Ngại Gì Yêu Nhau

Chương 77: Ngoại truyện của Tống Lương Thần : Bảo rằng chả có duyên đâu. (1)

/83


Máy bay Boe¬ing 747 vùn vụt bay hơn nửa địa cầu, rốt cuộc cũng sắp tới sân bay phía Nam của thành phố B rồi. Phụ tá Rita có trách nhiệm đánh thức anh dậy trước 10 phút trước khi máy bay đáp xuống, nhưng lại phát hiện anh không có ngủ, mà đang chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Sân bay phía Nam thành phố B có diện tích rất lớn, từ phía trên nhìn xuống, đường băng và kiến trúc giống như những món đồ chơi nhỏ bé, mặt trời mới lên tản ra những tia nắng màu cam ấm áp mà không hề nóng rát, ánh mặt trời chiếu lên mặt của anh, từ góc độ này nhìn qua, thế nhưng mang theo một tia không dịu dàng.

Ngồi trên máy bay 12 tiếng, Tống Lương Thần nửa mê nửa tỉnh, đến khi máy bay tiến vào biên giới Trung Quốc anh cũng không thể nào ngủ được nữa. Toàn bộ suy nghĩ dâng lên giống như thủy triều vậy, bởi vì có quá nhiều ý nghĩ nên anh cũng không rõ ràng, vốn dĩ lòng anh đã kiên định như sắt thép nhưng nay lại bị làn sóng suy nghĩ đánh thẳng vào lòng. Sau khi con sóng lớn này đi qua, trong đầu của anh chỉ còn lưu lại gương mặt tươi cười. Anh nhớ lần đầu tiên trông thấy cô cũng là lúc học lớp 11, cô đứng ở bên bục giảng có chút xấu hổ nhưng lại rất to gan nhấn mạnh: “Tôi tên là Hứa Tử Ngư, trang tử ngư nào biết ngư chi nhạc, Hứa Tử Ngư.”

Từ thành phố B đến Boston, từ Newyork trở lại thành phố B, 5 năm đã trôi qua.

Khi anh rời khỏi thành phố B chính là mùa hè, khi đó vừa kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học chưa bao lâu, anh hỏi thăm được tin tức Hứa Tử Ngư đã thi đậu vào trường đại học Kinh Mậu, anh liền yên tâm. Bởi vì anh có một người bạn rất thân tên là Thích Uy cũng học ở đó, Thích Uy là một người rất thông minh, có cậu ấy ở bên cạnh cô, anh cũng yên tâm không cần lo lắng cô sẽ gây ra chuyện gì.

Trước khi đi, Thích Uy có đến tiễn anh. Anh liền uyển chuyển bày tỏ rằng mình có một người bạn học mối quan hệ cũng không tệ đã thi đậu vào trường Kinh Mậu, anh muốn nhờ Thích Uy giúp anh chiếu cố người này. Thích Uy giảo hoạt cười cười, hỏi Tống Lương Thần người bạn kia là nam hay nữ, tên là gì. Tống Lương Thần cái gì cũng làm tốt, nhưng chỉ là chuyện tình cảm có chút chậm chạp, Thích Uy thấy anh có chút hốt hoảng cho nên cũng không muốn gây khó xử cho anh, tiếp theo Thích Uy hỏi Tống Lương Thần muốn bản thân mình chiếu cố người đó thế nào.

Nói đến đây, Tống Lương Thần suy nghĩ, anh nặng nề nói: “Thật ra thì chỉ cần cậu chú ý để ý cô ấy đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn là được, tính tình của cô ấy rất tùy hứng, thường lơ là không suy nghĩ kỹ đã làm rồi, cho nên rất dễ dàng gặp phải trắc trở, cũng rất dễ thương tổn đến chính mình.” Tống Lương Thần cảm giác dường như mình dùng lời nói vô cùng trừu tượng, anh lo lắng Thích Uy không hiểu, nhưng Thích Uy lại vỗ vỗ vai của anh mà nói: “Yên tâm đi, mình hiểu rồi.”

( Hic hic vậy là anh Thần gi¬ao trứng cho ác rồi …)

Tống Lương Thần còn nói: “Cô ấy tương đối đơn thuần, còn đặc biệt mơ mộng thích trai đẹp, trường học của cậu có người đàn ông nào nhân phẩm không tốt, thì cậu hãy giúp mình xem chừng nhé.” Thích Uy gật đầu, trong lòng thầm nghĩ người phụ nữ mà Tống Lương Thần coi trọng có bộ dạng như thế nào đây!

Tống Lương Thần còn nói: “Cũng không cần chiếu cố đặc biệt gì, chỉ cần đừng để người khác bắt nạt cô ấy là được rồi.” Thích Uy gật đầu: “Yên tâm đi, mình hiểu rõ rồi.”

Tống Lương Thần nghĩ, có Thích Uy ở bên cạnh cô nên cũng yên tâm, cậu ta lại thông minh như vậy.

Có một thời gian Tống Lương Thần cảm thấy bản thân mình hạnh phúc nhất, chính là khi anh nghe Thích Uy báo cáo mọi chuyện của Hứa Tử Ngư cho anh biết, vừa nghe anh vừa tưởng tượng ra dáng vẻ của cô khi đó, cũng không tự giác mà cười lên. Lúc vừa mới bắt đầu thì là một tuần báo cáo một hai lần, sau đó thì đổi thành mỗi ngày.

“Cô ấy đi khoa truyền thanh đăng ký, không làm phát thanh thì cũng muốn làm điều âm, chẳng phải mình quen biết thầy bên điều âm sao, mình đã lén cho cô ấy đi cửa sau. Mấy ngày nay ngày nào cô ấy cũng chạy đến đài phát thanh cả.”

“Mỗi tuần sẽ có một đội thay phiên nhau kéo quốc kỳ, cô ấy cùng mấy người trong ký túc xá đều đi xem, mình nghĩ không biết bọn họ là đang coi trọng lá cờ tổ quốc hay coi trọng đội trưởng kia đây nhỉ? Mà người đó thì làm sao đẹp trai bằng mình chứ, với lại cái tên đó chẳng đàng hoàng chút nào, một năm đổi đến bốn người bạn gái, cậu yên tâm, nhất định mình sẽ không để Tiểu Ngư nhà cậu sa lưới đâu.”

“Gần đây cô ấy say mê làm phim rồi, hình như còn tạo ra một tổ để diễn kịch nữa, hôm qua mình trông thấy cô ấy đứng ở đó nghịch một cái camera, từ trong miệng còn cằn nhằn lẩm bẩm cái gì đó, nhìn rất đáng ghét.”

“Cậu nói xem, sao cô ấy lại không biết nghỉ ngơi một chút chứ, cái thân nhỏ bé như vậy mà vác cái camera 3 chân lớn như vậy, làm phim trường học nữa. Đúng rồi, nhân vật chính của bộ phim cô ấy làm là một anh chàng khá đẹp trai đó, con người cũng rất đàng hoàng, nhưng mà đã có bạn gái rồi.”

“Hứa Tử Ngư quả thực là một đóa hoa tuyệt thế, đi tìm An Hinh để học đàn dương cầm, An Hinh cũng đồng ý, hình như cô ấy muốn đàn bản Kanon, có lẽ trước đó mấy ngày cô ấy thấy trên tivi có chiếu bộ phim đó. Hai hôm trước mình cũng có đến rạp chiếu phim xem bộ phim đó, tựa đề là《Người bạn gái dã man của tôi》, cậu có xem qua bộ phim này chưa?”

“Cùng khóa của mình có một người có ý với cô ấy, gần đây cứ đi theo đuổi cô ấy, còn thường xuyên liên lạc với cô ấy nữa. Tên nhóc nôn nôn nóng nóng đó, cũng đã năm thứ ba đại học rồi mà chỉ biết chơi bời không lo học tập, hơn nữa tên đó mới chia tay với bạn gái không bao lâu. Mình cũng đã dạy dỗ cậu ta một trận rồi, muốn cậu ta cách xa Tiểu Ngư một chút.”

“Mấy người bạn ở cùng ký túc xá với mình có tham gia một cuộc thi cosplay, hình như cô ấy cũng có tham gia, nghe nói lúc cô ấy chạy thường xuyên bị vấp ngã, bữa nào mình phải đi xem thử một chút mới được, chắc sẽ rất buồn cười đây.”

. . . . . .

Không biết vì sao, tin tức của Thích Uy càng ngày càng thưa, lần lên mạng gần đây nhất cũng là rất lâu rồi, có lẽ là do quá bận rộn với việc học và thi cử. Ở Mĩ, lễ Giáng Sinh sẽ được nghỉ học nhưng học sinh ở Trung Quốc thì vẫn là đi học bình thường, anh mua vé máy bay định đến nơi mà bọn họ đang học, định đến thăm Hứa Tử Ngư một chút, sau đó sẽ mời Thích Uy ăn một bữa cơm, coi như cảm ơn cậu ta trong thời giờ qua đã giúp anh.

Lúc đến nơi cũng đã là giữa trưa, ở đây trước mấy bữa vừa có tuyết rơi, nhiệt độ còn thấp hơn so với Boston rất nhiều. Tống Lương Thần đến trường học trong lòng có chút kích động giống như trẻ con vậy, đây là ngôi trường mà hai năm qua cô ấy đã học tập. Đi ở trong sân trường phủ đầy tuyết, hai bên là hai vườn hoa đối xứng nhau, theo lời Thích Uy nói, thì tổ của Hứa Tử Ngư đã quay không ít phim ở đây. Trong vườn hoa có rất nhiều học sinh vừa cười vừa ném tuyết, Tống Lương Thần bị loại không khí vui vẻ này làm ảnh hưởng cho nên cũng cảm thấy vui lây, anh nghĩ thầm, một lát nữa khi tìm thấy Hứa Tử Ngư, cô ấy có thể là đang cùng bạn bè đùa nghịch tuyết hay không, hay là giống như lúc học cấp 3 vậy, tự mình đắp một người tuyết cực kỳ xấu xí đây?

Anh không có số điện thoại của Hứa Tử Ngư, cho nên liền gọi điện thoại Thích Uy, nhưng không ngờ đã tắt máy.

“Tống Lương Thần?” Anh đang do dự xem nên làm thế nào để tìm được Hứa Tử Ngư thì có một giọng nói rất quen thuộc gọi tên anh. Người con gái đứng ở đó hình như đang rất vội vàng đi lên lớp, trong tay còn ôm cuốn sách, có chút khó tin nhìn chằm chằm anh: “Có phải là Tống Lương Thần hay không?”

“Tiểu Trần, cậu cũng học ở đây sao?” Tống Lương Thần bước nhanh đến gần cô ấy, Tiểu Trần nói với bạn học ở bên cạnh vài câu, sau đó cùng cười cười chào đón.

“Đúng vậy, sao cậu lại đến đây?”

“Tôi đến đây tìm một người bạn.”

“Cậu tìm Hứa Tử Ngư sao?” Tiểu Trần thấy Tống Lương Thần có chút kinh ngạc.

“Không, không phải, là Thích Uy.” Tiểu Trần là bạn học cũ của Tống Lương Thần, cho nên cũng biết người anh em tốt nhất của Tống Lương Thần, cũng là người học cao hơn bọn họ một khóa chính là hot boy Thích Uy.

“A, vậy cậu . . . . . .” Tiểu Trần ho một tiếng rồi nói: “Cậu có biết hay không. . . . . .”

“Biết cái gì?” Tống Lương Thần nhìn cô ấy nói chuyện ấp a ấp úng, Tiểu Trần nói: “Không có gì, cậu có biết đi đâu tìm Thích Uy không?”

“Cậu ta tắt máy rồi, chắc là đang ở trên lớp.”

“Ah, vậy đi thôi.” Ở chỗ kia có người đang gọi Tiểu Trần, hình như là sắp trễ học đến nơi rồi, Tiểu Trần nói: “Mình không biết Thích Uy, nhưng Hứa Tử Ngư có lẽ đang ở phòng Pi¬ano của đoàn nghệ thuật luyện Pi¬ano đó, tuần trước mình còn gặp cô ấy, hiện tại chiều nào cô ấy cũng ngâm mình ở chỗ đó đấy.” Sau đó Tiểu Trần còn nói: “Mình đi học trước, cậu ở đây mấy ngày vậy?”

“Mình cũng không thể nói chính xác được, có lẽ khoản ba ngày thôi.”

“Thật tốt quá!” Tiểu Trần lấy ra một cây bút, viết ra một dãy số đưa cho Tống Lương Thần, rồi nói: “Nếu ngày mai không có việc gì thì cứ liên lạc với mình, mình sẽ mời cậu ăn cơm.”

Tống Lương Thần gật đầu một cái, thầm nghĩ nếu đi dùng cơm một mình với Hứa Tử Ngư thì sẽ không tránh khỏi lúng túng, nếu có thể rủ thêm Tiểu Trần đi nữa thì cũng không tệ.

Tiểu Trần phất tay sau đó đi với mấy người bạn đến lớp học, trước khi đi còn chỉ cho anh biết phòng Pi¬ano của đoàn nghệ thuật nằm ở đâu.

Tống Lương Thần đi dọc theo con đường nhỏ dẫn đến đại sảnh của đoàn nghệ thuật, trong lòng đang suy nghĩ xem mình nên chào hỏi Hứa Tử Ngư như thế nào. Đôi lúc anh cảm thấy thật đáng buồn cho bản thân mình, thời gian trước anh còn mạnh dạn cùng tự tin đứng trên lễ đài, trước mặt toàn thể mấy trăm học sinh và giáo sư người nước ngoài để đọc bảng báo cáo, nhưng hiện tại khi đứng trước người con gái anh yêu thích thế nhưng lại không biết nên nói những lời gì.

Đại sảnh của đoàn nghệ thuật đã đóng cửa, sau khi Tống Lương Thần đẩy cửa chính ra lập tức cảm nhận được không khí ấm áp đập vào mặt của mình, lần này anh về nước quá gấp, cho nên cũng chỉ mặc áo khoác ngoài và chiếc khăn quàng cổ từ Mĩ về mà thôi, mùa đông ở đây lạnh thấu tim, vừa cảm nhận một luồng không khí ấm áp anh liền cảm giác có chút ngạt. Một cô gái điệu bộ nhỏ nhắn từ bên trong đi ra, cô ấy nhìn Tống Lương Thần rồi hỏi: “Bạn học, cậu tìm ai thế?”

“Xin chào, tôi đến đây tìm Hứa Tử Ngư.”

“Hứa Tử Ngư? Có phải là cô gái thích luyện Pi¬ano không?” Cô bé kia chỉ vào một bên hành lang nói: “Đi theo hành lang này, phòng thứ nhất bên tay phải, chính là sảnh Pi¬ano đó.”

“Cám ơn cậu.” Tống Lương Thần cọ sát đôi chân tuyết của mình lên trên tấm thảm, sau đó đi vào cái hành lang mà cô gái đó đã chỉ. Vừa đến đầu hành lang đã nghe thấy tiếng nhạc vang lên, Tống Lương Thần có thể nghe ra đây là tiếng nhạc của đàn dương cầm. Từ sau khi Thích Uy nói Hứa Tử Ngư đang luyện tập đàn bài Kanon, thì hầu như mỗi ngày Tống Lương Thần đều nghe bản nhạc này, cho nên anh nghe ra được, người đàn bản nhạc này cũng chưa gọi là thật lưu loát. Thế nhưng những nốt nhạc ấy khi đến tai của anh đều trở nên rất dễ nghe, hay hơn bất kỳ bài hát nào mà anh đã từng nghe, anh bước nhanh hơn, rốt cuộc cũng đã đến trước cửa một căn phòng đề tấm bảng “Phòng Pi¬ano”. Cánh cửa cũng chỉ khép hờ, anh đặt tay lên cửa thậm chí còn cảm thấy có chút run. Trong lòng âm thầm khinh thường chính bản thân mình, khe khẽ đẩy cửa phòng ra, thấy một màn ở trong phòng, anh lập tức ngây ngẩn cả người.

Bên trong gian phòng rộng rãi, có một cây đàn Pi¬ano bằng gỗ đã rất cũ kỹ đặt ở góc phòng hướng về cửa sổ phía Đông Nam, ngồi ở chỗ đó đánh đàn chính là Hứa Tử Ngư mà đã rất lâu anh không gặp rồi, ở bên cạnh cô còn một người nữa, bàn tay giữ lấy ngón tay của cô điều khiển cô nhấn từng phím một, người kia chính là Thích Uy, người bạn tốt nhất của anh. Hứa Tử Ngư không ngồi yên đánh đàn, mà hai mắt cũng không ngừng nhìn ngắm mặt của Thích Uy, rốt cuộc cũng nắm lấy cơ hội, Thích Uy cúi đầu hôn một cái lên môi cô. Mặt của Thích Uy bị cô che mất, không thấy rõ vẻ mặt của cậu ta, nhưng mà cậu ta giơ tay lên cưng chìu vuốt mái tóc của cô, cô liền giống như một con mèo nhỏ nghiêng đầu về bên phải tựa vào vai của cậu ta, trên mặt còn mang theo một nụ cười mãn ngyện.

Đột nhiên Tống Lương Thần cảm thấy mình quá ngu ngốc, sao bản thân lại có thể quên, năm đó An Hinh cũng bởi vì học cùng lớp Pi¬ano với Thích Uy cho nên mới yêu cậu ta. Tài nghệ đàn Pi¬ano của Thích Uy cũng không thua kém gì An Hinh, vả lại Thích Uy là người rất thông minh, cái gì mới học qua liền biết ngay, đáng tiếc sau đó bị An Hinh theo đuổi quá chặt, cho nên dứt khoát không tiếp tục đi học đàn nữa. An Hinh có thể dạy đàn cho Hứa Tử Ngư, thì đương nhiên Thích Uy cũng có thể. Trước đây Tống Lương Thần luôn nghe Thích Uy kể về cuộc sống của Hứa Tử Ngư, nhưng thế nào lại quên hỏi một câu, cậu và Hứa Tử Ngư có quen biết nhau hay không?

Tống Lương Thần nhìn ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên người bọn họ, cảm thấy sự xuất hiện của mình là dư thừa, cho nên vội vàng đóng cửa phòng lại. Anh đứng bất động ở trước cửa thật lâu, đầu óc rối loạn mà lại giống như trống rỗng vậy. Tiếng đàn dương cầm rốt cuộc cũng ngừng lại, Hứa Tử Ngư nói đói bụng, muốn đi ăn mì sợi, Thích Uy cũng rất dịu dàng mà nói hôm nay là Lễ Giáng Sinh, cho nên chúng ta đi ra ngoài ăn đi.

Tống Lương Thần khôi phục lại tinh thần, xoay người vội vã đi vào cánh cửa phòng bên cạnh. Mấy nữ sinh đang khiêu vũ đều kinh ngạc mà nhìn anh, anh đưa ngón trỏ ra ra hiệu im lặng, mấy người đó cũng không nói gì nữa cả. Trong phòng đang phát bản nhạc 《Uổng Ngưng Mi》, cũng không nghe rõ mẫu đối thoại của Hứa Tử Ngư và Thích Uy, anh chỉ nghe thấy bài hát đang phát là “Bảo rằng chả có duyên đâu, kiếp này làm sao có thể gặp lại nàng. . . . . .” Một cô bé với bộ dáng thanh tú đang đỏ mặt chạy đến bên cạnh hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, khi đó anh mới phục hồi tinh thần lại. Sau khi đã nói lời xin lỗi và chào tạm biệt cô bé kia, sau đó anh với bộ dạng thất thần hồn bay phách lạc mà đi ra khỏi phòng.

Lúc đi ra khỏi cũng là 6 giờ hơn, trời cũng đã tối rồi, ánh đèn trên sân trường cũng đã sáng lên, rất nhiều học sinh vừa nói vừa cười thảo luận, Tống Lương Thần đi ra khỏi trường học, gọi taxi sau đó trực tiếp đến thẳng phi trường.

Đến được Boston thì cũng đã là nửa đêm, Tống Lương Thần trở về phòng ngã đầu ra mà ngủ, ngủ li bì hơn hai ngày. Ngày thứ ba anh phải đến trường học rồi, sau khi rửa mặt anh liền lái xe đến trường, bạn tốt Steven thấy anh liền chạy đến vỗ vai của anh mà hỏi thăm: “Lần trước mình nói kế hoạch gầy dựng sự nghiệp với cậu, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Mình thấy được đó.” Tống Lương Thần nói: “Chúng ta mau sớm bắt đầu đi.”


/83

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status