Thanh Hải trường vân ám Tuyết Sơn,
Cô thành diêu vọng Ngọc Môn Quan,
Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp,
Bất phá Lâu Lan chung bất hoàn. ***
Lạc Vương cao ngạo đứng trên chiến xa, lạnh lùng nhìn chiến trường thảm liệt trước mắt, trong lòng không khỏi thỏa mãn nghĩ quân địch ban đầu hung hãn ngoan cường cuối cùng giờ đang từng hồi tháo chạy trước khí thế tiến công hùng dũng của quân ta.
Từ xa xa phía trước, một dáng người dường như quen quen chợt khiến hắn chú ý. Hắn vô thức đưa tay lên cằm, đây vốn là thói quen mỗi lần hắn bắt đầu tập trung suy nghĩ về vấn đề nào đó. Ừm… thật ra là từng gặp ở đâu nhỉ?
Thắng bại coi như đã rõ, thế nên Hạ Hầu Lan chẳng kiêng nể gì, thản nhiên đứng giữa chiến trường suy tính về một việc xem chừng chẳng đâu vào đâu.
“Lâu tướng quân, binh sĩ mặc bạch y đằng kia, người đầy huyết tích* mà vẫn đang dẫn đầu xông lên ấy… ngươi biết hắn không? Tên hắn là gì?” Hạ Hầu Lan chỉ về phía trước, đợi phó tướng của mình nhìn thật kỹ, mất một lúc khá lâu sau Lâu Vũ mới nhận ra, hắn cười cười nói: “A! Vương gia là hỏi hắn sao? Hắn tên Dịch Thủy, thân thủ mẫn tiệp*, giết địch dũng mãnh. Từ khi khai chiến tới nay, hắn cũng lập không ít chiến công lớn nhỏ, hiềm cái lại là nô lệ… dù lập đại công nhiều nữa cũng không thể phong quan tiến tước. Ai da… nhưng Vương gia này, tới ngày đại quân khải hoàn, luận công ban thưởng, chắc chắn thân phận nô lệ của hắn phải được cởi bỏ rồi.”
“Nô lệ?!” Hai tiếng này trong thoáng chốc tựa như gảy rung sợi dây đàn đã chôn sâu tận đáy lòng. Hạ Hầu Lan thình lình nhận ra, dáng người tựa hồ như từng quen biết kia… chính là ‘tính nô’ hai năm trước mình từng khổ tâm tìm kiếm. Cũng khó trách đã quên, ngày đó dù ấn tượng đích thực sâu sắc, nhưng dẫu sao cũng đã hai năm.
Qua hai năm ròng, vẫn có thể khiến Lạc Vương địa vị vời vợi, một ngày lo nghĩ trăm công ngàn việc, chỉ vừa nhìn thấy đã cảm thấy như từng quen biết… đối với một người nô lệ mà nói, có thể coi là kỳ tích rồi.
Bao nhiêu băn khoăn trong lòng hắn giờ hoàn toàn được giải đáp; vì sao nô lệ Dịch Thủy kia lại khiến Hoa thái giám một mực cho rằng ngỗ nghịch, bất kham? Cứ xem cảnh tượng trước mắt, hồi đó có lẽ toàn do hắn cố ý, cốt để được ra chiến trường, dựa vào thực lực của mình tự thoát khỏi thân phận nô lệ. Kinh ngạc chứng kiến một người khổ nô lại có được dũng khí như vậy, còn thêm kiên quyết không chịu khuất nhục đem thân hầu hạ người khác… Sau hai năm trời, lần thứ hai ánh mắt Hạ Hầu Lan lại chăm chú hướng vào thân người thoăn thoắt nhanh nhẹn của Dịch Thủy.
“Thoát khỏi thân phận nô lệ sao?” Hắn khẽ lẩm bẩm, trên môi lộ ra một ánh cười tàn khốc: “Ai ai~ thế gian mọi sự thường không chiều lòng người đâu a… Được, Dịch Thủy sao? Bản vương nhớ kỹ ngươi rồi.”
“Lâu Vũ, gióng chuông thu quân! Đông Vãn lần này bị chúng ta đánh cho vỡ lá gan rồi, còn dám làm gì nữa!” Hạ Hầu Lan nhanh nhẹn nhảy xuống chiến xa, thấy vậy Hạ Hầu Thư vội dắt chiến mã yêu quý “Tuyệt Trần” của hắn tới. Hạ Hậu Lan lên ngựa, đắc ý nghe tiếng chiêng trống khua động rầm trời. Chờ ba quân tập họp, hắn ngồi trên ngựa vung tay hô lớn:
“Các huynh đệ, chúng ta vất vả hai năm cuối cùng đã áp sát tới kinh thành Đông Vãn rồi! Mỗi người các ngươi, kể cả những huynh đệ đã anh dũng hy sinh, đều là Tuyết Duyên đại anh hùng, xứng đáng được quốc dân vô cùng yêu kính. Bản vương tin tưởng, thiên thần trên cao sẽ bảo hộ chúng ta đạt tới chiến thắng cuối cùng! Giờ ta tuyên bố, toàn quân hạ trại ba ngày tại đây nghỉ ngơi dưỡng sức. Ba ngày sau tổng tấn công kinh thành Đông Vãn, một hồi trống áp đáo Hoàng cung, kiên quyết trừng trị Đông Vãn quân chủ ngu xuẩn dám cả gan khiêu khích Tuyến Duyên đại quốc! Bắt về từ hậu cung của bọn chúng vô số nô lệ, khải hoàn hồi triều; vinh quang nhận được sự tung hô chúc mừng của cả Hoàng đế bệ hạ lẫn bách tính Tuyết Duyên. Các ngươi thấy thế nào?!!”
“Hảo!!!” Tiếng hô ầm ầm vang lên chấn động một vùng. Hạ Hầu Lan hài lòng nhìn ba quân sĩ khí bừng bừng, nếu không phải vì vừa xong chiến dịch liên miên, sức người đều mệt mỏi thì công chiếm Hoàng cung lúc này chính là thời cơ tối thích hợp. Bất quá chuyện nhỏ không nhẫn nhịn được tất hỏng mưu lớn. Hạ Hầu Lan dám chắc ba ngày nữa vẫn có thể lại khuấy động ý chí ngất trời của quân sĩ như hôm nay.
Quân doanh đêm khuya hoàn toàn yên tĩnh, Hạ Hầu Lan lẳng lặng ở trong trướng, ngả người trên sạp gấm, chăm chú nhìn ngọn nến rung rung lập lòe. Hạ Hầu Thư vẫn đứng hầu bên cạnh, đang cẩn thận rót một bình trà, hương thơm nhàn nhạt tỏa ra khắp trướng. Chợt nghe Hạ Hầu Lan hỏi: “Thư nhi, chúng ta chinh chiến cũng hai năm bốn tháng rồi, hình như từ đó tới giờ ngươi không có đi tìm quân kỹ*, Bản vương không nhầm chứ?”
Hạ Hầu Thư cười cười trả lời: “Vương gia thực là quan sát tỉ mỉ, cả chuyện nhỏ ấy cũng để ý… nô tài là thế nào chứ? Có thể được thấy Vương gia bách chiến sa trường, bày mưu nghĩ kế là đủ vui vẻ rồi.”
Hạ Hầu Lan bật cười: “Hảo! Không hổ là nhân tài chính tay ta huấn luyện. Ngươi yên tâm, ba ngày nữa công chiếm được Hoàng cung, Bản vương cho ngươi lựa chọn mười phi tần cung nữ xinh đẹp nhất làm nô lệ của mình, được không?”
Hạ Hầu Thư trong lòng mừng rơn, nhưng vẫn cung kính trả lời: “Tạ ơn Vương gia yêu quý, thế nhưng nô tài đâu dám lựa chọn trước Vương gia chứ?” Hắn vừa nói vừa dâng lên một ly trà.
Hạ Hầu Lan nhận trà, khẽ cười: “Không sai, hơn hai năm vất vả cuối cùng cũng đến hồi thành tựu rồi, cũng nên hảo hảo thả lỏng hưởng thụ một chút. Bất quá Bản vương đã nói cho ngươi lựa chọn đầu tiên cũng không phải lời suông. Hừm, ưu ái ngươi một chút cũng không sao, chuyện khác trong lòng ta đã có chủ ý rồi. Đến lúc đó ngươi cứ thoải mái lựa cho vừa ý, quân sĩ cũng vất vả nhiều rồi… để bọn họ hưởng thụ một chút, Bản vương há lại tranh giành với các ngươi.”
Nói đến đó lại chợt trầm ngâm: “Bất quá đến lúc đó phải giáo huấn quân kỷ *cho tốt, đừng để gây ra những hành vi không bằng cầm thú, nhục mạ quốc thể.”
—
***Tòng quân hành (bài thứ tư) – tác giả Vương Xương Linh (thơ Đường).
Đây là một bài thơ thể hiện lý tưởng hào hùng của những tướng sĩ chiến đấu nơi biên cương. Hai câu đầu miêu tả nỗi sầu khổ tưởng niệm quê hương, gia đình. Hai câu sau lại trực tiếp trữ tình:
“Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp” khái quát cảnh chiến tranh gian khổ nơi biên cương, một bên quân địch cường hãn lại thêm thời gian chiến tranh trường kỳ mệt mỏi.
“Bất phá Lâu Lan chung bất hoàn” lại là lời tuyên thệ hùng hồn của các tướng sĩ, không toàn thắng quyết không thu binh trở về.
Dịch thơ:
-Tòng quân hành-
Biển xanh, núi tuyết ẩn mây ngàn,
Thành côi xa ngắm ải Ngọc Quan.
Bắc phạt, bụi vàng xuyên áo giáp,
Chưa diệt Lâu Lan, chẳng về làng.
(bản dịch của PhụngHà)
*huyết tích: vết máu.
*mẫn tiệp: linh hoạt, nhanh nhẹn.
*quân kỹ: những người đi theo quân đội chuyên phục vụ mua vui cho binh lính (mua vui này chắc là ‘vui’ đủ mọi nghĩa a :”>)
*quân kỷ: luật lệ trong quân đội.
***
Cô thành diêu vọng Ngọc Môn Quan,
Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp,
Bất phá Lâu Lan chung bất hoàn. ***
Lạc Vương cao ngạo đứng trên chiến xa, lạnh lùng nhìn chiến trường thảm liệt trước mắt, trong lòng không khỏi thỏa mãn nghĩ quân địch ban đầu hung hãn ngoan cường cuối cùng giờ đang từng hồi tháo chạy trước khí thế tiến công hùng dũng của quân ta.
Từ xa xa phía trước, một dáng người dường như quen quen chợt khiến hắn chú ý. Hắn vô thức đưa tay lên cằm, đây vốn là thói quen mỗi lần hắn bắt đầu tập trung suy nghĩ về vấn đề nào đó. Ừm… thật ra là từng gặp ở đâu nhỉ?
Thắng bại coi như đã rõ, thế nên Hạ Hầu Lan chẳng kiêng nể gì, thản nhiên đứng giữa chiến trường suy tính về một việc xem chừng chẳng đâu vào đâu.
“Lâu tướng quân, binh sĩ mặc bạch y đằng kia, người đầy huyết tích* mà vẫn đang dẫn đầu xông lên ấy… ngươi biết hắn không? Tên hắn là gì?” Hạ Hầu Lan chỉ về phía trước, đợi phó tướng của mình nhìn thật kỹ, mất một lúc khá lâu sau Lâu Vũ mới nhận ra, hắn cười cười nói: “A! Vương gia là hỏi hắn sao? Hắn tên Dịch Thủy, thân thủ mẫn tiệp*, giết địch dũng mãnh. Từ khi khai chiến tới nay, hắn cũng lập không ít chiến công lớn nhỏ, hiềm cái lại là nô lệ… dù lập đại công nhiều nữa cũng không thể phong quan tiến tước. Ai da… nhưng Vương gia này, tới ngày đại quân khải hoàn, luận công ban thưởng, chắc chắn thân phận nô lệ của hắn phải được cởi bỏ rồi.”
“Nô lệ?!” Hai tiếng này trong thoáng chốc tựa như gảy rung sợi dây đàn đã chôn sâu tận đáy lòng. Hạ Hầu Lan thình lình nhận ra, dáng người tựa hồ như từng quen biết kia… chính là ‘tính nô’ hai năm trước mình từng khổ tâm tìm kiếm. Cũng khó trách đã quên, ngày đó dù ấn tượng đích thực sâu sắc, nhưng dẫu sao cũng đã hai năm.
Qua hai năm ròng, vẫn có thể khiến Lạc Vương địa vị vời vợi, một ngày lo nghĩ trăm công ngàn việc, chỉ vừa nhìn thấy đã cảm thấy như từng quen biết… đối với một người nô lệ mà nói, có thể coi là kỳ tích rồi.
Bao nhiêu băn khoăn trong lòng hắn giờ hoàn toàn được giải đáp; vì sao nô lệ Dịch Thủy kia lại khiến Hoa thái giám một mực cho rằng ngỗ nghịch, bất kham? Cứ xem cảnh tượng trước mắt, hồi đó có lẽ toàn do hắn cố ý, cốt để được ra chiến trường, dựa vào thực lực của mình tự thoát khỏi thân phận nô lệ. Kinh ngạc chứng kiến một người khổ nô lại có được dũng khí như vậy, còn thêm kiên quyết không chịu khuất nhục đem thân hầu hạ người khác… Sau hai năm trời, lần thứ hai ánh mắt Hạ Hầu Lan lại chăm chú hướng vào thân người thoăn thoắt nhanh nhẹn của Dịch Thủy.
“Thoát khỏi thân phận nô lệ sao?” Hắn khẽ lẩm bẩm, trên môi lộ ra một ánh cười tàn khốc: “Ai ai~ thế gian mọi sự thường không chiều lòng người đâu a… Được, Dịch Thủy sao? Bản vương nhớ kỹ ngươi rồi.”
“Lâu Vũ, gióng chuông thu quân! Đông Vãn lần này bị chúng ta đánh cho vỡ lá gan rồi, còn dám làm gì nữa!” Hạ Hầu Lan nhanh nhẹn nhảy xuống chiến xa, thấy vậy Hạ Hầu Thư vội dắt chiến mã yêu quý “Tuyệt Trần” của hắn tới. Hạ Hậu Lan lên ngựa, đắc ý nghe tiếng chiêng trống khua động rầm trời. Chờ ba quân tập họp, hắn ngồi trên ngựa vung tay hô lớn:
“Các huynh đệ, chúng ta vất vả hai năm cuối cùng đã áp sát tới kinh thành Đông Vãn rồi! Mỗi người các ngươi, kể cả những huynh đệ đã anh dũng hy sinh, đều là Tuyết Duyên đại anh hùng, xứng đáng được quốc dân vô cùng yêu kính. Bản vương tin tưởng, thiên thần trên cao sẽ bảo hộ chúng ta đạt tới chiến thắng cuối cùng! Giờ ta tuyên bố, toàn quân hạ trại ba ngày tại đây nghỉ ngơi dưỡng sức. Ba ngày sau tổng tấn công kinh thành Đông Vãn, một hồi trống áp đáo Hoàng cung, kiên quyết trừng trị Đông Vãn quân chủ ngu xuẩn dám cả gan khiêu khích Tuyến Duyên đại quốc! Bắt về từ hậu cung của bọn chúng vô số nô lệ, khải hoàn hồi triều; vinh quang nhận được sự tung hô chúc mừng của cả Hoàng đế bệ hạ lẫn bách tính Tuyết Duyên. Các ngươi thấy thế nào?!!”
“Hảo!!!” Tiếng hô ầm ầm vang lên chấn động một vùng. Hạ Hầu Lan hài lòng nhìn ba quân sĩ khí bừng bừng, nếu không phải vì vừa xong chiến dịch liên miên, sức người đều mệt mỏi thì công chiếm Hoàng cung lúc này chính là thời cơ tối thích hợp. Bất quá chuyện nhỏ không nhẫn nhịn được tất hỏng mưu lớn. Hạ Hầu Lan dám chắc ba ngày nữa vẫn có thể lại khuấy động ý chí ngất trời của quân sĩ như hôm nay.
Quân doanh đêm khuya hoàn toàn yên tĩnh, Hạ Hầu Lan lẳng lặng ở trong trướng, ngả người trên sạp gấm, chăm chú nhìn ngọn nến rung rung lập lòe. Hạ Hầu Thư vẫn đứng hầu bên cạnh, đang cẩn thận rót một bình trà, hương thơm nhàn nhạt tỏa ra khắp trướng. Chợt nghe Hạ Hầu Lan hỏi: “Thư nhi, chúng ta chinh chiến cũng hai năm bốn tháng rồi, hình như từ đó tới giờ ngươi không có đi tìm quân kỹ*, Bản vương không nhầm chứ?”
Hạ Hầu Thư cười cười trả lời: “Vương gia thực là quan sát tỉ mỉ, cả chuyện nhỏ ấy cũng để ý… nô tài là thế nào chứ? Có thể được thấy Vương gia bách chiến sa trường, bày mưu nghĩ kế là đủ vui vẻ rồi.”
Hạ Hầu Lan bật cười: “Hảo! Không hổ là nhân tài chính tay ta huấn luyện. Ngươi yên tâm, ba ngày nữa công chiếm được Hoàng cung, Bản vương cho ngươi lựa chọn mười phi tần cung nữ xinh đẹp nhất làm nô lệ của mình, được không?”
Hạ Hầu Thư trong lòng mừng rơn, nhưng vẫn cung kính trả lời: “Tạ ơn Vương gia yêu quý, thế nhưng nô tài đâu dám lựa chọn trước Vương gia chứ?” Hắn vừa nói vừa dâng lên một ly trà.
Hạ Hầu Lan nhận trà, khẽ cười: “Không sai, hơn hai năm vất vả cuối cùng cũng đến hồi thành tựu rồi, cũng nên hảo hảo thả lỏng hưởng thụ một chút. Bất quá Bản vương đã nói cho ngươi lựa chọn đầu tiên cũng không phải lời suông. Hừm, ưu ái ngươi một chút cũng không sao, chuyện khác trong lòng ta đã có chủ ý rồi. Đến lúc đó ngươi cứ thoải mái lựa cho vừa ý, quân sĩ cũng vất vả nhiều rồi… để bọn họ hưởng thụ một chút, Bản vương há lại tranh giành với các ngươi.”
Nói đến đó lại chợt trầm ngâm: “Bất quá đến lúc đó phải giáo huấn quân kỷ *cho tốt, đừng để gây ra những hành vi không bằng cầm thú, nhục mạ quốc thể.”
—
***Tòng quân hành (bài thứ tư) – tác giả Vương Xương Linh (thơ Đường).
Đây là một bài thơ thể hiện lý tưởng hào hùng của những tướng sĩ chiến đấu nơi biên cương. Hai câu đầu miêu tả nỗi sầu khổ tưởng niệm quê hương, gia đình. Hai câu sau lại trực tiếp trữ tình:
“Hoàng sa bách chiến xuyên kim giáp” khái quát cảnh chiến tranh gian khổ nơi biên cương, một bên quân địch cường hãn lại thêm thời gian chiến tranh trường kỳ mệt mỏi.
“Bất phá Lâu Lan chung bất hoàn” lại là lời tuyên thệ hùng hồn của các tướng sĩ, không toàn thắng quyết không thu binh trở về.
Dịch thơ:
-Tòng quân hành-
Biển xanh, núi tuyết ẩn mây ngàn,
Thành côi xa ngắm ải Ngọc Quan.
Bắc phạt, bụi vàng xuyên áo giáp,
Chưa diệt Lâu Lan, chẳng về làng.
(bản dịch của PhụngHà)
*huyết tích: vết máu.
*mẫn tiệp: linh hoạt, nhanh nhẹn.
*quân kỹ: những người đi theo quân đội chuyên phục vụ mua vui cho binh lính (mua vui này chắc là ‘vui’ đủ mọi nghĩa a :”>)
*quân kỷ: luật lệ trong quân đội.
***
/78
|