Đêm, vẫn còn kéo dài, gió vẫn còn tiếp tuc thổi mãi, mặc dù đang là mùa hè nóng nực, nhưng gió biển thổi vào, lại khiến cho người ta cảm thấy có một chút lạnh lẽo. Từ phía sau truyền đến một cỗ cảm giác rất âm áp, ngay sau đó, cánh tay nổi rõ khớp xương, vòng qua cổ của nàng, giúp nàng khoác thêm một chiếc áo choàng màu đỏ tía, động tác hết sức dịu dàng.
"Cám ơn, nhưng còn ngươi thì sao?" Khóe miệng nhếch lên, nhìn lại y phục của hắn cũng rất phong phanh.
Khẽ lắc đầu: "Ta đã quen rồi!" Chỉ một câu nói nhưng lại có thể bộc lộ tất cả cảm giác tang thương, cảm giác bất đắc dĩ.
"Ảnh Vương các ngươi, đều nhất định phải sống cô độc hay sao?" Một người, phải trải qua hàng vạn năm không buồn không vui, không có tình cảm không có yêu thương, có thể bất lão bất tử ( không già không chết ) thì như thế nào, ngàn năm cô độc vạn năm chờ đợi, nỗi bi thương trong đó, không người nào có thể hiểu được.
Mỉm cười chua sót: "Ha ha ha, bất lão bất tử, đó là điều mà bao nhiêu người trên đời cầu còn không được." Nhưng mà đáng tiếc chính là, thứ ngươi muốn thì không chiếm được, thứ ngươi lấy được lại là thứ mà ngươi không muốn.
Đêm nay, dường như thật sự rất dài, hai người cũng đã hàn huyên thật lâu thật lâu, nhưng dường như cũng rất ngắn ngủi, ngày ngắn ngủi, đã bắt đầu dần chiếu sáng.
Liên tục nói hết những tâm sự đã bị đè nén trong lòng suốt mấy chục vạn năm qua, lần lượt nói ra từng chuyện, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm như vậy, xoay người lại nhìn người đang say mê lắng nghe, có phải là nàng đang cau mày hay không: "Ngươi có phải là đang cảm thấy chúng ta rất hèn hạ hay không, có phải sẽ vì vậy mà ••••••" không muốn làm bằng hữu với hắn nữa hay không!
Lấy lại tinh thần, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hắn đang lo lắng, chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn yên lặng không nói, thản nhiên giơ tay lên vuốt nhẹ đỉnh lông mày đang nhíu chặt của hắn.
"Sẽ không, những thứ kia đều không phải là do ngươi có thể quyết định, vì sinh tồn, mỗi người cũng đều là vì sinh tồn mà thôi. Cái thế giới này, vốn dĩ chính là cá lớn nuốt cá bé, không có đúng sai, không có hèn hạ, cũng không có cao thượng!" Lăng Tuyệt Trần lắc đầu, kiếp trước, nàng cũng không vì sinh tồn, mà giết nhiều người như vậy: "Muốn mình còn sống, nhất định phải diệt trừ tất cả nguy hiểm đối với mình, cho dù không chừa thủ đoạn nào!" Nàng cho tới bây giờ cũng không phải là người cao thượng, nàng căm ghét sự hèn hạ, có thể rất vô sỉ, chỉ là vì đảm bảo mạng sống của bản thân. Không có người nào là hèn hạ cả, đây chỉ là vì sinh tồn của bản thân mà thôi. Không có ai là luôn cao thượng, không phải là bởi vì hắn không hèn hạ, mà là bởi vì có người hèn hạ, nên hắn liền tỏ ra cao thượng. Cho nên, chuyện gì cũng đều có mối quan hệ tương đối, có chính thì phải có tà.
Muốn mình còn sống, nhất định phải diệt trừ tất cả nguy hiểm đối với mình, cho dù không chừa thủ đoạn nào!
Một câu nói này, không ngừng luẩn quẩn ở ngay bên cạnh lỗ tai của hắn, đáy lòng căng thẳng, không nhịn được vươn cánh tay ra, kéo thân thể nhỏ nhắn của nàng vào trong ngực, ôm nàng thật chặt, cằm hắn chống lên đỉnh đầu của nàng, khẽ nhắm mắt lại liền ngửi được hương thơm dịu nhẹ trên tóc nàng.
Thân thể Lăng Tuyệt Trần lập tức cứng ngắc, chớp chớp mắt, hai tay chống ở trước ngực của hắn, có chút khó chịu khẽ cử động muốn thoát ra.
"Đừng động, để cho ta ôm một lát là đủ rồi, một lát thôi là đủ rồi."
Hô hấp ấm áp từ trên đỉnh đầu của nàng truyền đến, thanh âm hết sức thống khổ kia khiến cho nàng buông cánh tay xuống, chậm rãi rơi xuống ôm ngang hông hắn, đầu nhẹ nhàng tựa vào trước ngực của hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh của hắn. Có lẽ đây chính là cách để hai người bị thương an ủi lẫn nhau, vừa là an ủi đối phương, cũng vừa là tìm kiếm sự an ủi. ( TLT: Tỷ còn chưa từng ôm Sở ca của em như thế đâu nhá! Em hận! Em hận! Tội nghiệp Sở ca của em )
Cảm xúc trong lòng dâng cao, khiến cho hắn cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống có lẽ cũng rất tốt đẹp. Mượn lời nói của nàng thì chính là ..., cuộc sống có được một tri kỷ, cũng đủ rồi!
"Cám ơn ngươi, Tuyệt Trần!" Sau một lúc lâu, buông nàng ở trong ngực ra, đối diện với đôi mắt trong suốt như nước của nàng, nở nụ cười thoải mái.
Chậm rãi lắc đầu, kéo mấy sợi tóc dính vào gương mặt để ra sau tai: "Ngươi cũng quá khách khí với ta rồi." Cố gắng tỏ vẻ ung dung thoải mái để che giấu sự khẩn trương vừa rồi của mình.
Nhìn về phương xa đã bắt đầu hửng sáng, cười nhạt lắc đầu, lúc hắn ôm nàng thật ra cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần là ôm một người bạn tri kỷ mà thôi.
Hai người lần lượt quay lại ngồi xuống bên cạnh bàn, hào phóng giúp hai người rót đầy một ly rượu, nâng lên trước mặt: "Vũ Cô, được quen biết với huynh, ta thật sự rất cao hứng, để ăn mừng huynh trở thành lam nhan tri kỷ của Lăng Tuyệt Trần ta, chúng ta không say không về!"
"Tốt, vì Lăng Tuyệt Trần ngươi trở thành hồng nhan tri kỷ của Tiêu Vũ Cô ta, chúng ta không say không về!" Cười lớn gật đầu, giơ ly rượu lên: "Uống!" Nàng cũng chính là bằng hữu duy nhất của hắn!
Ly rượu chạm vào nhau, hai người cũng uống một hơi cạn sạch, giơ ly rượu rỗng của mình lên, bốn mắt nhìn nhau, chỉ hận là gặp nhau quá trễ.
"Thêm một ly nữa, nâng ly mời trăng sáng, hai người cùng đối ẩm! Mặc dù trăng đã lặn." Khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp đã khẽ ửng hồng, ánh mắt cũng trở nên mơ mơ màng màng.
"Tốt, uống!"
Tiếng ly rượu chạm vào nhau vừa vang lên, hai người đồng thời hào phóng uống một hơi cạn sạch.
Một ly rồi lại một ly, cho dù đây chỉ là rượu trái cây, mùi rượu trong đó rất nhạt, nhưng uống nhiều như vậy, trên mặt của hai người cũng không tránh được hiện lên hai mảng đỏ ửng.
Một ngày này, cả cung điện yên tĩnh, chỉ quanh quẩn thanh âm của hai người.
"Tuyệt Trần, lúc này cảnh này, muội hẳn là nên hát thêm một khúc nữa!" Nhìn vào ánh mắt mơ màng của nàng, say rồi sao? Không, đều nói lúc người ta say rượu thì thần trí là tỉnh táo nhất, chỉ là có đôi lúc không chịu bị khống chế mà thôi.
Nên hát thêm một khúc? Hát một khúc•••••• ánh mắt rũ xuống, giống như nhớ tới điều gì đó, nhưng chỉ là chợt lóe qua mà thôi, nàng muốn nhào tới bắt lấy nhưng không được, lắc lắc đầu: "Được, vì mối tri kỷ của chúng ta, một khúc, một khúc gì mới tốt đây." Cau mày suy tư.
Lúc này, trong đầu nàng, không nhịn được liền nghĩ tới ngày đó, hắn hướng về phía nàng nói: chúng ta đã nói rồi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ.
Rượu không say nhưng là mỗi người tự say, không nhịn được khẽ hé đôi môi đỏ mọng:
Được không
Câu nói đầu tiên nghẹn lại ở cổ họng
Khi thành thị hóa thành muôn vàn ảo ảnh
Chúng ta, giống như ngăn thành tất cả vũ trụ
Gặp lại cũng hóa thành hư không
Thanh âm khêu gợi của nam tử giống như gần sát bên tai: ‘ nếu như có kiếp sau, xin ngươi hãy đồng ý với ta, không cần tiếp tục trốn tránh, được không? ’ nước mắt không tự chủ lướt qua khóe mắt, nhưng mà, Dạ, tại sao ta có kiếp sau nhưng ngươi lại không có! Chúng ta đã cùng nhau ước hẹn rồi mà, bây giờ phải thực hiện như thế nào đây. Tình cảm cách một đời, trong một khắc kia hoàn toàn trở thành quá khứ, mà quá khứ thì không thể quay lại.
Từ lúc nàng mở miệng hát câu thứ nhất, hắn chỉ có thể ngây người sững sờ nhìn về phương xa, khúc nhạc này •••••• khiến cho hắn nhớ lại một chuyện, nếu hắn nhớ không lầm…
Chúng ta đã nói tuyệt đối sẽ không buông tay nhau ra
Nhưng hiện thực đã chứng minh chỉ có yêu thôi còn chưa đủ
Đi tới giao lộ chia thành nhiều ngã rẽ
Ngươi phía bên trái ta hướng bên phải
Chúng ta đều quật cường chưa từng quay đầu lại
Chúng ta đã nói cho dù có xa cách thì vẫn mãi là bằng hữu
Thời gian đã chứng minh chúng ta từ nay về sau không thể nào chào hỏi nhau được nữa
Lúc đối mặt sống chết, mười ngón tay của hai người đan vào nhau thật chặt, đã nói vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay nhau ra. Nhưng mà, cái vĩnh viễn kia tại sao lại ngắn như vậy, vĩnh viễn bất quá cũng chỉ là trong một nháy mắt kia mà thôi ••••••
Tình cờ gặp lại nhau giữa dòng người
Ngươi bỗng trở nên nhỏ bé như vậy
Ta vẫn còn đắm chìm trong đôi mắt của ngươi ••••••
Lần đầu tiên tới cái dị thế này, ngay tại thời điểm nàng trọng sinh sống lại trên đài tỷ võ, một bóng dáng màu đỏ rực rỡ chói mắt như vậy, lười biếng nhìn nàng: ‘ Lăng tiểu thư cần gì phải đuổi tận giết tuyệt. ’ tròng mắt lạnh lẽo như vậy, giọng nói xa lạ như vậy, gương mặt giống như đã từng quen biết kia, khiến cho nàng không nhịn được mà đắm chìm trong đó.
Chúng ta đã nói sẽ cùng nhau già đi cùng nhau nhìn nước chảy đá mòn
Có thể nào trở thành một người khác
Một lần nữa đi tới giao lộ chia thành nhiều ngã rẽ
Ngươi phía bên trái ta hướng bên phải
Chúng ta đều cố chấp chưa từng quay đầu lại
Bên trong khối gương đồng Âm Dương kia, lời của hắn nói: ‘ Xin ngươi nhất định phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, cùng với tình yêu của ta, nhất định phải hạnh phúc, không nên quá cố chấp, cũng không cần lo lắng, chỉ cần gương đồng Âm Dương còn toàn vẹn, thì đoạn hội thoại này, hình ảnh này sẽ vĩnh viễn tồn tại, ta cũng có thể dừng lại ở trong chớp mắt này, vĩnh viễn nhìn ngươi. ’ nhưng mà, tại sao ngay cả hy vọng cuối cùng này cũng bị đập tan một cách tàn nhẫn như vậy, yêu cầu của nàng thật ra cũng chỉ đơn giản như vậy, chỉ hi vọng ở cái thế giới xa lạ này, còn có thể gặp lại hắn •••••• hắn đã rời đi, rời đi một cách triệt để như vậy, lưu lại nàng, dứt khoát lưu lại như vậy.
Chúng ta đã nói sau này sẽ vĩnh viễn ở bên nhau
Tình yêu sẽ tồn tại, khi thời gian liên tiếp lui lại phía sau
Lần sau nếu như tình cờ gặp gỡ
Ngươi đừng tiếp tục nhỏ bé như vậy
Ta muốn tiếp tục đắm chìm trong đôi mắt của ngươi
Nhưng mà, không còn có sau này, chúng ta không bao giờ có thể … gặp lại nữa, tình yêu của chúng ta, cũng giống như lời bài hát này, chỉ có thể tồn tại khi thời gian liên tiếp lui lại phía sau. Nếu như thời gian có thể trở lại, nếu như có thể quay ngược lại, thật là tốt biết bao, nhưng mà, không có nếu như. Một bóng dáng màu đỏ rực rỡ chói mắt kia, đã giúp nàng ngăn cản nguy hiểm rất nhiều lần, đó là ngươi sao? Ngươi nói cho ta biết, đó là ngươi sao? Ta cũng không thể, tiếp tục quan tâm, quan tâm ngươi như vậy nữa rồi.
Hát rồi lại hát, không biết bao nhiêu lần, nước mắt vô tình chảy xuống, cứ như vậy tùy ý chảy khắp khuôn mặt nàng, đây là lần đầu tiên nàng thoải mái khóc không cần phải kiêng dè gì cả. Ở trước mặt hắn, nàng có thể yếu đuối, bởi vì hắn là lam nhan tri kỷ của nàng, cho nên sẽ không tính toán, sẽ không ngấm ngầm mưu tính hại nàng.
Tiêu Vũ Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó, uống hết ly này tới ly khác. Khóc đi, khóc đi, khóc ra rồi sẽ tốt hơn rất nhiều, tính tình nàng rất quật cường luôn đè nén cảm xúc, chắc hẳn cũng đã đè nén lâu lắm rồi. Nhìn nước mắt trong hốc mắt của nàng không ngừng rơi xuống, ánh mắt hắn khẽ lóe lên, cuối cùng vẫn đứng dậy bước tới ngồi xuống bên cạnh nàng, giơ cánh tay lên vỗ nhẹ sau lưng của nàng.
Cử động này cũng giống như một chiếc thuyền gỗ đang trôi nổi trên mặt biển, bỗng thấy được đất liền đã mong đợi từ rất lâu, liền không chút do dự tiến lại gần phía trước.
Xoay người, tựa vào bờ vai của hắn: "Vũ Cô, cám ơn huynh!"
Tiêu Vũ Cô lắc đầu, chỉ là hai tay nắm thật chặt bả vai của nàng, rất nhiều chuyện, chỉ cần nàng suy nghĩ cẩn thận một chút thì sẽ biết, chỉ là, trong lòng nàng sợ hãi, đôi mắt của nàng bị che kín, không để cho nàng có đủ dũng khí để tin tưởng.
"Hắn, đối với muội mà nói rất quan trọng sao." Giọng nói khàn khàn, hỏi nhưng đồng thời cũng là khẳng định, bộ dạng này của nàng thật sự là khiến cho hắn rất đau lòng.
Khóe miệng hơi cong lên, khẽ gật đầu: "Chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau cố gắng, cùng nhau đối mặt với tất cả nguy hiểm, cùng nhau đón nhận sinh tử, tình cảm rất lớn, vượt lên hết tất cả mọi thứ." Tình cảm kia căn bản là không có gì có thể so sánh, mặc dù đã biến thành sương khói kỳ ảo.
"Thật ra thì, cái thế giới này vẫn còn có rất nhiều người, đáng để muội tin tưởng!" Ánh mắt Tiêu Vũ Cô trở nên xa xăm, khẽ thở dài một cái. Nàng sống như vậy, sẽ rất mệt mỏi.
"Tin tưởng ư? Ta chỉ tin tưởng chính mình mà thôii!" Lăng Tuyệt Trần mỉm cười tự giễu cợt, xoay người chăm chú nhìn hắn: "Nhưng mà, huynh là ngoại lệ." Những lời này là thật, nàng nói đều là thật.
Là ngoại lệ sao? Nhưng mà ngươi có biết, rất nhiều chuyện, đều là do ngoại lệ mà xuất hiện.
"Ngươi biết Nguyệt Ma Giáo không?" Tiêu Vũ Cô nhìn ánh mặt nghi hoặc của nàng: "Thật ra thì, hắn cũng là một người rất đáng thương, chẳng qua là, làm chuyện sai lầm quá nhiều, nên liền trở thành ác ma!"
Lăng Tuyệt Trần cũng không phản đối, dù sao thì mỗi người cũng đều sẽ có một ít chuyện xưa của riêng mình.
"Nhắc tới chuyện đã xảy ra từ rất lâu trước đây, một năm kia ••••••"
"Cám ơn, nhưng còn ngươi thì sao?" Khóe miệng nhếch lên, nhìn lại y phục của hắn cũng rất phong phanh.
Khẽ lắc đầu: "Ta đã quen rồi!" Chỉ một câu nói nhưng lại có thể bộc lộ tất cả cảm giác tang thương, cảm giác bất đắc dĩ.
"Ảnh Vương các ngươi, đều nhất định phải sống cô độc hay sao?" Một người, phải trải qua hàng vạn năm không buồn không vui, không có tình cảm không có yêu thương, có thể bất lão bất tử ( không già không chết ) thì như thế nào, ngàn năm cô độc vạn năm chờ đợi, nỗi bi thương trong đó, không người nào có thể hiểu được.
Mỉm cười chua sót: "Ha ha ha, bất lão bất tử, đó là điều mà bao nhiêu người trên đời cầu còn không được." Nhưng mà đáng tiếc chính là, thứ ngươi muốn thì không chiếm được, thứ ngươi lấy được lại là thứ mà ngươi không muốn.
Đêm nay, dường như thật sự rất dài, hai người cũng đã hàn huyên thật lâu thật lâu, nhưng dường như cũng rất ngắn ngủi, ngày ngắn ngủi, đã bắt đầu dần chiếu sáng.
Liên tục nói hết những tâm sự đã bị đè nén trong lòng suốt mấy chục vạn năm qua, lần lượt nói ra từng chuyện, lần đầu tiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm như vậy, xoay người lại nhìn người đang say mê lắng nghe, có phải là nàng đang cau mày hay không: "Ngươi có phải là đang cảm thấy chúng ta rất hèn hạ hay không, có phải sẽ vì vậy mà ••••••" không muốn làm bằng hữu với hắn nữa hay không!
Lấy lại tinh thần, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hắn đang lo lắng, chậm rãi đứng dậy, đi tới bên cạnh hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn yên lặng không nói, thản nhiên giơ tay lên vuốt nhẹ đỉnh lông mày đang nhíu chặt của hắn.
"Sẽ không, những thứ kia đều không phải là do ngươi có thể quyết định, vì sinh tồn, mỗi người cũng đều là vì sinh tồn mà thôi. Cái thế giới này, vốn dĩ chính là cá lớn nuốt cá bé, không có đúng sai, không có hèn hạ, cũng không có cao thượng!" Lăng Tuyệt Trần lắc đầu, kiếp trước, nàng cũng không vì sinh tồn, mà giết nhiều người như vậy: "Muốn mình còn sống, nhất định phải diệt trừ tất cả nguy hiểm đối với mình, cho dù không chừa thủ đoạn nào!" Nàng cho tới bây giờ cũng không phải là người cao thượng, nàng căm ghét sự hèn hạ, có thể rất vô sỉ, chỉ là vì đảm bảo mạng sống của bản thân. Không có người nào là hèn hạ cả, đây chỉ là vì sinh tồn của bản thân mà thôi. Không có ai là luôn cao thượng, không phải là bởi vì hắn không hèn hạ, mà là bởi vì có người hèn hạ, nên hắn liền tỏ ra cao thượng. Cho nên, chuyện gì cũng đều có mối quan hệ tương đối, có chính thì phải có tà.
Muốn mình còn sống, nhất định phải diệt trừ tất cả nguy hiểm đối với mình, cho dù không chừa thủ đoạn nào!
Một câu nói này, không ngừng luẩn quẩn ở ngay bên cạnh lỗ tai của hắn, đáy lòng căng thẳng, không nhịn được vươn cánh tay ra, kéo thân thể nhỏ nhắn của nàng vào trong ngực, ôm nàng thật chặt, cằm hắn chống lên đỉnh đầu của nàng, khẽ nhắm mắt lại liền ngửi được hương thơm dịu nhẹ trên tóc nàng.
Thân thể Lăng Tuyệt Trần lập tức cứng ngắc, chớp chớp mắt, hai tay chống ở trước ngực của hắn, có chút khó chịu khẽ cử động muốn thoát ra.
"Đừng động, để cho ta ôm một lát là đủ rồi, một lát thôi là đủ rồi."
Hô hấp ấm áp từ trên đỉnh đầu của nàng truyền đến, thanh âm hết sức thống khổ kia khiến cho nàng buông cánh tay xuống, chậm rãi rơi xuống ôm ngang hông hắn, đầu nhẹ nhàng tựa vào trước ngực của hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh của hắn. Có lẽ đây chính là cách để hai người bị thương an ủi lẫn nhau, vừa là an ủi đối phương, cũng vừa là tìm kiếm sự an ủi. ( TLT: Tỷ còn chưa từng ôm Sở ca của em như thế đâu nhá! Em hận! Em hận! Tội nghiệp Sở ca của em )
Cảm xúc trong lòng dâng cao, khiến cho hắn cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, lần đầu tiên cảm thấy cuộc sống có lẽ cũng rất tốt đẹp. Mượn lời nói của nàng thì chính là ..., cuộc sống có được một tri kỷ, cũng đủ rồi!
"Cám ơn ngươi, Tuyệt Trần!" Sau một lúc lâu, buông nàng ở trong ngực ra, đối diện với đôi mắt trong suốt như nước của nàng, nở nụ cười thoải mái.
Chậm rãi lắc đầu, kéo mấy sợi tóc dính vào gương mặt để ra sau tai: "Ngươi cũng quá khách khí với ta rồi." Cố gắng tỏ vẻ ung dung thoải mái để che giấu sự khẩn trương vừa rồi của mình.
Nhìn về phương xa đã bắt đầu hửng sáng, cười nhạt lắc đầu, lúc hắn ôm nàng thật ra cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần là ôm một người bạn tri kỷ mà thôi.
Hai người lần lượt quay lại ngồi xuống bên cạnh bàn, hào phóng giúp hai người rót đầy một ly rượu, nâng lên trước mặt: "Vũ Cô, được quen biết với huynh, ta thật sự rất cao hứng, để ăn mừng huynh trở thành lam nhan tri kỷ của Lăng Tuyệt Trần ta, chúng ta không say không về!"
"Tốt, vì Lăng Tuyệt Trần ngươi trở thành hồng nhan tri kỷ của Tiêu Vũ Cô ta, chúng ta không say không về!" Cười lớn gật đầu, giơ ly rượu lên: "Uống!" Nàng cũng chính là bằng hữu duy nhất của hắn!
Ly rượu chạm vào nhau, hai người cũng uống một hơi cạn sạch, giơ ly rượu rỗng của mình lên, bốn mắt nhìn nhau, chỉ hận là gặp nhau quá trễ.
"Thêm một ly nữa, nâng ly mời trăng sáng, hai người cùng đối ẩm! Mặc dù trăng đã lặn." Khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp đã khẽ ửng hồng, ánh mắt cũng trở nên mơ mơ màng màng.
"Tốt, uống!"
Tiếng ly rượu chạm vào nhau vừa vang lên, hai người đồng thời hào phóng uống một hơi cạn sạch.
Một ly rồi lại một ly, cho dù đây chỉ là rượu trái cây, mùi rượu trong đó rất nhạt, nhưng uống nhiều như vậy, trên mặt của hai người cũng không tránh được hiện lên hai mảng đỏ ửng.
Một ngày này, cả cung điện yên tĩnh, chỉ quanh quẩn thanh âm của hai người.
"Tuyệt Trần, lúc này cảnh này, muội hẳn là nên hát thêm một khúc nữa!" Nhìn vào ánh mắt mơ màng của nàng, say rồi sao? Không, đều nói lúc người ta say rượu thì thần trí là tỉnh táo nhất, chỉ là có đôi lúc không chịu bị khống chế mà thôi.
Nên hát thêm một khúc? Hát một khúc•••••• ánh mắt rũ xuống, giống như nhớ tới điều gì đó, nhưng chỉ là chợt lóe qua mà thôi, nàng muốn nhào tới bắt lấy nhưng không được, lắc lắc đầu: "Được, vì mối tri kỷ của chúng ta, một khúc, một khúc gì mới tốt đây." Cau mày suy tư.
Lúc này, trong đầu nàng, không nhịn được liền nghĩ tới ngày đó, hắn hướng về phía nàng nói: chúng ta đã nói rồi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ.
Rượu không say nhưng là mỗi người tự say, không nhịn được khẽ hé đôi môi đỏ mọng:
Được không
Câu nói đầu tiên nghẹn lại ở cổ họng
Khi thành thị hóa thành muôn vàn ảo ảnh
Chúng ta, giống như ngăn thành tất cả vũ trụ
Gặp lại cũng hóa thành hư không
Thanh âm khêu gợi của nam tử giống như gần sát bên tai: ‘ nếu như có kiếp sau, xin ngươi hãy đồng ý với ta, không cần tiếp tục trốn tránh, được không? ’ nước mắt không tự chủ lướt qua khóe mắt, nhưng mà, Dạ, tại sao ta có kiếp sau nhưng ngươi lại không có! Chúng ta đã cùng nhau ước hẹn rồi mà, bây giờ phải thực hiện như thế nào đây. Tình cảm cách một đời, trong một khắc kia hoàn toàn trở thành quá khứ, mà quá khứ thì không thể quay lại.
Từ lúc nàng mở miệng hát câu thứ nhất, hắn chỉ có thể ngây người sững sờ nhìn về phương xa, khúc nhạc này •••••• khiến cho hắn nhớ lại một chuyện, nếu hắn nhớ không lầm…
Chúng ta đã nói tuyệt đối sẽ không buông tay nhau ra
Nhưng hiện thực đã chứng minh chỉ có yêu thôi còn chưa đủ
Đi tới giao lộ chia thành nhiều ngã rẽ
Ngươi phía bên trái ta hướng bên phải
Chúng ta đều quật cường chưa từng quay đầu lại
Chúng ta đã nói cho dù có xa cách thì vẫn mãi là bằng hữu
Thời gian đã chứng minh chúng ta từ nay về sau không thể nào chào hỏi nhau được nữa
Lúc đối mặt sống chết, mười ngón tay của hai người đan vào nhau thật chặt, đã nói vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay nhau ra. Nhưng mà, cái vĩnh viễn kia tại sao lại ngắn như vậy, vĩnh viễn bất quá cũng chỉ là trong một nháy mắt kia mà thôi ••••••
Tình cờ gặp lại nhau giữa dòng người
Ngươi bỗng trở nên nhỏ bé như vậy
Ta vẫn còn đắm chìm trong đôi mắt của ngươi ••••••
Lần đầu tiên tới cái dị thế này, ngay tại thời điểm nàng trọng sinh sống lại trên đài tỷ võ, một bóng dáng màu đỏ rực rỡ chói mắt như vậy, lười biếng nhìn nàng: ‘ Lăng tiểu thư cần gì phải đuổi tận giết tuyệt. ’ tròng mắt lạnh lẽo như vậy, giọng nói xa lạ như vậy, gương mặt giống như đã từng quen biết kia, khiến cho nàng không nhịn được mà đắm chìm trong đó.
Chúng ta đã nói sẽ cùng nhau già đi cùng nhau nhìn nước chảy đá mòn
Có thể nào trở thành một người khác
Một lần nữa đi tới giao lộ chia thành nhiều ngã rẽ
Ngươi phía bên trái ta hướng bên phải
Chúng ta đều cố chấp chưa từng quay đầu lại
Bên trong khối gương đồng Âm Dương kia, lời của hắn nói: ‘ Xin ngươi nhất định phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, cùng với tình yêu của ta, nhất định phải hạnh phúc, không nên quá cố chấp, cũng không cần lo lắng, chỉ cần gương đồng Âm Dương còn toàn vẹn, thì đoạn hội thoại này, hình ảnh này sẽ vĩnh viễn tồn tại, ta cũng có thể dừng lại ở trong chớp mắt này, vĩnh viễn nhìn ngươi. ’ nhưng mà, tại sao ngay cả hy vọng cuối cùng này cũng bị đập tan một cách tàn nhẫn như vậy, yêu cầu của nàng thật ra cũng chỉ đơn giản như vậy, chỉ hi vọng ở cái thế giới xa lạ này, còn có thể gặp lại hắn •••••• hắn đã rời đi, rời đi một cách triệt để như vậy, lưu lại nàng, dứt khoát lưu lại như vậy.
Chúng ta đã nói sau này sẽ vĩnh viễn ở bên nhau
Tình yêu sẽ tồn tại, khi thời gian liên tiếp lui lại phía sau
Lần sau nếu như tình cờ gặp gỡ
Ngươi đừng tiếp tục nhỏ bé như vậy
Ta muốn tiếp tục đắm chìm trong đôi mắt của ngươi
Nhưng mà, không còn có sau này, chúng ta không bao giờ có thể … gặp lại nữa, tình yêu của chúng ta, cũng giống như lời bài hát này, chỉ có thể tồn tại khi thời gian liên tiếp lui lại phía sau. Nếu như thời gian có thể trở lại, nếu như có thể quay ngược lại, thật là tốt biết bao, nhưng mà, không có nếu như. Một bóng dáng màu đỏ rực rỡ chói mắt kia, đã giúp nàng ngăn cản nguy hiểm rất nhiều lần, đó là ngươi sao? Ngươi nói cho ta biết, đó là ngươi sao? Ta cũng không thể, tiếp tục quan tâm, quan tâm ngươi như vậy nữa rồi.
Hát rồi lại hát, không biết bao nhiêu lần, nước mắt vô tình chảy xuống, cứ như vậy tùy ý chảy khắp khuôn mặt nàng, đây là lần đầu tiên nàng thoải mái khóc không cần phải kiêng dè gì cả. Ở trước mặt hắn, nàng có thể yếu đuối, bởi vì hắn là lam nhan tri kỷ của nàng, cho nên sẽ không tính toán, sẽ không ngấm ngầm mưu tính hại nàng.
Tiêu Vũ Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó, uống hết ly này tới ly khác. Khóc đi, khóc đi, khóc ra rồi sẽ tốt hơn rất nhiều, tính tình nàng rất quật cường luôn đè nén cảm xúc, chắc hẳn cũng đã đè nén lâu lắm rồi. Nhìn nước mắt trong hốc mắt của nàng không ngừng rơi xuống, ánh mắt hắn khẽ lóe lên, cuối cùng vẫn đứng dậy bước tới ngồi xuống bên cạnh nàng, giơ cánh tay lên vỗ nhẹ sau lưng của nàng.
Cử động này cũng giống như một chiếc thuyền gỗ đang trôi nổi trên mặt biển, bỗng thấy được đất liền đã mong đợi từ rất lâu, liền không chút do dự tiến lại gần phía trước.
Xoay người, tựa vào bờ vai của hắn: "Vũ Cô, cám ơn huynh!"
Tiêu Vũ Cô lắc đầu, chỉ là hai tay nắm thật chặt bả vai của nàng, rất nhiều chuyện, chỉ cần nàng suy nghĩ cẩn thận một chút thì sẽ biết, chỉ là, trong lòng nàng sợ hãi, đôi mắt của nàng bị che kín, không để cho nàng có đủ dũng khí để tin tưởng.
"Hắn, đối với muội mà nói rất quan trọng sao." Giọng nói khàn khàn, hỏi nhưng đồng thời cũng là khẳng định, bộ dạng này của nàng thật sự là khiến cho hắn rất đau lòng.
Khóe miệng hơi cong lên, khẽ gật đầu: "Chúng ta cùng nhau lớn lên, cùng nhau cố gắng, cùng nhau đối mặt với tất cả nguy hiểm, cùng nhau đón nhận sinh tử, tình cảm rất lớn, vượt lên hết tất cả mọi thứ." Tình cảm kia căn bản là không có gì có thể so sánh, mặc dù đã biến thành sương khói kỳ ảo.
"Thật ra thì, cái thế giới này vẫn còn có rất nhiều người, đáng để muội tin tưởng!" Ánh mắt Tiêu Vũ Cô trở nên xa xăm, khẽ thở dài một cái. Nàng sống như vậy, sẽ rất mệt mỏi.
"Tin tưởng ư? Ta chỉ tin tưởng chính mình mà thôii!" Lăng Tuyệt Trần mỉm cười tự giễu cợt, xoay người chăm chú nhìn hắn: "Nhưng mà, huynh là ngoại lệ." Những lời này là thật, nàng nói đều là thật.
Là ngoại lệ sao? Nhưng mà ngươi có biết, rất nhiều chuyện, đều là do ngoại lệ mà xuất hiện.
"Ngươi biết Nguyệt Ma Giáo không?" Tiêu Vũ Cô nhìn ánh mặt nghi hoặc của nàng: "Thật ra thì, hắn cũng là một người rất đáng thương, chẳng qua là, làm chuyện sai lầm quá nhiều, nên liền trở thành ác ma!"
Lăng Tuyệt Trần cũng không phản đối, dù sao thì mỗi người cũng đều sẽ có một ít chuyện xưa của riêng mình.
"Nhắc tới chuyện đã xảy ra từ rất lâu trước đây, một năm kia ••••••"
/81
|