Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Chương 1190: Điều tra hành tung

/2205


Nhìn thấy Triệu Oánh ăn như bị bỏ đói mấy chục ngày, trong lòng Vương Tiếu Yên cũng có chút xấu hổ, xem ra gần đây Triệu Oánh cũng không có ăn uống gì! Cho đến hôm nay mới dứt bỏ được tâm sự trong lòng.

"Chị Oánh, bây giờ chị đang ở đâu?" Vương Tiếu Yên nhìn thấy Triệu Oánh ăn xong rồi, đưa khăn giấy cho Triệu Oánh, rồi hỏi.

"Chị…" Nghĩ đến nơi ở của mình, Triệu Oánh nhất thời khó xử, nhưng mà nàng ta cũng trả lời: "Rất gần nơi ở của em…. ngay trong tiểu khu Hoa Thương…"

"Hả?" Vương Tiếu Yên kinh ngạc, không ngờ rằng Triệu Oánh lại ở gần mình như vậy, nếu vậy thì, mình và Dương Minh đi cùng nhau vài lần trong tiểu khu, chẳng lẽ là đã bị Triệu Oánh nhìn thấy?

"Chị Oánh… chị cũng ở trong tiểu khu đó sao? Chị mua nhà khi nào vậy? Thuê hay là mua luôn?" Vương Tiếu Yên vội hỏi.

"Là… Dương Minh mua cho chị…" Triệu Oánh đỏ mặt, nhỏ giọng nói.

"Dương Minh?" Vương Tiếu Yên hơi sửng sốt, che miệng cười nói: "Chị Oánh, thì ra Dương Minh dự định làm kim ốc tàng kiều nha! Haha!" (Ý bảo là nhà cao giấu gái đẹp đó)

"Cái gì mà kim ốc tàng kiều! Đừng nói lung tung…" Mặt của Triệu Oánh càng thêm đỏ lên: "Lúc đầu, chị nhờ Dương Minh giả làm bạn trai của chị để đi gặp mẹ của chị… kết quả… nhà là do mẹ chị đòi…"

"Đừng giải thích, càng giải thích là càng ngụy biện…" Vương Tiếu Yên cười càng thêm hài lòng: "Chị Oánh, ngay cả nhà Dương Minh cũng đã mua cho chị rồi, chị muốn gì cũng đượcc, giữa hai người còn gì ngăn cản đâu?"

"Haizzz…." Triệu Oánh khẽ thở dài: "Yên Yên, em không biết… lúc đầu, chị và Dương Minh có thân phận là cô trò, khi đó, chị đã từ chối hắn, cho nên bây giờ… nói chung là…."

Triệu Oánh cũng không nói rõ giữa mình và Dương Minh rốt cục có tồn tại khuất mắc gì, là mình nhu nhược, mình sợ Trần Mộng Nghiên chỉ trích mình là hồ ly tinh, mình sợ Dương Minh sẽ từ chối mình sao? Hay là cái khác?

Vương Tiếu Yên thấy Triệu Oánh như vậy, tuy rằng trong lòng đồng tình, nhưng mà cũng biết được rằng, chuyện tình cảm, người khác không thể giúp được, thứ này càng giúp càng rối, càng giúp càng loạn! Triệu Oánh muốn hạnh phúc của mình, thì phải tự mình tranh thủ, cái này thì không ai có thể giúp nàng.

"Được r? ồi, chị Oánh, em biết rồi, chị nói đúng, em sẽ không hỏi nữa!" Vương Tiếu Yên nói: "Như vậy, chúng ta mỗi ngày đều có thể cùng nhau đi học rồi, có lẽ, buổi tối chị đến nhà em ở cũng được!"

"Ơ?" Triệu Oánh sửng sốt, nhìn Vương Tiếu Yên, kỳ quái hỏi: "Yên Yên, không phải mỗi ngày em đều ở chung với Dương Minh, cùng đi học với hắn sao?"

"Em nào có!" Vương Tiếu Yên cười khổ lắc đầu: "Dương Minh bận rộn như vậy, sao có khả năng mỗi ngày theo em? Dù sao thì, quan hệ của em và hắn cũng hình thành từ trong công việc đến tình cảm, em cũng không thể yêu cầu Dương Minh làm cái gì cả, như vậy giờ thì em đã thấy rất tốt rồi"

Nghe Vương Tiếu Yên nói vậy, Triệu Oánh nhất thời hài lòng: "Chúng ta có thể ở cùng một chổ, vậy đương nhiên rất tốt rồi, cứ đến tối là chị lại chẳng có chuyện gì làm!"

"Vậy tối nay, chị đến nhà em nha!" Vương Tiếu Yên mời.

"Cũng được!" Triệu Oánh vui vẻ gật đầu, gần đây Tôn Khiết về nhà ở Đông Hải, còn Tiếu Tình thì bận rộn vô cùng, cho nên buổi tối Triệu Oánh đúng là không còn gì để làm, đi đến chổ của Vương Tiếu Yên, quả là một lựa chọn không sai.

Sau khi hai người quyết định, nhìn thời gian, cũng đã đến giờ vào lớp, vì vậy cùng đi ra khỏi căn tin, và hẹn nhau buổi tối gọi điện liên hệ, rồi sau đó hướng về phòng học của mình.

…………………………………………. ……………….

Lúc Dương Minh chạy đến tổng bộ của công ty giải trí Danh Dương, thì Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám hai người đang ngồi trong phòng làm việc của tổng giám đốc, đang chỉ huy bảo vệ của công ty bảo an Danh Dương cùng mọi người tìm kiếm hành tung của Khúc Đại Danh và Lưu Sạn, nhưng mà biểu tình trên mặt của hai người không được vui cho lắm.

Nhìn thấy Dương Minh đến, Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập đồng thời đứng dậy, có chút cay đắng kêu lên: "Dương ca!"

"Thế nào rồi, có tin gì chưa?" Dương Minh cũng thuận miệng hỏi thôi, bởi vì từ sắc mặt của Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám thì có thể biết được đáp án rồi. Nếu như đã tìm được người, thì sắc mặt của cả hai cũng không có khó coi như vậy.

"Vẫn chưa có…." Hầu Chấn Hám lắc đầu: "Lúc chúng tôi phát hiện ra hai người bỏ trốn, đã là một khoảng thời gian rồi, khoảng thời gian này đủ để bọn họ chạy trốn rồi"

"Nhà của bọn họ cũng không có người sao?" Dương Minh gật đầu, cũng không có ý trách cứ Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám.

"Không có… bọn họ không quay về nhà" Bạo Tam Lập nói: "Xem ra, bọn chúng đã lập sẵn kế hoạch rồi, trong nhà của chúng không còn một ai, hẳn là đã sớm dời người nhà đi rồi"

"Như vậy…" Dương Minh do dự một chút, sau đó nói: "Báo cảnh sát đi rồi tính"

"Báo cảnh sát? Báo cảnh sát làm gì?" Bạo Tam Lập sửng sốt, trên mặt lộ ra biểu tình kì quái.

Từ biểu tình của Bạo Tam Lập, Dương Minh đương nhiên là có thể đoán được suy nghĩ của hắn, Bạo Tam Lập là một tên lưu manh, phương pháp giải quyết sự việc đều dựa vào bạo lực, cho đến b? ây giờ vẫn chưa từng nghĩ sẽ nhờ cảnh sát giải quyết.

Nghĩ đến đây, Dương Minh giải thích: "Báo tử, bây giờ chúng ta là công ty chính quy, kinh doanh đàng hoàng, nộp thuế theo quy định, khi xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên là phải tìm cảnh sát giải quyết rồi, hơn nữa, phương pháp giải quyết những vụ việc này của bọn họ có vẻ quen thuộc hơn chúng ta, chắc là sẽ tìm kiếm tốt hơn chúng ta"

Bạo Tam Lập nghe Dương Minh nói xong, lập tức ngẩn người ra! Quả thật, bây giờ công ty này là một công ty hợp pháp, nộp thuế đầy đủ, mà phó tổng của công ty lại tham ô tài sản của công ty, cho nên cần phải báo cảnh sát để giải quyết.

Nghĩ đến đây, Bạo Tam Lập vội vã gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta trước tiên hẳn là nên báo cảnh sát, cảnh sát phát lệnh truy nã, có hiệu quả tốt hơn chúng ta tự tìm kiếm nhiều!"

"Đương ca, là tôi báo hay ngài báo…" Hầu Chấn Hám nhìn Dương Minh hỏi.

"Anh tự báo đi!" Dương Minh nói: "Dù sao công ty này theo pháp nhân cũng là của anh, hơn nữa anh cũng có địa vị tại xã hội Tùng Giang này"

Hầu Chấn Hám vội vã gật đầu, sau đó nói: "Vậy tôi gọi điện"

Hầu Chấn Hám không có gọi báo cảnh sát thông thường, mà trực tiếp gọi điện thoại cho cục trưởng kiêm đội trưởng hình cảnh Trần Phi.

"Trần cục trưởng, xin chào. Tôi là Hầu Chấn Hám" Hầu Chấn Hám cười nói.

"Hầu tổng, xin chào" Trần Phi vừa nghe là Hầu Chấn Hám, cũng không dám chậm trễ, Hầu Chấn Hám là một người giàu nộp thuế tại Tùng Giang, phần lớn các công ty ở đây đều nằm trong tầm khống chế của Hầu Chấn Hám, nhất là công ty bảo an Danh Dương, trên danh nghĩa là do cục cảnh sát giám sát và chỉ đạo, cho nên Trần Phi có quan hệ cá nhân không tồi với Hầu Chấn Hám.

"Trần cục trưởng, tôi muốn báo án! Hai phó tổng của công ty giải trí Danh Dương chúng tôi, đã tham ô một số tiền sau đó ôm tiền bỏ trốn…." Hầu Chấn Hám bắt đầu kể lại quá trình cho Trần Phi nghe.

Trần Phi nghe Hầu Chấn Hám kể lại xong, cũng biết được mức nghiêm trọng của sự việc, đây là một vụ án kinh tế có tầm vóc lớn, Trần Phi vội vàng nói: "Tôi lập tức mang cảnh sát đến điều tra, Hầu tổng, ngài chờ ở công ty được không?"

Hầu Chấn Hám vội vàng nói lời cảm ơn, rồi cúp điện thoại.

"Dương ca, tôi đã báo cảnh sát rồi, cục trưởng Trần Phi nói tự mình mang người đến đây…" Hầu Chấn Hám báo cáo với Dương Minh.

"Chú Trần cũng đến à…." Dương Minh có chút đau đầu, Trần Phi không biết mình làm mấy thứ này, cũng không biết mình có quan hệ với Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám, Dương Minh không nghĩ được khi Trần Phi biết mấy cái này sẽ có biểu tình như thế nào.

Nhưng mà, trong công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, Dương Minh thật đúng là không thể không có mặt tại đây!

Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đương nhiên là biết Trần Mộng Nghiên rồi, hai ngày trước còn giúp Trần Mộng Nghiên mua xe mà. Bọn họ cũng biết Trần Phi là cha của Trần Mộng Nghiên, cho nên đối với biểu tình và suy nghĩ của Dương Minh bây giờ cũng có thể hiểu.

"Dương ca, hay là, ngà? i về trước đi? Tôi và Báo tử ở đây giải quyết?" Hầu Chấn Hám hỏi.

"Được rồi, tôi ở đây thôi!" Dương Minh nói: "Việc này, sớm muộn gì cũng phải công khai ra, bây giờ đã đến lúc rồi"

Gần đây, bị ám sát liên tiếp không ngừng làm cho Dương Minh cũng suy nghĩ không ít. Thân phận còn chưa công khai mà đã dẫn đến nhiều phiền toái như vậy rồi, cho nên Dương Minh cũng không sợ công khai thân phận ra.

Có lẽ, sau khi công khai thân phận rồi, phiền toái sẽ ít đi chăng!

Nghĩ đến đây, Dương Minh cũng đưa ra một quyết định, nói rõ cho Trần Phi biết.

Hiệu suất làm việc của Trần Phi vô cùng nhanh, đại khái là hơn mười phút, Trần Phi đã mang mấy người cảnh sát chạy đến tổng bộ của công ty giải trí Danh Dương, dưới sự dẫn đường của Quách Kiện Siêu, đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

"Trần cục trưởng!" Hầu Chấn Hám bước lên nắm tay của Trần Phi, tiếp theo là Bạo Tam Lập.

Trần Phi cũng biết rõ quá khứ của Bạo Tam Lập, biết người này xuất thân là một lưu manh, nhưng mà, sau này đột nhiên lại thành lập một công ty bảo an, Trần Phi có chút kì quái.

Nhưng Bạo Tam Lập có thể cải tà quy chính, Trần Phi cũng rất vui. Cũng không còn thành kiến với hắn như lúc đầu, đối xử như một thương nhân vậy.

Hai người bắt tay xong, Trần Phi mới phát hiện ra trong phòng làm việc còn có Dương Minh, nhất thời sửng sốt: "Dương Minh? Sao con lại ở đây?"

"Chú Trần" Dương Minh cười cười đi lại: "Chú Trần, thật ra trong công ty này cũng có cổ phần của con, lúc đầu là con cùng Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám cùng nhau mở, chỉ là con còn là sinh viên, cho nên không có thời gian quản lý, vì thế cũng không tham gia hoạt động cụ thể gì. Bây giờ công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, con đương nhiên phải xuất hiện rồi"

"Ơ?" Trần Phi nghi hoặc nhìn Dương Minh: "Sao con lại có nhiều tiền như vậy?"

"Là cha nuôi con cho" Dương Minh đem hết vấn đề tài chính để lên người của Lưu Duy Sơn. Dù sao thì chuyện Dương Minh tham gia hội đấu giá cũng có thể tra ra được, Dương Minh cũng không sợ Trần Phi hoài nghi cái gì.

"Thì ra là thế!" Trần Phi gật đầu: "Nhưng mà, con làm những cái này, bên cha mẹ con có biết hay không?"

"Chuyện này, sau này chậm rãi con sẽ nói sau, chú Trần!" Dương Minh khoát tay nói: "Bây giờ, việc cấp bách là phải bắt được hai tên phó tổng kia!"

"Đúng rồi, thiếu chút nữa là chú đã quên mất việc chính!" Trần Phi vội nói: "Mang chú đến phòng của hai người phó tổng ấy đi!"

Bạo Tam Lập gật đầu, mang Trần Phi cùng những người cảnh sát ấy đến phòng làm việc của Lưu Sạn và Khúc Đại Danh.

Trần Phi vừa quan sát hiện trường, vừa cẩn thận lắng nghe lời khai của Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám, nghe đến lúc hai người ấy lái xe bỏ trốn, Trần Phi liền hỏi: "Giấy phép và loại xe của hai người ấy lái là gì?"

"Lưu Sạn lái một chiếc Audi A6L, biển số xe là của Tùng Giang AEG777, còn Khúc Đại Danh là một chiếc BMW, biển số cũng của Tùng Giang GGG50!" Bạo Tam Lập nói.

"Bọn họ lái xe khỏi bãi giữ xe lúc nào?" Trần Phi hỏi.

"Căn cứ theo ghi chép trong băng ghi hình, thì lúc bọn chúng rời đi là chín giờ bốn mươi lăm!"

Bạo Tam Lập đã xem qua đoạn băng ghi hình của máy quay trong bãi giữ xe, cho nên cũng biết được một chút.

Trần Phi gật đầu, móc điện thoại ra, bấm một dãy số, sau đó nói: "Trung tâm chỉ huy giao thông sao, tôi là Trần Phi, xin chào, Tôn chủ nhiệm, giúp tôi kiểm tra một chút, doạn phim ghi hình lúc chín giờ phút mươi lăm tại đường Tây Mông gần công ty giải trí Danh Dương, truy tìm một chiếc Audi A6L biển số AEG777, và một chiếc BMW biển số GGG50, sau khi có thông tin lập tức gọi lại cho tôi!"

Nghe Trần Phi gọi điện xong, hai mắt của Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đều sáng ngờ lên. Lúc đầu bọn họ làm sao mà ngờ lại có phương pháp đơn giản như vậy? Chỉ cần kiểm tra đoạn băng ghi hình trên con đường ngay lúc đó, là có thế điều tra ra hướng đi của chiếc xe!

Phải biết rằng, Trần Phi là một cảnh sát hình sự, cho nên cũng rất quen thuộc với các loại án như vậy, cũng biết việc cấp bách bây giờ là điều tra hướng đi của chiếc xe.

Không lâu sau, điện thoại của Trần Phi vang lên, Trần Phi nghe máy, cẩn thận lắng nghe, sau đó gật đầu nói: "Tốt, tôi biết rồi!"

"Thế nào rồi?" Bạo Tam Lập vội hỏi.

"Có tin rồi, hai chiếc xe này sau khi rời khỏi đây cũng không đi cùng đường với nhau mà chia ra thành hai hướng. Nhưng mà, cuối cùng lại gặp nhau ở một cửa hàng bán hoa tại Tùng Giang. Người trên xe đều cùng nhau xuống một chiếc xe taxi đậu ở đó rời đi, xe thì ném vào trong bãi giữ xe" Trần Phi nói: "Tôi đã cho điều tra tài xế của chiếc xe taxi đó, tin rằng sẽ nhanh chóng có kết quả"

Quả nhiên, rất nhanh lại có tin tức, bên cảnh sát giao thông gọi đến, nói rằng người tài xế kia đã chở hai người khách này đến trạm vận chuyển khách hàng tại Tùng Giang. Mà hai người này giống với miêu tả của Trần Phi.

"Trạm vận chuyển khách hàng Tùng Giang? Xem ra, bọn họ muốn chạy trốn!" Hầu Chấn Hám nói.

"Cái này cũng có khả năng!" Trần Phi gật đầu: "Bọn họ trốn đi bằng xe khách, là loại khó kiểm tra nhất trong các phương tiện, xem ra thì đã có âm mưu trước. Nhưng mà, tôi đã phái người đến chổ đó, điều tra về chuyện này"

Cũng khá là may mắn, vì ngay chổ đợi xe của trạm vận chuyển khách hàng cũng có gắn máy quay. Bây giờ, phần lớn các khu công cộng đều đã có lắp đặt máy quay, mà trạm vận chuyển khách hàng lại có lượng người ra vào rất lớn, đương nhiên sẽ không ngoại lệ.

Tuy rằng điều tra tương đối phiền phức, nhưng mà cuối cùng cũng tìm được Lưu Sạn và Khúc Đại Danh trong đoạn phim ghi hình. Cẩn thận xác nhận lại, hai người này đã mua vé xe đến Đông Hải, ngồi xe rời khỏi Tùng Giang.

Tùng Giang và Đông Hải tương đối gần, hiển nhiên là Lưu Sạn và Khúc Đại Danh đang trên đường đến Đông Hải rồi.

Lưu Sạn và Khúc Đại Danh đã đổi xe trên đường, đã nói lên hai người có ý thức cắt đuôi, nhưng mà, dù sao cũng không phải dân chuyên nghiệp, cho nên có đổi xe cũng không có tác dụng, cuối cùng vẫn b? ị phát hiện.

"Đông Hải?" Khi Dương Minh nghe thấy Lưu Sạn và Khúc Đại Danh chạy đến Đông Hải, hơi kinh ngạc, vô thức nhớ đến Tôn Khiết. Bởi vì ở Đông Hải, Dương Minh chỉ quen với một mình Tôn Khiết mà thôi.

"Đúng vậy, trải qua xác nhận, hai người bọn họ đã chạy trốn đến Đông Hải" Bạo Tam Lập báo cáo.

Trần Phi và những người khác sau khi điều tra xong, hiển nhiên là chuẩn bị gom đồ nghề đến Đông Hải rồi.

Còn chuyện của Dương Minh, phải chờ sau khi vụ án kết thúc mới có thể nói với Trần Phi. Trần Phi bây giờ cũng không có hứng nghe mấy cái này, tuy rằng Trần Phi có chút không thích việc Dương Minh có qua lại với Bạo Tam Lập, nhưng mà bây giờ dù sao thì Bạo Tam Lập cũng đã là người làm ăn chân chính, cho nên Trần Phi cũng bình thường trở lại.

"Bọn chúng đến Đông Hải làm gì?" Dương Minh nhíu mày, trực giác nói cho hắn biết, chuyện này không đơn giản như vậy. Theo lý thuyết, nếu hai tên này muốn trốn, cũng không cần phải trốn đến Đông Hải, người bình thường khi chạy trốn đều trốn đến những chổ rất xa, càng hẻo lánh càng khó bị phát hiện, làm gì có ai trốn vào chổ đông người? Không hợp với lẽ thường.

"Ai mà biết?" Bạo Tam Lập cũng không biết trong đầu của Lưu Sạn và Khúc Đại Danh có gì, lắc đầu.

"Chờ kết quả thôi, tôi rất tin tưởng năng lực của chú Trần" Dương Minh không quan tâm đến một trăm ba mươi triệu kia, nhưng mà, hắn muốn coi đây là một bài học, để Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám cẩn thận hơn, tuyệt đối không cho phép công ty xảy ra chuyện như vậy nữa.

"Dương ca… xin lỗi… tôi…." Bạo Tam Lập cẩn thận nói, nhưng mà nói được phân nửa đã bị Dương Minh cắt lời.

"Tôi hiểu chổ khó xử của anh, chuyện này đến đây thôi" Dương Minh khoát tay: "Nhưng mà, không được có lần sau"

"Tôi hiểu rồi!" Bạo Tam Lập vội gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, Dương Minh không dự định truy cứu trách nhiệm của hắn.

"Lần này, tôi cũng có trách nhiệm, muốn thanh lý sâu mọt trong công ty, nhưng lại dẫn đến kết quả bây giờ" Dương Minh thở dài nói: "Tối qua nói nói anh xong, không ngờ sáng nay lại xảy ra chuyện, xem ra, bọn chúng quả thật là đã có âm mưu từ trước"

Bạo Tam Lập xấu hổ cúi đầu, dù Dương Minh không truy cứu trách nhiệm, nhưng trong lòng hắn vẫn tự trách. Tiến hành kiểm tra sổ sách của công ty, vốn là trách nhiệm của hắn, cũng không cần Dương Minh phải nhắc nhở. Cho nên, Bạo Tam Lập biết, đây đều là do hắn tự tao ra, cho nên đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không để cho loại chuyện này xảy ra.

Nghĩ đến Tôn Khiết, Dương Minh bỗng nhiên nhớ đến tối qua, gọi điện cho nàng mấy lần mà không được. Vì thế, liền cầm điện thoại lên gọi cho số của Tôn Khiết.

Nhưng mà, sau khi gọi vào, thì vẫn là đang tắt máy. Dương Minh nhíu mày, sao Tôn Khiết lại không mở điện thoại vào ban ngày? Buổi tối sạc pin vì nguyên nhân gì đó nên tắt máy, nhưng bây giờ đã làm buổi sáng rồi, tại sao còn không mở máy nữa?

/2205

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status