Giữa dòng đời xuôi ngược, em và anh mãi là tình nhân….
Anh hãy cứ yêu thương, yêu thương như thể cô ấy chưa từng rời khỏi anh. Anh có quyền ngược đãi trái tim mình vì không thể quên người đó.
Em rất có duyên với sân bay, phòng chờ và những khoảng tối đằng sau nơi check in. Lần trước, tiễn P, em cũng cần có một khoảng trống đủ dài và hun hút để có thể nhìn thấy P, cả khi chiếc phi cơ chở P chỉ là một chấm nhỏ trên bầu trời, khuất dạng sau những đám mây.
Lần này, anh đi công tác ở Dubai, tham dự hội thảo về bệnh tim mạch. Em đứng từ rất xa, nhìn anh. Xa đủ để anh không thấy đôi mắt em, đầy lo âu và khắc khoải. Nhưng cũng gần đủ để em in dấu hình dáng anh, và nhấn chìm anh vào ánh nhìn của em mãi mãi.
Đi đi M, em thầm nhủ, chỉ đủ mình nghe thấy. Đi đi…
Anh không hề quay lại tìm kiếm em, như cái cách P đã làm. Cũng đúng thôi, vì anh đang háo hức chạy đến với người con gái của mình, đang làm việc ở hòn đảo Bali xinh đẹp. Indonesia có 18.306 hòn đảo, và khoảng 237 triệu người, cô gái của anh ở đâu trong số đó? Anh sẽ vẫn tìm. Trái tim dẫn lối, anh sẽ tìm thấy N, thấy hồi ức đẹp đẽ mà anh từng đánh rơi trong những phút giây bồng bột, sốc nổi của tuổi trẻ. Thế nên em sẽ không gọi anh, không nói cho anh biết em đã đến đây, để tiễn anh. Bởi em không muốn sự háo hức trong anh bị xáo trộn chỉ vì em, một người đã luôn chấp nhận đứng từ xa, và thương anh lặng lẽ.
Giữa dòng đời xuôi ngược, em và anh mãi là tình nhân…
Em khẽ thốt lên những rung động chua xót, như tự vỗ yên nỗi đau đơn phương không màu sắc của mình. Tại em mà. Nên sẽ không có ai đáng trách ở đây. Không có ai đáng thương ở đay. Chỉ có em tình nguyện là người-thứ-ba-chung-thủy của anh. Mắc cười lắm phải không?
Anh đi rồi. Em trở về nhà trong nỗi cô đơn của tuổi trẻ mãi dở dang. Vì tìm kiếm hoài vẫn chẳng được một tình yêu đích thực cho riêng mình. Em bật nhạc, vô tình nghe lại ca khúc thật đau:
Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây
Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ
Ôi những dòng sông nhỏ lời hẹn thề là những cơn mưa…
(Trịnh Công Sơn)
Em viết mấy chữ nguệch ngoạc lên tờ giấy nháp: “Lời-hẹn-thế-là-những-cơn-mưa”. Và ôm nỗi nhớ anh dịu dàng trong những thanh âm u uẩn của Trịnh. Còn anh, giờ này đã đến Dubai chưa?
Em đang mơ màng thì trên trang cá nhân của anh có tín hiệu sáng đèn. Anh đang online. Em hỏi: “Anh đã đến nơi rồi à?” M đáp: “Anh bị delay một tiếng ở Sing. Em đã ăn chưa? Nghỉ ngơi đi cho đỡ mệt. Đừng làm việc nhiều quá nhé, phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Nếu một ngày không nhận được của anh những điều dịu dàng ấy, cuộc sống thật vô nghĩ biết bao. Nhưng nếu anh chỉ “Limit” sự quan tâm dành cho em trong những cảm xúc mềm mỏi của người không thể yêu thêm lần nữa. Em và anh sẽ không sao khi mãi nhìn nhau bằng thứ tình thương không thể sở hữu, giữa dòng đời xuôi ngược này?
…
Những ngày xa M, tôi lại quay cuồng với tin bài. Tôi là phóng viên mảng giải trí nên suốt ngày chăm bẵm : “vườn cái” và nghệ sĩ nổi tiếng. Hôm nay họ mặc gì, đi xe gì, dùng túi xách hàng hiệu gì? Hoặc các người đẹp hôm nay mặc nội y có bị “lộ hàng hay ko? Những ca sĩ mới nổi danh có dùng chiêu trò để quảng bá cho album? Liveshow của nghệ sĩ A đầu tư công phu thế, sẽ được truyền hình trực tiếp lúc mấy giờ trên sóng truyền hình quốc gia?
Amen! Hôm nay “vườn cải” rất đỗi bình yên. Tôi lên mạng viết những câu status rất trữ tình, chỉ mong M đọc được.
Em vẫn dõi theo, mỗi bước anh đi, âm thầm và lặng lẽ. Nhưng tình cẩm và dâu bể cuộc đời này, không cần nghe thấy tiếng động, phải không?
Tôi treo status ở trên trang cá nhân đầu tiên, như mọt lời hẹn ước với riêng M. Nhưng ý nghĩ hửng nắng ấy chợt bị đám máy bay ngang qua tôi che phủ. Khi avatar cá nhân, M đăng tải một tấm hình rất đẹp lúc anh vừa rời khỏi cuộc họp. Một chân dung vững chãi, nhưng vẫn sâu thẳm cô đơn. Lẽ nào anh chưa tìm thấy n, cô gái đã tuột khỏi bàn tay anh, hơn mười năm về trước?
Lẽ nào, trong số 18.300 hòn đảo và 237 triệu dân kia, không thể tìm thấy N? Lẽ nào???
Tôi nhắn trên inbox cho anh: Tấm ảnh thật đẹp mà cô đơn, anh chưa tìm thấy chị ấy ư?
M không nhắn lại. Và trang cá nhân của M không sáng đèn. Tôi chờ đợi anh mềm mỏi. Mắt ríu lại. Tôi sực nhớ ra mình viết chưa xong sapo bài báo. Thế nên, tôi out facebook và mãi miết viết bài. Nhưng đầu óc của tôi vẫn mong ngóng M sẽ inbox cho tôi. M đã tìm thấy N chưa? Cho dù N có thế nào, thì anh đã tìm thấy điều dở dang của mình chưa?
Nhưng tôi biết, M sẽ im lặng. Tôi rung động với M cũng chính vì sự kín đáo âm thầm của anh.
Điều đau khổ nhất của cô gái trong tình yêu là không thể “cầm. nắm” được cảm xúc của mình. Cứ mải miết cuốn theo nó, cho dù là những xúc came tột cùng đơn phương.
M này, anh có thể từ chối em mà. Anh có thể nói với em rằng: Hãy dừng lại đi cô bé, em sẽ tìm thấy điều đích thực củ mình ở một con đường mà không có dấu chân anh.
Tình yêu của người con gái lúc đơn phương, thật mù quáng và không lối thoát. Viên thuốc an thần duy nhất để ru con tim ngừng đập những nhịp lỗi, là thúc dục nó vắt kiệt cảm xúc thật lòng của mình. Có lẽ thế, nên với M, tôi như một kẻ đi đường bằng mà nhắm mắt. Tôi vẫn tin những cơn xao lòng mà M yên nhiên gieo vào trái tim, là diều hạnh phúc có thể cấm và xúc xắc trong hơi ấm bàn tay mình. Và tôi vẫn tin rằng kiếp này, nếu tôi và M không thể nắm tay nhau đi xa hơn đoạn đường cẩn phải đi, thì tôi có thể là cái bống, đứng nhìn theo anh, cho đến khi khuất dạng.
Khi M vè nước. Tôi gọi điện. Tôi bảo: “Mình đi ăn trưa đi, M nhé!”
Tôi vỗ vào đầu: “Con gái như mình thật vô dụng, sao không biết chờ đợi người ta gọi đến?” Tôi chưa bao giờ đủ kiên nhẫn để đợi M, thật tệ.
Tôi và M ở bên nhau như đôi tình nhân thực sự, M chăm chút và vỗ về tôi. Dường như căng thẳng trong công việc đã được M bỏ lại khi anh cởi chiếc áo Blouse ra khỏi vóc dáng trai trẻ, quyến rũ này. Tôi nhìn anh gớ thức ăn và chăm sóc tôi, chợt thấy sự thiếu kiên nhẫn của mình thật giá trị. Đúng là, khó nhất cũng dễ nhất, là đánh lừa cảm xúc của chính mình!
Tôi ước gì có thể ngả đầu vào vai anh, và nhõng nhẽo những điều thật con gái: “Em không thích ăn hành! Em ghét ăn hành!”…Tôi tin M sẽ đủ dịu dàng để nghỉ rằng, tôi vẫn là cô gái đổng đảnh, đến từ Trái Đất. Dĩ nhiên rồi!
Em cứng đầu! M nhìn tôi và cười rất hiền sau khi buông lời nhận xét có vẻ đã quan sát tôi rất kỹ.
Tôi đang ăn cả con tôm sú, chứ không phải 1/3 con vì thế “không đỡ nổi” lời nhận xét trời giáng của M. Yết hầu của tôi còn nguyên hình con tôm, với tư thế cong cong của nó. Tôi trợn mắt nhìn M, tức đến sắp khóc.
Em phải nuốt nguyên con tôm ấy, thì nó mới “hóa kiếp” được. Rồi M dịu dàng đưa tôi khăn giấy. Anh mỉm cười, để lộ hàm răng trắng lóa, đẹp vô ngần. Lúc ấy, tôi thấy mình xuẩn ngốc và ngây thơ vô số tội. Tôi e thện nhìn M sau khi con tôm đã nằm yên trong bụng. Ân hận quá. Tôi đánh trống lảng nhìn M: “Anh có chuyện gì vui, thì chia sẻ với em đi. Chẳng hạn, hôm nay có mấy em trình dược viên đến làm quen với anh. Hoặc hôm qua, anh bị tắc đường và gặp cô bạn cũ ngày xưa từng viết thư tình cho anh, giấu nó ở ngăn bàn ấy”
- Anh không thể tìm thấy chị ấy, Di à. Hoặc là chị ấy không muốn gặp lại anh nữa!
Tôi im lặng nhìn M. như muốn ôm hết cảm giác tuyệt vọng của anh vào tim. Con gái khi yêu, sao lạ quá. Cứ muốn đau thay nỗi đau của người khác! Đồ ngốc mà.
- N đã lấy chồng, có con và một cuộc sống hạnh phúc. Ở đó, không hề có sự hiện hữu của anh. Di à! Anh và em đều giống nhau, chúng ta chỉ mãi là tình nhân trong quá khư của một người không thuộc về mình. Thế nên, khi ở bên em, anh thấy thật ấm áp.
Chỉ thế thôi ư? Tôi như rơi tõm xuống đáy vực trước tâm sự của M. câu nói mà tôi từng mong đợi bao lần, không giống như những gì tôi u uẩn chờ đợi. Cảm giác như có cái gì mằn mặn nơi đầu môi…
Chỉ thế thôi ư, M?
Anh hãy cứ yêu thương, yêu thương như thể cô ấy chưa từng rời khỏi anh. Anh có quyền ngược đãi trái tim mình vì không thể quên người đó.
Em rất có duyên với sân bay, phòng chờ và những khoảng tối đằng sau nơi check in. Lần trước, tiễn P, em cũng cần có một khoảng trống đủ dài và hun hút để có thể nhìn thấy P, cả khi chiếc phi cơ chở P chỉ là một chấm nhỏ trên bầu trời, khuất dạng sau những đám mây.
Lần này, anh đi công tác ở Dubai, tham dự hội thảo về bệnh tim mạch. Em đứng từ rất xa, nhìn anh. Xa đủ để anh không thấy đôi mắt em, đầy lo âu và khắc khoải. Nhưng cũng gần đủ để em in dấu hình dáng anh, và nhấn chìm anh vào ánh nhìn của em mãi mãi.
Đi đi M, em thầm nhủ, chỉ đủ mình nghe thấy. Đi đi…
Anh không hề quay lại tìm kiếm em, như cái cách P đã làm. Cũng đúng thôi, vì anh đang háo hức chạy đến với người con gái của mình, đang làm việc ở hòn đảo Bali xinh đẹp. Indonesia có 18.306 hòn đảo, và khoảng 237 triệu người, cô gái của anh ở đâu trong số đó? Anh sẽ vẫn tìm. Trái tim dẫn lối, anh sẽ tìm thấy N, thấy hồi ức đẹp đẽ mà anh từng đánh rơi trong những phút giây bồng bột, sốc nổi của tuổi trẻ. Thế nên em sẽ không gọi anh, không nói cho anh biết em đã đến đây, để tiễn anh. Bởi em không muốn sự háo hức trong anh bị xáo trộn chỉ vì em, một người đã luôn chấp nhận đứng từ xa, và thương anh lặng lẽ.
Giữa dòng đời xuôi ngược, em và anh mãi là tình nhân…
Em khẽ thốt lên những rung động chua xót, như tự vỗ yên nỗi đau đơn phương không màu sắc của mình. Tại em mà. Nên sẽ không có ai đáng trách ở đây. Không có ai đáng thương ở đay. Chỉ có em tình nguyện là người-thứ-ba-chung-thủy của anh. Mắc cười lắm phải không?
Anh đi rồi. Em trở về nhà trong nỗi cô đơn của tuổi trẻ mãi dở dang. Vì tìm kiếm hoài vẫn chẳng được một tình yêu đích thực cho riêng mình. Em bật nhạc, vô tình nghe lại ca khúc thật đau:
Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại
Cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây
Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ
Ôi những dòng sông nhỏ lời hẹn thề là những cơn mưa…
(Trịnh Công Sơn)
Em viết mấy chữ nguệch ngoạc lên tờ giấy nháp: “Lời-hẹn-thế-là-những-cơn-mưa”. Và ôm nỗi nhớ anh dịu dàng trong những thanh âm u uẩn của Trịnh. Còn anh, giờ này đã đến Dubai chưa?
Em đang mơ màng thì trên trang cá nhân của anh có tín hiệu sáng đèn. Anh đang online. Em hỏi: “Anh đã đến nơi rồi à?” M đáp: “Anh bị delay một tiếng ở Sing. Em đã ăn chưa? Nghỉ ngơi đi cho đỡ mệt. Đừng làm việc nhiều quá nhé, phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Nếu một ngày không nhận được của anh những điều dịu dàng ấy, cuộc sống thật vô nghĩ biết bao. Nhưng nếu anh chỉ “Limit” sự quan tâm dành cho em trong những cảm xúc mềm mỏi của người không thể yêu thêm lần nữa. Em và anh sẽ không sao khi mãi nhìn nhau bằng thứ tình thương không thể sở hữu, giữa dòng đời xuôi ngược này?
…
Những ngày xa M, tôi lại quay cuồng với tin bài. Tôi là phóng viên mảng giải trí nên suốt ngày chăm bẵm : “vườn cái” và nghệ sĩ nổi tiếng. Hôm nay họ mặc gì, đi xe gì, dùng túi xách hàng hiệu gì? Hoặc các người đẹp hôm nay mặc nội y có bị “lộ hàng hay ko? Những ca sĩ mới nổi danh có dùng chiêu trò để quảng bá cho album? Liveshow của nghệ sĩ A đầu tư công phu thế, sẽ được truyền hình trực tiếp lúc mấy giờ trên sóng truyền hình quốc gia?
Amen! Hôm nay “vườn cải” rất đỗi bình yên. Tôi lên mạng viết những câu status rất trữ tình, chỉ mong M đọc được.
Em vẫn dõi theo, mỗi bước anh đi, âm thầm và lặng lẽ. Nhưng tình cẩm và dâu bể cuộc đời này, không cần nghe thấy tiếng động, phải không?
Tôi treo status ở trên trang cá nhân đầu tiên, như mọt lời hẹn ước với riêng M. Nhưng ý nghĩ hửng nắng ấy chợt bị đám máy bay ngang qua tôi che phủ. Khi avatar cá nhân, M đăng tải một tấm hình rất đẹp lúc anh vừa rời khỏi cuộc họp. Một chân dung vững chãi, nhưng vẫn sâu thẳm cô đơn. Lẽ nào anh chưa tìm thấy n, cô gái đã tuột khỏi bàn tay anh, hơn mười năm về trước?
Lẽ nào, trong số 18.300 hòn đảo và 237 triệu dân kia, không thể tìm thấy N? Lẽ nào???
Tôi nhắn trên inbox cho anh: Tấm ảnh thật đẹp mà cô đơn, anh chưa tìm thấy chị ấy ư?
M không nhắn lại. Và trang cá nhân của M không sáng đèn. Tôi chờ đợi anh mềm mỏi. Mắt ríu lại. Tôi sực nhớ ra mình viết chưa xong sapo bài báo. Thế nên, tôi out facebook và mãi miết viết bài. Nhưng đầu óc của tôi vẫn mong ngóng M sẽ inbox cho tôi. M đã tìm thấy N chưa? Cho dù N có thế nào, thì anh đã tìm thấy điều dở dang của mình chưa?
Nhưng tôi biết, M sẽ im lặng. Tôi rung động với M cũng chính vì sự kín đáo âm thầm của anh.
Điều đau khổ nhất của cô gái trong tình yêu là không thể “cầm. nắm” được cảm xúc của mình. Cứ mải miết cuốn theo nó, cho dù là những xúc came tột cùng đơn phương.
M này, anh có thể từ chối em mà. Anh có thể nói với em rằng: Hãy dừng lại đi cô bé, em sẽ tìm thấy điều đích thực củ mình ở một con đường mà không có dấu chân anh.
Tình yêu của người con gái lúc đơn phương, thật mù quáng và không lối thoát. Viên thuốc an thần duy nhất để ru con tim ngừng đập những nhịp lỗi, là thúc dục nó vắt kiệt cảm xúc thật lòng của mình. Có lẽ thế, nên với M, tôi như một kẻ đi đường bằng mà nhắm mắt. Tôi vẫn tin những cơn xao lòng mà M yên nhiên gieo vào trái tim, là diều hạnh phúc có thể cấm và xúc xắc trong hơi ấm bàn tay mình. Và tôi vẫn tin rằng kiếp này, nếu tôi và M không thể nắm tay nhau đi xa hơn đoạn đường cẩn phải đi, thì tôi có thể là cái bống, đứng nhìn theo anh, cho đến khi khuất dạng.
Khi M vè nước. Tôi gọi điện. Tôi bảo: “Mình đi ăn trưa đi, M nhé!”
Tôi vỗ vào đầu: “Con gái như mình thật vô dụng, sao không biết chờ đợi người ta gọi đến?” Tôi chưa bao giờ đủ kiên nhẫn để đợi M, thật tệ.
Tôi và M ở bên nhau như đôi tình nhân thực sự, M chăm chút và vỗ về tôi. Dường như căng thẳng trong công việc đã được M bỏ lại khi anh cởi chiếc áo Blouse ra khỏi vóc dáng trai trẻ, quyến rũ này. Tôi nhìn anh gớ thức ăn và chăm sóc tôi, chợt thấy sự thiếu kiên nhẫn của mình thật giá trị. Đúng là, khó nhất cũng dễ nhất, là đánh lừa cảm xúc của chính mình!
Tôi ước gì có thể ngả đầu vào vai anh, và nhõng nhẽo những điều thật con gái: “Em không thích ăn hành! Em ghét ăn hành!”…Tôi tin M sẽ đủ dịu dàng để nghỉ rằng, tôi vẫn là cô gái đổng đảnh, đến từ Trái Đất. Dĩ nhiên rồi!
Em cứng đầu! M nhìn tôi và cười rất hiền sau khi buông lời nhận xét có vẻ đã quan sát tôi rất kỹ.
Tôi đang ăn cả con tôm sú, chứ không phải 1/3 con vì thế “không đỡ nổi” lời nhận xét trời giáng của M. Yết hầu của tôi còn nguyên hình con tôm, với tư thế cong cong của nó. Tôi trợn mắt nhìn M, tức đến sắp khóc.
Em phải nuốt nguyên con tôm ấy, thì nó mới “hóa kiếp” được. Rồi M dịu dàng đưa tôi khăn giấy. Anh mỉm cười, để lộ hàm răng trắng lóa, đẹp vô ngần. Lúc ấy, tôi thấy mình xuẩn ngốc và ngây thơ vô số tội. Tôi e thện nhìn M sau khi con tôm đã nằm yên trong bụng. Ân hận quá. Tôi đánh trống lảng nhìn M: “Anh có chuyện gì vui, thì chia sẻ với em đi. Chẳng hạn, hôm nay có mấy em trình dược viên đến làm quen với anh. Hoặc hôm qua, anh bị tắc đường và gặp cô bạn cũ ngày xưa từng viết thư tình cho anh, giấu nó ở ngăn bàn ấy”
- Anh không thể tìm thấy chị ấy, Di à. Hoặc là chị ấy không muốn gặp lại anh nữa!
Tôi im lặng nhìn M. như muốn ôm hết cảm giác tuyệt vọng của anh vào tim. Con gái khi yêu, sao lạ quá. Cứ muốn đau thay nỗi đau của người khác! Đồ ngốc mà.
- N đã lấy chồng, có con và một cuộc sống hạnh phúc. Ở đó, không hề có sự hiện hữu của anh. Di à! Anh và em đều giống nhau, chúng ta chỉ mãi là tình nhân trong quá khư của một người không thuộc về mình. Thế nên, khi ở bên em, anh thấy thật ấm áp.
Chỉ thế thôi ư? Tôi như rơi tõm xuống đáy vực trước tâm sự của M. câu nói mà tôi từng mong đợi bao lần, không giống như những gì tôi u uẩn chờ đợi. Cảm giác như có cái gì mằn mặn nơi đầu môi…
Chỉ thế thôi ư, M?
/19
|