nếu ốc sên có tình yêu

Chương 56

/70


Bên ngoài cửa sổ ánh bình minh nhàn nhạt, trong phòng ấm áp yên tĩnh. Quý Bạch và Hứa Hủ nhìn nhau, nhất thời không ai lên tiếng.

Mới sáng sớm tinh mơ, Quý Bạch đúng là bị chấn động bởi thông tin này đến mức ngỡ ngàng. Nhưng chỉ trong giây lát, một niềm vui giống như ngọn cửa xanh nhanh chóng sinh sôi nảy nở trong lòng anh.

Quý Bạch ôm Hứa Hủ vào lòng, hỏi nhỏ: “Chẳng phải anh đều dùng bao hay sao? Em cũng đã uống thuốc?”

Có một thời gian, Quý Bạch không dùng bao, Hứa Hủ uống một loại thuốc tránh thai dài hạn thường thấy trên thị trường. Cô rầu rĩ đáp: “Khí hậu của thành phố Lâm tương đối ẩm ướt, có lẽ thuốc bị ẩm. Hơn nữa, cũng có một lần lúc anh rút ra ngoài, bao đã bị tuột ra còn gì?”

Quý Bạch nhìn cô chằm chằm, anh nắm hai tay cô vào lòng bàn tay, ngữ khí đầy ý cười: “Là lỗi của anh.”

Hứa Hủ cúi đầu không lên tiếng.

Bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của cô, tim Quý Bạch cũng không cảm thấy bất ngờ. Cô vừa mới tốt nghiệp, còn nhỏ tuổi, trước đó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sinh con. Hơn nữa, cô có tính cách độc lập, lấy sự nghiệp làm trọng, nên có nhiều khả năng cô sẽ lựa chọn không giữ đứa bé.

Theo những gì Quý Bạch được giáo dục từ nhỏ, phá thai là chuyện không nên. Hơn nữa, sao anh có thể để người phụ nữ của anh phá thai? Sẽ rất ảnh hưởng đến cơ thể.

Quý Bạch nhướng mắt quan sát gương mặt nhợt nhạt và điềm tĩnh của Hứa Hủ. Một cảm giác mềm mại từ trái tim anh dần lan tỏa, thuyết phục cô giữ lại đứa con là chuyện khỏi cần nghi ngờ. Trầm mặc trong giây lát, Quý Bạch quyết định mở miệng. Nhưng anh chưa kịp thốt ra lời, Hứa Hủ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt kiên quyết.

Tâm trạng của Quý Bạch căng lên như dây đàn trong phút chốc.

Hứa Hủ nhìn anh chăm chú: “Chúng ta cần đi bệnh viện kiểm tra tỉ mỉ, nhưng chắc đến tám chín phần rồi.”

Ngừng một hai giây, cô nói tiếp: “Nếu em thật sự có thai, nói một cách thẳng thắn, dù anh nghĩ thế nào, em cũng sẽ sinh đứa con này.”

Bầu trời bên ngoài cửa sổ lộ ánh sáng trắng nhạt, xung quanh yên tĩnh như trong giấc mộng. Quý Bạch nhìn sâu vào đôi mắt đen trong veo của cô, một luồng khí nóng len lỏi vào trái tim anh.

Có lẽ thấy Quý Bạch mãi vẫn không phát biểu ý kiến. Hứa Hủ chau mày, tiếp tục giải thích: “Em đã cân nhắc kỹ lưỡng mới đưa ra quyết định này. Đối với người phụ nữ, hai mươi lăm tuổi là độ tuổi thụ thai tốt nhất, phá thai sẽ gây tổn thương nhất định cho cơ thể. Hơn nữa, dù sao cũng là một sinh mệnh, em không thể chấp nhận.”

“Được.” Quý Bạch cất giọng trầm ấm, cắt ngang lời phân tích của cô. Ánh kéo cô vào sát lồng ngực, cúi đầu hôn cô.

Môi lưỡi cuồng nhiệt dây dưa một lúc, Quý Bạch mới buông người Hứa Hủ ra. Đôi mắt đen của anh ngắm cô ở cự ly gần, ngữ khí đầy ý cười: “Em đã muốn sinh, anh đương nhiên nghe em.”

Hứa Hủ nhoẻn miệng cười.

Thật ra sau khi thử thai, tâm trạng của cô trong cả buổi tối tương đối nặng nề. Tuy lúc đó cô quyết định sinh con ngay lập tức, nhưng chuyện này rất quan trọng, cô lại không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào, thử hỏi làm sao cô có thể thoải mái? Bắt gặp vẻ hân hoan và tán thành của Quý Bạch vào thời khắc này, Hứa Hủ cảm thấy được an ủi không ít.

Quý Bạch ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là sáu giờ sáng, còn hai tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ làm việc. Những ngày này, anh và cô đều không thể xin nghỉ phép.

“Em mau thay quần áo, chúng ta đi bệnh viện ngay bây giờ.”

“Vâng.”

Trong lúc Hứa Hủ đánh răng rửa mặt, Quý Bạch đã thay quần áo, gọi điện thoại nhờ người bạn liên hệ với bệnh viện phụ sản của thành phố. Sau khi bố trí xong xuôi, anh cầm chìa khóa xe ô tô ở trên bàn đi ra cửa. Nhưng mới đi vài bước, anh quay lại mở ngăn kéo, lấy hộp nhẫn giấu trong đống quần áo, bỏ vào túi quần.

***

Bên ngoài bầu trời u ám, mưa bắt đầu rơi lộp độp. Bệnh viện vào buổi sáng sớm lạnh lẽo và vắng lặng. Hai người đợi ở khoa phụ sản một lúc, bác sĩ mới xuất hiện.

Rất nhanh có kết quả kiểm tra, thông số của mỗi mục đều phù hợp tiêu chuẩn, xác nhận Hứa Hủ có thai.

Hai người quay ra xe ô tô, mưa vẫn chưa ngừng rơi. Sắc trời sáng hơn một chút, cả con đường trơn ướt như chìm trong hơi nước mờ ảo.

Quý Bạch không lập tức lái xe, mà đỗ xe ở dưới hàng cây bên ngoài bệnh viện. Anh nắm tay Hứa Hủ, lặng lẽ ngắm màn mưa trắng xóa.

Hứa Hủ cũng im lặng. Tin tức này đến quá đột ngột, có rất nhiều việc cô cần phải suy nghĩ và cân nhắc.

Quý Bạch cũng đang cân nhắc một vấn đề. Thời điểm này công việc vô cùng bận rộn, nhưng anh phải bỏ chút thời gian đến nhà cô đề cập chuyện cưới xin. Anh vốn định tổ chức lễ đính hôn trước, nhưng bây giờ có thể bỏ qua tiết mục đính hôn. Đợi đến khi vụ án kết thúc, hai người chuẩn bị kết hôn ngay. Chỉ có điều thời gian quá cấp bách, Hứa Hủ nhiều khả năng phải vác bụng to làm đám cưới.

Quý Bạch thò tay vào túi quần, cầm hộp nhẫn. Khung cảnh hiện tại quả thật quá bình thường và không một chút lãng mạn, nhưng khóe miệng anh vẫn không thể che giấu ý cười.

Quý Bạch hắng giọng, định lôi hộp nhẫn ra ngoài, nào ngờ Hứa Hủ lên tiếng: “Anh ba, em muốn thương lượng với anh về chuyện kết hôn.”

Trái tim Quý Bạch xao động: “Em nói đi.” Bàn tay anh nắm chặt hộp nhẫn ở trong túi quần.

Hứa Hủ ngoảnh đầu nhìn anh, ánh mắt rất chân thành: “Có thai là chuyện có thai, kết hôn là kết hôn. Chúng ta không cần vì đứa con mà vội vội vàng vàng kết hôn. Chúng ta mới chính thức qua lại nửa năm, tuy bây giờ em vô cùng yêu anh, nhưng hôn nhân là cam kết một đời, chúng ta nên thận trọng thì hơn. Hiện tại, chúng ta vẫn còn ở giai đoạn yêu đương say đắm của thời kỳ đầu. Chúng ta nên tiếp tục tìm hiểu đối phương, đợi sau một thời gian, tình cảm ổn định và chín muồi, đến lúc đó chúng ta bàn chuyện kết hôn cũng chưa muộn. Như vậy, cuộc hôn nhân của chúng ta mới càng ổn định, càng bền vững và hạnh phúc hơn. Đương nhiên, con vẫn mang họ của anh.”

Ngoài trời mưa rơi tí tách. Trên đường phố xe cộ mỗi lúc một nhiều. Quý Bạch nhìn Hứa Hủ, trầm mặc không lên tiếng.

Anh đã sớm đoán ra, trong quan niệm của Hứa Hủ, chuyện mang thai trước khi kết hôn chẳng là gì cả. Cô hy vọng tình cảm chín muồi mới kết hôn, cũng phù hợp với tính cách thận trọng và chậm chạp của cô. Thật ra ngay từ đầu, anh cũng dự định đính hôn trước, sang năm mới đi đăng ký.

Câu nói thẳng thắn ‘em vô cùng yêu anh’ của Hứa Hủ khiến anh rung động. Từ trước đến nay, anh và cô chưa từng nói với nhau câu ‘anh yêu em’ hay ‘em yêu anh’. Nào ngờ hôm nay cô vô ý buột miệng thốt ra câu này.

Tuy nhiên, theo cách nói của cô, nhiều khả năng đến lúc con trai anh biết chạy nhảy, anh cũng chưa chắc đã có danh phận?

Vậy anh làm đàn ông cũng quá thất bại rồi. Chắc chắn anh không thể để chuyện này xảy ra.

Im lặng một lúc, Quý Bạch cất giọng dịu dàng: “Hứa Hủ, việc kết hôn đương nhiên cần sự tự nguyện của em. Có điều, em không cần đưa ra kết luận quá sớm. Em xem, bây giờ em vừa có thai, gần một năm nữa mới sinh con. Đến lúc đó, chúng ta cũng yêu nhau gần hai năm. Anh tin, đến lúc đó suy nghĩ của em chắc chắn không giống bây giờ. Khi bắt đầu mối quan hệ với anh, chắc em cũng không nghĩ sẽ ‘vô cùng yêu anh’ như hiện tại? Anh thấy nên để đến lúc đó mới quyết định. Đây mới là thái độ thận trọng và có trách nhiệm thật sự.”

Hứa Hủ nghĩ cũng phải, cô gật đầu: “Được.”

Quý Bạch mỉm cười, không tiếp tục nhắc đến đề tài này. Tuy đây chỉ là kế hoãn binh, thuyết phục cô không nên quyết định vội vàng, nhưng anh vẫn hơi tiu nghỉu. Chỉ khổ thân chiếc nhẫn kim cương trong túi quần lại tiếp tục bị ‘đông lạnh’. Trên thực tế, Quý Bạch không cảm thấy lo lắng, chưa nói đến chuyện tới lúc đó ‘bố dựa hơi con’, Hứa Hủ mới ở bên anh nửa năm đã ‘vô cùng yêu anh’, thêm một năm nữa, chắc chắn cô sẽ không thể rời xa anh.

Hai người đều im lặng. Quý Bạch lái xe đặc biệt cẩn thận, ô tô hòa vào dòng xe trên đường phố.

Gặp đèn đỏ, Quý Bạch dừng lại chầm chậm. Anh đưa mắt, thấy Hứa Hủ đang xem tập ảnh hiện trường gây án.

Quý Bạch vốn không để ý, một lúc sau anh mới có phản ứng, những thứ máu tanh này không có lợi cho thai nhi.

Nhưng Hứa Hủ là cảnh sát hình sự, không thể tránh khỏi sự tiếp xúc. Cuối cùng, Quý Bạch vẫn mở miệng: “Nếu có thể, em hãy cố gắng xem ít thôi.”

Hứa Hủ ngẩn người, không trả lời anh. Sau đó, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Quý Bạch, ánh mắt sáng lấp lánh: “Em nhớ ra từng gặp hình ảnh tương tự ở đâu rồi.”

***

Trong lúc Quý Bạch và Hứa Hủ lái xe trên đường phố, tại một căn phòng cách khá xa, một người phụ nữ khác đang chờ đón thời khắc khủng khiếp nhất của mỗi ngày.

Người phụ nữ mặc bộ váy liền màu xanh nhạt, toàn thân trắng trẻo sạch sẽ. Chân tay cô bị trói chặt trên giường, không thể di chuyển.

Cánh cửa cạch một tiếng rồi mở ra, một người đàn ông đi vào. Toàn thân cô gái run rẩy, cô vô thức co người, nhưng chỉ có thể mở to mắt nhìn người đàn ông tiến lại gần.

Người đàn ông cười cười với cô gái, hắn cởi hết quần áo trên người hắn trước, để lộ thân hình cường tráng. Sau đó, hắn ôm cô gái vào lòng, cởi váy áo của cô. Đến khi cô trần truồng nằm trước mặt hắn, hắn không vội chinh phục mà cúi đầu, hít hít ngửi ngửi từng tấc da của cô gái.

“Em thơm thật đấy.” Người đàn ông nói nhỏ.

Cô gái nở nụ cười miễn cưỡng, toàn thân nổi da gà. Mặc dù thấy rõ phản ứng của cô gái nhưng người đàn ông không tức giận, hắn cầm cốc nước ở trên bàn đưa đến miệng cô gái. Gương mặt cô gái lộ vẻ bi thương, nhưng cô buộc phải uống hết cốc nước.

Cô gái nhanh chóng có phản ứng, thân thể trắng nõn bắt đầu ửng đỏ, cô nghe thấy tiếng rên rỉ của mình. Người đàn ông ngồi trên giường, lặng lẽ quan sát cô gái vặn vẹo cơ thể, yết hầu của hắn từ từ chuyển động.

Một lúc sau, hắn giơ máy ảnh, ánh đèn chớp liên hồi. Hắn ghi lại hình ảnh đôi mắt mờ mịt đến vùng bí ẩn ướt át của cô gái. Cuối cùng, hắn ném cái máy ảnh sang một bên, giữ chặt eo cô, cúi đầu ngậm nụ hoa đầy đặn trên ngực cô và đâm thẳng vào thân thể cô.

Căn phòng trống trải tĩnh mịch chỉ có tiếng xác thịt va chạm không dứt, một cuộc hoan ái vĩnh viễn không có tận cùng.

“Thích tôi yêu em không?”

“Thích... thích.” m thanh phát ra từ cổ họng cô gái như tiếng nức nở, cũng rất sung sướng.

“Gọi tôi.”

“Ông xã... ông xã.”

“Còn gì nữa?”

“Em yêu anh... Em yêu anh.”

***

Quý Bạch và Hứa Hủ đi thẳng lên Công an tỉnh, tìm đến văn phòng Dương Thanh Lâm, sư huynh của Hứa Hủ.

Dương Thanh Lâm hơi bất ngờ khi gặp bọn họ. Anh hỏi: “Quý đội, Hứa Hủ, có việc gì vậy?”

Hứa Hủ đưa ảnh chụp hiện trường vụ án cho anh: “Sư huynh, anh xem có ấn tượng gì về hiện trường vụ án này không?”

Dương Thanh Lâm nhận tấm ảnh, sắc mặt lập tức thay đổi.

Lúc còn ở trường cảnh sát, Hứa Hủ trợ giúp giáo sư nghiên cứu các vụ án của nước Mỹ, còn Dương Thanh Lâm chủ yếu phụ trách vụ án ở châu Á. Do đó, Hứa Hủ chỉ lờ mờ có ấn tượng đã từng nhìn thấy hình ảnh tương tự ở đâu đó, chứ không chắc chắn như Dương Thanh Lâm. Anh nhanh chóng rút một tập tài liệu trong tủ hồ sơ đặt trước mặt Quý Bạch và Hứa Hủ.

Đó là những tấm ảnh đẹp như tranh vẽ, mỗi cô gái trẻ xinh đẹp nằm nghiêng co người trên thảm cỏ, trên mặt đất, trong rừng cây, bên bờ suối... Trang phục của bọn họ tương tự nạn nhân Bạch An An, đều là màu sắc ấm áp. Trông bọn họ vô cùng dịu dàng thuần khiết.

Dương Thanh Lâm ngồi xuống ghế: “Đây là vụ án ‘Sát thủ thiên sứ’ xảy ra ở Hồng Kông ba năm trước. Hiện tại mới chỉ điều tra ra tám người bị hại, còn bao nhiêu nạn nhân không một ai hay biết. Tất cả đều ở độ tuổi từ hai mươi hai đến hai mươi lăm, là các cô nhân viên văn phòng. Bọn họ đều mất tích một thời gian, cuối cùng chết vì chất kali xyanua. Vụ án này gây chấn động toàn Hồng Kông lúc bấy giờ.”

Quý Bạch và Hứa Hủ gật đầu. Bọn họ từng nghe qua vụ án nhưng không đi sâu tìm hiểu.

Dương Thanh Lâm lại cầm tấm ảnh chụp Bạch An An: “Năm đó, hung thủ bị cảnh sát truy đuổi, rơi xuống biển chết mất xác. Có người nói hắn đã chết, cũng có người nói hắn trốn ra nước ngoài. Xem tấm ảnh này, tôi gần như có thể kết luận, hung thủ không phải là bản thân tên đó thì cũng là kẻ mô phỏng cuồng nhiệt của hắn.”

Quý Bạch và Hứa Hủ đều im lặng. Vài giây sau, Hứa Hủ hỏi: “Sư huynh, anh đã tập trung nghiên cứu vụ án ở Hồng Kông, anh có chân dung tâm lý tội phạm của hắn không?”

“Anh không chỉ có chân dung tâm lý của hắn, mà còn có ảnh và hồ sơ của hắn.” Dương Thanh Lâm đáp, ngữ khí có phần nặng nề: “Hắn là người thành phố Lâm.”

Dương Thanh Lâm nhanh chóng tìm một tập tài liệu đưa cho Quý Bạch và Hứa Hủ.

Người đàn ông trên ảnh rất trẻ trung. Hắn mặc áo sơmi trắng và quần âu giản dị, trên cổ thắt cà vạt, để kiểu đầu húi cua. Hắn có gương mặt sáng sủa, bờ môi mỏng xuất hiện ý cười ôn hòa.

Dương Thanh Lâm nói tiếp: “Tên hắn là Phùng Diệp, lúc gây án hắn mới hai mươi hai tuổi, năm nay hai mươi lăm tuổi. Bởi vì thành tích học tập xuất sắc, hắn thi đỗ khoa kiến trúc đại học Hồng Kông, nhận được học bổng toàn phần. Sau khi tốt nghiệp, hắn làm việc tại một công ty nào đó, được nhập hộ tịch ở Hồng Kông. Lúc bấy giờ, do chứng cứ vụ án rõ rành rành nên hắn bị truy nã toàn Hồng Kông. Sau đó, hắn rơi xuống biển và mất tích.” Anh thở dài: “Nếu hắn thật sự chưa chết và quay về thành phố Lâm...”

“Cậu có địa chỉ nhà hắn ở thành phố Lâm không?”

“Có.” Dương Thanh Lâm lại lục hồ sơ đưa cho hai người.

***

Nửa tiếng sau, Quý Bạch dừng xe ở bên ngoài khu tập thể một xí nghiệp quốc doanh cũ kỹ. Mấy người cảnh sát hình sự vừa đến nơi, liền tỏa ra canh chừng ở xung quanh.

Quý Bạch và Hứa Hủ đã fax hồ sơ của Phùng Diệp về đội cảnh sát hình sự, thông báo cảnh sát toàn thành phố tìm kiếm con người này, đồng thời liên lạc với phía cảnh sát Hồng Kông để tìm hiểu thêm tình hình. Nhận được tin tức, mọi người hết sức phấn chấn, nhưng tâm trạng càng trở nên nặng nề.

Men theo lối đi chật hẹp vào bên trong khu tập thể, Quý Bạch dừng bước: “Hay là em quay về ô tô đợi anh?”

Hứa Hủ liếc anh một cái: “Không cần đâu.”

Quý Bạch không tiếp tục khuyên nhủ, mà dặn dò những người cảnh sát khác phải hết sức cẩn thận.

Hung thủ của vụ án này là tên tâm lý biến thái, công việc của Hứa Hủ có vai trò vô cùng quan trọng. Là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Quý Bạch không thể gạt cô ra ngoài.

Anh chỉ còn cách cố gắng bảo vệ cô thật tốt.

***

Nhà Phùng Diệp ở trên tầng sáu. Người mở cửa là cậu ruột của hắn, một người đàn ông gầy gò ngoài bốn mươi tuổi. Ông ta là nhân viên kỹ thuật của nhà máy.

“Phùng Diệp còn có người thân khác không?” Hứa Hủ hỏi.

Ông cậu trả lời: “Không, bố mẹ nó qua đời từ lâu rồi.” Ngập ngừng vài giây, ông ta hỏi: “Đồng chí cảnh sát, các đồng chí muốn điều tra cái gì. Vụ án ở Hồng Kông đã trôi qua mấy năm, chẳng phải Phùng Diệp rơi xuống biển chết mất xác rồi hay sao?”

Mọi người tất nhiên không trả lời, Quý Bạch chuyển đề tài: “Chúng tôi muốn xem đồ đạc cá nhân của Phùng Diệp.”

Ông cậu gật đầu, dẫn bọn họ ra ngoài ban công, chỉ vào đống đồ ở một góc ban công: “Bao nhiêu đồ đạc trước kia tôi đều vứt hết, số còn lại nằm cả ở đó. Các đồng chí xem đi.” Có lẽ không muốn nói chuyện nhiều, ông quay người định ra ngoài. Quý Bạch hỏi: “Gần đây có ai đến tìm Phùng Diệp không?”

Ông cậu tỏ ra ngạc nhiên: “Không, tất nhiên là không rồi.”

“Vậy trong nhà có xảy ra chuyện gì bất thường không?”

Ông cậu cất giọng kinh ngạc: “Sao đồng chí biết? Tháng trước từng xảy ra vụ kẻ trộm đột nhập. Lúc đó là nửa đêm, tôi nghe thấy tiếng động liền chạy ra ngoài ban công, nhưng người đã không thấy bóng dáng. Đồ đạc bị lục tung, tuy nhiên không mất mát gì.”

Quý Bạch và Hứa Hủ giật mình. Tên trộm đó liệu có liên quan đến Phùng Diệp?

Ông cậu trả lời xong liền đi ra phòng khách. Quý Bạch và Hứa Hủ bắt đầu kiểm tra kỹ lưỡng đồ đạc của Phùng Diệp. Khoảng nửa tiếng sau, Quý Bạch đột nhiên đưa một tấm ảnh đến trước mặt Hứa Hủ.

Đó là ảnh chụp tốt nghiệp của Phùng Diệp. Hắn đứng ở vị trí chính giữa hàng phía sau. Trông hắn lúc đó có vẻ non nớt và thanh tú hơn bộ dạng trên tấm ảnh của Dương Thanh Lâm. Hứa Hủ không phát hiện ra điều bất thường, cô nhanh chóng đảo mắt một lượt qua tất cả mọi người trên tấm ảnh. Nhìn thấy cô nữ sinh ở hàng phía trước, Hứa Hủ ngây người: “Diêu Mông?”

Quý Bạch gật đầu: “Họ là bạn cùng lớp.”

Diêu Mông ở trên ảnh để tóc dài, mặc váy đồng phục. Lúc đó, cô vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Hứa Hủ: “Em sẽ liên lạc với Diêu Mông, hỏi xem bạn ấy có biết tình hình của Phùng Diệp không?”

Hai người tiếp tục lục đống ảnh, đa phần là ảnh Phùng Diệp hồi nhỏ, không có một chút giá trị đối với vụ án. Quý Bạch lại lật giở đống sách ở bên cạnh. Một lúc sau, anh đột nhiên ngẩn người, rút một tấm ảnh từ cuốn sách đưa cho Hứa Hủ.

Hứa Hủ vừa nhìn cũng sững sờ.

Đó là ảnh chụp một mình Diêu Mông. Cô mặc bộ đồng phục của trường cảnh sát, ngồi dưới bóng cây che nắng, đang cúi đầu đọc sách. Có người đứng gần, để lại cái bóng bên cạnh cô, mà cô không hề phát giác.

Xem ra, đây giống một tấm ảnh chụp trộm từ mấy năm trước.

/70

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status