Nạp Thiếp Ký I

Chương 142: Bán tiên hạ phàm

/525


Đang lúc Dương Thu Trì suy nghĩ xem bước tiếp theo đó phải làm gì, thì Tống Vân Nhi vô cùng hưng phấn, nhân vì nàng học được không ít tri thức về độc vật. Nàng học võ công chính là để một ngày nào đó có thể hành tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, nhưng giang hồ hiểm ác, nếu biết được chút tri thức hạ độc và phòng độc, sau này đi lại trên giang hồ biết đâu có thể có dịp cần dùng.

Tống Vân Nhi cao hứng hỏi: "Ca, ngoại trừ những thứ huynh nói vừa rồi, còn có thứ gì có thể khiến một người nào đó ăn uống phải độc dược mà không trúng độc?"

Dương Thu Trì đối với sự ham học hỏi của nàng rất vừa ý, gật đầu khen ngợi, đáp: "Trừ liều lượng ít nhiều và sự khác biệt về cá thể có thể quyết định có trúng độc hay không, phương pháp sử dụng cũng ảnh hưởng không ít, ví dụ như nọc độc của rắn nếu uống vào thì không sao, nhưng ngấm vào huyết dịch của con người có thể làm chết người ta."

"Lỗ Học Nho dùng mật ong trộn thuốc này xức lộn vết thương trong miệng, chứ không phải trực tiếp uống vào..."

Nói đế đấy, Dương Thu Trì đột nhiên dừng lại, tự lẫm nhẫm: "Mật ong trộn thuốc...."

Một tia linh quang chợt lóe lên trong đầu hắn, khiến hắn chợt vỗ đùi đánh đét, luôn miệng nói đáng chết, vì sao lại bỏ quên manh mối này chứ? Vợ cả của Lỗ Học Nho là Phạm thi đã từng khai là bà ta có được một phương thuốc, dùng ong mật phối trộn với thuốc cho Lỗ Học Nho xức trị miệng lưỡi bị nóng lở, nhưng bản thân chí chú ý đến mật ong để phối dược, còn thuốc để phối như thế nào lại vô tình bỏ qua! Rất có khả năng thuốc dùng để trộn với mật ong có vấn đề, hoặc phương thuốc có vấn đề, hay nói khác đi là người đưa cho Phạm thi phương thuốc đó có vấn đề!

Dương Thu Trì nhớ lại lúc làm thí nghiệm trên sinh vật ở khách sạn nhỏ, con vịt sau khi ăn số mật từ trong bình thuốc của Lỗ Học Nho là ngã ra đất giãy đành đạch chết ngay, trong khi vừa lúc nãy vịt phải ăn tới hay chén mật, chịu được thời gian tàn hai nén nhang mới chết. Như vậy có thể thấy, chất độc trong bình thuốc của Vương lão thái độc hơn nhiều so với độc trong mật ong.

Vừa rồi đã chứng thực mật ong của Lỗ Học Nho là mua từ mật ong độc của Vương lão thái, vậy cùng một loại mật mà có độc tinh không giống nhau, chứng tỏ trong mật ong đó có khả năng là có thêm độc do người khác hạ vào! Hơn nữa, vấn đề rất có khả năng xuất phát từ phương thuốc hoặc là bản thân thuốc dùng để phối dược.

Hiện giờ nhất định phải tìm ngay Phạm thị, tra cho rõ phối dược là gì, phương thuốc này do ai cho...

Những chuyện như trên nói ra thì nhiều, nhưng chỉ diễn ra trong đầu Dương Thu Trì có một tích tắc. Hắn bảo: "Phải trở về Bắc Tiếu thôn tìm Phạm thị ngay."

Hồ Giang hỏi: "Sao? Chẳng lẽ vẫn là Phạm thị hạ độc à?"

"Không, rất có thể là thuốc dùng để trộn chung với mật ong có vấn đề!" Dương Thu Trì chỉ hé lột một chút, Hồ Giang và mọi người liền minh bạch, họ cùng vội vã xuống núi.

Trước khi ra đi, Dương Thu Trì báo cho cả nhà Vương lão thái là tuy độc trong mật ong không hại chết người, nhưng dù gì cũng là có độc, ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe con người, bảo bọn họ hủy số mật đó đi, hơn nữa phải đi chặt bỏ toàn bộ trúc đào trong vùng phụ cận để tránh cho mật sáp tạo ra lại có độc nữa. Ngoài ra, hắn còn dặn sau này nếu lấy được mật mới rồi, tốt nhất nên dùng gà vịt thực nghiệm qua thử coi có độc hay không.

Cả nhà Vương lão thái suýt chút nữa bị ghép vào tội hạ độc rồi bị bắt trị tội, quả thật khiếp sợ vô cùng, nhưng khi được Dương Thu Trì điều tra ra chân tướng, trả lại sự thanh bạch cho họ, nên vô cùng cảm kích đối với hắn, đương nhiên vâng dạ chấp hành ngay lời hắn dặn. Hơn nữa, dù Dương Thu Trì không yêu cầu như thế, bọn họ cũng phải hủy đi số mật và trúc đào xung quanh, bỡi vì dù sao họ cũng là những người có trách nhiệm, bán rẻ lương tâm để kiếm tiền là điều mà họ tuyệt đối không làm.

Dương Thu Trì cùng mọi người gấp rút hạ sơn trở lại Nam Tiếu thôn, đến thẳng nhà Lỗ Học nho. Phạm thị và Trầm thị hiện đang bị giữ ở nơi đó.

Dương Thu Trì không thèm nghỉ ngơi, lập tức thẩm vấn Phạm thị: "Phương thuốc mà bà dùng để phối trị bệnh lỡ miệng của lão gia nhà bà là gì?" Dừng lại một chút, hắn hỏi tiếp: "Có phải là dùng cánh hoa trúc đào nghiền nát hòa trộn vào mật ong không?"

Sở dĩ Dương Thu Trì đoán như thế, nhân vì trúc đào là loại trung dược khá thông dụng, có tác dụng giải độc giảm đau nhức, rất nhiều thuốc trung y trị ung nhọt đều có trúc đào ở trong đó (đều là thuốc thoa ngoài da). Tuy nhiên, trúc đào là một loại độc dược, nên có thể nói, trung y là một thứ học vấn khá huyền diệu, nhiều một chút là độc, ít một chút là thuốc, đánh đúng chỗ thì trị được bách bệnh.

Gần Nam Tiếu thôn đều có trúc đào, và chút tri thức về trúc đào có độc được được người dân trong vùng biết. Trong các làng xóm thôn quê thường phát sinh những trường hợp trâu dê ăn phải trúc đào ngộ độc tử vong. Nhưng do lão bá tính thiếu các khiến thức về trung y, hay các bài thuốc dân gian đều là truyền miệng, nên việc dùng trúc đào để làm thuốc kỳ thật rất nguy hiểm.

Phạm thị ngạc nhiên hỏi lại: "Đại nhân, ngài cũng biết phối phương này sao? Bài thuốc này rất hữu dụng đấy."

"Hữu dụng? Dùng để đi chầu diêm vương thì có!" Dương Thu Trì tức giận bảo. "Ngươi không biết thì đừng có tin thầy tin bà loạn lên hết chứ. Thứ trúc đào này tuy có tác dụng giải độc giảm đau giảm sưng tấy, nhưng nó là chất kịch độc, sử dụng không đúng cách sẽ làm chết người đấy! Lão gia của ngươi rất có thể là dùng bài thuốc của ngươi chết rồi!"

Phạm thị lập tức sợ hãi khóc rống lên: "Đại nhân, tôi thiệt không biết a, trước đây có người dùng trúc đào làm thuốc đều không sao cả, tôi cho rằng... tôi thật không biết a."

Mật ong vốn đã có độc, Phạm thị lại nghe theo phương thuốc dân gian, bỏ thêm cánh hoa trúc đào vào đó, coi như đã có độc mà còn cho thêm độc, thì làm sao lão tú tài Lỗ Học Nho chịu nổi chứ, không chết mới là lạ!

Tin bừa theo thuốc lạ, sự ngu muội đã hại chết người! Dương Thu Trì thầm thở dài.

Hồ Giang cũng than thở: "Thì ra ong mật và nguyên phối phu nhân hợp mưu giết lão tú tài Lỗ Học Nho này, ta nghĩ nát óc cũng không ra kết quả như vậy!"

Các bộ khoái bước lên dùng xích trói Phạm thị lại.

Tiểu thiếp Trầm thị lại bắt đầu gào khóc cào cấu Phạm thị, đòi giết bà ta báo thù cho lão gia, nhưng bị Tống Vân Nhi kéo ra.

Xong rồi, án coi như đã phá, trở về nhà thôi!

Tâm tình của Dương Thu Trì thật trầm trọng. Hắn bước ra khỏi phòng mà cảm thấy án này có gì đó không thõa. Bước đi mấy bước, hắn đột nhiên dừng lại, nhìn vào sườn núi đối diện không chớp mắt.

Tống Vân Nhi hỏi: "Ca, huynh nghĩ gì nữa vậy?"

Dương Thu Trì không trả lời, quay đầu lại nhìn bụi trúc đào ở cạnh nhà Lỗ học nho, nhìn lên nhìn xuống một hồi, bước lại hái một chiếc lá đặt lên bàn tay xem, chân mày nhíu tít lại.

Tống Vân Nhi biết những khi ca ca của nàng đứng thẩn thờ ra như thế, thì có nghĩa là ca ca đang suy nghĩ điều gì đó thật kỳ quái. Vì vậy, nàng thấy lạ riết thành quen, không dám làm phiền, chỉ đứng bên cạnh đó chờ hắn ngẫm nghĩ xong.

Dương Thu Trì đột nhiên vò nát chiếc lá trúc đào trong tay, sau đó đưa các phần lá nát lên xem kỹ, đôi mày càng nhíu chặt hơn nữa.

Sau khi trầm tư một lúc lâu, Dương Thu Trì bước đến trước mặt Phạm thị, hỏi: "Ngoại trừ ngươi cho thêm cánh hoa trúc đào vào mật ong, còn cho cái gì khác nữa không?"

Phạm thị lắc đầu khóc lóc, mái tóc bạc xõa tung ra, khiến cho mọi người đều cảm thấy đáng thương.

Dương Thu Trì lại hỏi: "Phương thuốc này ai chỉ cho ngươi?"

"Là lão thầy bói Triệu Bán Tiên ở cửa thôn chỉ."

"Thầy bói à?" Dương Thu Trì hơi ngạc nhiên, "Thầy bói mà sao biết xem bệnh?"

Phạm thị gật gật đầu, khóc thút thít.

Mễ lý chánh ở cạnh đó chen lời: "Dương công tử, thầy bói Triệu Bán Tiên trong thôn của chúng tôi thật là có bản lĩnh, xem bệnh chỉ là thứ yếu, khiến người ta bội phục chính là ông ta xem bói rất chính xác."

Tống Vân Nhi nghe thế lập tức cảm thấy vô cùng hứng thú, hỏi: "Ai! Ngươi nói cái tên Triệu Bán Tiên đó coi bói chuẩn lắm hả?"

Phụ nữ đối với bói toán, đoán mệnh, tướng tinh, số phận đều rất mê muội, từ cổ chí kim đều không có ngoại lệ!

Mễ lý chánh đáp: "Đương nhiên chuẩn, ba làng tám xóm quanh đây đâu đâu cũng tìm y coi bói, người ta còn tặng cho y ngoại hiệu là Triệu Bán Tiên." Ngừng một chút, y tiếp, "Vị Triệu Bán Tiên này không những coi bói giỏi, mà còn có thể bắt quỷ trừ tà, đạo pháp lợi hại vô cùng."

"Đúng rồi, mấy ngày trước nghe nói tiểu thiếp Trầm thị của Lỗ lão phu tử đã đưa lão đi tìm Triệu Bán Tiên xem bói, Triệu Bán Tiên nói Lỗ lão phu tử năm nay có kiếp nạn, chỉ sợ khó thoát. Lúc đó tuy y đã giải xong, nhưng Triệu Bán Tiên có nói, kiếp số này rất khó có thể giải trừ hết, quả nhiên hiện giờ đúng như thế, Triệu Bán Tiên đoán thật là linh!"

Dương Thu Trì nhớ lại đêm hôm qua khi bọn họ vừa đến Bắc Tiếu thôn tìm Mễ lý chánh báo cho y biết Lỗ học nho đã chết, lúc đó lý chánh đã từng lẩm bẩm "Thiệt là linh", Dương Thu Trì nghe mà cảm thấy kỳ lạ cho câu nói này, không hiểu tại sao, sau đó do bận đi tìm người nhà của Lỗ Học Nho để tra hỏi nên cũng không để ý. Hiện giờ, hắn mới hiểu Mễ lý chánh lúc đó có ý bảo Triệu Bán Tiên đoán mệnh linh nghiệm.

Dương Thu Trì hỏi: "Ngươi làm sao biết Trầm thị dẫn Lỗ Học Nho đi tìm Triệu Bán Tiên đoán mệnh?"

"Triệu Bán Tiên nói a, y cảm thán và nói với mọi người rằng Lỗ lão phu tử năm nay có kiếp nạn, rất hung hiểm, chỉ sợ ngay cả ông ta cũng giải không nổi, bảo mọi người cẩn phải để ý Lỗ lão phu tử, có chuyện gì xảy ra cần phải báo ngay cho ông ta để kịp thời xử lý."

Dương Thu Trì ừ à, cúi đầu trầm ngâm một chút rồi đột nhiên chuyển thân trở vào trong nhà của Lỗ Học Nho.

Tống Vân Nhi, Hồ Giang, Mễ Lý Chánh không biết Dương Thu Trì định làm gì, chỉ đành đi vào theo.

Tiểu thiếp Trầm thị cứ nghĩ bọn họ đã đi rồi, nên trở vào ngồi trong khuê phòng hát hò nho nhỏ xâm soi trang điểm. Ả thấy Dương Thu Trì tiến vào liền hơi bối rối, kéo tay áo lên lau nước mắt.

Dương Thu Trì cảm thấy rất tức cười, hỏi Trầm thị: "Ngươi dẫn lão gia của các ngươi đi tìm Triệu Bán Tiên trong thôn coi bói, đúng không?"

Tiểu thiếp Trầm thị lén nhìn Dương Thu Trì một cái, từ từ thả tay áo xuống, mắt đã bị dụi đỏ hồng nhưng không hề có một giọt lệ nào, rầu rầu đáp: "Đúng a, vốn là muốn đến đó để thầy bói đoán coi trong kỳ thi ân khoa năm nay lão gia có thể trúng tuyển hay không, thật không ngờ vừa gặp mặt nhà Triệu Bán Tiên ấy đã nhìn được là lão gia của chúng tôi năm nay bị kiếp nạn. Hu hu hu, không ngờ Triệu Bán Tiên coi trúng rồi, hu hu, sau này tôi làm sao mà sống đây a, hu hu hu hu hu." Nói rồi lớn tiếng khóc rống lên.

Dương Thu Trì chờ cho cái còi hơi của ả xả bớt một chút mới hỏi tiếp: "Nhưng ta nghe Mễ lý chánh nói Triệu Bán Tiên đã giải kiếp nạn này cho lão gia các ngươi rồi, sao lại không hữu hiệu vậy?"

"Giải thì giải rồi, nhưng Triệu Bán Tiên nói lão gia chúng tôi gặp kiếp nạn rất lớn, nếu như không thể qua khỏi thì đó là ý trời mà thôi. Hu hu hu" Tiểu thiếp Trầm thị lại bắt đầu sụt sịt dùng tới còi hơi.

"Vị Triệu Bán Tiên đó giải kiếp nạn cho lão gia các ngươi như thế nào?"

"Lập pháp đàn bắt quỷ trừ tà."

Hai mắt Tống Vân Nhi sáng bừng, hiếu kỳ chen lời: "Vị Triệu Bán Tiên đó còn biết bắt quỷ trừ tà? Đạo thuật của y lợi hại như vậy sao?"

Mễ lý chánh ở bên cạnh nghe thế liền chen ngay vào: "Cái đó thì đương nhiên rồi, Triệu Bán Tiên ở Bắc Tiếu thôn chúng tôi chẳng những coi bói chuẩn, mà còn thỉnh thần bắt quỷ rất tuyệt, ba làng bảy xóm xung quanh ai mà không biết? Chỉ nói riêng về bắt quỷ trừ tà trị bệnh, tôi đã từng tận mắt chứng kiến, Triệu Bán Tiên niệm động chú ngữ trói quỷ trên người bệnh nhân vào một tờ giấy trên pháp đàn, sau đó ngậm nước phun một cái, con quỷ đó tức thời hiện nguyên hình, thường đó là một con quỷ đầu to mắt lồi, máu huyết lâm ly a."

Tống Vân Nhi nghe thế cô cùng thích thú, hỏi: "Có thật không?"

Mễ lý chánh càng lên tinh thần: "Cái đó thì đương nhiên, tôi còn tự thân chứng kiến Triệu Bán Tiên dùng dầu sôi diệt quỷ nữa đấy."

"Dầu sôi chiên quỷ?" Tống Vân Nhi kinh dị hỏi.

"Không sai, trước hết nấu một nồi dầu sôi, rồi Triệu Bán Tiên thò tay vào trong đó coi dầu đã thực sự sôi chưa, có thể chiên chết quỷ hay không - đó là một nồi dầu sôi sung sục đó a, y đưa tay vào trong ấy mà chẳng bị sao cả, cô nói y có lợi hại hay không chứ hả?"

Mễ lý chánh khoe khoan đến sùi bọt mép, trong thôn của y có một nhân vật như vậy sao y không cảm thấy nở mày nở mặt cho được? Y còn hưng phấn tiếp tục kể: "Thử coi dầu sôi chưa rồi, Triệu Bán Tiên thi pháp bắt tà quỷ trên người bệnh nhân, dùng pháp thuật cấm cố quỷ đó vào một khúc xương, sau đó bỏ khúc xương vào trong dầu sôi mà nấu. Tiểu quỷ bên trong khúc xương đó không ngừng phát ra tiếng kêu thảm, giãy dụa lên xuống, cuối cùng bị chiên chín luôn! Bệnh nhân lập tức khỏe ngay. Cô nói coi thần kỳ hay không?"

Dương Thu Trì cũng xen vào: "Quả là thần kỳ a." Rồi hắn cười cười hỏi, "Vị Triệu Bán Tiên này có thể trị bệnh?"

"Đương nhiên rồi, bắt quỷ trị bệnh cái gì Triệu Bán Tiên cũng biết, nếu là bệnh nhẹ thì dùng phương thuốc của y là khỏi, còn bệnh nặng thì phải bắt quỷ trừ tà mới được."

Dương Thu Trì ngẫm nghĩ một chút, nói: "Ta thường hay đau răng, đau lên rồi ăn cái gì cũng không ngon. Hơn nữa ta còn ngủ không được, cứ ngủ là gặp ác mộng, ngươi dẫn ta đi tìm Triệu Bán Tiên coi thử coi sao, được không?"

"Sao lại không á" Mễ lý chánh sốt sắng đáp ngay: "Tôi dẫn mọi người đi."

Dương Thu Trì nói với tiểu thiếp Trầm thị: "Ngươi cũng đi theo chúng ta đi, đi xem náo nhiệt."

Trầm thị vốn muốn cự tuyệt, nhưng thấy thần sắc Dương Thu Trì vô cùng lạnh lùng, hoảng kinh không dám nói gì, gật gật đầu đi theo họ ra khỏi cửa.

Mọi người được Mễ lý chánh dẫn đường ra đến nhà Triệu Bán Tiên ở gần cửa thôn.

Nhà Triệu Bán Tiên nhìn có vẻ giàu có so với những nhà khác trong thôn, bao gồm mấy gian phòng lớn lợp ngói, trước cửa lớn có treo một biển trên có đề bốn chữ đại tự vàng chóe: "Bán tiên hạ phàm".

Nhà y có một hầu gái già họ Tôn chuyên môn nghênh đón khách nhân. Khi nghe nói có các đại gia trong Ứng Thiên phủ nha môn đến tìm Triệu Bán Tiên trừ tà xem bệnh, Tôn lão mụ tử mừng đến nỗi cười không thể khép miệng, vội vã mời Dương Thu Trì cùng mọi người vào nhà, sau đó chạy ra ngoài nói oang oang, trong thôn tức thời chấn động, rất nhiều người kéo đến xem náo nhiệt.

Vị Triệu Bán Tiên này tuổi ngoài năm mươi, một con mắt nhỏ xíu, mắt còn lại bị mù, khi nghe nói có các lão gia từ Ứng Thiên phủ đến, y liền đứng dậy chấp tay khom người: "Tham kiến các vị lão gia, Triệu hạt tử (mù) tôi xin ra mắt các vị." Nói rồi dẫn họ đến mời ngồi trong phòng khách.

Dương Thu Trì chấp tay xá xá, nói: "Triệu Bán Tiên, tại hạ và thông phán Hồ Giang Hồ đại nhân của Ứng Thiên phủ nha môn đến quý thôn tra án Lỗ lão phu tử bị giết, nghe nói tiên sinh pháp thuật cao cường, cũng vừa lúc tại hạ đang có chút khó ở, nên muốn thỉnh tiên sinh coi bệnh xem sao."

Triệu Bán Tiên nghe nói Lỗ lão phu tử bị giết, thở dài: "Ai...! Thật là trời không ưa người tài, lão phu tử này vốn là người có học vấn nhất trong thôn chúng tôi a! Ai....! Thật đáng tiếc a...! Pháp lực của ta không đủ, không thể cứu được ông ta."

Những thôn dân đang đứng chật ngoài vườn đều gật đầu than thở.

Triệu Bán Tiên thở dài phẩy phẩy tay, nghe thôn dân ngoài cửa kính phục thở than, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý. Qua một lúc sau, y mới chớp chớp con mắt mông lung lệ còn lại duy nhất ấy, cất tiếng hỏi Dương Thu Trì: "Xin hỏi vị đại gia này không thoải mái ở chỗ nào?"

/525

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status