lặng, vài năm ở bên cạnh anh vẫn luôn lẳng lặng đi theo sau lưng anh, vừa quay đầu lại thì dễ dàng nhìn thấy, đợi đến khi cô thật sự rời đi, trong đầu anh ngược lại khó có thể yên tĩnh, từng tiếng “Anh Năm” khẽ rung động mỗi một tế bào thần kinh.
Nhắm mắt lại, là dáng vẻ rời đi của bọn họ, cũng là sự hoang vu sau khi thế giới của anh sụp đổ.
An Mục hết giờ làm bước ra khỏi tiệm cà phê, xa xa nhìn thấy chiếc Maybach của anh đậu ở bóng râm đối diện, cúi đầu nhìn mũi chân suy tư một hồi, lại ngẩng đầu thì anh đã chạy đến trước mặt.
Thân hình cao to, hạ xuống một bóng râm lớn trên người cô, tinh tế bao phủ cô ở bên trong, An Mục muốn lui về phía sau một bước nhưng nhìn thấy vết sẹo thật sâu trên cánh tay anh thì dừng, Hà Mặc Dương phát hiện tầm mắt của cô rơi vào trên cánh tay mình, tỉnh bơ kéo ống tay áo xuống che lại.
“Mục Mục, anh tới đón em tan tầm.”
Chiếc xe dừng trên đỉnh núi, bóng đêm dần dần dày đặc, dưới chân núi vạn nhà đã lên đèn, gió núi thổi đến, làm rối tóc, An Mục dùng dây chun buộc mái tóc tán loạn ra sau lưng, phần ngọn tóc cũng bung xõa đến thắt lưng, Hà Mặc Dương khoác áo lên người cô, mở cửa bước xuống xe.
Trong bóng đêm nồng đậm, ánh sáng đỏ của điếu thuốc lá ở đầu ngón tay lúc sáng lúc tối, sau khi đứng trước lan can liên tiếp rút ra 3 điếu, nghe được giọng của cô: “Anh Năm, đừng hút nữa.”
Dập thuốc quay đầu lại, cô khoác áo vest rộng thùng thình đứng cách đó không xa, đôi mắt còn sáng hơn bầu trời đầy sao, rọi thẳng vào chỗ sâu nhất của đáy lòng anh không hề báo trước.
“Mục Mục, có biết mấy năm em không ở đây, anh làm thế nào để trải qua không?”
An Mục theo bản nắng lắc đầu.
Ánh sáng trong đáy mắt của Hà Mặc Dương lập tức tắt ngóm: “Mục Mục, em không muốn biết sao? Nhưng anh lại muốn biết mấy năm em ở nước ngoài đã trải qua như thế nào?”
Bọn họ xa nhau chính là 6 năm, không phải 6 tháng cũng không phải 6 ngày.
Muốn tiến lên một bước để ngăn lại tiếng cười tự giễu của anh, lại phát hiện bản thân ngay cả dũng khí để tiến lên cũng không có, xoay người mở cửa lên xe, tiếng đóng cửa vẫn không vang lên, cánh tay của anh giam cô lại giữa ngực mình và thân xe, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống chuẩn xác và nhanh chóng, cô không kịp phản kháng, anh đã muốn công chiếm tòa thành, mùi thuốc lá đắng chát ở đầu lưỡi lan tràn khắp khoang miệng, pha lẫn vào mùi đặc trưng của anh, dường như trong nháy mắt xông thẳng vào đầu óc, hàm răng nhẹ nhàng ma sát với đầu lưỡi, toàn thân An Mục kịch liệt run rẩy, nụ hôn của Hà Mặc Dương thật thân thiết, hôn rất say sưa, rất nồng nàn, như ảo tưởng tốt đẹp mấy ngàn mấy vạn lần đến hôm nay rốt cục cũng thực hiện, khó có thể kiềm chế được sự hưng phấn chảy tràn khắp cơ thể, ham muốn càng nhiều.
“Mục Mục, nói cho anh biết em không yêu Trịnh Tu Hàm.” Anh ngậm cánh môi mền mại của cô mơ hồ mở miệng, ngón tay chạm vào chất lỏng ấm áp đó, tất cả nhiệt tình tróng nhát mắt nguội lạnh.
Trịnh Tu Hàm, cũng chính là người đàn ông ngang tàng trong miệng của Nguyễn Tình và An Di, chuyện năm đó đã xảy ra rồi, giờ phút này không muốn nghĩ đến nữa, thật sự là cô can tâm tình nguyện theo anh rời đi, 3 năm sống chung, là thời gian vui vẻ nhất từ trước đến nay trong cuộc đời cô, không có nhà họ An, càng không có gánh nặng là đứa con hoang hèn hạ.
“An Mục, nghĩ cái gì ngơ ngẩn vậy, bên kia có người khách yêu cầu cô đánh đàn.”
An Mục vội vàng thu lại cảm xúc, ngày hôm qua, ánh mắt âm u thâm trầm của Hà Mặc Dương làm cho cô sợ hãi tận đáy lòng, may mắn là hiện giờ cô và Trịnh Tu Hàm đã sớm tách ra, bằng không với thủ đoạn của anh, nhất định sẽ không tha thứ.
Hết giờ làm, cùng đi dạo phố với chị Quả Quả, từ lúc bắt đầu bước vào Blue, chị ấy vẫn luôn chiếu cố cô, chị ấy từng nói qua bản thân thiếu chút nữa đã lưu lạc đầu đường, là chị Trầm hiện giờ cứu chị ấy, biết ơn muốn báo đáp.
Đúng cuối tuần, trong cửa hàng đầy người nhốn nháo, cô kéo chị Quả Quả xuyên qua trong đám người, năm nay trang phục mùa thu đã sớm được trưng bày, An Mục xé thử quần áo trên người mình, là kiểu dáng của của mấy nắm trước, giặt có hơi bạc màu, cũng khó trách chị Quả Quả hết giờ làm là kéo cô đến đây.
“Mặc thử xem, màu sắc này làm tôn làn da của em lên.”
An Mục cầm quần áo bị chị ấy đẩy mạnh vào phòng thử đồ, chiếc váy ngắn dài tay màu vàng nhạt, trước ngực có đính đinh tán bằng kim loại tinh xảo, kiểu dáng bó eo, thực sự rất thích hợp với cô, đứng trước gương, người ở bên trong vóc dáng cao gầy, lộ ra cặp đùi thẳng tắp, vén tóc lên đột nhiên bị chị Quả Quả thả ra, tóc xoăn xõa trên vai, người ta nói tóc xoăn có thể làm cho phụ nữ hấp dẫn hơn, lời này không phải có không chút đạo lý.
“Thật là đẹp.”
Đầu ngón tay lưu luyến vuốt trên đinh tán kim loại, đúng là đẹp, nhưng trước mắt với tình hình kinh tế căn bản thì không chi tiêu vào quần áo trên 1000 đồng, từ giây phút đi nước ngoài, nhà họ An cắt đứt tất cả nguồn kinh tế của cô, là kiệt tác của ai thì không cần nghĩ cũng biết.
“Đi thôi.”
Chị Quả đương nhiên hiểu rõ sự chua xót trong đáy mắt cô, bản thân cũng từng đi đến bước như vậy, thậm chí còn chật vật hơn cô bây giờ, cho nên vô cùng tiếc rẻ: “Đi, chị Quả Quả mời em đi ăn nhé.”
“Ôi cha, tôi còn tưởng là ai không có mắt như vậy, con hoang, giẫm lên tôi rồi muốn đi sao.”
An Mục không ngờ lại gặp An Di ở chỗ này, kéo chị Quả Quả xoay người muốn rời đi, An Di không thèm để ý đến hình tượng muốn bẽ mặt ở nơi công cộng, không có nghĩa là cô phải hầu theo.
“An Mục, bây giờ không lau sạch sẽ cho tôi thì đừng hòng đi.”
Tuy ngày thường tính tình của An Di xấu xa, nhưng không hề không có chừng mực như vậy, cô ta hôm nay rõ ràng là một người phụ nữ đanh đá.
Đầu chân mày chau lại, giọng nói không khỏi nhắc nhở: “Buông tay cho tôi.”
Móng tay nhọn hoắc xuyên qua chiếc áo hơi mỏng đâm thẳng vào trong thịt, đau, rất đau, không khỏi dùng sức hất ra, cùng với một tiếng “bốp” An Di ôm mặt ngã xuống đất, hung dữ nhìn hai người không cam lòng, An Mục thấy chị Quả Quả thu tay lại, trong lòng càng mất bình tĩnh, cô rất rõ tính tình của An Di, đã đắc tội với cô ta thì nhất định phải nhận lại gấp 10 lần.
“Chúng ta đi thôi.” Chị Quả Quả kéo tay cô dạt người xung quanh ra để đi, bỏ lại An Di phát điên ở sau lưng.
“Anh Trịnh, buổi tối còn có một hội nghị tạm thời.” Trợ lý báo lại lại toàn bộ lộ trình, đứng nghiêm trang khuất ở một bên mở miệng, hồi lâu tầm mắt của người đàn ông mới chậm rãi tập trung lại, từ hướng vừa rồi thu hồi, trợ lý tò mò nhìn theo hướng mà anh ta vừa nhìn, người tụ tập rộn ràng nhốn nháo.
“Đi thôi.”
Tâm trạng tốt lại bị Anh Di khuấy động rối loạn, buổi tối cũng không đi ăn cơm với chị Quả Quả, một mình trở về, đêm mùa thu, gió đêm hơi lành lạnh, thổi bay u buồn vương trên mắt, cô đếm những ô vuông trên lối đi mà tiến tới.
“Nhóc con, anh chờ em ở phía trước nhé.” Bên tai bất ngờ vang lên một giọng nam trầm thấp thuần hậu, dễ nghe như tiếng đàn vi-ô-lông-xen, An Mục ngạc nhiên dừng chân lại, xoay người nhìn xung quanh, không có bóng dáng của anh, chỉ có bóng dáng cô đơn của chính mình phản chiếu lên thảm cỏ.
Chớp mắt đã nửa tháng, An Mục không gặp Hà Mặc Dương, nhưng vẫn liên tục nhìn thấy anh quyết định sách lược một cách quyết đoán trên tạp chí, trên bìa có kèm theo tấm ảnh chỉ chụp sườn mặt cương nghị của anh, hình dáng khiếp người ẩn hiện trong ánh sáng bên ngoài cửa sổ, chỉ có huân chương trước ngực là đặc biệt chói mắt.
/35
|