Dịch Thủy nhạt giọng nói: “Hà tất phải bận tâm loại người ấy, việc ta làm cũng không phải vì bọn chúng. Chính là thiên hạ không phải tất cả đều như vậy, bằng không còn biết trông mong vào cái gì nữa. Tình cảnh ta giờ thế này, kẻ khác không hùa theo ném đá xuống giếng đã tốt lắm rồi… Hừ, ta cũng không hy vọng được người chìa tay giúp đỡ.” Hắn nói một hồi lại tái mặt thở dốc, đợi thêm một lúc thì Dịch bà bưng vào những thứ hắn đòi ban nãy, Dịch Châu đi hái lá thuốc cũng vừa trở về.
Dịch ông ngồi một bên châm tẩu thuốc, im lặng nhìn con mình cắn răng tự xử lý vết thương. Lòng vừa đau đớn vừa chua xót, nước mắt lại không kìm được lăn dài trên gương mặt già nua:
“Ai… Đều là chúng ta vướng bận ngươi… bằng không giờ có lẽ ngươi đã là Vương phi…”
Lời chưa nói hết, Dịch Thủy đã nổi giận, ngắt ngang:
“Cha! Đừng nhắc kẻ hèn mọn đó! Trước mặt ta đừng bao giờ nhắc đến hắn!”
Hắn vừa nói xong lập tức nhận ra ngữ khí của mình quá thô lỗ; lại nghĩ nếu cứ để mặc mà không nói rõ ràng, chỉ sợ cha mẹ vì chuyện này mà cả đời áy náy. Cuối cùng Dịch Thủy đành gắng nén giận, miễn cưỡng nói:
“Lẽ nào mọi người không nhận ra? Tên hỗn đản đó căn bản không bao giờ để ta làm Vương phi, hắn cho rằng bằng thân phận của ta tuyệt nhiên không đủ tư cách. Dù không có các ngươi, hắn cũng sẽ tìm cách khác bức ta chủ động buông tay thôi.”
Dịch bà đứng ngay cạnh nhịn không được, buột miệng:
“Nhưng căn nguyên sự tình… ngươi còn nói không phải vì ngươi vọng tưởng? Nếu không Vương gia đối với ngươi, với cả nhà ta thật tốt như vậy, ta cả đời đâu dám tưởng…”
Bà đang nói thì chợt thấy đôi mắt nhi tử trừng trừng như muốn ăn thịt người; Dịch bà bản tính vốn nhu nhược vội nín lặng.
Dịch Thủy cũng không nén giận được nữa, lớn tiếng hét lên:
“Ai cũng nghĩ như vậy, nhưng ta thì không! Vì sao đều là người lại có chủ nhân, có nô lệ?? Dựa vào cái gì mà phân biệt như thế?! ‘Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ’! Nếu hắn đối với ta thật lòng, vì ta mà suy nghĩ… tại sao vẫn cho rằng ta không thể làm Vương phi!??
Ta hận, ta hận chính mình đui mù, bị một chút ơn huệ bố thí ấy làm mê muội, còn tin tưởng đó là bằng chứng rằng hắn yêu ta. Ta phỉ nhổ! Hạ Hầu Lan, ta cả đời cũng không tha thứ cho ngươi… Tên độc ác phiến tử* đùa bỡn tình cảm nhà ngươi, ta phải mỗi ngày mỗi ngày nguyền rủa… nguyền rủa ngươi vĩnh viễn sống trong địa ngục thống khổ, dày vò. Ta nguyền rủa ngươi…”
Hắn càng nói càng kích động, đến dao nhỏ trong tay đâm thêm nát vết thương cũng không còn thấy đau đớn. Dịch Châu đứng đó thấy ca ca cuồng nộ thành như vậy, hốt hoảng kêu lên:
“Được rồi, được rồi! Có gì cũng để sau hẵng nói, bây giờ chữa thương là quan trọng nhất a!”
Dịch ông gõ gõ tẩu xuống bàn, ngần ngừ suy nghĩ một hồi, rốt cuộc nói:
“Chuyện hôm nay cha cũng nghe người ta nói hết rồi, Chu quản nô rõ ràng cố ý ức hiếp ngươi. Giờ trông chờ bọn họ phát thuốc cho chắc chắn không được rồi, vết thương của ngươi lại không nhẹ, tuy cầm máu được rồi nhưng thuốc thang không có… nếu không nghỉ dưỡng vài ngày, ngộ nhỡ thương phong lậu thủy*; lúc ấy sợ tính mạng cũng nguy mất. Chi bằng… để Châu nhi tới Vương phủ cầu xin Vương gia…”
Dịch Thủy nghe đến đó đột ngột ngẩng đầu, nghiến răng gằn giọng: “Không được. Không ai được đi hết. Ta có chết cũng không cho phép bất cứ ai quỳ lạy van xin hắn, mọi người rõ chưa?! Ta chết cũng không cho phép!”
Dịch ông đến nước này chỉ còn biết lắc đầu, không nói lời nào nữa.
…
Có một điều Dịch Thủy không biết, đó là Hạ Hầu Lan lúc này thực sự đúng như lời nguyền rủa của hắn: ngày ngày trôi qua tựa như sống trong địa ngục thống khổ, dày vò.
Xem bề ngoài tất thảy đều không có chút gì thay đổi: hắn vẫn quyền cao chức trọng như trước, đến Hoàng thượng gặp mặt cũng phải e dè nể sợ. Trong Vương phủ giờ lại một nhóm tính nô mới được tuyển lựa, bộ dạng dáng dấp mỗi người một vẻ nhưng đều thuộc hàng xuất sắc trăm người chọn một. Lại thêm Vong Nguyệt cố ý chỉ vẽ bọn họ mấy chiêu lạt mềm buộc chặt, cốt sao khơi gợi Hạ Hầu Lan hứng thú, vui vẻ.
Chỉ là… những con cừu non nhu thuận dù có phủ lên người bao nhiêu lớp lông sói cũng vậy, làm sao so bì được với Dịch Thủy trời sinh cao ngạo như cô lang*? Cũng bởi vậy mà ngay đêm đầu tiên, một tính nô thị tẩm vừa làm bộ chần chừ phản kháng, ý đồ khêu gợi dục vọng chinh phục của hắn… thì Hạ Hầu Lan một khắc cuồng nộ đã quăng hắn khỏi giường. Nếu không có Vong Nguyệt xuất hiện can ngăn, sợ rằng tính nô kia đã đầu lìa khỏi cổ.
…
“Ngươi đang nghĩ tiếp theo nên khai tử ai sao?”
Giọng nói vang lên từ người ngồi trước mặt khiến Hạ Hầu Lan sực tỉnh, định thần nhìn lại chỉ thấy Du Liễm đang nhìn hắn, thản nhiên cười.
“Ta đương nhiên đang nghĩ chuyện đó, nếu không ngươi tưởng ta còn nghĩ gì nữa?!”
Hạ Hầu Lan tức giận đáp, lại bực bội tùy tiện đặt quân cờ trên tay xuống một điểm góc trên bàn cờ. Hừ, nụ cười của Du Liễm nhìn qua đã thấy chán ghét, hận không thể đấm hắn vài quyền cho hả giận.
Du Liễm thấy hắn đã đặt cờ, cũng chẳng buồn nhìn kỹ, thờ ơ nhón tay lấy một quân cờ, miệng nói:
“Hà đại nhân tính tình cương liệt, ta và ngươi đều hiểu rõ. Hôm qua trên triều hắn nóng nảy đối đáp mấy câu cũng chẳng đến mức quá kịch liệt, đâu phải trước giờ chưa từng gặp. Sao ngươi không chút dung nhẫn*, đã tống hắn vào đại lao? Còn cả Tống đại nhân, Tần đại phu, La ngự sử. Hạ Hầu, gần đây tính tình ngươi càng lúc càng khắc nghiệt a.”
Hắn nói đến đó cũng không đợi Hạ Hầu Lan trả lời, vừa liếc mắt nhìn quân cờ mới đặt, thoáng sửng sốt rồi đột ngột phá lên cười:
“Ha ha ha!! Hạ Hầu, nước kỳ diệu ngươi suy nghĩ nửa ngày mới ra đấy hả? Ha ha ha, kỳ diệu, quả nhiên kỳ diệu a. Đã vậy ta cũng không khách khí đâu.”
Du Liễm cười dứt liền thong thả nhón tay, thu sạch một đám quân lớn vừa bị chính nước đi ban nãy của Hạ Hầu Lan triệt khí*.
—-
*phiến tử: kẻ lừa đảo.
*thương phong lậu thủy: bị nhiễm trùng.
*cô lang: con sói cô độc.
*dung nhẫn: nhẫn nại, bao dung.
*triệt khí: từ dùng trong cờ vây, chỉ việc chặn hết khí của một, hay một đám quân cờ, khi đó những quân không còn khí sẽ bị đối phương nhặt ra khỏi bàn cờ, trở thành cơ sở tính điểm khi ván cờ kết thúc. (
Dịch ông ngồi một bên châm tẩu thuốc, im lặng nhìn con mình cắn răng tự xử lý vết thương. Lòng vừa đau đớn vừa chua xót, nước mắt lại không kìm được lăn dài trên gương mặt già nua:
“Ai… Đều là chúng ta vướng bận ngươi… bằng không giờ có lẽ ngươi đã là Vương phi…”
Lời chưa nói hết, Dịch Thủy đã nổi giận, ngắt ngang:
“Cha! Đừng nhắc kẻ hèn mọn đó! Trước mặt ta đừng bao giờ nhắc đến hắn!”
Hắn vừa nói xong lập tức nhận ra ngữ khí của mình quá thô lỗ; lại nghĩ nếu cứ để mặc mà không nói rõ ràng, chỉ sợ cha mẹ vì chuyện này mà cả đời áy náy. Cuối cùng Dịch Thủy đành gắng nén giận, miễn cưỡng nói:
“Lẽ nào mọi người không nhận ra? Tên hỗn đản đó căn bản không bao giờ để ta làm Vương phi, hắn cho rằng bằng thân phận của ta tuyệt nhiên không đủ tư cách. Dù không có các ngươi, hắn cũng sẽ tìm cách khác bức ta chủ động buông tay thôi.”
Dịch bà đứng ngay cạnh nhịn không được, buột miệng:
“Nhưng căn nguyên sự tình… ngươi còn nói không phải vì ngươi vọng tưởng? Nếu không Vương gia đối với ngươi, với cả nhà ta thật tốt như vậy, ta cả đời đâu dám tưởng…”
Bà đang nói thì chợt thấy đôi mắt nhi tử trừng trừng như muốn ăn thịt người; Dịch bà bản tính vốn nhu nhược vội nín lặng.
Dịch Thủy cũng không nén giận được nữa, lớn tiếng hét lên:
“Ai cũng nghĩ như vậy, nhưng ta thì không! Vì sao đều là người lại có chủ nhân, có nô lệ?? Dựa vào cái gì mà phân biệt như thế?! ‘Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ’! Nếu hắn đối với ta thật lòng, vì ta mà suy nghĩ… tại sao vẫn cho rằng ta không thể làm Vương phi!??
Ta hận, ta hận chính mình đui mù, bị một chút ơn huệ bố thí ấy làm mê muội, còn tin tưởng đó là bằng chứng rằng hắn yêu ta. Ta phỉ nhổ! Hạ Hầu Lan, ta cả đời cũng không tha thứ cho ngươi… Tên độc ác phiến tử* đùa bỡn tình cảm nhà ngươi, ta phải mỗi ngày mỗi ngày nguyền rủa… nguyền rủa ngươi vĩnh viễn sống trong địa ngục thống khổ, dày vò. Ta nguyền rủa ngươi…”
Hắn càng nói càng kích động, đến dao nhỏ trong tay đâm thêm nát vết thương cũng không còn thấy đau đớn. Dịch Châu đứng đó thấy ca ca cuồng nộ thành như vậy, hốt hoảng kêu lên:
“Được rồi, được rồi! Có gì cũng để sau hẵng nói, bây giờ chữa thương là quan trọng nhất a!”
Dịch ông gõ gõ tẩu xuống bàn, ngần ngừ suy nghĩ một hồi, rốt cuộc nói:
“Chuyện hôm nay cha cũng nghe người ta nói hết rồi, Chu quản nô rõ ràng cố ý ức hiếp ngươi. Giờ trông chờ bọn họ phát thuốc cho chắc chắn không được rồi, vết thương của ngươi lại không nhẹ, tuy cầm máu được rồi nhưng thuốc thang không có… nếu không nghỉ dưỡng vài ngày, ngộ nhỡ thương phong lậu thủy*; lúc ấy sợ tính mạng cũng nguy mất. Chi bằng… để Châu nhi tới Vương phủ cầu xin Vương gia…”
Dịch Thủy nghe đến đó đột ngột ngẩng đầu, nghiến răng gằn giọng: “Không được. Không ai được đi hết. Ta có chết cũng không cho phép bất cứ ai quỳ lạy van xin hắn, mọi người rõ chưa?! Ta chết cũng không cho phép!”
Dịch ông đến nước này chỉ còn biết lắc đầu, không nói lời nào nữa.
…
Có một điều Dịch Thủy không biết, đó là Hạ Hầu Lan lúc này thực sự đúng như lời nguyền rủa của hắn: ngày ngày trôi qua tựa như sống trong địa ngục thống khổ, dày vò.
Xem bề ngoài tất thảy đều không có chút gì thay đổi: hắn vẫn quyền cao chức trọng như trước, đến Hoàng thượng gặp mặt cũng phải e dè nể sợ. Trong Vương phủ giờ lại một nhóm tính nô mới được tuyển lựa, bộ dạng dáng dấp mỗi người một vẻ nhưng đều thuộc hàng xuất sắc trăm người chọn một. Lại thêm Vong Nguyệt cố ý chỉ vẽ bọn họ mấy chiêu lạt mềm buộc chặt, cốt sao khơi gợi Hạ Hầu Lan hứng thú, vui vẻ.
Chỉ là… những con cừu non nhu thuận dù có phủ lên người bao nhiêu lớp lông sói cũng vậy, làm sao so bì được với Dịch Thủy trời sinh cao ngạo như cô lang*? Cũng bởi vậy mà ngay đêm đầu tiên, một tính nô thị tẩm vừa làm bộ chần chừ phản kháng, ý đồ khêu gợi dục vọng chinh phục của hắn… thì Hạ Hầu Lan một khắc cuồng nộ đã quăng hắn khỏi giường. Nếu không có Vong Nguyệt xuất hiện can ngăn, sợ rằng tính nô kia đã đầu lìa khỏi cổ.
…
“Ngươi đang nghĩ tiếp theo nên khai tử ai sao?”
Giọng nói vang lên từ người ngồi trước mặt khiến Hạ Hầu Lan sực tỉnh, định thần nhìn lại chỉ thấy Du Liễm đang nhìn hắn, thản nhiên cười.
“Ta đương nhiên đang nghĩ chuyện đó, nếu không ngươi tưởng ta còn nghĩ gì nữa?!”
Hạ Hầu Lan tức giận đáp, lại bực bội tùy tiện đặt quân cờ trên tay xuống một điểm góc trên bàn cờ. Hừ, nụ cười của Du Liễm nhìn qua đã thấy chán ghét, hận không thể đấm hắn vài quyền cho hả giận.
Du Liễm thấy hắn đã đặt cờ, cũng chẳng buồn nhìn kỹ, thờ ơ nhón tay lấy một quân cờ, miệng nói:
“Hà đại nhân tính tình cương liệt, ta và ngươi đều hiểu rõ. Hôm qua trên triều hắn nóng nảy đối đáp mấy câu cũng chẳng đến mức quá kịch liệt, đâu phải trước giờ chưa từng gặp. Sao ngươi không chút dung nhẫn*, đã tống hắn vào đại lao? Còn cả Tống đại nhân, Tần đại phu, La ngự sử. Hạ Hầu, gần đây tính tình ngươi càng lúc càng khắc nghiệt a.”
Hắn nói đến đó cũng không đợi Hạ Hầu Lan trả lời, vừa liếc mắt nhìn quân cờ mới đặt, thoáng sửng sốt rồi đột ngột phá lên cười:
“Ha ha ha!! Hạ Hầu, nước kỳ diệu ngươi suy nghĩ nửa ngày mới ra đấy hả? Ha ha ha, kỳ diệu, quả nhiên kỳ diệu a. Đã vậy ta cũng không khách khí đâu.”
Du Liễm cười dứt liền thong thả nhón tay, thu sạch một đám quân lớn vừa bị chính nước đi ban nãy của Hạ Hầu Lan triệt khí*.
—-
*phiến tử: kẻ lừa đảo.
*thương phong lậu thủy: bị nhiễm trùng.
*cô lang: con sói cô độc.
*dung nhẫn: nhẫn nại, bao dung.
*triệt khí: từ dùng trong cờ vây, chỉ việc chặn hết khí của một, hay một đám quân cờ, khi đó những quân không còn khí sẽ bị đối phương nhặt ra khỏi bàn cờ, trở thành cơ sở tính điểm khi ván cờ kết thúc. (
/78
|