Nàng phi lười có độc

Q.3 - Chương 3: Chương 2

/384


“Gia đợi ngươi đã bao lâu, sao giờ ngươi mới tới?” Tào Tử Long đau đến mồ hôi rơi như mưa, hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn chằm chằm.

Ôn Noãn nhàn nhạt liếc hắn, xoay người rời đi.

“Này này, gia sai lầm rồi, gia biết sai rồi còn không được sao? Lúc trước là lỗi của gia, công tử ngươi xin thương xót, đưa thuốc giải cho gia có được không?” Tào Tử Long thấy hắn định đi,lập tức nhịn đau đứng dậy, bước nhanh về phía trước chặn hắn lại nói.

“Không thể nào.” Ôn Noãn hờ hững nhìn hắn, cười lạnh, “Ngươi có thấy ai cầu người còn xưng gia không?”

“Gia…” Một hơi còn nghẹn trong cổ họng Tào Tử Long, nhưng cuối cùng dưới đau tận xương cốt hành hạ, chỉ đành phải hạ thấp tư thái, “Ta sai lầm rồi, van cầu ngươi đại nhân không chấp lỗi tiểu nhân, cho ta thuốc giải.”

“Muốn ta cho ngươi thuốc giải không phải không được.” Ôn Noãn đi vào phòng bao ngồi xuống, rót tách trà chậm rãi nhấp một ngụm, nhìn Tào Tử Long ở trước mắt đang sắc mặt vui mừng đầy mặt nói, “Nhưng ngươi cần phải làm thay ta một chuyện, chuyện này làm thành, ta tự nhiên sẽ đưa thuốc giải cho ngươi, nhưng nếu như không làm được…” Ánh mắt nàng mang theo ý lạnh nhìn hắn, khóe môi lại nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng, “Hậu quả như thế nào, ta nghĩ không cần ta nhiều lời, ngươi cũng biết.”

Quanh mình Tào Tử Long đột nhiên rùng mình một, vội vàng tỏ rõ thái độ, “Công tử mời nói, ta nhất định làm được cho ngươi.”

“Thuốc này có thể cho ngươi khỏi bị hành hạ đau đớn ba ngày.” Ôn Noãn lấy ra một bình sứ tinh tế lớn bằng ngón tay cái ở trong ống tay áo đặt lên bàn, Tào Tử Long lập tức cầm lên ăn vào, thuốc vừa mới vào cổ họng, hắn đã nhận thấy đau đớn sâu tận xương tủy trong nháy mắt giảm bớt cho đến khi biến mất tăm mất tích, thậm chí cả người cảm thấy nhẹ nhõm.

Lúc trước sau khi trở về phủ, đau đớn đột kích thì hắn không phải không tìm đại phu kiểm tra, nhưng không nhìn ra lý do vả lại cũng nói hắn không hề có bất kỳ dấu hiệu bệnh tật nào, thấy hắn thật sự đau lợi hại, cũng liền qua loa kê một đơn thuốc giảm đau để cho hắn ăn vào. Nhưng không uống thuốc còn tốt, uống xong thuốc rồi ngược lại đau đớn tăng thêm cho đến đau tận xương cốt. Mà lúc này, thuốc của hắn ta vừa chỉ mới ăn vào, đau đớn lập tức giảm cho đến khi mất hết, hắn lập tức sáng tỏ người trước mắt tuyệt đối là người mà hắn không thể đắc tội.

Hắn ho khan một, vẻ mặt lóe lên vẻ quái dị chủ động hỏi: “Không biết ngươi kêu gia a không phải kêu ta làm chuyện gì?”

“Ta muốn ngươi…” Khóe môi nàng nhếch lên nụ cười lạnh khiến cho người ta phát run, “Bắt chứng cứ cấu kết của phụ thân ngươi và Mộ Dung Tịnh để đổi lấy thuốc giải.”

Tào Tử Long cả kinh lùi về sau mấy bước, bỗng nhiên trừng lớn mắt nhìn nàng, tất cả nơi đáy mắt đều là không thể tin, giọng run run nói: “Ngươi, ngươi cũng không thể nói lung tung, sao phụ thân của ta lại làm ra chuyện gì như vậy? Đây chính là tội giết cửu tộc.”

“Phụ thân của ngươi sẽ làm ra chuyện còn nhiều hơn nhiều chuyện mà người ngu ngốc đầy trong đầu chỉ biết ăn chơi đàng điếm như ngươi có thể nghĩ ra.” Ôn Noãn đặt tách trà xuống, đứng dậy chỉnh lại áo bào, hờ hững nói, “Ngươi có ba ngày, sau ba ngày nếu không có thuốc giải, đau đớn bị cố gắng đè xuống trong cơ thể ngươi sẽ cắn trả tăng lên gấp bội. Dĩ nhiên, nếu ngươi muốn là một người con có hiếu, tình nguyện tự thân chịu đủ hành hạ khổ sở cũng không muốn phản bội phụ thân ngươi một chút, ta cũng không thể làm gì ngươi.” Dứt lời, nàng xoay người rời đi, lưu lại Tào Tử Long mặt xám như tro tàn chán nản ngã ngồi trên đất.

--- ---------- -----

“Đây là thức ăn cho Mạnh Cô Nhiễm?” Lúc Ôn Noãn lướt qua Thanh Nham đang bưng thức ăn ở trên lầu ba, dừng bước lại xoay người hỏi.

“Vâng.” Thanh Nham cất tiếng trả lời.

Ôn Noãn dạo bước tiến lên trước, lấy một gói thuốc bột từ trong ống tay áo ra trực tiếp rắc lên thức ăn, dưới nét mặt trợn mắt há hốc mồm xen lẫn lửa giận của Thanh Nha, lạnh nhạt nói: “Tăng thêm chút gia vị, những thức ăn này sẽ hợp khẩu vị của hắn hơn.”

“… Các chủ có lòng.” Mặt Thanh Nham căng cứng, dưới đưa mắt nhìn của nàng, cuối cùng bưng thức ăn tăng thêm “Gia vị” này cho Mạnh Cô Nhiễm.

“Chủ thượng, đồ ăn này…”

“Hôm nay món ăn này ngược lại có mùi thơm tản khắp chút.” Thanh Nham định nhắc nhở lại bị Mạnh Cô Nhiễm cắt đứt, hắn chắp đũa đưa qua miệng, mỉm cười quyến rũ bình luận, “Không tệ, mùi vị cũng càng ngon hơn ngày thường chút, rất hợp với khẩu vị của bổn tọa.”

“…” Ôn Noãn im lặng trở về phòng tiếp tục chế thuốc, sớm muộn gì nàng sẽ nghiên cứu ra thuốc có khả năng độc chết yêu nghiệt.

Thời gian tĩnh lặng như nước chảy qua trong mỗi ngày Ôn Noãn không ngừng chế thuốc luyện công, trong thời gian này nàng trở lại phủ Tướng quân một chuyến, nhưng phủ Tướng quân đã sớm người đi phủ trống tàn bại không chịu nổi. Nàng quen cửa quen nẻo trở lại trong mật thất lấy đi mấy quyển bí tịch võ công lúc nàng vừa mới tới dị thế này đã dùng để làm đệm lót giá thuốc trong mật thất trong thư phòng Ôn Tướng quân, ban đầu những bí tịch này bởi vì nàng nhàn rỗi lười biếng, cũng không nhìn lâu hai mắt, bây giờ đã không thể so sánh như trước kia, nàng cần chúng.

Thế giới bên ngoài biến động bất ngờ như thế nào dường như đã hoàn toàn không có liên quan với nàng, nhưng trong Kinh thành lại không biết từ khi nào truyền ra lời đồn đại Tào Quốc công đương triều cấu kết với Thái hậu, vả lại các đại thần trong triều đều thần bí thu được chứng cứ hai người cấu kết. Ban đầu các đại thần sợ hãi trong lòng cũng không dám tin và không dám tiết lộ ra, nhưng một khi mầm mống hoài nghi đã gieo xuống trong lòng, tai mắt những đại thần này lập tức thính tinh hơn ngày thường gấp mấy lần. Chất vấn ban đầu của bọn họ, đều do thám tử cơ sở ngầm báo cáo, chung quy bị tiêu trừ tan rã. Bọn họ hoặc tự nguyện đứng ra hoặc bị buộc đứng trong hàng ngũ ủng hộ Mộ Dung Tịnh cầm quyền, nhưng Mộ Dung Tịnh thân là Thái hậu, lại làm ra chuyện nhục nhã mặt mũi Hoàng thất bậc này, là người làm đại thần không thể dễ dàng tha thứ.

Mạch nước ngầm phong vân trong triều bắt đầu khởi động, mà đại điện sắc phong Hoàng thái đệ trù bị đã lâu, đã đến trong không khí liên tục thay đổi này.

“Hôm nay là đại điển sắc phong của Sở Hoan, cần đi nhìn một chút?” Giọng nói lười biếng của Mạnh Cô Nhiễm truyền từ


/384

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status