Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 93 - Chương 78.2

/117


Edit:..Lam Thiên..

Bị khiếp sợ quá độ khiến nàng đầu choáng mắt hoa, bất tri bất giác nàng phun ra hai chữ: Mộng lão?

Nha đầu, trí nhớ không tệ, vẫn nhớ tới lão nhân gia ta! Mộng lão bước xuống vị trí chủ vị đi tới trước mặt Ngưng Sương. Đợi sau khi thấy rõ thực lực của nàng, trong lòng liền âm thầm khiếp sợ, nha đầu này ở Phượng Ngâm Đại Lục, địa phương thiếu thôn linh khí như vậy nhưng vẫn có thể trong thời gian ngắn tấn thăng đến địa giai đỉnh cấp. Thiên phú này, không thể nói là không kinh người!

Thấy đối phương thừa nhận thân phận của mình, Ngưng Sương âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo! Tuy chỉ có duyên gặp mặt một lần, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là người quen!

Trong lòng Mộng lão tuy có rất nhiều vấn đề, nhưng vẫn là phân phó người an bài tiệc rượu trước, lại dặn dò người an bài một bài gian phòng cho Ngưng Sương. Sau khi thiếu niên lúc trước mở cửa cho bọn họ dâng trà lên, Mộng lão liền đột nhiên hỏi tới chuyện tửu lâu ngày ấy.

Nụ cười của Ngưng Sương cứng đờ, ngay sau đó một ngụm nước trà sặc ở cổ họng, nàng vừa ho khan tới đỏ mặt vừa nói. Cái đó, sư phụ của ta chính là viện trưởng Học Viện Đế Quốc, Tam Trưởng Lão tự nhiên không thể làm gì ta

Mộng lão cười như không cười nhìn nàng, hỏi Thật sao? Về sau ta lại tới Mộng Đảo nhưng làm sao ta lại nhìn thấy lệnh truy nã ta cơ chứ?

Lời nói dối bị vạch trần ngay trước mặt, gương mặt nhỏ nhắn của Ngưng Sương nhất thời sung huyết đỏ bừng, Thủy Lam không hiểu nguyên nhân nên không khỏi ân cần nói: Nha đầu, làm sao lại bị sặc đến lợi hại như vậy !

Ngưng Sương có khổ mà không thể nói, chỉ đành phải theo lời nói của Thủy Lam gật đầu một cái. Im lặng trong chốc lát, nàng đột nhiên ngước mắt chống lại ánh mắt cười như không cười của Mộng lão,hùng hồn nói: Tiền bối, cái này, ngài cũng không thể trách ta. Lúc ấy ta đã thừa nhận chuyện là do ta làm nhưng lại không có ai tin! Lại sau đó, tiểu nhị trong tửu lâu ra mặt chứng thực ngài và ta cùng nhau ăn cơm, Tam Trưởng Lão liền tự nhiên cho rằng động tĩnh kia là do thế ngoại cao nhân như ngài làm ra.

Mộng lão nhìn cặp mắt sáng ngời của Ngưng Sương, trong lòng âm thầm cảm khái, nha đầu này, quả nhiên là tâm cơ thâm trầm! Thì ra lúc ấy nàng cố ý làm ra động tĩnh lớn như vậy chính là để tẩy thoát hiềm nghi của chính mình. Ai sẽ tin tưởng một tinh huyền sư có thể đánh sập một tòa tửu lâu hơn nữa còn trong nháy mắt giết hai thiên huyền sư?

Nha đầu, nếu ta đã giúp ngươi gánh tội, có phải ngươi cũng nên bồi thường ta một chút hay không?

Ngưng Sương ngẩn ra, nhìn ánh mắt lóe lên tinh quang của Mộng lão, hỏi Ngài muốn bồi thường gì? Dừng một chút, nàng lại bổ sung: Ta nói trước! Giá bồi thường quá cao ta nhất định sẽ không làm, nếu như ngài mất hứng ngài có thể đi nói cho Tam Trưởng Lão biết!

Nhìn bộ dáng lợn chết không sợ phỏng nước nóng của nàng, Mộng lão lại cảm khái không thôi, người phúc hắc không đáng sợ, đáng sợ là người vừa phúc hắc lại vừa vô sỉ!

Cái này, về sau sẽ nói cho ngươi biết. Dù sao sẽ không quá làm khó ngươi là được.

Thấy cái đề tài này tạm thời gác lại, Ngưng Sương không kịp chờ đợi hỏi tới chuyện ngọc linh lung. Đầu tiên là Mộng lão ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: Nha đầu, ngươi cho rằng Mộng Huyễn Đảo hiện tại còn là Mộng Huyễn Đảo của vạn năm trước sao!? Ngọc mạch ở nơi này đã sớm bị phong ấn, không sinh ra ngọc linh lung nữa rồi.

Cái gì? Không sinh ra ngọc linh lung nữa sao? Ngưng Sương không thể tin đứng lên, ngay sau đó nàng lại nghĩ đến trận đại chiến nhân ma trong mộng kia, trận pháp đó dùng mạng ba ba cường giả thiên giai trở lên để tế phong ấn, nàng hiểu Mộng lão không nói ngoa ( nói điêu, nói láo).

Vốn lòng tràn đầy hi vọng nhất thời chìm xuống đáy cốc, thất vọng to lớn đả kích nàng khiến ánh mắt nàng ảm đạm đi vài phần.

Nha đầu, không phải ngươi đã có ngọc linh lung rồi sao? Mộng lão không đành lòng nhìn thấy thần thái phấn khởi của nha đầu này đột nhiên trở lên xuống thấp như vậy, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.

Ngưng Sương nghi ngờ chỉ vào mình, hỏi Ta sao? Ta có ngọc linh lung khi nào ?

Lúc trước không phải nha đầu nhà ngươi đã mua một viên đá của ta sao?

Được Mộng lão nhắc nhở, Ngưng Sương lập tức nghĩ tới, ngày ấy nàng mua của Mộng lão ba vật phẩm. Một thanh chủy thủ màu đỏ, một chiếc hộp ngọc màu xanh và một viên đá lạnh như băng màu xanh đen. Chẳng lẽ viên đá tầm thường kia chính là ngọc linh lung thần kỳ sao?

Chống lại ánh mắt không dám tin của Ngưng Sương, Mộng lão khẳng định gật đầu một cái, Đó chính là ngọc linh lung, ngọc linh lung được ngọc thô chưa mài dũa bảo vệ.

Đầu tiên là từ thiên đường rơi xuống địa ngục, hiện tại lại từ địa ngục bay đến thiên đường, đây chính là tâm tình lúc này của Ngưng Sương .

Trong lúc Ngưng Sương đang đắm chìm trong mừng rỡ thì Mộng lão thân thiết hỏi một câu, Nha đầu, cái kia,... hộp Thanh Ngọc có mở ra không?

Ngưng Sương đột nhiên ngước mắt, chống lại ánh mắt hi vọng của Mộng lão, chậm rãi lắc đầu một cái. Không có, ta đã thử qua rất nhiều phương pháp, đao chém búa chém, lửa đốt nước ngâm, nhưng vẫn không mở ra được.

Ánh mắt Mộng lão buồn bã, ngầm thở dài, có lẽ là thời cơ chưa tới!

Trong khi nói chuyện, Ngưng Sương đã lấy ra chiếc hộp Thanh Ngọc, chuẩn bị đem nó trả lại cho Mộng lão, ai ngờ Mộng lão lại từ chối không thu nhận còn nói rằng hộp Thanh Ngọc đã sớm nhận Ngưng Sương làm chủ, chỉ là thời cơ hoặc thực lực chưa tới, cho nên không cách nào mở ra được.

Sau đó Ngưng Sương nói đến trận nhân ma đại chiến nàng nhìn thấy trong mộng lúc hôn mê, khi Mộng lão biết nàng lại có thể nằm mộng nhìn thấy trận đại chiến kia liền nhất thời vui mừng như điên, trong miệng không ngừng kêu lên: Là ngươi, nhất định là ngươi!

Ngưng Sương bị bộ dáng điên cuồng của Mộng lão làm cho kinh sợ đến không biết phải làm sao, cuống quít kêu lên: Mộng lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Được Ngưng Sương gọi về thần trí, lúc này Mộng lão mới đem nguy cơ của Mộng Huyễn Thần Tộc nói cho Ngưng Sương biết. Nha đầu, trận pháp phong ấn Ma Tộc mà ngươi nhìn thấy kia chưa tới một trăm năm nữa sẽ mất đi hiệu lực, trước khi trận pháp mất đi hiệu lực chúng ta phải tìm được thiên mệnh chi chủ, lần nữa gia cố trận pháp, bằng không không chỉ có Mộng Huyễn Thần Tộc lâm nguy mà ngay cả Phượng Ngâm Đại Lục cũng khó trốn khỏi tai họa.

Ngưng Sương bị thần sắc ngưng trọng cùng lời nói của Mộng lão làm kinh sợ, đáy lòng tuôn ra từng trận sóng to gió lớn, hít thở vài hơi thật sâu, bình ổn khiếp sợ dưới đáy lòng rồi mới mở miệng: Mộng lão, có phải bởi vì thượng cổ truyền tống trận hay không?

Lớn lên ở mật cảnh đoạn tuyệt với nhân thế, khiếp sợ cùng kinh ngạc cả đời Mộng cộng lại có lẽ còn không nhiều bằng Ngưng Sương mang lại cho hắn. Thượng cổ truyền tống trận? Nàng thế nhưng biết!

Bằng hữu của ta nói cho ta biết, Mộng Huyễn Thần Tộc có thượng cổ truyền tống trận thông tới Thần Vực




/117

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status