*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe vậy anh bật cười, "Hạ Lam, chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì có thể nói thẳng." "Được rồi, em muốn một vật, nhưng đồ vật này có thể hơi kỳ lạ." Người đàn ông gật đầu một cái, cổ vũ cô nói tiếp.
"Em muốn chính là, nếu như có một ngày, anh bởi vì vài lý do mà cảm thấy nổi giận, anh không thể tức giận với em, cho dù anh không thoải mái đến mức nào, đều phải dừng lại." Mặc dù anh từng nói về suy nghĩ của hoàng từ, nhưng cô muốn dự phòng ngộ nhỡ, "Anh có thể cho em vật này không?" "Dĩ nhiên có thể, nhưng điều kiện trao đổi, anh cũng phải nói, em bởi vì vài lý do mà cảm thấy nổi giận, em không thể tức giận với anh, cho dù em không thoải mái đến mức nào, đều phải dừng lại."
Cô gật đầu một cái, "Đồng ý."
"Hoàng thượng vừa mở kim khẩu, cũng không thể đổi ý."
Người phụ nữ bị chọc cười, "Ái phi yên tâm, trẫm, tuyệt không nuốt lời!" Đêm hôm đó, bởi vì người phụ nữ nhận được bảo đảm mà an lòng, cộng thêm hôm sau không cần dậy sớm, hai người hâm nóng đến tận giữa đêm, rốt cuộc Hạ Lam không chịu được mà ngủ trước, không bao lâu, bầu trời dần sáng.
Cao Học Văn đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, bầu trời màu tím nhạt dần dần bị bao phủ bởi ánh mặt trời —— sau tai nạn xe cộ ở nước Mĩ trong lúc trở về Đài Loan dưỡng thương, không biết bao nhiêu lần anh bởi vì khó ngủ mà tỉnh lại, thấy sắc trời như vậy, sau đó thật hối hận.
Từ rất lâu anh đã thích người phụ nữ ở phòng bên kia, rốt cuộc bọn họ cũng vừa nói vừa cười, nhưng mà, nếu như cô không ngồi xổm xuống, anh cũng chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn cô.
Người phụ nữ là vợ trên luật pháp của anh, giờ phút này đang ngủ chung với anh trong căn phòng này cũng luôn ở bên cạnh dõi theo bảo vệ.
Sau ngày ly hôn, cô trở lại nhà họ Lý, anh ngồi ở căn phòng này suốt cả đêm.
Sau thật nhiều năm, anh không ở khu nhà trên núi Bạch Vân nữa, nhưng cũng không bán nhà đi, những lúc rảnh rỗi, anh sẽ tới đây, tưởng tượng thời gian quay trở lại, tưởng tượng cô vẫn còn, thời gian trôi qua cùng với vô số hối hận, sắc trời này, chứng kiến sự tiếc nuối và cô đơn lạnh lẽo không thể nói ra của anh.
Thật may là...... Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L(ê) Q*uý* Đ%ôn%
Anh kéo rèm cửa sổ lại, trở lại trên giường, kéo người phụ nữ vào trong ngực, người phụ nữ giật giật, nửa mê nửa tỉnh nói một câu mơ hồ không rõ lời, nhưng rất nhanh dưới sự vỗ về của anh, lại ngủ thiếp đi.
Cao Học Văn khẽ hôn lên trán của cô, trong lòng hạnh phúc đến tột đỉnh.
Về phần anh có nên thẳng thắn hay không, khi nào thẳng thắn, anh phải suy nghĩ thêm chút nữa.
Hoa Tử Đằng còn chưa mở, nhưng Hạ Lam lại mặc bộ thời trang mùa xuân lúc trước đã nói đến —— gần đây biểu hiện của Cao Học Văn quá ưu tú, mỗi ngày Cao Đại Phong hoặc nhiều hoặc ít sẽ nói đến, vì vậy bà nội Cao hạ lệnh, muốn cháu trai mau mau về nhà, cháu dâu phải về cùng, hôm nay, ngay tức khắc, ngay lập tức.
Bình tĩnh mà xem xét, Hạ Lam không nghĩ như vậy.
Tâm trạng của cô biểu hiện rất rõ ràng qua ngôn ngữ hình thế, bàn tay nắm quyền, nhìn tổng thể rất không thoải mái, mà khi xe càng đi đến gần núi Dương Minh Sơn, nấm đấm của cô lại càng chặt...... "Hạ Lam, đừng căng thẳng như vậy." Dọc theo đường đi không biết Cao Học Văn đã nói như vậy bao nhiêu lần "Bà nội sẽ thích em."
Cô yếu ớt đáp lại, "Em cảm thấy rất không có khả năng."
"Làm sao vậy?"
"Bà nội sinh ra trong thế gia, lại gả cho thế gia, đối với bà mà nói, qua lại với người bình thường gần như nghiêm trọng tương đương với chuyện bôi nhọ mặt mũi vậy, giữ mình trong sạch, tuân theo pháp luật đối với bà mà nói, có thể vẫn chưa đủ." Mẹ Cao qua lại với
Nghe vậy anh bật cười, "Hạ Lam, chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì có thể nói thẳng." "Được rồi, em muốn một vật, nhưng đồ vật này có thể hơi kỳ lạ." Người đàn ông gật đầu một cái, cổ vũ cô nói tiếp.
"Em muốn chính là, nếu như có một ngày, anh bởi vì vài lý do mà cảm thấy nổi giận, anh không thể tức giận với em, cho dù anh không thoải mái đến mức nào, đều phải dừng lại." Mặc dù anh từng nói về suy nghĩ của hoàng từ, nhưng cô muốn dự phòng ngộ nhỡ, "Anh có thể cho em vật này không?" "Dĩ nhiên có thể, nhưng điều kiện trao đổi, anh cũng phải nói, em bởi vì vài lý do mà cảm thấy nổi giận, em không thể tức giận với anh, cho dù em không thoải mái đến mức nào, đều phải dừng lại."
Cô gật đầu một cái, "Đồng ý."
"Hoàng thượng vừa mở kim khẩu, cũng không thể đổi ý."
Người phụ nữ bị chọc cười, "Ái phi yên tâm, trẫm, tuyệt không nuốt lời!" Đêm hôm đó, bởi vì người phụ nữ nhận được bảo đảm mà an lòng, cộng thêm hôm sau không cần dậy sớm, hai người hâm nóng đến tận giữa đêm, rốt cuộc Hạ Lam không chịu được mà ngủ trước, không bao lâu, bầu trời dần sáng.
Cao Học Văn đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, bầu trời màu tím nhạt dần dần bị bao phủ bởi ánh mặt trời —— sau tai nạn xe cộ ở nước Mĩ trong lúc trở về Đài Loan dưỡng thương, không biết bao nhiêu lần anh bởi vì khó ngủ mà tỉnh lại, thấy sắc trời như vậy, sau đó thật hối hận.
Từ rất lâu anh đã thích người phụ nữ ở phòng bên kia, rốt cuộc bọn họ cũng vừa nói vừa cười, nhưng mà, nếu như cô không ngồi xổm xuống, anh cũng chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn cô.
Người phụ nữ là vợ trên luật pháp của anh, giờ phút này đang ngủ chung với anh trong căn phòng này cũng luôn ở bên cạnh dõi theo bảo vệ.
Sau ngày ly hôn, cô trở lại nhà họ Lý, anh ngồi ở căn phòng này suốt cả đêm.
Sau thật nhiều năm, anh không ở khu nhà trên núi Bạch Vân nữa, nhưng cũng không bán nhà đi, những lúc rảnh rỗi, anh sẽ tới đây, tưởng tượng thời gian quay trở lại, tưởng tượng cô vẫn còn, thời gian trôi qua cùng với vô số hối hận, sắc trời này, chứng kiến sự tiếc nuối và cô đơn lạnh lẽo không thể nói ra của anh.
Thật may là...... Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L(ê) Q*uý* Đ%ôn%
Anh kéo rèm cửa sổ lại, trở lại trên giường, kéo người phụ nữ vào trong ngực, người phụ nữ giật giật, nửa mê nửa tỉnh nói một câu mơ hồ không rõ lời, nhưng rất nhanh dưới sự vỗ về của anh, lại ngủ thiếp đi.
Cao Học Văn khẽ hôn lên trán của cô, trong lòng hạnh phúc đến tột đỉnh.
Về phần anh có nên thẳng thắn hay không, khi nào thẳng thắn, anh phải suy nghĩ thêm chút nữa.
Hoa Tử Đằng còn chưa mở, nhưng Hạ Lam lại mặc bộ thời trang mùa xuân lúc trước đã nói đến —— gần đây biểu hiện của Cao Học Văn quá ưu tú, mỗi ngày Cao Đại Phong hoặc nhiều hoặc ít sẽ nói đến, vì vậy bà nội Cao hạ lệnh, muốn cháu trai mau mau về nhà, cháu dâu phải về cùng, hôm nay, ngay tức khắc, ngay lập tức.
Bình tĩnh mà xem xét, Hạ Lam không nghĩ như vậy.
Tâm trạng của cô biểu hiện rất rõ ràng qua ngôn ngữ hình thế, bàn tay nắm quyền, nhìn tổng thể rất không thoải mái, mà khi xe càng đi đến gần núi Dương Minh Sơn, nấm đấm của cô lại càng chặt...... "Hạ Lam, đừng căng thẳng như vậy." Dọc theo đường đi không biết Cao Học Văn đã nói như vậy bao nhiêu lần "Bà nội sẽ thích em."
Cô yếu ớt đáp lại, "Em cảm thấy rất không có khả năng."
"Làm sao vậy?"
"Bà nội sinh ra trong thế gia, lại gả cho thế gia, đối với bà mà nói, qua lại với người bình thường gần như nghiêm trọng tương đương với chuyện bôi nhọ mặt mũi vậy, giữ mình trong sạch, tuân theo pháp luật đối với bà mà nói, có thể vẫn chưa đủ." Mẹ Cao qua lại với
/24
|