Nạp Thiếp Ký

Chương 484: Nghiệm chứng (1)

/713


Kỷ Cương gấp lên: "Hoàng thượng, chỉ đơn giản mượn thời gian xuất hiện thi cương, thi ban cái gì đó không thể đánh đổ án này a."
Dương Thu Trì nói: "Không chỉ có hai chứng cứ này, vi thần còn có chứng cứ khác." Chỉ vào miệng vết thương trên thi thể, hắn tiếp: "Thỉnh hoàng thượng xem, những vết thương này đều là chết rồi mới hình thành, gọi là tử hậu thương. Chỉ có vết thương ở hậu tâm mới là sinh tiền thương."
Minh Thành Tổ bước tới nhìn một hồi, hỏi: "Cái này có gì phân biệt?"
Dương Thu Trì đáp: "Những vết thương này nếu như lúc còn sống mà chém vào, huyết sẽ kết hợp với những tổ chức bó sợi khẩn mật ở bên trong, do đó không dễ gì mà dùng nước rửa sạch. Ngược lại, nếu sau khi chết mà chém vào, thì máu dính sẽ dễ dàng bị tẩy đi."
Minh Thành Tổ nghe không hiểu lắm về chuyện này, nhưng thấy Dương Thu Trì nói thần kỳ như vậy, quay đầu lại lệnh cho thái giám ở bên cạnh bưng một bồn nước tới.
Rất nhanh, nước được đem tới, Dương Thu Trì rút cây Tú xuân đao cắm trên thi thể xuống, sau đó dùng nước sạch rửa vết thương. Quả nhiên, chỉ có vết thương ở phía sau lưng là không thể nào tẩy được vết máu đỏ trên các tổ chức bên trong, trong khi các vết thương khác đều tẩy rửa thành màu trắng bệt.
Minh Thành Tổ cảm thấy rất có ý tứ, vô cùng hứng thú quan sát hết vết thương này tới vết thương khác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Dương Thu Trì nói tiếp: "Trừ tiêu chuẩn phán đoán này, còn có những tiêu chuẩn khác." Hắn chỉ vào vết thương ở phía sau lưng: "Thỉnh hoàng thượng xem, vết thương này thể hiện rõ hình trạng hở ra ngoài gọi là sỉ khai, nói rõ đó là vết thương lúc còn sống, trong khi những vết thương khác không có, hoặc là không rõ ràng."
Minh Thành tổ xem xét so sánh, gật gật đầu.
Dương Thu Trì chỉ vào vết thương sau lưng: "Thỉnh hoàng thượng xem kỹ xung quanh vết thương, có khu vực sưng phù, đó chính là chứng viêm nơi vết thương, trong khi những vết thương tạo ra sau khi chết không có hiện tượng đó."
Minh Thành Tổ nhung mã cả đời, chinh chiến vô số, đối với hiện tượng sưng tấy vết thương này biết khá rõ, chỉ có điều, đối với chuyện vết thương sau khi chết rồi xuất hiện chứng sưng hay không thì không chắc lắm, khi quan sát so sánh thi thể này thì quả nhiên như thế, không khỏi gật đầu.
Kỷ Cương thấy Minh Thành Tổ gật gù lia lịa, bắt đầu hơi run, thưa: "Vết thương sau lưng đó chính là do Vân Lăng đâm a."
Dương Thu Trì cười lạnh: "Vết thương ở sau lưng đâm phá cả tim, người khẳng định là chết ngay tại đương trường. Chẳng lẽ Vân Lăng đâm chết người vào bốn thời thần trước, hai thời thần sau đó thi thể này lại chạy đến Miên Xuân lầu cho Vân Lăng đâm chém tiếp? Hơn nữa, vết thương ở hậu tâm là do bảo kiếm hai lưỡi đâm, chứ không phải là do đao một lưỡi đâm."
Kỷ Cương khịt mũi một tiếng cười: "Ngươi nói nhăng cái quỷ gì đó, đều là dùng binh khí bén nhọn đâm vào, có gì khác biệt đâu?"
"Hà ha, mới nói đó thì ngươi đó suyễn rồi, nói ngươi không biết chuyện ngươi lập tức chảy nước mũi!"Dương Thu Trì lại cười lạnh một tiếng tiếp: "Ngươi là thứ bất học vô thuật mà biết gì, đến đây mở to con mắt ra nhìn này, vết thương phía sau lưng bị kiếm bén hai mép đâm vào tạo ra hai góc nhọn, còn ở ngực dùng Tú xuân đao đâm vào tạo ra vết thương một bên nhụt một bên sắc, hay nói khác đi chỉ có một góc nhọn mà thôi!"
Minh Thành Tổ cẩn thận so sánh, lại gật gật đầu. Kỷ Cương cũng bước lại gần xem. Hai người họ chinh chiến sa trường, nhìn thấy vô số vết thương, nhưng chưa bao giờ nghiên cứu tử tế xem binh khí tạo ra những vết thương khác biệt như thế nào. Có câu khác nghề như khác núi, nghe Dương Thu Trì phân tích như vậy, bấy giờ mới chú ý hai thứ quả thật bất đồng.
Kỷ Cương vẫn cứng miệng cãi: "Cái này... cái thi cương, thi ban gì đó, rồi Sinh tiền thương tử hậu thương gì đó đều chẳng phải là một mình ngươi nói hay sao. Ta chưa bao giờ nghe ai nói quá, hay là chúng ta gọi ngỗ tác đến hỏi, xem coi chúng có biết không!"
Đối với hình trạng bất đồng của vết thương, ngỗ tác xem ra là biết, nhân vì trong "Tẩy oan lục", phần "Sát thương" có miêu tả những vết thương thường thấy do hung khí tạo thành, tuy không kỹ như vậy. Nhưng mà, đối với quy luật hình thành thi cương và thi ban, người xưa đích xác chưa nghiên cứu, cho nên ngỗ tác nhất định không biết. Điều này cũng không tiện cãi nhau với y, xem ra Minh Thành Tổ có vẻ bán tín bán nghi rồi, cần phải chứng minh cho họ thấy mới được. Có câu sự thật thắng trăm lần hùng biện, tốt nhất là có thể tìm một thi thể, kiểm nghiệm một chút là rõ ràng ngay.
Nghĩ đến đây, Dương Thu Trì thưa: "Hoàng thượng, vi thần nói đây đều là lời thật, nếu như không tin, có thể tìm một tử tù tiến hành kiểm nghiệm, thì có thể xác định ngay."
Minh Thành Tổ ngoại trừ đối với hình trạng vết thương khác biệt tin hết bảy tám phần, những chuyện khác đều nửa tin nửa ngờ, dù sao cũng là lần đầu tiên nghe thấy. Hơn nữa chuyện này quan hệ trọng đại, đích xác là cần phải kiểm nghiệm mới được. Ông ta nói: "Được, cứ y lời Dương ái khanh, tìm một tử tù tiến hành kiểm nghiệm, Ứng thiên phủ của các ngươi có tử tù không?"
Dương Thu Trì nhớ tới những hồ sơ tử tù đã xem qua lúc ban ngay ở Ứng Thiên phủ, liền nói: "Có, chỉ có điều vẫn còn chưa báo thỉnh hình bộ và đại lý tự xem xét."
"Chứng cứ xác tạc không?"
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, hồi đáp: "Trong mấy tử tù này, có một tên bị xử trảm lập quyết, là vì phục thù mà giết người, hành hung giết người ở trên đường trước mắt mọi người, rồi bị bắt tại đương trường. Việc này có rất nhiều người đi trên đường chứng kiến, hắn lại khai nhận không sợ sệt gì, chứng cứ xác tạ vô nghi, còn những án khác thì vi thần còn phải thẩm tra mới quyết định được."
"Được, vậy thì dùng tên tử tù này mà kiểm nghiệm. Giờ ngọ ngày mai hành hình, tiến hành tại hình trường của đại lao Hình bộ. Trẫm sẽ tự thân đến xem." Minh Thành Tổ dừng một chút, lại nói, "Án này không cần báo Hình bộ, Đại lý tự nữa. Giờ ngọ ngày mai trực tiếp đưa hồ sơ tới hình trường, trẫm lập tức phê duyệt. Ngoài ra, cấp cho người nhà của hắn chút ngân lượng để mai táng."
Dương Thu Trì khom người thưa: "Thần tuân chỉ!"
Kỷ Cương cười lạnh: "Dương đại nhân, nếu như kiểm nghiệm không phù hợp với những gì ngài nói, thì ngài còn thêm tội khi quân nữa a! Hà hà."
Dương Thu Trì cũng cười lạnh đáp lại: "Không nắm chắc thì ta không làm! Ngược lại ngài, Kỷ đại nhân, nếu như kiểm nghiệm phù hợp, thì ngài mắc tội khi quân đó nga!"
"Bổn quan làm gì mắc tội khi quân?"
"Ngươi ngụy tạo hiện trường, giá họa cho người, điên đảo hắc bạch trước mặt hoàng thượng, hại hoàng thượng suýt chút nữa giết chết con Miêu vương, không phải khi quân thì là cái gì?"
Dương Thu Trì lạnh lùng tiếp, "Còn nữa, thi thể này từ đâu mà ra, bị ai giết chết? Tú Xuân đao của Vân Lăng vì sao lại chạy tới thi thể của Vân Lang? Những người thân phận bất minh kéo đến đánh đó là ai? Bổn quan sẽ tra ra cho rõ ràng hết mọi chuyện, người nào làm thì người đó rõ nhất! Và hậu quả thế nào ắt cũng hiểu rõ nhất!"
Kỷ Cương sầm mặt: "Do Dương kia, ngươi tra ta? Ta còn tưởng tra ngươi đi! Ngươi...."
"Được rồi! Cái gì họ Dương họ Kỷ chứ, làm cái quái gì thế?" Minh Thành Tổ nhíu mày quát: "Hai ngươi đều là trọng thần của trẫm, lại thế trẫm chấp chưởng cẩm y vệ, thế mà suốt ngày ngồi dưới đáy giếng đấu với nhau như vậy chẳng phải là để người khác cười trẫm hay sao? Vừa rồi còn ở ngoài ngọ môn hoàng cung động đao động thương với nhau nữa, làm cái gì thế? Tưởng tạo phản hả?"
Kỷ Cương và Dương Thu Trì thấy Dương Thành Tổ phát nộ, đều khom người không dám nói gì.
Minh Thành Tổ sầm mặt: "Từ nay về sau, hai ngươi không được phép tra xét đối phương nữa. Trẫm tin là hai ngươi không dám mưu phản, cũng không làm những sự tình ngược lại với vương pháp. Do đó, trẫm mà nghe các ai trong các ngươi đến bẩm báo cái sai của đối phương, trẫm chẳng những không nghe, mà còn đánh một trăm hình trượng! Sau đó tống tới đốc sát viên trị tội kháng chỉ! nghe rõ chưa?"
Kỷ Cương khom người thưa: "Minh bạch rồi, vi thần tuân chỉ."
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, thưa: "Hoàng thượng, vi thần đang điều tra án ái thiếp của Tiết đô đốc bị giết, vì thần hoài nghi Kỷ... Kỷ chi huy sứ có hiềm nghi phạm tội trọng đại..."
"Được rồi! Ngươi chẳng phải là bắt được hung thủ tên là Lâm Viễn gì đó hay sao? Chém đầu hắn là được chứ gì. Còn về ai chỉ sử, không cần tra nữa! Sau này kê tra pháp kỷ của cẩm y vệ chỉ đến chỗ của Kỷ ái khanh thì dừng lại, minh bạch chưa?"
Dương Thu Trì chỉ còn biết cung thân thưa: "Dạ, vi thần minh bạch, vi thần tuân chỉ!"
Minh Thành Tổ chuyển qua Kỷ Cương bảo: "Kỷ ái khanh, ngươi cũng nhớ đó, sau này kiểm sát bá quan chỉ cần tới Dương ái khanh thì ngừng lại, vô luận chuyện gì cũng không được tra thêm! Cũng không được dùng cớ gì đó tra xét người nhà hay thuộc hạ của Dương ái khanh. Nghe rõ chưa?"
Kỷ Cương vội vã khom người thưa: "Vi thần nghe rõ rồi. Vi thần kính cẩn nhớ lời giáo huấn của hoàng thượng."
Minh Thành Tổ quét mắt nhìn hai người, lạnh lùng nói: "Hai ngươi dám kháng chỉ ý của trẫm ngầm đấu với nhau, hãy sờ cổ của mình rồi hãy nói tiếp!" Nói xong phất tay áo, chuyển thân bỏ đi.
Thần tình hai người hơi bối rối, đưa mắt nhìn nhau, cung tay xá xá, rồi mang người của mình đi.

/713

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status