Ngày Anh Mãi Yêu Em

Chương 13

/16


“Đã trễ rồi, để anh đưa em về.” Anh dịu dàng nói.

Em đưa mắt nhìn anh, thoáng giật mình, trong lòng vui đến quên cả trời đất, thốt ra: “Dạ.”

“Vậy đi thôi.” Anh nhếch môi cười khẽ.

Em lâng lâng theo anh xuống cầu thang đá mài.

Anh giống như một thân sĩ, mở cửa xe cho em. Em ngồi lên xe, ngồi ở vị trí mà bình thường chỉ có bạn gái anh mới có thể ngồi.

Sau đó, anh mở cửa bên kia ngồi lên.

Xe từ từ rời khỏi Bối Lộ, chạy băng băng trên triền núi vắng vẻ ban đêm.

Em cơ hồ không dám tin hết thảy là sự thât.

Có nhiều đêm, em đã mơ ước một ngày, em có thể là người cuối cùng ngồi trên xe anh, trên đường về nhà, chỉ có anh và em, đi hoài không đến.

Em đã tưởng tượng sẽ nói rất nhiều chuyện với anh, em có thể hỏi anh những điều em tâm đắc về nghệ thuật hay kiến trúc, hoặc cũng có thể nói cho anh hay, em sắp đi học ngành Kiến trúc.

Nhưng mà, khi thời khắc ấy thật sự đến rồi, khi chỉ có anh và em, thì em lại không sao tìm ra được một lời mở đầu thật hoàn mỹ.

Vì thế, em dám nói gì, thỉnh thoảng lại dùng khóe mắt lén nhìn anh, không ngừng hy vọng anh sẽ bắt chuyện với em.

Nhưng, ánh mắt anh chưa từng đảo qua em, anh luôn đăm đăm nhìn phía trước, chuyên tâm lái xe.

Em hy vọng đường về nhà đi hoài không hết, nhưng mà, tối hôm đó, đường về lại gần hơn bao giờ hết.

Mắt thấy đã sắp đến nơi, lòng em vô cùng hoảng loạn. Em nhất định phải nói với anh điều gì đó, để anh nhớ rõ em.

Em nhất định phải nhanh chóng tìm ra đề tài.

Em vờ như lõi đời nói:

“Hạ Hạ có bạn trai mới rồi.”

Anh cười cười:

“Cô ấy lúc nào cũng đầy người theo đuổi.”

“Em từng nghĩ bọn anh sẽ kết hôn với nhau.”

Anh quay đầu nhìn em, nhịn không được bật cười.

“Anh sẽ không kết hôn. Sao phải kết hôn chứ?”

“Vì anh và người kia yêu nhau chứ sao!” Em khờ khạo đáp.

Anh lại cười thành tiếng, như thể chuyện em vừa nói ra rất nực cười vậy.

“Oscar Wilde từng nói: “Tuy người chung thủy có thể hiểu rõ được từng khía cạnh nhỏ nhặt nhất của tình yêu, nhưng chỉ có kẻ phản bội mới biết tình yêu bất hạnh đến nhường nào.” . Em từng nghe qua câu này chưa?”

Em yên lặng gật đầu, đáp:

“Bức chân dung của quỷ dữ.”

Em đã từng đọc hai câu này trong cuốn ấy.

“Thế à? Anh đã quên mình đọc được ở đâu rồi.”

“Sao anh lại không tin vào tình yêu?” Em lấy dũng khí hỏi anh.

Anh dừng xe, nhếch môi, nở nụ cười, dùng giọng phớt đời mà nói với em:

“Anh không tin tình yêu, vì anh không tin chính mình.”

Tín Sinh, giờ anh đã nhớ ra chưa?

Anh đã từng nói với một cô gái yêu anh rằng: anh không tin tình yêu, vì anh không tin tưởng chính mình.

Nhưng mà, cô ấy vẫn khăng khăng yêu anh, không biết trời cao đất rộng là gì, không biết tự lượng sức mình là gì, lúc nào cũng nhủ thầm có một ngày, cô ấy sẽ khiến anh tin vào tình yêu.

Tối hôm đó, khi về đến nhà, cô ấy tràn ngập hy vọng.

Cô ấy tựa vào cửa sổ, hạnh phúc nhìn ra ngoài.

Tuy xe anh đã rời đi rồi, song cô ấy vẫn cứ lưu luyến nhìn theo ngã tư đường im ắng.

Tối hôm sau, rồi cả tối thứ ba, thứ tư tiếp theo, cô ấy vẫn cứ tựa vào cửa sổ, tưởng tượng viễn cảnh anh như nam chính trong bộ phim điện ảnh, lái xe đi một quãng đường rất xa, chỉ vì muốn xem thử cô ấy có chờ anh ở bên cửa sổ kia không.

Cô ấy ngây thơ nghĩ, những lời tối đó của cô ấy sẽ khắc sâu vào trí nhớ anh. Tuổi trẻ thường hay phức tạp hóa mọi chuyện.

Cô ấy cũng ngốc nghếch nghĩ rằng anh cũng hơi thích cô ấy nên nửa đêm mới đưa cô ấy về, không đành lòng để cô ấy phải về một mình.

Nhưng, Tín Sinh à, anh chẳng bao giờ xuất hiện phía ngoài cửa sổ nhà em.

Em sợ hãi về sau sẽ không còn được gặp anh nữa. Anh sẽ cứ thế quên mất em.

Em phải gặp lại anh trước khi anh quên em.

Em đột nhiên nghĩ ra một cái cớ thật hoàn mỹ.

Anh chắc sẽ không quên được đêm nay chứ?

Em mang cuốn truyện đến nhà anh.

Người giúp việc già của anh mở cửa, bà ấy nói anh chưa về. Em cười với vẻ nịnh bợ bà ấy, nói với bà, em có một cuốn sách phải trả cho anh, em muốn ở đây chờ anh.

Bà ấy cho em vào nhà.

Bà ấy để em lại đó rồi đi ngủ.

Chắc đã từng có rất nhiều phụ nữ chờ anh về như thế phải không? Nên người giúp việc của anh có lẽ đã sớm quen rồi.

Đêm nay, em không rình mò bí mật của anh nữa. Em rất căng thẳng, thầm mong mau được gặp anh.

Cuốn “Bức chân dung của quỷ dữ” ấy, em luyến tiếc biết bao khi phải trả nó cho anh! Em hy vọng anh đã quên mất việc anh cho em mượn cuốn truyện ấy, để em có thể giữ nó lại.

Nhưng, chính cuốn truyện ấy lại cho em cái cớ để gặp anh, nên còn chỉ còn cách mang nó đến.

Có lẽ, khi anh gặp em, anh sẽ lại đưa em về như tối hôm đó. Có lẽ lúc này đây, nếu anh chưa quên em, anh sẽ có rất nhiều chuyện để nói với em.

Em đứng ngồi không yên chờ anh.

Đã khuya, nhưng anh chưa trở về.

Trong lúc đợi chờ, em không nhịn được suy nghĩ miên man. Em đột nhiên sợ hãi, nếu em trả cuốn truyện lại cho anh, sau này em còn biết lấy cớ gì gặp anh nữa?

Chỉ là, em cũng đâu thể mang cuốn truyện chạy về. Em muốn gặp anh, em khát vọng được nhìn thấy anh.

Em bỗng nhận ra có lẽ đây là lần cuối em được gặp anh.

Lúc này, em nhìn về phía phòng ngủ của anh, cửa phòng đóng kín. Em liếc mắt về phía phòng bếp để chắc rằng người giúp việc của anh sẽ không đột nhiên đi tới.

Em lặng lẽ đi vào phòng ngủ của anh.

Em bật đèn ngủ bên giường lên, ngồi xuống mép giường, khẽ vuốt ve tấm drap giường, lật xem mấy cuốn sách anh đặt ở đầu giường.

Em xỏ chân vào đôi dép đen anh đặt bên giường, cảm thụ hơi ấm còn vương lại của anh, trong lòng thấy thật hạnh phúc.

Nhưng làm thế vẫn chưa đủ để thỏa mãn em, em nằm lên gối của anh, tưởng tượng dáng vẻ khi ngủ của anh.

Đột nhiên khi ấy, không biết em lấy đâu ra dũng khí, em cởi hết quần áo trên người ra, trần trụi nằm trong chăn anh.

Hạ Hạ thường nói, đàn ông chẳng ai cưỡng lại được sự hấp dẫn như thế.

Cậu ấy có thể tùy tiện nằm lên giường anh, sao em lại không thể? Huống chi cái mà em có, cậu ấy đâu còn nữa.

Em có một tấm thân trong sạch, chưa từng bị gã đàn ông nào chạm vào.

Em tắt ngọn đèn nhỏ ở bên giường đi, trùm kín chăn, chỉ lộ ra hai cánh tay trần trụi, nằm trên giường chờ anh.

Cho dù đây là đêm cuối cùng, em cũng không hối hận.

Em chờ anh trong bóng đêm, mỗi phút trôi qua đều dài như một ngày.

Rốt cuộc khi nào anh mới về?

Cuối cùng em cũng nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.

Tim em nhất thời đập loạn như trống bỏi.

Từ phòng ngủ nhìn ra, em không cách nào thấy được những gì diễn ra ở cửa chính.

Em không thấy được mặt anh, nhưng em biết anh đã về.

Em nghe được tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.

Em nghe được những bước chân khẽ khàng của anh.

Em nghe được tiếng anh ngồi vào chiếc sô pha kia, thở dài sảng khoái.

Tiếp theo, em nghe được tiếng anh lật báo loạt xoạt.

Sau đó, hết thảy chìm vào yên lặng.

Em nghe được tiếng bước chân anh đi về phía phòng ngủ, từng bước từng bước đến gần em hơn.

Em nhắm mắt lại, toàn thân run lên, bỏ rơi sĩ diện chờ anh.

Anh bước vào, ngồi bên giường, với tay bật đèn ngủ.

Trong nháy mắt ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt em, cả của anh nữa.

Khuôn mặt em run rẩy ngóng nhìn anh.

Giây đó, anh bất động.

Trên mặt anh không hề có biểu cảm như em chờ mong. Phút chốc anh đứng lên, lạnh lùng hỏi em:

“Cô ở trong này làm gì?”

Sống mũi em cay cay, em cắn môi không biết trả lời thế nào.

Đột nhiên, em cảm thấy thực xấu hổ.

Anh cầm lấy quần áo bên giường đưa cho em, quay mặt sang chỗ khác, nói:

“Cô lập tức mặc quần áo vào rồi về đi! Mau lên!”

Nước mắt em rốt cuộc không nhịn được trào ra, em ngồi co quắp trên giường, không ngừng khóc, cầu xin lòng thương hại của anh.

Anh lại giận dữ nói:

“Nếu cô không đi, tôi sẽ ném cô ra ngoài!”

Cho tới bây giờ em chưa từng gánh chịu nhục nhã như vậy.

Em vội vàng mặc quần áo vào, vừa khóc vừa lao ra khỏi nhà anh.

Em chạy xuống lầu, không quay đầu lại chạy xuống triền núi im ắng.

Được về nhà sao dài đến thế, như thể đi ba mươi năm vẫn chưa hết.

Tín Sinh, chuyện đêm đó em chưa từng kể với ai, rất nhiều năm qua, nó luôn là ký ức cay đắng nhất trong em.

Ngay cả khi quen Đỗ Lâm, em cũng không nói.


/16

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status