Ngã Dục Phong Thiên

Chương 30 - Tên Mập Lên Ngoại Tông

/1957


Hắn muốn nhanh đi gặp tên mập, dù sao trong tông môn này, tên mập là bằng hữu duy nhất của hắn.

Đến chỗ tạp dịch Bắc Phong, có lẽ do không gian yên tĩnh, nên tiếng ngáy đặc biệt to rõ, Mạnh Hạo vừa tới gần liền nghe được tiếng ngáy rền vang từ trong phòng truyền ra.

Thanh âm này, Mạnh Hạo rất quen thuộc, ở tại phòng tạp dịch bốn tháng, mỗi ngày Mạnh Hạo đều nghe tiếng ngáy này.

Thanh niên mặt ngựa phụ trách phòng tạp dịch Bắc khu đang khoanh chân ngồi trên tảng đá lớn, giờ phút này gã bỗng nhiên mở mắt, sửng sốt nhìn Mạnh Hạo, rất nhanh gã đứng lên, ôm quyền chào Mạnh Hạo.

- Gặp qua Mạnh sư huynh!

Hắn muốn nhanh đi gặp tên mập, dù sao trong tông môn này, tên mập là bằng hữu duy nhất của hắn.

Đến chỗ tạp dịch Bắc Phong, có lẽ do không gian yên tĩnh, nên tiếng ngáy đặc biệt to rõ, Mạnh Hạo vừa tới gần liền nghe được tiếng ngáy rền vang từ trong phòng truyền ra.

Thanh âm này, Mạnh Hạo rất quen thuộc, ở tại phòng tạp dịch bốn tháng, mỗi ngày Mạnh Hạo đều nghe tiếng ngáy này.

Thanh niên mặt ngựa phụ trách phòng tạp dịch Bắc khu đang khoanh chân ngồi trên tảng đá lớn, giờ phút này gã bỗng nhiên mở mắt, sửng sốt nhìn Mạnh Hạo, rất nhanh gã đứng lên, ôm quyền chào Mạnh Hạo.

- Gặp qua Mạnh sư huynh!

Mấy ngày qua, lời đồn về Mạnh Hạo rất nhiều, thanh niên mặt ngựa này sao có thể không biết.

- Sư huynh không nên như thế, ta chỉ đến gặp cố nhân!

Mạnh Hạo nhìn thanh niên mặt ngựa, tu vi rất rõ ràng, Ngưng Khí tầng ba, hình như bị kẹt lại ở tầng ba nhiều năm rồi.

Sư huynh mặt ngựa gật đầu, nhìn Mạnh Hạo bước chân vào sân tạp vụ, gã lần nữa khoanh chân ngồi tại chỗ cũ, thần sắc có chút phức tạp, thầm than một tiếng liền nhắm mắt không nói.

Mạnh Hạo đi vào trong phòng tạp vụ, thấy phòng phía tây, khi tới gần liền nghe tiếng ngáy của tên mập vang vọng trong trời đất. Khi Mạnh Hạo đẩy cửa tiến vào, hắn liền lộ vẻ cổ quái, khó chịu trong lòng đã giảm đi rất nhiều.

Trong phòng, tên mập nằm ngửa, xếp thành chữ Đại, ngáy vang không ngừng, cái giường bên cạnh bị dịch chuyển, chắn ở góc phòng, để giữa giường và góc tường tạo thành một lỗ hổng.

Tại đó có một đại hán tự xưng là Hổ gia, giờ phút này hắn đang ngủ say, nhưng thân hình co rụt lại, trên mặt còn mang theo vẻ sợ hãi, như trong mộng gặp phải chuyện gì khủng bố.

Trên giường gỗ, tràn ngập vô số dấu răng, có chỗ trực tiếp bị cắn ra, nhìn thật tả tơi. Mà cái bàn lúc trước kia đã không còn rồi, Mạnh Hạo có thể tưởng tượng được, cái bàn kia có lẽ đã bị cắn hư rồi, ngay cả tường bốn phía cũng có dấu răng, chỉ có cái giường mà tên mập đang nằm lại không có một cái dấu răng nào, tương phản thật lớn.

Trong lúc nhìn, bỗng nhiên đại hán tại trong chỗ kia đột nhiên run lên, hai mắt nhắm chặt mà rên lên thảm thiết, chắc là gặp ác mộng rồi. Nhìn bộ dáng xanh xao vàng vọt kia, hai mắt thâm đen, giống như lâu dài không được ngủ, Mạnh Hạo rất không tưởng được, đối phương gặp phải chuyện thê thảm gì mà bị giày vò tới bộ dáng này.

Nghe tiếng rên rỉ của đại hán, tên mập không kiên nhẫn mở mắt, khi thấy được Mạnh Hạo liền tức thì kích động.

- Gà Rừng mô, có mang Rà Rừng tới không?

Mạnh Hạo nhìn tên mập, hắn không nhịn được mà tươi cười.

Tên mập này vẫn tròn như thùng nước, không gầy đi chút nào, hình như còn mập hơn một chút, nhất là răng nanh của hắn, khi nói chuyện liền hàm răng sáng bóng, hình như cũng dài thêm một nửa rồi.

- Nghe nói ngươi đã Ngưng Khí tầng một rồi, ta sang xem, vội vàng nên không mang theo gì!

Mạnh Hạo ngồi bên giường của tên mập, nhìn hàm răng của tên mập, cười nói.

Một đêm này, mập mạp đang chìm đắm trong đắc ý của chính mình, nói rất nhiều. Mạnh Hạo nói ít dần, chuyển sang nghe tên mập nói không ngừng. Theo ánh trăng dần tan, mặt trời dần tới, vết thương trong lòng Mạnh Hạo cũng dần khép lại, nhưng vết sẹo vẫn còn. Như những móng tay còn lại trong động phủ hắn, cùng với ánh mắt hắn, người ngoài không nhìn thấy hàn mang ẩn chứa trong đó, dung hợp thành mười sáu mười bảy tuổi này, Mạnh Hạo trưởng thành hơn nhiều.

Lúc sáng sớm, trong khi đại hán tự xưng là Hổ gia kích động lệ nóng doanh tròng, Mạnh Hạo mang tên mập rời khỏi Bắc khu. Tên mập rất là cảm động, khi ra khỏi sân liền còn chạy lại ôm đại hán một cái, không biết nói vài câu gì đó, tên đại hán này liền mặt không còn chút máu, thân hình cũng run rẩy.

- Ngươi nói gì với hắn vậy?

Khi tới gần ngoại tông, Mạnh Hạo nhịn không được mà hỏi.

- Người tốt a, hắn là bạn tốt của ta khi ngươi rời khỏi khu tạp dịch, ngươi thấy đó, khi ta đi hắn thương cảm thế nào, trong lòng ta cũng không chịu nổi a. Ta liền trở lại nói cho hắn biết, ta tranh thủ vài ngày sẽ trở lại thăm hắn!

Tên mập lộ vẻ thương cảm nói.

- Ngươi đừng thấy hắn có bộ dáng hung ác, trên thực tế gan hắn rất nhỏ, buổi tối thường xuyên gặp ác mộng, rất là đáng thương!

Tên mập lắc đầu, cảm khái nói.

Mạnh Hạo lập tức trầm mặc, không nói tới gì liên quan tới đại hán kia nữa, cho đến khi hai người đi vào ngoại tông. Dọc theo đường đi, phàm là kẻ nhìn thấy Mạnh Hạo đều lộ thần sắc khinh thường, đánh giá.

- Ồ!? Còn phải nói a, Mạnh Hạo ngươi ở ngoại tông sống thực tốt a, theo đường đi có không ít người nhìn ngươi!

Tên mập nhất thời kích động nói, nghĩ tới có Mạnh Hạo sau lưng, sau này đến ngoại tông sẽ không bị người khi dễ.

Mạnh Hạo mỉm cười, không giải thích gì, khi tới trước Bảo các, Mạnh Hạo dừng bước không vào, sau khi nói với tên mập một chút, hắn chỉ đứng nhìn đối phương chạy vào Bảo các.

Khoảng chừng qua một nén nhang, tên mập hưng phấn trở ra, trong tay cầm một thanh tiểu kiếm, trên kiếm này như có một tầng vảy cá, sờ vào thô ráp, không có cảm giác sắc bén.

- Mạnh Hạo, ngươi xem ta được bảo bối gì này, đây chính là bảo bối a!

Tên mập hưng phấn đùa nghịch thanh tiểu kiếm trong tay, Mạnh Hạo kinh ngạc, tại sao tên mập lại coi đây là bảo bối, hắn liền thấy tên mập đưa kiếm đặt lên miệng, làm như máy mài mà mài qua mài lại, tiếng xoạt xoạt truyền ra, làm cho Mạnh Hạo dở khóc dở cười.

- Thứ tốt, răng ta càng ngày càng dài, đã tìm không ít thứ để mài rồi, nhưng không tới vài ngày liền không thể dùng được, vì vậy mà ta phải mài răng rất lâu.

Tên mập càng nghĩ càng cao hứng.

Một ngày này, Mạnh Hạo mang theo tên mập đi làm quen với ngoại tông, cũng đưa ra suy nghĩ ở chung cùng một động phủ, nhưng tên mập cự tuyệt. Hắn đã ở chung với người rất nhiều rồi, đã sớm muốn tấn thăng lên đệ tử ngoại tông để lấy được chỗ ở của mình. Mạnh Hạo nói gì hắn cũng không đồng ý, chỉ nói ở chỗ của mình mới có chút thỏa mãn.

Mạnh Hạo cũng không khuyên nhiều, cho đến đêm liền rời đi, trở về động phủ, khoanh chân ngồi xuống.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt liền ba tháng. Hơn hai tháng trước, Mạnh Hạo đã khôi phục bày quầy tại khu công khai cấp thấp. Có lẽ vì một màn giữa Vương Đằng Phi tạo ra hiệu quả quá lớn, nhiều người để ý tới hắn, làm cho sinh ý của tiệm tạp hóa của hắn càng ngày càng tốt.

Ngoài đan dược, Mạnh Hạo nhập thêm pháp bảo, sinh ý càng thêm tốt, nhưng hắn đã không còn là một người, mà bên cạnh hắn luôn có một tên mập, không ngừng ôm phi kiếm mài răng. Tên mập này cũng có chút năng khiếu kinh doanh, thỉnh thoảng chạy vào khu công khai PR bán hàng, y đã trở thành chủ lực, phối hợp cùng ở Mạnh Hạo bên ngoài, làm cho thu hoạch mấy ngày nay đã tăng lên không ít.

Cho đến một ngày, đã tới mùa đông khắc nghiệt, bông tuyết bay múa đầy trời. Mạnh Hạo khoanh chân nhắm mắt ngồi trên Bình Đỉnh sơn, tên mập đột nhiên mở mắt quát to một tiếng, nắm lấy một người chạy về phía hắn.

- Mạnh Hạo, Mạnh Hạo, ngươi nhìn ai này!

/1957

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status